• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (4 Viewers)

  • Chap-151

Chương 150: Không sợ mệt chết tôi sao?




Vietwriter

**********



Lúc Thường Ninh dẫn Sở Nguyệt đến công ty Sở gia.






Sở Nguyệt cảm thấy rất kì lạ.



"Thường Ninh, anh dẫn em đển đây làm gì?"






Thường Ninh cười, “Em đi vào rồi sẽ biết."



"Em không muốn gặp người của Sở gia." Sở Nguyệt cau mày nói, mặt mũi của đám người đó, cô thật sự không muốn nhìn thấy nữa.






"Em yên tâm, bây giờ anh đảm bảo em sẽ không gặp được bất kỳ người nào của Sở gia trong đây.” Thường Ninh cười nói.



Sở Nguyệt cảm thấy rất kì lạ nhìn Thường Ninh, nhưng sau đó cũng đi theo Thường Ninh vào trong






Mọi người trong công ty vừa nhìn thấy cô, ngay lập tức cong lưng chín mươi độ, cung kính nói: “Chào Sở tổng!"



Nhưng cô quả nhiên không nhìn thấy một người nào của Sở gia.






"Thường Ninh, đây là chuyện gì vậy?"



"Em quên rồi sao, Sở gia đã mang bảy mươi phần trăm sản nghiệp của Lưu gia, cho nên bây giờ, chỗ này là của em rồi!” Thường Ninh hô hô cười nói.






Sau đó Thường Ninh vỗ tay, chỉ thấy Hồ Diệu Phát, Ngô Cường và những cấp trên của tập đoàn tối cao xuất hiện.



"Cô Sở, chào cô!"






Những người này cũng đồng thời cong lưng chào hỏi Sở Nguyệt, trên mặt có sự cung kính khó nói, thậm chí là kích động.



Dù sao thì bọn họ không còn phải cố ý diễn phim nữa, có thể quang minh chánh đại bái kiến cô Sở rồi.






Thấy cảnh này, Sở Nguyệt lần nữa nhìn sang Thường



Ninh, “Anh đừng nói với em, tập đoàn tôi cao đó giờ






đều là do anh ở sau quản lý?"



Thường Ninh chỉ mỉm cười, “Sau này, bọn họ đều nghe theo em!”






Việc này, vợ của mình trước sau cũng sẽ biết thôi, với lại bây giờ còn thu phục Trần gia trước mặt vợ, vậy anh cũng không cần phải tiếp tục che giấu chuyện này nữa.



Sở Nguyệt hít một hơi sâu.






Có thể trước đây cô cũng từng đoán trước, nhưng đến lúc được chứng thực, trong lòng cô vẫn rất là kinh ngạc.



Càng ngày càng có cảm giác đang sống trong mơ.






Ông chồng của bản thân không ngờ lại giỏi giang đến vậy, cô bắt đầu cảm thấy mình biến thành một con vịt xấu xí trước mặt chồng rồi.



Cho mọi người lui đi, Thường Ninh nhẹ nhàng ôm eo của Sở Nguyệt.






"Vợ, bây giờ em có thể yên tâm làm những gì em muốn rồi!" "Những người bên Sở gia bây giờ như thế nào rồi?" Sở Nguyệt hỏi



Tuy SỞ gia đối với cô vô tình, nhưng dù sao cũng là người thân của cô.






Cô chỉ sợ Thường Ninh không vừa mắt, liền giải quyết đám người bên Sở gia.



Cô tin Thường Ninh có năng lực này.






"Em yên tâm, anh chỉ đuổi bọn họ ra khỏi đây, không hề làm gì bọn họ cả, chỉ cần bọn họ an phận, những sản nghiệp còn dư của Sở gia đủ để nuôi sống bọn họ." thường Ninh nhẹ nhàng nói.



Sở Nguyệt trầm mặc một lát, sau đó cố ý than: "Chồng à, anh giao cho em một bãi lớn như vậy, không sợ mệt chết em sao?"






Trên mặt Thường Ninh cứng đờ một lúc, sau đó cười nói: "Sao anh lại để vợ anh mệt chết được, yên tâm, có đám người của Hồ Diệu Phát giúp đỡ em, em chỉ cần ngồi trong văn phòng ký tên là được."



Sở Nguyệt cũng mỉm cười, “Đó không phải là tác phong của em, anh yên tâm, chiếc thuyền này đã để cho em làm thuyền trưởng, em nhất định sẽ khiến cho nó ???!"






Trong mắt lộ ra vẻ tin tưởng.



Chồng mình đã giỏi như vậy rồi, nếu cô không cố gắng thêm nữa, chắc sẽ không xứng với người chồng như vậy mất.






Sau đó cô đẩy Thường Ninh một cái, "Được rồi, em dặn dò một chút việc bên xưởng, sau đó sẽ bắt đầu chuẩn bị công việc bên đây."



Thấy Sở Nguyệt lập tức nghiêm túc trong công việc, Thường Ninh có chút cạn lời






Cô vợ này của mình đúng là điên cuồng vì công việc.



Thậm chí có chút hối hận có phải bản thân đã làm sai rồi không, cứ tiếp tục như vậy có còn thời gian để mình gần gũi vợ không.






Với lại có hẹn nhau đi chụp hình cưới nữa, xem ra không biết khi nào mới được đi.



"Anh rể họ, hôm nay anh có rảnh không?"








Ngay lúc Thường Ninh lắc đầu thở dài bước ra khỏi tòa nhà, đột nhiên nhận được cuộc gọi của Dương Ngữ Nhi.



"Sao vậy Ngữ Nhi?" Thường Ninh đối với người em họ này, ấn tượng không tồi.






Đi làm ở tập đoàn tối cao cũng rất cố gắng, đợi đến lúc có cơ hội, có thể để em ấy đến giúp Sở Nguyệt.



"Là như vậy, anh rể họ, hôm nay em được nghỉ, có vài bạn học đại học đến, anh có thể cùng em ăn với bọn họ một bữa không." Dương Ngữ Nhi có chút ngượng ngùng nói.






Với lại cô ta sợ Thường Ninh từ chối, sau đó nhanh chóng nói tiếp: "Anh yên tâm, không chiếm của anh bao nhiêu thời gian đậu, chỉ là ăn bữa cơm thôi.”



Thường Ninh mỉm cười: “Đương nhiên được rồi."






Dương Ngữ Nhi trong điện thoại mới thở phào nhẹ nhõm, "Vậy anh rể họ, anh đang ở đâu, em sang đón anh. Đúng rồi, anh đừng nói với bọn họ anh là anh rể họ của em nha!"



"Em báo địa chỉ, anh tự qua là được." Thường Ninh chỉ cười nói.






Nghe được ý bên trong lời nói, xem ra em họ này gặp một chút phiên phức.



Dương Ngũ Nhi lập tức báo địa chỉ, ngược lại khiến Thường Ninh bất ngờ.






Thì ra là ở hội Kim Cương.



Lúc Thường Ninh đến hội Kim Cương, lập tức có người hận ra anh.






Đang định đến chào hỏi Thường Ninh, anh quét mắt qua đi ngang.



Đám người này không dám động đậy nữa, chỉ mắt đưa Thường Ninh đi vào một gian phòng.






Đẩy cửa gian phòng.



Dương Ngũ Nhi thấy anh, lập tức như thở phào nhẹ nhõm.






Nhanh chóng bước lên khoác tay Thường Ninh, "Anh tới rồi!"



Sau đó gương mặt của cô ta nóng bừng lên, khẽ nói: "Hôm nay mượn anh một tí, đợi hôm khác em sẽ đãi lại anh và chị họ một châu lớn."






Tư thế này trông rất thân mật với Thường Ninh.



Thường Ninh thật ra cũng đã đoán được, người em họ này hôm nay chắc chắn là muốn đem anh ra làm bia đỡ đạn.






Cũng chỉ mỉm cười.



Thấy Dương Ngữ Nhi thân mật với anh như vậy, mấy tên con trai có mặt ở đây lập tức có người cau mày.






"Ngữ Nhi à, anh ta không lẽ lại là bạn trai của cậu sao ? » Một người con gái ăn mặc thời trang, rất xinh đẹp hỏi.



Ánh mắt không ngừng đánh giá Thường Ninh.






Dương Ngữ Nhi cũng nhanh chóng giới thiệu với Thường Ninh: “Cậu ấy là người bạn thân nhất của em hồi đại học, Thang Ngọc.



Thường Ninh cũng lập tức mim cười với Thang Ngọc, “Cô Thang, chào cô."






Sau đó Dương Ngữ Nhi lại không ngừng giới thiệu cho Thường Ninh những bạn học của cô.



Thì ra những người bạn này đều đến từ tỉnh thành.






Hèn gì lại đến nơi cao cấp như hội Kim Cương này. Thường Ninh cũng một một chào hỏi.



Sau khi ngồi xuống, một người con trai khôi ngô đột nhiên đứng dậy, “Anh trai, làm quen một chút, tôi là Lôi Hoằng, nhà ở tỉnh thành mở cửa hàng thời trang có nhiều chi nhánh. Không biết anh trai giỏi ở chỗ nào?”






Lôi Hoằng này vừa đứng lên, liền trực tiếp đem ra bối cảnh của mình.



Có thể nói là cảm giác siêu việt xuất sắc.






Đối với câu hỏi này, Dương Ngũ Nhi thật sự không biết trả lời làm sao.



"Thật ra bây giờ tôi được xem là một người công việc tự do thôi." Còn Thường Ninh thì mỉm cười nói.






Thang Ngọc trề môi, công việc tự do, vậy có nghĩa là thất nghiệp rồi.



Lập tức lắc đầu vài cái.






Rõ ràng mất đi sự hứng thú để bắt chuyện với Thường Ninh.



Thậm chí trong lòng cô còn có chút oán hận Dương Ngữ Nhi, thân là bạn thân, cô ta sớm đã khuyên Dương Ngữ Nhi đến tỉnh thành phát triển, nhưng Dương Ngữ Nhi lại muốn về cái chỗ bé tí này phát triển.






Những người quen được đều chẳng ra gì.



Những người con gái khác cũng vậy, bọn họ thấy Thường Ninh hình như chẳng có thân phận gì, cũng chẳng còn hứng thú với anh ta nữa.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom