• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Quyền lựa chọn tình yêu (1 Viewer)

  • Phần 2

8.

Lúc tôi về đến nhà, Cố Diên vẫn chưa về.

Đợi tôi sửa soạn đồ đạc xong xuôi, hắn mới đẩy cửa bước vào.

Thấy tôi xách vali trong tay, hắn giật mình kinh ngạc, sau đó vươn tay muốn kéo tôi lại.

Tôi né tránh.

Hắn hít sâu một hơi, cố gắng giải thích với tôi:

“Mông Mông, chuyện hôm nay thật sự là ngoài ý muốn! Người đại diện muốn lợi dụng anh và Thẩm Dĩnh để xào nhiệt độ, muốn anh và cô ấy tạo CP. Như vậy sẽ thuận lợi tuyên truyền cho bộ phim sắp chiếu của anh, anh không muốn đồng ý, nhưng Thẩm Dĩnh là cháu gái ruột của đạo diễn Hoa, anh không thể đắc tội cô ấy được ——“

Tôi ngắt lời hắn:

"Vậy nên anh đồng ý?”

Vẻ mặt của hắn cứng đờ.

"Mông Mông, anh cũng vì muốn cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn, tại sao em không thông cảm cho anh chứ?"

Anh ta nói, giọng điệu vừa tủi thân vừa xen lẫn sự tức giận khó diễn tả.

Tôi nhìn hắn một lúc, đột nhiên cảm thấy người đang đứng trước mặt mình cực kì xa lạ.

"Cố Diên."

Tôi khẽ gọi tên hắn, hỏi ngược lại:

“Vì sao tình cảm của tôi và anh, mãi mãi đều là tôi phải thông cảm, phải nhường nhịn?”

"Vì sao sau khi cân nhắc, người anh lựa chọn buông bỏ vẫn cứ là tôi?”

Cố Diên nghe thế thì sửng sốt.

"Tôi nhất định phải thông cảm cho khó khăn của anh, nhẫn nhịn giấu đi sự buồn đau của mình, thậm chí còn phải xem như không có gì mà tươi cười vui vẻ với anh sao?”

“Anh dựa vào cái gì mà hết lần này đến lần khác chà đạp lên tình cảm của tôi? Dựa vào cái gì!”

Tôi điên cuồng hét lên, muốn trút hết những căm tức từ kiếp trước đến hiện tại.

Tôi biết khoảnh khắc này tôi chắc chắn trông cực kỳ xấu xí, y hệt một mụ già chanh chua vậy.

Nhưng tôi không quan tâm.

Cố Diên kinh ngạc nhìn tôi, không biết phải làm sao.

"Mông Mông, em——"

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc:

"Cố Diên, chúng ta sau này đừng gặp lại nữa."

Cố Diên mà tôi yêu, là chàng thanh niên trước hai mươi lăm tuổi.

Người ấy yêu tôi nhiều hơn yêu chính bản thân mình.

Người ấy sẽ mãi mãi khắc sâu trong kí ức tuổi trẻ của tôi, không bao giờ già đi, cũng chẳng bao giờ rời đi cả.

Tôi sẽ không quên đâu.

Hắn của bây giờ đã phản bội tôi, và hắn trong tương lai sẽ yêu ai, cầu hôn ai, tôi không thèm quan tâm nữa.

Đương nhiên, tôi sẽ không chúc hắn hạnh phúc.

Nhưng tôi có thể nói lời tạm biệt mãi mãi.

Lần này, quyền lựa chọn nằm trong tay tôi.

Tôi khẽ gọi một hơi, đờ đẫn cười.

"Cố Diên."

"Lần này, là tôi không cần anh."

9.

Lần này, Cố Diên không ngăn cản tôi nữa.

Tôi hiểu hắn cũng như hắn hiểu về tôi vậy.

Hân biết mọi lời tôi nói ra đều rất nghiêm túc.

Tôi không cần hắn nữa, hắn không cản nổi tôi.

Cố Diên nói:

“Nhà là của em, em cứ ở lại. Anh đi.”

Tôi không từ chối.

Bây giờ hắn giàu có, muốn mua nhà cực kì dễ dàng.

Hắn dọn dẹp đồ đạc rất chậm chạp, tôi cũng không muốn giúp.

Trước khi đi, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, giọng điệu nghiêm túc:

"Mông Mông, em phải sống thật tốt.”

Tôi cười khẽ:

“Được thôi.”

Sau khi hắn đóng cửa, tôi bước đi quanh nhà, nhìn tủ quần áo đã trống rỗng một bên, không còn đôi giày nam nào nữa, cốc súc miệng và bàn chải đánh răng lẻ loi trên bồn rửa mặt.

Giờ phút này, tôi mới chân chính cảm thấy, ngôi nhà này đã không còn chút bóng dáng nào của Cố Diên.

Tôi ngỡ rằng mình sẽ thấy cô đơn, thấy trống vắng buồn bã. Thế nhưng bất ngờ làm sao, tôi không cảm thấy gì cả.

Trái tim tôi vô cùng bình tĩnh, cứ thế thản nhiên chấp nhận tất cả.

Hệt như…

Hệt như chưa bao giờ yêu Cố Diên.

Ánh mắt tôi đột nhiên chạm đến cặp cốc đôi hình trái tim.

Là món quà lần đầu tiên Cố Diên tặng tôi khi tỏ tình với tôi.

Tôi cất nó cẩn thận trong tủ khóa, nâng niu trân trọng.

Cố Diên không mang đi một nửa thuộc về hắn.

Tôi nhìn nó một lúc lâu, sau đó nhặt lên ném vào thùng rác.

Hắn không cần, tôi cũng không cần.

10.

Kiếp trước, tôi và Cố Diên chia tay cực kỳ khó coi.

Sau màn cầu hôn hoành tráng đó, tôi mới biết Cố Diên đã sớm không còn yêu tôi nữa.

Hắn đã nói dối tôi.

Tinh thần tôi tồi tệ đến cực điểm, trốn trong nhà không ra ngoài, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ.

Tôi không hiểu tại sao người đàn ông đã từng thề vĩnh viễn yêu tôi, trong chớp mắt đã thay lòng đổi dạ.

Tôi cứ mắc kẹt trong kí ức, không ngừng nhớ đến, không ngừng nghĩ lại. Mỗi một lần nhớ đều giống như có ai cầm dao, lăng trì xẻo thịt tôi vậy.

Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm nghĩ, thật ra đã sớm có dấu hiệu rồi.

Thời gian hắn ở nhà ngày càng ngắn, lúc ở bên tôi luôn mất tập trung, thường xuyên nhận điện thoại, còn có nửa đêm tôi tỉnh dậy thấy hắn mỉm cười trả lời tin nhắn với ai đó.

Tôi cũng sẽ phàn nàn, ra vẻ giận dỗi, nhưng hắn sẽ nhanh chóng đặt điện thoại xuống rồi dỗ dành tôi.

"Thẩm Dĩnh chỉ là đồng nghiệp của anh thôi, bọn anh thật sự không có quan hệ gì. Chẳng qua bởi vì cô ấy tuổi còn nhỏ, lại là người nhà của đạo diễn Hoa cho nên anh mới đặc biệt quan tâm cô ấy một chút."

"Mông Mông, em phải tin tưởng anh. Hôm nay anh rất mệt, em ngoan một chút được không?”

Tôi đã đồng ý.

Cho nên cuối cùng, hắn cầu hôn cô ta, bỏ rơi tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi mới giật mình nhận ra:

"Hoá ra, trong đoạn tình cảm này, tôi mới là người đáng cười nhất.”

11.

Lần chia tay này không giống kiếp trước, náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết.

Tôi không bị người ta đào bới thông tin đưa lên mạng, không bị gán cho cái mác tiểu tam, bị vạn người chỉ trích thoá mạ.

Tôi không cần trải qua sự khổ sở kiếp trước, càng không cần mỗi ngày đều tự trách bản thân đã làm gì sai, có chỗ nào không tốt nên Cố Diên mới không yêu tôi nữa.

Tôi chấp nhận tất cả một cách bình thản.

Những kỉ niệm thời gian qua, xem như tặng cho Hạ Mông và Cố Diên thời niên thiếu.

Quãng đường sau này, chỉ thuộc về một mình Hạ Mông tôi sải bước mà thôi.

Đương nhiên, cũng có bạn bè hỏi thăm chuyện tôi và Cố Diên chia tay.

Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm, ngoài giới giải trí, vòng giao tiếp của chúng tôi gần như trùng nhau.

Trốn tránh là điều không thể, huống chi, tôi cũng không muốn trốn.

Tôi trả lời trung thực:

"Bên nhau nhiều năm, hắn hẳn là chán rồi.”

Người bạn đó cực kì kinh ngạc, có lẽ không bao giờ nghĩ tới Cố Diên đối xử tốt với tôi như vậy cũng có ngày thay lòng đổi dạ.

Thậm chí cậu ấy còn đi tìm hiểu về chuyện của Thẩm Dĩnh, sau đó do dự nói với tôi:

“Mông Mông, có lẽ cậu không phát hiện ra, đôi khi góc nghiêng của Thẩm Dĩnh thật sự rất giống cậu đó…”

Nói được một nửa, cậu ấy bèn im lặng.

Chắc hẳn tự bản thân cũng cảm thấy nực cười.

Thế thân đời thực ấy hả? Tôi còn chưa có chết.

Cậu ấy lại cẩn thận hỏi:

“Mình cảm thấy Cố Diên cũng không muốn thay lòng đổi dạ đâu, có khi là do Thẩm Dĩnh cố ý bám lấy Cố Diên, khiến cho cậu hiểu lầm. Dù sao tình cảm của cậu và Cố Diên nhiều năm như vậy, hai người chắc chắn không nỡ ha.”

"Nếu Cố Diên muốn quay lại, cậu có đồng ý không?”

Tôi không do dự trả lời:

“Không.”

12.

Có không giữ, mất đừng tìm.

Cố Diên hết lần này đến lần khác tổn thương tôi, chẳng qua là cậy tôi yêu hắn.

Hắn biết tôi sẽ vì yêu mà nhường nhịn, bỏ qua cho hắn. Hắn cũng biết cho dù tôi có tức giận đến mấy, buồn bã bao nhiêu thì chỉ cần hắn dỗ dành là tôi sẽ ngoan ngoãn thoả hiệp.

Không cần vất vả vẫn có được tình yêu sâu sắc từ tôi, hắn đương nhiên vui vẻ không biết mệt mỏi.

Hắn cho rằng tôi khổ sở vì thấy Thẩm Dĩnh và hắn tiếp xúc thân mật.

Nhưng không, tôi thất vọng, bởi vì dẫu cho hắn biết làm như vậy sẽ khiến tôi buồn, thì hắn vẫn làm.

Hắn đã lựa chọn, giữa yêu tôi và làm tổn thương tôi, hắn không ngần ngại chọn vế sau.

Từng có người nói với tôi:

“Thất tình không đáng sợ, đáng sợ là cậu mất đi lý trí rồi cứ thế đắm chìm, chìm sâu trong đó, không cách nào thoát ra được. Cứ như vậy để mặc cho kí ức biến thành lưỡi dao đâm cho cậu máu chảy đầm đìa, vết thương chồng chất.”

Đó chính là những gì tôi đã trải qua ở kiếp trước.

Cho nên kết cục của tôi là ngã xuống đường, ch-t thảm.

Kiếp này, tôi nhất định sẽ thay đổi.

Nếu không chẳng phải là uổng phí cơ hội sống lại rồi sao?

13.

Tôi làm việc không ngừng nghỉ.

Sau khi từ chức, tôi không ra ngoài để tìm việc khác nhưng cũng không nghỉ ngơi, nhận bản thảo qua mạng. Bây giờ giờ trong giới văn học trực tuyến, tôi cũng được coi là một biên kịch có chút tiếng tăm.

Không quá hot, nhưng vẫn được nhiều người nhớ đến.

Trước đây, tôi phải dành rất nhiều thời gian cho Cố Diên, bây giờ toàn tâm toàn ý cống hiến cho sự nghiệp biên kịch, dựa vào hiệu suất làm việc và tư duy sáng tạo, tôi đã phát triển được vài bộ web drama.

Dần dần, bắt đầu có những đạo diễn nổi tiếng tìm đến tôi, muốn mời tôi tham gia vào phim truyền hình, phim chuyển thể kịch bản để nghiên cứu và sửa đổi giúp họ.

Tôi đương nhiên đồng ý.

Có một lần tham gia hội thảo kịch bản, mấy ý tưởng tôi đưa ra đều được áp dụng, có một biên kịch nổi tiếng trong ngành tìm đến tôi, trong lời nói vừa tiếc nuối vừa khen ngợi:

"Hạ tiểu thư, cô thật sự rất có thiên phú văn học. Tại sao không vào nghề sớm một chút. Cô mà tới sớm hơn, có khi giờ tôi vẫn phải xách dép cho cô đấy.”

Đúng thế, tôi đã ở đâu trong suốt thời gian qua?

Ngẫm nghĩ một lúc, tôi hiểu ra.

Tôi đã sống trong giấc mộng đẹp mà Cố Diên thêu dệt cho tôi.

Thậm chí vì nó mà sẵn sàng từ bỏ khả năng, từ bỏ sự nghiệp.

Hơn nữa, còn quên đi chính bản thân mình.

Tôi giật mình nhận ra rằng suốt những năm này, tôi đã phụ lòng chính mình chỉ vì anh ta.

Thật phí phạm.

Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể trở về làm chính tôi.

Trong bữa tối với bạn bè, tôi và cô ấy đang trò chuyện thì cô ấy dừng lại, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi chớp chớp mắt:

“Sao thế?”

"Không có gì, chỉ là mình thấy cậu hiện giờ rất tốt nha.”

“Mình cứ tưởng rằng sau khi cậu và Cố Diên chia tay, phải trầm cảm rất lâu, hoặc là bị đả kích đến mức không thể vực dậy nữa, nhưng cậu không như thế. Mình thấy cậu bây giờ cũng vui lây.”

Tôi sửng sốt.

Hốc mắt cô đỏ bừng, miệng lại cười vui vẻ:

“Hạ Mông, trước đây cậu giống như thuỷ tinh được Cố Diên nâng niu trong lòng bàn tay, nhìn qua thì rất tinh xảo, nhưng mình luôn lo lắng nếu anh ta buông tay sẽ khiến cho cậu vỡ vụn. Nhưng bây giờ cậu giống như kim cương vậy, tự bản thân đã toả sáng lấp lánh."

"Cậu so với cậu trong quá khứ tốt hơn nhiều lắm.”

Nghe vậy, tôi cũng nhịn không được mà xúc động. Hai mắt tôi đỏ ửng, sống mũi cay cay nhưng vẻ mặt tự do sảng khoái.

Phải.

Tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ bị đánh gục, không bao giờ có thể đứng lên.

Nhưng nhìn mà xem, không có gì là không thể vượt qua cả.

Đã từng cho rằng nó là một đầm lầy khổng lồ không có lối thoát, đến khi có thể mạnh mẽ bước qua, mới nhận ra nó thực chất chỉ là một vũng nước đọng rất nhỏ.

Giày bẩn rồi, nhưng lau sạch xong vẫn phải bước tiếp thôi.

14.

Trước khi bạn tôi rời đi còn không quên trêu ghẹo tôi:

"Đáng ra kiểu nữ chính truyện ngược thê thảm như cậu phải có nam phụ si tình cao phú soái theo đuổi chứ nhỉ."

"Hạ Mông, ngày tốt của cậu còn ở phía sau nha.”

Tôi bật cười, cũng không mong đợi.

Nếu như được hỏi khi chia tay Cố Diên tôi đã đánh mất điều gì, tôi sẽ nói rằng tôi đã mất đi niềm tin vào tình yêu.

Tôi vẫn mong tình yêu đến, nhưng đã không còn tin vào hai chữ “mãi mãi”.

Sau tất cả, ai rồi cũng có một thứ họ coi trọng hơn cả tình yêu.

Tôi không trách hắn.

Khi kịch bản hoàn thành, công việc của tôi cũng kết thúc.

Bận rộn hơn nửa năm, tôi đang định nghỉ ngơi một chút thì nhà biên kịch nổi tiếng đã khen ngợi tôi lúc trước tìm đến.

“Hạ tiểu thư, ekip của chúng tôi bây giờ thiếu một biên kịch trẻ sáng tạo như cô, cô có hứng thú tham gia cùng chúng tôi không?"

Tôi sững sờ.

Ekip của ông ấy trong thế giới biên kịch mà nói có vị thế rất cao.

Kịch bản chất lượng, còn cực kì bùng nổ.

Họ không bao giờ thiếu tiền, thiếu người, càng không thiếu đầu tư. Không biết có bao nhiêu biên kịch chuyên nghiệp cạnh tranh với nhau để được tham gia vào ekip này.

Tôi không bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày tôi nhận được lời mời này.

Tôi lập tức đồng ý ngay.

Nhưng yêu cầu duy nhất của ông ấy là tôi cần phải theo ông trở về thủ đô.

Tôi chỉ chần chừ thoáng qua một chút rồi gật đầu.

Vì thế, sau khi nhận được khoản phí bản thảo khổng lồ đầu tiên, tôi tìm một người môi giới động sản, nhờ anh ta rao bán căn nhà hiện tại.

Trước khi đi, tôi quay đầu nhìn về phía mái ấm chan chứa bao nhiêu kỉ niệm của tôi và Cố Diên một cái, sau đó nhanh chóng ngoảnh đi.

Quên nó đi.

Tất cả đã kết thúc rồi.

Chờ đến khi tôi sắp xếp công việc ổn định ở thủ đô, tôi nhận được điện thoại của Cố Diên.

"Em bán nhà rồi sao?”

Giọng nói của hắn trầm thấp, ngữ điệu giống như chất vấn.

Ngôi nhà là hắn đã mua, hắn hỏi cũng là bình thường.

Tôi thản nhiên ừ một tiếng, giải thích:

“Sau này tôi sẽ làm việc ở thủ đô.”

Hắn nghe vậy, lặng thinh.

Đầu dây bên kia chỉ còn vọng lại tiếng hít thở nặng nề của hắn.

Một lúc lâu sau, khi tôi định cúp điện thoại, hắn đột nhiên mở miệng:

“Không về nữa ư?"

Vấn đề này, tôi đã từng suy nghĩ qua.

"Không đâu."

"Mông Mông, anh sẽ chờ em trở về."

Nói xong, hắn không đợi tôi trả lời đã cúp điện thoại.

Có lẽ là không muốn nghe tôi từ chối.

Nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì đâu?

Tất cả đã trôi qua hết cả, mối quan hệ của chúng tôi đã thật sự kết thúc rồi.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom