• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Phù sinh thác – Hai kiếp thâm tình Full dịch (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 119-122

CHướng 119

Duệ vương im lặng không nói. Lúc đầu hán cho rằng vị trí Hoàng hậu nhất định là của Nhan Hương.

Hắn không ngờ Nhan Hương lại làm nhiều chuyện tổn thương Tuyết Yên như vậy. Càng muốn có được sẽ càng mất đi, vì sao nàng ấy lại không hiểu? Duệ vương cũng không hiểu Nhan Hương, nàng ấy vốn là nữ tử rất thông minh.

Lê Hiên chỉ yên tĩnh lắng nghe, cũng không tuyên bố quyết định cuối cùng.

Hắn chỉ muốn nghe xem có bao nhiêu người phản đối.

Khi Nhan Hương nghe thấy tín tức này thì cho rằng mình nghe lầm. Tuy nhiên nàng ta sớm đã cảm giác được Lê Hiên thay đổi.

Hần phụ nàng thật sao? Đã rất lâu rồi hãn không tới Vĩnh An cung.

Hôm nay Hoàng thượng bãi triều, Dương Thụ nhẹ nhàng nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng, nội thị đến báo, Ý quý phi nương nương ở Vĩnh An Cung đã hai ngày chưa ăn…” Hoàng thượng trầm ngâm: “Nàng ấy bị bệnh sao? Bị bệnh thì mời ngự y.” “Nội thị không nói là bị bệnh, chỉ nói nương nương không chịu ăn gì…” Lê Hiên quay người đi về phía Vĩnh An cung.

Nhan Hương nhắm mắt lại nằm ở đó, một luồng lạnh lẽo tràn ngập hơi thở, Nhan Hương biết hắn tới.

Hắn vẫn tới. Hắn vẫn quan tâm nàng ta.

Nhan Hương mở to mắt, Lê Hiên chắp tay sau lưng đứng trước mặt nàng ta.

Nhan Hương đột nhiên bất an, lúc đầu nàng ta có nhiều chuyện muốn hỏi hản, nàng ta muốn chất vấn hắn, muốn máng hán phụ lòng, lúc này lại không mở miệng được. Ngăn cách giữa bọn hản càng ngày càng sâu, dường như đã không thể Vượt qua.

“A Hiên, người tới rồi.” Nàng ta đã không còn sức lực.

Lê Hiên quay người, lạnh nhạt nhìn nàng ta. Trong con ngươi không còn có tia sáng trước kia, hắn lạnh lùng như vậy, dường như bọn họ chỉ là người xa lạ.

*A Hiên, người muốn để Tuyết Yên làm Hoàng hậu, thật sao?” “Đúng vậy.” Lê Hiên trả lời.

Cuối cùng Nhan Hương cũng rơi lệ: “Được, người khác nói thiếp không tin, thiếp muốn nghe chính miệng người nói ra. Thiếp hiểu rồi. Thiếp tội ác tày trời, thiếp nhận. Trong cung này cũng chỉ có Tuyết Yên có thể đảm nhiệm vị trí Hoàng hậu. Thay thiếp chúc mừng nàng ấy nhé.” Nhan Hương nằm xuống, dường như sử dụng hết sức lực toàn thân, quay mặt vào bên trong.

“Nhan Hướng, là nàng phụ trấm trước: Nàng làm những chuyện kia đã không thể làm Hoàng hậu được rồi. Trầm không muốn hậu cung có một nữ nhân tâm địa ác độc làm Hoàng hậu.” Nhan Hương cười khẩy: “Nhan Hương vấn luôn là người tâm địa ác độc, trước kia cũng thế, chẳng lẽ Hoàng thượng quên, năm người chín tuổi, tiểu cung nữ đánh người bị thiếp đẩy chết đuối trong hồ nước sao? Năm người mười tuổi, nội thị cắt xén chỉ phí của người, thiếp bắt con trăn bỏ vào phòng của hắn, quấn hán chết sống sao? “Người bảo thiếp ở bên cạnh tiên hoàng, tiên hoàng rất tốt với thiếp, thiếp lại báo cáo toàn bộ nhất cử nhất động của người ấy cho ngườ Lê Hiên chậm rãi đi tới, nhìn xuống nàng ta: “Cho nên, sau này nàng làm nhiều chuyện tổn thương Tuyết Yên như vậy, trầm vẫn luôn bao che nàng! Mặc kệ nàng! Chỉ có thể nhìn Tuyết Yên liên tục gặp ác mộng trong đêm! Thậm chí nàng phản bội trầm, trẫm cũng tha cho nàng! Nếu như đổi lại là người khác, trầm đã sớm róc thịt nàng rồi, nàng vẫn chưa rõ sao?” Nhan Hương ngã xuống giường, nước mắt rơi như mưa: “Thiếp làm tổn thương nàng ta cũng là bởi vì người! Thiếp yêu người! Người lại thay lòng đổi dạ, trong lòng người chỉ có nàng tal” “Nhan Hương, nàng thật lòng yêu ta sao? Trâm đã từng nói, điều trãm hứa hẹn với nàng sẽ không thay đổi. Tuyết Yên là người trãm thích, trãm bảo nàng tiếp nhận nàng ấy. Thế nhưng nàng lại muốn mạng của nàng ấy! Nàng tổn thương nàng ấy cũng như tổn thương trãm! Nàng cũng không yêu trầm!” Nhan Hương khóc không thành tiếng.

“Nhan Hương, đứa bé trong bụng nàng là của nàng, nàng muốn tuyệt thực trẫm quản không nàng, không muốn tùy nàng! Trâm hận nhất bị người khác uy hiếp! Về sau trãm sẽ không đến Vĩnh An cung bởi vì loại chuyện này nữa! Nàng tự giải quyết cho tốt đi!” Hãn rời đi, không chút do dự.

Nhan Hương nén nước mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không một tia gợn sóng.

Còn cách năm mới hai mươi mấy ngày, Hoàng thượng ban bố thánh chỉ sắc phong Tuyết Yên làm hoàng hậu.

Cùng ngày Hoàng thượng ban bố thánh chỉ, Ý quý phi Nhan Hương cũng được thả ra khỏi Vĩnh An cung, nàng ta vẫn ở Vĩnh An cung, chỉ là không cần bị giam câm nữa. Cũng khôi phục ví trí trước kia. Nàng ta đã mang thai năm tháng.

Quan Duyệt cũng được thả ra, Quan Duyệt bị giáng xuống làm Đức phi, vẫn ở trong Trung An cung.

Ba ngày sau cử hành đại lễ sắc phong Hoàng hậu.

Lê Hiên biết Tuyết Yên vẫn luôn không thích những nghỉ lễ phức tạp này, liền hạ chỉ bởi vì Tuyết Yên đã mang thai nên giản lược tất cả.

Nhưng đơn giản hơn nữa cũng là đại lễ sắc phong Hoàng hậu.

Sáng sớm, Cát Tường và Lập Hạ mặc cẩm phục tường phượng thêu chỉ vàng cho Tuyết Yên, tử là vòng hoa nhỏ hoa văn chim loan, kim Chương tử thụ. Eo thát đai lưng bằng ngọc, đính đầy hạt châu màu tuyết.

Tóc chải thành búi tóc, đeo kim quan hình hạt đào đính đầy châu ngọc, bên trên gắn kim phượng, hai bên búi tóc đều cài trâm cài tóc song phượng, †râm cài tóc san hô màu đỏ, kim trâm đính ngọc, Cát Tường còn muốn cài đồ trang sức lên đầu nàng, Tuyết Yên ngăn lại.

“Nặng quá! Chỉ đeo thứ nhất định phải đeo là đủ rồi” Tuyết Yên dặn dò.

Cát Tường bất đắc dĩ, đành phải bỏ bớt phối sức đẳng sau.

Giờ lành, Tuyết Yên quỳ trang nghiêm tế cáo ở từ đường Thái Miếu, nghe ty cung lễ nghi đọc lời chúc mừng văn biền ngẫu tứ lục, tiếp nhận kim sách kim bảo. Kim sách, kim bảo Hoàng hậu sử dụng đều do Lễ bộ mô phỏng chế tạo nửa tháng trước.

Lúc nghỉ, Tuyết Yên đã choáng đầu ù tai.

Lê Hiên đỡ nàng, nhìn nàng chăm chú: “Cuối cùng nàng cũng là Hoàng hậu của ta.” Tuyết Yên mỉm cười nghiêng đầu nhìn hán: “Chúc mừng Hoàng thượng.” Lê Hiên cười ha ha: “Nàng vẫn không có phong thái như thế! Phải đoan trang, hiểu chưa?” Tuyết Yên lập tức đứng thắng người: “Thần thiếp hiểu, đoan trang, đoan trang!” Lê Hiên giận rất muốn đá nàng một cái.

Cùng ngày, trong Vong Ưu cung, Lưu Tuệ, Quan Duyệt, Lâm Tĩnh đều mang quà tặng đến chúc mừng Tuyết Yên. Cho dù thật thật giả giả, trên mặt mọi người vẫn rất nhiệt tình.

Lúc đầu bởi vì chuyện Lưu Tuệ sẩy thai mà Lưư Tuệ và Tuyết Yên từng có hiểu lầm, về sau tuy hiểu lầm được tháo gỡ, nhưng vẫn không tiếp xúc nhiều. bình thường Tuyết Yên cũng rất ít khi đi đến cung khác, hai người gặp mặt chỉ chào hỏi lạnh nhạt.

Lưu Tuệ cũng biết phụ thân hi vọng mình có thể làm Hoàng hậu. Thế nhưng nàng ta rất rõ ràng, Hoàng thượng sẽ không để cho nàng ta làm Hoàng hậu.

Nàng ta gả cho Hoàng thượng khi hắn vẫn là Vương gia, có thể nói là nữ nhân đầu tiên mà Hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng Hoàng thượng vẫn luôn lãnh đạm với nàng ta.

Mỗi lần hắn đến cung của nàng ta đều giống như là công vụ theo thông lệ, cũng không có lời nói dư thừa, là người xa lạ chân chính.

Nàng ta hiểu tâm tư của Hoàng thượng. Vị trí Hoàng hậu không phải của Nhan Hương cũng là của Tuyết Yên. Nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới, bởi vậy sống cũng an tâm. Phụ thân đã từng phái người nói với nàng ta, muốn tranh thủ vị trí Hoàng hậu cho nàng ta, nàng cũng không đồng ý. Nàng †a biết kết quả rồi.

Dục vọng căng nhiều, thất vọng cũng càng nhiều, dễ dàng sinh lòng chấp niệm, tăng thêm phiền não.

Ngày hôm sau Nhan Hương cũng tới Vong Ưu cung.

Lê Đồng, Vu Dung, Trân Châu đều ở Vong Ưu cung.

Tuyết Yên thấy nàng ta tới cũng hơi bất ngờ.

Sắc mặt Nhan Hương tái nhợt, gầy gò, bụng đã rất lớn. Nàng ta chống hai tay bên hông, đứng trong sân, thi lễ với Tuyết Yên.

Tuyết Yên vội bảo Tri Thư và Mặc Họa đỡ nàng ta.

Nhan Hương nói: “Nhan Hương biết Hoàng hậu nương nương không muốn nhìn thấy ta, có điều chúng ta đã sống trong cung thì vẫn phải tuân thủ lễ nghi trong cung. Nhan Hương chúc mừng Hoàng hậu nương nương. Có điều Nhan Hương không mang quà tặng, biết Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không để vào mắt.” Tuyết Yên không tin Nhan Hương thật sự tới chúc mừng, Nhan Hương vẫn luôn kiêu ngạo, lại được Hoàng thượng che chở, nàng ta sao có thể đến chúc mừng nàng? Tuy Tuyết Yên không muốn hại người, nhưng vẫn có lòng đề phòng người khác.

“Ý quý phi không cần phải khách khí, cơ thể Ý quý.

phi bất tiện, không cần tuân thủ lễ tiết, càng không cần khách khí như thế, hồi cung dưỡng thai cho tốt đi.” Tuyết Yên thực sự không muốn nhìn thấy nàng ta, càng không muốn nàng ta xuất hiện †rong cung của mình.

“Chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, khó tránh thường xuyên gặp mặt. Vẫn xin Hoàng hậu nương nương đại nhân đại lượng, đừng so đo chuyện trước kia.” Nhan Hương thở sâu nói.

Tuyết Yên nhìn nàng ta: “Ta đã quên chuyện trước kia rồi.” Nhan Hương nhìn nàng: “Hoàng hậu nương nương, Nhan Hương có một câu muốn nói với Hoàng hậu nương nương.” Tuyết Yên nghi ngờ nhìn nàng ta, chậm rãi đi tới.

Giọng nói của Nhan Hương rất thấp, Tuyết Yên nghiêng người về phía trước nghe nàng ta chậm rãi nói: “Nương nương có biết tại sao người ấy muốn phong nương nương làm Hoàng hậu không? Bởi vì người ấy cần Nhiếp Lăng Hàn.

Nương nương có biết vì sao Nhiếp Lăng Hàn vẫn luôn không cưới vợ không? Bởi vì người trong lồng Nhiếp Lăng Hàn là nương nữơng!” Tuyết Yên hít sâu một hơi, lui về phía sau hai bước: “Ngươi nói bậy!” Nhan Hương khiêm tốn thi lễ cáo từ, mang theo a hoàn rời đi.

Lập Hạ đứng sau lưng Tuyết Yên khẽ giọng nói: “Nàng ta vừa mới nói gì vậy? Nàng ta đã chấp nhận hiện thực rồi sao?” Tuyết Yên lắc đầu, sao Nhan Hương có thể tuỳ tiện chấp nhận được? Nàng biết lời nói của Nhan Hương không thể tin, hơn nữa biểu cảm kỳ lạ trên mặt Nhan Hương khiến cho nàng cảm thấy không rét mà run.

Nhan Hương không có ý tốt, lời nói của nàng ta càng không thể tin! Từ khi Hoàng thượng ban bố thánh chỉ phong nàng làm Hoàng hậu, Tuyết Yên liền hiểu, về sau cuộc sống phải vô cùng cẩn thận, vì đứa bé, nàng nhất định phải lấy dũng khí tranh đấu với các nàng †a, hơn nữa những cuộc tranh đấu này sẽ vĩnh viễn không có điểm dừng.

Có con, nàng mới hiểu được, rất nhiều chuyện, không phải năng muốn tránh là có thể trốn tránh: Nghĩ tới đây, nàng lại thở dài một hơi. Nàng vốn chán ghét nhất cuộc sống như vậy.

Lê Đồng nói: “Có lẽ Ý quý phi thật sự nghĩ thông rồi chăng?” Vu Dung lắc đầu.”Làm sao có thể. Có điều vẫn phải làm chuyện mặt ngoài. Tóm lại nương nương phải cẩn thận hơn mới được.” Tuyết Yên gật đầu. Sao Tuyết Yên lại không biết thủ đoạn độc ác của Nhan Hương. Nhan Hương vào Vong Ưu cung khiến nàng kinh hồn bạt vía, sợ nàng ta xảy ra chuyện gì ở đây.

Buổi trưa, Tuyết Yên giữ các nàng ấy cùng dùng cơm trưa. Vong Ưu cung hiếm khi náo nhiệt như vậy.

Sau khi ăn trưa Tuyết Yên đánh đàn cùng Vu Dung, Lê Đồng và Trân Châu phối nhạc, mấy người đang chơi vui vẻ thì Hoàng thượng mang theo người đi vào.

Lê Hiên bãi triều, nghe Bạch Thiếu Đình nói Vu Dung đang ở Vong Ưu cung, cũng đi thẳng đến Vong Ưu cung, Duệ vương, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình đi theo phía sau.

Từ xa, mọi người đã nghe thấy tiếng đàn như nước trong Vong Ưu cung. Trong lòng Lê Hiên vui mừng. Tuyết Yên không thường xuyên đánh đàn, khi rảnh rỗi nàng muốn thêu thùa và làm đồ ăn hơn.

“Bạch đại ca, phải đi rồi sao?” Vu Dung nhìn thấy Bạch Thiếu Đình thì lập tức đứng lên.

“Đi thôi.” Bạch Thiếu Đình đưa tay đỡ lấy Vu Dung.

“Biết vợ chồng các ngươi ân ái rồi, thế nhưng không cần vội vã như thế, cứ như phải chịu ngược đãi trong Vong Ưu cung vậy.” Tuyết Yên trêu ghẹo Vu Dung.

Vu Dung cũng không tha cho nàng: “Chẳng phải là đang để lại không gian cho Hoàng hậu và Hoàng thượng sao!” Mọi người bật cười.

Tuyết Yên vô cùng hâm mộ cuộc sống của Vu Dung và Bạch Thiếu Đình. Đó mới là cuộc sống mà nàng muốn, đáng tiếc, đời này đã không có khả năng.

Vu Dung đi theo Bạch Thiếu Đình, Trân Châu đứng lên: “Hoàng hậu nương nương, Trân Châu cũng cáo từ” Tuyết Yên cho rằng Duệ vương tới đón nàng ấy: “Ừm, Duệ vương đã tới đón ngươi rồi, ngươi cũng mau về đi.” Trân Châu ngẩng đầu nhìn Duệ vương hỏi: “Bây giờ vương gia cũng trở về sao?” Duệ vương lắc đầu: “Nàng đi về trước đi, Bản vương còn có việc khác.” Trân Châu cúi đầu xuống, sắc mặt ảm ảm, hành lễ với Hoàng thượng và Tuyết Yên, cùng a hoàn đi ra ngoài.

Lê Hiên nhìn Duệ vương: “Trầm vốn không định nghị sự cùng đệ.” Duệ vương gật đầu: “Không phải chuyện công vụ.” Duệ vương cũng đi, nhưng không cùng hướng với Trân Châu.

Lê Hiên nhìn Lê Đồng: “Vừa hay muội cũng ở đây, mấy ngày nữa Đại hoàng tử nước Đại Nguyệt Đậu Nhĩ Khâm sẽ đến cầu thân, Đại hoàng tử này là người tuấn tú lịch sự, Quốc vương rất coi trọng hắn! Về sau sẽ thừa kế hoàng vị, muội không thể tùy hứng nữa.” “Cái gì? Đề thân sao? Đậu Nhĩ Khâm?” Lê Đồng trở mặt: “Muội biết Đậu Nhĩ Khâm đấy, ba năm trước hán từng tới đây. Muội là công chúa, có trách nhiệm đi nước láng giềng hòa thân vì nước Đại Hưng, hơn nữa Đậu Nhĩ Khâm cũng xứng với muội!” Lê Hiên cất giọng nghiêm nghị.

Lê đồng khóc đi ra ngoài.

Tuyết Yên thấy sắc mặt Lê Hiên không tốt, liền tự mình bưng trà cho hắn.

Lê Hiên ngồi ở đó, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, dường như rất mệt mỏi. Hắn rất ít khi như vậy, trong khoảng thời gian này, ngày nào hán cũng phê tấu Chương đến đêm khuya, sáng sớm ngày hôm sau đã rời giường, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn mệt mỏi như thế.

Hơn nữa thái độ hắn bắt Lê Đồng hòa thân hôm nay, Tuyết Yên hiểu, có lẽ hắn gặp phải chuyện khó giải quyết.

Tuyết Yên biết bây giờ Lê Đồng thích Giang Duệ.

Giang Duệ đối với nàng ấy như thế nào, Tuyết Yên không hỏi, nàng cảm thấy là thích.

Lê Hiên nhẹ nhàng vuốt vuốt bụng dưới của nàng: “Hôm nay nàng thế nào, con có giày vò nàng hay không?” “Không có. Thật sự rất tốt.” “Thăng bé rất ngoan.” “Làm sao người biết là con trai, nói không chừng là nữ nhi thì sao, người không thích nữ nhi sao?” Tuyết Yên nói.

“Con của mình ta đều thích.” Lê Hiên vỗ về nàng.

“Lê Đồng nhất định phải hòa thân sao?” Tuyết Yên nghiêng đầu nhìn hắn.

“Nếu như hòa thân có thể tránh khỏi một cuộc chiến tranh, tại sao lại không chứ? Huống chi Đậu Nhĩ Khâm cũng không phải bao cỏ. Hắn xứng với Lê Đồng.” Sắc mặt Lê Hiên trở nên nghiêm túc.

“Nếu như Lê Đồng có người yêu mến thì sao?” Tuyết Yên hỏi.

“Tính tình muội ấy trẻ con, chính mình cũng không biết mình thích gì, lúc thì thích Nhiếp Lăng Hàn, lúc thì thích Giang Duệ, lúc đầu còn thích Bạch Thiếu Đình, chờ muội ấy gặp Đậu Nhĩ Khâm bây giờ, chắc chắn cũng sẽ thích.” Lê Hiên xem thường.

“Mong là thế. Thế nhưng.” Tuyết Yên nghĩ đến lời Lê Hiên vừa nói, nếu như hòa thân có thể tránh khỏi một trận tranh đấu, nàng đột nhiên hiểu hoàng gia không có cách nói tình yêu.

Hòa thân có thể là phương thức tương giao với chi phí thấp nhất giữa hai nước. Cho nên, sinh ra trong hoàng thất quả thực có rất nhiều điều bất đãc dĩ.

Tuyết Yên bỗng nhiên hơi đau lòng, nàng đi đến giơ tay về phía Lê Hiên, ấn lên huyệt thái dương của hắn, huyệt Toàn Trúc, Dương Bạch, T¡ Trúc Không, huyệt Bách Hội…

Lê Hiên thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, không nói thêm gì nữa.

Lát sau, Tuyết Yên nghe thấy tiếng ngáy của hán, thì ra hãn ngủ rồi.

Tuyết Yên vẫn nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho hắn.

Lại khẽ giọng dặn dò bọn a hoàn chuẩn bị bữa tối.

Nàng hiểu tình hình bây giờ của Đại Hưng.

Vị trí địa lý của nước Đại Nguyệt khá vi diệu, nó đều không gần Đại Hưng và Thượng Đan, nếu như †ấn công với khoảng cách quá xa cũng không chiếm đượe ưư thế, nhưng đằng sau nước Đại Nguyệt chính là Nam Hạ và Bắc Hạ. Muốn có được sự ủng hộ của Nam Hạ và Bắc Hạ, nước Đại Nguyệt là khu vực cần phải đi qua.

Bây giờ Lê Kiệt thay đổi chiến lược, không muốn tấn công Đại Hưng nữa, dã tâm của hắn đã không còn là Đại Hưng. Hán muốn tranh đoạt đại lục bắc hoang! Mà Lê Hiên sao có thể cam tâm rớt lại phía sau hắn.

Thế giới nam nhân chính là không ngừng chỉnh phục, chỉnh phục kẻ địch, chinh phục đối thủ, chinh phục nữ nhân, muốn chinh phục tất cả…

Tuyết Yên cảm thấy hình như cuộc sống mà mình hi vọng quá xa vời.

Lê Hiên ngủ một lát rồi nhanh chóng tỉnh lại. Hắn nhìn thấy Tuyết Yên nhét một cái gối nhỏ mềm mại cong cong sau cổ hắn, chỗ cổ dựa vào vô cùng dễ chịu.

Tuyết Yên đang ngồi ở đó thuê thùa, nàng đã làm xong hai đôi giày, đặt ở bên cạnh, hắn thấy nàng đang khoa tay cắt may một đôi mới.

Hắn đứng lên, nắm chặt tay nàng: “Đã làm hai đôi fồi;sao còn lầm nữa? Đừng mệt mỏi quá.” “Hai đôi làm sao đủ được, qua một khoảng thời gian nữa cơ thể nặng nề, không làm được những việc này, bây giờ làm thêm vài đôi.” “Yên Nhi, đừng vất vả quá, Y cục sẽ làm những thứ này.” Lê Hiên không hy vọng nàng quá cực khổ.

“Thiếp hi vọng người có thể sử dụng đồ thiếp tự mình làm, nội y của người cũng nhất định phải do thiếp tự mình làm, nghe rõ không?” Lê Hiên nhếch miệng lên, ngoan ngoãn trả lời: “Nghe rõ.” Hân nhìn thấy trong cái rổ nhỏ bên cạnh có một số y phục, giày, còn có mũ nhỏ của trẻ sơ sinh, vô cùng tinh xảo.

“Y phục của con trai cũng là nàng tự mình làm à?” Lê Hiên cầm lên yêu thích không nỡ buông tay.

“Có một số là thiếp làm, một số là Lập Hạ và Cát Tường làm. Làm sao người biết là con trai?” Tuyết Yên hỏi.

“Ngự y đã nói cho trầm.” “Người thích cón trai đúng không? Ngộ nhỡ là öơn gái thì sao?” Tuyết Yên truy hỏi.

“Con của mình, con trai con gái trãm đều thích” Lê Hiên vuốt ve những bộ y phục nhỏ đó.

Lúc này Dương Thụ đi vào: “Hoàng thượng, người muốn truyền bữa tối đến Vong Ưu cung không?” “Truyền đi.” Lê Hiên trả lời.

“Phòng bếp nhỏ đã làm bữa tối rồi, hôm nay người nếm thử đồ ăn của phòng bếp nhỏ Vong Ưu cung được không?” Hôm nay Tuyết Yên đặc biệt làm bữa cơm dinh dưỡng cho Lê Hiên.

“Cũng được, Dương Thụ, vậy không cần truyền lệnh nữa, trãm nếm thử món ăn của phòng bếp nhỏ xem như thế nào” Lê Hiên nói.

Dương Thụ lãnh chỉ đi ra ngoài.

Cát Tường đi vào: “Hoàng thượng, nương nương, Đậu Khấu trong cung Ý quý phi nương nương đưa tới món bí ngô xốp giòn nương nương tự mình làm” “Thế à, Ý quý phi thật có tâm.” Tuyết Yên cười cười.

Bí ngô xốp giòn là món Lê Hiên thích ăn nhất.

Tuyết Yên bảo Cát Tường bưng món bí ngô xốp giòn vào, đặt trước mặt Lê Hiên.

Lê Hiên nhìn Tuyết Yên: “Nhan Hương còn đưa đến cho nàng ăn sao?” Tuyết Yên nói: “Nói chính xác là đưa đến cho người.” “Bí ngô xốp giòn quá ngọt, khẩu vị của trẫm đã sớm thay đổi rồi.” Ngữ khí Lê Hiên lạnh lùng, sắc mặt lại nghiêm nghị.

Tuyết Yên nghĩ, Nhan Hương là người cao ngạo cỡ nào, vậy mà lại tự mình làm bí ngô xốp giòn đưa tới. Nàng ta đang muốn tỏ ra yếu thế với Lê Hiên à.

Tuyết Yên cầm một miếng lên cho vào trong miệng, Cát Tường hoảng sợ đến mức sắc mặt thay đổi. Hoàng thượng ở đây, nàng ấy lại không tiện nói đừng.

Tuyết Yên lắc đầu với nàng ấy, Nhan Hương to gan cũng không dám hạ độc với Hoàng thượng, đĩa bí ngô xốp giòn này đã thể hiện rõ là cho Hoàng thượng.

“Còn tốt, không phải đặc biệt ngọt, vị đạo rất tốt, người có thể nếm thử.” Tuyết Yên nói với Lê Hiên.

Lê Hiên nhìn Tuyết Yên, lắc đầu.

Dùng xong bữa tối, Lê Hiên lại đi thư phòng, Duệ vương, Hàn Chi Đào, Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình đã ở thư phòng chờ hản.

Ngày mai hoàng tử nước Đại Nguyệt sẽ đến, nghe nói công chúa của bọn họ cũng sẽ tới. Lê Hiên sắp xếp công việc tiếp đãi bọn họ cho mọi người.

Khi Lê Hiên trở lại Vô Ưu cung, Tuyết Yên đang ghé vào bàn dài, nhìn giống như là chờ hắn trở về, không chịu đựng được, bất tri bất giác ngủ mất.

Khi đi hắn bảo nàng chờ hán, lát nữa sẽ trở lại, không ngờ lúc trở về đã muộn như vậy.

Lê Hiên nhìn, lắc đầu, hai đầu lông mày lại có ý cười.

Hắn tiến lên ôm Tuyết Yên vào lòng, vừa đặt nàng lên giường, nàng liền mơ mơ màng màng mở to mắt, mê mẩn đưa tay ôm lấy gương mặt hắn: “Người trở về rồi.” Giờ phút này giọng nói của nàng dịu dàng, không nhanh mồm nhanh miệng giống như bình thường.

Lê Hiên đáp lại, trút bỏ y phục bên ngoài của nàng, ôm lấy vòng eo nàng, ôm chặt nàng.

Tuyết Yên động đậy trong ngực hán, tay phải làm càn khoác lên trước ngực hân, tóc xanh mềm mại rũ xuống cánh tay hán, có vài sợi tóc cọ giữa mũi miệng Lê Hiên, khiến hán buồn cười.

Hắn không nhúc nhích nhìn nàng. Bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng dưới tráng nõn hơi lồi của nàng.

Đây là nữ nhân và đứa bé mà hản thích.

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn chỉ muốn ôm nữ nhân này. Trong đầu cũng chỉ là nhớ nữ nhân này, nàng giống như khắc trong đầu hắn vậy.

Lúc này nàng nhắm chặt hai mắt, từng sợi lông mi vừa dài vừa mảnh, phủ bóng mờ nhàn nhạt trên da thịt trắng như sứ.

Giờ khác này tốt đẹp như thế. Loại cảm giác thỏa mãn này thậm chí còn hơn cảm giác khi hản có được giang sơn, thành tựu bá nghiệp.

Tuyết Yên như trẻ sơ sinh leo lên trên người hắn.

Hoàn toàn là tín nhiệm và không muốn xa rời đối với hắn.

Lê Hiên bất chợt hôn lên cái trán trơn bóng của nàng.

Ngày hôm sau, khi Tuyết Yên tỉnh dậy, Lê Hiên đã không thấy tăm hơi, có điều nàng được đắp chăn mmền cực kỳ cẩn thận. Đôi giày nàng làm cho hắn, hắn đã xỏ đi.

Tuyết Yên cười cười, lại năm xuống, chui vào chăn, bây giờ nàng càng ngày càng lười.

Buổi trưa, Điền Minh tới: “Hoàng hậu nương nương, hôm nay Hoàng thượng ăn trưa tại Minh Quang điện. Hoàng tử và công chúa nước Đại Nguyệt tới, Hoàng thượng nói nếu như nương nương cảm thấy khỏe thì có thể đến Minh Quang điện, nếu như không thoải mái thì thôi.” “Được, ngươi bẩm báo lại với Hoàng thượng rằng †a sẽ qua. Tuyết Yên nói.

Nàng thực sự không muốn qua, gần đây trong người luôn rất mệt mỏi.

Thế nhưng nàng nhất định phải đi qua xem hoàng tử nước Đại Nguyệt kia như thế nào, đó là người Lê Hiên chuẩn bị ban hôn cho công chúa.

Tuyết Yên trang điểm một chút, qua Minh Quang điện lúc gần trưa.

Điều bất ngờ là, tất cả phi tử của Hoàng thượng đều ở đó. Bao gồm cả Nhan Hương, nàng ta đang tươi cười nói chuyện với Lưu Tuệ bên cạnh.

Chương 121 Nước thánh của năng

Tuyết Yên ý thức được mình tới chậm, nàng nhìn thoáng qua, vị trí Hoàng thượng bên cạnh trống không, chỗ đó chắc để cho mình.

Minh Quang điện ồn ào tiếng người, không ai chú ý đến nàng.

Nàng cúi eo, đang định lén đi qua từ phía sau.

“Hoàng hậu nương nương đến!” Giọng Dương Thụ hồn hậu xướng lên.

Ngoại trừ Hoàng thượng, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ: “Hoàng hậu nương nương vạn phúc!” Giờ phút này, ánh.mất mọi người đều ở trên người nàng.

Tuyết Yên cúi người cứng đờ, đột nhiên ý thức được hình như bọn họ hành lễ với ta! Trước giờ, ở trường hợp công khai nàng luôn ra sức che giấu bản thân như thể mình không tồn tại. Nàng không thích bị chú ý.

Hôm nay không phải nàng cố ý tới muộn. Nàng vốn đã dậy muộn, còn xoán xuýt có nên tới hay không, do dự một lúc lâu, hơn nữa mấy ngày nay nàng cảm thấy rõ mình rất lười.

Càng quan trọng hơn là, nàng quên mất bây giờ nàng đã là Hoàng hậu. Nàng cho rằng nàng vấn là Yên phi không đáng chú ý lúc trước, lén đi đến cũng sẽ không ai chú ý tới nàng.

Tuyết Yên mặt đỏ tới mang tai, quá mất mặt, liệu Lê Hiên có mắng mình không? Nàng chậm rãi đứng thẳng người.

Ánh mắt nàng như nai con ngạc nhiên nhìn mọi người.

Lê Hiên ngồi ở đó, nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng bối rối ngẩn người, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, hàng vẫn không có tiền đồ như vậy! “Hoàng hậu, còn không bình thân cho tất cả mọi người? Mau tới đây ngồi đi!” Lê Hiên không thể nhịn được nữa, chỉ điểm nàng.

Tuyết Yên nhìn thấy Lê Hiên, nhanh chóng bình tĩnh lại, dù sao nàng cũng là Tuyết Yên, phản ứng rất nhanh, trên khuôn mặt lập tức đổi sang nụ cười ưu nhã cao quý, đưa tay cho mọi người bình thân, đứng thẳng eo, thẳng vai, ngửa đầu, chậm rãi đi đến ngồi xuống bên người Lê Hiên.

Lê Hiên vươn tay nắm chặt tay nàng, dìu nàng ngồi xuống, sửa lại trâm cài đầu bị lệch cho nàng.

‘Trên khuôn mặt Nhan Hương mỉm cười, tay thì lại nắm chặt, móng tay sắp gãy đến nơi.

Tuyết Yên, chỉ cần ngươi còn, sao ta sống vui được? Lê Hiên nhìn Tuyết Yên khẽ giọng nói: “Nàng ngồi một lát đi, nếu như cảm giác không thoải mái thì nói cho trâm.” Hắn nhớ kỹ khi Nhan Hương bắt đầu mang thai, không ngửi nổi mùi khác thường nào.

“Ừm; không sao, không dễ chịu ta đã nói rt Tuyết Yên nói rồi đưa mất nhìn xuống dưới, quả thật thấy mấy người xa lạ.

“Hoàng thượng, ai là Đậu Nhĩ Khâm?” Tuyết Yên nhẹ giọng hỏi Lê Hiên.

“Người thứ nhất chủ bàn bên trái, bên cạnh là muội muội của hắn Đậu Uyển Nhi” Lê Hiên khẽ giọng lạnh nhạt nói.

Tuyết Yên thấy người đó có vóc dáng khôi ngô, mắt một mí, sống mũi cao, dáng vẻ thật thà, mặc dù so bề ngoài kém Giang Duệ tiêu sái khí khái hào hùng, song cũng coi như tuấn tú lịch sự.

Nữ tử bên cạnh mày rậm mắt to, hốc mát sâu, rất xinh đẹp.

Tuyết Yên thấy Lê Đồng ngồi ở đó, cúi đầu ăn thức ăn trước mặt, vẻ mặt hờ hững.

Mấy ngày nay nàng muốn tìm cơ hội hỏi ý Giang Duệ, song mãi không gặp được hắn.

Lê Hiên trò chuyện vui vẻ, đang đàm luận chuyện lạ thiên hạ cùng chúng đại thần và Đậu Nhĩ Khâm.

Lê Hiên lúc này rất giống lúc Tuyết Yên mới quen, nét mặt vui tươi, bàn đủ mọi chuyện, nhìn phóng khoáng ngông ngênh.

Lúe này Đậu Nhĩ Khâm đột nhiên đứng lần, đi đến bên cạnh Lê Đồng, trong tay cầm một chiếc bình bạch ngọc: “Công chúa xinh đẹp, đây là nước thánh và tinh thạch trong hồ Nguyệt Lượng nước Đại Nguyệt, xin tặng cho công chúa.” Lê Đồng hơi sửng sốt.

Lúc trước Đậu Nhĩ Khâm có tới Đại Hưng, khi đó Lê Đồng bảy tám tuổi, nàng từng nghe nói, hồ Nguyệt Lượng của nước Đại Nguyệt là nước thánh của bọn họ, nếu có người yêu trong lòng thì sẽ đưa nước thánh của hồ Nguyệt Lượng cho người mình yêu, đây là phong tục của bọn họ.

Lê Đồng giả bộ như không hiểu, đưa tay nhận lấy bình bạch ngọc ngắm nghía: “Ừm, hoàng tử điện hạ, ta cũng có một cái bình này, là người trong lòng ta cho ta.” Sắc mặt Đậu Nhĩ Khâm cứng lại.

Nụ cười trên môi Lê Hiên tắt đi: “Người đó đã chết rồi, thất công chúa không cần phải nhắc lại.

Sắc mặt Lê Đồng thay đổi.

Câu vừa rồi của nàng chỉ là bịa ra thôi, nhưng hoàng huynh nói như vậy là uy hiếp nàng sao? Nếu như nàng không đồng ý hòa thân, hoàng huynh sẽ giết Giang Duệ?: Lê Đồng cầm nước thánh trong tay, trừng mát với Lê Hiên, vẻ mặt hoảng sợ.

Đậu Nhĩ Khâm không ngờ mình tặng nước thánh sẽ khiến Lê Đồng công chúa hoảng sợ như thế.

Lê Đồng trả lại bình cho hắn, Đậu Nhĩ Khâm cầm trong tay, tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này Đậu Uyển Nhi đứng lên, đưa tay cầm lấy bình trong tay Đậu Nhĩ Khâm: “Lê Đồng công chúa, cô biết rất rõ đại ca ta cho cô nước thánh là bày tỏ tâm ý với cô, nếu cô không thích thì nói Lê Đồng giả bộ như không hiểu, đưa tay nhận lấy bình bạch ngọc ngắm nghía: “Ừm, hoàng tử điện hạ, ta cũng có một cái bình này, là người trong lòng ta cho ta.” Sắc mặt Đậu Nhĩ Khâm cứng lại.

Nụ cười trên môi Lê Hiên tát đi: “Người đó đã chết rồi, thất công chúa không cần phải nhắc lại.

Sắc mặt Lê Đồng thay đổi.

Câu vừa rồi của nàng chỉ là bịa ra thôi, nhưng hoàng huynh nói như vậy là uy hiếp nàng sao? Nếu như nàng không đồng ý hòa thân, hoàng huynh sẽ giết Giang Duệ?: Lê Đồng cầm nước thánh trong tay, trừng mát với Lê Hiên, vẻ mặt hoảng sợ.

Đậu Nhĩ Khâm không ngờ mình tặng nước thánh sẽ khiến Lê Đồng công chúa hoảng sợ như thế.

Lê Đồng trả lại bình cho hắn, Đậu Nhĩ Khâm cầm trong tay, tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này Đậu Uyển Nhi đứng lên, đưa tay cầm lấy bình trong tay Đậu Nhĩ Khâm: Đồng công chúa, cô biết rất rõ đại ca ta cho cô nước thánh là bày tỏ tâm ý với cô, nếu cô không thích thì nói Lê Hiên ngẩn ra, nhướn lông mày lên, đưa tay nhận lấy, mỉm cười nói: “Đại Hưng có rất nhiều nam tử tốt, trấm bảo quản nước thánh này cho công chúa, chờ tìm được người thích hợp với công chúa sẽ đưa nước thánh cho hắn!” Lê Hiên hiểu ý của Đậu Uyển Nhi.

Hản thấy Đậu Uyển Nhi giải vây cho ca ca mình †hông minh hào sảng, hơn nữa dám nói dám làm, rất có phong thái của Tuyết Yên.

Nhưng hắn không muốn cưới nàng ta. Dáng vẻ Tuyết Yên cau mày khiến hắn bận tâm.

Hản rất muốn ban hôn Đậu Uyển Nhi cho Duệ vương, song không biết tâm tư của Duệ vương; nên muốn chờ hỏi Duệ vương rồi tính sau.

Tuyết Yên cảm thấy việc này không thể kết thúc như vậy, dù sao Lê Đồng khiến hoàng tử nước Đại Nguyệt không xuống nước được trước mặt nhiều người như vậy, mà Đậu Uyển Nhi cũng đưa nước thánh của nàng ta cho Hoàng thượng trước mắt bao người.

Quả thật lo lắng bất an.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lê Hiên không đến Vong Ưu cung của nàng.

Lê Đồng cũng không đến, về sau Tiểu Quý Tử nói, Lê Đồng bị Hoàng thượng cấm túc trong cung của mình, không ai được phép đi thăm nàng ấy.

Tuyết Yên thở dài, nàng lén tới Sấu Phương cung, nhìn thấy cổng được canh phòng nghiêm ngặt, xem ra Lê Hiên thật sự nổi giận rồi.

Nàng nghĩ đến phiền não của Lê Hiên. Nếu là trước kia, nàng chắc chắn sẽ oán trách Lê Hiên dùng hạnh phúc của công chúa để trao đổi sự ổn định của giang sơn mình, bây giờ nàng lại không cho rằng như vậy.

Hạnh phúc của cá nhân so với tai họa.mà chiến tranh hai nước mang đến cho mọi người không là gì cả.

Giang Duệ là cô nhi, ngoại trừ là người của Thanh Y đường, thì gia cảnh không có gì đặc biệt. Là Hoàng thượng, sao Lê Hiên có thể gả công chúa cho hân được.

Huống chỉ, Tuyết Yên cũng không biết Giang Duệ có thích công chúa hay không, nàng muốn giúp Lê Đồng, nhưng cũng không thể hại Giang Duệ.

Công chúa từ chối Đậu Nhĩ Khâm trước bao người, mặc dù lúc đó Đậu Nhĩ Khâm không nổi giận, song có mấy nam tử có thể chấp nhận việc bị từ chối? Huống chi hản là hoàng tử.

Lê Đồng đúng thật là tùy hứng.

Mấy ngày nay Lê Hiên mãi không đến. Thậm chí hắn không hề đến hậu cung.

Buổi chiều hôm đó, Tuyết Yên nhìn thấy Tiểu Quý Tử trở về từ ngoài, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Hắn nhìn thấy Tuyết Yên thì hơi sửng sốt.

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Tuyết Yên hỏi.

“Nương nương, nghe nói, nghe nói Hoàng thượng muốn cưới công chúa nước Đại Nguyệt…” “Ngươi nghe ai nói?” Tuyết Yên không tin.

“Tất cả mọi người đang đồn, nói vì công chúa không muốn hòa thân với hoàng tử của bọn họ, mà công chúa của bọn họ lại thích Hoàng thượng, mấy ngày nay luôn quấn lấy Hoàng thượng…” Tuyết Yên không tin. Nhưng nàng lại cảm thấy đây là sự thực.

Trên yến tiệc hôm đó, mặc dù Lê Hiên cự tuyệt Đậu Uyển Nhi, nhưng Tuyết Yên cảm thấy ánh mắt công chúa nhìn Hoàng thượng không bình thường.



Tuyết Yên muốn đi hỏi Lê Hiên một chút, lại nghĩ mãi mà không rõ mình muốn hỏi điều gì.

Bảo hắn đừng cưới Đậu Uyển Nhi sao? Lê Đồng đã từ chối Đậu Nhĩ Khâm, Lê Hiên không có khả năng từ chối Đậu Uyển Nhi nữa, trừ phi Đại Hưng và Đại Nguyệt muốn gặp nhau trên chiến trường.

Tuyết Yên ngồi xuống, trong lòng phiền muộn.

Mấy ngày nay Lê Hiên không đến Vong Ưu cung không chỉ bởi vì bận rộn đúng không.

Hắn đã cho tả vị trí Hoàng hậu; việc hắn muốn nạp phi chẳng lẽ lại không nói cho ta biết sảo? Tay Tuyết Yên vuốt nhẹ bụng.

Từ sau khi nàng có con, tâm trạng cũng thay đổi rất nhiều, không còn được sắc bén như trước đây.

‘Thế nhưng Lê Hiên mãi không gặp nàng là vì sao? Hôm đó tuyết ngừng rơi, Tuyết Yên đi vào sân nhìn đám Tiểu Quý Tử, Trương Đông dẫn theo mấy a hoàn dùng khay đan úp chìm sẻ.

Nhan Hương đi đến.

*Ý quý phi có chuyện gì không?” Tuyết Yên hỏi.

Nhan Hương mỉm cười: “Hoàng hậu không cần cảnh giác như thế, thật giống như ta muốn ăn cô vậy.” Giọng điệu nàng ta mang theo giễu cợt.

“Nghe nói bọn họ đang tụ tập ở Trường Lạc cung của Tuệ quý phi tiếp đón Đậu Uyển Nhi công chúa, Hoàng thượng cũng ở đó. Ta không đi thì cũng thôi đi, Hoàng hậu nương nương cũng không đi à?” Nhan Hương thấy lạ hỏi.

Tuyết Yên cười cười: “Ngươi và ta đều mang thai, đi cũng không tận hứng, còn ảnh hưởng đến người khác.” Tuyết Yên nói.

“Cô nghĩ thoáng nhỉ. Xem ra cô đồng ý chuyện Hoàng thượng muốn cưới Đậu:Uyển Nhĩ rồi”-Nhan Hương ngửa mặt nhìn Tuyết Yên: “Ta còn tưởng rằng cô sẽ phản đối!” Nàng ta mỉm cười nhìn Tuyết Yên, quay người đi.

Cát Tường tức giận nói: “Nương nương, Ý quý phi quá vô lễ!” “Thôi bỏ đi.” Tuyết Yên minh bạch, Nhan Hương chưa từng cho rằng nàng là Hoàng hậu. Vị trí Hoàng hậu vốn phải là của Nhan Hương. Bản thân Tuyết Yên cũng cảm thấy như trộm đồ của ai vậy.

Hôm nay Nhan Hương cố ý đến nói cho nàng đám Lưu Tuệ mở tiệc chiêu đãi công chúa nước Đại Nguyệt ở Trường Lạc cung.

Tuyết Yên biết Nhan Hương không có ý tốt, nhưng nghe tin này, trong lòng thật sự không dễ chịu.

Thì ra vị trí Hoàng hậu của nàng chỉ là đồ trang trí.

Hắn còn muốn tránh ta đến khi nào? Lê Hiên mãi không nói chuyện muốn lấy phi với Tuyết Yên, Tuyết Yên cũng không hỏi.

Lời của Nhan Hương khiến Tuyết Yên phiền muộn trong lòng. Sau buổi trưa, gió ngừng thổi. Tuyết Yên dẫn theo Lập Hạ đến rừng hoa mai trước Trường Tín éung ngắm hóa mái: Lập Hạ lo lắng nói: “Nương nương, nương nương đừng đi, mặc dù gió đã ngừng nhưng tuyết vẫn trơn, nhỡ đâu trượt chân thì làm sao giờ?” “Ta đi chậm là được. Trong lòng thực sự phiền muộn. Muội bảo Tiểu Quý Tử cầm theo mấy chiếc bình, chúng ta đi lấy tuyết trong hoa mai pha trà uống.” Tuyết Yên căn dặn.

Trước kia phía trước Trường Tín cung có rừng hoa mai rất lớn. Lúc này mai đông đang nở rộ.

Tuyết Yên khoác áo choàng mũ màu nước thêu sen trắng, lông hồ ly màu trắng làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt của nàng.

Lập Hạ, Cát Tường và Tiểu Quý Tử đi theo sau lưng.

Đến rừng mai, nơi này trong tuyết khảm mai, mai nằm một mình, bóng dáng nghiêng nghiêng, vô cùng yên tĩnh.

Tuyết Yên và đám a hoàn dùng thìa bạc hái tuyết trong nhụy hoa, bỏ vào trong bình ngọc.

“Nương nương, chim sẻ nơi này nhiều như vậy, đám nô tài muốn cầm khay đan tới đây, có thể bắt được nhiều con nha: Chim sẻ trong sân chúng ta đều thành tinh;ăn gạo rải xuống mà chẳng úp được con nào!” Tiểu Quý Tử nói.

“Sai, đó là do ngươi vung nhiều gạo quá. Chưa kịp đi vào khay đan bọn chúng đã ăn no rồi, cần gì phải mạo hiểm nữa? Chim sẻ đâu có ngốc!” Lập Hạ nói.

Tuyết Yên đứng bên cây mai cao to nhất, hoa của cây này khỏe hơn cây khác, hoa nở cũng nhiều hơn.

Sau lưng vang lên tiếng cười đùa huyên náo, còn có tiếng cười cởi mở. Âm thanh quen thuộc đó sen trắng, lông hồ ly màu trắng làm nổi bật khuôn mặt trắng muốt của nàng.

Lập Hạ, Cát Tường và Tiểu Quý Tử đi theo sau lưng.

Đến rừng mai, nơi này trong tuyết khảm mai, mai nằm một mình, bóng dáng nghiêng nghiêng, vô cùng yên tĩnh.

Tuyết Yên và đám a hoàn dùng thìa bạc hái tuyết trong nhụy hoa, bỏ vào trong bình ngọc.

“Nương nương, chim sẻ nơi này nhiều như vậy, đám nô tài muốn cầm khay đan tới đây, có thể bắt được nhiều con nha: Chim sẻ trong sân chúng ta đều thành tinh;ăn gạo rải xuống mà chẳng úp được con nào!” Tiểu Quý Tử nói.

“Sai, đó là do ngươi vung nhiều gạo quá. Chưa kịp đi vào khay đan bọn chúng đã ăn no rồi, cần gì phải mạo hiểm nữa? Chim sẻ đâu có ngốc!” Lập Hạ nói.

Tuyết Yên đứng bên cây mai cao to nhất, hoa của cây này khỏe hơn cây khác, hoa nở cũng nhiều hơn.

Sau lưng vang lên tiếng cười đùa huyên náo, còn có tiếng cười cởi mở. Âm thanh quen thuộc đó Lê Hiên đi tới: “Trời lạnh như vậy nàng còn ra đây làm gì?” Tuyết Yên cười khẩy: “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ mang thai thôi, không phải bị ốm. Hơn nữa Hoàng thượng cũng không cấm túc thần thiếp đúng không? Đã quấy rầy nhã hứng của Hoàng thượng rồi, thần thiếp cáo lui!” Giọng Tuyết Yên lành lạnh, cúi người thi lễ, quay người bước đi.

Lê Hiên lạnh mặt, từng tiếng thần thiếp của nàng khiến Lê Hiên bực bội, hắn đã quen nàng gọi thẳng tên hắn.

Tuyết Yên không rõ Lê Hiên có ý gì khi cứ luôn giấu giếm nàng.

Nhìn thấy Tuyết Yên dẫn theo bọn a hoàn rời đi không quay đầu lại, Lê Hiên nhìn Đậu Uyển Nhi: “Nàng đi một vòng quanh sân với đám Tuệ quý phi đi” Đậu Uyển Nhi kéo tay áo Lê Hiên định làm nũng, Lê Hiên đã phẩy tay áo bỏ đi. Đậu Uyển Nhi nhíu mày đứng đó, nghe nói vị hoàng đế này phong lưu không trói buộc, thương hương tiếc ngọc, vì sao lại trở mặt nhanh vậy! Lê Hiên bước nhanh đuổi theo Tuyết Yên, xa xa hắn đã nhìn thấy Tuyết Yên bước đi nhanh, trong lòng hán khó chịu vội đuổi chạy đến.

“Yên Nhi!” Hán gọi một câu.

Tuyết Yên bước nhanh hơn.

Lê Hiên bước mấy bước, ôm lấy nàng: “Gọi nàng sao nàng không đáp, trầm chiều nàng quá rồi đúng không!” “Ai bảo Hoàng thượng chiều thần thiếp? Hoàng thượng hoàn toàn có thể trị tội thần thiếp!” “Nàng!” Lê Hiên ôm chặt nàng: “Chớ nhõng nhẽo nữa, cẩn thận hại con.” Tuyết Yên không cử động nữa, trong lòng càng khó chịu hơn, nước mắt chảy ra.

Hân bế nàng đi về Vong Ưu cung, rừng mai không gần Vong Ưu cung.

Tuyết Yên giấy giụa muốn xuống. Lê Hiên nắm chặt hai tay nàng không buông.

“Lê Đồng từ hôn, trầm không thể từ hôn được nữa, †a mãi không nói cho nàng là vì muốn để Duệ vương cưới nàng ấy. Duệ vương vẫn chưa có chính phi.” Khuôn mặt Tuyết Yên tái nhợt, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ chảy xuống. Lê Hiên vô cùng đau lòng: “Đừng khóc được không?” “Duệ vương đồng ý không?” Tuyết Yên hỏi.

“Duệ vương đồng ý, nhưng Đậu Uyển Nhi không đồng ý. Cho nên Yên Nhị, trẫm đã đồng ý đưa nàng ấy vào hậu cung, làm phi tử của trâm.” Tuyết Yên cười khẩy: “Thần thiếp biết.” Tuyết Yên hất tay Lê Hiên ra, bước nhanh.

Lê Hiên đứng đó, dõi theo Tuyết Yên càng chạy càng xa.

Biết rất rõ hành động của hán là vì bất đắc dĩ, ta tin hắn, nhưng vì sao lại khó chịu đến vậy? Tuyết Yên vừa đi vừa khóc.

Tới gần cuối năm, Lê Hiên càng bận rộn hơn, trong khoảng thời gian này, hản chỉ tới Vong Ưu cung hai lần, ngồi một lúc rồi đi.

Tuyết Yên không còn ỷ lại hắn như trước kia, hai người gặp mặt luôn nhàn nhạt. Lê Hiên càng phiền não hơn.

Chuyện cưới công chúa hắn giao cho Lưu Tuệ. Lý do là Hoàng hậu có thai, không thể quá mệt nhọc.

Đậu Uyển Nhi đã trở về nước Đại Nguyệt, hôn lễ đặt vào mười tám tháng giêng.

Lê Đồng được bỏ cấm túc một ngày trước giao thừa.

Nàng ấy đi vào cung Tuyết Yên từ sớm.

“Yên tẩu tẩu, nghe nói hoàng huynh vì ta mà muốn cưới công chúa nước Đại Nguyệt đó, tẩu có giận †a không?” Tuyết Yên cười cười: “Đó là quyết định của hoàng huynh công chúa, ta giận công chúa làm gì?” “Nhưng hoàng huynh đã từng nói sẽ không nạp phi nữa, chỉ muốn ở bên tẩu.” Lê Đồng cảm thấy rất áy náy.

“Người ấy nói lúc nào, sao ta không biết?” Tuyết Yên hỏi.

“Là lúc tẩu ở núi Mặc, có một lần đại thần thượng thư đề nghị hoàng huynh mở rộng phi tần, khai chỉ tán diệp, hoàng huynh từ chối. Bọn ta ăn cơm với nhau, hoàng huynh chính miệng nói.” Tuyết Yên ngửa mặt nhìn Lê Đồng, trầm ngâm, chẳng lẽ ta thật sự hiểu lầm hắn rồi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom