• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nhật Kí Chăn Rau (1 Viewer)

  • Chap 30

Tôi như k tin vào mắt mình, đi
đêm lắm có ngày gặp ma quả này
xong xác cái thân tôi rồi.
-em đang ở đâu? a tới. Tôi rep
-em đang ở nhà cô, a lên đi.
Và thế là 1 người 1 xe thong
dong trên đường, trong đầu bao
suy tư "chẳng nhẽ mình phải làm
bố tuổi này sao?", chợt nghĩ tới
lời thằng C, một dấu hỏi to đùng
trong đầu tôi "liệu có phải của
mình?" . Lát sau tôi đã đứng
trước cửa nhà cô H, hít một hơi
sâu mới dám đẩy cửa bước vào.
H nằm trên ghế, e mặc một bộ
váy ngủ mỏng tang ngắn cũn
cỡn, phần trên trễ cổ và hai núm
vú nhô ra đầy khiêu khích.
Tôi từ từ tiến lại gần, cảm giác
run rẩy vụng trộm và có chút tội
lỗi, tôi đưa tay vuôt nhẹ từ chân
lên đến đùi em, cặp đùi trắng
muốt và mà lạnh. Con quỷ trong
người lại trỗi dậy, nó cứng ngắc
và nóng hừng hực.
-bắt dc quả tang có đứa lợi dụng
nhá . H mở mắt nói to.
-ai bảo em để mỡ treo miệng
mèo, mặc thế này thằng trộm
nào vào nhà thì xác cmn định là
nở hoa nhé hehe. Tôi chống chế
-kệ em, làm j có thằng nào đủ
nhiệt chứ. H trả lời rồi kéo váy
xuống đứng dậy vòng vào bếp
lấy nước cho tôi.
Nhìn theo dáng nàng uốn éo đi
qua để lộ ra chiếc quần lót mỏng
tang màu đen tôi lại không kìm
lòng dc lại là mới sáng ra
chứ, thằng nhỏ đội chiếc quần
ngố thành một cục hùng dũng.
Tôi đi theo H, nhân lúc nàng
đang cúi xuống lấy cốc, nhanh
như cắt tôi luồn tay vào trong váy
nàng kéo phăng chiếc quần lót
xuống tới đùi rồi nhanh tay dí
thằng nhỏ tấn công.
-anh này, vớ vẩn quá. H đẩy tôi ra
nhưng động tác hời hợt kiểu
"chống nhưng k cự".
Tôi mặc nàng, hay tay nắm lấy bờ
eo thon thả lấy đà mà kéo, mà
nhấp liên hồi. Cảm giác vụng
trộm quả là khác lạ, H hơi khom
người nên thằng nhỏ không
ngập dc lút cán, chưa kể nhiều
quả xung quá rut ra là lại tuột vị
trí , tức mình tôi xoay
người H lại, tay phải nhấc chân
nàng lên rồi đưa thằng nhỏ tiến
tới. Những tiếng nhóp nhép vang
lên ngày một nhiều, H vòng tay
qua cổ ôm ghì lấy tôi trong khoái
lạc, miệng em ú ớ những câu vô
nghĩa.
Lát sau H cho cả 2 chân kẹp
ngang hông tôi rồi ra hiệu cho
tôi ngồi xuống, tôi ngoan ngoãn
nghe lời như một đứa bé biết
vâng lời, hai tay ôm ghì lấy bờ
bông tròn lẳng, mồm thì cố
ngậm lấy hai đầu vú hồng hồng
rung lên sau mỗi nhịp lên xuống
của H. Lát sau tôi rùng mình, cảm
giác toàn bộ trọng tâm cơ thể
dồn vào thằng nhỏ , bao
nhiêu uất ức và cảm xúc sau bao
ngày không được xếp hình nó
dồn vào người H như suối
nguồn.mùa lũ
Hai đứa ôm nhau dựa vào góc
tường thở hổn hển, mãi sau tôi
mới nhớ ra mục đích của mình
liên hỏi.
-thế bây giờ em tính sao??
-tính cái gì hả anh? H thắc mắc.
-vụ có thai đó, giải quyết như
nào bây giờ.
-haha e lừa anh đấy, đồ dễ dụ, e
đâu phải gà mờ mà dễ dính chứ,
hôm ấy xong tôi e uống thuốc
luôn. E chỉ tính trêu anh thôi ai
dè a tin thật mò lên đây và.... H
nháy mắt
-và bị e cho vào bẫy lần nữa hả,
thế hôm nay thì sao?
-a yên tâm, an toàn hihi.
H nói rồi kéo quai áo lên vai
đứng dậy làm thằng nhỏ tôi tuột
ra khỏi cửa mình của nàng nằm
ỉu xìu đầu vẫn ướt nhẹp, nàng
quay ra nhặt lại chiếc quần lót rồi
ném thằng vào tôi mắng.
-hùng hục ra, rách mất quần em
rồi, quỷ sứ.
Tôi chẳng buồn đáp vì giờ trong
lòng đang mở cờ mở hội rồi, vứt
đi được cái gánh nặng trong
lòng tôi vào bếp tính lục lọi đồ ăn
sáng đi vội nên chưa kịp ăn j, lại
phải lao động quá sức bụng nó
biểu tình dữ dội.
-thôi a đi tắm qua đi, em nấu mỳ
cho tý ra mà ăn. H nói
-ừ thế cũng dc, hê đừng bỏ độc
vào nhá. Tôi nhìn xuống bên
dưới H cười đểu.
-thôi biến đi, đồ quỷ. H đánh nhẹ
vào lưng tôi rồi đẩy tôi vào trong
nhà tắm.
Từ trong nhà tắm bước ra đã
thấy bát mỳ bốc khói nghi ngút
trên mặt bàn, H vẫn đang lúi húi
gì ở trong bếp, tôi chẳng bận
tâm cứ.thế đánh chén nhiệt tình.
Lát sau nàng bước ra với hai quả
trứng vịt lộn nóng hổi cứ giục tôi
ăn cho nhanh (sau mới biết mình
ăn rồi cũng béo ẻm hết )
-anh này, anh có yêu em không?
H hỏi tay chống cằm nhìn tôi ăn.
-sao đang nhiên hỏi anh lạ thế?
-thì em thấy a cứ sao ý, cảm giác
với anh khác lắm.
-a chẳng biết, cứ như này không
thích hơn hả em. Cứ nhất thiết
phải yêu nhau rồi sau này đau
khổ, ràng buộc nhiều thứ lắm.
Anh không thích. Tôi ngừng ăn,
quay qua rút điếu thuốc châm rồi
thả khói vu vơ.
H chẳng nói gì nữa, em lẳng lặng
nhặt bát đũa rồi đi vào bếp rửa,
mặt có nét thoáng buồn.
Ở chơi với H mãi đến gần trưa tôi
mới lững thững đi về, cái nắng
đầu đông chẳng đủ xua tan cái
lạnh trong trái tim chai sạn của
tôi. Vẻ mặt vô hồn, lạnh lùng, tôi
lại leo lên khu đồi di tích khói
thuốc bay bay xoa vào mắt cay
xè.
Đặt chân lên tới đỉnh đồi, tôi giật
mình khi thấy bóng ai quen
thuộc quá, cái dáng nhỏ nhắn
nhiều lần ôm ấp trong vòng tay
giờ đang thu lại như con mèo
nhỏ tránh cái rét vậy. Là T, em
đang ngồi một mình, trên tay
cầm một cuốn sổ màu đen.
Tôi lấy hết can đảm bước tới ghê
đá T đang ngồi, khoảng cách có
chục bước chân mà cứ ngỡ như
nửa vòng trái đất vậy.
-anh ngồi đây được chứ. Tôi cất
tiếng.
T quay lại, thấy tôi em vội quay đi
lau nhanh dòng nước mắt còn
vương trên má. Tôi ngồi xuống
bên cạnh T, vẫn như mọi khi
nhưng giờ khoảng cách của cả
hai đã là vô hạn, chẳng nói được
câu nào tôi cứ nhìn ra xa, nơi
phía dòng sông đang cuộn chảy
Ngồi một lúc lâu như vậy nắng đã
lên cao và chói chang hơn,vài tia
nắng tinh nghịch đã đùa lên mái
tóc T.
-e lên đây lâu chưa? Tôi hỏi phá
tan sự im lặng.
-e lên lâu rồi, sáng nay không
học nên rảnh. T nói nhỏ mắt vẫn
đăm chiêu nhìn về phía xa.
Tôi cũng chẳng biết nói gì, lại lấy
thuốc, lại hút từng hơi dài như
thu hết dòng cảm xúc vào trong,
nỗi nhớ em bao ngày cào xé trái
tim, từng hơn một lần cảm thấy
hận em, trong mơ từng thấy
mình lại nắm tay em đi trên bờ
sông em chạy tung tăng rồi
té.nước lên người mình và từng
yêu em rất nhiều. Giờ đây bên
cạnh em, tôi muốn ôm lấy em mà
cảm nhận hơi ấm, mùi hương
trên tóc rồi làn môi mềm mại của
em, rồi trách móc hay khóc như
một đứa bé, nhưng có cái gì đó
ngăn tôi lại, cản tôi chẳng cho tôi
đạt được mong muốn của mình.
Lát sau T đứng dậy, chào tôi một
câu rồi cất bước đi thẳng, bỏ
mặc tôi một mình với cảm xúc
lẫn lộn. Rồi sực nhớ ra gì đó, tôi
đứng dậy chạy theo nhưng bóng
e đã khuất, chẳng thấy em đâu
nữa chỉ còn tôi và chiếc bóng lẻ
loi. Tôi ngồi thụp xuống, cảm
giác mất em lại xuất hiện nhưng
lần này nó mãnh liệt hơn, đau
hơn, tôi hận mình không mạnh
mẽ vào giây phút đó, giá như tôi
chạy ra sớm hơn thì đã níu dc tay
em rồi.
Tôi ngồi đó, thuốc cứ hết lại
châm cho đến khi chẳng còn
điếu nào, điện thoại của mẹ, của
H và cả C gọi tôi cũng chẳng
buồn nghe đầu óc tôi trống
rỗng, từng ky niệm với T hiện về
như một cuốn phim quay chậm,
sống động và rõ nét.
.........
Hôm nay cô giáo bận lớp học
thêm được nghỉ mình lại lên chỗ
ngày xưa hay đến. Nhớ lại những
kỷ niệm nơi đây mà buồn quá,
chẳng biết anh cũng lên đây lúc
nào nữa, chỉ thấy a đứng phía
sau hỏi câu như ngày xưa mỗi
lúc anh đến muộn. Mình biết
mình có lỗi với anh, chỉ muốn
quay lại ôm anh mà chẳng dám,
mình muốn đứng dậy nhưng có
gì đó cứ níu chân lại và mình lại
chọn cách nhìn a từ xa thôi.
Em xin lỗi, em yêu anh nhiều
lắm :T
 
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom