• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (7 Viewers)

  • Chap-142

Chương 141:






**********



Nhưng mà người ngoài của không đợi nói gì thêm đã bưng ly rượu tiến vào.






Sau đó cũng không hề chào hỏi bất cứ ai chỉ cong eo chín mươi độ với Thường Ninh. Sau khi uống cạn rượu trong ly thì rời đi.



Một màn này khiến mọi người vô cùng sửng sờ.






Đối với thân phận của người đến đã có người tinh mắt nhận ra.



Lập tức phát ra một tiếng ồ kinh ngạc: “Đó là ông chủ Uông Hưng ông trùm ngành dệt may của Phàn Thành!"






Tên này rốt cuộc là người thế nào lại có thể khiến một ông chủ to như vậy cố tình chạy đến kính rượu.



Sau khi Uông Hưng đi không lâu thì lại có tiếng gõ cửa:






"Xin hỏi cậu Ninh có ở trong đó không?"



Sau đó lại có hai người đi thẳng vào, giống như e sợ để lỡ mất việc gì vậy.






"Hai người này cũng có máu mặt, đó chính là ông trùm của ngành lương thực xăng dầu và ăn uống của Phàn Thành!"



Một số người tinh mắt đột nhiên phát ra tiếng kinh ngạc.






Hiện tại những người này đã không còn bình tĩnh được nữa, ánh mắt nhìn Thường Ninh chứa đầy sự khó hiểu và hâm mộ sâu sắc. Không sao rõ được người này như thế nào mà khiến mấy ông trùm của Phàn Thành đều đặc biệt đến đây kính rượu.



Thường Ninh đối với hai người này chỉ lạnh nhạt gật đầu.






Mà hai ông chủ lớn đó lại giống như vô cùng vinh dự vậy. Sau khi uống cạn rượu thì không nói thêm lời dư thừa đã rời đi. Cả quá trình cũng không có trò chuyện với bất cứ người nào khác.



Sau đó thần kinh của mấy người ở nơi này giống như gặp phải kích thích, từng nhóm từng nhóm ông chủ lớn lại nối đuôi tới rồi nối đuôi đi.






Lai lịch của mỗi người đủ để khiến người khác hết hồn.



Vả lại mấy người này rõ ràng giống như là mượn cớ kính rượu đế đến, chứ thực ra như đang ra mắt cậu Ninh này.






Bởi vì sau khi bọn họ uống một ly rượu trước mặt Thường Ninh thì đều mang theo một nụ cười sâu sắc, bộ dáng vô cùng thỏa mãn.



Nên biết là mấy ông chủ lớn này không thể nào so sánh với mấy ông chủ nhỏ vừa đến để kính rượu cậu Kha được. Mấy ông chủ lớn này là ông trùm ngành nghề chân chính. Bình thường bọn họ gặp đều phải khách khách khí khí cả.






Trong chớp mắt, mấy cậu ấm cô chiêu kia đều bị một màn này gây chấn động đến không nói nên lời.



Thậm chí không kim được mà trong lòng liên tục cảm khải so sánh với màn kính rượu lúc trước của Kha Phong thì anh ta đơn giản chính là trẻ mẫu giáo.






Chỉ có Vương Dương củi đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác phức tạp. Cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Thường Ninh nhỏ bé biết bao nhiêu.



Nhớ lại bản thân đã từng tự cho là đúng ở trước mặt người này, thậm chí còn muốn đi dạy dỗ người này, thật ấu trĩ đáng cười biết bao.






Hạ Yến ở bên cạnh anh ta vẫn luôn cắn môi. Bây giờ cuối cùng cô ta cũng có chút hiểu rõ tại sao Vương Dương lại sợ người này rồi.



Vừa nãy nếu như không phải mình thu tay kịp thời thì quả thực xém chút nữa đã phạm phải lỗi lớn.






Bạch Tử Hằng cũng rất kinh ngạc, suy cho cùng thì cậu ta vẫn không hiểu rõ một chút nào về Thường Ninh cả.



Chỉ biết rằng bà chị của cậu ta luôn ép cậu ta phải nhận cái người này làm anh. Nhưng không thế ngờ được, thì ra anh Ninh thật sự trâu bò như vậy.






Mà Kha Phong trừng mắt nhìn một màn này thì từ đầu đến cuối đều không phục. Cái tên này sao lại có năng lực lớn như vậy, để mấy ông chủ lớn này đều tự mình đến kính rượu.



Điều này hoàn toàn tương đương với việc ấn anh ta xuống đấy mà vô tình nghiền nát.






Thậm chí anh ta hoài nghi mấy ông chủ lớn này có phải nhận sai người rồi không.



Dường như chỉ có giải thích như vậy mới khiến trong lòng anh ta dễ chịu một chút.






Ngay lúc này, của lại bị đẩy mở ra.



Một đôi nam nữ trẻ tuổi tiến vào.






Bọn họ cũng bưng ly rượu, nhưng mà không phải là đi về phía Thường Ninh mà đi về phía Kha Phong.



"Cậu Kha, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Giang Chỉ Lâm của nhà họ Giang. Ở tiệc rượu lần trước chúng ta đã từng gặp nhau." Giang Chí Lâm bưng ly rượu mặt đầy nịnh hót nói.






"Nhà họ Giang?” Kha Phong cũng đột nhiên nhớ lại, đó là một thương nghiệp hợp tác không lớn không nhỏ dưới trướng nhà họ Kha.



Giang Chi Lâm không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, vốn dĩ nên sớm đến kính rượu cậu Kha nhưng vừa nãy nhìn thấy có rất nhiều ông chủ lớn bưng rượu đến, tin chắc là đến kính rượu với cậu Kha cho nên tôi vẫn đợi.






Nghe thấy lời này thì sắc mặt Kha Phong hơi trầm xuống.



Nét mặt của mọi người cũng có hơi kỳ quái. Bạch Tử Hằng xém chút nữa đã bật cười ra tiếng.






Lời nịnh bợ này đánh trúng mụn nhọt rồi.



Nhưng mà, Giang Chí Lâm lại chẳng hề chú ý đến nét mặt của Kha Phong và những người khác, chỉ tiếp tục tâng bốc nói: "Cậu Kha không hổ là cậu chủ lớn tiếng tăm vang dội ở Phàn Thành. Nhà họ Giang chúng tôi cũng nhờ nhận được sự chăm sóc của nhà họ Kha Ly rượu này tôi với bạn gái tôi kính cậu Kha!"






Lâm Tiểu Nha ở bên cạnh anh ta cũng lập tức nâng rượu lên, trên mặt đầy ý cười vinh hạnh. Nên biết rằng bình thường cô ta không thể nào tiếp xúc được đến vòng giao tiếp này. Điều này khiến cô ta kích động đến mức tay cũng có hơi run rẩy.



Trong lòng càng thêm vui mừng bản thân tìm thấy một người bạn trai tốt, bằng không là sao cô ta có thể kết giao đến nhân vật như cậu Kha.








Nghĩ đến người ta dù sao cũng đến để kinh rượu, nên Kha Phong cũng không thế nói gì, ngay lập tức mang sắc mặt có hơi âm u mà tự mình uống hết ngụm rượu.



Giang Chi Lâm đang muốn lên tiếng chào hỏi đối với mọi người ngồi ở đây thì anh ta nhìn thấy sắc mặt ai ai cũng đều có hơi khác thường, không nén được cảm thấy có hơi khó hiểu.






“Ơ! Cái tên bỏ đi này sao lại có thể ở nơi này?"



Lúc này, Lâm Tiểu Nhã chỉ về phía Thường Ninh kinh ngạc hỗ lên.






Lúc ban đầu cô ta thật sự không nhận ra Thường Ninh. Dù sao thì sau khi Thường Ninh mặc vest thi bộ dáng có thể nói là thay đổi rất nhiều.



Lúc này Giang Chí Lâm cũng nhìn thấy Thường Ninh, cũng sững sờ.






Mà lúc này mọi người cũng có chút cảm thấy khó hiểu. Vừa nãy còn là cậu Ninh được bao nhiêu ông chủ lớn đến kính rượu. Tại sao trong miệng cô gái này lại biến thành đồ bỏ đi rồi.



Lâm Tiểu Nhã cũng cảm thấy bản thân mình có chút thất lễ nên gương mặt ửng đỏ lên, không dám nói ra gì nữa.






Chỉ là trong lòng cô ta rất khó hiểu. Một tên bỏ đi như Thường Ninh sao lại có thể trà trộn tiến vào trong này chứ.



Nhưng mà, cô ta cũng không thể không thừa nhận, sau khi choàng lên người bộ vest thì tên này quả thật khiến người ta có chút nhìn bằng cặp mắt khác xưa.






“Cô Lâm, cô quen biết anh ta sao?” Lúc này Kha Phong đột nhiên như rất có tinh thần hỏi.



Dù sao thì anh ta vẫn luôn hoài nghi thân phận của Thường Ninh.






Lâm Tiểu Nhã nhìn Giang Chí Lâm một cái, dẫu sao thì trong trường hợp này cô không dám tùy tiện nói loạn.



"Cậu Kha hỏi em thì em cứ việc nói, không sao đâu.”






Giang Chí Lâm mở miệng nói.



Anh ta không ngờ rằng tên ở rễ bỏ đi này lại dám trà trộn vào trong nhóm cậu ấm, quả thực là không biết lợi hại, không vạch trần ngay tại chỗ thì sao được.






Lâm Tiểu Nhã gật đầu: “Anh ta là bạn học của tôi, là một con rể đến ở rể nhà người ta.”



Lời này vừa nói ra thì nơi này ồn ào lên.






Vừa nãy mấy ông chủ lớn còn đặc biệt chạy đến kính rượu người này, vậy mà là người đến ở rể nhà người khác, sao lại có thể như vậy?



Đầu tiên Kha Phong khẽ sững sờ, ngay sau đó bật cười lên, xem ra bản thân đã đoán đúng rồi, nhất định là mấy ông chủ lớn kia nhận sai người rồi.






"Cô Lâm, cô có thể xác định không nhận sai người chứ?” Kha Phong lại hỏi thêm lần nữa.



Lâm Tiểu Nhã nhìn Thường Ninh một cái, vô cùng nghiêm túc gật đầu.






Thấy ánh mắt mọi người vô cùng khó hiểu thì cô ta không kìm được nói: “Có phải người bạn họ này của tôi đã đắc tội gì với mọi người không, nếu như phải thì tôi có thể thay anh ta nhận lỗi với mọi người, hy vọng mọi người đừng trách anh ta. Người bạn học này của tôi quả thật sống không dễ, bởi vì cuộc sống mới phải chạy đi ở rể nhà người ta. Bây giờ ngoại trừ ở nhà trông con thì đến cả một công việc đúng nghĩa cũng không có!”



Trong lời nói của cô ta rõ ràng là đang nói giúp cho Thường Ninh nhưng cũng là đang nói với mọi người tên này chính là một tên ở rể bỏ đi không có gì.






Mà sau khi mọi người nghe thấy lời cô ta thì lại ồn ào lần nữa.



Chuyện, chuyện này sao có thể?






Phải biết rằng vừa nãy có nhiều ông chủ lớn chạy đến kính rượu tên này, như vậy nên thân phận của anh ta sao có thể tấm thường như vậy.



Lẽ nào mấy ông chủ lớn kia nhận sai người?






Kha Phong lại bật cười lên lên lần nữa. Lần này thân phận của tên này thực sự bị bóc trần rồi nhỉ.



Cậu Ninh khi gió gì, hoàn toàn bị mấy người kia nhận sai người rồi.






“Cậu Bạch, người là anh mang đến, anh nói, anh ta rốt cuộc có phải là đi ở rể nhà người ta không?" Ngay sau đó, anh ta lại đem mũi nhọn chỉ về Bạch Tử Hằng.



"Đi ở rể thì như thế nào chứ? Người đi ở rể không thể nào là cao nhân đẳng cấp cao sao?" Bạch Tử Hằng cũng không phủ nhận. Dù sao thì anh Ninh quả thực là người đi ở rể nên cậu ta chỉ cười lạnh nói.






Mà Kha Phòng lại cười càng thêm vui vẻ. Dù sau thì lời nói của Bạch Tử Hằng này không nghi ngờ gì chính là đang xác thực thân phận của cái tên này.



Nét mặt của mọi người lúc này cũng có chút hoài nghi, thật sự là con ở rê sao.






Đột nhiên ánh mắt nhìn Thường Ninh có sự khác biệt rất lớn so trước trước kia.



Nhưng mà, bọn họ có chút không hiểu được, đường đường là cậu chủ nhà họ Bạch, sao lại có thể ở cùng với người đi ở rể chứ.






Mà nhìn bộ dáng thì cậu Bạch còn rất bảo vệ cái tên kia nữa.



Lúc này Thường Ninh đứng lên lắc đầu: "Thật nhàm chán."






Sau đó quay người chuẩn bị rời đi.



“Đợi chút!” Kha Phòng tiến lên phía trước cản đường anh: "Bây giờ anh không thể đi!”






Nghĩ đến vừa nãy bị tên nhóc này dọa một trận thì trong lòng anh ta vô cùng không thoải mái, không tìm lại được thể diện thì nói thế nào anh ta cũng không thể bỏ qua để tên này đi.



"Tại sao?" Thường Ninh hơi híp mắt lại. Anh căn bản không muốn tính toán với mấy người này, nhưng mà có vài người lại cứ thích làm khó mình.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom