• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (9 Viewers)

  • Chap-124

Chương 123: Đừng trách tôi làm to chuyện






**********



Choang một tiếng, khay trên tay người phục vụ rơi xuống đất, tất cả bát đĩa bằng sứ cũng vỡ nát.






Mà Cam Cầm cũng bị va phải khiến cho lảo đảo, nếu không có Thường Ninh ở đó đúng lúc đỡ lấy bà, chắc bà đã ngã xuống đất rồi.



Nhưng túi bánh rán trái cây bà cầm trên tay thì rơi văng tử tung.






Cam Cầm cũng mặc kệ bánh rán trái cây, vội giải thích:



"Xin lỗi, tôi không có ý."






Thậm chí còn giúp người phục vụ kia nhặt những mảnh vỡ của bát đĩa lên.



Lúc này Thường Ninh giữ bà lại.






Anh lạnh lùng nhìn người phục vụ kia: “Rõ ràng là cậu tự nhào đến, lại còn dám trách người khác sao?"



Thường Ninh thấy rõ ràng mẹ mình và người phục vụ kia vốn cách xa nhau, mẹ mình thì vẫn luôn cần thận, là do người phục vụ kia đột ngột nhào đến.






"Đụng vào người khác mà còn lý sự sao, có biết bộ bát đĩa này trị giá bao nhiều tiền không?" Người phục vụ quát lớn, “Bộ bát đĩa cũng phải một trăm tám mươi vạn, là đồ hoàng gia của nước ngoài đó, trên thế giới này tìm không ra bộ thứ hai đâu!"



Vừa nghe thấy bộ bát đĩa kia giá một trăm tám mươi vạn, sắc mặt Cam Cầm tái nhợt, không biết nên làm gì tiếp theo.






Mà Thường Ninh thì nắm chặt tay mẹ mình, trấn an bà một chút rồi lạnh lùng nhìn người phục vụ,



“Cậu nói một trăm tám mươi vạn thì là một trăm tám mươi vạn sao?"






Tiền thì anh chẳng quan tâm, nhưng rõ ràng là đối phương cố tình, anh không thể không quan tâm được.



Động tĩnh ở bên này lôi kéo một vài vị khách kéo đến xem.






Trong đó có một người đàn ông trung niên đeo kính, thoạt nhìn có vẻ là có học thức, ngồi xổm xuống mà cầm lấy từng mảnh vỡ lên kiểm tra.



Sau đóông ta làm ra vẻ vô cùng đau xót: "Đây thật sự là đồ chuyên dụng của hoàng gia nước ngoài, hẳn là có lịch sử hơn một trăm năm rồi, một vật dụng quý giá như vậy không ngờ lại có thể vỡ như thế, thật đáng tiếc, tiếc quá!”






Mọi người vừa nghe, cũng vô cùng tiếc không thôi.



"Một người kém cỏi như thế mà sao có thể vào nhà hàng được nhỉ?"






"Đi đứng cũng không cẩn thận, giờ thì hay rồi, làm vỡ bả bộ bát đĩa một trăm tám mươi vạn, bà có đền nổi không?”



Sau đó mọi người hùa nhau mà chỉ trích Cam Cầm.






Căn bản bọn họ chẳng thèm hỏi nguyên do mà đã quy chụp lỗi lên đầu Cam Cầm.



Dù sao thì thân phận một người bán bánh rán trái cây cũng không so được với thân phận của bọn họ, đuơng nhiên là bọn họ sẽ xem thường rồi.






Loại người như vậy mà dám chạy đến nhà hàng Tây, ai cho dũng khí thế.



Hơn nữa, đến rồi lại còn không cẩn thận, một bộ bát đĩa quý giá như thế mà lại bị vỡ nát.






Kiểu này có bán bánh rán trái cây cả đời cũng không đền nổi.



Mà cả nhà Vương Dương và cha mẹ Liễu Tinh Tinh cũng đang bước đến đây. Thế nhưng, bọn họ đều vờ như không quen Thường Ninh.






Trong lòng Vương Dương cười hả hê, gã không ngờ tới, tên nhóc này mua nhà, chưa kịp sang mà đã phải đến cho người ta một trăm tám mươi vạn.



Dù sao người ta có thể mở được nhà hàng Tây như này, khẳng định bối cảnh xã hội cao, tiền này đừng mơ có thể chạy nổi.






Liễu Tinh Tinh định đứng ra nói đỡ cho Thường Ninh gì đó.



Lúc này Thường Ninh dùng ánh mắt ra hiệu với cô.






Cô cũng không làm gì nữa.



Dù sao ngẫm lại thì thân phận của Thường Ninh cũng không bình thường, mình thật ra cũng chẳng thể giúp gì.






"Đi thôi, chúng ta mau đi!" Đúng lúc này, ba mẹ cô lôi kéo tay cô.



"Sao phải đi ạ?" Liễu Tinh Tinh không hiểu.








Ngay cả Vương Dương cũng không hiểu, đang xem kịch vui, sao lại đi.



"Tên nhóc kia đào đầu ra một trăm tám mươi vạn trả cho người ta, cậu ta nhất định sẽ mượn tiền của Tinh Tinh!" Vợ chồng Liễu Phong vội gắt lên.






Vợ chồng Vương Đông Tường chợt giật mình, “Cũng đúng, tên nhóc kia tìm đâu ra một trăm tám mươi vạn để đến cho nhà hàng, con trai à, không phải con muôn đi đến chỗ Tinh Tinh xem nhà sao, vậy thì chúng ta mau đi thôi, nơi này cũng không có gì đáng để xem.”



Bọn họ cũng có chút lo lắng, nếu tên nhóc đó làm loạn lên, sau đó kéo bọn họ vào, đến lúc đó thì không hay lắm.






Vương Dương cười gật gật đầu, "Vậy thì, Tinh Tinh, chúng ta đi thôi."



Vốn Liễu Tinh Tinh muốn ở lại đây nhưng lại bị ba mẹ dứt khoát kéo đi.






Mà lúc này, trong văn phòng quản lý của nhà hàng. Quản lý nhà hàng Hà Phong đang bắt chéo hai chân



nhìn màn hình theo dõi, cười vô cùng đắc ý.






Trong thùng rác bên cạnh gã ta là một đống bánh rán trái cây không hề được động tới.



Sau đó gã ta cầm di động, nhấn một dãy số.






"Lục thiếu, tất cả đều theo như kế hoạch của ngài, chỉ là hôm nay có chút ngoài ý muốn, tên con trai của bà ta cũng chạy đến."



“Ò, thằng ăn hại đó cũng ở đây? Nhưng mà càng tốt, trắng đen gì thì cũng nhào vào hết, dạy dỗ bọn họ một trận!” Phía bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói âm trầm.






"Đã hiểu, Lục thiếu, tôi sẽ không làm ngài thất vọng.”



Sau khi cúp điện thoại, Hà Phong lập tức gọi đến một số khác.






"Anh Hồ, có chuyện phiền anh một chút..."



Mà lúc này, Cam Cầm bị mọi người chỉ trích, sắc mặt không tốt tí nào.






Lúc này ánh mắt Thường Ninh lạnh lùng nhìn đám người xung quanh, "Con mắt nào của các người thấy mẹ tôi đụng trúng cậu ta, rõ ràng là cậu ta tự nhào đến!”



"Người này sao lại nói lung tung như thế, tôi cố ý đụng bà này thì tôi có ăn no được không? Phải biết rằng đây là bộ bát đĩa một trăm tám mươi vạn, tôi cẩn thận còn không kịp, sao mà có thể cố ý nhào đến người khác được chứ, các người đây là đang chống chế!"






Người phục vụ kia lớn tiếng cãi lại.



Nhưng người khác cũng gật gật đầu, “Đụng vào người khác là đụng vào người khác, đừng có mà chống chế, bọn tôi đều thấy cả!”






"Chỉ là, các người cũng không thấy đây là đâu sao, đây là nơi loại người đầu đường xó chợ các người có thể đến à? Làm vỡ đồ người khác thì phải đền!”



"Thế này, thằng nhóc kia, tôi làm chứng, bộ bát đĩa này khá cố, trị giá thật sự là một trăm tám mươi vạn, nhưng thấy hoàn cảnh của mẹ con các người không tốt, đền một trăm hai mươi vạn thôi là được, dù sao tôi cũng là khách hàng quen thuộc ở đây, tin là quản lý sẽ nể mặt tôi!”






Người đàn ông trung niên đeo kính có vẻ học thức kia bước lên một bước, cười nói nhã nhặn, như là đang lo lắng thay cho mẹ con Thường Ninh.



Thường Ninh nhìn thoáng qua ông ta, tuy người đàn ông này nhìn có vẻ nhã nhặn dễ gần, nhưng Thường Ninh có thể nhìn thấy được sự châm biếm trong ánh mắt ông ta.






Thậm chí trên mặt ông ta còn đang có vẻ nhịn cười.



Ồn ào một hồi lâu, hóa ra chỉ là diễn, bây giờ căn bản anh không tin bộ bát đĩa đó có giá một trăm tám mươi vạn nữa.






Cho dù là có giá một trăm tám mươi vạn đi chăng nữa, chuyện này không phải chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được.



Xem ra tất cả những chuyện này đều là kế hoạch cả.






Cố ý bảo mẹ đến đây đưa bánh rán, sau đó cổ tình gây chuyện bằng bộ bát đĩa này.



May là hôm nay anh bắt gặp, nếu để cho mẹ một mình đối mặt với chuyện này, anh không dám tưởng tượng nổi mẹ mình sẽ phải chịu bao nhiêu ủy khuất nữa.






Lúc này anh nhìn về phía người phục vụ, “Đi gọi quản lý của các cậu ra đây!"



"Ai da, anh nghĩ anh là ai, dựa vào đâu mà quản lý phải ra gặp anh?" Người phục vụ kia cười lạnh một tiếng.






"Tôi nói lại lần nữa, đi gọi quản lý ra đây!" Thường Ninh chỉ lạnh lùng nói.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom