• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Phù sinh thác – Hai kiếp thâm tình Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 240-244

Cả Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn đều không lên tiếng.







Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn hỏi: “Lăng Hàn người nghĩ sao?”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Thần cảm thấy hành vi lần này không giống với Ninh vương, lẽ nào hắn đã thay đổi cách thức? Thần đang nghĩ có phải do thế lực khác, chẳng hạn như dư đảng Bắc Di, hoặc các dư đảng khác?”







Bạch Thiếu Đình nói: “Nhưng có một điều chắc chắn, những người này thực sự rất quen thuộc với cung điện. Ninh vương bây giờ đúng là thay đổi rất nhiều, chỉ dựa vào việc hắn ta giết hại dân lành trong thành là đã có thể nhận ra, những kẻ thủ đoạn tàn nhẫn đêm hôm đó cũng có thể là hắn.”

Lê Hiền gật đầu.







“Về việc thả công chúa đi, cũng chỉ có Ninh vương mới làm được. Ninh vương không hề biết Tử Vi chính là Hoàng hậu trước đây, hắn dẫu sao cũng hòa hảo với Bắc Di, thả công chúa Bắc Di đi saunày cũng dễ nói chuyện.” Bạch Thiếu Đình nói.

Hàn Chi Đào hỏi: “Nhưng hắn ta lại bắt cóc công chúa làm gì? Bắt cóc công chúa nhưng lại không gặp nàng, sau đó lại thả nàng đi.







Nhiếp Lăng Hàn nói: “Có lẽ Ninh vương bắt cóc công chúa là vì sợ lúc tấn công Hoàng cung, khi ám sát Hoàng thượng giết nhầm công chúa. Ám sát Hoàng thượng thất bại, nhưng đem theo công chúa lại cảm thấy phiền phức?”

Duệ vương gật đầu: "Có thể là như vậy. Kẻ bắt cóc Tử Vi dường như không muốn làm tổn thương Tử Vi...







Lê Hiên ngay lập tức nói: "Cái gì mà không muốn làm tổn thương! Lúc bắt cóc đã làm hai rồi!”

Duệ vương lập tức im miệng.







Lê Hiền nói: “Lăng Hàn. ngươi cử người do thám tung tích của Ninh vương, tiếp theo đó, chúng ta tập trung tinh lực đánh chiếm nước Thượng Đan!”Sắc mặt Lê Hiên rất nghiêm túc, đại bản doanh gần như bị nổ tung, đây không phải là sự khiêu khích trắng trợn sao?

Hắn thấy Tử Vi chau mày bèn hỏi: “Nàng có gì muốn nói sao?”







Tử Vi nói: “Cuối cùng kẻ nào đến ám sát Hoàng thượng mà phải điều động đến đội Thương Long?”

Cổ Phàm lại cúi gằm xuống.







Hàn Chi Đào nói: “Chiêu thức của những kẻ đó tàn độc ma quái, hành động nhanh lẹ, đều là những sát thủ đã được đào tạo bài bản, đến đi không để lại dấu vết, những kẻ bị thương không chạy được đều uống thuốc độc tự vẫn, không để lại chút manh mối nào”

Tử Vi hỏi Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình: “Sư huynh và Bạch đại ca cũng không nhìn ra manh mối nào ư?”







Nhiếp Lăng Hàn nói: “Đúng vậy, nhóm người đó đã được đào tạo nghiêm ngặt, không phải là những kẻ tấn công thông thường.”Trong lòng Tử Vị thấp thỏm không yên, đến cả sư huynh và Bạch đại ca đều không có manh mối nào, những kẻ đó có thể là ai được?

Tiểu Quý Tử đã đưa người sắp xếp xong xuôi bữa trưa, vết thương của Lê Hiến chủ yếu ở tay phải và chân phải. Khi ăn hắn rất tốn sức.







Tử Vi tự mình đút cho Hoàng thượng, nàng không giống như những người khác cung kính Hoàng thượng, mà như đang đút thức ăn cho một đứa trẻ, Lê Hiện uống canh, nước canh dính bên miệng, khi khăn tay của Lưu Tô vừa được đưa lên thì Tử Vi đã dùng tay áo của mình lau cho hắn.

Giống như một đôi vợ chồng đã ở bên nhau nhiều năm.







Nhìn vậy, trái tim Lưu Tô thổn thức, nàng nhớ đến tình cảm mặn nồng của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu. Giờ đây, xương cốt của Hoàng hậu còn chưa lạnh, an táng còn chưa đến một tháng, Hoàng thượng và vị Tử Vi công chúa này đã ân ái như vậy. Tình yêu của namnhân, đúng là không đáng tin.

Nàng nhớ vị Hoàng hậu đó luôn rất tốt với bọn họ, với sự giúp đỡ của nàng, Trân Châu mới gả cho Duệ vương, Hoàng hậu cũng rất tốt với các cung nữ. Vị Tử Vi công chúa này, tuy rằng không tệ nhưng không thể so với Hoàng hậu. Hơn nữa, nàng ta còn chưa được gả cho Hoàng thượng mà ân cần vồn vã như vậy, khiến Lưu Tô cảm thấy rất không thoải mái.







Mọi người lại cùng thảo luận về chính trị trên triều hôm nay, bàn về giáo dục của các nước, cách tuyển chọn nhân tài, đề xuất không có ranh giới, bất kể bối cảnh gia đình, rồi lại thương lượng về vấn đề nộp thuế

Tử Vi và Lưu Tô giúp ngự y thay thuốc cho Hoàng thượng. Tử Vi nhìn thấy viết thương của hắn đã lành miệng rồi, đã không còn gì đáng ngại.







Mọi người ở điện Lâm Hoa hơn một canh giờ, thấy đã đến giờ Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, nên chuẩn bị rời đi.Khi tiến bọn họ ra cửa, Tử Vị cố tình đi tiền Nhiếp Lăng Hàn: "Sư huynh, mấy ngày trước, muội có đến quán trọ trước đây huynh hay dẫn muội đến ăn, ở đó muội nhìn thấy một người rất giống huynh, đáng tiếc hắn đi nhanh quá, không nhìn rõ lắm.

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Ồ, có khả năng, đúng là ta có đến đấy dùng cơm, cùng với mấy bằng hữu cũ, sao muội không gọi ta?"







Tử Vi nói: “Khi muội nhìn thấy huynh, huynh đang đi ra ngoài, muội có gọi, nhưng huynh không nghe thấy”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Những ngày này nhiều việc quá, chuyện của phụ thân, trong nhà lại giục chuyện hôn sự, ta có chút phiền muộn, có lẽ là không nghe thấy







Tử Vi gật đầu: “Muội đã bảo mà, sao sư huynh lại không ngó ngàng đến muội chứ. Sư huynh biết Lưu Xung không? Hắn chết rồi. Hắn đến Hoàng cung, ngã từ bức tường phía tây của cung Trường Tín xuống. Hắn bị người khác đánhtrọng thương đến chết, vết thương đó rất kì lạ, giống như xương và da bị tách rời khỏi nhau vậy."

Nhiếp Lăng Hàn suy nghĩ một lúc: “Vết thương kiểu đấy đúng là rất hiếm gặp, rất giống Bát cốt trảo của Bát cốt thần công. Chỉ là Bát cốt thần công đã thất truyền từ lâu rồi.”







“Bây giờ muội cảm thấy rất kì lạ. Tại sao Lưu Xung lại liều mình vào cung gặp muội chứ?"

Nhiếp Lăng Hàn trầm mặc một lúc: “Đúng là có chút nghi hoặc. Có lẽ hắn muốn gặp muội, hắn đối xử với Tuyết Yên luôn rất tốt, có thể hắn nghe thấy tin tức muội là Tuyết Yên? Nhưng không có khả năng này, chuyện này chỉ có vài người chúng ta biết."







Tử Vi nói: “Muôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

Nhiếp Lăng Hàn nói: “Ừm, ta hiểu ý của muội, ta sẽ cho người điều tra gần đây Lưu Xung làm gì, tiếp xúc với ai.”Sau khi tiến bạn họ đi, Tử Vi quay về dien Lam Hoa







Lê Hiền mặt mày xám xi nhìn Tử Vị "Sao lâu thế đã nói những gì tôi

Tử Vi mỉm cười và nói “Nói vài lời với sự huynh. Thiếp muốn hỏi về chuyện của Lưu Xung”







"Chuyện đó nàng vẫn chưa từ bỏ à? Lê Hiện hỏi,

Tử Vị trầm tư: “Chưa, lúc trước khi ở Tuyết gia, Lưu Xung đối với thiếp rất tốt. Vì thế chuyện này luôn ghim trong tim thiếp. Thứ nhất, hắn chết không rõ ràng, thứ hai, thiếp luôn cảm thấy hắn liều minh xông vào Hoàng cung chắc chắn là có chuyện muốn nói với thiếp







“Được rồi, trầm đã ra lệnh cho người điều tra. Lê Hiền nói, nói xong nhìn Tử Vi một cái: “Nàng có phải đã bảo Nhiếp Lăng Hàn đi điều tra rồi?”

Tử Vi nói: “Không, không, Hoàng thượng cử người đi điều tra có phải nhanh hơn không?Sắc mặt của Lê Hiến cuối cùng cũng không đen xịt nữa.







Tử Vi cười cũng không được, khóc cũng không xong, lườm hẳn một cái: “Huynh ấy cũng sắp thành thân rồi, chàng suốt ngày nghĩ linh tinh gì thế!”

Lê Hiên vươn tay ôm lấy Tử Vi: “Mau đến đây, đến bên cạnh trẫm, lâu lắm rồi trầm không an tâm nghỉ ngơi, hôm nay muốn được bù đắp.







Những gì hắn nói đúng là sự thật. Quầng thâm đen dưới mắt đã nói rõ hắn nghỉ ngơi không tốt.

Tử Vi ngoan ngoãn lên giường, Lê Hiến ôm lấy nàng, áp nàng vào ngực, hài lòng nhắm mắt lại.







Nàng đưa hai tay ôm lấy cánh tay của Lê Hiên, đặt tay hắn lên môi và thì thầm: “Đội Thương Long là lớp phòng thủ cuối cùng của chàng sao?”

Lê Hiến bắt lấy tay nàng: “Nàng đừng lo lắng nữa, trẫm có thể bảo vệ chính mình. Trẫm chỉ sợ nàng xảy ra chuyện”Lê Hiên không hề nói cho nàng biết con át cuối cùng của hắn. Tử Vi cũng không hỏi nữa.







Tử Vi có một ý nghĩ rất kỳ lạ. Những người đó đánh trống khua chiêng đến ám sát Lê Hiên, có lẽ là muốn thăm dò thực lực của Lê Hiên, hoặc giả muốn xem chiêu bài cuối cùng của Lê Hiên.

Tử Vi không kìm được mà rùng mình vì chính những suy nghĩ của mình.
Không điều tra ra là ai bắt cóc Tử Vi, cũng không xác định được những kẻ bao vây tấn công đại điện, mọi người luôn cảm thấy bất an.







Tiểu Thuyên Tử gặp Tử Vi, cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Lập tức quỳ xuống nhận tội, Tử Vi nâng hắn dậy rồi vỗ vai hắn, bảo: "Người bắt ta, ngay cả Hoàng thượng và Nhiếp nguyên soái cũng không biết là ai, chứng tỏ hắn thực sự rất khó bắt, ngươi không cần bận tâm."

Đã mấy ngày Tử Vi không gặp Nhiếp Lăng Hàn rồi. Nàng muốn hỏi sư huynh đã tìm thấy manh mối về chuyện của Lưu Xung chưa.







Nàng đưa Tiểu Tỉnh đến nơi Nhiếp Lăng Hàn rời đi sau khi bãi triều, đứng đó đợi hăn.

Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình cùng đi đến, Nhiếp Lăng Hàn thấy Tử Vi đang đứng đó, hỏi nàng: "Đang đợi ta phải không?"







Tử Vi gật đầu: "Muội muốn hỏi về chuyện của Lưu Xung ấy mà."Nhiếp Lăng Hàn nói: "Chuyện của Lưu Xung vẫn chưa điều tra ra, điều tra được ta sẽ nói với muội, muội đừng lo lắng."

Tử Vi nghĩ rằng mình đã lỗ mãng rồi, mỗi ngày Nghiếp Lăng Hàn đều bận trăm công nghìn việc.







Tất nhiên, nàng cũng không hỏi Lê Hiến, gần đây hình như Lê Hiện có rất nhiều chuyện phiền muộn, ngày nào nàng cũng ở bên cạnh hắn, mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày của hắn, nàng đều biết.

Hôm ấy, Tử Vi thấy Lê Hiến hồi cung mặt mày sa sầm, không nói lời nào.







Tử Vi hỏi Cổ Phàm mới biết Hộ bộ Thi lang Trần Cương đêm qua say rượu, rơi xuống ao của nhà chết đuối. Vì rơi xuống lúc đêm, sáng sớm trên mặt ao kết thành lớp băng mỏng, người nhà không chú ý, hôm sau mới phát hiện ra.

Trần Cương là vị anh tài mới được Lê Hiện thăng chức vào năm ngoái, Lê Hiện rất coi trọng hắn.







Thấy Lê Hiến chán nản, Tử Vi bèn độilên đầu chiếc mũ thỏ nàng tự làm để chọc hắn, hai bên tại của chiếc mũ cùng nhảy lên nhảy xuống, trông rất buồn cười.

Lê Hiên mỉm cười quệt mũi Tử Vi: "Chỉ khi nhìn thấy nàng, trẫm mới thấy thư giãn đôi chút."







"Vì vậy mới nói, sau này Hoàng thượng chọn nhân tài nên thêm một điều là không thích uống rượu, rượu thực sự sẽ gây ra tai họa." Tử Vi gật đầu.

Lê Hiên nhìn nàng: "Trần Cương này thực sự không thích uống rượu. Hắn bình thường hiếm khi uống rượu. Vì thế uống một chút đã say."







Tử Vi nói: "Hoàng thượng sai rồi, người thực sự không thích uống rượu khác với người thích rượu nhưng kiểm soát được bản thân mình.Người không thích uống rượu thường sẽ không uống say. Cái này giống với đạo lý người chết đuối hầu như đều biết bơi. "

Những lời nói vô thức của Tử Vi khiến Lê Hiến khẽ động, hắn ngước lên nhìnTử Vi: "Nàng nói rất đúng. Vốn đã ghét rượu, sao có thể uống say, trẫm quen hắn hai năm, chưa từng thấy hắn say."







Khuôn mặt Lê Hiện hiện rõ sự nghi hoặc.

Tử Vị nằm lấy tay Lê Hiện: "Có lẽ là thiếp nghĩ nhiều."







Lông mày của Lê Hiên vừa giãn ra đôi chút lập tức chau lại lần nữa.

Một tháng sau, cuộc chiến giữa Đại Hưng và Thượng Đan cuối cùng đã nổ ra.







Vẫn như cũ. Nhiếp Lăng Hàn dẫn binh. Lần này Đại Hưng không đem theo nhiều binh lực. Nhiếp Lăng Hàn trực tiếp dẫn quân đến nước Phú Lệ, Đại Hưng đã xây dựng quân đội của mình ở nước Phú Lệ và nước Thiên Đảo.

Hơn nữa, cũng có viện binh ở Bắc Di và Đại Hạ. Nước Thượng Đan gần như bị các nước đồng minh của Đại Hưng bao vây.Tử Vi không hề lo cho Nhiếp Lăng Hàn, bởi vị sư huynh này văn võ song toàn







Nhưng gần đây ở Vân thành, từ sau khi Hộ bộ Thị Lang Trần Cương rơi xuống ao chết, liên tiếp hai vị đại thần, một người là Trung thư lệnh Dương Tường, Dương Tường xuất huyết não mà chết, người còn lại là Tuyên Uy tướng quân Lưu Dĩ Đức, là tướng quân bảo vệ Vân thành. Lưu Dĩ Đức đột tử vì bệnh tim.

Những đại thần đó đều là người được Lê Hiền cất nhắc trọng dụng trong những năm gần đây,







Bây giờ ở Đại Hưng, không luận xuất thân, không luận đảng phái, chỉ cần là người tài sẽ được trọng dụng, hiền tài không thiếu, nhưng những vị đại thần vừa qua đời kia đều là tâm phúc của Hoàng thượng

Lê Hiền có chút chán nản.







Hậu cung lại rất yên bình.

Mỗi ngày Tử Vị không chế thuốc thì nấu ăn, hoặc là điều chế hương, không cònguyet







cùng ai tranh đấu.

Lê Hiên nói hậu cung này là thế giới của Tử Vi. Thực ra, mỗi ngày nàng không ở cung Thấu Phương thì là điện Lâm Hoa. Thi thoảng mới đi dạo Ngự hoa viên hoặc vườn mai, những nơi khác nàng rất ít khi đến.







Cung Vong Ưu vốn sắp xây xong rồi, nhưng lần trước thích khách vào cung có chỗ bị phá hủy nên đang xây dựng lại.

Một hôm, Tiểu Tỉnh bỗng nhiên chạy về cung Thấu Phương: "Công chúa! Lại có một công chúa từ bên ngoài đến, nghe nói là sẽ hòa thân với Hoàng thượng.







"Cái gì?" Tử Vi cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Là của nước nào?" Tử Vi hỏi.

"Không biết. Nói tóm lại, đó là một nàng công chúa rất xinh đẹp. Hoàng thượng đang nhờ Đức Phi cùng nàng ta đi dạo trong Ngự Hoa viên."







Tử Vi biết thân phận bây giờ của nàng rất khó xử, dẫu sao nàng cũng chưagayet

thành thân với Hoàng thượng. Trong cung có nữ thân quyền đến, cần phi tần đi cùng. Bây giờ trong cung chỉ có Quan Duyệt và Tịnh phi. Nhưng hắn thật sự muốn hòa thân nữa sao?







Thấy Tử Vị thất thần, Tiểu Tỉnh vội vàng tiến lên nói: "Nghe Trương Dương nói, chính vị công chúa này bám theo Hoàng Thượng, Hoàng thượng đang trốn nàng ta."

Tử Vi gật đầu. Nàng biết đây là điều không thể tránh khỏi. Nhưng nàng không thể chịu đựng được nữa. Bây giờ Đại Hưng đã đủ lớn mạnh, không cần dựa vào liên hòn để giải quyết một số việc.







Mọi người đều biết Hoàng đế Đại Hưng vừa mất đi Hoàng hậu, đất nước đang ở thời kỳ thịnh vượng, nước nào có công chúa đều muốn nhân cơ hội này đưa công chúa đến đây, chỉ là Lê Hiến chưa từng mở lời.

Người đến hôm nay là công chúa Trầm Nguyệt của nước Cổ Lương.gayet







Nước Cổ Lương nằm ở phía tây bắc của Đại Hưng, là một nước nhỏ, diện tích chỉ bằng một nửa Đại Hưng, nhưng người dân rất mạnh mẽ, gần như mỗi người đều giỏi cưỡi ngựa bắn cung.

Hôm nay, Phiên vương Dương Tư Chính của nước Cổ Lương đưa muội muội công chúa Trầm Nguyệt mười bảy tuổi đến Đại Hưng.







Công chúa Trầm Nguyệt này rất hoạt bát đáng yêu, xinh đẹp như thần nước. Trước khi đến đây, biết được ý đồ của ca ca, nàng rất tức giận, nàng không hề thích Đại Hưng.

Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Lê Hiên, nàng đã thích hắn.







Lê Hiện rất bất lực, nàng ta không thận trọng dè dặt hay đầy tâm kế như những nàng công chúa khác, công chúa Trầm Nguyệt rất đơn thuần.

Khoảnh khắc Trầm Nguyệt tự mình rót rượu cho hắn, hắn liền quyết định, phải lập tức thành thân với Tử Vi, phong Tử Vi làm Hoàng hậu. Hắn không thể đợinguyệt







đến sang năm, cảm giác bị người khác nhìn như hổ đói nhìn mồi rất tệ.

Vừa nãy trong Ngự Hoa viên, Trầm Nguyệt luôn theo dõi Lê Hiền từ phía sau.







Lê Hiện bảo Quan Duyệt đi cùng Trầm Nguyệt đến Ngự Hoa viên. Chỗ đấy cách xa nơi Tử Vi sống một chút.

Hắn không muốn Tử Vi biết. Hai người họ đã trải qua quá nhiều chuyện. Về vấn đề này, hắn tin rằng mình có thể xử lý tốt.







Hôm nay Tử Vi đặc biệt yêu cầu Tiểu Tỉnh trang điểm đơn giản cho nàng, đổi thành váy màu tím nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo choàng màu xanh lam, nàng bảo Tiểu Tỉnh dẫn Sấm Sét cùng nàng đến Ngư Hoa viên.

Mùa này, hoa trong Ngự Hoa viên đã khô héo gần hết.







Quan Duyệt đề nghị đến vườn mai, Lê Hiện lắc đầu, hắn sợ gặp phải Tử Vi.nguyệt

"Chỉ cần đi vòng quanh đây thôi, lát nữa nàng cùng công chúa dùng bữa." Lê Hiện vừa nói xong liền nhìn thấy Tử Vi và Tiểu Tỉnh dắt Sấm Sét đi đến.







Hẳn đột nhiên hoảng hốt, như thể hắn đã làm điều gì đó có lỗi với Tử Vi.

"Vị này là?" công chúa Trầm Nguyệt hỏi.







"Đó là Tử Vi công chúa của Bắc Di." Quan Duyệt nói.

Hồ, nàng ấy chính là Tử Vi công chúa, ta biết nàng ấy. Nghe nói để ở bên Hoàng thượng, nàng ta đã phản bội đất nước mình." Ngữ khí của Trầm Nguyệt có sự khinh bỉ, có cả sự thương hại.







"Nàng ấy không phản bội đất nước, nàng ấy tìm trầm liên hôn cũng là vì Bắc Di." Lê Hiên nói rõ ràng.

"Hoàng thượng, người sẽ lấy nàng ta sao?" Trầm Nguyệt hỏi.







Lê Hiền nhìn Tử Vi đang đứng đó nói: "Đúng, nàng ấy sẽ là Hoàng hậu của trầm.""Hả, Hoàng thượng thực sự muốn phong nàng ta làm Hoàng hậu?" Trầm Nguyệt vừa nói vừa nhìn ca ca mình.

Nói như vậy, nước đi của ca ca sai rồi.







Ca ca tưởng hắn sẽ lập mình làm Hoàng hậu, hắn quên mất còn có công chúa Bắc Di được Hoàng thượng giữ lại trong cung.

Lê Hiên bước chầm chậm qua đó, Tử Vi đứng đó lặng lẽ nhìn hắn.

"Trẫm không nói với nàng, trầm sợ nàng giận." Lê Hiên thì thầm với Tử Vi.







"Lê Hiên, làm như vậy thiếp sẽ không giận?"

"Trầm tưởng mình có thể giải quyết ổn thỏa "







"Tử Vi công chúa?" Đột nhiên, một cái đầu thò ra từ phía sau Lê Hiên, công chúa Trầm Nguyệt cười híp mắt nhìn Tử Vì, nhìn dáng vẻ, xem ra rất thân thiết với Lê Hiền.

Lê Hiến phất tay áo, sắc mặt nghiêm nghị nhưng công chúa Trầm Nguyệt không hề giận dữ, vẫn cười hi hi ha ha như cũ.







Tử Vi nhìn khuôn mặt vừa ngây thơ vừa có phần xấu hổ của công chúa Trầm Nguyệt mỉm cười nói: "Công chúa, bây giờ ở đây thực sự không có chỗ chơi, ta đưa công chúa đến vườn mai, chỗ đó hoa mai đang nở rộ, rất đẹp."

"Được thôi, Hoàng thượng cũng đi cùng đi." Công chúa Trầm Nguyệt quay lạinhìn Lê Hiền.







Tử Vi mặc kệ Hoàng thượng trả lời thế nào, đưa tay ra kéo công chúa Trầm Nguyệt đi về phía trước.

"Tiểu Thuyên Tử, ngươi đưa Sấm Sét về cung đi, Tiểu Tỉnh, chúng ta đi." Tử Vi đưa tay nắm lấy tay Trầm Nguyệt.







Ban nãy công chúa Trầm Nguyệt cứ kéo tay áo của Lê Hiên, mãi hắn hất ra mấy lần mà không được. Lần này bị Tử Vi kéo đi, mới miễn cưỡng buông tay, đi qua đó hai người họ đi phía trước.

Tử Vi đã nghĩ, bây giờ nàng chủ động tấn công sẽ khiến mọi thứ chết ngay từ trong trứng. Ai cũng không thể cướp Liê Hiện khỏi tay nàng.







Sở dĩ nàng dám làm như vậy, là vì hai người họ yêu nhau thật lòng. Dựa vào tình yêu của hắn dành cho nàng, cái gì nàng cũng dám làm. Nàng không như Tuyết Yên trước đây sợ được sợ mất luôn luôn bị động.

Tử Vi và Trầm Nguyệt nhanh chóng đivề phía trước.







"Ta đã nghe chuyện của cô." Trầm Nguyệt nói: "Cô có hối hận không?" Trầm Nguyệt nhìn Tử Vi, đôi mắt nàng sáng ngời, không có sự chế giễu hay khinh miệt nào trong đó.

Tử Vi thở dài: "Ôi







"Sao lại thở dài?" Trầm Nguyệt hỏi.

"Hối hận rồi, thực sự hối hận rồi." Tử Vi vừa nói vừa liếc nhìn về phía sau, sợ phía sau nghe thấy.







“Tại sao cô lại hối hận? Hoàng thượng không tốt sao?" Biểu cảm của Tử Vi khiến Trầm Nguyệt càng tò mò hơn.

Tử Vi ngập ngừng.







"Cô đến để hòa thân sao?" Tử Vi không trả lời nàng ta mà hỏi ngược lại.

"Ca ca ta có ý này, ban đầu ta không đồng ý, nhưng khi ta thấy Hoàng thượng thì ta lại thích người. Nhưng người lại nói sẽ lấy cô làm Hoàng hậu." TrầmNguyệt nói.







Tử Vi thầm nghĩ, ngay cả lời này mà Lê Hiện cũng nói với Trầm Nguyệt, xem ra đúng có ý muốn nạp nàng ta làm phi, nghĩ đến đây nàng quay lại lườm Lê Hiện một cái.

Khi Trầm Nguyệt nói những lời này, vẻ mặt không hề có sự ghen tuông, nữ nhân như vậy mới có thể đoạt được trái tim của người khác.







Tử Vi dường như hơi kinh ngạc, nàng thì thầm: "Ta không thèm làm Hoàng hậu!"

"Tại sao vậy, tại sao?" Trầm Nguyệt hỏi.







Giọng của Tử Vi càng thấp hơn: "Lẽ nào cô không nghe ca ca nói ư? Đại thần đương triều đều biết."

"Nói gì cơ? Ca ca không nói gì cả." Dương Trầm Nguyệt chỉ biết Tử Vi là công chúa Bắc Di, vì gả cho Hoàng đế Đại Hưng mà phản bội cả đất nước, nàng ta đã từng coi thường Tử Vi, nhưng sau khi nhìn thấy Hoàng thượng nàng ta đội chút hiểu được sao nàng lạilàm như vậy. Hơn nữa, vì bọn họ đều là người nước khác, không tránh khỏi có chút thân thiết.







Tử Vi nhìn nàng ta: "Ca ca ta đã chết, Bắc Di không còn chỗ cho ta dung thân, nếu không ta đã quay về từ lâu rồi."

Trầm Nguyệt lo lắng: "Rốt cuộc là làm sao?"







Tử Vi nói: "Coi như ta không nói gì! Cô đừng bận tâm, không có gì, thật đó."

Tử Vi nhìn vào đôi mắt ngây thơ của Trầm Nguyệt, trong lòng cảm thấy có lỗi. Đây là một cô gái đơn thuần hiếm có. Đáng tiếc, nàng ta lại muốn cướp phu quân của nàng.







Tử Vi bước hai bước, thấy Trầm Nguyệt cũng bước lên theo nàng, Tử Vi thì thầm: "Ta nói với cô, nhưng cô tuyệt đối không được nói với người khác, nếu không không chỉ bản thân mất mạng, nói không chừng còn liên lụy đến đất nước. "

"Ừm ừm, ta đảm bảo sẽ không nói ra."Dương Trầm Nguyệt nói.







Điều mà Tử Vi nói vô cùng bí mật, nàng thấp giọng nói: "Cô không cảm thấy phi tần trong hậu cung của Hoàng thượng rất ít sao?"

Trầm Nguyệt nói: "Nghe nói Hoàng thượng rất chung tình, chỉ đối tốt với mình Hoàng hậu, cho nên hậu cung mới có vài phi tần như thế.".







Tử Vi cười khúc khích: "Công chúa nhân lúc chưa bị hắn ta... Ây, không nói nữa, vạn nhất để hắn biết là ta nói sẽ giết ta mất."

Dương Trầm Nguyệt nói: "Yên tâm, ta thật sự sẽ không nói ra đâu! Cô mau nói di!"







Tử Vi nói: "Cô không thấy Hoàng thượng vẫn chưa có con cái sao? Cô không thấy người không có hứng thú với nữ nhân sao?"

Dương Trầm Nguyệt nói: "Sao cơ, người bị bệnh à? Hoàng thượng, lẽ nào Hoàng thượng không lên được?"Tử Vi lắc đầu: "Chưa đến mức đấy, chỉ là người, người, thật sự không thích nữ nhân..."







Dương Trầm Nguyệt nói: "Người không có con, nghe nói vì Hoàng hậu mà người ba năm không gần nữ sắc. Lẽ nào Hoàng thượng, Hoàng thượng là đoạn tu?"

Tử Vi lập tức che miệng nàng lại: "Đừng nói to như vậy! Ta cũng nghe người khác nói thôi! Bây giờ các đại thần đều không dám nhắc đến chuyện nạp phi trước mặt Hoàng thượng, đáng sợ hơn là..."







Tử Vi nuốt nước bọt xuống: "Người vẫn còn có một sở thích, mặc dù người không thích nữ nhân, nhưng người thích hành hạ nữ nhân, móc mắt và cắt mũi là điều thường xuyên xảy ra, vì chuyện này mà giết chết rất nhiều cung nữ..."

Dương Trầm Nguyệt tái mặt.







Tử Vi nói: "Cô đừng chỉ nghe một mình ta nói, cô nên bảo ca ca đi tìm người đáng tin cậy tìm hiểu một chút."Dương Trần Nguyệt nhìn Lê Hiên, nam nhân đẹp trai như vậy, cơ bắp cuồn cuộn như vậy không ngờ lại có sở thích mitur the...

Mọi người đều thấy Tử Vi và Trầm Nguyệt sánh vai đi phía trước, hai người xem ra rất thân thiết, chụm đầu lại nói chuyện nói chuyện riu ra ríu rít không ngừng.







Khi Trầm Nguyệt nhìn Hoàng thượng đã không còn thân mật như lúc nãy.

Lê Hiến không biết Tử Vị nói gì với nàng, tóm lại bây giờ nàng ta không còn bám dính lấy hằn nữa. Lê Hiền an tâm hơn rất nhiều, bắt đầu hồi hận sao không nói với Tử Vi sớm hơn.







Cho đến khi dùng bữa tối, công chúa Trần Nguyệt vẫn ở cùng Tử Vì công chứa. Hơn nữa ánh mắt nàng ta nhìn hắn đã thay đổi rất nhiều, ví dụ hắn cùng Dương Tử Chính bàn đến chuyện Hưng Xứ, hắn đưa tay ra vỗ lên vai Dương Tư Chính, Trầm Nguyệt lập tức kéo Dương Tư Chính ra một bên.Thậm chí ánh mắt công chúa Trầm Nguyệt nhìn Hàn Chi Đào, Bạch Thiếu Đình, Trương Dương cũng khác.

Sau khi tiễn bọn họ đi, Lê Hiên thích thú hỏi Tử Vi: "Nàng đã nói gì với nàng ấy khiến nàng ấy không còn bám lấy trầm nữa?"







Tử Vi bĩu môi: "Có phải Hoàng thượng đang trách thiếp làm hỏng chuyện tốt của người?"

Lê Hiên ôm chặt lấy nàng cười xấu xa: "Có một chút. Nhưng trầm càng muốn biết nàng đã dùng cách gì khiến nàng ấy tránh xa trầm."







Tử Vi cười ha ha nói: "Không có gì, chỉ nói rằng Hoàng để không thích nữ nhân..."

Sắc mặt Lê Hiến hơi thay đổi: "Nàng, nàng,..." Hắn gọi nàng cả nửa ngày, không biết nên nói gì nữa, cười không được mà khóc cũng không xong.







Công chúa Trầm Nguyệt không còn theo vào cung nữa, cho đến ba hôm sau bọnhọ rời đi, Tử Vi cũng không nhìn thấy nàng ta nữa.

Sau khi tiến bọn họ đi, Hoàng thượng lập tức hạ lệnh cho Lễ Bộ chọn ngày, muốn lấy Tử Vi công chúa đồng thời phong nàng làm Hoàng hậu.







Sử thừa tướng ở trước triều phản đối: "Hoàng thượng, lấy công chúa Bắc Di có thể, nhưng vị trí Hoàng hậu cần phải suy xét kĩ càng, điều này can hệ đến Đại Hưng sau này, vị thần cho rằng Hoàng thượng nên chọn nữ tử có huyết thống thuần Đại Hưng làm Hoàng hậu."

Lúc này phi tần trong hậu cung chỉ có Quan Duyệt và Tịnh phi, Quan Duyệt là kẻ có tội, không thể làm Hoàng hậu, phụ thân của Tịnh phi là Chính nghĩa Đại Phu, nàng trở thành Hoàng hậu là vừa đẹp.







Lê Hiện nói: “Ý của ái khanh trầm hiểu, chỉ có điều bây giờ thiên hạ đều là của trầm, còn cần phân Đại Hưng và Bắc Di sao? Bây giờ chúng ta đã chinh phục được các nước khác, nếu không đối xử bình đẳng, sao có thể khiến họ thật sựquy phục?"

Lời nói của Sử thừa tướng đã nhắc nhở Lê Hiên, hắn càng có lý do để sớm lấy Tử Vi.









Lê Hiện vốn nghĩ đợi đến năm sau rồi bàn về chuyện hôn sự với Tử Vi, dẫu sao trong mắt mọi người, Hoàng hậu vừa qua đời, nhưng bây giờ hắn không thể đợi thêm nữa.

Thứ nhất, hàn sợ xảy ra biến cố, thứ hai hậu cung quả thực không thể không có chủ, còn bị người khác nhòm ngó, còn về những hư danh khác, hắn chưa bao giờ để tâm.







Bất cứ quyết định nào của Lê Hiên, Tử Vi đều đồng ý. Nhưng nàng đề nghị đơn giản hóa tất cả các nghi thức. Lê Hiện cũng đồng ý.

Thế là chẳng mấy chốc khắp cả nước biết tin Hoàng thượng sắp lấy công chúa Bắc Di trước kia làm Hoàng hậu.







Bây giờ Tử Vi ở cung Vong Ưu, nhìn những người thợ đang sửa lại một số nơi bị hư hại, đó là những nơi bị bọn thích khách xông vào cung đốt cháy.

Tử Vi phát hiện trên cây ở hậu viện sau cung Vong Ưu đã được làm thành phòng gỗ, đẹp vô cùng. Trước đây Tử Vi tình cờ nói với Lê Hiền, nàng rất muốn có một ngôi nhà trên cây, không ngờ Lê Hiền đã thật sự cho người đi làm.







Nàng thấy những người đang lắp đặt ngôi nhà trên cây rất nhanh nhẹn, trèo lên xuống thoăn thoắt như trên mặt đất bằng phẳng.

Hàn đột nhiên nhìn thấy Tử Vi đang đứng ở đó nhìn mình, sợ hết hồn "Công chúa." Hãn gọi một tiếng. "Ừm, người biết ra?" Tử Vi hỏi. "Tất nhiên, ở đây mọi người đều biết công chúa" "Người tên là gì?" Tử Vi hỏi "Nhị Ngưu." "Ồ, Nhị Ngưu người rất giỏi, leo trèo cây như đang ở trên giường nhà mình ấy"







Hằn sững sờ giây lát rồi cười toe toét: "Quen rồi."

Trong cung Vong Ưu có mấy chục người làm, mọi người đều vùi đầu vào làm việc, công việc cũng sắp hoàn thành rồi.







Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh mang ít điểm tâm đến để mọi người ăn. Bọn họ lấy điểm tâm ăn trong im lặng, không ai nói chuyện.

Tử Vi nghĩ có lẽ vì mình ở đây nên mọi người cảm thấy căng thẳng, bèn dẫn theo Tiểu Tỉnh ra ngoài.







Nàng đứng ở ngoài tường, nghe thấy bên trong vẫn yên tĩnh như cũ, mọi người đều im lặng làm việc, một tiếng động cũng không có

Những công nhân mà Tử Vi biết trước đây, bất luận là thợ mộc, thợ nề, thợ xây, hay thợ sửa sân viện đều luôn miệng nói không ngừng, bàn hết chuyện này đến chuyện khác, nào nhà kể về vợ của nhà này, nào là đại tiểu thư của nhà khác, con trai nhà ai lấy vợ được bao nhiêu hội môn, đủ thứ chuyện ngập tràn hương vị cuộc sống.







Lúc trước ở núi Mặc, nàng rất thích nghe bọn họ nói chuyện, rất thú vị.

Những người này rất kì lạ. Xem ra bất cứ ai vào cung cũng đều thay đổi.







Những ngày này, Tử Vi cùng Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyền Tử chuẩn bị xuất cung đến Tử Y Các. Tử Vi đã lâu không gặp Lập Hạ, ngoài ra nàng còn muốn nhờ biểu ca Trần Siêu giúp nàng điều tra chuyện của Lưu Xung. Bây giờ Nhiếp Lăng Hàn đã ra tiền tuyến, nàng không muốn hắn phân tâm, chỗ Hoàng thượng nàng cũng không muốn hỏi.

Tiểu Thuyên Tử nói: "Tử Vi công chúa, chuyện người xuất cung tốt nhất nên xin chỉ thị của Hoàng thượng"







Tử Vi nói: "Ngươi cứ chuyện bé xé ra to, bây giờ đến chuyện của ta người cũng muốn quản. Hoàng thượng đã nói rồi, ta có thể tự do ra vào cung

Tiểu Thuyên Tử nói: "Kể từ lần trước công chúa xảy ra chuyện, Hoàng thượng nói nếu công chúa xuất cung thì phải bảo với Hoàng thượng.







Lê Hiện đúng là đã nói qua, hơn nữa gần đây Lê Hiến không cho nàng xuất cung. Vì vậy nàng hoàn toàn không dám nói với Lê Hiền. "Xin công chúa suy nghĩ kĩ, nếu công chúa muốn gặp ai, nô tài có thể mời bọn họ đến đây" Tiểu Thuyền Tử ngăn nàng lại.

Tử Vì cảm thấy tức cười, nàng lại bị Tiểu Thuyền Tử khống chế sự tự do của mình!







Tử Vi chỉ vào hằn ta: "Rốt cuộc ta là chủ hay người là chủ?"

Tiểu Thuyền Tử nói: "Tất nhiên công chúa là chủ!" "Vậy thì tránh ra." "Không được. Bắt buộc phải nói với Hoàng thường mới được.







Đang lúc giằng co, Lê Hiến chậm rãi đi vào, theo sau là Cổ Phàm.

Hắn nhìn Tử Vi và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"







Tử Vi lập tức nói: "Không có chuyện gì. Sao hôm nay Hoàng thượng đến sớm thế?"

Lê Hiện nói: "Nàng chuẩn bị một chút, trầm bảo bọn họ đưa nàng lên núi Mặc. "Núi Mặc? Đã xảy ra chuyện gì rồi? Ngoại công thiếp làm sao?"







Lê Hiên nhìn dáng vẻ lo lắng của nàng đưa tay ra ôm lấy nàng: "Đừng lo lắng, chỉ là ngoại công gửi thư đến nói nhớ nàng rồi, hình như sức khỏe ông không tốt lắm, nàng về thăm ông đi." "Chàng không đi à?" "Mấy ngày nay trầm bận quá, nên không thể đi cùng nàng." Hàn vén tóc Tử Vi ra sau gáy rồi nói: "Nàng về thăm ngoại công, trầm đã sai Lễ Bộ chọn ngày rồi, khi nàng quay về trầm sẽ lấy nàng luôn. Nhất định phải chú ý an toàn"

Cổ Phàm nói: "công chúa, mấy ngày nữa cung Vong Ưu xây xong rồi, Hoàng thượng nói xây xong sẽ chuyển đồ của công chúa qua đó, công chúa tốt nhất nên mang theo những đồ quan trọng bên mình tránh bọn a hoàn làm mất."








Lê Hiện nói: "Ừm, đúng vậy. trầm đã bảo người thu xếp cung Vong Ưu ổn thỏa trước khi nàng trở về, nàng về là có thể trực tiếp chuyển đến Vong Ưu sống"

Nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Tử Vi, hắn bước đến giơ tay ra gõ lên đầu nàng: "Đừng đứng ngây ra nữa, mau đi thu dọn đồ đạc đi. Tối nay sẽ đi. Lát nữa trầm cử Dương Thạc đến đón nàng.







Thấy hắn sải bước lớn rời đi, trong lòng Tử Vi cảm thấy rất bất an, tại sao buổi tối mới đi? Cho dù là về núi Mặc cũng không cần gấp như vậy, lẽ nào ngoại công xảy ra chuyện rồi?

Lê Hiên nhận được tin ngoại công Tử Vi bệnh nặng. Hơn nữa mấy ngày này trong triều có chút bất thường, Lê Hiện cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng hắn không tìm tra căn nguyên, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an. Hắn đã cho Cổ Phàm điều động đại quân hồi cung.







Hằn cũng muốn để Tử Vi đến núi Mặc ở một thời gian.

Tử Vi bảo Tiểu Tỉnh thu dọn đồ đạc.







Tử Vi nhìn vào một đống đồ lớn mà họ sắp ra, cảm thấy tức cười: "Ta về núi Mặc chứ không phải chuyển nhà, các người sắp nhiều đồ ra thể làm gì?"

Tử Vi chỉ bảo Tiểu Tỉnh mang theo mang chiếc hộp nhỏ đó, bên trong để quả hồ lô mà Lê Hiên tặng cho nàng, vài bình thuốc nàng điều chế đặc biệt, Mặc Lệnh của Thanh Y Đường, còn có vài viên đá ngọc mà nàng thích. Tử Vi phát hiện bên trong còn có một chiếc còi màu xanh ngọc bích, nàng nhớ ra đó là món quà mà Tư Mã Huy của nước Bắc Chiêu tặng cho nàng.







Lúc trước khi hắn trúng độc, nàng cứu hắn một lần, còn giúp hãn tìm ra nguồn gốc chất độc, hắn liền tặng nàng một cái còi.

Tử Vi không tự chủ được sở con dao găm ở chân, nó cũng là Tư Mã Huy tặng nàng.







Chỉ là lúc đó, nàng là Tuyết Yên.

Tử Vị thở dài một tiếng. Mặc Lệnh này, nàng phải đem về núi Mặc trả lại cho ngoại công.







Nàng treo sáo ngần trước ngực, quần kiểm Thu Thủy quanh eo. Lại bảo Tiểu Tỉnh thu xếp ít đồ mang về cho ngoại công và cữu cữu.

Tiểu Tình nhìn vào hộp thuốc nổ. "Cái này có mang đi không?"







Tử Vi nói: "Khi đi mang theo một chút bên người để phòng thân, chúng ta phải đi xa."

Hôm nay tâm tình của nàng có hơi cáu kỉnh, không biết đó là do bệnh tình của ngoại công hay là thần sắc của Lê Hiện nữa, hoặc là sự lo lắng khi đi đường vào ban đêm, tóm lại nàng cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.







Nàng một mình đi ra khỏi cung Thấu Phương, Tiểu Thuyền Tử đứng bên ngoài: "Công chúa người muốn đi đâu?"

Tử Vi trợn mắt nhìn hắn: "Cần ngươi quản!"







Tiểu Thuyền Tử cúi đầu lặng lẽ theo sau Tử Vi "Không cần người đi theo, nếu người vẫn không nghe lệnh như này, ta sẽ trả lại người cho Hoàng thượng"

Tiểu Thuyền Tử trả lời nghiêm túc: "Nô tài chấp hành mệnh lệnh của Hoàng thượng nên mới như này, nếu công chúa muốn trả nô tài cho Hoàng thượng, nô tài không có ý kiến " "Ngươi!" Tử Vi cảm thấy như đang gảy đàn tại trâu.







Tử Vi quay người trở về, nàng sợ Hoàng thượng phải người đi tìm nàng.

Khi Tử Vi trở lại vừa hay nhìn thất Tiểu Tỉnh đang bảo tiểu cung nữ đem hũ dưa của nàng chuyển vào nhà kho nhỏ. "Những thứ này năm ngày sau đảo lại, đóng kín, chuyển vào bên trong, phơi tuyết xong đợi ba đến năm ngày là có thể được. Đừng quên đấy. Tiểu Tỉnh mặt mày nghiêm túc.







Tử Vì cảm thấy nữ tử này theo nàng từ Bắc Di đến Đại Hưng, cách sống còn giống người Đại Hưng hơn cả người bản địa.

Ai nói văn hóa khu vực không dễ bị hòa nhập, thực tế, miễn là điều kiện sống đủ tốt, sống với những người bạn thích, sống hạnh phúc thì sống ở đâu cũng như nhau.







Dương Thạc đến rất nhanh, hắn nhìn Tử Vi hỏi một câu: "Công chúa đã thu xếp xong chưa?" Tử Vi gật đầu. "Vậy thì chúng ta đi thôi." Dương Thạc nói. "Hoàng thượng đâu? Ta muốn nói lời tạm biệt với Hoàng thượng" Tử Vi cảm thấy quá vội vàng.

Dương Thạc nói: "Hoàng thượng vẫn đang bận công vụ, có lẽ là không có thời gian, công chúa mau đi thôi, tranh thủ thời gian đến núi Mặc cho sớm. "







Tử Vi nhìn vẻ mặt của Dương Thạc: "Dương Thạc nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã? Ngoại công ta làm sao?"

Dương Thạc cúi đầu. "Bỉ chức cũng không biết, chỉ là







Hoàng thượng phân phó, nói sức khỏe đường chủ không tốt, sai thân đưa công chúa về núi Mặc càng sớm càng tôt."

Trong lòng Tử Vi lo lắng cho ngoại công, cuối cùng cũng không đi gặp Lê Hiền.








Tử Vi đưa Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyên Tử cùng về núi Mặc.

Dương Thạc đem theo mười mấy thị vệ







Khi đến cửa cung, Tử Vi không ngờ lại thấy lính canh đi lên trước kiểm tra một lượt.

Tử Vi ra vào cung bao nhiêu lần, mọi người đều biết nàng, hơn nữa nàng có Thông Vân lệnh, mỗi lần đưa ra là có thể đi qua.







Tử Vi thò đầu ra từ trong xe ngựa, hỏi một câu: "Ngươi là người mới à?"

Người đó gật đầu, vẫy tay cho đi qua.







Tử Vi nói với Dương Thụ đứng bên canh: "Thị vệ trong cung thay đổi nhiều quá, những người trước kia đều biết ta."

Dương Thạc cũng đang đánh giá người thị vệ gác cổng, hắn dừng lại nói với Tử Vi: "Công chúa đợi một lát, bị chức đi một chút là về ngay." Chớp mắt đã không thấy Dương Thạc đầu.







Tử Vi đứng ngoài cửa cung đợi hắn. "Dương Thạc bận lòng nhiều việc như vậy, sao Hoàng thượng lại cử hắn đưa ta đi. Thực ra một mình Tiểu Thuyên Tử là đủ rồi. Đúng không Tiểu Thuyên Tử?"

Tiểu Thuyền Tử đỏ mặt không nói.







Đợi khoảng một nén hương thì Dương Thạc chạy lại nói: "Đi thôi."

Ra khỏi cửa cung, vội vã chạy đến cửa thành.







Đến cổng Vân Thành, Dương Thạc nhìn thấy tướng quân trấn thành mới được bổ nhiệm Chu Khải tự mình đứng trước của thành, hắn lập tức năm chặt tay. "Dương tướng quân, muộn như vậy ra khỏi thành, có lệnh xuất thành không?" Chu Khải hỏi.

Dương Thạc nói: "Ta phụng mệnh Hoàng thượng hộ tống Tử Vi công chúa ra khỏi thành." Dương Thạc đưa lệnh bài ở thắt lưng cho Chu Khải xem.







Chu Khải cầm lệnh bài của Dương Thạc nhìn cả nửa buổi, lúc này một tướng sĩ cao gầy ở bên cạnh đi đến, nói mấy câu vào tại Chu Khải, Chu Khải lập tức nằm lấy tay Dương Thạc nói: "Thời kì đặc biệt, mong tướng quân hiểu cho.

Chu Khải vẫy tay, binh lính cho qua.







Ra khỏi thành, Tử Vi hỏi Dương Thạc: "Chu Khải này trông quen quen, là tướng quân thủ thành mới đúng không?"

Dương Thạc gật đầu,







Dương Thạc bình thường rất ít nói. Tử Vi nhìn hắn nhãn mặt cau mày, liền không hỏi nữa, nàng lại lo lắng cho sức khỏe của ông, vội vàng đến núi Mặc.

Buổi tối, Tử Vi và Tiểu Thuyền Tử ở trong xe ngựa ngủ thiếp một lúc, đường đi xóc nảy vô cùng, ngủ chập chập chờn, mấy người cưỡi ngựa cả đêm không ngủ.







Trưa hôm sau đến núi Mặc.

Núi Mặc vào mùa đông rất yên tĩnh, tuyết trên đỉnh núi giống như một chiếc mũ khổng lồ.







Dương Thạc bước lên trước, gõ cửa. Người đứng canh cửa không ngờ lại là Đại cữu cữu Trần Văn, sau lưng hắn là một nhóm người, mặt mày nghiêm túc cảnh giác.

Trần Văn nhìn thấy Tử Vi, bước lên ôm lấy nàng: "Con đã về rồi." "Cữu cữu, ngoại công làm sao vậy?" Nàng lo lắng hỏi. "Không sao đâu, chỉ là bệnh thôi, muốn gặp con." Trần Văn đáp.







Tử vội vã chạy đến nơi ngoại công sống, Thanh Nhã Cu. "Ông không ở Thanh Nhã Cư, ở đại điện." Cữu cữu gọi nàng.

Dương Thạc nói: "Công chúa, bị chức còn có công vụ, không cùng người vào nữa, thần hồi cung trước."







Tử Vi nói: "Ngươi ăn trưa đã rồi hãy đi, đã đi lâu như vậy "Không cần đầu. Đưa công chúa đến nơi an toàn là bí chức hoàn thành nhiệm vụ, cáo từ." Dương Thạc ngay cả một hạm nước cũng không uống, quay người chuẩn bị rời đi.

Lúc này, hai thị vệ luôn đứng sau cữu cữu Trần Văn rút kiếm ra ngăn cản Dương Thạc: "Dương tướng quân, nếu đã đến núi Mặc thì cùng lên núi đi."







Dương Thạc đứng ở đó, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị, hần nhìn Tử Vi một cái.

Tử Vi nói: "Cữu cữu, Dương Thạc nóng lòng hồi cung chắc chắn là có chuyện gấp, để hắn đi đi."







Trần Văn không nói gì, "Cữu Cữu?"

Trần Văn nói chậm rãi: "Nếu đã đến đây thì uống ngụm trà rồi hãy đi."







Trần Văn vẫy tay, ngay lập tức mười mấy thị vệ của Thanh Y Đường bao vây lại.

Tử Vi nhìn Trần Văn: "Cữu Cữu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"







Dương Thạc nói: "Lẽ nào Thanh Y Đường cũng tạo phản rồi?!" Hắn ta chĩa kiếm sắc vào Trần Văn. Tử Vi quay đầu nhìn Dương Thạc một cái: "Nói linh tinh gì thế Cái gì mà Thanh Y Đường tạo phản? Còn nữa ai tạo phản rồi?"

Dương Thạc nói: "Hoàng thượng vẫn chưa dám khẳng định, không cho thần nói với người. Hôm nay xem ra, phản đoán của Hoàng thượng là đúng...







Lúc này, những người bao vây Dương Thạc đã xông lên.

Dương Thạc vung kiếm đâm về phía bọn chúng, thị vệ phía sau họ cũng ra tay, hai bên bắt đầu đánh nhau.







Tử Vi vừa mới rút thanh kiếm Thu Thủy quanh eo nàng ra, kiểm của Cữu cữu chĩa vào cổ nàng: "Buông hết vũ khí xuống, sẽ không làm khó các ngươi, nếu không, ta sẽ vì đại nghĩa diệt thân"

Tử Vi không bao giờ ngờ được rằng cữu cữu sẽ cầm kiếm chĩa vào nàng. "Cữu cữu, ngoại công đầu? Tiểu cữu cữu đâu?" Tử Vi không tin ngoại công sẽ đối xử với nàng như thế. "Đều ở đại điện, con cùng ta đến đại điện là có thể nhìn thấy họ, nếu không thì...







Những năm qua, Tử Vi hiếm khi về núi Mặc, nàng không biết núi Mặc đã biến thành bộ dạng này. "Cữu cữu, sao người lại làm vậy?" Tử Vi hỏi. Nàng không hiểu? "Cũng chẳng có gì, vì ngoại công con tuổi đã cao, có chút hồ đồ, ông ấy giao chức Đường chủ Thanh Y Đường cho Lão Nhi. Thế nên ta hết cách rồi."

Tử Vi nói: "Người lại cùng tiểu cữu cữu tranh giành vị trí Đường chủ, nhưng người biết rõ Dương Thạc là tướng quân của Đại Hưng, người ngăn hắn lại là vì ai?" M







Cữu cữu cười khẩy một tiếng: "Người đó, cũng là người thân của con" "Ai!" "Con sẽ biết thôi." Trần Văn nói rồi nhìn sang Dương Thạc: "Dương tướng quân, mời!" "Vậy, tin ngoại công bị bệnh cũng là người tung ra?"

Trần Văn gật đầu. "Gọi con quay về là vì cớ gì?"







Trần Văn nói: "Gọi con quay về núi Mặc là vì ta chỉ chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Còn gọi con về làm gì thì ta cũng không rõ."

Dương Thạc, Tiểu Tỉnh và Tiểu Thuyên Tử đã buông vũ khí trong tay.







Có người đi đến trói bọn họ lại. "Yên tâm, ta sẽ không làm gì bọn họ đâu, nhưng nếu con làm gì khác, cữu cữu có khả năng sẽ giết họ vì hoàn thành mệnh lệnh đấy."

Tử Vi cảm thấy sau lưng ởn lạnh, nàng nhìn Dương Thạc Đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện? Ai dám to gan như thế? Ai lại có khả năng thao túng Thanh Y Đường, lẽ nào là biểu ca? Lập Hạ ư? Lập Hạ chắc chắn sẽ không phản bội lại nàng, nhưng nàng ta thế nào rồi? Tử Vi lại nghĩ đến Lưu Xung, Lưu Xung liều mình vào cung là có liên quan đến chuyện này ư?







Người mà đại cữu cữu nói là ai? Hoàng thượng bây giờ không chỉ đơn giản là nghi ngờ nữa? Xem ra, bọn họ sớm đã ra tay rồi.

Người đó cũng là người thân của nàng, người thân bên cạnh nàng bây giờ chỉ còn Nhiếp Lăng Hàn và Giang Nhuệ.







Là huynh ấy ư?

Tử Vi muốn hỏi Dương Thạc nhiều lần, nhưng lại không dám hỏi, trong tim như thể có một ngọn lửa đang cháy.







Bước vào đại điện, Tử Vi quả nhiên nhìn thấy ngoại công đang nằm ở đó, ngồi bên cạnh là tiểu cữu mẫu và vài a hoàn, không thấy tiểu cữu cữu và biểu ca nhà tiểu cữu cữu Trần Hách Nhiên đầu.

Tử Vi bước qua đó vài bước.







Ngoại công nhìn nàng ngồi dậy nói: "Con về rồi à?"

Trần Văn vừa bước vào, ngoại công nhìn hắn rồi ném một ly trà, Trần Văn vội vàng lùi lại. "Súc sinh!"







Tử Vì ngồi xuống cạnh ngoại công: "Ngoại công người có khỏe không?" "Ta không sao. Không ngờ sẽ thành ra thế này, ngoại công có lỗi với con." Tóc và râu của ông đã bạc trắng, lúc này ông tức giận vô cùng. "Tiểu cữu cữu đầu? Còn biểu ca nữa?"

Tiểu cữu mẫu khóc: "Bọn họ bị đại cữu của con nhốt lại rồi.







Tử Vi thở phào nhẹ nhõm: "Còn sống là tốt." "Vậy bây giờ Thanh Y Đường bị đại cữu cữu khống chế rồi sao?" Tử Vi hỏi lại.

Ngoại công nói: "Núi Mặc đã bị hắn khống chế, nhưng đệ tử ngoài núi của Thanh Y Đường vẫn chưa bị chống chế, nhưng bọn họ chỉ tuân theo Mặc Lệnh." Ông nhỏ giọng nói.







Tử Vi chợt nhớ ra, Mặc Lệnh vẫn ở trên người Tiểu Tỉnh. Nàng quay đầu thấy Trần Văn vẫn chưa đi xa, gọi một câu: "Cữu cữu, để tì nữ của con sang đây đi, đừng nhất muội ấy với họ."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom