• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong (14 Viewers)

  • Phú Ông Biến Thái Truyền Kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong - Chương 325

Chương 325: Giằng co, từ chứng trong sạch
Sau đó, Cát quản lý nói:
“Tổng giám đốc, nhân viên quản lý đi quét dọn phòng máy, phát hiện đường dây máy bị cắm ngược, do thao tác sai nên thân máy bay bị hư hỏng nặng, Sau khi kiểm tra giám sát, hôm trước tôi thấy máy vẫn hoạt động tốt, Hôm qua và hôm nay chỉ có Jennifer và Lillian vào, Giang tiểu thư là người cuối cùng đi vào, hơn nữa còn là người mới, Jennifer là lão làng, đã quen với máy móc, theo lý thuyết, không có khả năng phạm sai lầm cấp thấp như vậy —— ”
Càng nói, Cát quản lý càng nhỏ nói, nhưng cô ấy thật sự không thể chắc canh là ai làm hư!
cô vừa mới nói xong, Giang Hiểu Nhi không phục hỏi:
“Tại sao nửa nói nửa bỏ? Hôm qua chúng ta đều đi vào. Hôm qua phát hiện máy bị hỏng, máy giám sát chỉ tra được hai người chúng tôi vào, tôi đã nói chỉ đến cầm tài liệu không dụng máy móc, Jennifer có đụng hay không ta không biết. Cả hai đều bị hiềm nghi, cả hai đều phải viết kiểm điểm. Nhưng hôm nay tới, Jennifer lại toàn đem trách nhiệm đẩy lên người tôi, đồn khắp nơi là tôi làm hư máy móc, hiện tại cả tầng lầu đều nói là tôi làm hư, bức tôi viết kiểm điểm! Tôi không thừa nhận, chỉ tìm cô ấy nói chuyện, yêu cầu xin lỗi và trả lại trong sạch cho mình! Tôi là người mới, không phải người mới nhất định sẽ phạm sai lầm, tôi không nhận nỗi oan, không bằng chứng đừng nghĩ bôi đen tôi!”
Giang Hiểu Nhi vừa mới nói xong, Phùng Dịch Phong liền trực tiếp chuyển hướng nhìn Cát quản lý, thấy sắc mặt cô đã đen đi, trừng Giang Hiểu Nhi, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng:
“Cô có hiểu quy định hay không? Nơi này cô có quyền lên tiếng sao?”
Trước mặt Tổng giám đốc, ăn nói linh tinh?
“Cô ấy nói là thật sao?”
Phùng Dịch Phong vừa lên tiếng, Cát quản lý cũng nháy mắt ỉu xìu: “Không sai biệt lắm —— ”
“Không sai biệt lắm?”
Lẩm bẩm âm cuối, nhàn nhạt lên tiếng, Cát quản lý bỗng nhiên rùng mình: “Là như thế này!”
Kiêng kỵ nhất chính là mập mờ suy đoán.
Sự tình phần nào rõ ràng, Phùng Dịch Phong cũng đã nghĩ ra biện pháp:
“Nếu là trách nhiệm của hai cô, có hai biện pháp, trách nhiệm của ai, chủ động thừa nhận, chuyện cũ coi như bỏ qua, hoặc là ai có bằng chứng thì đưa ra; mặt khác, Jennifer bêu xấu đồng nghiệp phải xin lỗi, hai người đều chịu trách nhiệm, viết kiểm điểm, phạt 1 tháng tiến lương! Cả hai biện pháp đều không được liền kêu người đến tra, tra ra ai người đó đi, không ra cả hai cùng đi.”
Biện pháp đầu coi như là trang trít, Phùng Dịch Phong nghĩ biện pháp thứ hai công bằng nhất, nhưng cũng hơi thiên vị Giang Hiểu Nhi, dù sao Jennifer thông báo làm sáng tỏ lời nói, chính là thừa nhận mình nói xấu rồi; mà cái thứ ba, đơn Giang là tạo áp lực!
Trương Việt áp lực nhiều nhưng cũng vô cùng nhiều phúc lợi, Jennifer trong lòng có điều cố kỵ cũng có ước lượng, mà Giang Hiểu Nhi lại hoàn toàn tương phản.
Rõ ràng, Jennifer không có lựa chọn nào khác ngoại trừ cái thứ hai. Giang Hiểu Nhi cũng hiểu rằng lựa chọn tốt nhất để giữ gìn thể diện của nhau và giúp mọi thứ dễ dàng hơn là lựa chọn thứ hai. Tuy nhiên, khi nghĩ đến việc phải chịu trách nhiệm với người mình ghét nhất, Giang Hiểu Nhi thực sự không vui.
Nhưng ai biểu cô lại xui xẻo như vậy?
cô còn đang suy nghĩ, Jennifer lại lên tiếng trước.
“Tổng giám đốc, tôi chọn cái thứ ba! Tôi là nhân viên lâu năm, đốivới máy móc hết sức quen thuộc, nhắm mắt lại cũng không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy! Tôi nói thật, tôi không có nói xấu, tôi sẽ không xin lỗi!”
Ngụ ý rằng đây là trách nhiệm của nhân viên mới, không thay đổi.
Cân nhắc xong, cô muốn liều một lần.Công ty chỉ có máy giám sát hành lang. Cơ sở dữ liệu nội bộ không phải là cơ sở dữ liệu quan trọng, cũng như không có thứ gì đáng bị đánh cắp nên không có giám sát. Vì chỉ có hai người họ đến và đi, vậy thì lý do của cô ấy rõ ràng là tốt hơn. Cô ấy cảm thấy rằng cô ấy có cơ hội để giành chiến tanhg, một khi thành công, chính là một công đôi việc, lấy lại trong sạch còn đá được người mình ghét đi!
Nghe xong Giang Hiểu Nhi vô cùng tức giận: Nhất định phải đổ lỗi cho cô sao?
Quả thực khinh người quá đáng!
Đồng thời, Phùng Dịch Phong cũng cắn răng tức giận: Người phụ nữ chết tiệt này! Chẳng lẽ còn muốn anh vì chút chuyện như thế mời cảnh sát tới sao?
Tỉnh táo đem toàn bộ quá trình hồi tưởng lại, xác định mình không có đụng phải máy móc, thậm chí không biết máy móc đến cùng là hư chỗ nào, nhưng từ những lời nói trách móc, Giang Hiểu Nhi lại có thể mơ hồ phác hoạ ra toàn bộ quá trình phá hư, nghĩ đến những buổi dạy của Phùng Dịch Phong mà cô cảm động, sản phẩm mới này cô cũng rất để tâm, chỉ thao tác mở máy, cô cũng vững tin mình sẽ không phạm loại này sai lầm.
Đương nhiên, cô cũng không cho rằng Jennifer sẽ phạm sai lầm như vậy, hoặc là cô ấy cũng oan uổng, hoặc là xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hoặc là chính là cô đang cố ý hãm hại cô! Suy nghĩ một hồi, Giang Hiểu Nhi cảm thấy hai khả năng sau rất lớn.
Nhưng người không đụng đến ta, ta sẽ không đụng lại. Vu khống cô như vậy. Giang Hiểu Nhi lại nóng tính:
“Tôi có biện pháp tìm ra người có trách nhiệm, chứng minh trong sạch của mình!”
Mạo hiểm, Cô muốn cũng đánh cược một lần!
Cô vừa mới nói xong, ánh mắt mọi người đồng loạt đều chuyển hướng đến cô.
Phùng Dịch Phong ánh mắt lo lắng nói với cô: “Người mới phải có dáng vẻ của người mới, không được làm liều!”
Sợ cô cuối cùng trở thành trò cười, Phùng Dịch Phong cực lực muốn bảo toàn cô, cho dù là thiên vị, hoặc là thà rằng để cô hơi chịu một chút ủy khuất, sự tình liền tốt!
Anh lo lắng cho cô!
“Mời tổng giám đốc cho tôi một cơ hội! Nếu như máy giám sát không có sai lầm, không có góc chết, thật chỉ có hai người chúng toi tiến vào phòng thí nghiệm, lại thật là hai ngày nay hư, tôi có cách chứng minh cho mình!”
Phòng thí nghiệm không phải ai cũng có thể tùy tiện vào, có người quản lý, mà bây giờ máy móc chủ yếu là bộ phận Quốc tế sử dụng học tập, tất cả mọi ngườiđều phải đi lấy chìa khóa, ra vào đều phải khóa cửa, chỗ để chìa khóa cũng có máy giám sát, dù bỏ trống nhưng tôi nghĩ cũng không hư hại.
Giang Hiểu Nhi suy tính, trong lòng cũng âm thầm cầu nguyện.
Mím môi, Phùng Dịch Phong có chút do dự cùng trầm mặc, một bên khác, Jennifer thân thể rõ ràng khẽ runi, nắm tay siết thành quyền, đáy mắt hiện lên một chút bối rối.
Ánh mắt dừng trên người cô, Phùng Dịch Phong thấp giọng: “Chắc chứ?”
Anh mong là cô cẩn thận suy tính không hành động theo cảm tính.
Thấy cô gật đầu tỏ vẻ tự tin, vẻ mặt kiên định không đụng vào tường không nhìn lại, cũng là hiểu rõ tính tình cô, xem chừng thật sự là bị chọc tức, Phùng Dịch Phong khóe môi nở nụ cười chịu thua:
Cũng chẳng phải chuyện lớn, trời sập còn anh chống.
Ngược lại, ánh mắt của anh lại lạnh lùng quét về phía Jennifer: “Hiện tại hối hận, thừa nhận còn kịp, sau năm phút, không có người phản đối, cứ làm như thế đi!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom