• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Ngoan Xuống Núi, Tu Thành Chính Qủa (3 Viewers)

  • Chương 1046: Na Già thức tỉnh

Lúc này trong tàn điện, ngọn đèn dầu dưới chân Hướng Vãn Tình đột nhiên tối sầm lại, uy áp từ bức tượng Tà Thần chín đầu trên đỉnh đầu cũng biến mất.

Ánh sáng màu sắc tràn ra từ các khe hở của tàn điện, bảy luồng kiếm quang bắn về bảy hướng, gạch ngói bay lên, tàn điện ầm ầm nổ tung.

Hướng Vãn Tình bay ra, triệu hồi bảy thanh kiếm giữa không trung, rồi thuận thế đẩy đi, bảy luồng kiếm quang lượn một vòng trên không trung, sau đó bắn về phía đầu Na Già.

Thấy Hướng Vãn Tình ra ngoài, Lý Dục Thần và Đỗ Thanh Hồi đều rất vui mừng.

"Sư muội, huynh đến giúp muội!"

Đỗ Thanh Hồi xuất kiếm Thanh Vân, một luồng ánh sáng xanh đâm thẳng vào Na Già.

Lúc này, Lý Dục Thần đương nhiên sẽ không đứng nhìn.

Ba người đều là đồng môn xuất sư, tu luyện nhiều năm nên tâm ý tương thông, bọn họ biết lúc này chỉ có hợp lực mới có thể giành chiến thắng.

Kiếm Huyền Minh cũng xuất hiện.

Khi ánh sáng của Thất Tinh và ánh sáng xanh của Thanh Vân rơi vào đầu rắn của Na Già thì một luồng ánh sáng đen cắt ngang qua, quấn quanh cổ con rắn.

Máu đen trào ra, một cái đầu rắn to lớn rơi xuống từ trên không, chìm vào sông Mê Kông, tạo nên một đợt sóng lớn trên mặt sông.

"Tốt lắm, Dục Thần!" Hướng Vãn Tình khen ngợi.

Đỗ Thanh Hồi cũng lộ vẻ vui mừng nói: "Kiếm tốt lắm! Dục Thần, kiếm khí của đệ rất sắc bén, huynh và Vãn Tình tấn công đầu rắn, riêng đệ thì cắt cổ chính của nó, bọn huynh sẽ cắt đứt cả tám cái đầu còn lại của nó!"

"Được!" Lý Dục Thần nói lớn.

Ba người lơ lửng trên không trung, đứng đúng vị trí và chờ thời cơ ra tay.

Long Bà Ba Dục ở bên dưới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó ông lại cười quái dị: "Khặc khặc khặc, vô dụng thôi, vô dụng thôi, Na Già là thần! Các người chỉ là người phàm nhỏ bé! Các người không giết chết được Na Già đâu!"

Lúc này, Lý Dục Thần cũng không có thời gian để quan tâm đến Long Bà Ba Dục, bởi vì lúc này có một chuyện khiến bọn họ kinh ngạc và sợ hãi đã xảy ra.

Cái đầu bị chặt đứt của Na Già lại mọc ra, hơn nữa cái đầu mọc ra còn to hơn trước một chút, dường như đã trở thành cái đầu chính trong chín cái đầu.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Đầu của nó có thể mọc lại kìa!"

Vậy thì phiền phức rồi.

Ban đầu ba người hợp lực mới có thể chặt đứt một cái đầu, như vậy vẫn còn hy vọng chiến thắng, chỉ cần có thể cầm cự được sự tấn công của Na Già, tìm cơ hội chặt đứt cả chín cái đầu là được.

Nhưng không ngờ đầu của Na Già có thể mọc lại, hơn nữa còn mạnh hơn trước, vậy thì đánh thế nào đây?

Hơn nữa điều này cũng chứng tỏ lúc này Na Già vẫn chưa hoàn toàn thức tình, một khi nó hoàn toàn thức tỉnh, không biết sẽ trở nên khủng khiếp đến mức nào.

"Rút lui không?" Lý Dục Thần hỏi.

Thực ra cách tốt nhất bây giờ là rút lui, nhân lúc Na Già chưa hoàn toàn thức tỉnh, với tốc độ ngự kiếm của bọn họ, hẳn là có thể rút lui an toàn.

Nếu tiếp tục chiến đấu thì pháp lực của bản thân sẽ bị tiêu hao rất nhiều, trong khi Na Già lại ngày càng mạnh, đến lúc đó, chạy thoát được hay không cũng là một vấn đề.

Nhưng Lý Dục Thần là sư đệ nên không thể ra quyết định được, đương nhiên phải nghe theo ý kiến của sư huynh và sư tỷ trước.

Đỗ Thanh Hồi cau mày nói: "Nhiệm vụ xuống núi của huynh là cứu Vãn Tình, bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, trở về báo cáo cũng không có gì là không ổn. Có điều đệ tử Thiên Đô thì sao có thể nhụt chí khi lâm trận chứ! Tu luyện trăm năm, theo đuổi cả một đời, cuối cùng bước vào Kiếm trận Vạn Tiên, chẳng phải cũng là để bảo vệ thế giới này hay sao?"

"Sư huynh nói đúng!" Hướng Vãn Tình nói: "Chúng ta đi rồi, mặc cho Tà Thần hoành hành nhân gian, bá tánh nơi này chắc chắn sẽ khốn khổ. Cho dù chúng ta đến Thiên Đô cầu cứu, đến lúc đó, không biết đã có bao nhiêu bách tính gặp nạn rồi."

Đỗ Thanh Hồi nói: "Huynh và Vãn Tình ở lại, Dục Thần đi đến Thiên Đô cầu cứu đi. Hiện tại sư phụ đang ở trong Vạn Tiên Trận, vậy nên mời đại huynh xuống núi để tiêu diệt con yêu ma này!"

Lý Dục Thần biết họ đã có quyết tâm liều chết nên vung ngang kiếm nói: "Đường đến Thiên Đô xa vạn dặm, đợi đại sư huynh đến thì mọi chuyện đã muộn rồi. Ba người chúng ta cùng sát cánh đi, vẫn còn sức chiến đấu mà!"

Nói xong anh thả Thanh Điểu ra, viết một thần niệm vào rồi cho bay về Thiên Đô.

Sau lần giao chiến vừa rồi, Na Già dường như trở nên cuồng nộ hơn. Chín cái đầu thành hình quạt che trời lấp đất, múa loạn trên không trung.

Ba cái đầu rắn bay ra, mỗi cái lao về một hướng.

Lý Dục Thần, Đỗ Thanh Hồi và Hướng Vãn Tình, từng người cầm bảo kiếm đứng đối đầu với một cái đầu rắn.

Ba người nhờ lợi thế của pháp khí, lại có thân pháp linh hoạt nên gắng gượng thì cũng có thể chiến đấu ngang tay.

Có điều chiến đấu như vậy tiêu hao rất nhiều sức.

Sức mạnh của Na Già quá mạnh, mỗi lần đầu rắn tấn công đều mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Đấu được vài hiệp, Na Già dường như càng lúc càng tức giận hơn, nó lại thò ra thêm ba cái đầu rắn ra.

Lý Dục Thần tế cờ U Minh Quỷ ra, cuốn lên một đám mây đen để bảo vệ xung quanh mình, dù bị một cái đầu rắn khác tấn công thì cũng có thể bị cờ U Minh Quỷ chặn lại.

Đỗ Thanh Hồi thì dứt khoát buông kiếm Thanh Vân ra, mặc cho kiếm khí đấu với một cái đầu rắn, còn mình thì hai tay giương cung đáp tên, tiếng sấm sét vang lên từng tràng, mưa tên không ngừng bắn về phía một cái đầu rắn khác.

Kiếm Thất Tinh của Hướng Vãn Tình lại phân ra, bảy thanh kiếm biến thành mười bốn thanh kiếm, hai tay mỗi tay cầm một kiếm trận Bắc Đẩu đấu với hai cái đầu rắn.

Cứ như vậy, miễn cưỡng lắm, ba người chống cự được sự tấn công của sáu cái đầu rắn.

Lý Dục Thần rõ ràng cảm thấy ngày càng khó khăn.

Khí của kiếm Huyền Minh đã hơi chậm lại rồi.

Nhìn sang phía Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi, tình hình cũng không khá hơn anh là bao.

Pháp lực Đỗ Thanh Hồi mạnh hơn một chút, thêm vào đó Huyền Cung Sét Đánh có thể tấn công tầm xa nên đỡ hơn. Nhưng bên Hướng Vãn Tình rõ ràng sắp không chống cự nổi.

Mà Na Già còn thừa lại ba cái đầu rắn, đang nóng lòng muốn chiến đấu với bọn họ.

Cái đầu lớn nhất ở chính giữa, cũng là chủ thể của toàn bộ con rắn, đang nhìn từ trên không trung xuống, nó nhìn chăm chú vào bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể lao xuống nuốt chửng bọn họ.

Lý Dục Thần lại lấy ấn Phiên Sơn và Tử Vân Ngọc Như Ý ra, tế toàn bộ chúng ra ngoài.

Tử Vân quấn quanh, phối hợp với cờ U Minh Quỷ trói chặt đầu rắn, ấn Phiên Sơn hóa thành một ngọn núi, đè từ trên không xuống.

Một tiếng ầm nổ lớn, đầu rắn bị đập nát.

Lý Dục Thần mừng rỡ, anh thu hồi pháp bảo lại, đang định làm theo cách cũ thì một cái đầu rắn khác há to miệng lao về phía anh.

Còn cái đầu đã bị đập nát kia thì xoay một vòng trên không trung rồi lại vây lại. Đầu nó nát bươm, có thể thấy được cả não và thịt rắn nhưng chúng đang tự lành lại với tốc độ không thể tin được. Theo vết thương tự lành, đầu rắn dường như cũng ngày càng to ra.

Lúc này Lý Dục Thần ngây người ra, chặt đứt cổ không được, đập nát đầu cũng không xong, đánh thế nào đây?

Pháp lực của anh đang tiêu hao dần, còn Na Già đang trong quá trình thức tỉnh, từng bước trở nên mạnh hơn.

Nếu nó thực sự biến về thành thần thú Thái Cổ thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đều không nằm trong tầm kiểm soát của Lý Dục Thần nữa rồi.

Anh đã lấy ra những pháp bảo lợi hại nhất trên người, bên kia Hướng Vãn Tình và Đỗ Thanh Hồi cũng vậy, xung quanh bọn họ tràn đầy ánh sáng, một đống pháp bảo vây quanh.

Nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tạm thời không bại.

Na Già còn hai cái đầu rắn chưa dùng đến.

Còn ba người bọn họ rất nhanh sẽ phải đối mặt với tình cảnh pháp lực cạn kiệt.

Trên người Lý Dục Thần còn một cái rìu Lôi Công, thần khí mà Lôi Thần đánh rơi đương nhiên rất lợi hại, nếu tụ tập vạn dặm sấm sét, biết đâu có thể giết chết Na Già vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh.

Đáng tiếc anh không phải Lôi Thần nên không thể sử dụng tuỳ ý được. Tụ tập năng lượng vạn dặm sấm sét cần thời gian và cần phải toàn tâm toàn ý.

Na Già sẽ không cho anh thời gian.

Mà ngay lúc này, một chuyện tệ hơn nữa đã xảy ra.

Lý Dục Thần ở trên không trung nhìn thấy Mã Sơn và Tra Na Lệ đang đi lên dọc theo đường núi.

"Chạy! Mau chạy! Rời khỏi đây đi!"

Lý Dục Thần gào lên.

Không biết là tiếng gió và tiếng chiến đấu đã át đi tiếng anh, hay là gánh nặng chiến đấu quá lớn khiến anh không thể phát ra âm thanh lớn, nhưng Mã Sơn dường như hoàn toàn không nghe thấy, anh ta vẫn đang điên cuồng chạy tới.

Lý Dục Thần biết, cho dù Mã Sơn có nghe thấy chắc chắn cũng sẽ không đi.

Người anh em ngốc này!

Còn có cả bà chị ngốc kia nữa, sao cô không giữ anh ấy lại hả!

Lý Dục Thần ruột nóng như lửa đốt, nhìn bóng dáng Mã Sơn điên cuồng chạy trên đường núi, trong mắt anh đột nhiên rơm rớm nước mắt.

Mà ngay lúc này, từ xa truyền đến tiếng bánh xe lăn lóc ầm ầm.

Một con chó kéo một chiếc xe đẩy xuất hiện trên con đường nhỏ bên bờ sông Mê Kông.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom