• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Ông bố bỉm sữa siêu cấp thường ninh (6 Viewers)

  • Chap-101

Chương 100. Tiếc cưới




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Khách sạn Diễm Dương Thiên Đại.






Hôm nay là tiệc cưới của ông cụ Sở.



Ông cụ Sở đã bao toàn bộ cái khách sạn này rồi.






Bà ngoại Thẩm Lệ hôm nay cung vô cùng chói mắt, mặc một bộ sườn xám màu đỏ, dáng người không cần nói có bao nhiêu quyến rũ.



Tinh thần của ông cụ Sở cùng vô cùng phấn chấn, mặc một bộ lễ phục thời Đường màu đỏ, nét mặt hồng hào, ý cười trên mặt chưa hề biến mất.






Ông cảm thấy hôm nay không chỉ là ngày tổ chức tiệc cưới của ông, mà còn là ngày tuyên bố với bên ngoài Sở gia không còn như trước kia nữa.



Bởi vậy nên đặt tiệc cũng là kiểu mẫu cao nhất của khách sạn, tám vạn tám một bàn.






Đặt trọn vẹn hơn năm mươi bàn, có thể nói là tương đối long trọng.



Dù sao hiện tại mấy cái hạng mục hợp tác cỡ lớn của Sở gia đều đa bắt đầu đi vào nề nếp rồi, Sở gia đa định trước là xưa không bằng nay rồi.






“Ông cụ Sở, chúc mừng nha!"



"Sở gia chủ, chúc mừng chúc mừng!"






Một số khách khứa cũng lần lượt đến nơi.



Ông Sở cũng mang theo Thẩm Lệ khách khí mỉm cười bắt tay chào đón.






Khách khứa qua lại ai cũng sẽ len lén liếc nhìn Thẩm Lệ một cái. Sau đó đều âm thầm tấm tắc.



Nghĩ tới việc ông cụ Sở đã ở cái tuổi này rồi, còn có thể cưới về được một cô vợ yêu kiều xinh đẹp trẻ trung như thế.






Trong lòng bọn họ không thể nào không ngưỡng mộ.



Cả nhà Sở Nguyệt đã đến từ sớm.






Nhưng ông cụ Sở làm như căn bản không hề nhìn thấy gia định bọn họ. Đã không cho bọn họ tham gia vào bất cứ việc gì của tiệc cưới, cũng không cho bọn họ ra chào hỏi quan khách,



Giống như không xem bọn họ là người của Sở gia vậy, hoàn toàn gạt sang một bên, không ai dám hỏi một câu.






"Sở Nguyệt, có phải con lại đắc tội với ông nội cô rồi không?" Sắc mặt Sở Sơn Hà vô cùng khó coi mà hỏi.



Chỉ vì buổi tiệc cưới ngày hôm nay, anh đã chuẩn bị rất lâu, muốn biểu hiện tốt một xíu trước mặt ông cụ, kết quả ông cụ đến liếc còn chẳng thèm liếc anh một cái.






Việc này làm cho lòng anh hết sức buồn bực.



Khoảng thời gian này, anh ta đến mặt của ông cụ còn không nhìn thấy, căn bản không có khả năng chọc giận ông cụ, cách giải thích duy nhất chỉ có con gái của mình lại chọc ông cụ tức giận rồi.






Sở Nguyệt cắn nhẹ bờ môi dưới, “Mấy hôm trước ông nội có đi đến nhà máy, hình như có chút tức giận, con cũng không biết ông nội có ý gì nữa."



"Không phải nhà máy vẫn phát triển rất tốt à, ký với tập đoàn Chí Tôn bao nhiêu hợp đồng như thế, ông nội của con phải vui mừng mới đúng chứ, làm sao lại còn tức giận cơ chứ?" Sở Sơn Hà có chút khó hiểu.






"Cái này không phải dễ hiểu sao, ông cụ khẳng định là muốn nói. qua cầu rút ván thôi chứ sao." Trần Di quẹt miệng



"Không có khả năng này, bây giờ Sở gia đàm phán bao nhiêu hợp tác như thế, làm sao có thể để ý một cải nhà máy bé nhỏ." Sở Sơn Hà lúc này liền phản bác.






"Có thể ông cụ chính là mong muốn nhà chúng ta không dễ dàng đi?" Trần Di càng nghĩ càng tức, “Sở gia bây giờ có nhiều hạng mục phát triển như thế, nhưng có để cho ông tham dự không, hình như đến nói còn không thèm nói cho ông, bọn họ chính là mong muốn nhà chúng ta không dễ chịu mà!"



"Cô nhỏ tiếng một chút, nếu mà bị ông cụ nghe được, nói không chừng chúng ta đến tiệc cưới cũng không được tham gia nữa.” Thấy giọng của bà xã nhà mình ngày càng lớn lên, Sở Sơn Hà mau chóng khuyên can.






Hai mắt Trần Di khẽ đảo, “Anh nghĩ rằng cái dáng vẻ ngày hôm nay, ông cụ còn có thể để cho chúng ta vào bàn sao?"



Sở Sơn Hà nhất thời có chút không nói ra lời.






Sở Nguyệt chỉ là không có lên tiếng.



Trong lòng âm thầm than thở, ông nội đối xử với nhà bọn họ như vậy, thật sự làm cô cảm thấy rất khó chịu.






"Cái tên phế vật nhà ngươi đứng đó cười ngu làm cái gì?" Trần Di lúc này liếc sang phía Thường Ninh đang ù ù cạc cạc cười ở đó, không khỏi giận dữ trách mắng một tiếng.



"Con đang cười anh mắt ông cụ thiển cận!" Thường Ninh thực sự đang ôm đứa trẻ ở đó cười, hơn nữa không chút kiêng kị nào mà nói.






“Anh lại nói xằng bậy gì đấy, tin hay không tôi bóp chết anh!" Sở Sơn Hà bị dọa đến mức cả mặt trắng bệch, dám trước mặt bao nhiêu người như vậy nói xấu ông cụ, không muốn sống nữa rồi.



Trần Di cũng hung hăng trừng mắt nhìn Thường Ninh, "Cái tên phế vật nhà ngươi cũng dám nói ánh mắt ông cụ thiển cận, muốn liên lụy nhà chúng ta bị đuổi ra ngoài, tôi không tha cho anh đâu!”






Mặc dù trước đó cô cũng ôm hận với ông cụ, nhưng cũng không dám quá đáng quả, tên phế vật này ăn gan hùm mật gấu hay sao, dám nói ông cụ như vậy, nếu mà cả nhà họ thật sự bị đuổi ra ngoài, đó mới gọi là mất mặt đấy.



Thường Ninh chỉ cười cười, không còn nói tiếp điều gì nữa.






"Cái tên phế vật nhà ngươi, anh nói rõ ra cho tôi biết, tại sao lại nói ánh mắt ông cụ thiển cận?” nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, Sở Sơn Hà giơ nắm đấm đến trước mặt Thường Ninh, đè thấp giọng tức giận hỏi.



Cái tên con rể rác rưởi này càng ngày càng kỳ quái rồi, vậy mà dám nói ánh mắt ông cụ thiển cận, thật sự là muốn hại gia đình bọn họ không còn gì nữa hay sao?






Sở Nguyệt cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Thường Ninh tại sao lại dám nói ra những lời này.





Có điều, cô không hề nói lời nào.






Sở Nhiễm chống cằm ngồi bên cạnh, một bộ dạng lười nhác.



"Ông nội lạnh nhạt với cả nhà chúng ta ở chỗ này, chính là ánh mắt thiển cận, anh rể nói không sai!” Cô bỗng dưng cũng nói ra một câu.






“Nha đầu chết tiệt, bây giờ con còn thật đúng là bảo vệ cái anh rể này của con, nhìn dáng vẻ, cái tên rác rưởi này trong mắt con rất có bản lĩnh đúng không?"



Trần Di có chút tức giận, bây giờ hai đứa con gái đều hướng về cái tên phế vật kia, làm bà cảm thấy không có chút địa vị nào ở trong nhà.






Sở Nhiễm chỉ cười ha ha hai tiếng, sau đó lại tiếp tục im lặng không nói gì.



Điều này làm Trần Di tức chết rồi, nhưng hôm nay ở chỗ này không thích hợp bộc phát.






Chỉ tức giận mà trừng mắt nhìn Thường Ninh, sớm muộn một ngày nào đó, bà cũng sẽ đuổi cái tên phế vật này đi, nếu không mình nuôi nấng hai đứa con gái này, đều bị cái tên bạch nhãn lang này bắt mắt.



Cũng tại lúc này, Sở Gia Lượng cùng Tào Thu Huy đi đến.






"Thường Ninh, chúng tôi đều đang bận sắp chết, hôm nay nhiều quan khách đến như thế, anh còn không biết ngượng mà ngồi ở đây, không mau qua đây giúp đỡ đi!”



Hai người đó lớn tiếng với Thường Ninh.






Thường Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, anh với hai tên này bình thường không hề hợp nhau, hơn nữa đem cả nhà bọn họ lạnh nhạt ở chỗ này, tại sao lại cố ý gọi một mình anh.



"Thường Ninh, vậy anh mau đi giúp một tay đi."






Sở Nguyệt lúc này đón lấy đứa trẻ ở trong lòng Thường Ninh, cô không nghĩ nhiều, dù sao cô cảm thấy một ngày như ngày hôm nay, cho dù cả nhà cô bị thờ ơ, cũng không thể việc gì cũng không làm được.



"Còn ngây người ra đây làm gì, còn không mau đi đi!” Sở Sơn Hà thấy Thường Ninh không hề động đậy, giơ nắm đấm lên, cái tên phế vật này có thể giúp được gì, chẳng qua Gia Lượng đích thân đến gọi, đương nhiên phải hăng hái đi.






Thường Ninh mới đứng dậy, đi về hướng Sở Gia Lượng.



"Cần giúp việc gì?”






Sở Gia Lượng cười một cái, “Anh đi rồi sẽ biết, chẳng lẽ còn có thể để anh nhàn rỗi sao?"



"Việc gì thế? Hay là tôi cũng đi giúp một tay.” Lúc này Sở Nhiễm nghiêng đầu đi đến.






"Nhiễm Nhiễm, cũng không có kêu cô, cô tích cực như thế để làm gì, ngoan ngoan ở chỗ này đi."



Sở Gia Lượng quăng cho Sở Nhiễm một ánh mắt, ấn tượng của anh với Sở Nhiễm luôn luôn không tốt, không chỉ bởi vì danh tiếng của Sở Nhiễm không tốt, trước kia anh còn bị Sở Nhiễm đánh qua rồi, tưởng tượng bản thân là một người đàn ông to lớn, vậy mà bản thân lại bị em họ đánh cho một trận, anh liền không thoải mái.






"Đúng á, Nhiễm Nhiễm, đều là những việc mà con trai làm, một cô gái như cô đừng có tham gia náo nhiệt làm gì." Tào Thu Huy cười hì hì nói.



Mắt lại len lén hướng về một số bộ phận nhạy cảm của Sở Nhiễm nhìn.






Cô em gái này của Sở Nguyệt cũng là một cái cực phẩm nha, mặc dù tuổi tác còn nhỏ, nhưng những chỗ cần trổ mã đều trổ mã rồi, hơn nữa kích thước cũng thật sự không bình thường nha.



Nhưng rất nhanh, đón nhận lại ảnh lộ ra hàm ý của Sở Nhiễm.






Hắn ta bị dọa đến nỗi rụt cổ lại, dù sao danh tiếng "hung" của Sở Nhiễm ở bên ngoài, hắn thật sự có chút sợ Sở Nhiễm.



"Nhiễm Nhiễm, quay lại! Con chạy đi thêm phiền phức làm gì?" Trần Di lúc này giận dữ nói.






Rõ ràng con gái của mình là muốn đi theo cái tên rác rưởi kia tham gia náo nhiệt, cái tên rác rưởi đó rốt cuộc cho con gái của mình uống bùa mê thuốc lú gì, tức chết bà rồi.



"Nhiễm Nhiễm, em đừng đi nữa, giúp chị gái em ôm đứa bé đi." Thường Ninh nói.






Sở Nhiễm bây giờ mới nhún nhún vai, "Vậy cũng được.”



Sau đó cô mới hung ác nhìn Sở Gia Lượng với Tào Thu Huy, “Nhở kỹ, các người tốt nhất là thành thật một tí, đừng có lúc nào cũng muốn bắt nạt người nhà của tôi, nếu không, tôi không tha cho các người đâu!"






Sở Gia Lượng bị sự hung hăng của Sở Nguyệt mà ngứa cả răng, có điều bây giờ anh cũng không có thời gian đi so đo với Sở Nguyệt.



Lôi kéo Thường Ninh đi mất.






“Rốt cục là cần tôi giúp việc gì?"



Đi hết một vòng của khách sạn rồi, Thường Ninh cũng không biết hai cái tên này muốn làm cái gì.






"Thường Ninh, bà nội mới chuẩn bị một chút quà nhỏ, để cho chúng tôi phân phát cho các khách mời ở đây làm kỷ niệm, bây giờ chúng tôi, đang thống kê số lượng quan khách, hay là, anh đem quà đi phát cho khách khứa trước đi.” Sở Gia Lượng vô cùng nghiêm túc nói.



"Đúng vậy, Thường Ninh, việc phát quà cho khách khứa này nhất định không thể bỏ sót ai cả, chúng tôi phải thống kê kỹ lưỡng, nếu không quan khách không nhận được quà sẽ có ý kiến đấy." Tào Thu Huy cũng nghiêm trang mà nói thêm.






"Được thôi, quà để ở đâu?" Thường Ninh nhún nhún vai hỏi.



Sở Gia Lượng lúc này móc ra một tấm thẻ phòng, "Bà nội mới bỏ tất cả quà ở trong căn phòng này, anh cầm tấm thẻ này trực tiếp đi lấy là được rồi."






Thường Ninh nhận lấy thẻ phòng, hai lời cũng không thèm nói, liền đi lấy quà luôn.



Đợi anh ta đi rồi, Sở Gia Lượng và Tào Thu Huy nhìn nhau cười một tiếng, cười đến mức không cần nói có bao âm hiểm.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom