• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (4 Viewers)

  • Chap-162

Chương 161: Như Ý






**********



"Sở Nguyệt, em đang ở đâu?"






Sau khi bước vào nhà thờ tổ, Thường Ninh đã không còn thấy Sở Nguyệt.



Anh ta truy tìm bóng dáng Sở Nguyệt khắp nơi.






Nhà thờ tổ này nhìn bên ngoài thì có vẻ đã cũ kĩ, nhưng thật ra bên trong rộng đến lạ thường.



Căn phòng này nối liền căn phòng kia, giống nhưng không có điểm dừng. Anh ấy không biết đã tìm kiếm bao nhiêu căn phòng, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được Sở Nguyệt.






Phía bên ngoài, trời vẫn đang gầm rú.



Nửa ngày trôi qua mà Thường Ninh vẫn chưa tìm được Sở Nguyệt, anh liền mở cổng chính nhà thờ tổ, chuẩn bị ra ngoài xem xem.






Chỉ là khi bước ra bên ngoài, bước qua bậc thêm cửa, phát hiện rằng vẫn chưa bước ra đến bên ngoài, mà hình như là lại bước vào ngôi từ đường này một lần nữa vậy, cảnh vật trước mắt không có sự đổi thay nào.



Cho dù anh ấy thử bao nhiêu lần thì vẫn như vậy






Anh chau mày "Khá là thủ vị!"



Sau đó anh cũng không tiếp tục đi nữa, mà bình tĩnh ngồi xuống đất.






Thủy Lam Châu cũng lơ lửng ở ngay trước mặt anh.



Sáng ngày thứ hai, Sở Nguyệt lái xe với một tâm trạng rối bời.






Thường Ninh tối hôm qua đã không về, cũng không liên lạc được.



Cô cũng chuẩn bị tới nhà của họ Sở xem thử.






"Sở Nguyệt, ông nội nói hôm nay cô sẽ tới, công nhận ông nói đúng thật."



Sở Gia Lượng nhìn thấy Sở Nguyệt liền nhịn không được mà lạnh lùng nói.






"Thường Ninh hôm qua có tới không?" Sở Nguyệt hỏi.



"Cô muốn hỏi gì thì tự đi mà hỏi ông nội." Sở Gia Lượng có chút khó chịu.






Sở Nguyệt cũng không hỏi Sở Gia Lượng nữa mà trực tiếp đi vào phòng của ông nội.



Cô ấy chờ ở đại sảnh cả hồi lâu mới thấy cụ Sở xuất hiện






"Sở Nguyệt, con đến hỏi chuyện Thường Ninh đúng không?"



Cụ Sở trực tiếp hỏi vào vấn đề.






Sở Nguyệt liền đứng lên, cô đối với ông nội trước sau đều tự nhiên có một sự kính trọng.



"Ông ơi, Thường Ninh anh ấy đang ở đâu vậy ạ?"






Cụ Sở lúc này vẫy tay, lập tức có người bưng tới một xấp văn kiện khá dày.



“Chỉ cần con ký vào sấp văn kiện này, ta sẽ nói cho con biết thằng đó ở đâu." Cụ Sở điềm đạm nói.






Tất cả đều là hợp đồng để cô ấy nắm giữ cả sản nghiệp, thậm chí là Tập đoàn tối cao cũng không nằm ngoại lệ.



Có vẻ cụ Sở đã nghe ngóng những sự việc này khá kỹ.






"Những cái này vốn không thuộc về con, bảo con giao ra cũng là hợp tình hợp lý. Con không xứng đáng sở hữu những thứ này." Cụ Sở lạnh lùng nói, trên mặt không chút biểu cảm.



“Ông ơi, Thường Ninh rốt cuộc là đang ở đâu?” Sở Nguyệt cắn nhẹ môi hỏi.






"Muốn biết thì ký tên trước đi.” Ông cụ thờ ơ nói.



"Nếu ông không nói Thường Ninh đang ở đâu thì con cũng sẽ không ký." Sở Nguyệt đóng lại sấp văn kiện.






“Hừm, ông muốn cho con một cơ hội, nhưng xem ra con lại không quý trọng nó." Cụ Sở cười lạnh nhạt.



“Con nghĩ rằng nếu con không ký, thì con sẽ không còn biện pháp khác sao?"






Sau đó ông vỗ tay.



Một người phụ nữ trông gần giống hệt Sở Nguyệt bước tới.






Ngay cả quần áo cũng giống Sở Nguyệt.



Hai người đứng cùng nhau, như thể đối mặt với một tấm gương.






Sở Nguyệt trợn to mắt.



Trên đời này làm sao có người nào giống cô như vậy.






Điểm khác biệt duy nhất giữa người phụ nữ đó và cô ấy là trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu.



“Ông ơi, cô ta là?"








“Hừm, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là con, con chính là cô ấy!" Cụ Sở cười khẩy.



Sở Nguyệt hoảng hốt lui về sau hai bước.






“Ông, rốt cuộc Thường Ninh đang ở đâu?"



"Cô yên tâm, anh ấy không sao. Nhưng mà sau này chồng tôi không có liên can gì đến cô nữa." Người phụ nữ ấy mìm cười.






Sở Nguyệt hít một hơi thật sâu.



"Tôi không quan tâm cô là ai. Nhưng mà muốn thay thế tôi? Đó là điều không thể!”






Sau đó cô quay người muốn bỏ chạy.



Suy cho cùng thì tình hình hiện tại vô cùng tệ.






“Hùm, con nghĩ là có thể rời đi sao?” Cụ Sở cười chế nhạo.



Người phụ nữ giống hệt Sở Nguyệt lúc này cũng nở nụ cười, mở ô giấy dầu trong tay, hướng về phía Sở Nguyệt.






Sở Nguyệt ngửi thấy một hương hoa kì lạ, sau đó dần dần bất tỉnh ...



"Cô Như Ý, tôi không biết trận pháp đó có thể giữ được tên nhóc đó trong bao lâu?"






Cụ Sở lúc này tỏ vẻ vô cùng kính nể hỏi người phụ nữ.



"Nó bị trói buộc trong bao lâu là tùy thuộc vào số phận của chính nó. Nếu số mệnh của cậu ta không tốt, cả đời anh ấy có thể sẽ không thoát ra được." Như Ý nhẹ nhàng nói.






Cụ Sở gật đầu, "Cảm ơn cô Như Ý đã giúp tôi lần này."



Sau đó cụ liếc nhìn Sở Nguyệt đang ngất đi, "Chỉ là làm khổ cô Như Ý giả làm cháu gái tôi mấy ngày."






Như Ý cũng liếc nhìn Sở Nguyệt, “Ông định giải quyết cháu gái ông như thế nào đây?" "Nghe nói nhị công tử thích mỹ nữ, không biết liệu nhị công tử có thích cháu gái của ta không?"



Người phụ nữ tên Như Ý do dự một chút, "Ông muốn đưa cô ấy cho nhị công tử? Ông có biết rằng những người phụ nữ mà nhị công tử đã từng chơi qua, từ trước tới giờ không một ai sống sót."






Cụ Sở cười khan, "Đứa cháu gái này từ lâu đã không còn coi ta là ông nội. Nếu như có thể làm hài lòng nhị công tử, thì đó cũng chính là vinh hạnh của nó."



Như Ý không nói gì, chỉ nhìn Sở Nguyệt rồi thầm lắc đầu.






Như thể cô đã nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp, nhưng đã héo tàn vì sự dày vò.



"Chào buổi sáng, Sở tổng!"






Mỗi ngày Thiết Sơn đều đưa người cung kính đón Sở Nguyệt ở cổng.



Sở Nguyệt hôm nay có vẻ hơi lạnh nhạt.






Trước đây cô ấy sẽ chào hỏi Thiết Sơn và những người khác rất khách sáo.



Hôm nay lại không nói một câu mà đi thắng vào tòa nhà.






Và ngay khi đến công ty đã trực tiếp tổ chức cuộc họp cấp cao.



Hồ Diệu Phát và Ngô Cường cùng các giám đốc điều hành cấp cao khác của tập đoàn tôi cao cũng gấp rút đến tham gia cuộc họp.






"Cái gì? Từ hôm nay công ty chúng ta sẽ trở thành quân cờ trong tay nhà họ Sở?" Tất nhiên sự thay đổi này có nghĩa bao gồm cả Tập đoàn tối cao, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nhà Sở.



"Sao? Có vấn đề gì sao? Tôi vốn là người nhà họ Sở, bây giờ ông nội đã già, không sống được mấy ngày. Tôi làm chuyện này để ông vui vẻ mấy ngày. Người chịu trách nhiệm vẫn là tôi, chuyện này không có gì thay đổi."






"Sở Nguyệt" chỉ thốt lên một câu...



Mọi người nhất thời ngơ ngác nhìn nhau.






Mặc dù nói như vậy, nhưng bản chất của công ty này đã hoàn toàn thay đổi.



"Cô Sở, anh Thường có biết chuyện này không?” Hồ






Diệu Phát đứng lên phát biểu sau khi suy nghĩ về việc này.



Anh ấy cảm thấy hôm nay cô Sở trông không giống như trước.






Thường thì dù có chuyện gì cũng sẽ thương lượng một cách khách sáo với anh ấy.



Nhưng hôm nay lại trực tiếp đưa ra quyết định mà không đề cập trước bất cứ cái gì, điều này thật quá đột ngột.






"Tất nhiên anh ấy biết, anh ấy đã làm hòa với ông nội tôi. Hiện tại anh ấy là khách của nhà họ Sở, chồng tôi đã giao hết công việc của công ty cho tôi xử lý rồi. Chẳng lẽ tôi không thể đưa ra quyết định này sao?"



"Sở Nguyệt" nhìn thẳng Hồ Diệu Phát hỏi.






Ánh mắt đó khiến Hồ Diệu Phát có chút rợn người.



Lập tức anh ta nhếch mép cười, "Đương nhiên không phải, cô Sở có quyền quyết định tất cả, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom