• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong (13 Viewers)

  • Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 372

Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Đọc truyện cực hay được cập nhật nhanh nhất trên vietwriter.vn


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Đọc FULL truyện Phú ông biến thái truyền kỳ:


Chương 372: Vì chồng, vẽ phác!
Đôi mắt đen láy nheo lại, giọng điệu của Phùng Dịch Phong càng lạnh hơn: “Sao, quan tâm đến anh ta?”
Đột nhiên nhận ra lại đắc tội anh, Giang Hiểu Nhi đi tới, ôm anh rồi huých nhẹ:
“Đương nhiên không! Nếu là vì em, không cần làm chuyện này! Em không muốn vì em mà anh tổn thương! Nếu không quan trọng cứ nhắm mắt cho qua! ”
Dù gì đó cũng là người mà cô đã từng quen biết, thậm chí là Giang Lộ, nhưng bây giờ nhìn thấy gia cảnh họ, cô ấy thực sự khá cảm động, cảm giác này khác với bi kịch trên tin tức!
Vuốt ve mái tóc cô, Phùng Dịch Phong vòng qua eo cô: “Em rất có lý! Anh khi không sẽ không tìm việc, anh bây giờ không còn một mình.”
Anh có cô, thứ anh sợ mất nhất!
Ánh mắt giao nhau, anh hôn nhẹ cô.
“Đừng mua quá nhiều, có người làm ở nhà sẽ mua!”
“Ừ! Vậy thì mua thịt đi, mẹ em thích mì hộp, anh có đọc tin tức hôm nay không? Không ngờ ở Giang gia lại có nhiều thứ như vậy … Nhìn Giang Lộ, em vừa thoải mái vừa khó chịu! Thật sự may mắn sớm nhận ra mà không bị cô ấy làm hại! Chồng à, gặp anh thực sự là điều hạnh phúc nhất đời em! ”
Vừa đi, Giang Hiểu Nhi vừa lảm nhảm chuyện Giang gia đầy xúc động, Phùng Dịch Phong chỉ cười nhạt.
Mang theo túi lớn túi nhỏ, hai người lái xe về nhà trước, sau đó mang theo một ít thuốc bổ cùng nhau đến Tử Viên.
Trên bàn, đã làm một vài món ăn, và mẹ Giang cũng hấp rau mang lên:
“Dịch Phong, tất cả đều là bữa cơm giản dị, không biết có hợp với khẩu vị con không, cứ thoải mái đi! Tiểu Nhi, thèm ăn bánh mì mẹ sẽ hấp một ít cho con! Lần sau muốn ăn gì thì gọi. Gọi nói mẹ biết, mẹ sẽ làm cho con! ”
“Cảm ơn mẹ! Thật tuyệt!”
“Cha con, bác sĩ khuyên nên nằm nhiều hơn, đừng để ngồi nhiều, đừng để xuống dây thần kinh vì trật khớp! Ăn trước đi, rồi ăn bánh bao cho cha con sau. Gần đây ăn món này vì nằm ăn dễ dàng. Ăn thôi! ”
Lấy mấy cái bánh khác, mẹ Giang chia mấy đĩa, sau đó đi đến một bên gắp một con cua, Giang Hiểu Nhi trực tiếp bỏ vào bát Phùng Dịch Phong:
“Chồng à, đừng gò bó như vậy, cứ tự nhiên như nhà của anh đi! Em muốn ăn cua, muốn ăn càng thôi?”
Giang Hiểu Nhi làm nũng, Phùng Dịch Phong cũng cười: “Tưởng đưa cho anh chứ! Đừng tham lam!”
“Hì hì ~”
Khi mẹ Giang bước ra ngoài, nhìn thấy Phùng Dịch Phong đang bóc cua, gắp càng cua cho Giang Hiểu Nhi, ánh mắt Giang có chút chua xót, liền quay lại nói chuyện với cha Giang một lúc rồi mới ra ăn.
Giang Hiểu Nhi liên tục gắp thức ăn cho mẹ, hai người nói chuyện Giang Lộ không khí ấm áp, Phùng Dịch Phong vừa nhìn, liền cảm giác hạnh phúc.
Sau bữa tối, mẹ Giang kiếm cớ kéo Giang Hiểu Nhi sang một bên:
“Tiểu Nhi đã kết hôn, không thể kiêu ngạo! Gặp được người tốt không dễ dàng! Sau khi tan làm, trước khi về nhà qua mẹ uống chút canh bồi bổ, sớm sinh con.”
Khi bước ra ngoài, Giang Hiểu Nhi như đeo kén, lên xe vẫn cuối đầu ủ rủ
“Sao vậy? Anh làm sai gì mẹ mắng em sao?”
Lắc đầu, Giang Hiểu Nhi chua xót nói: “Mẹ trách anh quá chiều chuộng em! Mẹ vợ nhìn con rể càng vừa lòng! Chồng à, em sắp thất sủng rồi”
Phùng Dịch Phong dừng xe lại, mỉm cười xoa tóc cô: “Không sao, anh chiều em!”
Về đến nhà, Phùng Dịch Phong đi tắm, Giang Hiểu Nhi ngồi trên sô pha chống cằm, suy nghĩ vẩn vơ: Rõ ràng đêm nào cô cũng bị chèn ép, bây giờ mẹ lại kêu chủ động lấy lòng? Ép khô anh ấy????
“Nam nhân là mèo, ăn no lại trộm cá, còn chưa nói đến ăn không đủ no? Nhất là nam nhân tốt! Nhất định phải coi chừng! Hoa cỏ khắp nơi, thiếu nữ xinh đẹp tầng tầng lớp lớp, mình phải…”
Đột nhiên, cô lại nhớ tới bức tranh của Dung Lâm Khiết, tự hỏi không biết anh có nhìn thấy không?
Vẽ?
Trong nháy mắt cao hứng, Giang Hiểu Nhi ngồi thẳng người: nàng cũng học thiết kế! Tuy rằng không bằng họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng cũng có chút năng khiếu mỹ thuật!
Ai không biết vẽ chân dung chứ?
Phùng Dịch Phong bước ra, liền nhìn thấy Giang Hiểu Nhi đang nằm trên ghế sô pha, không ngừng vẽ:
“Buổi tối, còn bận cái gì?”
Phùng Dịch Phong nhìn qua, anh nhìn thấy một bức chân dung trên trang giấy trắng.
“Chồng à, không thể để người khác cướp mất bị trí, em cũng sẽ vẽ anh! Vẽ xong sẽ đưa anh xem!”
Cầm tranh lên, Giang Hiểu Nhi cũng cất vào ngăn kéo văn Phòng trước khi đi tắm.
Phùng Dịch Phong chưa định thần lại, trên lưng dựng lên một tầng tóc gáy: Anh chọc đến ai?Ảnh chụp chứng minh thư? Có cảm giác nhận được di ảnh?
***
Giang gia tin tức liên tục lên, mấy ngày đều giật tít nóng hổi.
Trong phòng làm việc nhìn tin tức, ước chừng trước tháng này sẽ tuyên bố phá sản, Phùng Dịch Phong đóng trang web, thư ký liền mang đến một bức ảnh khác:
“tổng giám đốc, đây là một gói khác của ngài … Giống như lần trước!”
Lần này nhìn vào, cô thư ký bắt đầu tò mò: tổng giám đốc bắt đầu thích mua tranh từ khi nào vậy? Hay là ai đoán sai sở thích mà liên tục tặng?
Cũng quá thường xuyên đi!
Trong phút chốc, Phùng Dịch Phong cũng có cảm giác như vậy: “Để đó đi!”
Kêu thư ký ra ngoài, Phùng Dịch Phong tháo bức tranh ra, như mọi khi vẫn là chân dung của anh, lần này là Phong nền màu xanh nhạt, nửa thân trên không mảnh vải che thân. làn da màu đồng, như đang phơi nắng, vẫn còn mồ hôi–
Phải nói rằng cô ấy vẽ rất giỏi.
Nhưng khi ánh mắt rơi vào bức tranh, Phùng Dịch Phong lại không cảm thấy vui vẻ, thay vào đó là suy nghĩ của anh nặng nề không thể giải thích được: Cô ấy định làm cái quái gì vậy?
Sau khi vẽ sơn dầu, chuyển qua phát họa hắn!
Chợt nhớ ra Giang Hiểu Nhi đêm nào cũng vẽ rất lâu, cô nói vẽ xong sẽ tô màu. không biết chờ đến năm tháng nào? Cô chỉ cần vài hôm liền có, lại tinh xảo đến vậy?
Với tốc độ nhanh như vậy, cô ấy còn liều mình sao chép tác phẩm của người khác? Sắp đặt bình hoa, bàn ghế, không phải chỉ là tranh vẽ sao?
Chẳng lẽ những bức tranh có vấn đề?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom