• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (5 Viewers)

  • Chap-71

Chương 70: Anh rế, có phải anh sợ tôi






**********



Thường Ninh vuốt vuốt mũi nói: “Không phải đồ tôi mua.



!




"Vậy là của Sở Nguyệt mua rồi?"



"Sở Nguyệt, con mua xe rồi, sao không nói một tiếng chứ, con thật sự không xem mẹ là mẹ con sao? Còn nữa, xe con mua, đưa cho cái tên rác rưởi này lái để làm gì? Trần Di lập tức khoanh tay lại tỏ vẻ vô cùng bất mãn.



!




Sở Nguyệt nhìn Thường Ninh một cái, biết là Thường Ninh không giải thích được.



Liền nói: “Xe này cũng không phải do con mua, là tập đoàn Chí Tôn tặng cho con, hơn nữa bọn họ muốn mở rộng đầu tư hơn vào xưởng, Ngô phó tổng sẽ đi đến xưởng khảo ngay Sở Sơn Hà vừa nghe thấy liền lập tức đứng lên.



!




"Thật không?"



"Vậy bố sẽ đi cùng con!”



!




Chuyện này làm sao có thể thiếu được ông ấy, hơn nữa, xưởng có thể làm ăn nên là do ông ấy bỏ ra không ít sức lực, kiểu người như Ngô phó tổng nhất định phải đi gặp mặt rồi,



"Vậy mẹ cũng muốn đi, dù gì thì giờ cũng có xe rồi, mẹ phải ngồi chứ." Trần Di cũng góp lời. Nghĩ rằng nhà mình tính ra cũng có một con xe rồi, trong lòng bà ấy không cần nói cũng biết là vui đến nhường nào, sau này ra ngoài không cần phải gọi taxi nữa rồi.



!




Sau đó bà ta còn nhìn kháy Thường Ninh một cái.



Hình như muốn nói là, chỉ trông chờ vào tên vô dụng này mua xe không biết đợi đến năm tháng nào, may mắn thay con gái mình làm ăn giỏi, được tập đoàn Chí Tôn nhìn trúng, tặng một con xe.



!




Thường Ninh mắt chỉ ngước nhìn lên trần.



Sở Nguyệt nghĩ ngoi một hồi, dù gì có thể họ cũng đến rất nhiều người, một mình cô ấy cũng chào hỏi không xuể. Cô gật gật đầu, "Vậy được thôi, bố mẹ cùng con đi đi, có điều, mọi người đừng có nói bậy bạ gi nhé."



!




"Con gái à, sao con lại nói như bố mẹ không biết tính toán gì hết vậy, thêm nữa, bố mẹ có hay làu bàu như vậy sao? Đi nhanh thôi, mẹ muốn xem xem, con xe đó trông như thế nào."



Trần Di cầm lòng không đặng liền đi ra ngoài trước.



!




"Tên vô dụng, nhớ nay ở nhà phải nấu cơm xong nghe!" khi đi ngang qua Thường Ninh bà ta còn mắng thêm một câu.



“Mẹ, nếu mẹ còn gắt gao với Thường Ninh như thế này thì mẹ đừng ngồi xe nữa." Sở Nguyệt giận nên có chút quá lời. Chiếc xe đó dù gì cũng của Thường Ninh, có điều cô ấy không thể nói rõ mà thôi, dáng vẻ mẹ như thế này có chút quả đáng.



!




Nếu như là thường ngày, Trần Di nhất định sẽ mắng mỏ Sở Nguyệt vài câu, nhưng hôm nay nghĩ rằng sau này đi ra ngoài cần xe, liền nhẫn nhịn lại cơn nóng giận trong người, hứ hứ với Thường Ninh vài câu rồi sau đó đi ra ngoài.



Đợi mọi người trong nhà đều đi, Thường Ninh cũng được yên tĩnh chốc lát.



!




"Anh rể, hôm nay muốn đi với em đi đón con không?"



Cũng ngay lúc đó, Sở Nhiễm chạy ra hỏi.



!




Thường Ninh hơi giật mình, bởi vì đây là lần đầu tiên di nhỏ chủ động gọi anh rể, làm cho anh ta có chút ngạc nhiên.



Nhanh chóng nói: “Hôm nay tôi không có việc, không cần phải phiền đến em."



!




Sở Nhiễm bĩu bĩu môi, “Anh có thể kiếm chuyện gì đó làm, em có thể giúp anh đón con, lần trước không phải em đón con giúp anh rất tốt đẹp sao."



Thường Ninh lùi thêm về sau vài bước.



!




"Nhiễm Nhiễm, em rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng ra xem nào."



Sở Nhiễm chỉ ngắm nghía anh ấy bằng đôi mắt xinh đẹp, thoáng qua vài ánh nhìn mê người,



!




"Có phải em thiếu tiền không?" Thường Ninh hít sâu vào một hơi, thật sự là sợ hãi cô dì nhỏ này, nhìn anh ấy với ánh mắt như thế này làm cho cả người anh ta đều không yên, đến nổi cả da gà hết lên rồi.



“Cứ như lần trước là được rồi." Sở Nhiễm nói, lộ ra hai lúm đồng tiền.



!




"Được. Nhưng con cái không cần em phải đón, em nên làm gì thì đi làm đi." Thường Ninh không nói thêm lời nào, cầm điện thoại lên chuyển cho Sở Nhiễm 1 nghìn tệ.



"Anh rế, có phải anh rất sợ em không?"



!




Đột nhiên, Sở Nhiễm ghé sát lại hơi thở như gấp gáp nói.



Hơi thở nhẹ nhàng ấm áp đó, còn có mùi hương thân thể của thiếu nữ làm mặt của thường Ninh hong đỏ, bị dọa muốn rớt cái điện thoại xuống sàn.



!




Có thể liên tục lùi về sau mấy bước, "Nhiễm Nhiễm em có chuyện gì thì có thể đừng ghé sát như này mà nói chuyện không. Tại sao anh phải sợ em? Được rồi được rồi, con sắp tỉnh rồi, anh phải đi xem xem."



Nói xong, anh nhặt điện thoại lên rồi chạy mất.



!




Cô dì nhỏ kiểu như thế này, anh không sợ mới là lạ!



“Hừ! Cho rằng lấy được chị tôi, làm cả ngày trời cũng chỉ là một tên vô dụng!" Sở Nhiễm nhìn thấy Thường Ninh luống cuống cả lên, khinh thường hếch hếch mũi lên.



!




Sau đó mang cái balo nhỏ lên đi ra ngoài.



Đợi cô ta rời khỏi, Thường Ninh mới đau đầu đau não đi ra ngoài, thở hắt ra một hơi dài.



!




Cô di nhỏ này đang học cấp 3, sắp thi đại học rồi còn không lo chỉ học hành.



Còn không hiểu thường ngày cô ta làm cái gì.



!




Cũng không biết cho tiền cô ta như vậy có phải là hại nó không.



Mặc dù cô dì nhỏ này là một người rất tinh quái, cũng sẽ không chịu thiệt gi.



!




Nhưng anh ta sợ rằng mình đi sai đường.





Lúc đó liền cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Hồ Diệu.



!




“Ninh Thiếu, việc mà anh giao phó tôi đã sắp xếp xong cả rồi, Ngô Cường cũng đi xử lý việc ở công xưởng của thiếu phu nhân rồi."



Vừa nhận được điện thoại của Thường Ninh, Hồ Diệu lập tức thông báo nhanh chóng, sợ hãi Thường Ninh có chi phật lòng.



!




"Tôi không phải hỏi anh những chuyện này, mà là việc liên quan đến em vợ Sở Nhiễm, anh giúp tôi điều tra một chút một số tư liệu của cô ấy tại trường học, bao gồm cả việc đánh nhau ẩu đả với người khác, giúp tôi điều tra một chút.



Hồ Diệu bên kia đầu dây điện thoại âm thầm thở hắt ra một hơi, "Mong Ninh thiếu yên tâm, tôi lập tức đi điều tra."



!




Còn lúc này, Sở Nhiễm đã đến một cảng cũ kĩ.



Đẩy một cánh cửa đã tróc sơn ra.



!




Căn phòng mặc dù đã rất cũ kĩ, nhưng bên trong được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, không có một chút bụi.



“Tư Đồ!” Sở Nhiễm vào cửa hét lên.



!




Rất nhanh từ trong phòng đi có một cô gái tóc kết hoa đi ra, mặc dù trông có vẻ giản đơn, thậm chí còn bị bạc trắng nhưng mà khó giấu được sự đẹp đẽ trên khuôn mặt tinh tế.



Chỉ là trong ánh mắt của cô gái thoáng qua một nét buồn, thiếu đi sức sống thanh xuân thiếu nữ nên có.



!




"Nhiễm Nhiễm, bạn đến rồi." Nhưng vừa nhìn thấy Sở Nhiễm, cô gái vô cùng vui vẻ, đi lên phía trước kéo lấy tay Sở Nhiễm.



“Nè, số tiền này đưa trước để xem bệnh cho mẹ bạn." Sở Nhiễm lấy 3000 tệ vừa nãy lấy được từ trong túi ra, đưa đến trước mặt cô gái.



!




Trong đó ngoài số tiền mà Thường Ninh đưa cô ra, còn lại là số tiền mà thường ngày cô ấy dành dụm lại.



Cô gái liên tục lắc đầu, “Nhiễm Nhiễm, cô đã giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không thể lấy thêm tiền của cô nữa."



!




“Cầm lấy!” Sở Nhiễm trực tiếp cầm tiền nhét vào tay cô gái, "Bệnh của mẹ cô không thể tiếp tục kéo dài nữa, cô còn khách sáo với tôi làm gì?"



Cô gái cầm chặt nắm tiền trong tay, trong mắt ướt đẫm lệ, "Nhiễm Nhiễm, cô giúp đỡ tôi như thế này, tôi thật sự không biết nên cảm ơn cô thế nào."



!




"Cảm ơn gì cơ chứ? Sở Nhiễm tôi đâu có thiếu tiền."



Sở Nhiễm cười cười vỗ vai cô gái.



!




Cô ấy hiện tại thực sự không thiếu tiền nữa rồi, cô ấy mới vừa phát hiện ra một kho báu lớn, người anh rể vô dụng kia của mình, không có tài cán gì khác, nhưng biệt tài giấu tiền riêng trong phòng cũng khá hay.



Bí mật này đều bị cô ấy phát hiện rồi, cô ấy còn thiếu tiền sao?



!




"Chăm sóc tốt cho mẹ cô nhé, tôi đi đây."



"Hụ hu... Sở tiểu thư đến rồi sao?”



!




Cũng chính vào lúc này, một người phụ nữ vịn tường đi từ trong phòng ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, kèm theo một tràn tiếng ho.



Cô gái mau chóng lại dìu người phụ nữ đó.



!




"Mẹ, Nhiễm Nhiễm lại vừa đưa cho con một số tiền, bảo con khám bệnh cho mẹ."



Người phụ nữ thở dài một hơi, "Sở tiểu thư, tôi thật sự không biết nên báo đáp ân tình của cô với chúng tôi như thể nào nữa."



!




"Không sao, con với Tư Đồ là bạn học tốt của nhau mà, cô oi, cô vào trong dưỡng bệnh đi, con đi đây nha."



Sở Nhiễm huơ huơ tay, đến nhanh, đi cũng rất nhanh.



!




Đợi sau khi Sở Nhiễm rời khỏi, người phụ nữ lại thở dài một hơi, “Dĩ Hà, con phải ghi nhớ ân tình của tiểu thư này dành cho chúng ta!"



Tư Đồ Dĩ Hà nghiêm túc gật đầu, “Con sẽ không quên đâu!"



!




Sau đó cô ấy như đột nhiên nghĩ ra điều gi, "Mẹ, con quên mất phải nói với cô ấy một chuyện, để con đuổi theo cô ấy."



Nói sau, sau khi nhét lại tiền vào tay mẹ, liền nhanh chóng đuổi theo.



!




Vừa đuổi theo đến cửa khẩu cảng, liền phát hiện Sở Nhiễm bị mấy tên thiếu niên lưu manh đầu đường xó chợ vây lại bên đó, gấp gáp xông qua bên đó.



"Tưởng Thành" một chốc nhìn rõ kẻ cầm đầu là ai, cô ấy thốt lên một tiếng kinh ngạc.



!




Tên thiếu niên đó ngậm một điếu thuốc, cười lộ ra hàm răng, "Cô gái xinh đẹp Tư Đồ, hóa ra cô em vẫn chưa quên tôi sao?" Tư Đồ Dĩ Hà nắm chặt tay thành củ, trong mắt ánh lên tia phẫn nộ, "Mày ra viện rồi?"



“Không sai, mày nói xem tao nhớ bọn mày biết bao nhiêu, vừa ra viện đã chịu không nổi muốn ra gặp bọn mày, tao nằm trong viện cũng phải hơn cả tháng luôn đó, bức bối muốn chết!"



!




Tên thiếu niên đó cười nhe răng ra, trong tay vẫn nắm chặt con dao nhỏ, nhìn dáng vẻ hắn tràn đầy sự uy hiếp.



Sở Nhiễm ngay lúc này nghiêng nghiêng đầu, bóp bóp các khớp ngón tay, "Xem ra lần trước đánh gãy một cẳng chân của ngươi vẫn còn nhẹ, nên đánh gãy cả hai cẳng chân luôn, không, ba cần chứ!"



!




Sắc mặt của tên Tưởng Thành biến đổi, vô cùng tức giận nói: "Sở Nhiễm, lần trước tao không cẩn thận bị mày trộm túi, lần này, tao chuẩn bị trước cả rồi, còn mang biết bao nhiêu người đến đây, mày còn dám ra vẻ trước mặt tao?"



Mấy tên nhóc trong bọn đi theo sau cậu ta lập tức tiến lên trước mấy bước, khí thế hung dữ trừng mắt nhìn Sở Nhiễm.



!




"Trộm túi?" Sở Nhiễm khinh thường hú một tiếng.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net



!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom