• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Phù sinh thác – Hai kiếp thâm tình Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 175-180

Chương 175 Kim bài miễn tử

Ngày đó Tư Mã Huy ra khỏi trong cung, hắn không
lập tức theo đội ngũ chạy về nước Nam Chiêu.

Hắn đã biết Tuyết Yên bị áp giải vào đại lao, hơn nữa
mười ngày sau sẽ bị xử cực hình. Hắn không rõ
nguyên nhân lắm, nhưng cũng có thể đoán được đại
khái. Hắn cũng là đế vương.

Có vẻ vị Hoàng hậu này sống rất khổ cực trong cung.

Cũng đúng, kiểu nữ tử có tính tình như vậy làm sao.
sống trong cung được.

Về phần Tuyết Yên có giống như bên ngoài đồn
không thì hắn không biết, cũng không muốn biết.
Hản chỉ không muốn để nàng chết, cho dù là nguyên nhân gì.

Hắn sai một tên thị vệ đóng giả thành mình, mang
theo đội ngũ rời khỏi Vân thành theo thời gian quy
định. Hắn và thị vệ Hạ Siêu thân cận của mình cùng
mặc trang phục dân thường, chọn lựa một số binh
lính cường tráng thay đổi thường phục, ẩn trốn trong
Vân thành.

Hắn phát tin tức cho Nhiếp Lăng Hàn. Nếu như
Nhiếp Lăng Hàn thuận lợi nhận được tin tức thì đoán
chừng cũng phải hai ngày, chạy tới Vân thành nhanh
nhất cũng phải ba ngày.

Đêm trước khi đến Đại Hưng đàm phán hắn đã hỏi
Nhiếp Lăng Hàn có chuyện gì cần hán hỗ trợ hay.

không, Nhiếp Lăng Hàn chỉ nói muốn hắn hỏi thăm
sức khỏe Hoàng hậu nương nương.

Từ nhỏ Nhiếp Lăng Hàn đã là người nội tâm, ánh mắt
khi hắn nói lời ấy, Tư Mã Huy lập tức hiếu hắn thích
nữ nhân kia. Không ngờ hắn lại thích Hoàng hậu
nước Đại Hưng.

Khi đó hắn đã bắt đầu hiếu kỳ, nữ tử như thế nào lại
khiến cho Nhiếp Lăng Hàn rung động thế.

Trên yến tiệc không hề có mặt Hoàng hậu nương
nương, hắn thấy rất kỳ lạ. Về sau hắn kiên trì muốn
gặp Hoàng hậu, hoàng đế sai nội thị đi mời Hoàng
hậu, giây phút nàng xuất hiện, xung quanh liền im
lặng, mọi người đều kinh ngạc giống như hắn.

ế là, hắn đem lòng sinh nghi. Hoàng hậu không hề
ội tụ muôn vàn sủng ái giống như truyền thuyết bên
ngoài nói.

Sau đó, Hoàng thượng vội vàng rời tiệc, ánh mắt điên
cưồng kia khiến hắn kết luận, việc này chắc chắn có
liên quan đến Hoàng hậu.

Có điều hắn không ngờ, Lê Hiên lại cho nàng hình
phạt khoét tim. Loại hình phạt này quá mức tàn nhẫn
đối với một nữ tử.

Lê Hiên hận nàng đến mức nào chứ.

Nữ nhân Nhiếp Lăng Hàn thích làm sao có thể bị

khoét tim được.

Khi đó Tư Mã Huy liền quyết định, nếu như Nhiếp.
Lăng Hàn không nhận được tin tức hắn phát, hoặc là
không thể trở về đúng hạn, hắn sẽ tự nghĩ cách cứu nàng.

Trong đại lao Giáp Tự Hào.

Còn hai ngày nữa chính là thời gian hành hình của Tuyết Yên.

Tiếng ca của nàng không ngừng vang lên trong lao,
dường như không thèm để ý.

Trong lao lạnh thấu xương, Tuyết Yên đắp chăn lên
người ngồi ở đó, tay chân vấn rét lạnh.

Nàng nhớ tới kiếp trước, và cả kiếp này.

Kết cục như nhau lại khác nhau. Ở kiếp trước, ông
ngoại, cậu nàng đều chết, Thanh Y đường quy thuận
triều đình. Lập Hạ và Tiếu Xuân cũng chết.

Kiếp này, nàng không bảo vệ được Tiếu Xuân, người
thân của nàng đều còn sống, nàng còn quen biết
Nhiếp Lăng Hàn, Điền Minh, Hàn Chi Đào, Bạch đại
ca, Vu Dung, Trân Châu, thậm chí là Duệ vương.

Nhưng Điền Minh chết rồi. Nam tử như mặt trời sưởi ấm nàng.

Đêm đã khuya, Tuyết Yên không hề buôn ngủ. Nước
nóng hổi mà lính canh ngục đưa tới khiến chân nàng
dễ chịu hơn một chút, ngón chân út đã biến thành
màu tím đen, sau cơn ấm áp thì bứt rứt ngứa ngáy.

Nàng rất muốn xin bọn họ vài miếng gừng, gừng có
thể trị nứt da, ngẫm lại đành thôi, lúc này tất nhiên sẽ
có rất nhiều người đang để mắt đến nàng.

Người sắp chết không muốn gây phiền toái cho bất
kỳ ai nữa.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Lúc này ai lại tới vậy?
“Nương nương.” Là tiếng Dương Thụ.

“Dương công công, trước mắt ta là tội nhân, không
phải nương nương.” Tuyết Yên cười chỉnh lời hắn.

“Trong lòng nô tài, nương nương vĩnh viễn là nương
nương.” Dương Thụ quỳ trên mặt đất.

“Mau dậy đi, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì?”
Tuyết Yên hỏi.

“Đây là thứ lính canh ngục lấy đi từ trên người nương
nương khi nương nương vào đây, Hoàng thượng sai
nô tài đưa tới cho nương nương.” Dương Thụ chậm rãi nói.

Tuyết Yên trâm ngâm: “Chàng sai ngươi đưa tới sao?”

“Vâng.” Dương Thụ trả lời.

Tuyết Yên chậm rãi đi ra khỏi màn, áo ngục màu
xanh rộng thùng thình trên người bao lấy nàng, mặt
nàng trắng bệch. Tóc sau đầu được buộc bằng sa †anh.

Tuyết Yên nhìn thấy Cố Phàm đứng sau lưng Dương
Thụ. Hắn hơi cau mày, lạnh lùng nhìn Tuyết Yên.

Dương Thụ thấy nàng đi ra, mũi chợt cay cay, nước
mắt trào ra mãnh liệt.

Nàng nhìn đồ vật để trên sa tanh màu vàng mà
Dương Thụ đặt dưới đất: Một cái hồ lô nhỏ tinh xảo
bằng gỗ đào, một tấm kim bài miễn tử. Ngày đó
những thứ này đều bị lính canh ngục lục soát lấy đi.

Ngày đó Tử Vi lệnh và Hộ Tâm đan trên người nàng
không hề bị lục soát đi, không biết là những lính canh
ngục đó không chú ý hay là có người dặn để lại cho nàng.

Tuyết Yên cầm lấy hồ lô nhỏ được nàng vuốt ve vô số
lần kia, nó lóe lên ánh sáng ấm áp, Tuyết Yên nắm nó
trong lòng bàn tay sờ sờ rồi buông xuống.

“Không cần, những thứ này vốn không phải là đồ vật
của ta. Dương công công cầm về đi.”

Hồ lô nhỏ là Lê Hiên cho nàng, kim bài miễn tử cũng
là hắn ban cho nàng.

Khi đó nàng đã tiên đoán, có lẽ nàng sẽ chết trong
tay hắn, hắn không tin, ban cho nàng kim bài miễn tử.

Cố Phàm giật mình nhìn nàng: “Nương nương, cả
vương triều chỉ có hai tấm kim bài miễn tử này! Nếu
như đến lúc đó nương nương cho mọi người nhìn thì
không nhất thiết phải chết…”

Tuyết Yên cười cười: “Cố Phàm, kim bài miễn tử chỉ
có thể cứu ta một lần. Lòng ta đã chết rồi, sống
không còn ý nghĩa gì, sẽ chỉ khiến hắn sống trong
phiền muộn, cần gì phải vậy.chứ,’

“Thế nhưng vì sao? Chẳng phải nương nương vẫn
luôn nói, còn sống mới có ý nghĩa sao?” Cố Phàm hỏi.

“Nếu như Điền Minh không chết, nếu như Nhan
Hương không trở về cung thì có lẽ còn có thể.” Tuyết
Yên lạnh nhạt nói.

“Các ngươi trở về đi.” Tuyết Yên nói xong, chậm rãi
vào trong màn.

Dương Thụ và Cố Phàm liếc nhau, Dương Thụ cầm
đồ vật, bước chân nặng nề.

Chẳng lẽ vị nương nương này thật sự không sợ chết

sao? Hoàng thượng đã nhượng bộ như thế, nàng còn
muốn như thế nào nữa?

Không biết nên trở về phục mệnh như thế nào,
Dương Thụ ủ rũ mặt mày nhìn Cố Phàm.
Sắc mặt Cố Phàm nặng nề.

Lần này Hoàng thượng hạ thánh chỉ. Hoàng thượng
là nam nhân cơ trí lạnh lùng nhất mà hắn quen biết,
người ấy đã nói là làm, nhẫn nại vô tình, thế nhưng
một người nam tử như thế lại không giết được Nhan Hương.

Như vậy hắn có thể giết Tuyết Yên sao?

Hình phạt khoét tim. Cố Phàm nghĩ tới thôi mà toàn
thân đã nổi một lớp da gà.

Nàng không muốn dùng cả kim bài miễn tử là thật
sự muốn chết đúng không. Sao nàng lại muốn chết
chứ? Quả là một nữ tử không biết sợ hãi.

Nàng là người duy nhất không sợ Hoàng thượng mà
hắn từng gặp. Cũng là một nữ nhân duy nhất khiến
Hoàng thượng thành nam nhân bình thường.

Dương Thụ và Cố Phàm cùng nhau trở về Cổ Hoa hiên.

Hoàng thượng đang phê sổ sách. Nhìn thấy bọn họ
đi vào, hắn ngẩng đầu nhìn Dương Thụ.

Dương Thụ run rẩy đặt đồ vật trong tay lên bàn.
Lê Hiên liếc mắt nhìn.

“Nương nương nói, không cần…”

Lê Hiên ném bút trong tay, mực đen vấy lên thảm
màu vàng tạo thành nức tranh thủy mặc.

Hắn đứng lên, sải bước đi ra từ sau bàn, lại dừng lại:
“Nàng ấy đã muốn chết như vậy thì thành toàn cho.
nàng ấy!”

Ngày hôm sau, khí lạnh tới. Thời tlết vô cùng lạnh.

Sáng sớm A Tường mang đến một tấm thảm lông
cừu sạch se từ chỗ-ở, hắn muốn đưa qua cho nữ.
nhân kia, lại bị Bàn Tử ngăn lại.

Bàn Tử là người cầm đầu của bọn họ.

“Mẹ nó, ngươi muốn hại chết chúng ta à, ngươi
không biết nàng ta là ai sao? Nàng ta là trọng phạm!
Là người ngày mai sẽ phải chết, ngày cuối cùng
đừng để xảy ra chuyện gì.” Bàn Tử mắng A Tường.

A Tường đỏ mặt, rốt cuộc vẫn từ bỏ.

Tuyết Yên nghe thấy phía bên ngoài vang lên tiếng
bước chân, là ai vậy chứ?

Áo choàng màu mận chín thêu hoa cúc màu hồng,

mũ lông hồ ly trắng như tuyết, mặt như ngọc, xinh
đẹp kiêu ngạo, là Nhan Hương, một tên nội thị đen
gầy đi theo phía sau.

“Tuyết Yên, nếu như ngươi sớm rời khỏi Lê Hiên một
chút thì đâu có ngày hôm nay?” Giọng nói Nhan
Hương tiếc hận.

Tuyết Yên tựa vào đầu giường: “Bớt nói nhảm đi, hôm
nay ngươi tới còn có chuyện gì không yên lòng?”

“Ta ghé thăm ngươi một chút, ngày mai ngươi lên
đường, ta sẽ không tiễn. Còn nữa, ngươi quỷ kế đa
đoan, người ấy bảo ta qua đây đưa cho ngươi một
thứ, tránh để ngươi giở trò gian trá. Tiểu Khoa, đeo
lên cho nàng ta.”

Lúc này tùy tùng cầm một bộ xích chân đi vào.
Tuyết Yên kinh ngạc: “Người bảo ngươi làm vậy sao?”

“Đương nhiên, đây cũng không phải lần đầu tiên
ngươi chạy trốn khỏi cung, cẩn thận một chút vẫn tốt
hơn. Khi đeo sẽ hơi đau một chút, có điều cũng chỉ
có một ngày, nhịn một chút sẽ qua thôi.” Nhan
Hương lạnh nhạt nói.

Tuyết Yên ngồi thẳng người, cơ thể vẫn ở trong màn,
chân duỗi ra ngoài.

Xích chân rất nặng, trên dây xích có móc câu.

Nội thị tên Tiểu Khoa nhỏ giọng nói một câu: “Đắc tội:

Hắn quỳ một chân trên đất, đeo xích chân lên mắt cá
chân nàng, móc câu đâm xuyên qua mắt cá chân
nàng, chảy ra một dòng máu.

Tuyết Yên cắn chặt hàm răng, trán đổ mồ hôi.

Cũng tốt, như thế nàng đi không cần lo lắng nữa.
“Tuyết Yên, ngươi luôn cảm thấy ngươi yêu vô tư,
ngươi có biết, yêu thật ra cũng chính là ích kỷ. Hai
người lúc đầu không biết nhau, dựa vào tình yêu mới
ở bên nhau. Ta yêu hắn, nhất định phải có hồi báo
mới được. Sự thật chứng minh, ta đã thẳng. Người
hãn yêu vẫn là ta.’ Nhan Hương nói.

Tuyết Yên cười lạnh: “Ta ngươi vĩnh viễn không giống.
nhau. Tuyết Yên làm việc chỉ cầu an tâm. Có một
điều ngươi đừng quên, tất cả mọi người không phải kẻ ngu.”

Nàng nói xong liền nằm trên giường, không nói thêm gì nữa.

Cơn đau nhức ở mắt cá chân khiến nàng run rẩy.
Nhan Hương đi.

Lính canh ngục ngồi ở trong phòng bên ngoài.

Hôm nay nàng rất im lặng, không hề ca hát. Nếu như
không có tiếng ho khan của nàng, mọi người đều
cảm thấy có phải nàng đã chết hay không.

Màn vẫn luôn rủ xuống ở đó, không ai biết bên trong
còn có cái gì.

Lúc hoàng hồn, trời đổ tuyết.
Tuyết Yên ngồi trong màn, ghé vào chăn mền.

Bên ngoài vang lên tiếng ma sát sột soạt, còn có tiếng khóc.

“Ai ở đó?” Tuyết Yên hỏi.
“Nương nương, là ta.” Trân Châu lên tiếng.

“Sao ngươi lại tới?” Tuyết Yên hỏi, nàng khó khăn đặt
chân xuống giường, chậm rãi đi tới.

“Nương nương, ta không tin người sẽ tư thông với
nước địch, rốt cuộc là chuyện gì?” Trân Châu khóc.
duỗi tay nắm chặt tay Tuyết Yên.

“Lúc này ngươi tới làm gì?” Tuyết Yên cười nắm chặt
†ay nàng ấy.

Trân Châu béo hơn chút, sắc mặt cũng phơn phớt hồng.

“Nương nương, ta có thể giúp người chuyện gì?

Người muốn chạy trốn không? Ta có thể giúp đỡ.”
“Chạy trốn?” Tuyết Yên nhìn chính mình.

“Không, không muốn chạy trốn. Lúc đầu ta chạy trốn
là vì người đó, bây giờ không cần làm bất cứ chuyện

gì vì hắn nữa. Ta chết rồi, nói không chừng còn thành
toàn cho hắn.”

“Thế nhưng cứ chết đi như vậy sao? Còn là hình phạt
khoét tim. Rõ ràng người và Hoàng thượng rất ân ái,
vì sao lại thành ra như hôm nay?” Trân Châu không cam tâm.

“Kiếp này ta đã kiếm lời rồi. Nếm trải được tình yêu,

gặp được các ngươi, bảo vệ người ta muốn bảo.
Ra đi như thế cũng-không tiếc nuối” Tuyết Yên nói:

“Thế nhưng nương nương đã mang thai, đứa bé
trong bụng phải làm sao đây?”

Nói đến đứa bé, Tuyết Yên ảm đạm: “Ngươi thế nào,
Duệ vương giúp ngươi vào à?” Tuyết Yên hỏi.

“Đúng vậy. Người ấy nói, nếu như nương nương cần
người ấy giúp nương nương ra ngoài, người ấy sẵn
sàng mạo hiểm.” Trân Châu nói.

“Ngươi cầu xin hắn đúng không?” Tuyết Yên hỏi.

“Đúng vậy, ta cầu xin người ấy, người ấy cũng nói
Hoàng thượng không công bằng với người, Nhan

Hương như thế, hắn vẫn có thể thả nàng ta, còn
người lại phải chịu cực hình này.”

Tuyết Yên cười: “Duệ vương tốt với ngươi hơn trước.
Trân Châu, cố mà trân trọng đi, vì sao ngươi vẫn
chưa có con?” Nàng nói rồi kéo cổ tay nàng ấy lên
xem thử mạch đập.

Nàng ngạc nhiên nhìn nàng ấy: “Ngươi mang thai à?”
“Vâng ạ.” Trân Châu nói.’Cũng không ngờ tới.”

“Tốt rồi, ngươi có con, Nhan Hương lại một lòng với
Hoàng thượng, có lẽ Duệ vương hết hy vọng rồi.”
Tuyết Yên nói.

“Ừm, người ấy đối xử với Nhan Hương không giống.
trước kia, gần đây người ấy luôn nói Nhan Hương
thay đổi rồi. Người ấy rất muốn giúp nương nương,
nếu như nương nương muốn chạy trốn, người ấy sẽ
nghĩ cách.” Trân Châu nói.

“Không cần, ngày mai sẽ hành hình, không cần liên
lụy đến mọi người, có thể bảo vệ a hoàn và nội thị
trong Vong Ưu cung không bị liên lụy là đủ rồi. Các.
ngươi sống tốt nhé.” Tuyết Yên rất cảm kích Trân Châu.

“Ngươi trở về đi, lần trước ngươi sẩy thai, vốn không.
dễ thụ thai được nữa, bây giờ lại mang thai, nhất định
phải trân trọng. Đây là ngục giam, âm khí quá nặng,
ngươi đi đi, dáng vẻ ta bây giờ như vầy, ta cũng

không muốn gặp lại các ngươi.” Tuyết Yên đuổi Trân Châu đi.

Trân Châu nén nước mát rời đi.
Trong ngục giam lại yên tĩnh lại.

Rất nhiều chuyện, người bên cạnh thường khẩn
trương hơn bản thân. Tuyết Yên yên lặng nằm ở đó,
nàng ăn một viên Hộ Tâm đan, Tử Vi lệnh dán chặt
vào tim nàng, sự ấm áp khiến nàng cảm thấy yên tâm.

Bên ngoài tuyết càng lúc càng lớn.
Buổi tối Tuyết.Yên ăn rất ít,

A Tường đã tan ca, nhưng lại không rời đi. Trực ca
đêm hôm nay là Bàn Tử và hai người khác, hai huynh
muội Liên Phương và Liên Thành.

Vừa rồi thỉnh thoảng hắn nghe thấy Bàn Tử và hai
người kia lén lút nói chuyện, trên mặt cười mập mờ:
bẩn thỉu.

“Đáng ra là bọn ta trực, tại sao A Tường vẫn chưa
đi?” Bàn Tử hỏi A Tường.

“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi vừa nói ai?” A.
Tường hỏi thẳng.

“Sao thế, ngươi cũng muốn tham gia à?” Bàn Tử hỏi.

“Làm gì vậy?” A Tường hỏi.

“Nữ nhân kia là nữ nhân của Hoàng thượng, ngày.
mai nàng ta sẽ chết, ngươi có muốn nếm thử tư vị
hay không?” Bàn Tử hạ thấp giọng, mắt mũi híp lại,
tay không nhịn được nắm vuốt, như đang nắm chặt
bảo bối nào đó.

“Các ngươi không muốn sống sao?” A Tường nói.

“Ngày mai nàng ta sẽ chết, nữ nhân trong cung này,
cho dù khi được sủng ái lên tận trời, nếu như thất thế,
chỉ cân Hoàng thượng không chào đón, nàng ta vĩnh
viễn không trở mình được. Thế nào, cùng làm chứ?”

Bàn Tử cười híp mắt hỏi.

“Hôm nay vẫn có người thắm tủ đấy. Không được,
không cho phép các ngươi làm loạn!” A Tường tức giận.

“Cho dù hôm nay nàng ta chết cũng sẽ không có ai
hỏi đến. Cứ nói nàng ta sinh bệnh chết! Tiểu tử ngươi
chuyện gì cũng chỉ nghĩ trong lòng, lớn như vậy rồi,
đã hưởng qua tư vị nữ nhân chưa?” Bàn Tử chế giễu hắn.

“Nàng ta đã từng là nữ nhân của hoàng đế! Ông đây
không tin trong lòng ngươi không muốn!” Bàn Tử
đánh hắn một cái.

Trong phòng giam vang lên tiếng ho khan của nàng,
yếu ớt vô cùng.

Dường như A Tường thấy được dáng vẻ nàng hầu hạ
dưới người hắn, da thịt non mịn, vòng eo thướt tha,
cái miệng nhỏ nhắn phơn phớt hồng đó, A Tường
không nhịn được nảm chặt tay, nuốt một ngụm nước.
miếng, trong lòng bắt đầu khô nóng.

Chương 176 Kiếp trước tái hiện

Cuối cùng A Tường không đi, hắn nấu nước nóng đưa qua.

Người trong màn yên tĩnh nằm ở đó không nhúc nhích.

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đêm đã khuya.

Bàn Tử đóng chặt cửa, bốn nam nhân mở cửa nhà lao đi vào.

Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn bốn bóng người mơ hồ
bên ngoài, cảnh giác ngẩng đầu.

“Ai tới trước?” Bàn Tử lên tiếng.

Mọi người nhìn nhau, ánh đèn tối tăm, chiếu lên
khuôn mặt người vừa vặn vẹo lại kỳ dị, giống như:
dáng vẻ đều thay đổi.

“Chuyện này mà bị biết thì sẽ là tội chết!” A Tường ấp úng nói.

“Ngươi có tặc tâm lại không có tặc đảm thế à. Ngày
mai nàng ta sẽ chết, chúng ta không nói thì ai biết!
Chẳng lẽ ngươi sẽ nói sao? Nói cho ngươi biết, hôm
nay cho dù ngươi không làm, chúng ta cũng sẽ nói
ngươi làm!” Bàn Tử hung tợn nói.

“Chẳng lẽ nàng ta sẽ không nói sao!” A Tường chưa
từ bỏ ý định.

“Lát nữa khiến cho nàng ta không mở miệng được!
Nhanh, ai trước?” Bàn Tử nóng vội.

“Ngươi trước đi.” Liên Thành nói.

Bàn Tử xoa xoa tay, nhìn A Tường: “Nếu không ngươi
trước đi? Ta thấy ngươi có ý với nàng ta.”

A Tường thở hổn hển, mùi hương đặc trưng thoang
thoảng của nữ nhân trong lao khiến tim hắn đập rộn lên.

Hắn chậm rãi đi về phía màn.
Bàn Tử cũng đi tới: “Ta giúp ngươi.”
“Cứt!”A Tường giơ chân đá Bàn Tử.

Trong màn phát ra tiếng cười khẽ, như tiếng chuông ngân.

A Tường bất chợt đứng lại. Mùi thơm đó chui vào hơi
thở của hắn, dễ chịu vô cùng, thứ ở sâu trong tim
cũng không ngăn được.

Bàn Tử nhìn thấy A Tường ngẩn người đứng bất động
ở đó thì sốt ruột: “Ngươi đừng đứng ngây ra đó nữa!
Để tai”

A Tường nhìn thấy vẻ bỉ ối tham lam trên mặt Bàn Tử,
Bàn Tử giơ hai tay kéo màn ra, chuẩn bị chui vào.

A Tường vừa sợ vừa giận, vừa định tiến lên ngăn cản,
đột nhiên cảm thấy ngực mát lạnh, một lưỡi dao sắc
bén xuất hiện trước ngực, rét lạnh, không cảm giác
thấy đau đớn. Thế nhưng máu tươi phun ra mãnh liệt
là thật, hắn hoảng hốt giơ tay bôi.

Hắn trơ mắt nhìn chăm chằm mũi đao không rõ lai
lịch này, đột nhiên nhìn thấy Bàn Tử phía trước trượt
xuống giống như một đống thịt ở phía trước.

Trong miệng Bàn Tử phun ra ngụm máu tươi lớn.
Hắn trợn tròn mắt, hai tay đứt lìa, năm trên mặt đất
run rẩy mấy lần, không còn hơi thở nữa.

A Tường đè ngực mình lại, hắn muốn quay đầu
nhưng toàn thân đã bất lực.

Có bóng người màu vàng thoáng qua, hắn mở to hai
mắt muốn nhìn rõ người kia là ai, lại bị người kia giơ
chân đá sang một bên. Thân thể hắn chậm rãi trượt xuống.

Hai tên lính canh ngục đằng sau đã bị cắt đứt cổ
họng, trong đại lao tràn ngập mùi máu tanh.

Cuối cùng A Tường nhìn thấy có bốn năm người vào
phòng giam, người mặc cẩm y màu vàng phía trước
chính là đương kim hoàng đế Lê Hiên. Có một lần
hắn đang trực đã nhìn thấy người ấy từ xa.

Người ấy vẫn đến, đến thăm Hoàng hậu của người
ấy, người ấy sẽ giết chết nữ nhân xinh đẹp kia thật sao?

A Tường dần dần mất đi ý thức, hắn cảm thán trong
lòng, cả đời ngắn ngủi này vẫn chưa được nếm tư vị
của nữ nhân…

“Có mấy lính canh ngục trông coi nàng ấy?” Lê Hiên hỏi.

“Sáu người.” Cố Phàm nói.

“Giết toàn bộ những người từng trông coi nàng ấy ở
phòng giam này.” Giọng nói Lê Hiên trầm thấp.

Hắn vẫn tới. Tuyết Yên tựa vào đầu giường đơn sơ.
Nàng cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại hản.

Mùi máu tanh ập vào hơi thở nàng, nàng muốn nôn
mửa. Trên màn bắn rất nhiều máu, nhìn thấy mà giật mình.

Tuyết Yên nghe thấy có người đang dọn dẹp những
thi thể này, nàng xốc màn lên, thấy có người đang di
chuyển thi thế của Bàn Tử. Tên mập mạp kia đã đứt
hai tay, hai mắt bị móc, máu thịt be bét.

Trong lòng Tuyết Yên giật mình, nàng hơi vấp vào
dây xích trên chân, lập tức ngồi phịch xuống tấm phản.

Lê Hiên đứng đó, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

Nàng đứng lên, chậm rãi đi tới. Áo ngục màu xanh
rất dài gần như kéo lê trên mặt đất. Âm thanh dây.
xích chập chờn rung động khiến tất cả ánh mắt đều
tập trung trên chân nàng.

Ánh mắt Lê Hiên khẽ chuyển động, khóe mắt liếc
nhìn Cố Phàm, Cố Phàm lập tức quỳ xuống: “Ty chức
cũng không biết là ai đeo dây xích này, lúc tối hôm
qua đến không hề có.”

Tuyết Yên cười cười: “Hoàng thượng thật hay quên,
chẳng phải người sợ thiếp lại trốn nên bảo Nhan
Hương đến đeo thêm cho thiếp sao?”

Lê Hiên hơi động lông mày, không nói gì cả.

Tuyết Yên đi rất khó khăn, Lê Hiên suýt nữa muốn
bước qua, hắn muốn đi tới ôm lấy nàng. Khi thấy vẻ
mặt quật cường bình tĩnh của nàng, cuối cùng hắn
không nhúc nhích, vững vàng nghiêng người đứng ở đó.

Duệ vương, Hàn Chỉ Đào, Cố Phàm và Dương Thụ
đứng sau lưng Lê Hiên.

Tất cả mọi người đang len lén nhìn sắc mặt Hoàng thượng.

Duệ vương cau mày, vẻ mặt Hàn Chi Đào phân nộ.

Tuyết Yên đi đến chỗ cách Lê Hiên một bước thì
dừng lại: “Sao người lại tới?” Nàng hỏi.

Lê Hiên nhìn nàng. Nàng rất tiều tụy, sắc mặt xám
trắng, dưới mắt hơi thâm. Trong các phi tử của hắn,
nàng không tính là tuyệt sắc, nhưng toàn thân lại lộ
ra khí chất thanh lệ thoát tục, lúc này đôi mắt nàng
lấp lánh, lắng lặng nhìn hắn.

“Trẫm tới thăm nàng một chút.” Hắn nói rồi đưa tay
kéo nàng vào trong lòng.

Nàng chống hai tay trước ngực hắn: “Xin Hoàng
thượng tự trọng.”

Lê Hiên lập tức nhướng mát: “Nàng muốn giữ gìn
cho ai?” Trên mặt hân lộ ra nụ cười đùa bỡn.

Tuyết Yên cười cười: “Hoàng thượng cho rằng là ai
thì là người đó.”

Ý cười của Lê Hiên càng đậm, hắn nhìn Tuyết Yên từ
trên xuống dưới, nụ cười kia giống như khi bọn họ
mới quen, nụ cười bất cần đời này của Lê Hiên không
nhìn ra thật giả, không nhìn ra độ ấm.

Tim mọi người thắt lại, người bên cạnh hán biết, Lê
Hiên đang giận.

Một tiếng gấm rách vang lên tai mọi người, Lê Hiên
đang kéo Tuyết Yên, Tuyết Yên lui lại, y phục bị kéo rách.

Mọi người quay đầu, đi ra cửa nhà lao, Hàn Chi Đào
cắn răng, hơi dừng bước, cũng cùng đi ra cửa nhà lao.

Tuyết Yên kháng cự khiến Lê Hiên càng thêm phẫn
nộ, hắn ném một đoạn ống tay áo trong tay đi, nhìn
cánh tay trắng như tuyết của nàng lộ ra ngoài.

Nút thất phía trước y phục cũng tuột ra, lộ ra làn da
trắng như tuyết.

Tuyết Yên run rẩy, bị hắn ôm chặt trong ngực.

Dường như những cảnh này đang lặp lại chuyện kiếp.
trước nàng trải qua, như tái hiện kiếp trước. Cái đêm
trước khi nàng bị khoét tim ở kiếp trước hiện lên
trong đầu nàng.

“Cho dù nàng giữ gìn cho ai, chỉ cần trâm không
buông tay, nàng vẫn là nữ nhân của trẫm!” Hắn nói
nhỏ bên tai nàng.

Sắc mặt Tuyết Yên trăng bệch, bị hắn lôi kéo, khối
thịt lớn trên mắt cá chân nàng bị vỡ, máu chảy ra,
thấm vào trong giày, chân nhớp nháp không thoải mái.

Bởi vì đau khổ, Tuyết Yên gần như không phát ra
được âm thanh, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nhạt.

Mọi người đứng bên ngoài cửa nhà lao, tiếng khàn
giọng kiềm chế của nữ tử vang lên tai mọi người, đó

là tiếng rên đau khổ của nàng.

“Hoàng thượng đang làm gì vậy!” Hàn Chỉ Đào gần
như muốn quay người đi vào.

Duệ vương và Cố Phàm ngăn cản hắn.

Lê Hiên xé rách áo ngục của Tuyết Yên. Bên trong lộ
ra áo trong màu tím nhạt và cái yếm màu đỏ.

Hắn nhìn kỹ nàng.

Lúc đầu nàng có rất nhiều lời muốn với hắn, từ khi
Điền Minh chết, Nhan Hương lập phi, nàng không
muốn nói gì nữa.

Nếu như có hiểu lầm, những hiểu lầm kia vốn là một
loại khảo nghiệm. Nếu quả thật hiếu nhau yêu nhau,
†ại sao lại hiểu lâm sâu như vậy. Điền Minh đi theo
hẩn từ nhỏ, ai cũng biết hắn ta thực lòng, sao hắn lại
để hắn chết như vậy?

Còn có Nhan Hương. Nhớ tới Nhan Hương, Tuyết Yên
như muốn ngạt thở. Nữ nhân này mang đến cho.
nàng đau nhức, như dấu vết khó phai.

Áo ngục của nàng trượt xuống chân, hắn thấy rõ vết
thương và vết máu trên mắt cá chân của nàng.

Hắn giơ ngón tay thon dài níu lấy dây xích kia, nhẹ
nhàng kéo một cái, mắt cá chân nàng máu me đầm địa.

Chương 177 Giữ gìn vì ai

Nhìn thấy Tuyết Yên vẫn đang cười yếu ớt, Lê Hiên
nheo mắt lại.

“Tuyết Yên, trãẫm muốn xem nàng có thể chịu đựng
bao nhiêu vì hắn.” Hắn ném nàng lên phản, ngón tay
quấn dây xích lên tay mình.

Tuyết Yên nằm ở đó, bụng dưới trắng như tuyết lộ ra,
trong ngục lạnh lẽo, toàn thân Tuyết Yên run rẩy, môi
nàng tím tái. Nàng đưa hai tay bảo vệ bụng, rúc đầu
vào trong chăn trên giường.

Từ khi nàng mang thai, Lê Hiên chưa từng nhìn nàng
ở khoảng cách gần như thế.

Hản xé rách áo trong của nàng, nhìn cơ thể trắng như:
tuyết của nàng, tay phải của nàng đang nhẹ nhàng
vuốt ve cái bụng tròn kia. Bàn tay hản thô lỗ, vạch lên
da thịt mềm mại của nàng, Tuyết Yên chậm rãi trượt
bàn tay lên đó, cảm nhận được nỗi hận sâu đậm.

Lê Hiên nhìn nàng, hẳn sai người đưa thẻ bài miễn tử
tới cho nàng, vậy mà nàng lại không muốn!

Hắn càng lúc càng phẫn nộ: “Chẳng phải nàng rất
muốn chạy trốn à, vì sao không trốn, nàng muốn chết
như vậy sao?”

“Đúng vậy, Tuyết Yên mệt mỏi rồi. Chết thì sẽ không
còn ai uổng mạng vì thiếp nữa. Thiếp và Điền Minh
không có gì cả, người đổ oan cho hắn rồi.”

Lê Hiên cười lạnh: “Điền Minh đã đi quá giới hạn bổn
phận của mình. Người bên cạnh trấm không thể có.
một chút ý nghĩ khác.”

“Người giết hắn bởi vì hắn giấu người làm chuyện
giúp ta thật sao?” Tuyết Yên hỏi.

Lê Hiên không trả lời, hồi lâu sau mới nói: “Người bên
cạnh trãm nhất định phải trung thành tuyệt đối với
trãm, không thể có một chút ý nghĩ khác.”

Hắn xốc chăn mềm đắp trên mặt nàng lên, cơ thể
nàng không hề che chắn mà hiện lên trước mắt hắn,
Tuyết Yên nhìn hán, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh
mắt quyến rũ âm u, nghiền ngẫm đùa cợt.

Tuyết Yên giãy giụa muốn rời khỏi sự giam cầm của
hản, eo lại bị hãn siết chặt, không động đậy được.

Áo trong rách nát, rơi ra một cái kết tóc buộc dây đỏ,
nàng và hắn đều khẽ giật mình.

Khi trị bệnh ở núi Tử Vi, Tuyết Yên đã buộc tóc của
mình và tóc của Lê Hiên vào nhau làm thành cái kết
tóc này. Nàng vẫn luôn mang trên người. Hắn đã làm
mất, hôm đó hắn phát hiện cái này ở chỗ Điền Minh,
hẩn đã nổi giận giết Điền Minh.

Bàn tay lạnh lẽo của nàng đột nhiên chụp lên đôi mắt hắn.

Hắn ngẩn người một lát, đột nhiên nắm chặt tay

nàng bỏ vào trong y phục của mình.

Tia ấm áp đó khiến đôi mắt Tuyết Yên ẩm ướt. Nàng
cho rằng lòng nàng đã đủ cứng rắn.

Nàng vốn cho rằng đã muốn buông tay thì buông bỏ
tất cả. Đừng có một vhut1 lưu luyến. Nàng chết rồi,
mọi người đều sẽ tốt.

Thế nhưng một động tác tùy ý của Lê Hiên lại khiến
cho nàng sinh lòng tham. Nàng không giấy giụa nữa,
mặc cho hắn nắm tay mình.

Hắn ý thức được mình đang làm gì, oán hận buông
tay, ánh mắt rơi trên cái bụng tròn vo của nàng, khóe
miệng mỉm cười, hắn cởi áo khoác của mình ra, ôm
ngang nàng lên.

Tuyết Yên đột nhiên hiểu hän muốn làm gì, nàng liều
mạng giãy giụa, mắt cá chân chảy máu lênh láng.

“Đừng đụng vào thiếp! Đây là nhà giam, thiếp là
phạm nhân tử hình, Hoàng thượng không sợ dính xúi quẩy sao!”

Hắn kéo căng dây xích trong tay. Tuyết Yên đau đến
mức cúi người.

Dường như nàng lờ mờ nhìn thấy kiếp trước của
mình. Khung cảnh giống nhau như thế, đây là cảnh
trong mơ sao? Hay là, đó là cảnh trong mơ?

Tiếng thê lương của nữ nhân truyền ra bên ngoài,
người bên ngoài nín hơi đi đến chỗ cách xa cửa.

Nàng co lại vào bên trong, mắt chứa đầy nước mắt,
căm tức nhìn hắn.

Hảẳn nhìn xuống nàng, ánh mát lạnh lẽo lại nóng rực,
còn kèm theo hận, giận, hoặc là thứ gì khác, bản thân
Lê Hiên cũng không biết, hắn cảm giác sắp điên.

Hản thấy sau khi giấy giụa, mắt cá chân nàng máu
me đầm đìa, hắn đặt hai chân nàng dưới đùi, khiến
cho nàng không động đậy được.

Rốt cuộc hắn cũng chiếm trọn lấy nàng, giam cầm
nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra.

Hắn cử động như điên, muốn hận thì hận hoàn toàn
đi, vậy mà hắn vẫn say mê cơ thể dơ bẩn này.

Hắn hận nàng, càng hận chính mình.

Nhan Hương đứng ngoài cửa nhà giam, nhìn Lê Hiên
dẫn người đi vào đại lao.

Hắn vẫn đi thăm nàng ta.

Nàng ta mới đi ra từ chỗ Thanh phi, mấy ngày nay cơ
thể Thanh phi không tốt, hôm nay đã hôn mê.

Nàng ta nhìn thấy tỳ nữ Hoàn Nhi của Thanh phi vội
vàng chạy vào ngục giam.

Dưới người Tuyết Yên tuôn ra mảng máu lớn. Luồng
nhiệt ấm áp đó tràn khắp hai chân băng giá của
nàng, Lê Hiên lướt mắt qua, hơi kinh ngạc, nhưng
không hề dừng lại.

Ý nghĩ cuối cùng trong lòng Tuyết Yên bị người ta rút
ra, nàng nhìn mặt Lê Hiên cùng oán hận vô biên
trong mắt hắn, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng,
bất đắc dĩ, lại tràn ngập yêu thương vô hạn.

Rốt cuộc nước mắt cũng trào ra: ‘Lê Hiên, đó quả
thật là con của chàng. Chàng giết nó rồi.”

Nàng nhìn hắn chăm chú, phun ra một ngụm máu,
Tuyết Yên ấn chặt ngực.

Ngoài cửa vang lên-giọng nói của Dương Thụ:
“Hoàng thượng, Thanh phi nương nương của Vĩnh
Nhân cung ngất đi, muốn Hoàng thượng đi qua xem
một chút…”

Cuối cùng hắn cũng đứng dậy khỏi người nàng.

Áo khoác của hán còn đang ở trên người Tuyết Yên,
hẳn chỉ mặc áo trong đi ra ngoài.

“Thanh phi làm sao?” Hắn hỏi Dương Thụ.

“Nghe Tiểu Hoàn bên cạnh Thanh phi nói mấy ngày
nay Thanh phi vẫn luôn không khỏe, mời ngự y khám
vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vừa rồi ngất đi, bọn a
hoàn sợ hãi, mời Hoàng thượng đi qua xem một

Dưới người Tuyết Yên tuôn ra mảng máu lớn. Luồng
nhiệt ấm áp đó tràn khắp hai chân băng giá của
nàng, Lê Hiên lướt mắt qua, hơi kinh ngạc, nhưng
không hề dừng lại.

Ý nghĩ cuối cùng trong lòng Tuyết Yên bị người ta rút
ra, nàng nhìn mặt Lê Hiên cùng oán hận vô biên
trong mắt hắn, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng,
bất đắc dĩ, lại tràn ngập yêu thương vô hạn.

Rốt cuộc nước mắt cũng trào ra: ‘Lê Hiên, đó quả
thật là con của chàng. Chàng giết nó rồi.”

Nàng nhìn hắn chăm chú, phun ra một ngụm máu,
Tuyết Yên ấn chặt ngực.

Ngoài cửa vang lên-giọng nói của Dương Thụ:
“Hoàng thượng, Thanh phi nương nương của Vĩnh
Nhân cung ngất đi, muốn Hoàng thượng đi qua xem một chút…”

Cuối cùng hẳn cũng đứng dậy khỏi người nàng.

Áo khoác của hán còn đang ở trên người Tuyết Yên,
hắn chỉ mặc áo trong đi ra ngoài.

“Thanh phi làm sao?” Hắn hỏi Dương Thụ.
“Nghe Tiểu Hoàn bên cạnh Thanh phi nói mấy ngày
nay Thanh phi vẫn luôn không khỏe, mời ngự y khám

vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vừa rồi ngất đi, bọn a
hoàn sợ hãi, mời Hoàng thượng đi qua xem một người.

Nàng cứ bọc cơ thể tựa vào đầu giường như vậy ngồi
qua nửa đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, lính canh ngục mang một
cái bọc vào.

Tuyết Yên mở ra, bên trong là một bộ đồ mới tinh.
Một chiếc mũ che màu xanh nước biển, một cái mũ
hồ ly màu trắng, một bộ y phục màu hồng thêu hoa
văn loan điểu triều phượng bằng chỉ vàng bạc.
Tuyết Yên cười cười hỏi: “Y phục này là ai đưa tới?”
Bà lão nói: “Dương công công.”

Tuyết Yên thở dài, buông y phục xuống: “Loan điểu
triều phượng là y phục mà Hoàng hậu mặc, một tội
nhân như ta làm sao có thể mặc được!”

Tuyết Yên vẫn mặc bộ áo ngục màu xanh kia.

Bữa sáng cuối cùng. Tuyết Yên ăn rất ngon lành, thịt
dê thì là, thịt dê nướng, đùi gà và chân gà đều là món
nàng thích nhất.

Dùng xong bữa sáng, Tuyết Yên muốn một chậu
nước nóng, cẩn thận lau rửa người mình.

Không có trâm cài, Tuyết Yên xé một đoạn sa tanh từ
đống y phục mới để buộc tóc.

“Lôi phạm nhân đi!” Tuyết Yên nghe thấy tiếng gào to
ở bên ngoài.

Thân dưới vẫn không ngừng chảy máu, cứ nhỏ tí
tách ra ngoài, Tuyết Yên cười khố. Nàng tự mình
dùng áo ngục cũ và màng xử lý sự chật vật của bản
thân nhưng vẫn không ngăn được máu.

Nàng đưa tay cầm cái mũ che màu xanh mới kia
khoác lên người để đỡ thảm hại quá.

Gió tuyết đầy trời.

Hai nhóm thị vệ áp giải một chiếc xe tù, hai bên phố
dài có vạn người nhốn nháo.

Chương 178 Nhân sinh như mộng

Nàng nhìn về cả hai phía, mờ mờ ảo ảo nhìn thấy ám
vệ đang ẩn mình trong đám đông.

Lê Hiên, có phải chàng muốn ta lấy ta làm mồi câu
dụ Lê Kiệt đến không? Giống như kiếp trước, Lê Kiệt
dùng nàng để dụ Lê Hiên đến.

Nhân quả luân hồi? Hay là số mệnh? Dẫu có thay đổi
ra sao, quá trình thế nào, kết quả vẫn như vậy.

Hắn có thực sự từng yêu nàng không? Nếu như có
yêu, sao lại nỡ để nàng bị hàng vạn người phỉ nhổ?

Mọi người ai cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, khinh thường nàng
như con hồ ly tỉnh tội đồ phản quốc.

Nàng bị áp giải đến một ngã tư năm trên con đường
phồn hoa bậc nhất tại Vân thành. Đó là nơi xử trảm
những phạm nhân mắc tội nặng nhất.

Pháp trường, đông nghẹt người.

Mọi người còn hiếu kỳ về thân phận của phạm nhân
này hơn cả tội mà nàng ta mắc phải.

Nàng ta đã từng là Hoàng hậu, vậy mà lại đi thông
đồng với địch.

Đàn ông, đàn bà, người già, trẻ em đều muốn biết nữ
nhân bị Hoàng thượng kết án hành hình moi tim rốt
cuộc trông như thế nào.

Có ai đó đang liều mạng chen vào đám đông, Tuyết
‘Yên nhìn ra, đó là Trân Châu. Bên cạnh nàng ấy là
Duệ vương.

Khuôn mặt Trân Châu đẫm nước mắt, Duệ vương
đang bảo vệ nàng ấy, kéo nàng ấy lại, có thể thấy hắn
không muốn để nàng ấy qua đó, nhưng không sao.
thuyết phục nàng ấy được.

Nàng nhìn Trân Châu, gật gật đầu. Trân Châu lại
càng liều mình xông vào trong.

Duệ vương bất lực, õm lấy nàng ấy, hắn vây tay với
thị vệ, Trân Châu đến chỗ Tuyết Yên.

Trân Châu bước tới nắm lấy tay Tuyết Yên, Tuyết Yên
mỉm cười nói: “Sao muội phải khổ như vậy chứ?
Muội đang mang thai, nhỡ xảy ra chuyện gì không
hay, Duệ vương sẽ hận ta mất!”

Trân Châu khóc nức nở không thành tiếng: “Tại sao
lại thành ra thế này, sao Hoàng thượng có tàn nhẫn
như thế! Sao tỷ có thể thông đồng với địch để bán
nước được! Còn bắt tỷ phải chịu hành hình ở đây?
Một tấc vải trắng là có thể giải quyết mọi việc, hà cớ
lại bắt tỷ phải chịu nhục nhã như này?”

Duệ vương mắng Trâu Châu: “Nàng muốn gặp nàng
ấy, bản vương đã đưa nàng đến rồi, nàng đừng nói
linh tinh!”

Bàn tay lạnh như băng của Tuyết Yên giữ lấy Trân

Châu: “Muội đang mang thai, không thể quá đau
buồn. Ta sẽ được giải thoát sớm thôi, muội hãy về đi,
đừng nhìn, ta sẽ đau lòng đấy.”

Trân Châu càng khóc to hơn: “Nhưng nếu mình tỷ
chịu hình phạt kia, tỷ sẽ sợ mất, muội phải ở lại cùng
tử”

Tuyết Yên thấy Duệ vương đang ôm chặt Trân Châu
cả người đang run rẩy. Xem ra, hắn đối với Chân Trâu
tốt hơn trước kia nhiều.

Tuyết Yên liếc nhìn xung quanh, nàng mơ hồ nhìn
thấy Lập Hạ trong đám đông.

Nhìn kỹ, nàng lại không thấy nữa, trong lòng Tuyết
‘Yên có chút bất an,nàng sợ Lập Ha sẽ làm điều dại dột.

Bây giờ, nàng không muốn làm liên lụy đến bất kì ai.
Nàng vốn dĩ đã tái sinh, chỉ vì chút chấp niệm, mà lại
tiếp tục sống suốt một quãng thời gian dài như vậy.

Nàng vốn không nên sống ở thế giới này.

“Trân Châu, nếu muội thấy Lập Hạ, hãy nói với muội
ấy, đừng làm chuyện ngu ngốc, đây đều là ta tự.
nguyện. Ta hi vọng muội ấy có thể sống thật tốt.”

‘Trân Châu gật đầu.

“Phu nhân, lùi lại đi, thời gian hành hình đã đến.” Viên
quan giám sát việc hành hình đi đến nhắc nhở Duệ

Vương và Trân Châu.

Duệ vương nghiến răng và kéo Trân Châu về sau lưng hắn.

Tuyết Yên đứng không vững nữa, máu ở hạ thân chảy.
xuống dưới chân, cơn đau ở mắt cá chân không là gì
so với cơn đau nơi bụng dưới.

Đôi giày màu đen của phạm nhân đẫm những vết
máu lớn, có máu rỉ từ mắt cá chân thấm ra, có máu
từ đùi chảy xuống. Bàn chân của Tuyết Yên đặt trong
đôi giày dinh dính đó, khiến nàng rất khó chịu.

Tuyết Yên đang nghĩ, sức sống của con người thực.
sự ngoan cường, nàng vốn tưởng đêm qua mình đã
chết rồi. Nhưng nàng vẫn còn sống.

Nàng bị lôi ra khỏi xe tù, bị kéo lê giữa đường, bị lôi
đến chỗ cột gỗ dày ở giữa ngã tư, nàng bị dây thừng
trói chặt vào cột.

Nàng không còn sức để kéo cùm chân nặng trình
trịch kia nữa, mỗi khi kéo đi, máu lại chảy ra, từ chân,
từ đùi, trên con đường đầy tuyết phía sau, lưu lại
những vết máu đỏ tươi.

Tên đao phủ nâng Tuyết Yên lên, nhìn thấy trên mặt
đất toàn là máu, hắn đoán nàng đã bị dùng đại hình.

Vẫn may, trên người nàng còn có chiếc áo choàng
nên mới không nhìn thấy thân thể của nàng.

Nàng thậm chí còn cảm ơn sợi dây thừng đã trói
chặt nàng, nếu không nàng đã không thể đứng vững.

Lần này, cái chết còn khủng khiếp hơn cả lần trước,
nhưng nàng không hề sợ hãi.

Tuyết Yên liếc nhìn dụng cụ hành hình được đặt trên
kệ bên cạnh, là một con dao găm dài mảnh khảnh.

Tên đao phủ kia, béo lùn, đeo chiếc mặt nạ.

Tuyết Yên nhìn lên bầu trời, những bông tuyết xám rơi
xuống, thật đẹp.

Bàn chân nàng đã không còn cảm giác. Từng chút
máu ấm nóng từ trên người chảy xuống, chảy dọc từ
đùi xuống chân, sự ấm nóng đó, Tuyết Yên có thể
cảm nhận được

Trời thật lạnh. Buổi trưa đầu đông này.
Tuyết Yên lại nhìn thấy Lập Hạ lần nữa.

Nàng †a mặc chiếc váy ngắn, Tuyết Yên giật mình,
nhìn tứ phía xung quanh, chắc chắn không chỉ có
mình Lập Hạ.

Tuyết Yên thậm chí còn nhìn thấy Tư Mã Huy. Hắn ta
đã thay đổi trang phục, còn dán râu giả, Tuyết Yên
vẫn như trước đây, nhìn một cái đã nhận ra hắn ta.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, lông mày cau lại, đôi mắt
đen sáng ngời.

Bọn họ định làm gì? Tuyết Yên kinh ngạc.
Tuyết Yên lắc đầu với Lập Hạ, ánh mắt sắc lạnh.

Lúc này, Tuyết Yên nghe viên quan giám sát việc
hành hình đứng phía trên bục hô to: “Chuẩn bị hành hình!”

Tên đao phủ giơ con dao găm trong tay.
Tuyết Yên nhắm mắt lại.

Bên tai nghe thấy một tiếng vũ khí va chạm mạnh,
Tuyết Yên mở mắt ra, nhìn thấy con dao trong tay tên
đao phủ đã rơi xuống đất.

“Hoàng thượng giá đáo! Ý Quý Phi giá đáo!”
Tuyết Yên lặng người, chàng đến rồi.

Liếc nhìn con dao của tên đao phủ rơi xuống chân,
Tuyết Yên nhìn thấy phi tiêu của Cố Phàm, còn có
một chiếc vòng có gắn mũi nhọn màu đen, không
biết là ám khí của ai, nhưng viên tròn bằng sắt rơi
trên nền tuyết kia chắc chắn là ám khí của Lê Kiệt.

Lê Kiệt thực sự đã đến.

Tuyết Yên thở dài, lắng lặng vùi vòng tròn và viên sát
kia vào tuyết.

Nàng gần như đứng không vững, chỉ có thể dựa vào.

ý chí kiên cường mà ngẩng đầu lên.
Lê Hiên đến đây làm gì?

Mọi người xung quanh đang quỳ xuống, bốn bề yên lặng.

Tuyết Yên nhìn thấy mọi người tách ra tạo thành một
lối đi, hãn ta và Nhan Hương chầm chầm bước lên
bục hành hình.

Người đó khoác áo vàng, hai tay chắp sau lưng,
Nhan Hương mặc áo choàng xanh, thanh nhã đoan trang.

Nhan Hương, cô đến để cười nhạo ta, hay là không
yên tầm ta sẽ thật sự bị giết? Tuyết Yên thầm nghĩ:

Đứng trên bục là viên quan mới được Lê Hiên bổ
nhiệm Vương Bân, Tuyết Yên không quen ông ta.
Hoặc có thể là đã gặp qua, nhưng nàng không để ý.

Nàng nhìn Lê Hiên và Nhan Hương cười lạnh, không nói một lời.

Vương Bân quỳ xuống hành lễ: “Hoàng thượng, sắp
đến giờ, có phải vẫn hành hình?”

Hắn ta nhìn Vương Bân, một lúc lâu sau mới nói:
“Hành hình bình thường.”

Trân Châu quỳ xuống: “Hoàng thượng, nương nương

hết lòng với người, vì người ngay cả đến mạng sống,
nương nương cũng không cần, sao có thể phản quốc.
được! Xin Hoàng thượng suy xét!”

Trân Châu vốn là người hướng nội, trước đây nàng
từng hầu hạ Lê Hiên, bình thường nói rất ít, vậy mà
hôm nay trước mặt bao nhiêu người, nàng lại hét lên
một câu như vậy, tất cả mọi người đều chau mày nhìn nàng.

Duệ vương thở dài, vươn tay ôm lấy Trân Châu.

Hàn Chi Đào từng căm hận Tuyết Yên vì phản bội
Hoàng thượng, nhưng việc nàng bị xử moi tim hắn
không thể chấp nhận.

Suy cho cùng, nàng đã từng là Hoàng hậu của Đại
Hưng, ban cho nàng một tấc vải trắng hoặc chén
thuốc độc là được, nhưng Hoàng thượng lại muốn
nàng phải chịu cảnh moi tim!

Lê Hiên chắp hai tay phía sau, chầm chậm bước đến.

Mọi người tự động nhường ra một lối đi.

Nàng đứng đó, khuôn mặt tái nhợt, thần sắc lại vô
cùng bình tĩnh. Nàng yên lặng nhìn hắn.

Tên đao phủ cầm con dao găm sắc nhọn trong tay, chờ lệnh.

Tuyết rơi trên da nàng, ngay lập tức tan biến thành giọt nước.

Tuyết Yên ngẩng đâu ngước nhìn lên bầu trời, những.
chuyện này đã xảy ra một lần, chỉ là người giết nàng
là một người khác. Kiếp trước là Lê Kiệt cùng Tuyết

Kì, kiếp này là Lê Hiên và Nhan Hương.

Không còn sợ hãi như trước, nhưng nỗi sợ chết vẫn
khiến người ta nghẹt thở. Tuyết Yên cầu nguyện hãy
làm nhanh một chút.

Lê Hiên nhìn nàng chằm chằm, nhìn thấy máu trên
chân nàng ngưng tụ thành vảy, nhìn thấy xung quanh
nơi nàng đứng, từng giọt máu nhuộm đỏ tuyết. Lê
Hiên nhíu mày.

Lúc này, người đứng trên bục giám sát hô lên: “Đã
đến giờ, hành hình!”

Chương 179 Nguyện vọng cuối củng

Tuyết Yên nhắm mắt lại, nước mắt cuối cùng đã rơi.

Đao phủ bước tới, Tuyết Yên nghĩ về ký ức khi bị
hành hình ở kiếp trước. Đao phủ đó đã dùng tay xé
rách quần áo của nàng. Lần này, liệu có giống như
thế không?

Đao phủ nhặt chai rượu lên, đổ rượu lên mặt dao
găm, rồi nhanh chóng tiến về phía trước.

Cơ thể Tuyết Yên khẽ run rẩy. Nàng không nhìn Lê
Hiên, ánh mắt nàng hướng tới Nhan Hương đứng sau.
lưng Lê Hiên.

Nàng ta sẽ không làm tổn thương chàng chứ? Nàng
†a sẽ đối xử tốt với chàng chứ? Nhưng giờ không còn
quản trọng nữa, kết cục này, không phải là điều Tuyết.
‘Yên muốn.

Giống như ai đó đã nói, yêu người khác sâu đậm như
vậy, tại sao lại không yêu bản thân mình trước?

“Tuyết Yên, nàng còn muốn nói gì với trãm không?”
Lê Hiên đột nhiên hỏi.

Tay của đao phủ lại thu về.

Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm
thanh của tuyết rơi.

Nàng sững sờ giây lát, nàng nhìn Lê Hiên nói: ‘Không
có gì, không có gì để nói cả.”

“Nói như vậy, tội nàng chết cũng không oan đúng
không?” Lê Hiên lại hỏi.

“Ta có đáng tội chết không trong lòng Hoàng thượng
tự rõ. Như này cũng tốt, tránh phải liên lụy đến người
khác.” Ánh mắt Tuyết Yên càng ngày càng mơ hồ,
máu ở hạ thân vẫn luôn rơi tí tách.

Bước đến gần, Lê Hiên nhìn thấy, chiếc áo choàng
màu xanh dưới chân Tuyết Yên đã đẫm máu.

Hẳn đưa tay vào trong áo choàng, chạm một cái,
lòng bàn tay toàn là máu.

Sắc mặt Lê Hiên nghiêm nghị, lạnh lùng nhìn Dương
Thụ một cái.

Khi hắn rời đi đễm qua, hán đã ra lệnh cho Dương
Thụ tìm ngự y đến chữa trị cho nàng.

Dương Thụ quỳ xuống: “Hoàng thượng, nô tài đã đi
tìm ngự y rồi.” Hắn ta đúng là đã đi tìm ngự y, nhưng
lại không cùng ngự y vào trong nhà lao, lế nào ngự y
không đi sao?

rán Dương Thụ ướt đẫm mồ hôi.

Lê Hiên hất tay, Dương Thụ ngã chổng vó, nằm trên
nền đất nửa ngày vẫn chưa thể đứng dậy được.

Từ đám đông vang lên những âm thanh hồn loạn, Lê
Hiên nhìm chằm chằm Tuyết Yên, Tuyết Yên cũng

nhìn hản.

Nhan Hương bước tới, khoác cho Lê Hiên một chiếc
áo choàng lớn màu hương.

Nhan Hương đứng cạnh Lê Hiên, như một cặp trời
sinh. Hóa ra người cùng chàng hưởng thụ thịnh thế,
thật sự là Nhan Hương.

Tuyết Yên nhìn chằm chằm Lê Hiên nói: ‘Chàng vốn
biết ta luôn ghét Nhan Hương, hôm nay chàng dẫn
nàng ta đến đây là để nàng ta nhìn thấy bộ dạng này.
của ta, là muốn để nàng ta đắc ý ra oai đúng không?”

Lê Hiên vẫn không mở lời. Hắn chỉ nhìn nàng chăm
chú. Tại:sao nhìn dáng vẻ nhợt nhạt trảng bệch của
nàng hiện giờ, lửa giận trong lòng hẳn từng chút từng
chút một tiêu tan. Nhìn thấy nàng gần như sắp ngất
đi, hãn nhìn vào tay nàng, chân nàng, hãn chạm vào.
cơ thể nàng nhưng không cảm nhận được chút hơi ấm nào.

Bốn bề xung quang yên tĩnh đến mức dường như:
không ai còn †ồn tại. Điều này quá kỳ lạ rồi.

“Hoàng thường, giờ đã đến!” Vương Bân đứng sau Lê
Hiên nói nhỏ.

“Tuyết Yên, dường như ngươi chưa bao giờ vì chính
bản thân mình mà cầu xin trẫm, tại sao?” Lê Hiên hỏi.

Giọng nói mà Tuyết Yên nghe được, lúc gần lúc xa,

ánh mắt của nàng đã mờ đi.

“Nếu chàng muốn cho, không cần ta phải cầu xin.”
Giọng nói của Tuyết Yên không còn sức sống nữa.

Có một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt nàng,
bướng bỉnh nhưng cô độc, nhiều lần Lê Hiên muốn
giơ tay lên lau nước mắt cho nàng.

“Tuyết Yên, ngươi còn nguyện vọng nào cần trâm
giúp ngươi hoàn thành?” Lê Hiên tiến lên hai bước,
gần như là bước đến bên Tuyết Yên.

Nhan Hươngg cần chặt môi, nàng đưa tay giữ chặt
lấy áo hắn, muốn giữ hắn lại. Hắn ta hất tay áo ra, bất
động đứng bên cạnh Tuyết Yên.

Đêm qua hắn tả giận dữ như lửa, hôm nay lại bình
tĩnh như nước, Tuyết Yên nhìn hán ta, nàng rất muốn
biết rốt cuộc hắn ta đang nghĩ gì.

Thấy hắn ta hơi nghiêng về phía trước, tay của Tuyết
‘Yên không kiếm chế được mà chạm vào mặt hắn.

Hắn sững người.

“Người sắp chết, cũng không có mong muốn gì cần
Hoàng thượng hoàn thành giúp. À không, nếu Hoàng
thượng đã hỏi như vậy, Tuyết Yên thật sự có một
thỉnh cầu. Lê Hiên, ôm ta một cái đi, lạnh quá.” Tuyết
‘Yên nhìn hắn.

Lê Hiên lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng cố gắng co rúm lại hết mức có thể, chờ hắn
đến ôm nàng. Nàng muốn cảm nhận hơi ấm của hản
lần cuối cùng. Nàng lưu luyến cảm giác ấm áp khi
được ôm trong lòng.

Lê Hiên nhìn vào mắt nàng, không hề động đậy.
Tuyết Yên mỉm cười: “Thôi bỏ đi.”
Khuôn mặt Lê Hiên càng ngày càng tối đi.

“Lê Hiên, chàng đi đi, không cần ở đây nữa, nếu như.
chàng đã quyết, thì không cần thế này.” Tuyết Yên thì thầm.

Từ trong đám đông vang lên một tiếng động lớn.

“Bảo vệ Hoàng thượng!” Bên tai hắn vang lên giọng
nói của Cố Phàm.

Vô số kẻ đeo mặt nạ đen xông vào.

Đứng phía trước, chính là Lê Kiệt, Hắn ta vung thanh
kiếm Ngân Sương trong tay, trực tiếp đâm về phía Lê
Hiên.

Cố Phàm và Trương Dương bảo vệ xung quanh Lê Hiên.

Tuyết Yên nhìn về phía trước, máu ở hạ thân vẫn

Lê Hiên lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng cố gắng co rúm lại hết mức có thể, chờ hắn
đến ôm nàng. Nàng muốn cảm nhận hơi ấm của hắn
lần cuối cùng. Nàng lưu luyến cảm giác ấm áp khi
được ôm trong lòng.

Lê Hiên nhìn vào mắt nàng, không hề động đậy.
Tuyết Yên mỉm cười: “Thôi bỏ đi.”
Khuôn mặt Lê Hiên càng ngày càng tối đi.

“Lê Hiên, chàng đi đi, không cần ở đây nữa, nếu như:
chàng đã quyết, thì không cần thế này.” Tuyết Yên thì
tham.

Từ trong đám đông vang lên một tiếng động lớn.

“Bảo vệ Hoàng thượng!” Bên tai hắn vang lên giọng
nói của Cố Phàm.

Vô số kẻ đeo mặt nạ đen xông vào.

Đứng phía trước, chính là Lê Kiệt, Hắn ta vung thanh
kiếm Ngân Sương trong tay, trực tiếp đâm về phía Lê
Hiên.

Cố Phàm và Trương Dương bảo vệ xung quanh Lê
Hiên.

Tuyết Yên nhìn về phía trước, máu ở hạ thân vẫn

chạm vào nhau, Hàn Chi Đào đưa tay ra kiểm tra hơi
thở của Tuyết Yên: “Hoàng thượng, nàng ấy đã chết rồi!”

Lê Hiên ngẩn ra, đưa tay bắt mạch của nàng, mạch
đã không còn đập.

“Không thể nào! Tuyết Yên, trẫm vẫn chưa giết nàng,
nàng không thể chết! Trẫm phải moi tim nàng ra,
trẫm phải nhìn xem trái tim đã phản bội trẫm của
nàng! Sao nàng có thể như này được! Nguyện vọng
cuối cùng của nàng, trầm vẫn chưa thực hiện, sao.
nàng có thể chết! ”

Đôi mắt của Tuyết Yên nhắm chặt, trên hàng mi vẫn
còn đọng lại những giọt nước mắt,

Trái tim Lê Hiện như bị xé thành từng mảnh. Hắn
chặt đứt sợi dây thừng đang trói nàng.

Ánh mắt hắn rơi xuống đôi chân dính máu của nàng,
vén váy lên, chiếc váy đã thấm đẫm máu, máu đông
lại thành vảy, và cùm xuyên qua mắt cá chân nàng,
lúc này máu vẫn chảy ra.

Đêm qua, khi nhìn thấy xiềng xích trên chân nàng
hẳn đã rất ngạc nhiên, nhưng sau đó vì tức giận, hắn
đã không tháo ra cho nàng, hắn muốn giam cầm
nàng mãi mãi. Hản không ngờ rẵng nàng lại bị
thương đến mức này.

Đôi mắt Lê Hiên đỏ ngầu. Khuôn mặt tái nhợt, hắn

không chút suy nghĩ mà quay đầu nhìn người phụ nữ
đang nắm chặt tay.

Từ trong đám đông một con ngựa đen phi vào, ngay
sau đó một nam nhân khoác chiếc áo choàng bạc
xông vào như gió, trong tay cầm thanh kiếm đen, bất
cứ nơi nào hắn ta đi qua, đều như thể chốn không người.

Những binh lính và lính canh pháp trường vây quanh
họ, đám đông la hét bỏ chạy.

Lê Kiệt thấy Tuyết Yên im lặng không còn hơi thở, hét
lên một “Yên Nhi!” Rồi hắn ta lao về phía Lê
Hiên như điên.



Lê Hiên đặt Tuyết Yên lên bục, rút thanh kiếm.
Thương Long quấn quanh eo, quay sang bảo vệ
†rước mặt Tuyết Yên. Lê Kiệt đánh vào sau lưng Lê
Hiên, Lê Hiên phun ra một ngụm máu tươi.

Lê Kiệt ôm lấy Tuyết Yên: “Yên Nhi, nàng thật sự rất ngốc!”

Tứ phía đâu đâu cũng là cung thủ.
Người đàn ông khoác áo bạc giơ thanh kiếm lên,

chém về phía mặt Lê Kiệt. Lê Kiệt tránh, Tuyết Yên bị
người đàn ông này ôm trong lòng.



Duệ vương và Hàn Chi Đào ngay lập tức vây quanh
Lê Kiệt.

Lê Hiên bước tới, giơ tay và nói với người đàn ông
khoác áo bạc kia: “Lăng Hàn, đưa nàng ấy cho ta!”
Nhiếp Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Lê Hiên nói: ‘Hoàng
thượng, cô ấy đã chết rồi, ngươi còn muốn gì nữa!”
Hắn đặt Tuyết Yên vào trong vòng tay của Lập Hạ và
đưa tay ra truyền chân khí cho Tuyết Yên từ phía sau lưng.

Hắn vừa độ khí vừa hỏi Lập Hạ: “Sư phụ của muội ấy.
nói, muội ấy có hai viên Đại Hoàn Đan có thể cứu
tính mạng của nàng, Đại Hoàn Đan đâu rồi?”

Chương 180 Cải từ hoàn sinh

Lập Hạ khóc: “Đại Hoàn Đan hết rồi, cả hai viên đều hết rồi.”

Trái tim Lê Hiên trùng xuống. Hai viên thuốc đó, hắn
đưa cho Nhan Hương một viên, viên còn lại, Tuyết
Yên đã cho hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn sang Dương Thụ hỏi, nói từng
chữ từng chữ: “Tối qua, trãm nói, tìm ngự y đến cầm
máu và trị thương ở chân cho nàng ấy, sao hôm nay
nàng ấy vân còn như này?”

Dương Thụ quỳ hai gối bò đến: “Nô tài đã đi tìm ngự.
y, chỉ là nô tài đáng chết, không tự mình đưa ngự y
đến, nô tài đáng chết!”

Lê Hiên nhấc cả người Dương Thụ lên, bóp nghẹt cổ
hán, nghiến răng nói: “Điều tra rõ ràng cho trâm! Kẻ
nào dám to gan như vậy!

Nhan Hương đứng đằng sau, cả người run rẩy.

Tuyết Yên đã chết thật rồi. Tối qua, là nàng ta cản
ngự y lại.

Nàng ta nhìn thấy ngự y tay xách hộp thuốc vội vã đi
về phía nhà lao, nàng ta nói với ngự y: “Người sắp.
chết, không cần phí tâm, Hoàng thượng nói muốn
chữa trị cho phạm nhân, là nói cho người khác nghe.”

Ngự y lập tức hiểu ra.

Không ngờ, vẫn chưa hành hình mà nàng ta đã chết.

vệ chặn phía bên ngoài, không thể lại



Hắn hét vào bên trong: “Ta có thể cứu nàng ấy! Lê
Hiên, để ta cứu nàng ấy!”

Nhiếp Lăng Hàn điểm vào huyệt đạo của Tuyết Yên,
giúp nàng cầm máu, hắn không ngừng độ chân khí
cho Tuyết Yên.

Cơ thể lạnh như băng của Tuyết Yên từ từ ấm lên.

Nghe thấy tiếng hét của Lê Kiệt, Lê Hiên xua tay, mọi
người dừng lại. Lê Kiệt quay đầu nhìn một cái, những
người đeo mặt nạ đen cũng đã dừng đánh.

Lê Kiệt từ đám đông đi ra.

Hắn đưa tay ra và thử kiểm tra hơi thở của Tuyết Yên,
hắn lấy một hộp nhỏ được chế tác tinh xảo từ trong
ngực, mở hộp ra, lấy một viên thuốc màu trắng, viên
thuốc ấy nhỏ như ngón tay út, óng ánh như tuyết,
nằm trong bàn tay Lê kiệt, tỏa ra một mùi thơm nhè nhẹ.

A Phúc vội xông đến ngăn hắn ta lại: “Vương gia,
không thể dùng!

Lê Kiệt gạt tay A Phúc ra.

A Phúc vẫn không buông tay, vừa khóc vừa nói:
“Vương gia, đây là thuốc cứu mạng của người, nữ
nhân này là gì của người, có đáng để người làm như
vậy không?”

Lê Hiên nói: “Ngươi cho nàng ấy uống thứ gì?”

Lê Kiệt nhìn Tuyết Yên: “Yên tâm, nàng ấy, đã như thế
này rồi, ta có thể làm hại nàng ấy sao? Thuốc này
cũng có thể cải từ hoàn sinh.”

Nhiếp Lăng Hàn gật đầu.

Lập Hạ ôm chặt lấy Tuyết Yên: “Tiểu thư, tiểu thư!”
Nàng gọi hết lần này đến lần khác.

Mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
xem ra là pháp trường đã phát sinh thay đổi, yêu nữ
kia hình như còn chưa bị moi tim mà đã chết rồi.

Nhưng Hoàng thượng làm sao vậy, tại sao lại trưng
ra khuôn mặt vô cùng tức giận? Nàng ta chết rồi, tại
sao mọi người đều không vui?

Nhan Hương nghiến hàm răng, đôi mắt nàng ta dán
chặt vào bóng hình của Lê Hiên, nàng nhìn thấy Lê
Hiên ngang ngược ôm Tuyết Yên vào lòng từ tay Lập
Hạ. Ánh mắt ấy, sự đau khổ đấy, như thể Tuyết Yên
đã lấy đi toàn bộ sinh mệnh của hắn.

Nàng ta đã chết rồi, Tuyết Yên đã chết rồi, tại sao vẫn
muốn chiếm lấy Lê Hiên?

Nhan Hương lảo đảo rồi ngã khuyu xuống đất, Dương
Thụ từ phía sau bước lên đỡ lấy nàng: ‘Hoàng
thượng, Ý Quý Phi đã ngất rồi.”

Lê Hiên không hề ngoảnh lại, lạnh lùng nói: ‘Đưa
nàng ấy về cùng, tìm ngự y đến kiểm tra.”

Nhan Hương nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Tuyết
‘Yên trong vòng tay Lê Hiên, nàng đã cùng hắn đi qua
những năm tháng dài đằng đẫng, hẳn đối với nàng, là
có tình cảm, hay là không có?

Giờ đây, người phụ nữ đánh cắp trái tim hắn cuối
cùng đã chết, không còn ai có thể cướp hắn lần nữa,
nhưng sao hẳn lại thờ ơ với nàng như vậy.

Tất cả những gì nàng làm, đều là vì hán. Đương
nhiên, hãn cũng cho nàng vinh quang không ai sánh
bằng, cho nàng một hôn lễ long trọng hoành tráng,
cho nàng sự sủng ái khiến ai cũng ghen ty, cho nàng
sự khoan dung lớn nhất, nhưng, hắn không thể cho.
điều nàng muốn, đó là tình yêu.

Bây giờ, nàng đã mang thai con của hắn, nàng cố
gắng dùng mọi biện pháp để khiến người phụ nữ kia
rời xa hắn, nàng đã làm được rồi. Nàng có thể đợi,
đợi hắn quay lại, đợi hắn quên đi nữ nhân đó!

Lê Kiệt đẩy A Phúc ra, cho Tuyết Yên uống viên thuốc kia.

Lê Kiệt đặt viên thuốc vào miệng Tuyết Yên. Viên

thuốc đó, dường như có linh tính, thuận lợi trượt
xuống cổ họng của Tuyết Yên.

Lê Hiên đẩy hẳn ta ra và ôm chặt Tuyết Yên. Hắn
nhìn nàng không rời, như thể sợ bỏ lỡ một giây nào đó.

Trân Châu ngã vào vòng tay của Duệ vương, nàng đã
không thể tự mình đứng vững, khi nãy nhìn thấy
Tuyết Yên không còn thở, nàng suýt chút nữa đã ngất đi.

€ó thị vệ đến tháo xiềng xích trên chân Tuyết Yên,
Lập Hạ băng bó vết thương của Tuyết Yên một cách đơn giản.

Nhiếp Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Lê Hiên: “Muội ấy chỉ
là nữ tử yếu đuối, sao Hoàng thượng lại bắt muội ấy
phải đeo thứ này!”

Lê Hiên cúi đầu không đáp lời.

Khuôn mặt của Tuyết Yên vẫn nhợt nhạt như trước,
‘Tử Vi Lệnh trên ngực nàng phát sáng.

“Tuyết Yên, nàng không thể chết! Nguyện vọng cuối
cùng của nàng trẫm vẫn còn chưa thực hiện được!”
Lê Hiên nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của nàng, nói lẩm bẩm.

Nhìn khuôn mặt trắng nhợt, cơ thể lạnh như băng,
những vệt máu ướt đẫm của Tuyết Yên, cơn giận của

Lê Hiên bất chợt bùng lên, hắn bất giác giơ tay siết
chặt lấy cổ họng Lê Kiệt đang bên cạnh: “Ngươi đã
cướp đoạt nàng! Đúng không!”

Lê Kiệt cười khẩy: “Mặc dù nàng ấy đáng lẽ là người
của ta, nhưng ta không đê tiện như ngươi!”

“Ý của ngươi là nàng tự nguyện?” Lực ở tay Lê Hiên
càng lớn hơn.

Lê Kiệt giáng vào mặt Lê Hiên một cái tát, Lê Hiên
nghiêng đầu, bàn tay buông lơi.

Lê Kiệt ngẩng đầu cười nói: “Đương nhiên! Tiếc là ta
đã bỏ lỡ, để nàng trở về bên cạnh ngươi!”

Lê Hiên nghiến răng nghiến lợi: ‘Đứa bé đó có phải là
của ngươi không?”

Khuôn mặt của Lê Kiệt cứng lại, hẳn ngẩng mặt lên
mỉm cười: “Ngươi nói ngươi yêu nàng, nàng là người
như thế nào ngươi lại không rõ? Nàng thực sự rất
ngốc, ngươi không hề tin tưởng nàng! Vậy mà ta lại
để nàng quay lại bên cạnh ngươi! Ngươi thực sự rất
đáng chết!”

Lê Kiệt chém về phía Lê Hiên.
Lê Hiên cam đảm dùng tay đỡ lấy.

“Lê Hiên!” Một giọng nói nhỏ xíu vang lên từ trong
lòng hần.

Lê Hiên giật mình cúi đầu. Hắn bắt gặp ánh mắt
sững sờ đang nhìn hắn chằm chằm.

“Yên Nhi.” Hắn ôm nàng thật chặt, giữ chặt hai tay
nàng bằng cả hai tay.

Nhiếp Lăng Hàn và Lê Kiệt cũng bước tới vây xung quanh.

Tuyết Yên đưa tay ra, khẽ chạm vào khuôn mặt của
Lê Hiên. Đôi mắt đen của Lê Hiên nhìn chăm chú vào
khuôn mặt nhỏ kia.

Tuyết Yên mơ hồ nhìn xung quanh một lượt, một hồi

lâu mới rõ chuyện gì đã xảy ra, nàng buông tay, nàng
nhìn thấy. Nhiếp Lăng Hàn.

“Sư huynh.” Tay nàng đưa ra với Nhiếp Lăng Hàn: “Sư.
huynh, ta tìm sư huynh.” Giọng nói của nàng rất khẽ,
chỉ như thì thầm.

Nhiếp Lăng Hàn nắm lấy tay nàng: “Tuyết Yên, huynh ở đây”

Tuyết Yên vùng vẫy đứng dậy: “Sư huynh, đưa muội
đi, đi đến nơi mà huynh nói…”

“Yên Nhi, đừng lo lãng, được, sư huynh đưa muội đi.”
Nhiếp Lăng Hàn đỡ lấy Tuyết Yên.

Lê Hiên không buông tay, hản lạnh lùng nói: “Nhiếp.
Lăng Hàn, ngươi vượt quyền rồi.”

Tuyết Yên lại gân Nhiếp Lăng Hàn: “Lê Hiên, thực ra
mong muốn cuối cùng của ta là để sư huynh đưa ta
đến một nơi…”

“Không, trẫm không đồng ý.’ Lê Hiên giơ tay đẩy
Nhiếp Lăng Hàn một cách đột ngột. Hắn đã mất bình Tĩnh.

Duệ vương vẫy tay, cấm vệ quân tầng tầng lớp lớp
bao vây lấy toàn bộ pháp trường. Những người bên.
ngoài không hề biết phía trong đang xảy ra chuyện gì.

“Lê Hiên, chàng buông tay, sư huynh, đưa muội đi!”
Tuyết Yên dùng chút sức lực cuối cùng rời khỏi vòng
#‡ay Lê Hiên, nàng đưa tấy nhìn Nhiếp Lăng Hàn.
Nhiếp Lăng Hàn ôm lấy Tuyết Yên.

Lê Hiên chĩa kiếm vào Nhiếp Lăng Hàn: “Nhiếp Lăng
Hàn, ngươi muốn tạo phản sao?”

Cố Phàm và Trương Dương vây quanh Nhiếp Lăng Hàn.

Nhiếp Lăng Hàn không nói, một thanh kiếm vung lên,
ánh sáng quấn quanh, xung quang nổi lên một trận gió lốc.

Lê Hiên cũng dẫn người xông lên.

Tư Mã Huy đeo mặt nạ dẫn thị vệ của mình xông vào.

trong, hắn che cho Nhiếp Lăng Hàn xông ra ngoài.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom