• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (2 Viewers)

  • Chap-104

Chương 103: Chúng tôi không sai






**********



"Nơi này không có chỗ cho cậu nói đâu, chuyện của cậu tôi sẽ tính sau, cút qua một bên!" Ông cụ Sở quát lớn.






"Tính toán? Ông tính cái gì với tôi?" Thường Ninh liếc mắt nhìn, “Tôi nói rằng nhà xưởng thuộc về vợ của tôi, không ai được lấy đi cả!”



"Thật là nực cười!” Ông cụ Sở phẫn nộ đứng dậy, "Cậu có tư cách gì mà dám nói nhà xưởng thuộc về vợ của cậu?"






"Tôi nói phải là phải!” Thường Ninh bước đến một bước, chồng trả gay gắt.



"Phản rồi, một thằng ở rể phản nghịch!” Ông cụ Sở tức giận đến mức đầu tóc đều dựng thẳng lên.






"Tôi không phải người nhà họ Sở, sao tôi phải giữ thể diện cho ông! Ông nói nhà xưởng là tài sản của nhà họ Sở, vậy có cái gì để chứng minh hay không?" Thường Ninh tiến lên thêm một bước, nhìn chằm chằm ông cụ Sở.



Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, chỉ biết chết lặng. Quả thật là một đứa bất hiếu, một tên ăn hại dám chửi ông nội ở chốn công cộng.






"Cậu, cậu, cậu!" Ông cụ Sở chỉ vào Thường Ninh, vừa ôm ngực vừa nói, lồng ngực dường như muốn nổ tung vì tức giận.



"Sở Sơn Hà, nhìn mà xem anh nuôi sói trong nhà kia, dám để nó cắn chủ!"






Sắc mặt Sở Sơn Hà đã sớm tái nhợt, đang muốn mắng Thường Ninh.



Nhưng Trần Di lại kéo ông lại, "Chúng ta đã không còn là người họ Sở nữa rồi, sao lại gọi là cắn chủ?"






Cô tuy rất giận Thường Ninh, nhưng ông cụ Sở đã đuổi bọn họ ra khỏi gia đình nhà họ Sở, làm cho cô hận đến xương tuỷ, huống hồ ở tình cảnh hiện tại Thường Ninh đang đầu tranh vì hy vọng duy nhất cho gia đình của họ, tất nhiên là bây giờ cô sẽ đứng về phía của Thường Ninh.



Sở Sơn Hà cũng nghĩ đến chuyện này, lúc này liền cúi đầu xuống,






"Được, được, được lắm! Bọn bây quả thật là người một nhà, đều cùng một dạ với nhau!” Ông cụ Sở giận dữ cười nói: “Cậu muốn tôi chứng minh đúng không, tôi cho cậu xem, xem cậu nói được cái gì nữa!"



"An Hải, đem giấy tờ công xưởng lại đây!"






Sở An Hải mày hơi nhíu lại một chút, tiến lên nói nhỏ với ông cụ Sở: “Giấy tờ công xưởng lần trước đã thế chấp cho ngân hàng Tử Hải rồi.”



"Đi mà chuộc lại, cho dù thế chấp hết giấy tờ biệt thự, cũng phải đem để chuộc giấy tờ công xưởng về, hôm nay tôi nhất định không chịu thua cậu ta, tôi muốn cho mọi người thấy, cậu ta là loại người như thế nào”






Ông cụ Sở cố ý nói lớn tiếng, để cho mọi người đều nghe thấy.



Sở An Hải gật đầu, “Vâng ạ, con sẽ gọi điện thoại ngay cho bên ngân hàng Tử Hải.”






Sau đó anh lấy điện thoại di động ra mà bấm số.



Sở Nguyệt lúc này liếc nhìn Trường Ninh có chút lo lắng.






Thường Ninh nhìn cô, ra hiệu cho cô an tâm.



Sở Nguyệt âm thầm hít một hơi thật sâu, hiện tại cô chỉ có thể tin tưởng Thường Ninh, không thể làm gì khác, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, mọi người sẽ cùng nhau đối mặt.






Rất nhanh, Sở An Hải đã gọi điện thoại xong.



"Ngân hàng Tứ Hải nói, sẽ ngay lập tức bảo người đem giấy tờ đến."






Ông cụ Sở gật đầu đồng ý, tâm trạng có vẻ chuyển biến tốt hơn, "Xem ra ngân hàng Tứ Hải cũng còn nể mặt nhà họ Sở đây, còn cử người đến tận đây."



Lúc này khoé miệng Thường Ninh có hơi nhếch lên một chút, “Nếu ông muốn cho chúng tôi xem giấy tờ, vậy giấy tờ đứng tên ai, thì công xưởng là của người đó nhé?






"Không phải đang nói thừa à?" Sở Gia Lượng lúc này đứng ra, "Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng Sở Nguyệt sẽ đứng tên giấy tờ sao?"



"Ha ha..."






Một trận cười lập tức vang lên, có phải Thường Ninh có vấn đề về đầu óc hay không, những câu ngu ngốc như vậy mà cũng có thể nói ra được.



Ông cụ Sở cũng cười phá lên, "Tôi còn tưởng cậu có chút gì đó gọi là thông minh mà dám thách thức tôi, bây giờ xem ra, tôi đã quá đề cao cậu rồi. Hiện tại tôi có thể nói cho cậu chính xác tên ai đang đứng tên giấy tờ công xưởng đấy!"






Sau đó ông hừ lạnh một tiếng, "Đợi mọi chuyện giải quyết xong, tôi sẽ cho cậu cơ hội giải thích hành động của mình!”



Thường Ninh nhún vai, "Lời của ông cũng quá vẹn toàn rồi, không chừng người tính không bằng trời tính đấy!"






"Vậy sao? Tôi đang trông chờ đây!"



Ông cụ Sở phất tay áo, một lần nữa quay trở lại ghế ngồi, an tâm chờ đợi giấy tờ công xưởng.






Mọi người đều lạnh lùng nhìn Thường Ninh mà cười.



Tuy rằng biểu hiện hôm nay của Thường Ninh hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của bọn họ, nhưng dám cãi tay đôi với ông cụ Sở, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.






Vả lại anh ta còn dám vô lễ với bà nội, sợ rằng hôm nay không chết thì cũng bị lột da.



Mấy vị khách đứng ngoài làm nhân chứng cũng lắc






đầu, tên nhóc này kiêu ngạo đến mức này, thật sự đã làm cho bọn họ nhìn thấu đáo.



Rất nhanh, giấy tờ đã được đem tới.






Người đem giấy tờ tới chính là Lý Tuyết.



Cô đến mà không nói một lời nào, đưa giấy tờ xong vội vàng rời đi.






Nhưng trước khi đi, cô có ngó nhìn xem đứa bé, đứa bé cũng nhìn Lý Tuyết mà vẫy tay chào, dù sao thì nó và Lý Tuyết cũng thân với nhau.



Nhưng cảnh này đã bị Sở Nguyệt bắt gặp.








Cô rất ngạc nhiên, tại sao quản lý của ngân hàng Tứ Hải lại quen biết với con mình.



Cô nhớ rõ ràng trước đây đi ngân hàng Tứ Hải, chưa từng dẫn đứa nhỏ đi cùng.






Sỡ Nhiễm đang ôm đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này, hai mắt không khỏi nheo lại.



Ông cụ Sở nhìn giấy tờ.






Ông liền nhanh chóng vẫy tay với Sở An Hải, “Mau mở ra cho mọi người xem!”



Ông ta bảo là mọi người nhưng tất nhiên là không phải cho những hậu bối nhà họ Sở xem, bọn họ căn bản không cần phải xem. Người ông muốn cho xem đó chính là những vị khách đang đứng chứng kiến sự việc kia.






Đương nhiên là còn người nhà của Thường Ninh nữa. Lần này ông muốn làm cho cả nhà kia tuyệt vọng.



Sở An Hải lập tức mở túi da trâu đựng giấy tờ đất. Anh ta không cần nhìn, cũng không biết giấy tờ này đã qua tay anh bao nhiêu lần, còn có thể có sai sót gì sao.






Cho nên ông ta liền trực tiếp đưa cho mấy người làm chứng xem.



Nhân chứng cầm giấy tờ rồi nhìn nhau.






Nếu đã mời bọn họ đến, thì cũng nên để cho họ làm tròn vai của mình.



Nhìn đến tên người được ghi trên giấy tờ công xưởng, sắc mặt bọn họ có chút kì lạ.






Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang nhìn Trường Ninh mà hả hê cười, không ai để ý đến mấy nhân chứng kia.



"Các vị, có thể thông báo ai là người đứng tên giấy tờ công xưởng được hay không." Ông cụ Sở cười nói.






Mấy người làm chứng nhìn ông cụ, "Ông cụ Sở à, ông thật sự muốn chúng tôi tuyên bố sao?"



Ông cụ Sở gật đầu, "Đương nhiên rồi, các anh tuyên bố đi, hãy làm cho tên nhóc kia tận mắt chứng kiến!"






Mấy người làm chứng nhìn nhau, vẻ mặt cười khổ, nhưng cuối cùng cũng đồng thanh mà tuyên bố: “Chúng tôi tuyên bố, người nắm giữ công xưởng chính là, Sở Nguyệt!"



Bọn họ cũng cố ý nhấn mạnh hai chữ Sở Nguyệt.






Ông cụ Sở vốn đang tươi cười, nhưng vừa nghe được hai chữ Sở Nguyệt, khuôn mặt liền cứng đờ.



Những người khác cũng chết lặng.






Tại sao lại là tên Sở Nguyệt?



Chẳng lẽ mấy người kia lại đọc sai tên?






"Các vị, không phải các vị đọc nhầm tên đó chứ? Giấy tờ rõ ràng là tên của tôi, làm thế nào mà lại thành tên của Sở Nguyệt rồi?" Ông cụ Sở khó chịu đứng lên.



“Ông cụ Sở à, chúng tôi không đọc sai, tên trên giấy tờ quả thật là Sở Nguyệt!"






"Có khi nào ông nhớ nhầm không, có thể đã chuyển nhượng tên giấy tờ cho Sở Nguyệt, nhưng chính bản thân mình lại quên mất việc đó."



Mấy nhân chứng nói với vẻ bất lực.






Đây là những gì mà ông muốn chúng tôi đọc rõ ràng ra, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng là tên của Sở Nguyệt, ông không thể nào trách chúng tôi được.



Sở Nguyệt khẽ mở miệng, chẳng biết từ khi nào mà giấy tờ công xưởng đã được chuyển thành tên mình. Sau đó cô liếc nhìn Thường Ninh, Thường Ninh cũng đang hướng về phía cô mà cười.






Vợ chồng Sở Sơn Hà vừa rồi căng thẳng muốn chết, dù sao thì giấy tờ công xưởng này họ chưa từng được xem qua, ông cụ Sở lấy ra, nghĩ rằng chắc chắn đây sẽ là thứ giết chết cả hai.



Hai người họ lo lắng không biết tiếp theo nên làm gì, nhưng cũng không hề nghĩ rằng con gái của họ lại đứng tên trên giấy tờ công xưởng.






Bây giờ ông cụ Sở chẳng thể nói được lời nào.



Trong lòng họ cảm thấy có chút hãnh diện.






Sở Nguyệt à, chuyện này mà con cũng có thể giấu diếm cha mẹ được, trong lòng họ cố nén giận vì Sở Nguyệt, hại họ ban nãy sợ muốn chết.



Cha con Sở An Hải không thể tin Sở Nguyệt đứng tên công xưởng này, liền tiến lên cướp giấy tờ công xưởng trên tay các nhân chứng.






Vừa nhìn vào, thì thấy đúng thật là tên Sở Nguyệt.



Ông cụ Sở lúc này cũng cầm lấy tờ giấy.






Mặt ông trắng bệch ra.



Sau đó ông chỉ vào Sở Nguyệt lạnh lùng nói: "Sở Nguyệt, cô thật là to gan dám tự tiện sửa đổi tên người trên giấy tờ đất này, cô có quyền gì!”






Lúc này Thường Ninh lợi dụng tình hình để nắm lấy thời cơ.



"Rõ ràng tên trên giấy tờ công xưởng chính là tên của vợ tôi, làm sao có thể tự tiện mà sửa đổi, ông cụ à, ông thật là hồ đồ, ông vẫn không cảm thấy xấu hổ sao?"






“Cậu!" ông cụ Sở chỉ thắng mặt Thường Ninh, giận dữ nói: “Nếu không phải cô ta làm, thì nhất định là cậu, cậu đã chỉnh sửa tên trên này!”



Nếu bây giờ ông ta vẫn không nhận ra, mọi chuyện đều là do Thường Ninh sắp đặt, thì ông ta sống vô ích rồi.






Dù sao thì lúc nãy Thường Ninh nói với vẻ tự tin như vậy, chắc chắn là đã có chuẩn bị từ trước.



Chính bản thân ông cụ đã bị một tên nhóc làm bẽ mặt!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom