• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (4 Viewers)

  • Chap-33

Chương 32: Vòng tay quý phi






**********



"Đây là tặng cái gì đây, hóa ra là vòng tay dùng sơn đen bôi đen lên!”






Sau khi Sở Gia Lượng mở cái hộp này ra, lập tức cười nhạo một tiếng.



Còn lấy vòng tay ra, trình diễn cho bốn phia nhin.






Đồng thời lớn tiếng nói: "Mọi người nhìn xem, đây chính là quà mà con rể điển hình Thường Ninh của nhà họ Sở chúng ta tặng quà cho bà nội mới!"



"Ha ha ha... Thường Ninh lại có thể tặng cho bà nội một cái vòng tay nát như vậy, chắc đây không phải là anh ta mua trên via hè đầu nhi!"






"Nói mua trên sạp hàng là còn coi trọng anh ta rồi, có khi là nhặt trên ven đường đấy. Mọi người không thấy cái hộp vừa nát vừa cũ sao, ha ha..."



Trong lúc nhất thời, tiếng cười nhạo vang lên liên tiếp, tràn ngập toàn bộ đại sảnh.






"Cái tên Thường Ninh này quả nhiên là không cầm ra được cái gi ra hồn, dùng hàng via hè để lừa dối bà nội mới!"



“Mọi người cũng không ngẫm lại, cái tên vô dụng kia sao có thể lấy ra thứ gì giống như quà tặng được chú."






"Tim một người đàn ông như vậy, thật sự là làm mất hết mặt mũi của phụ nữ nhà họ Sở chúng ta."



"Người nào đó còn sợ mất mặt sao? Không phải mặt của cô ta đã sớm mất ở nhà rồi sao?"






Mấy người nữ bối trẻ tuổi của nhà họ Sở đang cười nhạo Thường Ninh và đồng thời, họ cũng không quên tiện thể lôi Sở Nguyệt ra chế giễu chung, âm thanh còn đặc biệt lớn.



Giọng nói của các cô ấy, từng câu từng chữ vào trong tai Sở Nguyệt.






Điều đó khiến cho trong lòng Sở Nguyệt không vui chút nào.



Và cô cũng rất tức giận.






Cô rõ ràng đã cho Thường Ninh hai mươi nghìn nhân dân tệ, sao cuối cùng là mua cái hàng vỉa hè này?



Vẻ ngoài của vòng tay đó đúng là quá kém, cho dù ai nhìn vào cũng sẽ cảm thấy nó chính là một món hàng mua ở via hè, nếu nói nhặt ở ven đường thì chua chắc không ai tin.






"Sở Nguyệt, về rồi mau ly hôn với kẻ vô dụng này, cầm một món đồ mất mặt như vậy, còn không bằng làm một con rùa đen rút đầu!” Trần Di nghe thấy những lời châm chọc khiêu khích kia, phổi cũng sắp tức đến nổ tung rồi.



"Mẹ, món quà kia là con kêu Thường Ninh mua, con đưa cho anh ấy hai mươi nghìn nhân dân tệ, có lẽ anh ấy đã bị người ta lừa rồi." Tuy rằng Sở Nguyệt rất tức giận, nhưng vẫn giúp Thường Ninh giải thích một tiếng.






“Vậy thì điều đó đã nói rõ cậu ta càng thêm vô dụng! Mặt mũi của nhà chúng ta đã bị anh ta làm mất hết, không làm cho anh ta cút thì cuộc sống của nhà chúng ta sẽ không trôi qua được!" Trần Di vô cùng tức giận nói.



Sắc mặt ông cụ Sở vào lúc này cũng rất khó coi, hung dữ trừng mắt liếc về phía Sở Sơn Hà.






Sở Sơn Hà sợ tới mức suyt chút nữa trượt xuống từ trên ghế, gương mặt ông trắng bệch nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng vậy, cái cuộc hôn nhân này nhất định phải bỏ!"



Sở Nguyệt chỉ ôm đứa nhỏ thật chặt, cắn môi không lên tiếng. Sở Gia Lượng rất hài lòng vì hôm nay đã khiến cho Thường






Ninh trở thành thằng hề làm trò cười cho đám đông.



Anh ta còn cố ý vỗ bả vai Thường Ninh: "Người đồ bỏ đi thì đồ nó tặng đều là đồ bỏ. Nếu như tôi là anh thì chẳng bằng tìm một khối đậu hũ đâm đầu vào tự sát rồi!”






"Sao anh không biết rằng anh mới chính là đồ bỏ đi!" Thường Ninh thản nhiên nói.



Dẫu sao Hồ Diệu Phát cũng là một tổng giám đốc của tập đoàn, đồ vật ông ấy lấy ra làm sao có thể kém được, những người này cũng quá không biết nhìn hàng rồi.






"Thằng nhãi ranh, mày nói ai là đồ bỏ đi hả?” Sở Gia Lượng không ngờ Thường Ninh còn dám cắn ngược lại anh ta một cái, anh ta đã vung nắm đấm lên.



"Còn ngại chưa đủ mất mặt, còn không mau ném cái đồ bỏ đi kia cho tôi!" Lúc này ông cụ Sở tức giận nói.






Đại sảnh yên tĩnh trở lại trong nháy mắt.



Sau khi Sở Gia Lượng oán hận nhìn thoáng qua Thường Ninh, anh ta vội vàng đi tới cửa, định ném chiếc vòng tay này ra ngoài.






"Khoan đã!"



Chỉ thấy Y Tử Hà đột nhiên đứng lên ngăn cản nói.






Sở Gia Lượng sững sờ: “Cô Y, sao vậy?”



Tất cả mọi người trong đại sảnh cũng không hiểu nhìn Y Tử Hà.






Ngay cả ông cụ Sở cũng thắc mắc, hiển nhiên ông biết rõ thân phận Y Tử Hà nên rất lễ độ nói: "Cô Y, kia chỉ là một cái vòng tay nát, có vấn đề gì không?"



"Vòng tay nát?"Y Tử Hà lạnh lùng mở miệng nói: "Không ngờ ông cụ Sở lại là một người không có chút kiến thức nào.”








Lời này khiến cho tất cả mọi người của nhà họ Sở khẽ giật minh, thậm chi vẻ mặt cũng có hơi khó coi.



Ngay cả ông cụ, mặt ông cũng trầm xuống một chút.






Thầm Lệ ở bên cạnh ông cũng hơi tò mò, chẳng lẽ cái vòng tay đó còn có cái gì đặc biệt ư.



Tào Thu Huy vội vàng kẻo em họ một cái, tuy rằng hiện tại nhà họ Tào đè trên nhà họ Sở một đầu nhưng ở nơi đại chúng thế này, không thể nói vài chuyện khiến cho nhiều người tức giận được, hơn nữa anh ta cũng sắp trở thành con rể của nhà họ Sở rồi.






Nhưng Y Tử Hà lại hất tay của anh ta ra, trực tiếp đi đến trước mặt Sở Gia Lượng, đoạt chiếc vòng tay đó.



"Chuẩn bị cho tôi một it dấm chua!"






"Dấm chua?" Sở Gia Lượng khẽ giật minh.



Đôi mi xinh đẹp của Y Từ Hà chớp chớp: “Sao hả? Đừng nói nhà họ Sở ngay cả dấm chua cũng không có?"






"Đương nhiên không phải." Tuy rằng Sở Gia Lượng không hiểu Y Tử Hà cần dấm chua làm gì, nhưng vân ngoáy mông tự mình đi lấy dấm chua rồi.



Vẻ mặt của những người khác cũng tò mò.






Trong lòng Sở Nguyệt cũng bắt đầu hồi hộp, thứ có thể khiến cho cô Y hứng thú, vậy có lẽ vòng tay đó cũng không phải gì đó hàng via hè, có khó năng cao là mình đã trách lầm Thường Ninh.



Rất nhanh, Sở Gia Lượng đã lấy dấm chua tới.






Y Tử Hà lấy một cải khăn tay ra, đổ một ít dấm chua lên trên, rồi sau đó bắt đầu chà lau vòng tay đó.



Mọi người chỉ nín thở nhìn một màn này.






Y Tử Hà lau lau cả buổi mới xong, sau đó nâng vòng tay để dưới ảnh đèn.



Chiếc vòng tay đó đầu còn dáng vẻ của bị sơn đen bôi đen, mà óng ánh long lanh, sáng rọi bốn phía, thanh tịnh trong suốt như thủy tinh.






Và còn có thể nhìn thấy từng điểm màu xanh biếc nhà nhạt bên trong, tựa như nhiều đóa hoa nhỏ, rồi lại như từng ảng mây vây quanh, hoa văn rõ ràng, thanh lịch tự nhiên.



"Đây là?" Lúc này ông cụ Sở đã đứng lên, biểu cảm đã có phần nghiêm túc.






Dù sao ông đã tới tuổi này rồi, cho dù đã được nhìn thấy không ít đồ ngọc trân bảo, nhưng bây giờ chiếc vòng tay này lại có thể cho ông cảm giác không tầm thường.



Thẩm Lệ cũng chăm chú nhìn ngắm chiếc vòng tay đó, đôi mắt đẹp tới nháy mắt cũng không nháy mắt, vòng tay xinh đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy.






Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm, cho dù bọn họ cũng không có kiến thức, nhưng cũng có thể nhìn ra chiếc vòng tay không phải mặt hàng tầm thường.



Đặc biệt là những người phụ nữ trẻ tuổi kia, nhìn chiếc vòng tay đó, trong mắt cũng đã nổi lên tia sáng kỳ lạ.






Vòng tay xinh đẹp như vậy, mang lên cổ tay, nhất định nhìn rất đẹp.



Biểu cảm Sở Gia Lượng cũng cứng ngắc, anh ta không ngờ cái vòng tay nát này còn có thể trở nên xinh đẹp như vậy, ngay cả ông nội cũng coi trọng.






Đồng thời, trong lòng của anh ta cũng khó chịu vô cùng.



Sao cô Y phải giúp cái kẻ vô dụng này ra mặt?






Trước đó lúc anh ta lấy Ngũ Phúc Lâm Môn cũng không thấy cô Y khen ngợi hai câu.



Hiện tại cuối cùng Sở Nguyệt cũng yên lòng, thậm chí còn mơ hồ có hơi áy náy vì vừa rồi trách oan Thường Ninh.






Nhưng vẻ mặt xem thường của Trần Di đã thêm hận ý: "Cho dù chiếc vòng tay này không phải hàng via hė, vậy chắc chắn cũng không tới hai ngàn, số tiền còn dư lại chắc chắn đã bị kẻ vô dụng đó tham nhũng rồi!"



Sở Nguyệt đã không còn tâm trạng tiếp tục quan tâm mẹ minh nữa, cô chỉ tò mò mình đưa cho anh hai mươi nghin đù mua cái vòng tay này sao?






Tuy rằng cô không rành đồ ngọc, nhưng vừa nhìn đã biết vòng tay này có giá trị không nhỏ rồi, chỉ có hai mươi ngàn chắc chắn không mua được.



"Cô Y, xin hỏi vòng tay này thuộc loại gì?"






Lúc này, ông cụ Sở tự mình đi tới hỏi, tuy rằng ông có thể cảm nhận được chiếc vòng tay này không tầm thường, nhưng không phân biệt được.



Thẩm Lệ kéo ông, càng thêm muốn biết giá trị chiếc vòng tay này.






Mọi người ai cũng đều nhìn về phía Y Tử Hà, trên mặt tràn đầy nghi vấn.



"Đây là Cao Băng Phiếu Hoa, vòng tay quý phi ngày xưa."






Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom