• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong (15 Viewers)

  • Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 357

Đọc truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 357: Làm thêm giờ, xin hãy khen ngợi
“Gì không thân với nữ? Lúc trước không phải tổng giám đốc đưa nữ nhân đến nhà hàng công ty ăn tối sao? Nam bình thường không gần nữ thì có phải là gay đâu! Thân thể như vậy, là do không được sao? Không thấy lạ hả? Người phụ nữ đó đến giúp thư ký của tổng giám đốc một công việc nửa ngày, và sau đó nghỉ phép nửa tháng. Cô ấy sẽ không sẩy thai vì cái gì!”
“Còn nữa, anh không phát hiện trong khoảng thời gian cô ấy xin nghỉ phép, tổng giám đốc không đến làm việc sao? Tôi cũng thấy Mạc Đặc gọi điện thoại để thông qua công tác. Cho nên tổng giám đốc nhất định không phải đi công tác! ”
“Không hổ là người mới nghỉ việc lâu như vậy mà vẫn chưa bị đuổi việc! Hóa ra thật gian xảo!”
“Nhưng hôm nay, cô ấy phục chức! tổng giám đốc dường như vẫn chưa đến–”
“Tổng giám đốc cần đi làm đúng giờ sao? Anh ấy là ai? Nữ nhân ai không muốn làm mẹ quý tử? Hơn nữa xinh đẹp như vậy, có cơ hội lên giường cũng không có gì ngạc nhiên! Bất quá, chắc tính toán nhầm rồi! Gia đình giàu có, vào dễ dàng như vậy sao? ”
“Không được sao?”

Đang nói về cô? Mất công lo lắng!
Sau khi thở ra, Giang Hiểu Nhi không khỏi trợn to hai mắt: Sảy thai? Những người này thật giỏi bịa chuyện!
Nhìn bình nước trong tay, trước khi đi vào, Giang Hiểu Nhi còn không quên “khụ” một tiếng hai lần.
Ngược lại, người ngoài nghĩ gì, nói như thế nào, cô ấy cũng không bận tâm, cô chỉ quan tâm việc anh có hồng hạnh xuất tường hay không thôi..
Trở lại chỗ ngồi, cô pha một tách trà hoa cúc, bắt đầu một ngày làm việc bình thường.
Ngay trước khi tan sở, cô nhận được tin nhắn của Phùng Dịch Phùng: [Thân thể sao rồi? Có nghe lời hay không?]
Biết anh đang hỏi chuyện không được dùng lực tay, Giang Hiểu Nhi mỉm cười, đánh qua vài biểu cảm nhỏ nhắn đáng yêu: [Bảo Bảo rất ngoan, giơ lên một chút cũng không làm!]
Vừa mới tán gẫu vài câu, bỗng nhiên có một tài liệu đập vào bàn cô: “LIllian, ngày mai tài liệu này phải được dịch, dưới bản điện tử, chuyển thẳng đến tôi! Tôi sẽ sử dụng nó trong cuộc họp vào ngày mốt!”
Nhìn thấy là quản lý, Giang Hiểu Nhi nhanh chóng đứng lên: “Được, quản lý!”
Cát quản lý liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang cầmt, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Nhìn thấy trên bàn có ít nhất ba mươi trang tài liệu, Giang Hiểu Nhi không khỏi thở dài: Tuy rằng thời gian eo hẹp, nhưng dù sao cũng để cho cô không được nhàn rỗi!
Sau khi nhắn cho Phùng Dịch Phùng xong, Giang Hiểu Nhi lật xem thông tin trước, cũng may là bản này đã được dịch từ tiếng Anh sang tiếng Trung, hơn nữa còn có khoảng trống, phỏng chừng cũng không nhiều!
Sau giờ làm việc, nghĩ rằng không bận việc, cô ở thêm một tiếng nữa.
Việc dịch thuật theo thói quen, thậm chí tiếng Anh cũng là một lợi thế rất lớn, trong nháy mắt, đã đến trang thứ 6. Cho rằng không khó để hoàn thành, cô duỗi eo và theo thói quen lưu lại dữ liệu. Sao lưu và tắt máy tính.
Do những chuyện vụn vặt bị gián đoạn khi nghỉ làm, Giang Hiểu Nhi lại làm thêm một giờ nữa.
Còn bốn trang nữa mới hoàn thành! Ước chừng còn một tiếng nữa, dụi mắt, lật xem tập tài liệu, chuẩn bị tiếp tục, màn hình nhanh chóng lóe lên, trong một giây tiếp theo liền trở thành một màn đen.
Đây là bị gì?
Nhấc mắt lên, nhận ra đèn hành lang đã tắt lịm!
Đứt cầu dao?
Nhìn ổ cắm dưới chân, Giang Hiểu Nhi giận tái mặt, đứng dậy đi ra cửa, quả nhiên công tắc nhỏ ở hộp cầu chì ngoài cửa đã rơi ra.
Chỉnh chỉnh xong, Giang Hiểu Nhi đóng cửa.
Trở lại chỗ ngồi, rồi mở máy tính lên, cô tức đến mức cả phế nang sắp nổ tung: chết mất, quên lưu, thiếu mấy nghìn chữ.
Nhớ ra rằng máy tính không sử dụng, không đặt cài đặt “tự động lưu”.
Cảm thấy mình thật xui xẻo, Giang Hiểu Nhi nhanh chóng thay đổi thời gian lưu từ ba mươi thành một phút, nhất định phải làm lại.
Xong tất cả thông tin cũng đã gần chín giờ, cô cũng kiệt sức bấm save, vừa nhấc ly nước lên thì phát hiện cái bình cũng đã cạn, kiểm tra một lần nữa, và tắt màn hình máy tính. Khi cô đứng dậy, cô đi đến phòng trà.
Mặc dù trời đã về đêm, tòa nhà im ắng như thể chỉ còn lại tiếng giày cao gót “lộp cộp” nhẹ của cô, nhưng có thể thấy lờ mờ có chút ánh sáng ở hành lang:
Một công ty lớn thật căng thẳng! Đã muộn nhưng rất nhiều người tăng ca!
Đúng là người càng giỏi càng chăm chỉ, cô có tư cách gì để không chăm chỉ?
Lúc quay lại, tâm trạng khô khan của Giang Hiểu Nhi hiển nhiên đã bình tĩnh lại rất nhiều, khi trở lại chỗ ngồi, cô chợt sững sờ: ghế của mình … sao lại hướng vào trong?
Làm thế nào mà cô ấy nhớ rằng cô ấy đã đẩy ra!
Bất giác nâng mắt lên nhìn trong văn phòng không có một bóng ma! Nhìn chìa khóa trong tay, cô bất giác dời chuột, bật màn hình lên, mật khẩu vẫn hiển thị trên giao diện. Nhập vào ô đăng nhập.
Sau khi nghĩ lại, thứ cô dịch chỉ là một hợp đồng mua bán với một vài yêu cầu đặc biệt, một số chỉ số kỹ thuật và hồ sơ đính kèm. không có bí mật nào và nghĩ rằng các bộ phận liên quan của công ty đều nhận được.
Không có gì quan trọng sợ mất, Giang Hiểu Nhi ngồi trở lại chỗ ngồi, không nghĩ nhiều nữa.
Bật máy tính và nhanh chóng kiểm tra các dữ liệu quan trọng, xác nhận là đúng, hồ sơ được gửi về phòng làm việc của công ty, sau khi kiểm tra lại thì điền vào phiếu nhập kho và chuẩn bị in và ký nhận vào sáng mai. Sợ quên mất, Giang Hiểu Nhi cũng đánh dấu vào sổ ghi một lần nữa trước khi thu dọn đồ đạc và về nhà.
Điện thoại di động của cô vang lên: “Chồng–”
Vừa mở miệng, phùng mang, trực tiếp nhảy lên giường, ôm một con gấu lớn, thoải mái nhắm mắt lại.
“Sao vậy?”
“Làm thêm giờ–”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng của cô, trong đầu liền bật ra ba chữ: “Mau khen ngợi!”
Phùng Dịch Phùng suýt chút nữa cười không thành tiếng: Tiểu mỹ nhân này thật là khác người! Còn tưởng rằng định phàn nàn với anh!
“Bé ngoan, Bảo Bảo là nhất! Muốn quà gì? Ngày mai sẽ mang đến cho em!”
“Ông xã, anh đã về chưa?” Ngồi dậy, giọng nói của Giang Hiểu Nhi hiển nhiên tràn đầy hưng phấn và vui mừng.
Đã hai ngày không gặp, tuy hàng ngày vẫn nói chuyện điện thoại nhưng cô rất nhớ anh, nhất là tối về cô luôn cảm thấy vắng vẻ, khó chịu!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom