• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (5 Viewers)

  • Chap-29

Chương 28: Thẻ chí tôn Tứ Hải




Vietwriter

**********



Những cô gái bán hàng cười châm biếm.






Cầm điện thoại giả vờ nói vài câu là có thể thu mua tập đoàn Hồ thị sao?



Anh nghĩ anh là ai?






Ngu ngốc cũng không có khôi hài như vậy.



Liễu Tinh Tinh lại không cười, cô ta đang rất tức giận.






Trước kia anh là một người thành thật, tại sao bây giờ anh không chỉ học đánh người mà còn mạnh miệng nói chuyện vô cùng hoang đường.



Nếu anh có tiền có năng lực như thế thì đi ở rể làm gì?






Thẩm Yên cũng không cười, cô nhìn thấy Thường Ninh hơi kỳ la.



Giá trị của tập đoàn Hồ thị cũng không tính là cao, nhưng phải






biết là tập đoàn Hồ thị có nhà họ Bạch làm hậu thuẫn, làm sao có thể dễ dàng thu mua như vậy?



Cô vẫn rất tò mò, rốt cuộc là người kia đang khoác lác hay là thật sự có thể làm được.






Cô cũng muốn chờ xem.



Thường Ninh chờ đợi hơi nhàm chán, huống hồ hôm nay tới đây anh còn chưa làm việc gì.






Lúc này anh lập tức vẫy tay Liễu Tinh Tinh, nói: "Tinh Tinh, nơi này của các cậu có căn hộ nào tốt, loại lớn nhất và đắt nhất, tớ muốn mua một căn!"



Khóe miệng Liễu Tinh Tinh co giật, đúng là giả bộ thành nghiện.






Nhưng cô ta nghĩ đến dù sao cũng từng là bạn học cùng lớp, vẫn là nên quên đi quá khứ thi hơn.



Mấy cô gái bản hàng cố gắng nhịn cười rồi lại cười tiếp, các cô sợ rằng bọn họ phải kêu xe cứu thương thôi, bởi vì các cô cười đến toàn thân không còn sức lực.






Lúc này phu nhân Hồ đau lòng vuốt ve con chó bị thương, còn oán giận châm biếm: "Ôi, đúng là đến mua nhà kia, nhưng ngẫm lại cũng đúng, ngay cả tập đoàn Hồ thị của chúng tôi còn có thể thu mua thì mua một căn nhà có tính là gì?"



Gã ẻo lả đứng bên cạnh bà ta cũng lấy làm lạ nói: "Còn lớn nhất và đắt nhất, tôi chưa từng gặp tên nhà nghèo nào có thể giả vờ được như cậu!"






Bây giờ Thường Ninh hoàn toàn không để ý đến bọn họ.



Mà Liễu Tinh Tinh cắn môi dưới, mở miệng nói: "Cậu đừng có giả vờ nữa được không? Chuyển biến tốt hãy thu đi, bây giờ vẫn còn kịp!"






Thường Ninh nói với Liễu Tinh Tinh: "Tôi thật sự đến đây để mua nhà."



Liễu Tinh Tinh tức giận dậm chân, đúng là cứng đầu, một khi đã như vậy thì để cho anh hoàn toàn mất hết hy vọng.






Lúc này cô lấy ra một bộ trang màu, cái này chỉ có khách VIP mới có thể xem được.



Đó là khu nhà cao cấp lớn nhất và đắt nhất hoa viên Phú Cảnh, biệt thự số 1 Phú Cảnh.






Vì giá rất cao cho nên đến nay vẫn chưa có người mua.



Đúng như cái tên của nó, vị vua của công trình xây dựng.






"Đây là biệt thự lớn nhất và đắt nhất của hoa viên Phú Cảnh chúng tôi, căn biệt thự rộng 500m vuông, nhà đơn, mọi thiết bị cần thiết đều có đủ, giá của nó là 100 triệu, cậu mua đi!"



Liễu Tinh Tinh đua bộ trang màu trong tay cho Thường Ninh xem, cô ta không tin, căn biệt thự đắt tiền như vậy anh vẫn có thể tiếp tục giả vờ.






Thường Ninh cầm lấy bộ trang màu lật từng trang, càng xem càng vừa ý.



"Căn biệt thự này, tôi mua!"






Liễu Tinh Tinh trợn tròn mắt, còn dám giả vờ?



Nhưng nhìn bộ dạng của Thường Ninh, cô ta không chắc chắn là cuối cùng Thường Ninh đang giả vờ hay là thật sự có thể mua.






Những người khác đều im lặng và nhìn chằm chằm vào Thường Ninh.



Thường Ninh lấy thẻ chi tôn Tứ Hải ra và nói: "Bây giờ quẹt the di!"






Nhìn thấy chiếc thẻ này, ánh mắt của mọi người lại nhìn chằm chằm vào nó, đây là thẻ gì, tại sao bọn họ chưa từng nhìn thấy?



Sau đó lại là một tràng cười vang lên.






"Anh ta giả vờ thật sự rất buồn cười, chúng tôi chỉ từng thấy thẻ vàng, thẻ bạch kim, thẻ kim cương, thậm chí là thẻ đen của các ngân hàng lớn, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ này, ha ha..."



Các cô gái bán hàng cười đến mức không dựng thẳng eo lên được, bọn họ đang đỡ lấy nhau, không được, không được, nếu tiếp tục cười nữa thì thực sự phải gọi xe cứu thuơng.






Phu nhân Hồ và gã ẻo lả cũng ôm bụng cười to, chỉ bằng một tên ngu ngốc như thế này mà có thể thu mua tập đoàn Hồ thị?



Thẩm Yên cong khóe miệng, có lẽ cô thật sự đã đá quá cao. giá anh






"Cười cái gi? Đó là thẻ chí tôn Tứ Hải, các người làm sao có thể nhìn thấy được. Tinh Tinh, quet thẻ di!"



Thường Ninh cũng lười giải thích với bọn họ, đưa thẻ cho Liễu






Tinh Tinh.



Liễu Tinh Tinh cầm lấy chiếc thẻ, toàn thân cứng đờ, thẻ này có thể quet đuợc không?






Thấy Liễu Tinh Tinh cầm thẻ không nhúc nhích hồi lâu, Thường Ninh cười nói: "Đi quẹt đi, nếu cậu không quẹt thì làm sao biết được."



Liễu Tinh Tinh cắn môi, như thể lấy hết can đảm để bắt đầu quet thẻ.






Lúc này mọi người cũng ngừng cười, tất cả đều nín thở nhìn chằm chằm cảnh quẹt thẻ.



"Ting!"






Chỉ thấy sau khi Thường Ninh nhập mật khẩu, quet thẻ thành công.



Liễu Tinh Tinh tựa như nằm mơ nhìn dòng chữ hiền thị thanh toán thành công.






Đó là 100 triệu, vậy mà nói quet liên quet đuợc.



Cô ta rất muốn nhìn thấy số dư trong chiếc thẻ này nhưng đáng tiếc là không thể nhìn thấy.






Đó rốt cuộc là thẻ gì? Trên thẻ không có logo, chỉ có hình một con rồng Tử Hải.



Thậm chí bọn họ cũng không biết chiếc thẻ này được làm từ chất liệu gì.






Cô ta thề rằng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc thẻ như vậy.



Trong khoảnh khắc này, Thường Ninh khiến cho cô ta cảm thấy được sự bí ẩn.






Những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.



Anh thật sự bỏ ra 100 triệu để mua biệt thự số 1 Phủ Cảnh. Hơn nữa anh còn không chớp mắt, ngay cả biệt thu anh vẫn chưa xem qua.






Trên mặt của mỗi người đều tràn ngập vẻ không thể tin nổi.



Mấy cô gái bán hàng tiếc đứt ruột.






Một danh sách lớn như vậy lại trượt mất trước mặt các cô.



Tại sao các cô lại cười nhạo người khác.






Rõ ràng người đáng bị cười nhạo là các cô!



Thẩm Yên nhìn chằm chằm chiếc thẻ hồi lâu.






Thẻ chỉ tôn Tứ Hải, cô thật sự chưa từng nghe qua.



Có phải đây là thẻ mới do ngân hàng Tứ Hải phát hành không?






Phu nhân Hồ và gã ẻo lả giống như bị nghẹn ở cổ, không nói được tiếng nào.



Nhưng ngay sau đó, phu nhân Hồ hừ lạnh một tiếng.






"Cho dù có mua được biệt thự số 1 Phú Cảnh thì sao? Cũng chỉ là một con dế nhũi!"





"Không sai, dế nhũi chính là dế nhũi, đừng tưởng rằng mua được căn biệt thự mới là hay lắm!" Gã ẻo lả cũng nhanh chóng phụ họa theo.






Thường Ninh lấy lại thẻ chí tôn Tứ Hải sau đó nhìn thời gian. "Các người còn chưa đầy 2 phút."



"Ai quan tâm chứ !" Phu nhân Hồ nhổ một ngụm nước bọt xuống đất rồi nói: "Bà đây không tin cậu có thể làm được chuyện đó!"






Đúng lúc này, di động của phu nhân Hồ đột nhiên vang lên.



Bà ta sợ tới mức bị sốc.






Điều đó cũng khiến cho những người đang có mặt căng thẳng.



Phu nhân Hồ thấy chồng mình gọi thì nhanh chóng nghe máy.






"Chồng à, anh có biết không, hôm nay có một tên ngốc..."



Bà ta đang chuẩn bị làm kẻ ác tổ cáo trước.






Kết quả là đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng gào thét như sấm chớp của chồng phu nhân Hồ Diệu Phát.



"Con đàn bà khốn kiếp, rốt cuộc là bà đã đắc tội với ai, tôi có thể không quan tâm bà nuôi trai trẻ ở bên ngoài, nhưng bà không thể làm hại nhà họ Hồ!"






"Bà đang ở hoa viên Phú Cảnh đúng không? Tốt nhất là bà đừng có đi đâu, tôi sẽ lập tức tới đó!"



Sắc mặt của phu nhân Hồ lập tức thay đổi sau khi nghe điện thoại, toàn thân cứng đờ.






Giọng nói trong điện thoại rất lớn, hầu như mọi người ở đây đều có thể nghe thấy.



Mọi người há to miệng tựa như ngậm một quả trứng vịt lớn bên trong.






Lẽ nào tập đoàn Hồ thị thật sự bị thu mua sao?



Chuyện này sao có thể chủ?






Nhưng bọn họ vừa nghĩ tới Thường Ninh không chớp mắt quet thẻ mua căn biệt thự số 1 Phú Cảnh.



Có vẻ như chuyện này cũng không phải là không thể.






Đồng tử của Thẩm Yên co rút lại.



Cơ thể mềm mại của Liễu Tinh Tinh run lên, cô ta cảm thấy Thưởng Ninh hôm nay hoàn toàn đã không phải là Thường






Ninh mà cô ta từng quen biết. Mua biệt thự số 1 Phú Cảnh, có lẽ trong mắt cô không phải là chuyện lớn gi.



Nhưng trong khoảng thời gian ngắn thu mua tập đoàn Hồ thị, việc đó thật sự khiến cho cô khiếp sợ, bởi vì sau lưng nhà họ Hồ chính là nhà họ Bạch.






Khóe môi của Thường Ninh nhếch lên một nụ cười châm biểm: "Bây giờ, các người có gì để nói không."



"Không!" Phu nhân Hồ vẫn không tin những gì Thường Ninh đã làm: "Đó nhất định là có người muốn mua tập đoàn Hồ thị của chúng tôi từ lâu, chỉ là cậu trùng hợp biết được mà thôi!"






Cũng chỉ có lời giải thích này mới có thể khiến cho bà ta chấp nhận được, nếu không đánh chết bà ta cũng không tin tên nhà nghèo này thật sự có thể thu mua tập đoàn Hồ thị.



Bình thường bà ta đã quen cao cao tại thượng, cho dù Thường Ninh mua biệt thự số 1 Phú Cảnh trước mặt bà ta thì ở trong mắt của bà ta, Thường Ninh vẫn chỉ là một tên nhà nghèo.






Nghe bà ta nói như vậy, dường như có vài người bắt đầu cảm thấy điều này là có thể.



Dù sao bọn họ cũng không có cách nào chấp nhận rằng Thường Ninh thực sự có năng lực lớn như vậy.






Mua biệt thự số 1 Phú Cảnh, có tiền là có thể mua được.



Nhưng thu mua tập đoàn Hồ thị thì có tiền cũng khó mua được, mà còn trong thời gian ngắn như vậy.






Lúc này, bên ngoài có vài chiếc xe nhanh chóng chạy vào.



Một người đà ông trung niên mặc tây trang vội vàng bước xuống xe, đúng là chủ tịch của tập đoàn Hồ thị Hồ Diệu Phát,






"Chồng!" Phu nhân Hồ nhanh chóng chạy ra đón, bây giờ bà ta đã không còn quan tâm đến việc trai trẻ được mình bao nuôi bị chồng nhìn thấy.



Bốp!






Hồ Diệu Phát trực tiếp tát một cái vào mặt bà ta. "Con khốn, mày còn mặt mũi gọi tao là chồng sao!"



Sau đó ông ta đẩy phu nhân Hồ ra, vội vàng đi đến trước mặt Thường Ninh.






Ông ta lấy ra một tập tài liệu, vẻ mặt cung kinh khom lưng nói: "Anh Thường, đây là danh sách của tập đoàn Hồ thị chúng tôi, bây giờ nó là của anh, mời anh xem qua!"



Bum.






Phu nhân Hồ ngồi bệt xuống đất, đôi mắt đen lại!



Mà những người khác đôi mắt cũng trở thành màu đen, bọn họ không dám... nghi ngờ nữa.






Tất cả những chuyện này đều là sự thật!



Thường Ninh cũng không xem tập tài liệu, mà chỉ vào chỗ nước tiểu của con chó nói: "Lúc nãy vợ của ông bắt tôi liếm sạch nó, ông hiểu rồi chứ!"






Sau đó anh đứng dậy ôm con đi ra ngoài.



Vừa đi tới cửa, anh quay đầu lại nói với Liễu Tinh Tinh: "Nhớ làm xong hợp đồng giúp tôi, lần sau tôi sẽ đến kỷ."






Liễu Tinh Tinh ngây ngốc gật đầu, sau đó mãi cho đến khi bóng dáng của Thường Ninh biến mất một lúc lâu, bọn họ vẫn chưa lấy lại tinh thần.



"Con khốn! Ông đây suýt chút nữa đã bị mày hại chết rồi, bây giờ còn không mau liếm sạch chỗ nước tiểu chó kia!"






Lúc này Hồ Diệu Phát tát phu nhân Hồ một thật mạnh.



Sau đó túm lấy tóc của bà ta kéo tới chỗ nước tiểu chó.






Phu nhân Hồ bị đảnh đến không còn gì để lưu luyến khi còn sống, bà ta biết nếu hôm nay bà ta không liếm sạch chỗ nước tiểu chó này, bà ta thật sự sẽ bị đánh chết.



Ở trước mặt bao nhiêu người, bà ta vừa khóc nức nở vừa liếm nước tiểu chó.






Mọi người nhìn thấy cảnh này không cảm thấy ghê tởm, mà lại cảm thấy đáng sợ.



Gã ẻo lả đã bị mấy người đàn ông mặc đồ đen dẫn đi như xác một con gà con đang run rẩy.






Nhin thấy phu nhân Hồ bị đánh thê thảm như vậy, còn phải liếm nước tiểu chó thì anh ta không biết số phận của chính mình sẽ ra sao.



Rốt cuộc không kiên trì được nữa, hai mắt tối sầm rồi ngất đi.






"Anh Thường, xin dừng bước!"



Ở bên ngoài.






Thẩm Yên đuổi theo Thường Ninh.



Thường Ninh dừng lại hỏi: "Thư ký Thẩm, có chuyện gì không?"






"Thật sự xin lỗi anh về chuyện vừa rồi, là tôi đã xử lý không thỏa đáng." Thẩm Yên hơi cúi đầu nói.



Thường Ninh mim cười, nói: "Thư ký Thẩm đã xử lý rất tốt, có phải cô cũng không ngờ tôi thật sự có thể thu mua tập đoàn






Hồ thị đúng không?"



Nghe thấy lời này, hai má của Thẩm Yên đỏ lên.






"Được rồi, không sao, cứ như vậy đi, tôi còn muốn đi mua một chiếc xe."



Thường Ninh xua tay nói.






Nếu đã mua biệt thự thì đương nhiên không thể thiếu một chiếc xe.



"Xe?" Vẻ mặt của Thầm Yên chuyển động.






Nhung Thường Ninh đã đi rồi.



Sau đó cô lấy di động ra, báo cáo những chuyện đã xảy ra hôm nay cho Bạch Hâm Nhiên nghe...






Mời bạn đọc truyện trên truyện88.net
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom