• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (7 Viewers)

  • Chap-49

Chương 48: Nhà họ Ngô thật sự rất mạnh sao?




Vietwriter

**********



Thường Ninh nhìn thoáng viên kim cương trong tay Ngô Thi Liễu, thẳng tay đoạt lấy.






Sau đó lại "bốp" một tiếng, vung ra một cái tát.



"Đây là đồ chơi của con tôi! Còn dám nói là kim cương của cô, thật to gan!"






Bốp!



Nói xong lại tát một cái,






"Dám đồ cho vợ tôi lấy kim cương của cô, ai cho cô dũng khí đỏ?!"



Bốp!






Lại một tiếng bàn tay vang lên.



"Loại như cô, ngay cả xách giày cho vợ tôi cũng không xứng, còn dám động đến cô ấy, thật không biết sống chết thế nào!"






Nhìn Thường Ninh mạnh mẽ không ngừng tặng Ngô Thi Liễu những cái tát, mọi người đều trợn mắt há mồm.



Vợ chồng Sở Sơn Hà cũng sợ ngây người, tên vô dụng này sao hôm nay lại lạ thế.






Sở Nguyệt thì thấy giống như trở lại trung tâm hội nghị Kim Toàn ngày đó, khi chính cô bị người phụ nữ điên kia bắt nạt, Thường Ninh cũng vậy bảo vệ cô mạnh mẽ như vậy.



Mà tên nhóc con kia lúc này lại khoa chân múa tay, vui sướng đứng lên, rõ ràng còn nhớ người phụ nữ tồi tệ kia đã dọa nó khóc.






Bị ăn liên tục mấy cái tát, đôi mắt Ngô Thi Liễu trống rỗng, hai chân nhũn ra, không đứng nồi.



Cô ta nổi điên lên, hét: "Đoi trưởng Phuơng, anh làm ăn cái gì thế, tôi bị đánh như vậy mà còn không mau bắt anh ta lại? Đem anh ta ra ngoài bắn chết!"






Mặc dù đội trưởng Phương có chút không vừa lòng với việc Ngô Thi Liễu dám ra lệnh cho bọn họ, nhưng anh ta cũng bị chọc tức.



Thường Ninh dám làm ngang nhiên làm trò trước mặt anh, điện cuồng đánh Ngô Thi Liễu, đây chính là không thèm để anh ta, để phủ sĩ quan thống lĩnh này vào mắt.






Anh ta tức giận vung tay: "Mau bắt anh ta lại!"



Mấy tên lính vừa rồi còn hơi há mồm, lúc này nhanh chóng xông lên định bắt Thường Ninh.






"Đội trưởng Phương đúng không? Tôi khuyên anh tốt nhất nên gọi cho cấp trên của mình!"



Lúc mấy tên binh lính kia xông đến, Thường Ninh chỉ thản nhiên nói.






Những người khác nhìn anh giống như nhìn tên ngốc. Vợ anh lấy trộm đồ còn chưa tính, anh ta còn dám ở đây đánh người, đánh xong còn dám quăng như vậy, anh nghĩ mình là ai?



Mấy tên lính kia cũng bị lời nói của anh làm cho hơi sửng sốt.






Mà đội trưởng Phương rõ ràng bị giọng điệu và thái độ của Thường Ninh chọc tức, mang theo vài phần giận dữ nói: "Tên thối tha, vừa rồi vợ cậu nói quen biết Lâm phó quan, được lắm, bây giờ tôi liền gọi điện cho Lâm phó quan, nếu ông ấy nói không quen biết các người, tôi xem các người chết thế nào!"



"Đội trưởng Phương, sao anh có thể tin lời anh ta nói, mau bắt bọn họ lại, trị tội bọn họ thật tốt vào!"






Ngô Thị Liễu nhảy dựng lên, hét lớn. Cô ta hận Thường Ninh và Sở Nguyệt thấu xương, ước gì có thể đem hai người ra đánh chết.



"Tôi làm việc còn nhờ cô dạy sao?" Đội trưởng Phương hung hăng trừng mắt liếc Ngô Thi Liễu.






Ngô Thi Liễu không dám lên tiếng nữa, chỉ là ảnh mắt vẫn tràn ngập sự oán hận, nhìn chằm chằm vào Thường Ninh.



Đội trường Phương rất nhanh đã gọi được cho Lâm phó quan, lúc đầu còn nói rất to, báo cáo tình hình ở đây, nhưng sau đó giọng anh ta dần nhỏ đi, sắc mặt cũng thay đổi.






Sau đó anh ta nhìn Thường Ninh, nói lắp bắp, đúng lên: "Tôi, tôi... Tôi biết rồi, Lâm... Lâm phó quan!"



Mấy tên lĩnh nhìn sắc mặt anh ta thay đổi, trong lòng cũng dâng lên một tia bất an.






Họ thận trọng hỏi: "Đội trưởng, sao thế?"



Những người khác cũng nhìn đội trưởng Phương, muốn biết câu trả lời.






"Đi gọi quản chế đến đây cho tôi." Đội trưởng Phương vung tay lên, ra lệnh.



Vừa nghe nói phải điều quản chế đến, mặt Ngô Thi Liễu biển sắc: "Đội trưởng Phương, rõ ràng vật chứng nhân chứng đều đủ rồi, còn gọi quản chế đến làm gì?"






Cô ta cho rằng đối phương chỉ là một kẻ trong dòng họ hạng ba, chỉ cần đủ tang chứng vật chứng là người của phủ sĩ quan thống lĩnh chắc chắn sẽ tin cô ta, không cần xem xét gì nữa.



Đội trưởng Phương không thèm để ý đến cô ta, đi đến trước mặt Sở Nguyệt.






"Cô Sở, lúc trước tôi đã lỗ mãng rồi, chưa biết rõ sự tinh đã ngông cuồng nhận định, vẫn mong cô tha thứ!"



Thái độ này của anh ta khiến cho những người có mặt đều ngây ra.






Một linh cảm không lành nảy lên trong lòng họ.



Chẳng nhẽ bọn họ thật sự quen biết Lâm phó quan?






Trần Di lúc này cuối cùng cũng hãnh diện, chống hông nói: "Đã sớm bảo cậu gọi cho Lâm phó quan xác nhận một chút, bây giờ mới biết chúng tôi không nói dối!"



Vẻ mặt đội trưởng Phương xấu hổ, thoảng nhìn Thường Ninh: "Bà nói đúng, là tôi không làm tròn chức trách."






Mọi người ồ lên, điều này đã chứng minh nhà bọn họ thực sự quen biết Lâm phó quan.



Vẻ mặt cả đám người bắt đầu bối tối, vừa rồi bọn họ thế mà lại mắng người khác quả lớn.






"Cho dù các người quen biết Lâm phó quan thi đã sao? Ăn cắp đồ chính là ăn cắp đồ, tôi tin Lâm phó quan tuyệt đối sẽ xử lý chuyện này công bằng!"





Lúc này, Ngô Thi Liễu vẫn không phục, nói.






Cho dù có gọi quản chế đến, chuyện không thấy kim cương trên người cô ta vẫn là thật, vẫn còn chuyện để nói.



Nghe cô ta nói thế, sắc mặt đám người lại trở nên kì lạ. Đúng vậy, nói sao cũng là trộm đồ, còn là một viên kim cương lớn như vậy, Lâm phó quan chắc chắn sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp tác đâu.






"Máy giám sát đến đây!"



Đúng lúc này, vài tên bình lính ôm một cái máy đến, phát cảnh sảnh trước từ đủ mọi góc khác nhau.






Mọi người đều nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.



Ngay cả Ngô Thi Liễu cũng chăm chú nhìn vào màn hình, cô ta muốn biết rốt cuộc kim cương trên người cô ta đã đi đâu.






Thường Ninh thì chỉ lẳng lặng nắm tay Sở Nguyệt, khiến cô thả lỏng hơn.



Đối với anh, anh không cần xem cũng biết vợ mình trong sạch. Nhưng vì muốn những người kia khâm phục khẩu phục, anh cũng chẳng nói gì nữa.






Màn ảnh rất nhanh chiếu tới màn Ngô Thi Liễu ngồi nói chuyện với người bồi bàn.



Mọi người đặc biệt thấy rõ, sau khi Ngô Thi Liễu nói chuyện xong, xoay người rời đi, trên mặt đất có thứ gì đó lóe sáng.






Đội trưởng Phương sai người phóng to.



Thứ lỏe sáng đó quả thật là một viên kim cương, nhưng chỉ bằng mắt bồ câu. Tuy rằng cũng là một viên kim cương lớn, nhưng không thể sảnh với viên kim cương kia được.






"Cô Ngô, đây có phải viên kim cương của cô không?" Đội trưởng Phuơng lạnh lùng hỏi.



Sắc mặt Ngô Thi Liễu trắng bệch, không nói nên lời.






Mọi người cũng đều nhìn cô ta một cách kỳ lạ, tuy rằng chưa vạch trần chân tướng, nhưng bọn họ cũng chẳng phải kẻ ngốc.



"Tiếp tục phóng!" Đội trưởng Phương phất tay.






Hình ảnh kế tiếp chinh là tên bồi bàn kia nhặt viên kim cương lên, nhìn xung quanh một chút rồi giấu viên kim cương xuống dưới một cái bàn.



Sau hình cảnh tên bồi bàn là cảnh Ngô Thi Liễu đến làm phiền Sở Nguyệt.






Nhìn cảnh vợ mình bị bắt nạt, Thường Ninh giận phát run.



Sở Nguyệt cảm nhận được, vỗ nhẹ lên tay anh: "Không sao, tất cả đều đã qua."






Hình ảnh rất nhất nhanh đã tới, tên bồi bàn kia muốn ôm đứa nhỏ họ Sở Nguyệt, sau đó bị Sở Nguyệt từ chối.



Gã lặng lẽ rời khỏi đám đông, lấy ra viên kim cương đã giấu dưới bàn rồi không một tiếng động đi khỏi sảnh lớn.






Sở Nguyệt nhớ tới cảnh đó, mồ hôi lạnh ứa ra.



Cô đoán rằng lúc đó tên bồi bàn muốn ôm đứa nhỏ thay mình chính là để giấu kim cương vào người đứa nhỏ nhằm mưu hại cô. Nếu thật là như vậy, cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không gột sạch tội.






May thay cô không cho gã ta ôm đứa nhỏ, nghĩ lại vẫn thấy sợ.



"Mau theo tôi bắt tên bồi bàn kia về đây!" Đội trưởng Phương ra lệnh, sau đó lập tức dẫn binh lính đi bắt tên bồi bàn.






Sự thật đã rõ rành rành.



Mọi người lúc này cũng đều xấu hồ củi đầu.






Ánh mắt đều không giấu được sự tức giận với Ngô Thi Liễu.



Bọn họ đã gặp qua nhiều kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp người nào không biết xấu hổ đến vậy. Rõ ràng là mình không cần thận làm rơi, bị người khác nhật được, lại còn nói là bị trộm.






Mà lại càng không phải chính là, rõ ràng không phải kim cương của mình, còn cố tình vô liêm sỉ nói là của mình. Viên kim cương kia to hơn của cô ta mấy lần liền, cô ta vẫn còn dám nhận?



Ngô Thi Liễu cảm nhận được ánh mắt giận dữ của mọi người, liên tục lùi về phía sau.






"Chuyện này không thể trách tôi được, tôi đâu biết viên kim cương của mình bị tên bồi bàn kia nhặt lên giấu đi, tôi thật sự nghĩ nó bị trộm."



Cô ta còn làm bộ mình là người bị hại.






Bốp!



Đội trưởng Phương không chịu nổi nữa, vung ra một cái tát.






"Đây là lý do cô vu tội cho cô Sở sao?" Anh ta tức giận nói.



Ngô Thi Liễu bưng mặt, muốn thanh minh nhưng lại không dám






Trong lòng cô ta cũng oan ức muốn chết, than thở: "Không phải chỉ là hiểu lầm sao? Tôi thừa nhận tôi sai rồi còn không được sao!"



"Tôi đâm cô một dao rồi nói tôi sai rồi nhé, được không?" Trần Di hừ lạnh. "Chẳng qua các người chỉ là một cái dòng họ hạng ba mà thôi, có tư cách gi mà hung hăng trước mặt tôi!"






Bị đội trường Phương dạy dỗ, cô ta còn có thể nin nhịn, nhưng bị mấy người dòng họ hạng ba này dạy dỗ, lòng cô ta vô cùng không phục. Đặc biệt vùa rồi Thường Ninh còn cho cô ta mấy cải tát, trong lòng cô ta đã sớm hận cái nhà này muốn chết.



Dù ở phủ sĩ quan thống lĩnh này không làm gì được bọn họ, cô ta thề sau này nhất định sẽ không cho những người này sống yên ổn.






"Nhà họ Ngô thật rất mạnh sao?" Lúc này, Thường Ninh mới lạnh lùng mở miệng.



Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom