• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Nhà có quỷ bạn thân (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Tôi và Mộc Tiểu Điềm là bạn thân mười mấy năm, trước kia nó là kiểu nữ thần chị đại lạnh lùng khiến người ta nhìn mà kính sợ.

Nhưng trước mặt tôi nó sẽ hiện hình là "Nữ thần kinh", không đành lòng nhìn thẳng.

Chẳng hạn như, tôi không cẩn thận bị trầy một xí.

Nó sẽ lôi tôi vào viện cấp cứu.

Bác sĩ bảo một giây nữa là vết thương khép miệng rồi.

Nó vẫn cố hỏi có cần cạo gió không, có cần nằm viện không, như thể tôi bị thọt một d.ao không bằng ấy.

Từ đó về sau, đồ có góc cạnh trong nhà đều bị nó dán silicon bo góc bịt lại hết.

"Xem ra bà vẫn chịu nghe lời tôi đấy nhỉ!"

Mộc Tiểu Điềm nhìn cái bàn mới mua được dán bo góc, mặt mày hớn hở nói.

Chịu thôi, ở chung lâu, vô thức nhiễm thói quen của nó.

Nó đã c.h.ết hơn hai năm, tôi vẫn không thay đổi.

2.

"Hai năm, cuối cùng bà cũng chịu tới nhìn tôi, bà xem đi, tôi sống rất tốt, lần này bà yên tâm đi đầu thai được rồi!"

Tôi vẫn cảm thấy mình uống quá nhiều rồi, chắc là ngủ quên gặp Mộc Tiểu Điềm báo mộng, chứ không làm sao tôi có thể thấy nó?

Lần này nó tới báo mộng chắc là muốn xem tôi sống có tốt hay không đây mà.

Dù sao trước khi thăng, nó vẫn tâm tâm niệm niệm muốn tìm bạn trai cho tôi, bảo rằng như thế thì sẽ có người chăm sóc cho tôi.

"Sống rất tốt ấy hả? Thằng kh.ốn kia cắm sừng bà, bà lại nằm đây mượn r.ượu tìm say, thế này mà bà dám nói là sống rất tốt à?"

"Bà có thể tiến bộ một chút không, xông tới mà đúm dzô mỏ hắn chứ, cái thá gì chứ, thế mà dám lừa dối tình cảm của bà đây..."

Vừa nghe tôi nói đến đó, Mộc Tiểu Điềm liền phát hỏa.

Chỉ vào mặt tôi chửi như tát nước.

"Điềm Điềm, bình tĩnh, mục tiêu của chế đây là cưỡi gió to vượt sóng lớn, hà tất phải vì một thằng đàn ông mà đòi sống đòi chết, chế uống r.ượu là vì quá... bất ngờ."

Tôi như không có việc gì khoát tay áo, tựa như nghĩ tới chuyện gì, vội dời chủ đề câu chuyện.

Hơn hai năm qua, mỗi đêm tôi đều mượn r.ượu ru mình vào giấc ngủ, nhưng việc này không thể để cho Mộc Tiểu Điềm biết, nếu không nó sẽ lo.

Mà th.ằng đ.ểu kia tôi cũng chẳng để ý lắm.

Dù sao lúc trước quen th.ằng ch.a này cũng chỉ là để cho Điềm Điềm an tâm ra đi mà thôi, tôi cũng có tình cảm gì với hắn đâu mà.

Chờ đã...

Tôi nhìn chai rượu trong tay, đột nhiên cấu mình một cái.

Đau...

Tôi không có uống say, đây không phải là mơ!

Lại ngẩng đầu nhìn Mộc Tiểu Điềm, nó vẫn rõ như thật.

"A... Điềm Điềm, cục cưng của chế, cưng sống lại thật à?"

Tôi kích động nhào tới, hơn hai năm qua tôi nhớ nó biết bao!

Nhưng tôi lại té xuống ghế sa lông đối diện.

Tôi quay đầu nhìn Mộc Tiểu Điềm đứng đó, thoáng nghi hoặc.

Chắc là tôi còn mơ nhỉ?

"Bà không sao chứ?" Mộc Tiểu Điềm tỏ vẻ thân thiết đi tới.

"Đây là mơ phải không? Bà là người hay quỷ?"

Tôi nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Điềm, ngày xưa chỉ cần tôi làm vậy, nó sẽ không lừa tôi.

"Không phải mơ đâu, tôi ch.ế.t cũng hai năm rồi, làm sao mà sống lại được? Bộ óc bằng quả nho của bà đang nghĩ cái gì vậy?"

"Lần này tôi về là vì trần duyên chưa dứt, không đầu thai được."

Một lúc lâu sau, Mộc Tiểu Điềm mới trả lời tôi.

"Vậy tại sao tôi lại thấy bà?"

Tôi bối bối, nếu là như vậy, tình hình này có vẻ hơi tâm linh.

Nhưng là con người thế hệ mới, tôi cảm thấy mình vẫn có thể tiếp thu.

"Trần duyên này có liên quan đến bà."

Mộc Tiểu Điềm vẻ mặt thành thực nói với tôi, mà tôi lại khiếp sợ vô cùng.

"Chẳng lẽ bọn mình?"

Tôi khoát tay liên tục.

Hai đứa tôi mà có tia lửa thì đã sớm cháy hừng hực mười mấy năm nay rồi, đâu đến nỗi lúc này duyên âm chưa dứt?

Huống hồ tôi là gái thẳng nha!

"Bà nghĩ đi đâu thế?"

Mộc Tiểu Điềm khinh thường nguýt tôi một cái.

"Lúc trước thề hứa đảm bảo các kiểu, bà phải kiếm cho tôi tám anh đẹp trai âm hôn, mỗi ngày một anh, còn một anh dự phòng."

"Cuối cùng thì sao? Một cái lông mũi bà đây còn không thấy, không tìm bà thì tìm ai?"

"Bây giờ tôi không cần cả tám anh, bà tìm cho tôi một anh là được!"

3.

A ha!

Tôi ngày nào cũng mong nó đi đầu th.ai cho tốt.

Không ngờ tới, do tôi sơ suất mà nó không đi đầu th.a.i được.

Tội lỗi tội lỗi!

"Ngại quá ngại quá, sau khi tiễn bà đi, tôi nghèo rách mùng tơi, nhà chỉ có bốn bức tường, ngày ngày kêu trời bấu đất, ăn gió uống sương kéo dài hơi tàn..."

Tôi ngượng ngùng nở nụ cười, ngửa mặt lên trời thở dài.

"Bà tém tém lại giùm cái, tôi còn không đi guốc trong bụng bà nữa à?"

"Vừa nghèo vừa đãng trí, cho nên tôi quyết định đích thân giám sát bà, từ giờ đến khi bà tìm được đối tượng làm tôi thỏa mãn, bà để tâm giùm tôi một chút."

"Qua ít bữa nữa có giờ hoàng đạo đi đầu th.a.i, đảm bảo đời sau tôi sống sung sướng một đời! Bà đừng để tôi lỡ mất giờ lành đấy nhé."

Mộc Tiểu Điềm tùy ý ngồi xuống ghế sa lông, mỗi cử chỉ đều rất tao nhã.

"Không hổ là nữ thần của tôi, bà yên tâm, mấy ngày nay tôi sẽ nghe lời bà răm rắp, bà chỉ đằng đông tôi không đi đằng tây, bà bảo lên trời tôi không dám xuống..."

Tôi rất ngoan ngoãn nghe lời ngồi cạnh ghế sa lông, nịnh nọt lên tiếng.

Cho dù thế nào tôi cũng phải bù đắp sai lầm khủng khiếp này.

Để cục cưng của tôi đời sau giàu có sung sướng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom