• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong (14 Viewers)

  • Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 331

Chương 331: Có làm hay không, em nhìn không ra?
Đột nhiên bị làm sứt đầu mẻ trán, Phùng Dịch Phong cảm thấy mình cũng quá khổ cực, vòng tay ôm eo cô, giọng nhỏ nhẹ
“Còn chưa kịp thu thập, chúng ta ra ngoài nói!”
Lôi kéo cô trở lại ghế sô pha ánh mắt liếc xuống liền đụng đến hộp điểm tâm, Giang Hiểu Nhi nhíu mày lại, Phùng Dịch Phong thật sự rất muốn đập đầu vào tường, đưa tay trực tiếp vứt vào thùng rác, không dám nhắc tới Doãn Dung Lâm Khiết ở triển lãm tranh chưa từ bỏ ý định níu kéo hắn. Lần này cô làm một chiếc bánh để cảm ơn anh, và quan trọng hơn là xin lỗi. Phùng Dịch Phong chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ:
“Triển lãm tranh rất thành công, anh đến ủng hộ cô ấy, cố ý tới cảm ơn!”
Sợ Doãn Dung Lâm Khiết lại để lại đồ vật gây hiểu lầm, Phùng Dịch Phong nhìn xung quanh, dắt Giang Hiểu Nhi trực tiếp đến bàn làm việc, bởi vì hắn nhớ, trước khi Doãn Dung Lâm Khiết đến anh đã dọn sơ tài liệu, cô lại đến một mình, càng không dám lại gần bàn hắn.
Đem Giang Hiểu Nhi ngồi ghế, Phùng Dịch Phong quay người còn giúp cô rót chén nước, cưng chiều vuốt tóc:
“Đói bụng không! Muốn ăn cái gì? Anh để phòng bếp làm cho em!”
Nghiêng đầu tránh khỏi sự đụng chạm của anh, Giang Hiểu Nhi còn chút tức giận: “Tùy ý!”
Vốn là nghĩ kỹ mới tới, Giang Hiểu Nhi giờ không còn tâm trạng, trong lòng rối bời, cô cũng không biết có nên tin anh không.
Nhẹ thở dài, Phùng Dịch Phong cầm lấy điện thoại trên bàn, dựa theo sở thích của cô, dặn bếp hai mặn một canh, thêm điểm tâm ngọt và trái cây.
“Ừm, chỉ những thứ này đi! Đúng, hai phần!”
Phùng Dịch Phong vừa để điện thoại xuống, đột nhiên có thứ gì đó đập đến: “Phùng Dịch Phong, anh chính là đồ lừa gạt!”
Đứng dậy, Giang Hiểu Nhi tức giận đến giơ chân.
Nhìn xuống, Phùng Dịch Phong nhìn thấy hộp đựng nhẫn trên mặt đất và theo bản năng nắm lấy cổ tay cô, buồn bực tự hỏi: Lại làm sao?
“Anh thả ra! Thả ra!”
“Tiểu Lê! Đây là nhẫn của em, em tức cái gì?” Mặc dù không định đưa nó cho cô ấy, nhưng cô ấy đã nhìn thấy nó, thích cứ giữ.
“Anh lại bịa đặt! Đưa nhẫn cho tôi, viết tên người khác? Anh nghĩ tôi thất học hay ngu ngốc? Anh là đồ dối trá! Tham gia triển lãm tranh, còn có thể lưu lại nước hoa và vết son? Đưa cho tôi một chiếc nhẫn, viết tên Dung Lâm Khiết? Giờ làm việc, cùng với cô ta trong phòng, cùng điểm tâm hình trái tim, nói là cảm tạ sao? Quần áo xấu có thể lấy lý do vòi nước hư đi? Nếu tôi bắt gặp lên giường lại dối trá rằng diễn trò sao? Hai người hợp tác gạt tôi! Tôi thế mà tin anh, sao lại chơi đùa tôi? Mua nhà cho mẹ tôi, cuối cùng có mục đích gì? Anh tính kế đến mẹ tôi rồi đúng không?”
Cô lại gặp thêm một Trương Việt Khánh khác sao? Vừa đấm vừa đá, cô ngã quỵ xuống đất, may rằng cô không nhắc đến sự việc bố anh! Đến cùng là vì sao? Anh đối với cô có ý đồ, trên người mẹ cô có đồ gì tốt sao?
Cơ thể cô toát ra toàn hàn ý, vất vả đứng lên trước mặt anh!
“Có mục đích cứ nói! Muốn tim, phổi, máu hay mạng tôi, tôi đều sẽ cho! Đừng đánh chủ ý lên gia đình tôi!”
Trong chốc lát, Phùng Dịch Phong thật sự mơ hồ: “Em đang nói gì vậy?”
Tất nhiên anh ấy làm vậy để lấy lòng cô ấy! Nước hoa, son môi gì? Những ý tưởng kỳ lạ của cô là từ đâu ra?
Chỉ cảm thấy nước đổ đầu vịt, tưởng anh giả ngu, giãy dụa, Giang Hiểu Nhi nghĩ cũng không muốn cùng anh giao tiếp.
“Tiểu Lê!”
Khom người nhặt lên chiếc nhẫn, Phùng Dịch Phong bản năng giải thích nói:
“Vốn dĩ chọn làm nhẫn cưới, để em đối phó với đám người Phong gia, hôm nay vừa đưa tới! Anh cảm thấy không phù hợp, không thích, muốn đổi kiểu dáng, không muốn đem cái không thích hợp cho em, nhưng nó với Doãn Dung Lâm Khiết có quan hệ gì? Loại đồ vật như nhẫn ta còn không hiểu ý nghĩa sao? Sao tùy tiện đưa cho những nữ nhân khác?”
“Đi ra! Không được đụng ta —— ”
“Ta không muốn nghe!”
Càng nghe càng cảm thấy anh trăm ngàn chỗ hở, Giang Hiểu Nhi muốn rời đi, Phùng Dịch Phong lại vô ý thức chặn lại, lúc lôi kéo, Giang Hiểu Nhi trốn tránh, buộc phải lui lại phía sau, bất giác lại càng lui càng vào trong.
“Tiểu Lê, ngươi bình tĩnh một chút! Có vấn đề gì, chúng ta cùng nhau nói!”
“Đi ra! Không được qua đây!”
Nổi nóng, vung tay, nước mắt đầy mặt cũng không để ý, giằng co đến phòng nghỉ, lúc cô muốn tránh đi lại đụng tới chân giường , không còn đường trốn, gấp gáp nhìn quanh, Giang Hiểu Nhi liền nhìn vào thùng rác bên cạnh một đống giấy vệ sinh bên trên, nhìn chăm chú nàng lại càng tức giận
“Đây là cái gì? Lại giải thích đi! Lừa đảo! Lừa đảo! Lừa đảo! Hỗn đản!”
Tiện tay nắm qua một cái gối, Giang Hiểu Nhi đập tới, cả người sụp đổ co quắp ngồi dưới đất, tức giận đến gào khóc:
“Vô sỉ! Hạ lưu! Trong nhà gạt tôi, trong công ty cũng gạt tôi! Bọn họ bắt nạt tôi, đến nơi ma quỷ này thì lại gặp thứ dơ bẩn, anh còn dám làm việc đó trong văn phòng! Bẩn thỉu! Ô ô —— ”
Dựa vào giường, co ro khuôn mặt nhỏ vùi sâu vào hai đầu gối, Giang Hiểu Nhi khóc đến thở không ra hơi, toàn thân đều run rẩy. Cô muốn đi, một giây cũng không muốn ở chỗ chán ghét này, nhưng cơ thể vô lực, không thể đứng dậy.
Ánh mắt đảo qua thùng rác, Phùng Dịch Phong con ngươi đều không chịu được trợn to, trong mắt tràn ngập kinh ngạc, phòng nghỉ có hai cái, một có nắp và một không, lúc này, bên trong một đống tạp vật, bao bì quen thuộc bị xé như đã sử dụng, cùng một đống khăn giấy, trên đất còn vơi đầy chất gì đó màu trắng đục..
Đừng nói Giang Hiểu Nhi, Phùng Dịch Phong đầu óc cũng “Ong ong” ba giây, hiện trường này, cũng thật là giống! Trong một thoáng, anh tự hỏi mình có bị mất trí nhớ hay không. Nếu không biết thói quen của mình, anh ấy sẽ thực sự nghĩ rằng mình đã làm!
Ánh mắt rơi trên người nữ nhân co mình lại khóc, Phùng Dịch Phong tâm cũng co lại thành một đống.
Trong nhận thức của anh, Giang Hiểu Nhi là người mạnh mẽ, bướng bỉnh cũng ngạo kiều , bất kỳ việc gì, đều “Vô lý cũng phải tranh ba phần”, khóc chắc cũng chẳng muốn ai biết, như thể có năng lực tự chữa lành, luôn tràn đầy sức sống, đây dường như là lần đầu tiên anh thấy cô mong manh và bất lực đến thế, khóc như một đứa bé tội nghiệp bị cả thế giới ruồng bỏ!
Đột nhiên, Phùng Dịch Phong cảm thấy nàng như bao nữ nhân khác, cũng cần sự chở che của người yêu.
Nửa ngồi nửa quỳ dưới, Phùng Dịch Phong cường thế mà ôm cô vào trong ngực, ấm áp xoa nhẹ lưng và tóc cô.
“Cùng một chỗ lâu như vậy, thói quen của anh, em còn không hiểu? Có làm hay không, em không nhìn ra được sao?”


Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!


Đọc truyện: cập nhập nhanh tại Vietwriter.vn
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom