• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong (14 Viewers)

  • Chap-464

Chương 464: Không đủ, vẫn nhớ em




"Làm gì, em chỉ thử xúc cảm thôi, rất tốt..." Cô tất thêm hai cái: "Cổ Thành Trung, anh làm như thế nào mà da dẻ đàn hồi tốt như vậy?" "Hứa Trúc Linh... tốt nhất là em nên nhanh chóng dừng tay lại, nếu không sau này sẽ hối hận!" "Em mà sợ anh sao? Ngoan nào, em giúp anh đi vệ sinh. Lần sau em còn muốn đánh anh!" "Em..."



Cổ Thành Trung ôm trần, bắp thịt ở thái dương giật giật, cục kỳ đau đớn.



Cô gái này... thật sự càng ngày càng tự phụ, thậm chí còn... dám đánh anh



Việc đi vệ sinh rất khó khăn, một lúc sau cô đã mệt đến nỗi đồ đầy mồ hôi, nhưng cũng xem như là đã thành thạo hơn rất nhiều, lần sau sẽ làm dễ dàng hơn.



Cô ngồi xuống thở hổn hển nói: "Xem ra em phải tập thể dục rồi, phải làm cho cánh tay của mình khỏe hơn thì mới có thể đỡ được hết người anh."



Cổ Thành Trung không nói gì, vẻ mặt vẫn còn ngượng ngùng.



Cô nghiêng đầu nói: "Tức giận rồi?" "Ừ, đang nghĩ cách trừng phạt em." "Bây giờ anh đừng nghĩ nhiều như vậy, em sẽ che chờ cho anh!" “phải không?"



Anh hơi nheo mắt, nhìn chẳm chằm vào khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô, thật muốn đặt cô xuống dưới thân ả dạy dỗ tử tế một phen.



Rõ ràng cô là một con hổ giấy, thế mà còn dám động vào anh! "Mau uống sữa đi, chúng ta nên đi ngủ rồi."



Cổ Thành Trung nghe lời uống sữa, sau đó được cô đỡ lên giường.



Hứa Trúc Linh khéo léo chui vào trong lòng anh gối lên cánh tay anh, ôm chặt eo anh, đến lúc này cô mới cảm thấy an toàn hơn một chút.



Trái tim anh lập tức dịu đi, mặc dù ngoài mặt cô tô ra không có việc gì nhưng áp lực tâm lý của cô chắc chán còn lớn hơn bản thân mình. Cô tự trách, cảm thấy có lỗi và muốn chăm sóc anh thật tốt.



Cô gái ngốc, sao cứ phải sống mệt mỏi như vậy, những việc này phải do đàn ông gánh vác.



Anh xoa đầu cô, ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, hai người đều không ngủ được, nhưng cũng không lên tiếng. không tắt đèn, thời gian từng chút một trôi qua.



Cuối cùng Hứa Trúc Linh phá vỡ sự im lặng, nói "Anh đang nghĩ gì vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt tuấn tú của anh.



Đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, thật sự rất đẹp.



Cô cũng coi như là đã từng nhìn thấy rất nhiều người đẹp trai, Viện Hoài Nam, Ôn Mạc Ngôn, Nguyên Doanh... Những người này đều rất đẹp trai, nhưng Cổ Thành Trung thi khác.



Vẻ đẹp trai của anh rất góc cạnh, không thể phủ nhận và cũng không thể ngăn cản.



Giống như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, rất khó để nắm lấy lưỡi của nó.



Không phải là cố ý để lộ ra mà là sinh ra đã có khiến người khác không thể không bị chinh phục từ tận đáy lòng. "Đang nhớ em "Không phải em đang ở trong lòng anh sao?" "Không đủ, vẫn nhớ em." "Nhớ cái gì của em?" "Nhớ những điều tốt của em, nhớ rằng em xinh đẹp, nhớ rằng em nói chuyện rất ngọt ngào, nhớ em... giờ này phút này, đang ở trong vòng tay ôm chặt lấy anh. Anh cũng rất hạnh phúc, giống như đang ôm cả thế giới vào lòng, lại giống như cả thế giới đang ôm lấy anh, cho anh một cuộc sống mới "



Giọng điệu của anh rất từ tổn, không nhanh không chậm, chầm chậm trôi đi, như một giai điệu cello du dương, khiến bao trái tim rung động.



Cô nghe, sống mũi cay cay, cảm động đến nỗi không biết phải làm gì. "Vậy thì em có phải đổi tên thành cả thế giới không?" "Cái này thì không cần, tên đó nghe không hay, Hứa Trúc Linh nghe rất hay. Thành Trung... đào ngược trung thành, một vùng đất không có lòng trung thành thì sẽ suy tàn, khi mẹ đặt cho anh cái tên này đã dự báo tương lai của anh sẽ như thế nào rồi. Nhưng có làn gió mang theo hướng trúc của em thổi vào, mùa xuân trở lại nơi anh, khiến mọi vật đều được phục hồi. " "Nói như vậy thì... chúng ta là trời sinh một cặp roi?" “Mọi thứ đều có đôi có cặp. Trước đây anh không hẻ tin vào thần phật, không tin luân hồi, nhân quả. Nhưng từ khi ở bên em, anh nguyện tin tưởng tất cả, nguyện luân hồi hết kiếp này đến kiếp khác, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau, kiếp sau anh sẽ tìm ra em sớm hơn, cho dù vẫn chênh lệch mười tuổi. Anh phải bắt em từ lúc còn là một đứa bé, khiến cho em phải phát triển theo hướng trở thành vợ của anh, khiến cho em muốn chạy cũng không thể chạy thoát "Tại sao anh lại mưu mô như vậy? Còn muốn nuôi vợ từ nhỏ cơ à?" "Ừm, nếu anh biết em ở nhà họ Từ sớm hơn, thì chắc chắn anh sẽ đính hôn với em từ lúc em mới sinh ra."



Anh nói một cách độc đoán. "Anh chắc rằng kiếp sau em sẽ không trẻ thành con trai chứ? Em còn định chiều chuộng anh đấy..." "Không muốn" "Tại sao? đổi thân phận cho nhau, sau đó trao đổi trải nghiệm..." "Không được."



Anh dứt khoát nói. "Giả dụ cũng không được?"



Cô cong môi: "Tại sao?" "Không muốn"



Giọng nói của anh uể oải.



Đời này là một người đàn ông nên anh suy nghĩ trên lập trường của một người đàn ông chân chính, anh không muốn biến thành một người phụ nữ, bị Hứa Trúc Linh đè xuống dưới thân đâu. "Co..."



Hứa Trúc Linh hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, không nói nên lời.



Cái quái gì thế



Cô chết lặng, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. "Cổ Thành Trung... anh không thể nghĩ ra việc gì đứng đắn một chút được sao?" "Vừa nghĩ đến việc này, anh đã không muốn một chút nào!"



Anh lúng túng nói. "Vậy nếu em không muốn thì sao! Em đã phần nàn chưa?" "Kiếp này em không có quyền chọn lựa, em là phụ nữ, anh là đàn ông, tất cả đều đã được định sản" "Anh..." Hửa Trúc Linh can lời, thật sự là không có cách nào có thể thay đổi được nữa, bản thân cô cũng không thể đi chuyển giới rồi trở thành anh em tốt với



Cổ Thành Trung được đúng không?"



Cô nhắn cái mũi nhỏ lại, bất lực chịu thua "Nhắm mắt, đi ngủ mau!" "Ừ, ngủ đi, anh ôm em."



Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh chuẩn bị đi chợ mua thịt tươi và xương về đề hầm canh cho anh, nhân tiên mua một ít cá sống, trái cây tươi và rau quả, trở về làm món ngon cho anh ăn.



Nhưng Cổ Thành Trung không yên tâm để cô đi một mình, nhất quyết đi cùng cô.



Cô cũng sợ anh ở nhà một mình buồn chán nên dẫn anh đi cùng.



Hai người họ không lái xe mà cùng nhau đi bộ, mất 20 phút mới đến được chợ rau gần nhất.



Suốt dọc đường cô đầy anh, dù sao cũng đang là mùa thu, thời tiết không nóng lắm, ra ngoài không bồi kem chống nắng cũ không sao. Hai người vừa nói vừa cười, thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến chợ rau. "Có món nào anh rất muốn ăn không?" "Không, em làm món gì anh cũng thích ăn hết “Thôi, bỏ qua cho em." "Anh nói thật, anh chưa bao giờ nói dối em." "Sau này đừng để chủ An mua mấy loại rau hữu cơ nữa, bụng dạ của con người làm gì kén chọn đến mức đấy. Em thấy rau ở đây rất tươi, anh nhìn mạch máu ở xương đi, có thể nhìn thấy rất rõ ".



Cô biết nấu ăn, rất có hiểu biết về nguyên liệu nên dễ dàng nhận ra nguyên liệu nào còn tươi, nguyên liệu nào không



Nếu lấy số tiền mà chú An dùng để mua rau đi tiết kiệm thì số tiền trong thẻ ngân hàng của cô sẽ tăng lên rất nhiều. "Được, sau này anh sẽ nói với chủ ấy."



Hứa Trúc Linh mua rau rất nhanh, mỗi lần cầm lấy rau đều nói cảm ơn.



Cô ngoan ngoãn dễ thương khiến người khác quý mến, bác hàng thịt thấy cô dễ thương nên còn cho cô thêm một khúc xương để hâm canh.



Cổ Thành Trung nhìn con dâu nhà mình khiến mọi người yêu mến như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, cảm thấy rất tự hào.



Hứa Trúc Linh đang trả tiền, không ngờ phía sau có tiếng còi xe máy vang lên.



Một ông chủ đang lái xe, phía sau để một cái rổ lớn dựng đầy trứng.



Cổ Thành Trung ngồi trên xe lăn, chiếm diện tích hơn người bình thường rất nhiều.



Hơn nữa bây giờ là chín giờ sáng, chợ rau có rất đông.



Cho dù chiếc xe máy đó có giảm tốc độ thì vẫn bị mắc kẹt ở đây, thân xe nghiêng sang một bên, toàn bộ số trứng trong rổ rơi ra ngoài. Hứa Trúc Linh vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc xe chuẩn bị đổ về phía Cổ Thành Trung, cô nhanh chóng kéo xe lăn sang một bên.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom