• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Nhà Trọ Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 82

Edit: Nhã Mị
-------------------

Một đôi dép lê nhìn không mấy đặc biệt có giá --- 3.680 nhân dân tệ! Quần jean trên tivi rao bán giá 11 tệ cùng cái trong cửa hàng không khác là mấy có giá --- 6.097 nhân dân tệ!! Một chiếc váy thuần trắng không có nổi một đường viền hoa văn --- 30.200 nhân dân tệ!!!

"Nhạc tỷ tỷ, ở đây không có gì mà tỷ thích sao?" Vinh Thanh Nhã nghiêng đầu vẻ mặt kỳ quái nhìn cô hỏi.

"... Ân" Chính xác thì cô không thích giá của mấy món đồ này.

"Thì ra là vậy! Nhưng mà nếu muốn biết có đẹp hay không thì tỷ phải mặc lên người đã, để muội thay tỷ chọn vài cái nhé, có được không?"

"... Cảm ơn Thanh Nhã, nhưng mà tôi --- " Hà Nhạc Nhạc chưa nói xong đã thấy Vinh Thanh Nhã chạy vội ra ngoài, cô chỉ đành cười một cách bất đắc dĩ.

"Nếu thấy thích cứ việc mặc thử, anh mua cho em" Giọng nói có chút khàn khàn nhưng đầy nam tính vang lên bên tai cô.

Hà Nhạc Nhạc quay đầu nhìn người bên cạnh, là một đại thúc trung niên dáng người cao lớn trên người mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn trên mặt thì đeo kính râm đang cuối đầu nhìn cô.

"..." Hà Nhạc Nhạc nhịn không được nhìn kỹ một hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận --- Cao thủ a!

Buổi sáng sau khi dụ dỗ được Tông Giới Nhiên ở lại nhà trọ cùng Mục Duy, Nguyễn Lân nói sẽ cùng các cô dạo phố sau đó đi lên lầu một lúc khi đi xuống thì biến thành một đại thúc trung niên soái khí bức người! Từ phòng triển lãm, nhà hàng Tây Âu đến cả trung tâm thương mại, cư nhiên không một ai nhận ra anh ta!

Thật ra với kĩ thuật hoá trang thì tóc giả cùng dáng người có thể thay đổi ít nhiều nhưng cũng có giới hạn của nó, nhưng Nguyễn Lân vừa ra khỏi nhà trọ thì khí chất cả người đều thay đổi, trở thành một đại thúc nho nhã thong dong mà lạnh nhạt, vẻ mặt bình thản thân thiện, trong mắt đầy sự cơ trí hiểu biết về vạn vật, cử chỉ nhẹ nhàng chậm chạp từ từ thản nhiên, đến cả giọng nói cũng trở nên giống một cách kì diệu! Từ đầu đến chân đều tản ra khí chất thành thục trầm ổn khiến cho người khác muốn đến gần muốn ỷ lại vào anh --- Vô luận là ai, đều rất khó để đem một đại thúc trung niên nhưng vẫn đầy phong độ và mị lực này so sánh với Nguyễn Lân cả, vì hai người này hoàn toàn khác biệt nhau.

"Em như vậy là muốn... ăn anh ngay ở chỗ này luôn sao?" Nguyễn Lân tà mị nói nhỏ vào tai Hà Nhạc Nhạc.

Hà Nhạc Nhạc quay đầu không nói gì, bước lại chỗ Vinh gia tỷ muội đang đợi.

"Nhạc Nhạc, thử cái này đi" Hà Nhạc Nhạc nhìn chiếc váy cúp ngực màu xanh ngọc trong tay Vinh Thanh Phong thì liên tục lắc đầu, "Tôi mặc kiểu dáng này không được đâu, khó coi lắm"

"Sao vậy, không tin vào mắt nhìn của tôi sao?" Vinh Thanh Phong vừa cầm váy đo lên người Hà Nhạc Nhạc vừa hỏi rồi gật gù vài cái sau đó nhét váy vào tay Hà Nhạc Nhạc.

"Không phải như vậy ---"

"Nhạc tỷ tỷ, tỷ cứ thử đi nếu không hợp thì lại chọn cái khác! Đến đây cũng mấy ngày rồi nhưng muội chưa từng thấy tỷ mặc váy nha... Ách, chẳng lẽ trên đùi tỷ có sẹo sao?" Vinh Thanh Nhã thật cẩn thận hỏi, sợ bản thân vô ý sẽ nhắc lại chuyện buồn của Nhạc tỷ tỷ.

"Sao có thể, đùi cô ấy... Rất xinh đẹp" Nguyễn Lân nhìn vào hai chân mặc quần jean của Hà Nhạc Nhạc rồi lên tiếng đánh giá.

Nhân viên cửa hàng cũng nhiệt tình khuyên Hà Nhạc Nhạc vào thử xem, Vinh Thanh Nhã nhanh nhẹn xoay người che tầm mắt của người nhân viên với Hà Nhạc Nhạc rồi nói nhỏ "Cảm ơn cô, bây giờ chúng tôi sẽ tự chọn sau đó sẽ gọi cô lại gói hàng nhé!"

Hà Nhạc Nhạc nhìn Vinh Thanh Phong đầy cảm kích, rồi nhìn chiếc váy trong tay, vẫn là nên trả lại cho cô ấy...

Nguyễn Lân thấy thế thì nhíu mày, nhìn quanh thấy không có người thì cầm láy váy rồi kéo theo Hà Nhạc Nhạc vào phòng thay đồ.

"A --- anh buông tôi ra, anh định làm cái gì vậy! Tôi đã bảo không thể mặc mà.. A --- "

Vinh gia tỷ muội nghe tiếng Hà Nhạc Nhạc giãy giụa chỉ biết hai mặt nhìn nhau ở ngoài phòng. Nhưng rất nhanh trong phòng liền không có động tĩnh gì, sau đó thấy Hà Nhạc Nhạc mặt đầy tức giận tay giữ cổ áo nổi giận đùng đùng đi ra, mà Nguyễn Lân ở phía sau trên mặt là hổ thẹn cùng áy náy cũng đi theo ra ngoài.

Anh quên mất... Trên người cô gái trước mặt vẫn còn đầy dấu hôn do anh lưu lại, quả thật không thể mặc kiểu váy cúp ngực này.

Bởi vì Nguyễn Lân quá thô bạo nên vô tình làm rách áo của cô, bắt đắt dĩ cô phải đành mua một cái áo khác kiểu dáng giống cái cũ nhưng dưới "Dâm uy" của Nguyễn Lân cô buộc phải mua màu hồng phấn, nhưng sống chết cũng không để Nguyễn Lân quẹt thẻ thanh toán mà tự mình trả.

Bắt đầu từ lúc ra khỏi phòng thay đồ thì Hà Nhạc Nhạc không muốn nói chuyện với Nguyễn Lân nữa, chỉ cười nói rất vui vẻ với tỷ muội Vinh gia, ba người họ còn cùng nhau ở trong phòng thay đồ thầm thì trò chuyện rồi lại bật cười khanh khách bỏ mặc Nguyễn Lân sắp tức chết ở ngoài, cố tình thay Nguyễn Lân lại nhớ đến cảnh trong phòng thay đồ vừa nãy cô ấy không một mảnh vải bộ dáng mảnh mai chống trả lại anh... Thật muốn một ngụm ăn hết..."

"A... Đừng mà, sẽ bị người bên ngoài nghe thấy mất..." Cô hơi thở gấp gáp lên tiếng kháng cự lại người đàn ông trước mặt, váy màu xanh ngọc bị anh vén lên bên hông làm lộ ra ngọc thể trần trụi phía dưới, mà nơi bí mật của cô đang bị cây pháo vĩ đại của anh cọ xát tạo nên âm thanh dâm dục, mật ngọt trào ra bởi vì nhạy cảm do bị anh đỉnh động vào mà huyệt thịt gắt gao co bóp khiến anh gần như không thể đẩy vào lại cọ xát vào phân thân làm anh yêu thích phát cuồng, ôm lấy đôi chân cân xứng của cô vòng qua khuỷu tay ép mông cô vào vách tường trong phòng rồi làm một trận thật tốt...

Cảm nhận được ánh mắt phía sau nóng bỏng lạ thường, Hà Nhạc Nhạc quay đầu liếc nhìn Nguyễn Lân một cái, nhìn được trong mắt anh ta là dục vọng nóng bỏng thì vừa xấu hổ vừa chán nản, sự kính nể đối với tài năng diễn xuất của anh ta vừa nãy bỗng hoá hư không.

Cho đến lúc về đến nhà trọ cô cũng không nhìn anh ta thêm lần nào nữa.

Chưa từng thấy Hà Nhạc Nhạc nổi giận bao giờ nhưng lúc này Nguyễn Lân có chút sợ hãi tiểu nữ nhân trước mặt mình, chỉ nghĩ rằng vì bản thân đuối lí nên mới chột dạ như vậy. Yên lặng nhìn Hà Nhạc Nhạc đi vào nhà bếp, anh liền suy nghĩ buổi tối phải làm sao để "trấn an" cô ấy cho thật tốt. Hơn nữa, cái váy kia lúc nãy anh lén mua rồi, chờ đến tối nay...



∆ Tối nay thì sao ấy nhỉ... Hê hê hê :>
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhà Trọ Cực Phẩm
  • Giang Sơn Đa Tiêu
Nhà Trọ Cực Phẩm
  • Giang Sơn Đa Tiêu
Chương 54
Nhà trọ hoa yêu
  • 5.00 star(s)
  • Nhất Mai Đồng Tiền
Chương 67

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom