• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (7 Viewers)

  • Chap-75

Chương 74: Nhất định phải giải quyết tốt!






**********



Bên ngoài, chiếc RV của Hồ Diệu Phát đã đậu ở cửa.






Trên xe còn chở hai bác sĩ ngoại khoa hàng đầu.



Vừa nhìn thấy Sở Nhiễm và Tư Đồ Dĩ Hà bước ra, ông ta lập tức mở cửa xe.






“Cô Sở Nhiễm, cô Tư Đồ, mời lên xe!"



Tư Đồ Dĩ Hà hơi sửng sốt.






Sở Nhiễm thì ngược lại, dường như cô ấy không bất ngờ chút nào còn kéo Tu Đồ Dĩ Hà lên xe ngồi.



Đợi các cô lên xe xong, Hồ Diệu Phát khởi động xe đi ngay.






Cũng không chào hỏi Sở Nguyệt và vợ chồng Sở Sơn Hà vừa mới đuổi theo ra.



Không phải ông không muốn chào hỏi, mà ông cảm thấy chưa đến lúc. Hơn nữa, cậu Ninh có dặn dò phải nhanh chóng điều trị tay cho cô Sở Nhiễm, ông ta không dám chậm trễ.






“Tại sao Nhiễm Nhiễm lại lên chiếc xe đó?"



"Còn là xe RV nữa, con bé quen biết người giàu có như vậy từ khi nào thế?"






Vợ chồng Sở Sơn Hà nhìn thấy Sở Nhiễm lên xe và đi mất, họ không khỏi mở to hai mắt.



"Con bé sẽ không có tình cảm với người nhà giàu kia chứ..."Trần Di đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ.






Trong lòng Sở Sơn Hà cũng lộp bộp một tiếng



“Mẹ ơi, mẹ đừng đoán mò nữa, mặc dù tính tình của Nhiễm Nhiễm hơi lỗ mãng nhưng em ấy vẫn biết chừng mực." Sở Nhiễm im lặng nhìn ba mẹ mình.






"Con bé biết chừng mực? Nếu con bé biết chừng mực thì sẽ không biển người khác thành thái giám!"



Lúc này, Sở Nhiễm đang dựa lưng vào ghế da, hơi híp mắt lại để cho hai vị bác sĩ xử lý vết thương cho cô.






Tư Đồ Dĩ Hà ngồi bên cạnh cô, cô ấy có chút sốt ruột.



Tuy nhiên, cô ấy càng lo lắng cho tay Sở Nhiễm hơn, không biết có ảnh hưởng đến việc kéo đàn violon sau này của cô không.






Là bạn tốt của Sở Nhiễm nên cô ấy hiểu rõ tình hình của Sở Nhiễm nhất.



Mặc dù Sở Nhiễm đã từ chối vị bậc thầy ở thủ đô, nhưng vị bậc thầy kia đã nhắn lại, chỉ cần Sở Nhiễm đồng ý thì có thể đến thủ đô tìm ngài ấy bất cứ lúc nào.






"Bác sĩ ơi, tay của Sở Nhiễm không sao chứ?" Hồ Diệu Phát ở một bên lo lắng hỏi.



Ông ta hiểu rõ rằng cô em vợ của cậu Ninh được bậc thầy thủ đô nhìn trúng, hai tay của cô ấy có giá trị vô hạn.






"Bây giờ chúng tôi chỉ thực hiện các bước đơn giản để xử lý vết thương thôi, phải chờ tới bệnh viện để điều trị chi tiết hơn. Cũng may là chỉ bị thương ngoài da, chắc không có vấn đề gì lớn, sẽ không ảnh hưởng đến độ linh hoạt sau này.”



Hồ Diệu Phát thở phào nhẹ nhõm.






Lúc này, Sở Nhiễm híp mắt nhìn Hồ Diệu Phát: "Ông đang làm việc thay cho anh rể tôi à?"



Hồ Diệu Phát ho khan hai tiếng: "Cô Sở Nhiễm, tôi thay ai làm việc không quan trọng, quan trọng là cô không sao là được!"






“Các người còn chưa chịu buông tôi ra!"



Bà Tưởng bị một số vệ sĩ kéo đến cửa nhà, bà ta tức giận đá vào người họ.






Vài vệ sĩ buông lòng tay ra, có vẻ không thèm quan tâm tới lời đánh mắng của bà ta.



Tưởng Hồng Sinh đã chuyển con trai về nhà dưỡng thương.






Lúc này nghe thấy tiếng động, ông ta bước ra.



"Tưởng Hồng Sinh, ông có còn là đàn ông không? Chuyện này cứ kết thúc như thế sao?" Bà Tưởng giận dữ hét lên với Tưởng Hồng Sinh.






Con trai xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà chồng bà lại lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, đây có còn là Tưởng Hồng Sinh mà bà biết hay không?



Bà ta tức giận đến mức phổi sắp nổ tung.






"Con trai bà đang nghỉ ngơi, bà có thể đừng ầm ĩ nữa được không." Tưởng Hồng Sinh bình tĩnh nói.



Nhắc đến con trai, bà Tưởng lập tức nghẹn ngào khóc nức nở: “Ông còn biết nó là con trai của ông à? Ông nhẫn tâm nhìn nó biến thành thế sao? Trong lòng ông không khó chịu ư?"






“Đối phương đâu phải nhân vật không thể trêu vào, ông thích làm con rùa rụt cổ vậy sao?"



"Hơn nữa cho dù đối phương có thực lực, nhưng với khả năng của Tưởng Hồng Sinh ông, chẳng lẽ ông còn sợ bọn họ à?"






Đối mặt với lời chất vấn liên tục của vợ mình, Tưởng Hồng





Sinh siết tay thật chặt, trên trán nổi gân xanh: "Bà không hiểu đâu, đằng sau sự việc này còn dính dáng tới một nhân vật lớn!"






"Nhân vật lớn? Một dòng họ hạng ba nho nhỏ còn không được nhà lớn chào đón, ông nói cho tôi biết coi bọn họ có thể quen biết loại nhân vật lớn nào?”



"Được rồi, chuyện này tôi tự có sắp xếp, bà đừng tiếp tục làm loạn nữa. Nếu như làm hỏng chuyện của tôi, tôi sẽ không tha cho bà đâu." Tưởng Hồng Sinh đột nhiên hung ác nói.






Bà Tưởng nhất thời im lặng.



Chồng mình đang làm gì bà rõ hơn ai hết, nếu chồng mình đã nói câu này thì bà biết chuyện này không xong rồi!






Hiện tại, nhà họ Sở đã nhận được khoảng vay một tỷ. Với dã tâm hừng hực, ông cụ Sở đã ký rất nhiều hạng mục hợp tác với các ông chủ lớn cùng một lúc.



Lần này, nhà họ Sở rất có khả năng sẽ trở thành nhà giàu có thật sự.






Ông cụ Sở đã giao phần lớn công việc cho ba con Sở Sơn Hải.



Lúc này, Sở An Hải đang vắt chéo hai chân nhàn nhã ngồi trong phòng làm việc của mình thưởng thức lá trà hảo hạng quý giá của mình.






Họ nhà Sở đang phát triển theo xu hướng rất phù hợp với tưởng tượng của ông ta.



Tuy nhiên điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy bất mãn chính là, đến bây giờ ông cụ vẫn chưa chịu giao quyền lực thật sự cho ông ta.






Chỉ có điều ông ta cũng không vội, ông ta tin rằng sẽ không bao lâu nữa ông cụ sẽ không thể nhúng tay vào bất cứ công việc nào của nhà họ Sở nữa.



Trong lòng ông ta cười lạnh, tới lúc đó nhà họ Sở sẽ hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay ông ta. Cái cảm giác đều nắm mọi thứ trong tay khiến ông ta cảm thấy thoải mái, thường thức trà cũng thấy ngon hơn.






"Ba ơi, không hay rồi!"



Đúng lúc này, Sở Gia Lượng hốt hoảng chạy vào.






"Có chuyện gì mà luống cuống như vậy? Hiện tại, con là người sắp làm việc lớn rồi, cứ vội vàng hấp tấp như thế còn ra thể thống gì?" Sở An Hải đặt chun trà xuống, bình tĩnh hỏi.



Bấy giờ, Sở Gia Lượng mới cầm ấm trà lên uống ừng ực hết hai hớp rồi nói: "Hiện tại, Sở Nguyệt đã ký rất nhiều hợp đồng với tập đoàn Chí Tôn, hơn nữa, còn tự mình ký với phó tổng giám đốc Ngô!"






Nhìn lá trà cao cấp bình thường mình không nỡ uống lại bị con trai uống như uống nước lã, khóe miệng Sở An Hải hơi giật giật.



Nhưng ngay sau đó, ông không thèm quan tâm nữa. Dù sao ông chỉ có một đứa con trai, mọi thứ của ông sau này chẳng phải sẽ thuộc về đứa con trai này.






"Nhìn bộ dạng của con xem? Không phải chỉ ký vài hợp đồng thôi à? Có gì đáng ngạc nhiên chú?"



"Ba ơi, chuyện này không tầm thường đâu. Con nghe nói tập đoàn Chỉ Tôn có thể sẽ hợp tác lâu dài với bọn họ, còn muốn giúp bọn họ xây nhà máy và đổi mới thiết bị, nếu như lần này nhà chú hai trở mình có thể sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến địa vị của chúng ta!"






Nhắc đến việc này, Sở An Hải có chút tức giận.



Lúc trước bị Ngô Phi từ chối hợp tác, trong lòng ông ta đã nghẹn một bụng uất ức.






Hiện tại cái xí nghiệp cũ nát đó lại ngày càng phát triển, mặc dù ông ta không lo nhà chủ hai sẽ dựa vào cái nhà máy cũ nát đó để làm ảnh hưởng đến địa vị của ông ta, dù sao bây giờ ông ta cũng đang nắm giữ phần lớn hạng mục hợp tác với các ông chủ lớn khác.



Nhưng cục tức này khó mà nuốt trôi được.






"Đều tại con, ban đầu còn rẻ miệng muốn giao cái nhà máy đó bọn họ, giờ thì hay rồi, để bọn họ có cơ hội!"



Mặt Sở Gia Lượng đỏ bừng: “Lúc trước con chỉ muốn thể hiện lòng tốt thôi mà!"






“Hừ, nhưng bọn họ có nhớ tới lòng tốt của con không?" Sở An Hải hừ lạnh nói.



"Ba ơi, nếu như nhà bọn họ đã ăn cháo đá bát như vậy, chúng ta có nên thu hồi nhà máy lại không?” Sở Gia Lượng đỏ mặt đáp.






Sở An Hải hớp miếng trà: “Nếu như thu hồi được thì ngày đó ba đã lấy về rồi, bây giờ càng không nên, không thể xem thường thực lực của tập đoàn Chi Tôn được, số của cô cháu gái ba thật tốt, kết giao bạn bè cũng có thể dựa vào con trai của phó tổng giám đốc Ngô."



"Chẳng lẽ cứ như vậy coi như xong ư?" Sở Gia Lượng không cam lòng, oán hận nói: “Con còn thấy nhà bọn họ mới mua một chiếc xe, cứ tiếp tục thể này, tiền kiếm được từ nhà máy đó sớm muộn gì cũng rơi hết vào túi của bọn ho."






Sở An Hải trầm ngâm một lát, rồi nói một câu có ý tứ: "Quả thực bây giờ không thích hợp để thu hồi nhà máy, nhưng nếu như tập đoàn Chí Tôn mất lòng tin với bọn họ. Con nói xem, họ còn tiếp tục hợp tác không?"



Đầu tiên, Sở Gia Lượng hơi sửng sốt, ngay sau đó, hai mắt anh ta sáng lên: "Ý ba là muốn con phá hư sự hợp tác của bọn họ?"






"Sao có thể gọi là phá hoại? Là bọn họ không đủ năng lực không thể tiếp nhận vụ làm ăn lớn như thế!”



Sở An Hải cười thích thú: “Nếu như bọn họ không đủ năng lực mà tập đoàn Chí Tôn lại đầu tư nhiều tiền như vậy, nhất định sẽ tìm người hợp tác thích hợp khác, đến lúc đó có thu hồi nhà máy hay không thì có gì khác nhau? Nói không chừng, còn có thể khiến tập đoàn Chí Tôn tìm đến chúng ta ở những hạng mục khác và đạt được hợp tác thực sự."






Sở Gia Lượng sửng sốt một hồi lâu, ba mình đúng là lão hồ ly, anh ta lập tức hip mắt cười đáp: “Hiểu rồi ạ!" Tim người có phân lượng đi làm việc này, tiền bạc không thành vấn đề nhưng phải làm mọi việc thật tốt!” Lúc này,



Sở An Hải vỗ vỗ bả vai con trai và nghiệm mặt nói.






Sở Gia Lượng cũng nghiêm túc gật đầu: "Ba cứ yên tâm, con sẽ xử lý tốt việc này!"



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom