• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Rất là yêu em (1 Viewer)

  • Chương 1:

"Là lạ...." Quý Tiểu Ba cảm thấy sau lưng luôn có ánh mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm cô.

Cô đi dạo một mình ở khu đồ chơi trẻ em trong công ty bách hóa, muốn mua một con búp bê tặng cháu gái nhỏ làm quà sinh nhật, khi cô di chuyển bước chân, lúc nhìn thấy trên kệ búp bê Barbie, búp bê Jenny, búp bê Lica và gần nhất là búp bê Cầu Cầu, giống như có người cũng đang di chuyển theo bước chân của cô ở sau lưng.

Là người xấu sao? Cô quay đầu lại nhìn, quả thật có một người đàn ông ở sau lưng cô.

Người đàn ông xuất hiện một mình ở khu đồ chơi trẻ em, còn đi theo cô, rõ ràng là có ý đồ bất chính.

Chẳng qua người xấu này cũng hơi đẹp trai một chút, anh cao lớn, lông mày rậm, ánh mắt long lanh phát sáng, môi khẽ nhếch lên rất có khuôn mẫu, kiểu tóc hơi dài tỏa ra khí chất chính trực mãnh liệt, vẻ mặt rất không kiên nhẫn.

"Cô ơi, mời cô tránh ra, đừng mãi chắn trước mặt tôi, muốn thu hút sự chú ý của tôi, đây không phải là phương pháp hay." Huống Ưng Kiệt nhìn thẳng vào cô gái này, một vẻ mặt muốn nói lại thôi, xin mời cô nhường một lối đi được không, đừng mãi cản trở anh.

Bản thân anh là một nhà thiết kế thời trang, trước khi đến nước Pháp xa xôi bồi dưỡng, cuộc chơi với tính chất là tạo hình thiết kế trang phục búp bê Cầu Cầu thay công ty của học trưởng, khi rảnh sẽ ra ngoài chợ tìm quầy phân phối hàng cố định, so sánh sự khác biệt giữa thiết kế của mình với một nhà thiết kế khác một chút.

Vốn là anh muốn mua vài con búp bê nhãn hiệu của anh trở về nghiên cứu một chút, nào biết cô gái này thật là kỳ quái, anh muốn xem búp bê Barbie, cô liền chuyển bước che khuất búp bê Barbie, anh muốn xem búp bê Jenny, cô lại liền di chuyển đến trước tủ búp bê Jenny, nếu không phải là thiếu gân thì chính là có ý đồ khác.

Mà anh tin tưởng là nguyên nhân thứ hai lớn hơn.

Anh luôn được các cô gái hết sức chào đón, ngoài là nhà thiết kế búp bê Cầu Cầu ra, anh còn là quản lý của cửa hàng quần áo và trang sức phụ nữ trên phố Vĩnh Hòa, nhìn thấy tất cả các loại phụ nữ, ý đồ của phụ nữ, chỉ cần anh liếc mắt nhìn một cái thì đã hiểu rồi.

Mặc dù dáng dấp của cô gái trước mặt này không tệ, diện mạo làm lay động lòng người dáng người nhanh nhẹn hấp dẫn, còn vẻ mặt thì như đang trách mắng anh, đáng tiếc anh rất bận, ngay cả thời gian bắt chuyện cùng cô cũng không có, anh có quá nhiều chuyện phải làm.

"Tôi đâu có cản trở anh?" Quý Tiểu Ba kêu la, anh là người xấu lại tố cáo trước, ngược lại vu khống cô? Cô không nói rõ ràng với anh sao được, anh tưởng rằng anh là ai hả? "Cái đó...anh này, anh ——" Không nghĩ tới lời nói của cô cứng rắn bị cắt đứt.

"Thật ngại, tôi thật rất bận, thời gian có hạn, mời cô nhường một chút." Huống Ưng Kiệt không rãnh nghe lời dạo đầu của cô.

"Tôi...chính là không nhường đó thế nào?" Lý Tiểu Ba sẽ không cãi cọ với người khác, gặp gỡ loại người kiêu căng lại không phân rõ phải trái này, thật sự cô hoàn toàn không phục.

Huống Ưng Kiệt kìm nén tức giận, tầm mắt chậm rãi từ đôi môi đỏ mọng cong lên của cô dời đến đôi mắt long lanh cùng hai đường lông mày của cô.

Anh cẩn thận nhìn kỹ cô, lúc này mới phát hiện cô cũng coi như là loại con gái mềm mại vừa miệng, ngay cả vẻ mặt tức giận cũng rất dễ thương, bộ dáng ngoan cố cũng làm cho anh cảm thấy buồn cười.

Anh thả lỏng mặt mình, cố ý trêu chọc cô nói: "Vậy thì cô đứng yên ở chỗ này đừng di chuyển."

Anh cho phép cô tiếp tục cố chấp, tự mình duỗi tay dài, lướt qua đỉnh đầu cô, muốn lấy búp bê Jenny và búp bê Barbie trên kệ.

Quý Tiểu Ba vào lúc anh lấy tư thế Thái Sơn áp ép về phía cô thì toàn thân không khỏi run rẩy.

Trên người anh có mùi đàn ông hấp dẫn mãnh liệt, sự gần gũi trong nháy mắt làm cho cô nhìn thấy rõ ràng đường nét cơ thể bên dưới quần áo anh, hầu kết nổi bật trên cổ, thiếu chút nữa cô xấu hổ đến thét chói tai, may mà cô lập tức che miệng mình, nếu không nhất định người khác cho rằng đã xảy ra án mạng.

Huống Ưng Kiệt cũng đang nghiêng người hết sức, chống lại ánh mắt kinh ngạc lại xấu hổ của cô, bình thường ánh mắt sùng bái của phụ nữ sẽ làm cho anh cảm thấy rất tốt , nhưng cô gái này lại gây ra một loại cảm giác khác.. mùi vị ngọt ngào trên người cô, mắt to lấp lánh chuyển động, làm hại anh một trận miệng đắng lưỡi khô.

Đột nhiên ngực anh căng thẳng, nín thở lấy đi hai hộp búp bê mình muốn, thân thể lui ra ngay lập tức, đứng ở trước mặt cô, không nhịn được lại nhìn hai mắt cô.

Quý Tiểu Ba để hai tay xuống, khí nóng trên mặt xông ra mãnh liệt, buồn bực vì mình thật sự nghe lời anh, đứng bất động tại chỗ, thiếu chút nữa cơ thể của anh đụng phải cô rồi!

Huống Ưng Kiệt cười nhìn dáng vẻ vô tội lại tức giận của cô, giống như ăn phải buồn bực thiệt thòi, nhưng anh không có ý sàm sỡ cô một chút nào, là chính cô không tránh ra.

"Cô gái dễ thương, gặp lại sau." Môi của anh gợi lên một nụ cười, không tự chủ phóng điện với cô, ngay sau đó tự nhiên rời đi.

Cả người Quý Tiểu Ba rét lạnh, sao anh có thể gọi cô là...cô gái dễ thương, cô lại không biết anh.

"Đồ đàn ông đáng ghét, đáng ghét, lưu manh, lưu manh. " Mặt cô đỏ rực thấp giọng trách móc.

Cô hít thở sâu, muốn bản thân bình tĩnh, cô tới mua quà sinh nhật cho đứa cháu nhỏ làm sao có thể để một chuyện ngoài ý muốn thêm vào khiến tinh thần không yên được chứ.

Cô quay đầu đi chọn quà tặng, vừa quay đầu lại, phát hiện búp bê Jenny cô vừa chọn trúng đã không còn trên kệ.

"Oh! Bị anh ta lấy đi rồi." Cái anh mua chính là cái cô muốn, quá đáng ghét, quá đáng ghét!

Cô ảo não, tìm tới cô gái chuyên đứng ở quầy đồ chơi trẻ em: "Xin hỏi ở đây còn mẫu búp bê Jenny nữa không?"

"Nếu trên kệ không có có thể giúp cô đặt trước, chẳng qua phải đợi ba ngày mới có." Cô gái chuyên đứng ở quầy đặt tấm bảng hàng bổ sung lên cái thùng không.

"Ba ngày thì lâu quá." Quý Tiểu Ba thất vọng, vất vả lắm cô mới tìm được một cái vừa ý.

"Cô cần gấp à?"

"Ừ! Là muốn mua làm quà sinh nhật cho cháu gái."

"Thì ra là cô muốn tặng người khác, cháu gái cô bao nhiêu tuổi?" Cô gái chuyên đứng ở quầy nhiệt tình hỏi cô.

"Mười ba tuổi."

"Vậy cô có thể mua búp bê Cầu Cầu, bây giờ thịnh hành nhất chính là búp bê Cầu Cầu, nữ sinh lớn nhỏ đều rất mê đấy! Mùa đông số lượng hạn chế cũng chỉ còn dư lại cái cuối cùng này.” Cô bán hàng lấy búp bê Cầu Cầu đưa cô xem.

"Đó, nhiều người mua như vậy hả?" Quý Tiểu Ba cẩn thận nhìn kỹ cái hộp nhận được trên tay, cô mới vừa về nước không lâu, rất ít tiếp xúc với đồ chơi trẻ em, không hiểu rõ lắm về xu hướng thịnh hành của búp bê.

"Cô nhìn thử quần áo trên người nó, giày dép và phụ kiện, có phải vừa đẹp lại không quá khoa trương không, rất nhiều cô gái thích mô phỏng theo cách ăn mặc của nó đấy! Thông thường quần áo của búp bê không phải quá lộng lẫy, chính là mộng ảo, hình thái của búp bê Cầu Cầu cũng không giống nhau, vừa lên thị trường đã có thể vang dội trong lòng tất cả thiếu nữ, từ cô gái mười hai tuổi đến cô gái hai mươi tuổi đều si mê cách ăn mặc của búp bê Cầu cầu, nó thật sự đã trở thành mục tiêu để các cô gái đương thời theo đuổi!” Cô bán hàng giới thiệu nhiệt tình.

"Cô nói...các cô gái mô phỏng theo cách ăn mặc của búp bê?" Quý Tiểu Ba sợ mình nghe lầm.

"Đúng vậy! Công ty này còn có trang web dạy học, muốn mặc thử trang phục búp bê cầu Cầu cũng có thể lên mạng nhìn. Cô nhìn bộ quần áo mà cô sinh viên mặc trên người kia, có phải giống với búp bê trên tay của cô không? Cô ấy là khách quen ở đây, hay tới mua búp bê Cầu Cầu.” Cô bán hàng chỉ vào cô gái trẻ đang đi bộ trên phố.

Quý Tiểu Ba mở to đôi mắt, nhìn búp bê Cầu Cầu có tỉ lệ thiết kế phỏng theo dáng người phương Đông trên tay lại nhìn nữ sinh kia một chút, rõ ràng là giống nhau, trên đầu đội nón len dài tai, tô điểm hai hình tròn nhỏ, trên người mặc áo lông trắng dệt hoa văn phối hợp với áo bó sát người cổ cao màu hồng, kết hợp với váy len thấp eo, quần bó sát người bên trong, chân mang một đôi giày lông xù, dáng vẻ vừa mốt vừa xinh đẹp.

"Búp bê lại có thể tạo nên phong trào, khiến cho các cô gái mặc quần áo mô phỏng theo tạo hình của nó?" Quý Tiểu Ba thật sự ngạc nhiên, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới búp bê có thể dẫn dắt mốt thịnh hành.

Chắc là có người chuyên thiết kế quần áo của búp bê, mượn việc thiết kế trang phục cho búp bê để tuyên truyền.

Hơn nữa búp bê Cầu Cầu có gương mặt vui vẻ dễ thương, mắt to mơ mộng y hệt trong truyện tranh, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, làn da trắng sáng, đủ loại kiểu tóc, ngay cả cô cũng bị hấp dẫn, huống chi tâm của nhiều cô gái.

"Tiểu thư cô xem, đây là giấy đăng kí tham gia cuộc thi các cô gái mô phỏng theo cách ăn mặc của búp bê Cầu Cầu sẽ được công ty đồ chơi tổ chức cho trong cả nước vào tháng, nhất định là rất tuyệt." Cô bán hàng đưa tờ giấy quảng cáo cho cô xem.

"Thật sự là....sức đấu tranh quá lớn! Tôi mua cái này được rồi." Quý Tiểu Ba quyết định mua búp bê này, mặc dù phong trào thịnh hành chỉ là nhất thời, nhưng đi theo thịnh hành, dù sao vẫn sẽ không sai.

Chủ yếu nhất là, phong trào đi theo búp bê Cầu Cầu này thật sự khiến cô rất tò mò lớn.

Thật ra thì từ nhỏ cô đã đến châu Úc làm du học sinh, gần đây mới vừa tốt nghiệp học viện thiết kế thời trang St. Ward, chuyển về định cư ở Đài Loan, lúc ở trường cô chuyên nghiên cứu thiết kế lễ phục, sau khi về nước đang muốn tìm công việc ở công ty lễ phục có quy mô, có chút quan tâm đến xu thế thời trang đang thịnh hành.

"Nhất định cháu gái của cô sẽ thích." Lập tức cô bán hàng giúp cô tính tiền, đóng gói.

Toàn bộ lực chú ý của Quý Tiểu Ba ở trên búp bê Cầu Cầu, đã sớm quên vừa rồi có khoảng thời gian không vui với một người đàn ông xa lạ.

Cô trả tiền xong, cầm theo gói quà sinh nhật được gói xinh đẹp đến nhà cháu gái nhỏ.

"Oa! Là búp bê Cầu Cầu ư! Cô nhỏ, con cũng biết cô sẽ tặng con cái này." Từ nhỏ cháu gái nhỏ đã được anh trai và chị dâu nâng ở lòng bàn tay lớn lên, cực kỳ chú trọng đến cách ăn mặc, cô bé mở quà ra, vừa nhìn là Cầu Cầu ngưỡng mộ trong lòng , vui vẻ ôm hôn Quý Tiểu Ba.

"Con thích là tốt rồi." Quý Tiểu Ba cười vui vẻ, thấy cách ăn mặc trên người cháu gái nhỏ cũng có nét tương đồng với búp bê Cầu Cầu, không nhịn được hỏi: "Quần áo con mặc trên người này được mua ở đâu?"

"Quần áo và Trang sức Đại Ưng ạ! Họ có rất nhiều chi nhánh, chuyên bán quần áo đang thịnh hành, con và bạn của con thường đi dạo! Hơn nữa ở chỗ đó có thể mua được quần áo giống như Cầu Cầu.” Cháu gái nhỏ quen thuộc nói.

"Nghe con nói như vậy, thật giống như là con có rất nhiều quần áo giống như Cầu Cầu?" Quý Tiểu Ba cảm thấy hứng thú hỏi.

"Dạ! Cô nhỏ, con nói nhỏ cho cô biết, hầu như tiền tiêu vặt của con đều đầu tư vào mặt này." Cháu gái nhỏ vui vẻ chia sẻ sở thích của mình với cô Tiểu Ba, "Cô nhỏ có muốn đến phòng của con hay không, nhìn một chút búp bê và quần áo con thu thập được?"

Dĩ nhiên Quý Tiểu Ba muốn mở mang một chút.

Cháu gái nhỏ nhiệt tình lôi kéo cô đến tham quan phòng, cửa vừa mở ra, bên trong có một tủ thủy tinh xinh đẹp, thu thập các loại trang phục của búp bê Cầu Cầu, vừa mở tủ quần áo ra, tất cả quần áo đều giống hệt với búp bê.

"Oa!" Mặt Quý Tiểu Ba kinh ngạc.

"Mẹ con nói con có thể đi ghi danh tham gia cuộc thi mô phỏng theo cách ăn mặc của Cầu Cầu." Cháu gái nhỏ vui vẻ cầm giấy ghi danh đến khoe.

Quý Tiểu Ba đã sớm xem qua tờ giấy ghi danh kia, nghĩ thầm phong trào đi theo Cầu Cầu trong thời gian ngắn tuyệt đốt sẽ không biến mất, đã tạo thành một cơn gió lốc.

"Trừ cửa hàng quần áo và trang sức Đại Ưng mà con nói, còn chỗ nào khác mua được quần áo của Cầu Cầu không?" Cô hỏi.

"Muốn giống như đúc cũng chỉ có quần áo và trang sức Đại Ưng có bán, hơn nữa chỗ đó có đủ loại kích thước, giá cả hợp lí, thịnh hành lại không mắc!" Cháu gái nhỏ mua được nên rất hài lòng.

"Cửa hàng phục sức Đại Ưng con nói kia ở đâu?" Quý Tiểu Ba rất muốn đi nhìn thử, thông thường búp bê đồ chơi loại đẳng cấp, quần áo và linh kiện đều có bản quyền, không thể nhái, nói vậy cửa hàng kia đã lấy được bản quyền duy nhất.

"Toàn bộ cửa hàng đều ở phố Vĩnh Hòa Náo, phía trước cửa hàng có ba phòng cỡ lớn, cách nhà cũ của cô không xa, chỉ cách một con đường lớn, trong cửa hàng kia có một ông chủ rất đẹp trai! Hì hì...con và bạn của con đều là người ái mộ anh ấy." Cháu gái nhỏ cười, vẽ bản đồ cho cô.

Quý Tiểu Ba không có khái niệm gì đối với ông chủ đẹp trai mà cháu gái nhỏ đặc biệt nhắc đến, cô chỉ muốn đi quan sát con đường tiêu thụ của trang phục búp bê Cầu Cầu, cô thân là chuyên gia thiết kế thời trang, là một thành viên của xu thế thời trang đang thịnh hành, nhất định cô phải hiểu rõ xu hướng đang thịnh hành .

Cô nhận lấy bản đồ, tính toán tìm thời gian, nhờ chị giúp việc trong nhà dẫn cô đi một chuyến.

Ban đêm, phố Vĩnh Hòa Náo đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ầm ĩ, đường phố đông đúc đến mức nước chảy không lọt.

"Thanh lý cuối tháng, nhìn xem tất cả đều mua một tặng một, tiểu thư yêu thích cáiđẹp ngàn vạn lần phải nắm chắc cơ hội..." Trước cửa hàng Quần áo và Trang sức Đại Ưng, ông chủ Huống Ưng Kiệt ngồi trên ghế cao trước cửa, cầm cái loa tuyên truyền với đám đông.

Anh mặc áo ngắn không tay màu đen, quần bò rách, rất đẹp trai.

Từ nhỏ anh lớn lên ở phố Vĩnh Hòa Náo, nhà anh không chỉ có cửa hàng quần áo, còn có nhà máy quần áo may sẵn, sản phẩm quần áo may sẵn đang thịnh hành được tiêu thụ trực tiếp ngay tại mấy trăm cửa hàng kinh doanh Quần áo của nhà.

Bây giờ cha mẹ chuyển đến Đại Lục theo nhà máy, giao toàn bộ cửa hàng quần áo và trang sức Đại Ưng ở Đài Loan cho anh xử lí.

Anh có thể trở thành nhà thiết kế trang phục của búp bê Cầu Cầu, đều nhờ công ty kinh doanh đồ chơi của học trưởng tặng cho.

Lúc Đại học bọn họ không có cùng khoa, nhưng đều là bạn chung câu lạc bộ bóng rổ, sau khi ra xã hội vẫn còn qua lại, khi công ty đồ chơi muốn đẩy búp bê Cầu Cầu ra, học trưởng liền mời anh làm nhà thiết kế tạo hình trang phục.

Vốn là anh tính chơi đùa một chuyến, không nghĩ tới Quần áo và Trang sức anh thiết kế ra, thành công giúp búp bê Cầu Cầu nổi tiếng vang dội, hơn nữa tạo hướng đi thịnh hành, hơn một năm qua độ nóng chỉ có tăng không có giảm.

Thông minh nhất chính là anh giữ quyền sản xuất trang phục Cầu Cầu lại cho mình, chỉ cần những thứ có liên quan đến quần áo và trang sức của Cầu Cầu , đều chỉ có thể sản xuất từ nhà máy của nhà anh mà thôi, tiêu thụ ở cửa hàng Quần áo và Trang sức Đại Ưng, ý tưởng này ngay cả ba anh mở nhà máy quần áo may sẵn cũng bái phục không thôi, không kịp đợi đã muốn giao nhà máy quần áo may sẵn của nhà anh ở nội địa đại lục cho anh quản lý.

Nhưng anh muốn ba chậm lại một chút, kinh doanh nhà máy quần áo may sẵn cũng không phải là hứng thú lớn nhất của anh, anh vừa mới xuất ngũ trở về, tính toán muốn đi đến nước Pháp bồi dưỡng một chút, tương lai lấy thiết kế lễ phục là việc chính, mở công ty lễ phục thuộc về chính anh, biến phong cách tinh tế thành một con đường mới.

"Mùa đông đại hạ giá, muốn mua phải nhanh lên!" Ông chủ Huống Ưng Kiệt làm tròn bổn phận, ra sức tuyên truyền.

Anh từ trên cao nhìn xuống, chợt nhìn thấy trong đám đông có một bóng dáng ăn mặc rất khác biệt đang di chuyển về phía anh.

Cô gái kia...không phải là cô gái dễ thương buổi chiều ngăn cản đường đi của anh ở công ty bách hóa sao? Nhìn kỹ, bên cạnh cô còn có một cô bé nữa.

Làm sao cô cũng tới phố Náo? Anh nhìn qua chất liệu quần áo của cô là hàng cao cấp, không giống với cô gái sẽ đến dạo phố Náo mua quần áo thịnh hành giá bình quân.

Chẳng lẽ...thật sự có hứng thú với anh?

Thành thật mà nói bắt đầu từ nhà trẻ anh đã có rất nhiều người ái mộ không giải thích được, sau khi lớn lên học muội lão yêu theo đuổi anh thành đoàn, những năm gần đây anh trở thành nhà thiết kế tạo hình Quần áo và Trang sức của búp bê Cầu Cầu, càng có nhiều thư của người ái mộ gửi đến không đếm hết, mỗi ngày nhồi vào hộp thư trên mạng của anh, làm hại anh căn bản không dám công khai mình là nhà thiết kế trang phục của búp bê Cầu Cầu.

Cái loại cảm giác bị nữ sinh theo đuổi đó, thẳng thắng mà nói anh đã từ hưởng thụ đến cảm thấy đáng sợ, bây giờ đã chết lặng rồi, từ trước đến nay anh cũng chưa từng nhớ qua khuôn mặt của bất kỳ một nữ sinh nào.

Hiếm có cô gái dễ thương có thể làm cho anh nhớ được, nhìn cô đến gần, đáy lòng anh mơ hồ trào dâng hơi nóng.

Có ý đồ khác với anh thì cứ việc nói thẳng, có lẽ anh sẽ cho cô cơ hội.

Như vậy đi! Anh liền hào phóng một chút, chỉ cần cô gái kia bước vào Quần áo và Trang sức Đại Ưng, anh liền chiết khấu tốt nhất cho cô mà không có điều kiện.

Quý Tiểu Ba đến gần Quần áo và Trang sức Đại Ưng hơn, hai mắt càng khó tin mà trợn thẳng, người đàn ông ngồi trên ghế cao đó, dĩ nhiên là kẻ đàn ông biến thái đi mua búp bê.

Phong cách ăn mặc của anh hoàn toàn khác lúc nhìn thấy buổi chiều, mặc dù chỉ là quần bò đơn giản, áo sơ mi cotton màu đen, nhưng mặc trên người có dáng chuẩn như anh, vừa có dáng mà lại đẹp mắt, thật sự là dáng người trời sinh.

Chẳng lẽ, anh chính là ông chủ của cửa hàng này?

Thấy anh nhìn về phía cô, tinh thần của cô không yên, vội vàng cúi đầu, rất muốn chạy lấy người, lại không cam lòng, người cô cũng tới rồi, không nhìn tận mắt quần áo và trang sức của búp bê Cầu Cầu, hỏi một chút vì sao chỉ có nơi này có bán thì sao có thể đi được chứ!

Cô thuận tay thay đổi quần áo ở trên giá...

"Mua đi có lời, muốn mua phải thừa dịp bây giờ." Huống Ưng Kiệt cầm cái loa phát về phía cô.

Quý Tiểu Ba bị sóng âm gần bên tai làm chấn động đến sắp rách màng nhĩ ra rồi, nghĩ thầm người kia cố ý mà! Buổi chiều anh làm cô chịu đựng buồn bực, bây giờ còn muốn trêu chọc cô?

Cô buồn bực, tức giận nói với nữ giúp việc đi theo: "Ở đây bán quần áo chẳng ra sao cả, không có một món coi được."

"Tiểu thư, xung quanh đây cũng có cửa hàng quần áo bán đồ tốt, làm sao cô cứ một mực muốn tới tiệm này? Đa số đi dạo ở đây đều là học sinh đó!" Nữ giúp việc nói.

Trên mặt Quý Tiểu Ba rũ xuống vạch đen, trong lòng vô cùng lúng túng, nữ giúp việc của cô nói như vậy, vạn nhất bị kẻ lưu manh có khuynh hướng tự luyến kia nghe được, còn tưởng rằng cô cố tình muốn khơi dậy sự chú ý của anh mà đến.

"Tất cả là do cháu gái tôi, tuổi của nó còn nhỏ, không biết phong cách tôi thích, mới có thể báo đường lung tung, muốn tôi đến cửa hàng này." Cô phải bổ sung thêm câu này, nói rõ không phải cô chủ động tới đây, bảo vệ tốt mặt mũi của mình.

Lúc này, cô muốn làm nhất chính là thừa dịp trước khi người đàn ông "phía trên" kia còn chưa nghe thấy lời nói này thì đi nhanh một chút.

Trời sinh thính lực của Huống Ưng Kiệt rất tốt, đã sớm nghe thấy cô nói thao thao bất tuyệt, anh nhìn xuống, nếu cô đã chê đông chê tây, sao còn không đi? Hai tay còn không ngừng đảo lộn quần áo, là "tới loạn" đi! Gạt quần áo lung tung.

Anh có chút không vui, quyết định không tranh luận với cô một phen là không được.

Anh nhảy từ trên ghế cao xuống một cách gọn gàng, đứng ở sau lưng cô, hai tay chống nạnh, hơi nghiêng người, lưu manh hỏi: "Xin hỏi, có phải Kim Lũ y mới xứng với phong cách cao quý của cô hay không?"

Quý Tiểu Ba thở một hơi thật dài, chậm rãi xoay người, cố ý nói: "Là anh, sao anh cũng ở cửa hàng quần áo và trang sức Đại Điêu này?"

"Đại Điêu?" Huống Ưng Kiệt nhướng cao mày rậm, chỉ vào cái bảng lớn sửa lại cô "Cô xem rõ ràng là quần áo và trang sức Đại Ưng, Đại Điêu là rượu bổ nhé!"

"Cứ gọi Thần Điêu được rồi." Quý Tiểu Ba nhún vai.

Huống Ưng Kiệt liếc cô một cái, nghĩ thầm cô thể hiện rõ là tới cãi nhau mà.

Anh động thủ xếp quần áo ngay ngắn, thản nhiên nói: "Tôi nói cô, quần áo trong cửa hàng tôi nếu một bộ cô cũng không nhìn thuận mắt, vì sao muốn đến vậy? Còn đảo quần áo lộn xộn như vậy, thật là."

Quý Tiểu Ba nhìn anh xếp quần áo gọn gàn như vậy, cũng đoán ra anh là ông chủ của quần áo và trang sức Đại Ưng, nhưng nói gì anh cũng không thể giảng đạo với khách! Cô đã đến đây thì chính là khách!

"Anh là rễ hành nào? Quần áo bày ra không phải muốn để cho khách xem sao? Sao có thể không đảo lộn một chút được?" Cô nói với giọng điệu không thân thiện.

Huống Ưng Kiệt quan sát cô, cô nói có một nữa là đúng, nhưng anh không chấp nhận mình là cây hành!

"Tiểu thư, người tôi lớn như vậy, thế nhưng cô nhìn tôi thành một cây hành, khẳng định là cô có chướng ngại về thị lực nghiêm trọng, tới đây... tôi rất quen với phòng khoa mắt phía trước, nói một anh Vĩnh Hòa giới thiệu cô đến, đăng kí miễn phí!" Anh dùng sức chế trụ cánh tay của cô, kéo cô đến lối đi bộ.

Quý Tiểu Ba nhìn chằm chằm tay bị anh kéo lấy, anh lại tùy tiện lôi kéo cô, vì liên tiếp căng thẳng cùng tự ái, cô hất bàn tay thô bạo của anh ra, ngước đầu, đôi mắt quét từ khuôn mặt của anh về phía quần áo của anh, quần bò rách, cùng với dây giày bị lỏng đang lay động trên giày đá banh...

Cô âm thầm cười trộm, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội rồi.

Cái này cũng không thể trách cô! Ai kêu giọng nói của anh lưu manh như vậy, khiến người khác muốn cho anh một đấm.

"Anh mới cần đi đăng kí, đàn ông trưởng thành còn mua búp bê, anh mới có bệnh tâm lý nghiêm trọng." Quý Tiểu Ba vừa nói vừa nháy mắt với nữ giúp việc muốn cô ấy ‘buộc chắc’ dây giày giúp anh.

Trong lúc nhất thời lực chú ý của Huống Ưng Kiệt bị đề tài của cô lôi cuống, cuộc gặp gỡ bất ngờ lúc buổi chiều có thể đã làm cho cô có chỗ hiểu lầm với anh, anh mua búp bê hoàn toàn là vì cần trong công việc.

Anh suy nghĩ có cần giải thích với cô hay không, không để ý nữ giúp việc của cô đang ngồi xổm trên mặt đất, cột hai dây giày đá banh của anh vào nhau.

Quý Tiểu Ba thấy nữ giúp việc đã hoàn thành sứ mạng, không khỏi cười trộm.

Chạy về phía trước, cô hơi nghiêng mình, tay nhỏ bé che ở bên má, thấp giọng cảnh cáo anh: "Tôi nói với anh, nếu muốn tôi không nói cho người khác biết anh đặc biệt háo sắc, tốt nhất anh đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích." Nói xong cô vội vàng chạy đi.

Huống Ưng Kiệt không muốn cô hiểu lầm anh quái gở, mở bước chân ra muốn kéo lấy cô, giải thích với cô một chút, không nghĩ tới lại té nhào xuống đất!

Nghĩ, anh đường đường là người đàn ông bảy thước, vậy mà cả người ngã sấp xuống trước mặt nhiều cô gái đang tới lui thì không khỏi xấu hổ.

Anh nhìn xuống dưới, phát hiện giày đá banh của mình không biết bị động tay động chân lúc nào, mà một chút anh cũng không phát hiện, con ngươi sáng tỏ nhìn về phía cô gái....không dễ thương, cô đang cười đến mức vẻ mặt sáng lạn, làn váy tung bay, hô to về phía anh….

"Không phải đã bảo anh đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích sao? Ha ha..."

Tiếng cười nghịch ngợm của cô đâm vào tai anh, mà khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô, giống như một dấu vết khó có thể lau sạch, in dấu anh thật sâu vào trong lòng.

Rõ ràng cô gái này là đang trả thù anh, nhưng anh lại không tức giận cô, còn rất muốn cười...

"Cô nhớ kỹ cho tôi!"

"Tôi mới không nhớ kỹ anh đấy, cái tên tự cho là có sức hấp dẫn, xùy!" Cô nặn ra một mặt quỷ dễ thương tặng anh, vui vẻ chạy đi.

Mắt thấy bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất ở trong đám người, trong lòng anh chấn động thế nào cũng khó mà bình tĩnh.

Anh ngồi xổm người xuống tháo dây giày ra cột chắc lại lần nữa, thấp giọng nói——

"Cô gái này...tốt nhất đừng xuất hiện nữa."

Xuất hiện nữa, anh sẽ chứng minh với cô, cũng không phải anh tự cho là có sức hấp dẫn, trời sinh thì anh đã có sức hấp dẫn rồi.

Anh sẽ chinh phục cô!

Anh cúi đầu, trên môi lộ ra ý cười.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom