• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full PHÓNG TÚNG (1 Viewer)

  • Chương C29

4 năm sau. Khách sạn Tân Đế.


Trời đã vào mùa đông, thành phố Giang đón đợt tuyết đầu mùa. Vu Duyệt rảo bước vào tòa nhà sừng sững hơn trăm tầng trước mắt, nhiệt độ trong sảnh chính ấm áp hoàn toàn đối lập với nhiệt độ ngoài trời.
Cô thở ra một làn hơi trắng, vào phòng thay đồ dành cho nhân viên, lấy bộ đồng phục khách sạn từ trong túi xách ra, chậm rãi thay đồ.
Từ buồng bên cạnh phát ra mấy tiếng lạch cạch, một lát sau có một cô gái đi ra, thấy Vu Duyệt cũng cùng lúc ra ngoài, cười một tiếng,
"Đến ca trực của cậu rồi sao?"

Vu Duyệt nhìn vào gương, chỉnh chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, khẽ ừ một tiếng. Trầm Vân đứng bên cạnh chải chuốt lại mái tóc, thuận miệng nói,

"Chắc cậu cũng biết rồi, khách sạn chúng ta sắp bị thu mua rồi đó, không biết nhân sự có bị cắt giảm không, dù sao thì chúng ta cũng đã làm đây gần 4 năm rồi."
Vu Duyệt cụp mi, trong lòng khẽ nôn nao, "Ừ, mình cũng vừa biết thôi."

Trầm Vân bên cạnh cứ lải nhải, cô nhìn đồng hồ trên tay, đã đến giờ thay ca rồi, không chần chừ thêm, cô bước ra ngoài.
Thành phố Giang gần biển, là thành phố du lịch chủ chốt của cả nước, khách sạn 5 sao Tân Đế từ lâu đã trở thành một đế chế, không chỉ ở thành phố Giang, cả chuỗi khách sạn tư nhân này trải rộng trên toàn quốc. Vậy mà nói thu mua là thu mua, chỉ là lần thu mua này, vô tình xuất hiện cái tên khiến con nai ngoan ngoãn trong lòng Vu Duyệt mấy năm nay bỗng chốc cựa quậy muốn thức giấc.
Tập đoàn Ngụy thị.
4 năm trôi qua, dường như cô đã không còn liên quan gì nữa, nhưng mỗi lần nhắc đến, trái tim lại không nhịn được co rút từng hồi.

Vu Duyệt là nhân viên toàn thời gian tại khách sạn, năm đó vì được sắp xếp nên mới có thể vào làm tại đây. Sau hơn gần 4 năm làm việc, cuối cùng cô cũng có thể từ nhân viên thực tập trở thành quản lí phòng tổng thống rồi.
Phòng tổng thống khách sạn Tân Đế giá trên trời, lúc cao điểm có thể lên đến 75000$ một đêm với dịch vụ cao cấp bậc nhất cả nước. Vu Duyệt làm trên tầng cao nhất, không phải chưa từng gặp hạng người lắm tiền đê tiện, dùng mọi cách để hòng đưa cô lên giường. Tuy nhiên, chế độ bảo vệ quyền lợi nhân viên của Tân Đế cũng thuộc hàng bậc nhất. Khách hàng là Thượng Đế nhưng Thượng Đế không phải là tất cả.
Ngày hôm qua có một phu nhân đến công tác tại thành phố này, đang tạm nghỉ trên phòng tổng thống. Vu Duyệt quẹt thẻ thang máy, cảnh vật bên ngoài dần thu nhỏ, đến tầng 105, "đing" một tiếng, cửa mở.
Hành lang trải thảm nhung đỏ, trên trần nhà là đèn chùm theo phong cách châu Âu sang trọng. Không khí yên tĩnh bao trùm, chỉ có tiếng cao gót của Vu Duyệt nện xuống lớp thảm từng tiếng vang trầm đục.



Đồng phục tiếp viên của khách sạn cũng cực kì tinh tế. Sơ mi màu rượu vang phối với thắt nơ đen trên cổ áo, bên dưới là chân váy dài đến đầu gối ôm vừa vặn lấy vóc dáng mảnh mai mềm mại của cô, đôi cao gót 5 phân vừa phải. Vu Duyệt vuốt vuốt mái tóc xoăn dài ngang lưng của mình, đứng trước phòng tổng thống, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói của vị phu nhân này cũng thật có thiện cảm.
Vu Duyệt quẹt thẻ tiến vào, phu nhân kia đang ngồi trên sofa phòng khách, trên tay cầm li rượu vang nhập khẩu từ Pháp, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, yên tĩnh nhấm nháp.
Vu Duyệt đến gần, cung kính cúi đầu, "Phu nhân cần phục vụ gì không ạ?"
Bà ấy quay người, đặt li rượu lên bàn, "Không đâu, nốt tối nay nữa là ta sẽ phải về Bắc Kinh rồi, cảm ơn cô nhé."

Vu Duyệt mỉm cười, tỏ ý không có gì, lui ra ngoài. Hiếm lắm mới gặp được một vị khách dễ mến, nhưng thời gian ở lại lại cực kì ngắn ngủi, Vu Duyệt có chút tiếc nuối.

Tối hôm đó, cô chỉ vào phòng tổng thống lần cuối cùng để giúp vị phu nhân kia dọn dẹp ahnhf lí và đem thay mới gia giường rồi tranh thủ nghỉ ngơi.
Lúc đem ga giường xuống phòng giặt, đám người Trầm Vân cũng đúng lúc ở đấy, họ đnag xì xào bán tán về việc khách sạn sắp bị thu mua. Vu Duyệt thở dài ngán ngẩm.
"Này, nghe nói ngày mai CEO mới sẽ về đây ở vài ngày đấy. Hình như là để nắm bắt tình hình hoạt động của khách sạn. Lần này nhìn nghiêm trọng quá, liệu nhân sự có bị cắt giảm không nhỉ?"
Bước chân Vu Duyệt khẽ khựng lại. CEO mới? Sẽ không phải là anh chứ? Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cô đã bị gạt phăng ra. Anh đường đường là Tổng giám của tập đoàn bất động sản hàng đầu Moscow, tại sao lại phải về thành phố nhỏ này chứ?
-------------------------------------

Đã rất lâu rồi Vu Duyệt không mơ về người đó.
Có lẽ cũng vì thế mà giấc mơ đêm nay đặc biệt dài.
Vẫn là người bóng dáng người con trai trong kí ức đó, anh nắm tay cô chạy dọc theo con đường đầy lá phong đỏ vào mùa thu ở Canada, anh lặng lẽ đứng từ xa cầm chiếc máy ảnh chụp lại lúc cô đang nghịch ngợm nằm nhoài trên đường lớn.



































Luật cũ nhé, 100 votes up chương mới liền luôn. Lúc tối mình đã thúc suốt đêm để hoàn thành đấy, mình sẽ cố gắng trong vài ngày tới up hết truyện rồi hoàn luôn.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom