• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (5 Viewers)

  • Chap-88

Chương 87: Bọn họ mới là người lớn chuyên!






**********



Sau khi nhận lại điện thoại.






Anh ta ngay lập tức nghe thấy giọng chửi bởi của Vương Chấn Cường



"Bây giờ, ngay lập tức, dẫn người về câu lạc bộ Khải






Hoàn phục vụ cho tốt, nếu có gì sai sót xảy ra, tôi chém cậu!”



Run đến mức không cầm nổi điện thoại, A Cầu đổ mồ hôi đầm đìa, chỉ biết gật đầu lia lịa.






Bây giờ anh ta có thể hoàn toàn xác nhận được rằng, đối phương chính là Ninh thiếu, bằng không anh Cường sẽ không phản ứng gay gắt đến như vậy.



Sau khi cúp máy, A Cầu thở dài, may mắn minh không nóng nảy, nếu không thì anh ta cũng chẳng biết hậu quả sẽ như thế nào.






Sau đó anh ta vung tay lên, "Tất cả về cùng tao, dọn dẹp đi!"



Mọi người sửng sốt, có chút khó hiểu.






Tuy bọn họ không nghe được cuộc nói chuyện điện thoại kia, nhưng có thể cảm nhận được vừa rồi trong điện thoại anh Cường rất giận dữ.



Chắc là tên nhóc kia quá kiêu ngạo, đã đắc tội với anh Cường, bảo anh Cầu đem về xử lý.






Lúc này tất cả mọi người đi về.



Trương Đình cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.






"Đừng nói tên nhóc kia quen biết anh Cường nhé?" "Sao có thể? Em không thấy tên nhóc kia kiêu ngoại cầm điện thoại à, rõ ràng là chọc cho anh Cường tức giận, nên muốn đưa về dạy dỗ!” Lưu Hâm cười lạnh lùng nói.



Đồng thời gã cũng có chút hưng phấn.






Bởi vì gã chưa từng gặp anh Cường, hôm nay là một Cơ hội tốt để có thế gặp mặt được anh ấy. Nếu có thể nịnh bợ anh Cường, nhất định sẽ được sống một cuộc sống vui vẻ.



"Nhưng anh Cầu đã vì tên đó mà đánh em." Trương Đình ôm mặt giận dỗi nói.






"Là vì em không nên xen mồm vào, được rồi, cái tát khi nãy tôi sẽ giúp cô tát lại tân nhóc kia mười cái khi có anh sẽ tát lại tên nhóc kia mười cái, đừng nghĩ ngoi lung tung nữa." Lưu Hâm an ủi.



Trương Đình nghiến răng, "Không, em muốn đích thân ra tay, em muốn khiến cho tên đó hối hận!"






Đợi lúc đám người kia vừa đi khỏi.



A Cầu mới tiến đến trước mặt Thường Ninh khom lưng củi đầu.






"Mời ngài về câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, anh Cường đang trên đường tới rồi!”



Anh ta biết thân phận của vị Ninh thiếu này không được tuỳ ý tiết lộ, cho nên nói chuyện rất cần trọng đúng muc.






Người ở xa có thể không thấy được dáng vẻ kính cần của anh ta.



Nhưng quản lý cửa hàng đã chứng kiến được hết tất cả.






Ngay lập tức, cô che miệng lại mới có thể ngăn bản thân không kinh ngạc quả mà phát ra tiếng.



Người thanh niên này thực sự không đơn giản!






Thường Ninh gật gật đầu, kéo Bội Bội đứng dậy.



"Đi tham quan câu lạc bộ đêm Khải Hoàn nổi tiếng nào!”






Mặt A Cầu đỏ bừng, không dám nói câu nào.



Trước khi Thường Ninh đi, anh còn nhìn thoáng qua quản lý, “Hôm nay bị hư hỏng gì thì đừng quên trừ vào tài khoản của tôi."






Quản lý cửa hàng đứng đờ người ở đó, nhìn cho đến Thường Ninh lên của A Cầu, mới chợt nhớ ra, cô còn không biết tên anh là gì.



Muốn đi hỏi, cũng chẳng kịp nữa rồi.






Trong lòng thầm xúc động, đây mới là trùm của địa phương mà, ở cửa hàng của bọn họ quẹt một ngàn vạn, vậy mà cũng không để tên lại.



Nhưng cũng may mắn, sau này vẫn còn có thể gặp lại.






Dù sao mười triệu kia, không biết phải mua bao nhiêu bộ quần áo mới có thể tiêu hết được.



A Cầu dẫn Thường Ninh đi vào bên trong câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, ở đó đã được dọn dẹp gọn gang sạch sẽ.






Đây là lần đầu tiên Bội Bội đến một nơi xa hoa đẹp đẽ như vậy, bỗng chốc ánh mắt mở to.



Thường Ninh vốn không muốn dẫn một đứa con nít đến nơi như thế này, nhưng nếu mà đã được dọn dẹp đàng hoàng thì cũng không sao.






Hơn nữa anh cũng đã dặn Vương Chấn Đông không được làm những hình thức kinh doanh không sạch sẽ.



Cho nên bây giờ câu lạc bộ đêm sạch sẽ hơn nhiều so với Hắc Lang lúc trước.






Ngay lập tức A Cầu dẫn Thường Ninh vào một căn phòng xa hoa bậc nhất.



Còn đám người Lưu Hâm và Trương Đình thì ở ngoài chờ.






A Cầu đã kêu bọn họ đợi ở bên ngoài.



Cho nên bọn họ cũng chẳng dám làm trái ý.






Tuy rằng bọn họ cảm thấy có chút kì lạ, tại sao anh Cầu không cho bất kì người nào đi vào, bên trong cũng chẳng nghe thấy tiếng động gì.



Nhưng vì nghĩ rằng anh Cường sắp đến đây, nên rất trong chờ.








Rất nhanh chóng, bọn họ nhìn thấy một người đàn ông mang giày da sang trọng, đầu đổ đầy mồ hôi vội vàng chạy đến.



Người của Khải Hoàn vừa nhìn thấy người đàn ông kia, ngay lập tức cung kính chào một tiếng: "Chào anh Cường!"






Lưu Hâm và Trương Đình cũng vô cùng căng thẳng, hóa ra vị đó chính là anh Cường.



Hai người chuẩn bị cười, lên tiếng chào hỏi.






Nhưng Vương Chấn Cường lại không chú ý đến bất kỳ ai, trực tiếp đẩy cửa vào phòng.



Nhìn bộ dạng sốt ruột của anh Cường, mọi người nhìn nhau thắc mắc.






"Xem ra anh Cường vội vã đến để dạy dỗ tên nhóc thối tha kia." Lưu Hâm khẳng định nói.



Trương Đình cũng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.






Bởi vì ngoài lý do đó ra, bọn họ cũng chẳng thể tìm ra được thêm lý do nào thích hợp hơn.



Những người bảo vệ đi theo bọn họ cũng cho là như thế.






Dù sao thì mọi người đều nghe nói, anh Cường tính tình vô cùng nóng nảy.



Thích nhất là tự mình ra tay dạy dỗ người khác.






Rất nhanh, bọn họ nghe một tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng vang ra.



Tất cả mọi người đều nở nụ cười.






"Tên nhóc kia thảm rồi!"



“Âm thanh này không phải đút tay thì cũng là đứt chân rồi!" Lưu Hâm cảm thấy có chút đáng tiếc, anh ta bị Thường Ninh tát vài cái, cũng không có cơ hội tự mình đi trả thù.






Nhưng đợi đến khi anh Cường mệt, chắc sẽ gọi họ vào.



Đến lúc đó gã sẽ có cơ hội trả thù.






Nhưng rất nhanh sau đó, trong phòng không còn phát ra tiếng động gì nữa.



Cửa phòng mở ra.






"Tất cả mọi người vào đây!” Một câu nói vang lên.



Lưu Hâm và Trương Đình vui vẻ, cơ hội đã đến rồi.






Mấy người bảo vệ kia cũng nắm chặt tay, cuối cùng cũng có rửa sạch mối thù rồi.



Nhưng khi bọn họ đi vào, tất cả đều sửng sốt.






Bởi vì họ thấy Thường Ninh vẫn còn yên ổn ngồi đó.



Còn anh Cường thì cúi đầu xuống, đứng trước mặt Thường Ninh khúm núm, mắt họ như muốn rơi ra ngoài.






Có một người đang quỳ trên đất, đó chính là anh Cầu. Mặt A Cầu đầy máu, cánh tay đang băng bó kia dường như lại bị đánh gãy, yếu ớt treo ở đó.



Nhưng điều làm cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên, đó chính là anh Cầu trong vẫn rất vui vẻ.






Tựa như bị đánh nặng như thế là chuyện may mắn nhất trên đời anh ta vậy.



Tim của đám người Lưu Hâm đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.






Đây rốt cuộc là tình huống gì?



Không lẽ năng lực của tên thối tha này mạnh đến mức cho anh Cường phải khuất phục như thế.






Bọn họ không thể nào chấp nhận được việc này.



Đột nhiên Lưu Hâm nghĩ ra gì đó.






Tên nhóc này đánh nhau rất giỏi, có khi nào vì thế mà anh Cường phải phục tùng.



Anh Cường cũng thật là, tại sao lại kêu nhiều người như vậy vô để làm gì chứ.






Lúc này, vì muốn nịnh bợ, Lưu Hâm nói với Vương Chấn Cường “Anh Cường, em lập tức gọi người đến cứu anh!”



Nói xong anh ta ngay lập tức chạy ra ngoài kêu cứu.






"Gọi con mẹ cậu!"



Ngay lập tức Vương Chấn Cường đạp Lưu Hâm ngã xuống đất.






"Đây là địa bàn của ông, đến lượt cậu ở đây la hét sao?"



"Tất cả quỳ xuống hết cho ông!”






Bất chợt Vương Chán Cường nhìn tất cả bọn họ mắng.



Bọn họ vô cùng sỡ hãi, cuống quít quỳ xuống.






Trương Đình cũng sợ hãi mà mau chóng quỳ xuống.



Nếu không phải là một kẻ ngu, thi hiện tại tất cả mọi người đều có thể nhìn ra được, bọn họ mới là người lớn chuyện!






Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom