• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nữ Phụ Độc Ác Yêu Tiền Như Mạng (2 Viewers)

  • CHƯƠNG 1

Năm thứ ba sau khi trở thành cô Lục, sau một lần bất cẩn ngã đ.ập đầu tôi đã biết trước được ký ức của nửa đời sau.

Tôi là nữ phụ đ.ộc á.c trong một cuốn tiểu thuyết ngọt sủng.

Chồng tôi, nam phụ si tình luôn âm thầm bảo vệ nữ chính.

Em trai chồng, tình cũ tệ bạc của nữ chính.

Anh trai chồng là nam chính tổng tài có quyền có thế.

Còn tôi, tuy đã lấy nam phụ nhưng suốt ngày tơ tưởng tới nam chính, vừa dụ dỗ em chồng vừa quyến rũ thêm nam phụ số bốn, số năm, số sáu, số bảy.

Tôi cứ như kẻ đ.iên suốt ngày đi tìm nữ chính gây chuyện, sau cùng lại tự lao đầu vào con đường ch.ế.t.

Nghe nói trước lúc nhắm mắt xuôi tay, tôi còn đang nắm chặt nửa chiếc bánh hành nhặt được trong thùng rác.

1
“Giang Việt Linh m.ất vào một trời đông giá rét tuyết rơi dày, lúc phát hiện ra th.i th.ể, cô ấy còn đang nắm chặt nửa chiếc bánh hành nhặt được trong thùng rác.”

“Sau khi tin tức được truyền đến Hải Thành, người quen của cô ai không nói một câu gieo gió gặt bão, họ từng cười, từng mắng, chớp mắt đã quên mất cô, thêm một thời gian nữa sẽ chẳng còn một ai nhớ đến cô.”

Gì vậy trời?

Tôi vốn không ăn bánh hành.

Còn là bánh được nhặt trong thùng rác.

Sáng ra đã móc mỉa ai đấy?

Tôi đang nằm trên giường bỗng ngồi bật dậy, đầu đau như búa bổ rồi lại vội vàng nằm xuống.

Tôi đã nằm trên giường suốt năm ngày liền, ch.ấn đ.ộng n.ão nhẹ, bác sĩ khuyên nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

Năm ngày trước là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ, cha mẹ hai bên gia đình quyết định sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn.

Một là chúc mừng cuộc hôn nhân giữa hai gia đình Lục Giang.

Hai là dự án mới hợp tác giữa hai nhà đang bước vào giai đoạn đầu, sắp đi vào quỹ đạo bình ổn, cần một dịp thích hợp để thông báo.

Không phải dịp gì đặc biệt, gần đây cũng không có ai mừng thọ, thế là ngày kỷ niệm của tôi và Lục Minh Kỳ đã được đưa vào tầm ngắm.

Còn về nguyện vọng của tôi và Lục Minh Kỳ, nó chẳng đáng nhắc đến.

Cũng may chúng tôi đều là những người thực dụng, hơn nữa đã qua thời kỳ nổi loạn từ lâu. Chỉ cần có thể mang lại lợi ích to lớn cho dòng tộc, phối hợp được thì phối hợp, không phối hợp được thì cũng phải phối hợp.

Không biết chúng tôi đã sắm vai một đôi vợ chồng yêu thương nhau trong các buổi tiệc xã giao như thế này biết bao lần rồi, thế nên hai đứa rất ăn ý.

Ngày ấy, tôi vẫn như những lần khác khoác tay Lục Minh Kỳ, mỉm cười dịu dàng rồi cùng anh bước từ trên cầu thang xuống.

Điện thoại của Lục Minh Kỳ bỗng đổ chuông, đối phương là một đối tác khá quan trọng.

Anh bảo tôi xuống dưới trước, nghe điện thoại xong anh sẽ đến tìm tôi.

Tôi là người trưởng thành, không cần lúc nào chồng cũng kè kè bên cạnh.

Tôi xua tay, bảo anh cứ bận việc của mình, những dịp như thế này không làm khó được tôi.

Lục Minh Kỳ không yên tâm dặn dò thêm: “Em đi giày cao gót, xuống cầu thang nhớ phải cẩn thận.”

Tôi nhìn anh rồi ra vẻ nói một câu: “Em không th.iểu n.ăng, ok?”

Sau đó tôi bước hụt, lăn từ trên cầu thang xuống rồi bất tỉnh nhân sự trước mặt Lục Minh Kỳ và tất cả khách mời.

Lúc tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trên giường.

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị ch.ấn đ.ộng n.ão nhẹ, về nhà nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.

Lục Minh Kỳ đứng bên cạnh hỏi bác sĩ những điều cần chú ý.

Bác sĩ dặn dò: “Có thể sẽ xuất hiện các triệu chứng như buồn nôn, chóng mặt, nôn mửa, ù tai... và cả quên ngược chiều, b.ệnh nhân sẽ quên mất lúc mình bị thương đã xảy ra chuyện gì.”

Thấy tôi đã tỉnh, bác sĩ hỏi thêm vài vấn đề.

Sau đó nói: “Xem ra tình hình không quá nghiêm trọng, những việc cần nhớ thì đều nhớ, không mất ký ức, hơi buồn nôn thì về nhà nghỉ ngơi hai ngày là khỏe.”

Tôi lại thấy rất nghiêm trọng đấy.

Cực kỳ nghiêm trọng!

Tuy tôi không mất đi trí nhớ nhưng trong đầu tôi luôn xuất hiện những hình ảnh chồng chéo nhau.

Tình trạng này kéo dài suốt năm ngày liền, những triệu chứng khác đều đã khỏi, duy chỉ ký ức kỳ lạ là chỉ có tăng chứ không giảm.

Mãi cho đến sáng hôm nay, về cơ bản tôi có thể chắp ghép được thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Nếu như ký ức là sự thật, nếu như tôi đang thật sự sống trong một cuốn tiểu thuyết, vậy thì tôi đã cầm trong tay kịch bản của một nữ phụ đ.ộc á.c rồi.

Lục Minh Kỳ là nam phụ si tình, anh luôn âm thầm bảo vệ nữ chính.

Em trai anh, Lục Minh Tinh là tình cũ ngược cả đôi bên của nữ chính.

Anh cả anh, Lục Minh Lễ là nam chính tổng tài bá đạo có đủ mọi yếu tố.

Tôi không quen nữ chính, nhưng ký ức nói cho tôi biết cô ta tên Liên Dung.

Liên Dung là một cô gái trẻ có xuất thân bình thường, gương mặt bình thường nhưng rất biết cố gắng.

Thời gian này Liên Dung vừa mới tốt nghiệp đại học, ch.iến tr.anh lạnh rồi chia tay lần thứ N với Lục Minh Tinh, sau đó cô ta sẽ đến tập đoàn Lục Thị phỏng vấn rồi gặp gỡ nam chính và nam phụ.

Còn tôi, ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã không ưa nữ chính.

Nhất là khi những đàn ông bên cạnh tôi, ai cũng quan tâm đến cô ta, tôi bị lòng đ.ố kỵ che mờ hai mắt, năm lần bảy lượt tới tìm nữ chính gây chuyện.

Tôi là một người phụ nữ đã có gia đình, có một người chồng đẹp trai dịu dàng nhưng anh không yêu tôi, trong suốt ba năm làm dâu nhà họ Lục, tự dưng tôi lại phải lòng anh trai chồng.

Lục Minh Lễ là một người si tình, tất nhiên anh ta cũng chẳng tươi cười với tôi.

Sau nhiều lần trắc trở, tôi đã đem lòng oán hận nữ chính, sau đó còn ngu ngốc chạy đi quyến rũ tình cũ của nữ chính, cũng chính là em trai chồng Lục Minh Tinh.

Cứu!

Đây là bộ phim truyền hình ngang trái chiếu lúc tám giờ tối sao?

Thời nay, người ta cũng chẳng quay phim như thế nữa.

Chẳng có tí logic nào cả, cũng không phù hợp với tính cách của tôi.

Tôi là một đứa yêu t.iền hơn cả m.ạng sống, với tôi mà nói tình yêu chỉ là phù du.

Trong giới thượng lưu chẳng có mấy đôi vợ chồng yêu thương nhau thật lòng, phần lớn đều là những cặp vợ chồng hờ giống như tôi và Lục Minh Kỳ.

Cuộc hôn nhân giữa hai gia đình thôi mà, ai thèm rảnh rỗi muốn tìm kiếm tình yêu chân thành từ đó chứ.

Từ năm hai mươi tuổi tôi đã được gia đình mai mối, gặp gỡ Lục Minh Kỳ ba lần, kết hôn cũng do cha mẹ định đoạt, trước khi lấy nhau chúng tôi còn chẳng nói với nhau quá một trăm câu.

Nảy sinh được tình cảm mới lạ đấy.

Ba anh em nhà họ Lục đều rất bảnh, nhìn từ xa cũng thấy thích mắt rồi.

Nhưng Lục Minh Lễ và Lục Minh Tinh đều không phải gu của tôi, một người thì nghiêm túc, cứng nhắc đến mức nhạt nhẽo, còn một người thì lại nóng nảy thích gì làm nấy.

Tính ra thì chồng tôi cũng không tồi.

Hầu như lúc nào Lục Minh Kỳ cũng dịu dàng và nhã nhặn, chuyện gì cũng có thể ngồi xuống bàn bạc với mọi người, rất nhẫn nại.

Trên giường chúng tôi cũng rất ăn ý, quan trọng là vì anh biết cách tôn trọng tôi, không bao giờ tham gia vào các quyết định hay nếp sống của tôi.

Nhưng anh không yêu tôi, anh lấy tôi chỉ vì sự thăng tiến trong sự nghiệp.

Nếu như ngày ấy chúng tôi không thành, anh sẽ lấy một cô chiêu khác, anh sẽ đối xử tốt với người vợ của mình giống như tôi của hiện tại.

Anh tập trung cho sự nghiệp, tình yêu và một cuộc hôn nhân viên mãn không phải là điều anh hướng đến.

Có một điểm tôi và anh rất giống nhau, tình yêu hão huyền sao có thể mang lại cảm giác an toàn giống như t.iền được?

Cho nên, tôi cũng không yêu anh.

Thậm chí tôi còn không có cảm giác với Lục Minh Kỳ, sao có thể m.ất trí đến mức phải lòng Lục Minh Lễ được?

Đúng là ảo tưởng.

Có thể là do ng.ã đầu có vấn đề thật rồi, để hôm nào tôi phải đến bệnh viện kiểm tra kỹ lại mới được.

Tôi vừa nghĩ vừa mở wechat nhắn tin cho Lục Minh Kỳ.

“Chồng ơi, em muốn ăn khoai tây chiên, tan làm anh mua cho em một phần nhé, em muốn size L.”

Tôi có niềm đam mê bất tận với đồ ăn nhanh, mấy hôm không ăn là thèm đến phát đ.iên.

Lục Minh Kỳ là một người bận rộn, thời gian của anh là vàng là bạc nào có rảnh rỗi như tôi, trả lời trong một nốt nhạc.

Có lẽ để ý đến việc hiện giờ tôi đang là bệnh nhân, thế nên lần này anh không để tôi đợi quá lâu.

Ba phút sau anh trả lời lại: “Anh đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ khuyên mấy ngày này em nên ăn những đồ thanh đạm một chút, ít dầu mỡ và cay nóng, em cố chịu một hôm, ngày mai đến lịch kiểm tra lại nếu như không có vấn đề gì anh sẽ mua cho em.”

“Thế thì hôm nay em sẽ đi kiểm tra lại, em thấy mình đã khỏe hẳn rồi.”

“Lịch là ngày mai mà, hôm nay anh hơi bận nên không thể đi cùng em được.”

“Em tự đi được, anh cứ bận việc của mình đi.”

Lục Minh Kỳ không đồng ý, nhưng vẫn nhường tôi: “Bảo Tiểu Lý đi với em, anh gọi điện cho bác sĩ Trịnh đổi lịch hẹn.”

Tiểu Lý là con gái của quản gia nhà họ Lục, sau khi tốt nghiệp đại học vì không tìm được công việc phù hợp nên cô ấy đã quay về nhà họ Lục lo việc nhà cửa.

Cả tôi và Lục Minh Kỳ đều không thích trong nhà có người lạ, ngày nào cũng hẹn người làm đến nhà thu dọn chứ không có người giúp việc cố định.

Lần này tôi bị thương, Lục Minh Kỳ lo không tìm được người phù hợp nên đã mượn tạm người bên phía nhà họ Lục, anh bảo Tiểu Lý tới chăm tôi một thời gian.

Tiểu Lý làm việc rất cẩn thận, cô ấy sống cùng bố mẹ ở nhà họ Lục từ nhỏ, cũng quen với cuộc sống của nhà giàu, mưa dầm thấm lâu suốt hai mươi năm, cô ấy cũng có tiếng nói chung với đám chúng tôi.

Tôi nằm trên giường buồn chán, nên cũng hay gọi cô ấy vào phòng tám nhảm.

Lục Minh Kỳ đã nói ra điều kiện của mình rồi, tôi cũng chỉ đành bảo Tiểu Lý đến bệnh viện với mình.

Tất nhiên Tiểu Lý sẽ đồng ý, cô ấy nhanh chóng lái xe tới.

Vừa đặt mông ngồi xuống xe, đang định cài dây an toàn thì Tiểu Lý ngồi phía trước nói: “Cô chủ, em có một người bạn vừa mới tốt nghiệp đại học ở Hải Thành. Hồi còn đi học cô ấy có thành tích rất nổi trội, trước kia có thực tập trong một tập đoàn lớn, lãnh đạo công ty đánh giá rất cao cô ấy. Em nghe nói trợ lý riêng của cậu cả nghỉ đẻ rồi nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp. Cậu cả lại chỉ nhận người được tiến cử, cô xem có thể giúp em nói với cậu hai một tiếng cho bạn em một cơ hội không?”

Xã hội này chung quy cũng là từ các mối quan hệ, nhờ người đi của sau tôi cũng không lấy làm lạ.

Tôi cũng khá lờ mờ về chuyện của công ty: “Anh cả thiếu người, em lại bảo chị tìm chồng mình đề cử ư?”

“Dạ, chuyện là thế này, hai tuần nay cậu đi công tác ở phía nam nên đã giao lại việc tuyển trợ lý cho cậu hai.”

Được rồi.

Chuyện nhỏ, tôi cũng không phải là người keo kiệt trong việc giúp đỡ người khác: “Chị sẽ bảo anh ấy, em bảo bạn gửi CV cho chị, nói không thôi chưa chắc chồng chị đã để ý đến đâu.”

Tiểu Lý hớn hở: “Vâng ạ, sau khi từ v.iện về em sẽ gửi cho cô chủ.”

“Chị không chắc sẽ được nhận đâu đấy.”

“Không sao ạ, chị đã cho cô ấy cơ hội rồi, được nhận hay không còn phải xem vận may của cô ấy nữa.”

Tôi ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Bạn em tên gì?”

“À, cô ấy tên Liên Dung ạ.”

Tôi ừ một tiếng, sau đó chống cằm thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đầu óc trì trệ, mãi lâu sau tôi mới ngạc nhiên nhận ra điều bất thường.

“Em nói bạn em tên gì?”

Tiểu Lý trả lời: “Liên Dung ạ, Liên trong phim dài tập, Dung trong hoa sen.”

Tôi: “?”
_________
Dịch: Cố Bắc Như Sơ, truyện dịch PLN, vui lòng không reup bản dịch, cảm ơn
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom