• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Rể Nghèo Thành Tỷ Phú (3 Viewers)

  • Chương 511-515

Chương 511: Đưa tiễn ở sân bay

Dưới sự nhiệt tình của mọi người, Dương Lệ cũng mỉm cười đáp lại:

"Xin chào".

"À đúng rồi, đây là chồng của tôi, Lâm Hàn".

"Khách sáo quá rồi, nhưng tôi và chồng tôi ngồi phía sau cũng được, không sao đâu".

"..."

Dương Lệ lịch sự đáp, nhưng cũng không lôi kéo quan hệ quá thân thiết, chỉ là giữ quan hệ xã giao với đồng nghiệp thôi.

Khi thấy Tôn Minh, Dương Lệ cũng lên tiếng chào hỏi:

"Chào tổng giám đốc Tôn".

Tôn Minh khẽ gật đầu, yên lặng nhìn Lâm Hàn, không bày tỏ thêm biểu cảm gì khác, tránh để cho Dương Lệ phát hiện, những chuyện này Lâm Hàn đã dặn Tôn Minh từ trước, Tôn Minh đương nhiên không dám quên.

Dương Cảnh Đào thấy nhường ghế trên cho Dương Lệ, cô lại không ngồi, nhất thời lại động lòng.

"Nếu không bác ngồi đây nhé? Bác cũng hay say xe lắm", Dương Cảnh Đào nói.

Mấy người đồng nghiệp không biết Dương Cảnh Đào là ai, nhưng nếu đi theo Dương Lệ thì đương nhiên là đồng ý, không có ý kiến gì.

Dương Lệ thấy vậy, liền vội vàng giải thích:

"Tổng giám đốc Tôn, đây là bố của tôi. Lần này vừa khéo cũng đi du lịch Cảng Đảo, nên xin đi ké xe công ty, nếu sau có chi phí phát sinh gì tôi sẽ gửi lại".

Tôn Minh cười nhạt, nói: "Không có gì, công ty sẽ chi trả, không cần mọi người tốn kém, ngồi ké một lúc thôi mà".

Dương Lệ nghe vậy cũng không nói gì thêm, cùng Lâm Hàn ngồi vào mấy ghế sau.

Mà khi Dương Cảnh Đào nghe được đoạn đối thoại kia, thì vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

Thái độ của Tôn Minh đối với Dương Lệ không tệ, khác hẳn cái đêm Dương Lệ gọi điện thoại cho Tôn Minh.

"Tiểu Lệ này thật sự tệ quá, chẳng có ý muốn giúp đỡ Tứ Hải chút nào cả, còn tiền cái vé máy bay kia nữa, chắc chắn có mua cho mình thêm một cái vé thì ban lãnh đạo cũng không có ý kiến gì".

Dương Cảnh Đào thầm nghĩ, có chút bất mãn với Dương Lệ, nhưng nghĩ lại, bây giờ con gái mình trở nên thế này còn không phải tại Lâm Hàn làm hư sao?

Nhất thời, đáy lòng Dương Cảnh Đào lại càng thêm căm ghét Lâm Hàn, trong bụng còn mưu đồ tính toán gì đó.

Lúc này, có một người đồng nghiệp ngồi cạnh Dương Cảnh Đào, ánh mắt nhìn Dương Cảnh Đào chợt lóe, muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với Dương Lệ, thì cũng phải đối đãi tốt với bố cô nữa chứ.

"Bác Dương, chuyến này bác đến Cảng Đảo du lịch à? Bác đã có kế hoạch gì chưa? Hồi trước cháu cũng từng đi một lần rồi, cháu có vài mẹo khá hay ho đây, trong đó có địa chỉ khách sạn thoải mái giá rẻ và cả lịch trình tham quan các danh lam thắng cảnh nữa, nếu bác cần cháu sẽ gửi cho bác?", người đồng nghiệp ngồi cạnh nhỏ giọng nói.

"Kế hoạch sao? Bác không có! Nếu cháu có thì chia sẻ với bác đi, cảm ơn cháu nhiều", Dương Cảnh Đào nghe vậy nhất thời mừng rỡ.

Chợt, Dương Cảnh Đào và người đồng nghiệp này luyên thuyên trò chuyện.

Ban đầu thì nói về Dương Lệ, nhưng nói một hồi thì Dương Cảnh Đào lại than thở về thằng con rể Lâm Hàn vô dụng của mình.

"Cháu không biết đó thôi, thằng con rể này của bác không xài được, thanh niên trai tráng thế mà lại vô công rỗi nghề, cứ dựa dẫm vào vợ mình, chuyến này còn mặt dày đòi theo đi du lịch Cảng Đảo. Cháu nói xem, bác đã có tuổi, đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc thì thôi đi, nó trái lại thì ngon rồi, không chịu thua kém, lấy tiền vợ mình mà đi du lịch đấy. Vả lại còn..."

Dương Cảnh Đào lại bắt đầu thổi phồng đủ thứ chuyện.

Mấy người đồng nghiệp ngồi xung quanh đều vểnh tai hóng, trước kia bọn họ chỉ biết rằng Dương Lệ đã có chồng, nhưng cụ thể ra sao thì chưa bao giờ nghe Dương Lệ nhắc đến cả.

Đợt này nghe kể thế, người nào người nấy đều cũng rất bất ngờ, Dương Lệ giỏi giang thế này lại phải gồng gánh cho một ông chồng như vậy sao?

Trong nhất thời, ánh mắt mấy người đồng nghiệp nhìn Lâm Hàn đều rất khác lạ.

Lâm Hàn đang ngồi trò chuyện ở phía sau với Dương Lệ, không bao lâu thì cảm nhận được những ánh mắt khác thường của đám đồng nghiệp kia.

Lâm Hàn chớp mắt, liếc nhìn Dương Cảnh Đào, có thể đoán được chuyện gì rồi, anh cũng chẳng mảy may để ý, tiếp tục trò chuyện với Dương Lệ như không có chuyện gì.

...

Hơn nửa tiếng sau, xe buýt đã đến sân bay quốc tế Đông Hải.

Đây là một trong những sân bay lớn nhất Hoa Đông, lượng hành khách ra vào mỗi ngày đều lên đến vài trăm ngàn người, nơi đây có máy bay đi khắp mọi miền đất nước.

Đợi xe dừng hẳn, mọi người mới xuống xe.

Lâm Hàn cũng đỡ Dương Lệ xuống.

Mới vừa xuống xe, liền nhìn thấy cách không xa, có một nam một nữ đang đứng chờ.

Chính là Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.

Sau đêm hôm đó về nhà, hai vợ chồng Triệu Tứ Hải mắng cả nhà Lâm Hàn lên bờ xuống ruộng không biết bao nhiêu lần.

Nhưng, khi nghĩ lại, lần này Dương Lệ đại diện toàn bộ quỹ đầu tư Nhân Phàm ngồi ghế đại biểu chính ở Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, mai sau tương lai ắt hẳn sẽ xán lạn.

Hai người Triệu Tứ Hải dù không muốn nhưng sau cùng vẫn phải nhận rõ tình hình trước mắt.

Lúc này, phải nịnh hót Dương Lệ cho thật tốt, sau này nói không chừng còn có thể chiếu cố bọn họ chút đỉnh.

Vì vậy, hai vợ chồng quyết định xin nghỉ nửa ngày, tự chạy đến sân bay đưa tiễn Dương Lệ, nhằm xoa dịu quan hệ phần nào.

"Chị cả, anh rể, sao hai người lại đến đây?"

Dương Lệ có chút bất ngờ nhìn Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt.

"Tiểu Lệ, hội nghị lần này nhất định rất quan trọng với em, chị với anh rể em không giúp được gì cho em, chỉ biết đến đây tiễn em, xem như cổ vũ tinh thần cho em", Dương Duyệt cười nói.

"Chị cả, anh rể, phải để anh chị đến tiễn em, em ngại quá", Dương Lệ chân thành nói, trong lòng cũng hơi cảm động.

Bất kể ra sao, Dương Duyệt vẫn là chị ruột của cô, hành động này đã làm cô cảm thấy rất ấm lòng.

"Có gì đâu mà ngại, người nhà với nhau không mà!", Dương Duyệt thân thiết nói.

Lúc này, Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt cũng đã nhìn thấy Dương Cảnh Đào và Lâm Hàn ở phía sau.

Bọn họ biết rõ Dương Cảnh Đào đi theo để du lịch.

Nhưng Lâm Hàn cũng đi thì là điều mà bọn họ không biết.

"Lâm Hàn, sao cậu cũng đi theo chứ?", Dương Duyệt nghi hoặc hỏi.

"Đi theo để du lịch".

Lâm Hàn nhàn nhạt nói, trong lòng cảm thấy hơi phiền, dù Dương Lệ nhìn không biết chứ Lâm Hàn thì lại quá rõ, bây giờ hai người Triệu Tứ Hải càng nhiệt tình thì sau này lại càng phiền phức thôi.

Triệu Tứ Hải nghe vậy, nhướng mày:

"Em trai Lâm Hàn, Tiểu Lệ đi Cảng Đảo vì công việc, còn cậu thì đi chơi, có phải không hay lắm không? Tiểu Lệ thì đang phấn đấu làm việc, còn cậu chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, trong lòng cậu không thấy có lỗi à?"

Dương Duyệt hùa theo:

"Đúng vậy, Lâm Hàn, cậu có phải đàn ông không thế? Chẳng có chút tinh thần trách nhiệm gì cả!"

Giọng nói hai người Triệu Tứ Hải đều rất lớn, đám đồng nghiệp trong công ty Nhân Phàm đều nghe rõ mười mươi, lại thêm lời lẽ miêu tả của Dương Cảnh Đào trước đó nữa.

Lúc này, trong lòng mọi người đã sáng tỏ, Dương Lệ có năng lực trong công việc nhưng chồng cô lại là một tên ăn chơi trác táng.

Nhất thời, các đồng nghiệp lần lượt nhìn qua với ánh mắt kỳ lạ.

Nhất là mấy đồng nghiệp nam, vốn họ đã cảm thấy không xứng với Dương Lệ rồi, nhưng bây giờ lại biết được chồng của Dương Lệ còn chẳng bằng họ, mỗi người đều đang có dự tính riêng...

"Đó là chuyện nhà chúng tôi, không cần mấy người lo", Lâm Hàn liếc cả hai, nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Dương Lệ cũng đã sa sầm, nhưng không có lên tiếng.

Dương Duyệt nhận ra sắc mặt Dương Lệ đã thay đổi, sợ lại chọc giận cô nên nhanh chóng cười nói:

"Tiểu Lệ, máy bay sắp cất cánh rồi, hội nghị quan trọng thế này em không đến muộn được đâu, nhanh đi đi!"

"Đúng đó, nhanh đi đi, hội nghị kiểu này chỉ nên đến sớm thôi, không thể đến muộn được, nếu không thì lớn chuyện đấy!"

Triệu Tứ Hải vội vàng hùa theo, mong rằng nhanh chóng đánh lạc hướng Dương Lệ, không muốn vì chuyện này mà cô lại nổi nóng với bọn họ, nếu không thì sau này chẳng có ai giúp đỡ cho.
Chương 512: Cảng Victoria

"Được rồi bà xã, chúng ta đi thôi, mặc kệ bọn họ".

Lâm Hàn ôm lấy bả vai Dương Lệ nói.

"Vâng".

Dương Lệ khẽ gật đầu, đi theo Lâm Hàn vào sân bay, không thèm nhìn hai người Triệu Tứ Hải một cái nào.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Hàn, sắc mặt Triệu Tứ Hải đen như mực:

"Tên Lâm Hàn kia, đợi sau này sự nghiệp tôi phát triển thì cậu biết mặt tôi".

Dương Duyệt khó chịu lườm Triệu Tứ Hải:

"Sao nãy anh lại nói ra câu đó? Giờ hay rồi, đặc biệt tới tiễn thì không được người ta biết ơn, còn chọc Tiểu Lệ tức giận, mau theo em đi vào xem có thể nói chuyện lại với nhau không".

Triệu Tứ Hải gật đầu, hai người vội vàng đi vào sân bay, thấy đám Lâm Hàn đang xếp hàng đợi kiểm tra.

Anh ta đanh tính bước tới nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên đi đến.

Ông ta mặc một bộ vest, ưỡn bụng bia, đeo mắt kính, vóc dáng cao to.

Người đó đúng là Phùng Thạch!

Đằng sau lưng ông ta còn có vài vệ sĩ đi theo.

"Đợi đã! Đó là Phùng Thạch - ông chủ của anh, anh chạy qua chào hỏi cái đã!"

Ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên, rồi bước vội về phía Phùng Thạch.

Nhưng mà, Phùng Thạch lại hoàn toàn không phát hiện ra anh ta, ông ta dẫn theo đám vệ sĩ đi đến chỗ kiểm tra an ninh.

"Hử?"

Bước chân Phùng Thạch khựng lại, chợt thấy một bóng lưng quen thuộc.

"Cậu Lâm!"

Ông ta lập tức nhận ra anh, mặt đầy nhiệt tình sải bước đi về phía Lâm Hàn.

"Chuyện này là sao?"

Triệu Tứ Hải sửng sốt, có hơi khó hiểu nhìn Phùng Thạch.

Ở trong ấn tượng của anh ta, Phùng Thạch luôn kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì, hơn nữa, giờ công việc làm ăn cũng càng ngày càng tốt, nên rất ít đặt ai vào trong mắt.

Nhưng giờ, Phùng Thạch lại lộ ra vẻ mặt nhiệt tình, hiển nhiên là gặp được người rất quan trọng nào đó, không thì ông ta sẽ không như vậy.

Tiếp theo, Triệu Tứ Hải lại đưa mắt nhìn sang thì thấy hướng ông ta đi hình như là chỗ Lâm Hàn, mí mắt anh ta chợt giật giật, bỗng có linh cảm xấu.

Linh cảm ấy tới rất khó hiểu và đột ngột, khiến trái tim Triệu Tứ Hải đập lên thình thịch.

Lúc này, Phùng Thạch đã đi đến trước mặt Lâm Hàn, cung kính gọi:

"Cậu Lâm!"

"Cậu... Cậu Lâm!"

Triệu Tứ Hải giật bắn người, tuy giọng Phùng Thạch không lớn, nhưng anh ta lại nghe được hết sức rõ ràng!

Phùng Thạch, tổng giám đốc Phùng thế mà lại gọi Lâm Hàn là cậu Lâm!

Hơn nữa, vẻ mặt còn hết sức cung kính!

Tại sao chứ?

Triệu Tứ Hải trợn tròn mắt, cái linh cảm xấu kia lại xuất hiện.

Trong đầu anh ta chợt nảy ra một suy nghĩ, và nó khiến toàn thân Triệu Tứ Hải không kìm nổi run lên.

Phùng Thạch gọi Lâm Hàn là cậu Lâm thì hiển nhiên, thân phận cậu ta cao hơn ông ta...

Vậy anh ta có thể vào làm trong công ty bất động sản của Phùng Thạch một cách dễ dàng, rồi còn được ông ta cho một căn biệt thự ở... Là vì sao?

Phải biết rằng, những nhân viên lão làng lăn lộn mười mấy năm dưới trướng Phùng Thạch cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

Lẽ nào... Là nể mặt Lâm Hàn ư!

Ầm!

Triệu Tứ Hải nghĩ vậy giật bắn người, nhìn Lâm Hàn cách đó không xa mà lòng dậy sóng...

Không thể nào!

Tuyệt đối không có khả năng!

Mình được vào công ty của ông chủ Phùng, sao có thể là nhờ Lâm Hàn!

Mình nhận được sự ưu ái, được ở biệt thự, không thể nào là bởi vì Lâm Hàn!

Tuyệt đối không có chuyện đó!

Nỗi lòng Triệu Tứ Hải cuồn cuộn dâng trào, lại nhìn sang thì Lâm Hàn đã đi xa rồi.

Phùng Thạch thì kính cẩn đi theo phía sau anh.

...

8 giờ tối, máy bay của đoàn người Lâm Hàn đã đáp xuống Cảng Đảo.

Vào thế kỷ trước, Cảng Đảo từng là thuộc địa của thực dân Anh, sau khi đất nước độc lập mới được trao trả lại.

Có điều, vì chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nước Anh nên đa số người dân nơi đây đều ủng hộ sự tự do.

Mà sau đó, nhà nước cũng dốc sức vun đắp cho Cảng Đảo phát triển, ngày nay, nơi này đã trở thành một thành phố đẳng cấp thế giới.

Sau khi xuống máy bay, đám Lâm Hàn và Dương Lệ bèn gặp được nhân viên phụ trách tiếp đón, rồi cùng lên xe đi đến khách sạn.

Tại khách sạn Victoria, đây là khách sạn năm sao, trên sân thượng có thể ngắm nhìn cảnh đêm của toàn bộ cảng Victoria.

"Ông xã ơi, đẹp ghê luôn á!"

Xếp hành lý vào khách sạn xong, Dương Lệ nhìn cảnh đường xá sầm uất bên ngoài cửa sổ, phấn khích y như một đứa con nít:

"Ông xã ơi, hay là chúng ta đi ngắm cảnh ở cảng Victoria đi? Hiếm khi được đến đây một chuyến".

"Được, vậy giờ chúng ta đi luôn đi, đừng về trễ quá, sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày mai", Lâm Hàn cười nói.

"Vâng!"

Sau đó, hai người sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.

Lâm Hàn và Dương Lệ vừa mới đi đến cửa khách sạn đã thấy một đám người cũng vừa tiến vào.

Mà trong đám đó cũng có mấy người anh quen, chẳng phải ai khác chính là người của công ty giải trí Tinh Quang.

Ngoài Hạ Sương, Hạ Minh Hạo, Tần Liên và mấy người thuộc ban lãnh đạo trông có hơi quen ra, thì còn có rất nhiều gương mặt lạ, hẳn là ban lãnh đạo của các sản nghiệp khác nhà họ Hạ.

Hạ Minh Hạo thấy Lâm Hàn thì chớp mắt, vội vàng nói với Hạ Đạt bên cạnh:

"Ông chủ, tên nhóc kia chính là Lâm Hàn".

"Ồ?"

Hạ Đạt ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Hàn, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khinh bỉ.

Hạ Sương thấy anh thì bước tới mỉm cười vươn tay nói:

"Lâm Hàn, lại gặp nhau rồi".

Lâm Hàn cười bắt tay cô ta, xem như chào hỏi.

Bấy giờ, Hạ Đạt và Hạ Minh Hạo cũng đi đến bên cạnh Hạ Sương.

"Cậu chính là Lâm Hàn kia? Giả vờ giống thật, còn đặt phòng ở khách sạn gần nơi tổ chức hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nữa chứ", Hạ Đạt nói với giọng đầy giễu cợt.

Nghe giọng nói có hơi quen, Lâm Hàn lập tức nhận ra người này chính là ông chủ nhà họ Hạ trong điện thoại, Hạ Đạt.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, nói: "Tôi đang nghĩ ông dẫn theo nhiều người đến như vậy, có mấy người được tham gia hội nghị thượng đỉnh? Còn là đại biểu ngồi vòng ngoài nữa chứ".

Là người đứng sau hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương, Lâm Hàn đương nhiên biết loại gia tộc như nhà họ Hạ tuy có tư cách tham gia, nhưng chỉ là đại biểu ngồi vòng ngoài, mà số lượng còn rất ít. Chia ra thì rất có khả năng một cái công ty dưới trướng nhà họ cũng chưa chiếm được một chỗ nữa là.

Hạ Đạt sửng sốt, sắc mặt lại trở nên khó coi, câu đó của Lâm Hàn, quả thật đã đâm trúng chỗ đau của ông ta.

Trước đó, ông ta không có nghĩ nhiều như vậy, nhận được thông báo có thể tham gia hội nghị thượng đỉnh, Hạ Đạt bèn báo cho tất cả công ty dưới trướng.

Nhưng mà số vé của nhà họ Hạ lại hoàn toàn không đủ cho toàn bộ bọn họ, ông ta cũng đang nghĩ cách để có thể dẫn thêm mấy người nữa đi, nhưng lại chẳng có biện pháp nào.

Hạ Đạt đang đau đầu lát nữa làm sao nói với cấp dưới, dù sao lúc ấy, ông ta đã nói ai nằm trong ban lãnh đạo của mỗi công ty đều có thể đi.

"Hừ, số vé thiếu thì sao? Cũng tốt hơn cái thằng không có tư cách tham gia lại giả vờ được đi, rồi chụp mấy tấm hình qua mắt thiên hạ!", Hạ Đạt móc mỉa.

Hạ Sương thấy thế, lập tức hơi lo lắng, tuy đến giờ cô ta vẫn không hiểu nổi Lâm Hàn, nhưng cô ta còn muốn hợp tác tiếp với anh, nên đương nhiên không muốn trở mặt nhau, vội kéo Hạ Đạt nói:

"Bố, mọi người còn đang chờ đó, chúng ta mau đi sắp xếp phòng để họ nghỉ ngơi đi".
Chương 513: Nhà ho Lý ở Cảng Đảo

Hạ Đạt gật đầu:

"Đúng thế thật, ngày mai chúng ta còn phải tham gia hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương nữa, không thể có sơ suất gì được, chẳng như ai kia, có cần chuẩn bị gì đâu".

Hạ Đạt nói xong bèn bỏ đi.

Hạ Sương nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt áy náy, rồi vội vàng đuổi theo bố.

Thấy mấy người nhà họ Hạ rời đi, Lâm Hàn lắc đầu, không biết đợi đến khi Hạ Đạt biết được mình vốn có thể nhờ vào Lâm Hàn mà được ngồi vào chiếc ghế đại biểu chính trong hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương thì sẽ có cảm nhận như thế nào nhỉ?

Dương Lệ thấy cảnh ấy cũng lấy làm lạ, chẳng hiểu chuyện gì cả.

"Ông xã, vụ gì vậy?"

"Không có gì đâu, em đừng để ý", Lâm Hàn lắc đầu, hoàn toàn chẳng để trong lòng.

Đám người nhà họ Hạ vào khách sạn hết thì có một người đi tới chỗ Lâm Hàn, người đó là Tần Liên.

"Anh Lâm", Tần Liên mỉm cười chào hỏi.

Lâm Hàn khẽ gật đầu, ban nãy anh cũng thấy Tần Liên trong đám đó, cô ấy có vẻ lạc lõng với mọi người, anh thuận miệng nói:

"Chúng tôi đang định đi ngắm cảnh ở cảng Victoria, cô không bận thì có thể đi cùng".

Tần Liên cầu còn không được, cô ấy cũng không thân thiết với đám người kia, nên đang buồn chán, vội nói:

"Anh Lâm chờ tôi một chút, tôi cất hành lý vào phòng đã nhé?"

Lâm Hàn gật đầu, rồi cùng Dương Lệ ngồi xuống sô pha ở đại sảnh chờ.

Chẳng bao lâu sau, Tần Liên đi ra, ba người rời khỏi khách sạn, đi về phía cảng Victoria.

Đến bến cảng sầm uất, Lâm Hàn dẫn hai cô đi ăn mấy quán ăn vặt.

Tuy Dương Lệ và Tần Liên không quen nhau, nhưng đều nhanh chóng trở nên thân thiết. Hai cô sáp lại líu ríu nói cái gì đó, hoàn toàn bỏ Lâm Hàn sang một bên.

Lâm Hàn thấy thế lắc đầu, cũng chẳng để ý, hai cô vui vẻ là được, rồi anh đi theo hai người cùng dạo phố, ăn vặt.

"Ông xã, bên kia có du thuyền, chúng ta qua đó chơi đi?"

Dương Lệ quay đầu lại hô lên.

"Được".

Lâm Hàn gật đầu đáp, thấy cô vui vẻ như thế, tâm trạng anh cũng tốt hơn. Trong khoảng thời gian này, Dương Lệ luôn bề bộn công việc, giờ có thể thả lỏng chút cũng tốt.

Làn gió biển chiều hoàng hôn man mát, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, Lâm Hàn bèn dẫn Dương Lệ và Tần Liên đi tới cảng Victoria, trả tiền xong rồi lên du thuyền.

Lúc này, trên du thuyền đã có kha khá người, đều tự mình ngắm cảnh.

Có một chỗ thu hút phần lớn ánh mắt của mọi người.

Một đám gái xinh bu quanh một thanh niên, vui đùa ầm ĩ, không biết là cậu ấm nhà ai.

Lâm Hàn liếc nhìn một cái rồi quay đi, tuy ngoại hình cũng được, nhưng đều na ná nhau như mấy cô hotgirl mạng, ai cũng phẫu thuật không ít thì nhiều, chẳng có gì đặc biệt.

Mà lúc này, cậu ấm được người đẹp vờn quanh cũng đang quan sát đám người Lâm Hàn vừa bước lên thuyền.

Chẳng phải để ý Lâm Hàn gì, mà là hai cô gái bên cạnh anh.

Ngoại hình Dương Lệ vốn đã cực kỳ xinh đẹp, trong khoảng thời gian này, từ khi trở thành giám đốc của quỹ đầu tư Nhân Phàm thì càng giỏi giang, càng toát lên một khí chất đặc biệt, đi trong đám đông mà không thu hút sự chú ý của người khác cũng khó.

Còn Tần Liên lại càng bắt mắt hơn, cô ấy mang đậm khí chất của một nàng tiên bước ra từ trong tranh, hoàn toàn bỏ xa những cô gái kia mấy con phố.

Nhìn thấy hai người đẹp mỗi người một vẻ ấy, cậu ấm kia lập tức cảm thấy mấy cô hotgirl bên cạnh mình chẳng “ngon nghẻ” gì nữa.

"Cậu Lý, sao cậu không để ý tới người ta vậy?", một cô gái ôm lấy cánh tay cậu ấm cọ cọ nũng nịu.

Mấy cô gái khác cũng ùa lên, muốn tranh giành tình cảm.

Nhưng giờ cậu ấm kia lại chợt không muốn để ý đến họ, dứt khoát đẩy hết ra, chẳng nói chẳng rằng bước về phía Lâm Hàn.

"Ơ, cậu Lý, cậu muốn đi đâu?"

"Qua kia làm gì? Người ta đang lạnh muốn chết mà không ôm em gì hết".

"Ui ui ui, cậu Lý ơi, cậu đi chậm thôi".

Nhất thời, cả đám người đẹp vội vàng đuổi theo.

Còn cậu Lý, giờ đã đi đến trước mặt đám Lâm Hàn.

"Hai cô gái xinh đẹp ơi, đến chỗ tôi chơi không? Chỗ tôi vừa có rượu ngon, giường vừa rộng lại cực kỳ mềm mại nữa", ánh mắt cậu Lý đầy thèm thuồng quan sát Dương Lệ và Tần Liên.

Dù đã “thịt” không biết bao nhiêu là người đẹp, nhưng cậu Lý lại cảm thấy hôm nay mới thấy được mỹ nhân chân chính, ngọn lửa ham muốn dấy lên hừng hực trong lòng gã ta, chẳng muốn chờ dù chỉ một giây.

Người sáng suốt đều nhận ra, cậu Lý thật sự là cậu ấm con nhà giàu, nếu là người phụ nữ khác, e rằng giờ đã đồng ý cái rụp, sà vào lòng gã ta, nhưng Dương Lệ và Tần Liên lại khác.

Hai cô chán ghét liếc nhìn cậu Lý, chẳng thèm nói câu nào, đều nhích lại gần Lâm Hàn, khoác lấy tay anh.

Cậu Lý nhìn Lâm Hàn, ăn mặc thì bình thường, lạ hoắc, lập tức lơ anh. Gã ta biết hết tất cả những nhân vật tai to mặt lớn ở Cảng Đảo, người trước mắt hoàn toàn không phải một trong số đó.

"Nhóc con, tao mặc kệ mày là ai và có quan hệ gì với hai người đẹp kia, mau lăn ra xa khỏi đây đi, tao nhìn trúng hai cô ấy rồi!", cậu Lý lên giọng nói thẳng.

Giọng gã ta không nhỏ, lập tức thu hút ánh nhìn của du khách xung quanh.

Lúc này, mấy cô gái hotgirl mạng đứng cạnh cậu Lý ban nãy cũng chạy tới, thấy cảnh ấy thì đều hâm mộ.

"Oa, tốt số ghê, hai cô gái kia lại được cậu Lý để ý như thế".

"Nếu cậu ấy có thể đối xử với tôi như vậy, gì tôi cũng bằng lòng hết á!"

"Chẳng phải chỉ là xinh đẹp chút thôi sao? Vậy mà đáng để cậu Lý làm như vậy, hai người đó may mắn thật!"

Giờ Lâm Hàn cũng thấy hơi bực.

Vỗn dĩ, hôm nay tâm trạng khá tốt nên dẫn vợ và Tần Liên ra ngoài thư giãn, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.

"Thừa dịp tâm trạng tao còn tốt, mày mau cút ra xa đi, không thì đừng trách tao không khách sáo", Lâm Hàn lạnh lùng nói.

"Ừ hử?"

Cậu Lý bất ngờ nhìn Lâm Hàn, lập tức bật cười.

"Nhóc con, xem ra mày có chút lai lịch nhỉ? Hôm nay, gặp được hai người đẹp hiếm thấy như vậy, tâm trạng tao đang vui, cho mày thêm một cơ hội nữa, tao họ Lý, chắc hẳn mày biết họ Lý ở Cảng Đảo có ý nghĩa như thế nào chứ nhỉ? Chút lai lịch ấy của mày, nên lăn xa được bao nhiêu thì lăn đi!", cậu Lý cười cợt nói, ánh mắt vẫn ghim chặt vào Dương Lệ và Tần Liên, hoàn toàn chẳng coi Lâm Hàn ra gì.

Cho dù là người có chút lai lịch thì sao, gã ta gặp nhiều rồi, nhưng ở Cảng Đảo này, nhà họ Lý chính là trời, là nhà có quyền lực nhất, chưa bao giờ phải để ai vào mắt cả.

Du khách đang xem trò hay xung quanh nghe vậy, ai nấy đều giật mình kinh ngạc.

"Người này vậy mà lại là người của nhà họ Lý, chẳng trách kiêu ngạo như thế, gã ta quả thật có vốn để làm thế".

"Nhà họ Lý nào? Tôi mới tới đây nên không rõ lắm".

"Nhà họ Lý chính là gia tộc đứng đầu ở Cảng Đảo, Lý Thành làm mưa làm gió ở đây, ai dám chọc chứ?"

"Anh điên rồi ư? Dám gọi thẳng tên người đó? Chán sống hả?"

"..."

Ngay lập tức, người xung quanh đều sôi nổi trò chuyện, kinh ngạc không thôi.

Lâm Hàn nghe thấy vậy, vẫn bình thản như không, anh cũng có biết về Lý Thành của nhà họ Lý, quả thật có chút sức ảnh hưởng, có thể nói ông ta tựa như một nhân vật truyền kỳ.
Chương 514: Ném xuống biển

Nhưng mà điều đó ở trước mặt nhà họ Lâm thực ra cũng chỉ thế, miễn cưỡng có thể làm cho bọn họ liếc nhìn một cái thôi.

Cậu Lý nghe mọi người xung quanh bàn tán thì gương mặt hiện lên vẻ đắc ý, dường như đã đoán được tiếp theo, tên nhóc trước mặt sẽ xin lỗi rồi lăn ngay, và hai người đẹp kia sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.

“Tao biết giờ có lẽ mày đang rất sợ và hâm mộ tao, nhưng biết làm sao đây, ai bảo tao sinh ra trong gia tộc như thế chứ, vừa chào đời đã có được mọi thứ mà dù cho mày có cố gắng cả đời cũng không thể với tới”, cậu Lý mở miệng, mặt mày tràn đầy kiêu ngạo.

Lúc này, sắc mặt Lâm Hàn vẫn bình tĩnh nhìn cậu Lý.

“Tao chẳng muốn nhắc lại nữa, nếu mày không cút thì tao sẽ ra tay”.

Không phải do nay anh dẫn Dương Lệ và Tần Liên ra ngoài chơi, tâm trạng cũng khá tốt, thì Lâm Hàn đã ra tay từ lâu rồi.

Cậu Lý nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi, biết mình họ Lý mà còn chưa chịu cút, đây là một sự sỉ nhục với nhà họ Lý!

Bấy giờ, có mấy gã vệ sĩ gần đó đi về phía bên này.

“Mày đã không biết điều, vậy đừng trách tao không khách sáo”.

Cậu Lý lạnh lùng nói rồi quay sang ra lệnh cho đám vệ sĩ: "Ném thằng nhóc không biết trời cao đất rộng kia xuống biển đi!"

“Vâng thưa cậu Lý”.

Mấy gã vệ sĩ đều sắn tay áo lên, cười gằn vây lấy Lâm Hàn.

Đám người xung quanh thấy thế, ai cũng lùi lại, sợ bị vạ lây.

“Nhóc con, sống trên đời phải có mắt nhìn tý biết không? Có một số người mà mày chẳng thể nào đắc tội nổi đâu, sớm cút đi chẳng phải là được? Nhưng giờ chậm rồi, đã sai thì phải gánh lấy hậu quả!”

Một gã vệ sĩ cười lạnh đi tới trước mặt Lâm Hàn.

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, xem ra vẫn phải ra tay rồi. Anh nhìn Dương Lệ và Tần Liên bảo:

“Không sao, để anh giải quyết, hai người nép qua một bên đi”.

“Ông xã, thật sự là không sao ạ?”

Dương Lệ hơi lo lắng hỏi.

Lâm Hàn vỗ vỗ cô, ý bảo cô yên tâm.

Trái lại là Tần Liên, cô ấy từng thấy Lâm Hàn ra tay nên biết rõ ngón võ của anh, bèn bình tĩnh kéo Dương Lệ đứng sang bên cạnh.

Cậu Lý thấy cảnh đó thì bật cười.

“Thật thú vị, đến nước này rồi còn giả vờ giả vịt nữa?”

Cậu Lý biết có một số người lợi hại hạ gục được cả vài hay thậm chí mười mấy người, nhưng mấy người kia cũng không phải là vệ sĩ bình thường. Họ đều được huấn luyện một cách bài bản, đã dạy cho không biết bao nhiêu người một bài học.

Lâm Hàn lại chẳng nói gì, trực tiếp ra tay.

“Bốp!”, Lâm Hàn đá một cước, một gã vệ sĩ bị anh đá bay ra ngoài du thuyền, rớt xuống biển.

Mấy gã còn lại thấy thế, lập tức lộ ra vẻ khó có thể tin nhìn Lâm Hàn.

Gã vệ sĩ ban nãy cũng phải nặng ít nhất 100kg, khổ người cao to vạm vỡ, vậy mà lại bị đá bay mấy chục mét? Sức mạnh của một đá đó phải mạnh cỡ nào chứ?

Sau đó, đám vệ sĩ này mới nhận ra chàng trai trước mắt không phải là người bình thường.

Cậu Lý lại không hiểu nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng Lâm Hàn hơi lợi hại mà thôi, tự đám cấp dưới có thể giải quyết một cách dễ dàng.

“Mấy người ngây ra đó làm gì? Còn không mau ra tay? Thế mà dám đánh người của tao bị thương, đánh cho nó tàn phế rồi quăng xuống biển đi!”, cậu Lý quát.

Lâm Hàn nhếch mép, tiếp tục ra tay.

Từng tiếng hét thảm vang lên, đám vệ sĩ gần mười người của cậu Lý đã bị Lâm Hàn hạ gục chỉ trong phút chốc, hơn nửa còn bị anh đạp xuống biển.

Cậu Lý thấy vậy, lập tức ngây người, gần mười gã vệ sĩ được huấn luyện một cách bài bản lại không phải đối thủ của tên kia?

Lúc này, Lâm Hàn bước tới trước mặt gã vệ sĩ cuối cùng, chuẩn bị ra tay.

Gã đã sớm dọa khiếp vía, trong đám vệ sĩ, gã được xem như là yếu nhất, nhưng những người giỏi hơn mình lại thua thảm hại trước mặt chàng trai này, nói gì đến gã? Ngay cả cái suy nghĩ ra tay mà gã cũng không dám có nữa là.

“Đợi đã, đợi đã!”, gã vệ sĩ vội vàng nói.

“Sao?”, Lâm Hàn nhếch mép cười.

“Tôi, tôi tự mình ra tay, anh không cần phải ra tay đâu!”

Gã nói xong, tên vệ sĩ cuối cùng này vậy mà lại xoay người bay qua lan can nhảy xuống biển.

“Cũng biết điều đấy chứ”.

Lâm Hàn thấy vậy, gật đầu, xoay người đi về phía cậu Lý.

Thấy Lâm Hàn chậm rãi bước tới, sắc mặt cậu Lý cực kỳ khó coi, sau đó, cuối cùng gã ta cũng biết được mình đã khinh thường tên này, gần mười gã vệ sĩ lại chẳng đủ để anh đánh nữa.

Nhưng mà, dù sao cậu Lý cũng là người nhà họ Lý, tình huống nào mà chưa từng gặp, nên giờ vẫn chẳng để Lâm Hàn vào mắt.

“Tao thừa nhận rằng mày mạnh đó, giờ bên cạnh tao chẳng còn ai có thể chế ngự mày. Nhưng, mày phải suy xét đến sự trả thù của nhà họ Lý! Giờ tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, chuyện ban nãy coi như bỏ qua, nếu không thì sau này nhà họ Lý sẽ giết chết cả nhà mày!”, cậu Lý lạnh lùng nói.

Đám người vây xem xung quanh đều trợn tròn mắt, lại biết cậu Lý nói không sai. Ban nãy, tên kia quả thật giỏi võ đấy, nhưng phải công nhận một điều là dù cậu có mạnh thì ở trước mặt nhà họ Lý vẫn chỉ như con kiến mà thôi.

Dù sao, cậu có mạnh, còn không phải bị một phát súng bắn chết tươi? Ở trước mặt con quái vật nhà họ Lý, có bản lĩnh cũng không thể dùng, thậm chí là không thể trốn ra khỏi Cảng Đảo!

Nhưng Lâm Hàn lại bĩu môi nói: "Nói lắm ghê".

Anh nói xong bèn nhấc cậu Lý lên bằng một tay, rồi ném thẳng xuống biển.

Tiếng hét thảm thiết của cậu Lý vang lên, đám người xung quanh ngơ ngác.

Tên này thật sự chán sống rồi ư? Vậy mà dám ra tay với cậu Lý? Giỏi võ thì sao, chẳng phải chỉ còn một con đường chết à?

“Người này lớn gan ghê! Thật sự dám ra tay với cậu Lý”.

“Dù sao cũng là thanh niên mà, còn giỏi võ như vậy nữa, có chút kiêu ngạo và manh động là chuyện bình thường thôi. Đáng tiếc, không được nhìn thấy mặt trời ngày mai”.

“Suỵt, chúng ta nói ít thôi, đợi lát nữa du thuyền cập bến thì nhanh chân rời khỏi đây đi, đỡ phải bị người nhà họ Lý giận cá chém thớt”.

Tiếng bàn tàn xôn xao, đám người xung quanh không dám nhìn nữa, vội vàng rời xa nơi đây. Dù sao, nhìn nhà Lý xấu mặt, có thể cũng sẽ chết.

Mấy cô hotgirl mạng kia đều thét chói tai.

“Anh tiêu rồi, vậy mà dám ra tay với cậu Lý, anh chờ chết đi!”

“Cậu Lý, cậu Lý, làm sao bây giờ? Tôi không biết bơi, mấy người mau xuống cứu anh ấy đi”.

Lâm Hàn lạnh lùng liếc mấy cô gái kia, nói: "Nếu lại làm phiền tôi thì các cô cũng đi xuống với cậu Lý đó đi".

Ngay lập tức, mấy cô hotgirl mạng đó đều ngậm miệng lại, các cô cũng thấy rõ ngón võ và sự bất chấp hồi nãy của Lâm Hàn.

Lâm Hàn đi tới trước mặt Dương Lệ và Tần Liên, nói: "Mất cả hứng, chúng ta vào trong ngồi chút nhé".

Dương Lệ gật đầu, cô cũng từng được chứng kiến bản lĩnh của anh, cho nên không bất ngờ lắm.

Cùng lúc đó, sau khi nhân viên trên du thuyền biết đám người cậu Lý rớt xuống biển, vội dừng thuyền, vớt mọi người lên.

“Tôi muốn tên kia chết ngay lập tức!”, cậu Lý lau cái đầu ướt nhẹp, căm hận nói.

Một gã vệ sĩ đứng cạnh sắc mặt có hơi khó coi, do dự một lát cuối cùng vẫn nói: "Cậu Lý, tên kia có học võ, là cao thủ đấy ạ. Chúng tôi thật sự không phải đối thủ của cậu ta, hay là xuống thuyền gọi người tới giải quyết đi?"
Chương 515: Thả bọn họ ra

"Đúng đó, chúng tôi không phải đối thủ của hắn, cậu Lý, cậu gọi thêm người đi!"

Mấy vệ sĩ còn lại nháo nhào nói, quả thật bọn họ không muốn tiếp tục đối mặt với con người khủng bố kia nữa, sức mạnh cứ như hai thế giới vậy, sao mà đánh nổi chứ?

Cậu Lý không lên tiếng, lạnh lùng nhìn mấy vệ sĩ mặt đầy sợ sệt kia, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho bên gia tộc cử người đến trả thù Lâm Hàn.

Từ nhỏ đến giờ, cậu Lý chưa bao giờ chịu nỗi nhục như ngày hôm nay.

Rất nhanh, du thuyền lượn vài vòng ở bến cảng rồi mới ngừng hẳn lại.

Đám người Lâm Hàn xuống thuyền, vốn đang định đi dạo vài vòng, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, cả Dương Lệ và Tần Liên đều đã mất hứng, muốn nhanh chóng quay lại khách sạn nghỉ ngơi, dù sau thì ngày mai còn phải tham dự Hội nghị thượng đỉnh Châu Á - Thái Bình Dương.

Ba người họ định rảo bước về khách sạn, vì từ đây đến khách sạn chỉ mất khoảng 15 phút đi bộ.

Lát sau, họ đã về đến khách sạn.

Nhưng khi vừa đến trước cửa, ba người Lâm Hàn đã bị một đám người chặn lại.

Những người này thân hình cao lớn, cả người tỏa ra hơi lạnh, bọn họ đều là vệ sĩ.

"Thằng nhãi, mày đánh đấm giỏi lắm chứ gì? Vậy không biết mày có chơi lại súng đạn không nhỉ?", cậu Lý vẫn còn nhếch nhác, bước ra từ trong đám người kia, nhìn chằm chằm Lâm Hàn hung hăng nói.

Lâm Hàn quan sát, đám vệ sĩ này đều đeo súng bên hông, trong số đó còn có người đã rút hẳn ra, lúc này, họ đang ngấm ngầm chĩa súng về đám người Lâm Hàn.

Khi Dương Lệ và Tần Liên nhìn thấy súng thì hoảng sợ, những người này vậy mà dám mang súng đến nơi công cộng thế này sao.

Cùng lúc đó, những người đi ngang khách sạn thấy ầm ĩ lớn thì bu lại hóng hớt, bọn họ vừa nhìn rõ là cậu Lý thì từng người một đều kinh ngạc há hốc miệng.

"Đây là ai thế? Cả gan đắc tội với cả người nhà họ Lý, tối nay chắc chắn sẽ bị làm thịt rồi!"

"Không biết thằng nhãi này từ đâu đến mà dám đắc tội nhà họ Lý".

"Haiz! Còn trẻ nên bồng bột, giờ thì phải trả giá thôi!"

Đám người vây xem bàn tán xôn xao, nhưng họ chỉ đứng ở xa, vốn không dám lại gần.

Không một ai có ý định giúp Lâm Hàn, cũng không có người dám báo cảnh sát, đắc tội nhà họ Lý thì cầm chắc cái chết rồi!

Trong số đó, không ít người đang nhìn Lâm Hàn với ánh mắt như nhìn người sắp chết.

Lâm Hàn cũng có chút bất ngờ, thế lực nhà họ Lý thì anh đương nhiên cũng rõ, ở đất Cảng Đảo này, thế lực nhà họ Lý là lớn mạnh nhất.

Nhưng, anh không ngờ là người nhà họ Lý lại có thể phách lối như vậy, dám dẫn một đám người cầm súng hiên ngang ra tay ở bến cảng, hoàn toàn không có chút kiêng dè gì dưới sự chứng kiến của người dân.

Cậu Lý bước tới trước mặt Lâm Hàn với vẻ đắc ý:

"Sao câm như hến rồi? Vừa nãy không phải mày ngon lắm hả? Giờ thì sao nào?"

"Hahaha!"

Đám vệ sĩ đứng quanh lớn tiếng cười nhạo Lâm Hàn, người như này bọn họ từng gặp nhiều rồi, cho rằng bản thân anh hùng lắm nhưng rốt cuộc cũng rơi vào bế tắc mà thôi!

Biểu cảm Lâm Hàn không thay đổi, nhàn nhạt mở miệng: "Hành vi nhà họ Lý bọn mày hình như hơi bị ngang tàng quá rồi đấy!"

Cậu Lý nghe vậy thì sửng sốt, sau đó phá lên cười to: "Tao phách lối đó thì sao? Thằng nhãi, tai họa sắp ập xuống đầu mày rồi mà mày còn không biết à? Mày tưởng ở nơi công cộng bọn tao không dám làm gì mày sao?"

Mấy tên vệ sĩ đứng cạnh cậu Lý dần ép sát về trước, bao vây ba người Lâm Hàn lại.

Lâm Hàn khẽ cau mày, mặc dù đám người này có súng, nhưng bản lĩnh chẳng đáng là gì, Lâm Hàn không sợ bọn họ chút nào.

Nhưng mà, đó là khi Lâm Hàn chỉ có một mình, bây giờ cạnh anh còn có Dương Lệ và Tần Liên nữa, một khi Lâm Hàn ra tay, cùng lắm thì anh chỉ bị thương nhẹ thôi, nhưng hai cô này chắn chắc sẽ gặp rắc rối.

Lâm Hàn sẽ không cho phép Dương Lệ và Tần Liên bị thương hoặc là nguy hiểm đến tính mạng.

Đang đau đầu tìm cách giải quyết, thậm chí anh còn phân vân có nên lấy thân phận cậu chủ nhà họ Lâm ra hay không, chợt Lâm Hàn nhìn thấy một hình bóng hơi quen xuất hiện từ phía sau cậu Lý.

Đó là một cô gái tóc vàng mắt xanh, cô ấy có một làn da trắng mịn, xinh đẹp vô cùng. Trên mặt cô ấy đang được che bằng một khăn che mỏng, bàn tay ngọc ngà được bao bọc trong một đôi găng tay trắng, khắp người cô ấy toát ra khí chất tao nhã cao quý.

Người nọ chính là Elizabeth Luna!

Sau lưng cô ấy còn có một đám vệ sĩ đi theo.

Lâm Hàn rất ngạc nhiên, không ngờ Elizabeth Luna cũng tới Cảng Đảo.

Hôm đó, sau khi bị Lâm Hàn từ chối, Elizabeth Luna vô cùng giận dữ, đây là lần đầu tiên trong đời cô ấy bị người khác khước từ, trước kia chỉ có cô ấy mới từ chối những người đàn ông khác mà thôi.

Nhưng khi cơn giận qua đi, Elizabeth Luna suy nghĩ lại thì mới thông suốt. Lâm Hàn nặng tình cũng không phải là chuyện xấu, sau này nếu hai người trở thành vợ chồng thì anh sẽ không ra ngoài chơi bời lêu lổng.

Hơn nữa, vốn dĩ Elizabeth Luna cũng bắt buộc phải giành được cuộc hôn nhân chính trị này, và cũng cực kỳ mong đợi hợp tác giữa hoàng gia Anh và nhà họ Lâm. Thế nên, việc đầu tiên Elizabeth Luna làm là vội vàng đến Cảng Đảo tìm Lâm Hàn.

Elizabeth Luna tin rằng, dựa vào sức hấp dẫn của mình, chỉ cần kiên nhẫn thêm một thời gian thì chắc chắn sẽ nắm được Lâm Hàn trong tay.

Vừa thấy Lâm Hàn, Elizabeth Luna liền đến gần, sau cô ấy lại phát hiện có rất nhiều vệ sĩ đang chĩa súng vào anh thì bèn nhướng mày, sắc mặt nhất thời lạnh đi.

Lâm Hàn là chồng tương lai của Elizabeth Luna, sao có thể bị người khác gây khó dễ ở Cảng Đảo này được?

"Người nhà họ Lý - Lý Trường Thắng à?"

Ánh mắt Elizabeth Luna nhìn về phía cậu Lý, chớp động vì nhận ra.

Vào thế kỷ trước, lúc Cảng Đảo vẫn còn là thuộc địa, khi đó nhà họ Lý cũng đã tồn tại, bọn họ đã quy thuận hoàng gia Anh và nghe theo lệnh hoàng gia Anh làm việc.

Có thể nói, nhà họ Lý có được ngày hôm này thì sau lưng đã nhận được không ít sự nâng đỡ của hoàng gia Anh.

Mặc dù, hiện tại đã không còn là thuộc địa nữa, nhưng trong mắt Elizabeth Luna, nhà họ Lý chẳng đáng để nhắc đến, và cũng không thể nào sánh được với dòng dõi hoàng gia Anh.

"Lý Trường Thắng, thả bọn họ ra!"

Elizabeth Luna mở miệng, giọng nói tuy bình thản nhưng cả người lại toát ra vẻ uy nghiêm.

Lý Trường Thắng đang cười cợt "trên sự đau khổ" của Lâm Hàn thì khựng lại:

"Không ngờ vẫn có người dám đứng ra giải vây cho bọn mày, hơn nữa còn biết tên của tao, trái lại tao cũng muốn xem thử là kẻ chán sống nào đây!"

Nhưng khi xoay người lại, Lý Trường Thắng vừa rồi còn huênh hoang thì cả người liền cứng như tượng sáp.

"Công chúa Luna!"

Nhìn Elizabeth Luna trước mặt, cả người Lý Trường Thắng như chết đứng, đáy mắt hiện rõ sự hoảng sợ.

Gã ta không ngờ vị công chúa hoàng gia Anh cao quý này lại tới Cảng Đảo, hơn nữa vừa rồi còn... còn như đang ra mặt cho Lâm Hàn.

"Vô lý! Công chúa tới Cảng Đảo phải có liên quan về mối quan hệ giữa hai nước, chắc chắn truyền thông sẽ đưa tin chứ, sao người lại thầm lặng mà đến đây!"

Trong lòng Lý Trường Thắng cực kỳ không hiểu.

Hơn nữa, Elizabeth Luna này kể cả ông chủ nhà họ Lý là Lý Thành gặp còn phải kính cẩn tiếp đãi.

Mang Lý Trường Thắng ra mà so sánh với Elizabeth Luna, vốn dĩ họ là hai người của hai thế giới.

Hiện tại, nhà họ Lý vẫn còn một số hợp tác với hoàng gia Anh, và Lý Trường Thắng này đã từng học được một bài học từ Elizabeth Luna vì tính kiêu ngạo và độc đoán của mình từ khi còn nhỏ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom