• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Phu nhân em thật hư hỏng (11 Viewers)

  • Chap-313

Chương 313







Chương 313: Kẹo cưới, lấy đi chia đi
“,”“Bà Tống, bữa tối muốn ăn gì?”
Mộ Cẩm Vân nghe được xưng hô này của anh, cô ngây người ra, vừa định trả lời anh, thì điện thoại trong túi reo lên.
Cô lấy điện thoại ra, nghiêng đầu liếc một cái, ra hiệu cô phải nghe điện thoại.
Tống Lâm cũng không đi chỗ khác, cứ đứng ngay bên cạnh cô.
“Xin chào, tôi là Mộ Cẩm Vân.”
“Là tôi, Lục Hoài Cẩn.”
Danh bạ điện thoại của Mộ Cẩm Vân đã đổi hai lần rồi, điện thoại của Lục Hoài Cẩn vẫn luôn không đổi, nhưng lúc đầu khi rời khỏi Hà Nội đã xóa hết danh bạ trong điện thoại.
Vì thế vừa rồi điện thoại hiển thị một dãy số, cô cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là vẫn chưa nhớ ra là số của ai.
Cô nghiêng đầu nhìn Tống Lâm ở bên cạnh, cảm thấy cuộc gọi này của Lục hoài Cẩn, thật là đến không đúng lúc, không biết cô nên nói cái gì mới tốt đây.
“Anh Hoài Cẩn?”
Nghe được cô mở miệng gọi “anh Hoài Cẩn”, sắc mặt của Tống Lâm lập tức đen lại.
“Mấy ngày trước không phải đã hỏi cô có thể cùng ăn chung bữa cơm không? Hôm nay thứ sáu, đúng lúc rảnh rỗi, không biết cô có thời gian, cùng ăn một bữa cơm trưa không?”
Tiếng của Lục Hoài Cẩn không lớn, nhưng từ sau khi nghe được cô gọi “anh Hoài Cẩn” thì Tống Lâm đã sáp gần bên tai cô nghe điện thoại.
Bây giờ Lục Hoài Cẩn nói gì, Tống Lâm tự nhiên cũng nghe được rất rõ.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu liếc nhìn anh một cái, Tống Lâm lạnh lùng hứ một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại từ trong tay cô qua: “Anh Hoài Cẩn, lâu rồi không gặp, chúng tôi thật sự phải chào đón cậu rồi.”
Lục Hoài Cẩn không ngờ đến Tống Lâm đang ở cạnh Mộ Cẩm Vân, nghe được lời đó của Tống Lâm, anh ta đơ người ra, sau đó cười: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Lâm rồi.”
“Hẹn ngày chi bằng trùng ngày, ngay bữa cơm trưa hôm nay đi, nhà hàng Đại Thành.
“Được, vậy tôi không làm phiền hai người nữa, một lát gặp.”
Anh ta thì thông thoáng đó,nhưng sau khi cúp điện thoại thì Tống Lâm, cả người đều không ổn rồi.
Anh trả lại điện thoại cho cô: “Hai người có gặp trước rồi sao?”
Mộ Cẩm Vân có thể cảm thấy tính tình anh thay đổi, cô có chút muốn cười, nhưng cũng đã nhịn được, đưa tay nhận lại điện thoại, không để ý mà nói một câu: “Đúng vậy, lúc trước khi tiễn Thanh Nga về, đúng lúc gặp được anh Hoài Cẩn trở về.”
“Tại sao anh không biết.”
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn anh: “Bọn em chỉ là trùng hợp gặp mặt, cái này cũng cần đặc biệt nói với anh sao?”
Tống lâm không nói chuyện nữa, chỉ là sắc mặt hơi đen thôi.
Mộ Cẩm Vân mở cửa lên xe, Tống Lâm cũng theo vào.
“Tổng giám đốc Lâm, bà chủ, một lát đi đâu?”
Nghe được cách xưng hô của tài xế, Mộ Cẩm Vân ngây người ra.
Tống Lâm không nói gì, cô cười và trả lời một câu: “Đi nhà hàng Đại Thành.”
“Dạ vâng, bà chủ.”
Chiếc xe bắt đầu chạy từ từ, người bên cạnh tựa lưng vào sau giả bộ nhắm mắt, chỉ là sắc mặt khá đen thôi.
Mộ Cẩm Vân đặt tay lên trên đầu gối, nhìn anh, gọi anh một tiếng: “Anh Tống Lâm?”
Nghe được tiếng của cô, anh mở mắt ra, sắc mặt lạnh lùng đen thui mà nhìn cô, không có nói chuyện.
Mộ Cẩm Vân thở dài: “Em ngửi thấy mùi chua chua, anh có ngửi thấy không?”
Sắc mặt Tống lâm hơi nghiêm, nhìn cô: “Mũi của anh có vấn đề sao.”
“Vậy sao?”
Cô vừa nói, một bên ngửi mùi chua một bên sáp vào người anh: “Sao em cảm thấy, mùi chua này, đang ở trên người anh, càng ngày càng rõ ràng vậy?”
Vừa nói xong, cô nhìn vào cặp mắt của anh.
Sau khi đưa tay qua sau eo của cô, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy vết đao trên mặt anh.
Cô nhịn không được mà dơ tay sờ: “Tống Lâm, thừa nhận đi, anh ghen rồi.”
Anh đưa tay bắt lấy tay cô, cái tay sau eo cô dùng lực đẩy về phía trước, cả người cô gần như áp sát vào người anh.
“Hiện nay em có nhà có phòng rồi, đừng ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm nữa.”
Anh như đã thầm nhận, Mộ Cẩm Vân phì cười: “Nói đến trêu ong ghẹo bướm, em không lợi hại bằng ngài tổng giám đốc Lâm được.”
“Ngồi yên!”
Dạo gần đây, anh nói mười câu cô có thể trả lời lại chín câu, dù gì anh cũng không làm gì được cô.
Tống Lâm giữ người cô lại, không cho cô động đậy.
Sáp gần như vậy, là muốn quyến rũ anh sao?
Mộ Cẩm Vân như muốn nói gì, nhìn thẳng vào mắt của anh, cô lập tức ngoan ngoãn ngồi yên.
Hai mươi phút sau, xe đã đậu ở trước nhà hàng Đại Thành.
Đã rời khỏi Hà Nội bốn năm rồi, cô cũng đã bốn năm chưa đến đây rồi.
Thời gian bốn năm, cách bố trí của nhà hàng Đại Thành không biết đã thay đổi bao nhiêu lần rồi.
Mộ Cẩm Vân xuống xe, nhìn thấy trước cửa nhà hàng Đại Thành cũng đã thay đổi, có chút cúc động.
Quay đầu phát hiện Tống Lâm không ở trong xe, mà đã đi ra sau xe.
Cô ngây người ra, nhấc chân bước qua đó: “Anh làm gì thế?”
“Lấy kẹo cưới.”
Anh nói khá nghiêm túc, nhưng Mộ Cẩm Vân lại xém chút không nhịn được mà phì cười.
“Không cần thế chứ?”
Nói thì nói như vậy, tuy trong lòng cô thì nghĩ vậy nhưng cũng theo anh đi lấy kẹo cưới ra.
Hai người mỗi người lấy một bịch kẹo cưới, khi vừa vào nhà hàng Đại Thành, Tống Lâm đã cho nhân viên phục vụ một bịch: “Kẹo cưới, lấy đi chia đi.”
Tống Lâm trước giờ vào cửa đều không dùng mắt nhìn người, hiện nay đột nhiên lại cho nhân viên phục vụ một bịch kẹo cưới, còn nói cái gì mà kẹo cưới.
Nhân viên phục vụ ngây người ra đó, sau khi phản ứng lại, anh ta nhìn hai người đã đi xa, vội vàng đuổi lên theo: “Chúc mừng tổng giám đốc Lâm, chúc mừng bà Tống, chúc tổng giám đốc Lâm và bà Tống bách niên hảo hợp.”
“Ừ .”
Lời hay ai cũng thích nghe, Tống Lâm xưa nay luôn lạnh lùng cũng hiếm thấy trả lời một câu.
Mộ Cẩm Vân đứng một bên nhìn anh, chỉ cảm thấy Tống Lâm như vậy rất dễ thương.
Cô cúi đầu cười mỉm, nhân viên phục vụ lấy xong kẹo cưới, Tống Lâm hôm nay cũng khó thấy gần gũi, cả nói chuyện cũng nhiều hơn: “Tổng giám đốc Lâm, đã có phòng rồi, anh Hoài Cẩn đã đến trước, vừa rồi đã đi nghe điện thoại rồi.”
“Cảm ơn.”
Mộ Cẩm Vân trả lời một tiếng, rồi theo Tống Lâm đi vào.
Hai người vừa ngồi xuống không lâu, Lục Hoài Cẩn đã đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, anh Hoài Cẩn.”
Tình địch gặp mặt, mắt đặc biệt đỏ.
Anh ta vừa đi vào, Tống lâm đã ngước đầu nhìn qua đó, Mộ Cẩm Vân sợ anh nói người ta, vội vàng đưa thực đơn đến trước mặt anh: “Anh không chọn, em chọn đi.”
Lục Hoài Cẩn nhìn Mộ Cẩm Vân, nhưng rất nhanh đã nhìn qua Tống Lâm: “Tôi đã hơn một năm chưa về đây rồi, cũng không biết đầu bếp nhà hàng Đại Thành đã đổi chưa, tổng giám đốc Lâm cứ gọi theo ý anh là được.”
Tống Lâm ngước đầu nhìn Lục Hoài Cẩn: “Được thôi.”
Anh xem thực đơn một hồi, rồi bấm chuông.
Nhân viên phục vụ bước vào, Tống Lâm đóng thực đơn lại và gọi món: “Bách niên hảo hợp, bỉ dực song phi, vĩnh kết đồng tâm, châu liên bích hợp, biển cạn đá mòn.”
Anh đang nói, thì ngừng một lúc: “Cuối cùng thêm một cái bách niên giai lão nữa.”
Mộ Cẩm Vân ngồi nghe, miệng không nhịn được muốn phì cười: “Trong thực đơn có mấy món này sao?”
Tống Lâm nhìn Lục Hoài Cẩn ở đối diện: “Ở đây, có phần ăn tân hôn.”
Anh ta lật thực đơn cho Mộ Cẩm Vân xem, sau đó nhìn Lục Hoài Cẩn ở đối diện: “Hôm nay anh Hoài Cẩn quả thật đúng lúc, chúng tôi vừa đăng kí kết hôn, nếu không ngại thì ăn kẹo cưới cung chung vui đi.”
Anh nói xong, để bịch kẹo cưới đó lên bàn.
Mộ Cẩm Vân ngơ ngác, sau khi nhận ra thì có chút vừa muốn khóc vừa muốn cười.
Lúc bắt đầu cô vẫn không biết tại sao Tống lâm lại phải lấy nhiều kẹo cưới như vậy, đây là cố ý sao?
Tuy Tống Lâm nói hơi lạnh lùng, nhưng sự đắc ý trong ngữ khí vẫn không kiềm chế được.
Lục Hoài Cẩn ngớ người ra, chỉ là rất nhanh là đã nhận ra, anh ta cười một cái: “Tôi thì lại biết có thể trùng hợp vậy, không có chuẩn bị quà gì, nên chúc mừng tổng giám đốc Lâm và bà Tống bách niên hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão.”
Dứt lời, anh đưa tay nắm một đống kẹo cưới: “Tổng giám đốc Lâm phóng khoáng như vậy, tôi cũng không khách sáo nữa.”
Tống Lâm không thấy được những phản ứng mà mình mong muốn, không được mãn nguyện lắm.
Mộ Cẩm Vân không biết nhà hàng Đại Thành từ khi nào có phần ăn tân hôn, lúc thực đơn được đưa lên, cô ngây người ra.
Cũng, cũng rất đẹp đấy.
Trong đó có một món là cá, cũng không biết tại sao làm được, có chút chua, có chút ngọt, ăn vào cũng không giống cá chua ngọt, giòn giòn thơm thơm, cũng khá ngon đấy.
Trên bàn ăn rất yên lặng, chưa từng ăn qua một bữa cơm hài hòa như vậy.
Lục Hoài Cẩn thấy Mộ Cẩm Vân ăn xong, anh ta mới mở miệng nói: “Bà Tống, hôm nay hẹn cô ra đây, chủ yếu vẫn là muốn trả lại một vật cho chủ của nó.”
Mộ Cẩm Vân ngớ người: “Cái gì?”
Anh ta chỉ cười mà không nói gì, đưa tay lấy một cái hộp ra đưa cô: “Thật ngại quá, bởi vì sự ích kỷ của tôi, mà làm tốn nhiều thời gian của hai người.”
Nói xong, anh ta nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, thiệp mời kết hôn nhớ cho tôi một tấm.”
Anh ta không thể cho cô hạnh phúc, tận mắt nhìn thấy cô đi đến hạnh phúc, cũng khá tốt.
Lục Hoài Cẩn đứng dậy rời khỏi, mặt của Tống Lâm lại có chút u ám.
Mộ Cẩm Vân biết anh lại vô cớ nổi giận, vội vàng mở hộp ra, lúc thấy dây chuyền bên trong hộp, cô ngây người một hồi, có chút hoảng hốt.
Qua một hồi lâu, cô mới thở dài: “Đây là quà anh cho tôi.”
Bữa tối hôm sinh nhật của cô, hai người dằn vặt rất lâu, cô sớm đã ngủ thiết đi, lúc tỉnh dậy phát hiện trên tay có thêm một sợi dây chuyền.
Anh không nói, cô cũng không hỏi, nhưng không cần hỏi cũng biết, là anh tặng cho cô.
Sau này trong thời gian sinh non, dây chuyền đã không thấy nữa.
Tống Lâm tặng qua rất nhiều quà cho cô, nhưng vật duy nhất khiến cô cam tâm tiếp nhận, chỉ có một sợi dây chuyền này thôi.
Lúc đó dây chuyền không thấy nữa, cô cảm thấy là định mệnh đã sắp đặt.
Tuyệt đối không ngờ đến, dây chuyền là bị Lục Hoài Cẩn nhặt được.
Dây chuyền bảo quản rất tốt, nhiều năm vậy rồi, lại một lần nữa mở ra, giống như mới vậy.
Mộ Cẩm Vân có chút rầu rĩ, chỉ là chưa đợi cô rầu rĩ xong, cái hộp đã bị đóng lại, Tống Lâm giật cái hộp đó đi: “Anh tặng em sợi khác.”
Cô nghiêng đầu nhìn cô, sau một hồi cô cười lên: “Tổng giám đốc Lâm cả việc đóng thêm nửa ngày tiền viện phí cũng không nỡ, bây giờ phóng khoáng như vậy, tặng em một sợi dây chuyền mười mấy vạn?”
Tống Lâm bị cô làm nghẹn họng, sắc mặt bị đơ lại: “Ăn no rồi?”
“Ăn no rồi.”
Chỉ nhìn vẻ khó chịu của anh lại đắc ý, Mộ Cẩm Vân cảm thấy tâm trạng bản thân bị tức no rồi.
Nghĩ kĩ lại, Tống Lâm quả thật giống như một đứa trẻ không biết lớn.
Hưm, sao lúc trước cô lại không phát hiện được chứ.
Hèn chi lúc nào cũng tức giận.
Lúc rời khỏi thì Lục Hoài Cẩn mới phát hiện trời đang mưa, anh ta không đem theo dù, hôm nay cũng không có chạy xe đến.
Vào tháng sáu ở Hà Nội đã có mưa rào, Mưa rơi như trút nước, không có dù thật sự đi không được.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom