• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (4 Viewers)

  • Chap-83

Chương 82: Giỏi lầm sao?




Vietwriter

**********



Sau khi âm thành này vang lên, mọi người xung quanh ai cũng trợn tròn mắt.






Một đám người đứng ở đó ngơ ngác nhìn Thường Ninh, không itn nổi vào tai mình.



Mà biểu cảm của cô gái kia và cô nhân cũng cứng đờ.






Đặc biệt là cô nhân viên, cô ta lảo đảo một chút, có vẻ như đứng không vững.



Phải biết rằng, một trăm vạn đã có thể là thành viện bạch kim cấp cao nhất ở cửa hàng của bọn họ.






Một ngàn vạn bọn họ chẳng biết dùng cấp bậc gì để hình dung nữa.



Dù sao thì đó giờ của hàng của bọn họ chưa bao giờ xuất hiện qua khách hàng nhiều tiền như vậy.






Cô ta cũng đã nghĩ rằng tại mình nghe nhầm, nhưng số liệu đã hiện rõ ràng trên máy, sao còn có thể sai được.



Cô ta cũng chưa từng nghĩ tới một người trông có vẻ nghèo kiết xác như thế, tùy tiện quẹt thẻ, thế mà quẹt ra một ngàn vạn!






Bỗng chốc, ánh nhìn của cô ta đối với Thường Ninh cũng thay đổi.



"Mẹ ơi, anh ấy... anh ta vậy mà quẹt thẻ một ngàn vạn!"






"Tên nhóc này không phải là nhà giàu mới nổi chứ, như vậy cũng quá hào phóng rồi!"



Mấy người xung quay xem náo nhiệt, sau khi phục hồi tinh thần liền thì thầm to nhỏ bàn tán về anh.






"Bây gờ tôi có thể vào được chưa?" Thường Ninh ôm đứa bé kia về, sau đó kéo tay Bội Bội, lạnh lùng nói với nữ nhân viên.



"Mời...mời ngài!" Nữ nhân viên cuống quít nói, thậm chí có chút lắp bắp.






Cô ta trộm nhìn Thường Ninh, người này ăn mặc rất bình thường, nhìn không giống người có tiền tí nào, chẳng lẽ bây giờ những người giàu có đều ăn mặc thấp hèn như thế sao?



Mà lúc này cô gái kia cũng khô cả lưỡi, không ngờ rằng tên hôi hám này lại có tiền như thế, đ xem thường anh rồi.






Cô cũng không do dự mà nhìn Thường Ninh thêm mấy lần, dù sao thì một ngàn vạn cũng không phải là muốn lấy ra thì lấy.



Bội Bội bị Thường Ninh nắm tay, vẻ mặt cô mờ mịt, cô vẫn có khái niệm một vạn hơn là bao nhiêu tiền, nhưng một ngàn vạn thì cô chỉ biết là rất nhiều tiền, nhưng cụ thể là nhiều cỡ nào thì cô không hình dung nổi.






Đồng thời, cô cũng cảm thấy kỳ quái, từ khi nào thì anh Thường Ninh lại có nhiều tiền như vậy?



"Quản lý đâu? Ra đây! Thường Ninh hưởng vào phía trong tiệm, kêu lên một tiếng.






Quản lý đang trong văn phòng, đổ nhiên thấy thông báo tiền đến, lúc cô nhìn thấy một ngàn vạn, phản ứng đầu tiên của cô là liệu mình có bị ảo giác không, thế nhưng sau khi đếm kỹ một loạt số 0, cô như chết lặng.



Khách hàng của cửa hàng bọn họ tuy đều là người có tiền, nhưng thật sự chưa có ai trực tiếp quẹt một ngàn vạn cả, đây quả thật là thần tài mà!






Quản lý không chút do dự, trực tiếp lao ra ngoài, thông qua camera quan sát, cô đã biết người quẹt một ngàn vạn là Thường Ninh, nên vội ra tiếp đón.



Cô cung kinh nói: “Vị khách quý này, bây giờ ngài là hội viên tôn quý nhất của cửa hàng chúng tôi, nếu ngài cần gì, chúng tôi đều có thể phục vụ ngài 24/7! Còn vị đây chắc là tiểu thiếu gia, thật đáng yêu, còn cả vị tiểu thư này nữa, thật xinh đẹp!”






Quản lý vừa nói chuyện với Thường Ninh, vừa khen lấy khen để Bội Bội và đứa bé trong lòng Thường Ninh kia.



"Tiểu Hứa, ngây người ra ở đó làm gì, may đi pha trà cho khách quý!"






Sau đó cô quát với cô nhân viên kia.



Cô nhân viên họ Hứa kia cũng cuống quýt lên đi pha trà.






"Trà thì tôi không uống, vừa này bọn tôi đến của hàng của các người, bị nhân viên của cô không nhưng không cho vào, mà còn chê quần áo của bọn tôi dơ bẩn, thậm chỉ còn đuổi bọn tôi đi, bây giờ tôi muốn hỏi các người, CÓ còn muốn đuổi bọn tôi đi không?” Thường Ninh nhàn nhạt nói.



Mặt tiểu Hứa biến sắc, sợ đến mức trong lòng run rẩy, vội nói, “Thật xin lỗi tiên sinh, la tôi có mắt như mù, mong ngài bỏ qua cho tôi!”






"Đủ rồi, tiểu Hứa, cô bị đuổi việc! Khách quý này là người mà cô có thể đắc tội sao? Ngoài ra thì, tiền thưởng năm nay của cô cũng sẽ bị cắt!” Quản lý lập tức nói, chỉ là một nhân viên bán hàng mà dam đắc tội với vị thần tài này, phải đuổi việc ngay.



Tiểu Hứa ngay lập tức trợn tròn mắt, phải biết làm việc ở cửa hàng này, đãi ngộ rất tốt, dù sao cũng là của hàng cao cấp, thu nhập hàng tháng cũng không ít, nhưng cô vào được đây là nhờ quan hệ, còn hy vọng sẽ vớ được một người chồng nhiều tiền, kết quả chưa kịp đã bị đuổi việc rồi.








Quan trọng là tiền thưởng năm nay cũng không còn nữa, vậy thì khác gì làm không công một năm? Cô ta đau lòng vô cùng, lại rất hối hận, nếu cô ta biết Thường Ninh có tiền nhiều như thế, cô ta cũng chẳng ngăn anh làm gì.



Thậm chí, cô còn định van cầu Thường Ninh.






Nhưng căn bả Thường Ninh không hề liếc mắt nhìn cô một cái.



Loại người thấp hèn mà đi khinh thường người khác như vậy cần phải được dạy dỗ.






Cô ta cũng tuyệt vọng, biết rằng chuyện của mình không thể được cứu vãn được nữa, liền như người mất hồn mà đi thu dọn đồ đạc của mình.



"Đồ của cô ấy đều được mua ở chỗ của các người, giúp cô ấy lấy một bộ mới, tiền trừ vào tài khoản của tôi!"






Lúc này Thường Ninh chỉ vào cô gái nãy giờ không nói gì.



Quản lý nhìn cô gái một lượt, sau đó lấy một bộ y đúc đưa cho cô ấy.






Cô gái này đương nhiên là cô biết, bình thường hay mua quần áo ở đây.



Thấy Thường Ninh mua cho cô gái ấy quần áo, cô còn tưởng quan hệ của hai người khá tốt.






"Tiểu thư Trương, bạn của cô thật tốt, quần áo bị bẩn là đổi một bộ mới cho cô ngay.”



Cô gái Trương Đình kia có chút xấu hổ, cũng không định giải thích gì.






Cô không biết là sau khi thay xong quần áo thì rời đi ngay, hay là nên ở lại kết bạn với người này.



Dù sao thì người khác lấy ra một ngàn vạn, không thể nào mà cô không có ý gì được.






"Cô tiểu thư này, quần áo thì tôi đã đền rồi! Bây giờ, nên đến lượt tôi tính với cô nhỉ! Cô tát em gái tôi một các, chuyện này lên tính thể nào đây?"



Thường Ninh cũng không có ý để cô đi, lạnh lùng nhìn Cô.






Nghe thấy lời của Thường Ninh, sắc mặt Trương Đình thay đổi, tức giận nói: “Tên kia, em gái của anh đụng vào người tôi, tôi đánh cô ta cũng là chuyện bình thường! Đừng tưởng mình là một tên nhà giàu mới nổi mà có thể lên mặt với bà đây, tôi nói cho anh biết, bà đây gặp loại người như anh cũng nhiều rồi, có được chút tiền dơ bẩn đó thì giỏi lắm sao? Bà đây không sợ anh nhé!"



"Đây là lý do cô đánh em gái tôi?" Thường Ninh chỉ lạnh lùng hỏi lại.






Quản lý tựa như cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.



Cô nhìn Thường Ninh, rồi lại quay sang nhìn Trường Đình.






Mở miệng nói: "Tiểu thư Trương, sao cô lại có thể động tay với một bạn nhỏ chứ, cô vẫn lên xin lỗi vị tiên sinh này đi!"



Vừa rồi Trương Đình cầm ra thẻ thành viên vàng năm mươi vạn, nhưng Thường Ninh cũng vừa quet một ngàn vạn, nếu so sánh hai bên, đương nhiên cô sẽ nghiêng về Thường Ninh rồi.






Đương nhiên, Trương Đình cũng không phải đèn cạn dầu, cô lập tức mắng chửi ầm lên: “Chuyện này thì liên quan gì tới cô, cô có tin tôi bảo bạn trai tôi dẫn người đến lập tức san bằng cửa hàng của cô không, bạn trai tôi là người của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn đó!”



Vừa nghe thấy câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, quản lý im miệng ngày.






Đó là thế lực ngầm lớn nhất khu vực này, các cửa hàng cung quanh đây, bao gồm cưa hàng của bọn họ, hằng năm đều đóng phí bảo kê cho câu lạc bộ đêm Khải Hoàn mới có thể được an toàn.



Thế như nghe nói mấy này trước câu lạc bộ đêm Khải Hoàn đã đóng của mấy ngày, hình như là do thay đổi chủ, nhưng cũng đã mở trở lại.






Tuy cô không hiểu mấy chuyện của thế lực ngầm, nhưng chuyện đổi chủ cô vẫn hiểu, không phải chỉ là một người khác lên làm chủ thôi sao, tính chất hoạt động thì cũng chẳng có gì thay đổi.



Không ngờ bạn trai của tiểu thư Trương này lại là người của câu lạc bộ đêm Khải Hoàn, chuyện này có vẻ hơi rắc rối rồi.






Cô cũng dùng ánh mắt khuyên Thường Ninh quên đi.



Dù sao thì cô cũng coi Thường Ninh là thần tài, cô không muốn vị thần tài này xảy ra chuyện gì.






Thường Ninh chỉ lạnh lùng cười, “Người của câu lạc bộ Khải Hoàn thì giỏi lắm sao?”



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom