• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người tình bí mật của hoắc tổng (4 Viewers)

  • Chap-377

Chương 377







Chương 377: Sốt đến chết
Một đêm này Hoắc Hải Phong tương đối thoải mái nhưng người nào đó thì có thể nói là ngang với thê thảm.
Tuy miệng vết thương vẫn chưa xử lý xong nhưng bác sĩ đã bị dọa sợ chạy mất , căn bản ngay cả thuốc cũng không để lại , thuốc giảm đau do vệ sĩ chạy tới mấy cửa hàng thuốc gần đây mua nên hiệu quả không tốt lắm , một đêm này Giang Húc Đông đã đau đến mức tỉnh lại bốn năm lần , có thể nói là tương đối thê thảm.
Dương Minh Hạo thật ra không hề nóng nảy dù chỉ một chút , chờ sau khi bên kia hoàn toàn yên tĩnh lại mới hừ một tiếng quay về giường ngủ , một đêm ngon giấc , sáng hôm sau chẳng những tinh thần khá tốt mà còn ăn nhiều hơn một bát cháo , sau đó mới chậm rãi lau miệng lên tầng.
Trạng thái của Giang Húc Đông lúc này đã là nửa hôn mê , cũng không rõ là do miệng vết thương bị nhiễm trùng hay là có nguyên nhân nào khác , vệ sĩ cũng không dám đưa anh ta tới bệnh viện khám , muốn đưa người đi lại đi cũng không được , chỉ có thể ở đó trông chừng , mắt to trừng mắt nhỏ ngay cả một biện pháp cũng không có.
Chính tại lúc bọn họ đang khó xử nhất này thì Dương Minh Hạo lại tới gõ vang cửa phòng.
Vệ sĩ mở cửa cho ông ta , một căn phòng không lớn mà có tận 15 tên vệ sĩ đứng bên trong , mùi máu tươi hòa với hơi người lẫn lộn , cửa sổ cũng chưa mở , bao nhiêu mùi vị khác tràn vào khiến ông ta thiếu chút nữa vì ngạt thở mà ngất đi.
Ông ta bị chặt mũi , thở sâu hai lần mới chậm rãi đi tới mở cửa sổ ra , cho đến khi không khí bên ngoài lùa vào mới có thể miễn cưỡng khá lên một chút , hít sâu hai lần rồi đi tới bên cạnh giường của Giang Húc Đông , dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
“Tình hình của anh ta như vậy cần phải tới bệnh viện , nếu không chắc chắn sẽ bỏ mạng tại chỗ này , các cậu tự suy nghĩ cho kĩ đi , mạng sống của anh ta quan trọng hay chuyện anh ta muốn làm quan trọng hơn.” Tuy đã đoán trước được chuyện anh ta sẽ bị thương nhưng Dương Minh Hạo căn bản không nghĩ rằng anh ta sẽ bị thương nghiêm trọng tới nỗi này , mới có một buổi tối không gặp mà mặt đã đỏ ửng hết , chưa tới gần đã cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ người anh ta.
Cứ nóng tiếp như vậy thì cho dù có là mình đồng da sắt cũng sẽ bị sốt đến chết.
“Tổng giám đốc đã ra lệnh bất luận như thế nào cũng tuyệt đối không được tới bệnh viện , chỉ cần Hoắc Hải Phong phát hiện ra hành động của chúng tôi , anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi đâu , nếu như ngài có cách giúp chúng tôi đưa Tổng giám đốc ra khỏi đây thì nhất định sẽ được báo đáp!” Một người đàn ông trong đó đứng ra cúi đầu nói một câu , nhìn qua giống như là người đứng đầu của nhóm người này , lời nói ra xem như còn tương đối dễ nghe.
Dương Minh Hạo ho nhẹ một tiếng rồi đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh , tay vuốt cằm mày nhíu chặt , sau khi thời gian trôi qua rất lâu mới ngẩng đầu mở miệng nói: “Nếu như Hoắc Hải Phong đã quyết định vạch trần bộ mặt thật với mấy người chắc chắn sẽ không để các cậu đưa ông ta rời khỏi đây đâu , biện pháp duy nhất lúc này là phải nghĩ cách thoát khỏi Hoắc Hải Phong , sau đó các cậu nhân lúc cậu ta không phát hiện ra thì nhanh chóng dẫn người rời đi trước.”
Giang Húc Đông đã bị thương tới mức này , cho dù anh ta có suy nghĩ muốn báo thù cũng không thể để kệ được , nếu không người của gia tộc Húc Nhật không một ai dám động tới chắc chắn sẽ không khách sáo với anh ta , chuyện quan trọng nhất lúc này chính là nhanh chóng đưa người ra khỏi đây.
“Chúng tôi cũng đã nghĩ tới phương án này rồi , nhưng Hoắc Hải Phong muốn cắn chết Tổng giám đốc , hiện tại đã cho người tìm khắp thành phố , nếu không bao lâu sau đã có thể tìm được chỗ này , đến lúc đó đừng nói là Tổng giám đốc , tất cả mọi người ở chỗ này cũng không trốn thoát được đâu.”
Sắc mặt của vệ sĩ có chút dữ tợn , nhìn qua giống như đang che giấu một vài chuyện , sau khi Dương Minh Hạo nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát mới nhíu mày không nói gì thêm , mặt vẫn bình tĩnh như cũ , không nói lời nào mà chỉ đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa.
Không có người chỉ huy , đám vệ sĩ này thật ra chỉ là một đám có thể cậy sức mạnh mà thôi , muốn giữ được Giang Húc Đông căn bản là không đủ khả năng.
“Tôi lặp lại một lần cuối cùng , nếu như các cậu không làm theo những gì tôi nói , cho dù Giang Húc Đông có chết tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
Ông ta cần phải nắm được quyền chủ động tuyệt đối với đám người này , bằng không tất cả những chuyện sau đó không thể nào khống chế được.
Động tác của Hoắc Hải Phong rất nhanh , trước đó ông ta cũng từng nếm thử rồi , từ hôm qua tới bây giờ mới gần 12 tiếng đồng hồ , nhiều nhất đến tối nay nơi này chắc chắn sẽ bị người của cậu ta phát hiện ra , đến lúc đó ai cũng đừng mơ mà chạy thoát.
“Có gì cần nói thì mau nói đi , Tổng giám đốc không chờ được nữa rồi.” Người đang nằm trên giường vẫn luôn giữ gương mặt đỏ bừng , miệng vết thương thỉnh thoảng vẫn rỉ máu , tình huống này vô cùng không ổn.
“Nếu như vậy thì các cậu cứ nghĩ cách liên lạc với trợ lý của Giang Húc Đông trước đi , tôi muốn cậu ta tới đây hỗ trợ.” Đã nghe được những lời này rồi , Dương Minh Hạo không hề ương ngạnh nữa , hai tay bắt chéo trước ngực ngồi trên sô pha , híp mắt nhìn anh ta.
Vệ sĩ sửng sốt một lát , không ngờ tới câu đầu tiên ông ta nói ra lại là chuyện này , dừng một lúc mới nghi hoặc lấy điện thoại ra tìm dãy số quen thuộc kia rồi gọi đi , cuộc gọi được nhận khá nhanh , dường như đối phương vẫn luôn ngồi chờ canh điện thoại vậy , tiếng chuông vừa vang lên đã lập tức nhấc máy , vẫn là giọng nam trầm trong trẻo có chút sốt ruột nói: “Tổng giám đốc , rốt cuộc ông như nào rồi? Tất cả những thứ ông cần đều được đưa tới , chuyện gì cần cũng đã xử lý xong , rốt cuộc khi nào ông mới trở về đây , nếu như còn không trở lại nữa thì đám người của gia tộc Húc Nhật kia sớm muộn gì cũng phát hiện ra ông không có mặt ở đây.”
Sau khi nói một lúc mới thở hổn hền chậm rãi ngừng lại.
Vệ sĩ bị anh ta nói tới mức sửng sốt một lúc , nhìn Dương Minh Hạo vẫn luôn chưa có phản ứng gì , cuối cùng máy móc đưa điện thoại cho ông ta.
Dương Minh Hạo nhanh tay nhận lấy điện thoại đặt ở bên tai: “Tổng giám đốc của cậu bị thương nghiêm trọng tới mức hôn mê rồi , tôi cần một vài thứ mới có thể đưa cậu ta trở lại Châu Âu một cách an toàn , đương nhiên còn cần cậu giúp đỡ một vài chuyện nữa.”
“Ông là ai? Vì sao điện thoại của Tổng giám đốc lại ở trong tay ông , phàm là khi Tổng giám đốc đã chịu một ít thương tổn , gia tộc Húc Nhật chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông!” Không ngờ đầu bên kia điện thoại bằng cách nào đột nhiên xuất hiện giọng nói của người khác , trợ lý cắn răng nói.
“Tôi không có ý định làm hại đến ông ta , nhưng cậu phải biết rằng Hoắc Hải Phong hiện tại đang dốc hết sức lực đuổi giết ông ta , nếu động tác của cậu mà chậm hơn một chút thì thật sự chỉ có thể nhặt xác của Giang Húc Đông về thôi , cho nên có thể để tôi nói cho hết câu có được hay không!” Giọng người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại như rống lên khiến Dương Minh Hạo phải xoa xoa lỗ tai sắp điếc , đưa điện thoại ra xa tai hơn một chút.
Ông ta vừa nói xong , giọng nói của người đàn ông bên kia lập tức ngừng lại giống như có chút do dự , có chút không tin nhưng lại băn khoăn không rõ rốt cuộc lời nói của ông ta là thật hay là giả , giọng nói giống như đang thương lượng: “Để Tổng giám đốc của tôi nói vài lời đi.”
“Bây giờ , Giang Húc Đông vẫn đang hôn mê , bảo vệ sĩ của anh ta nói hai câu thì được.” Dương Minh Hạo có chút không kiên nhẫn , không ngờ tới trợ lý của Giang Húc Đông lại là người chặt chẽ tới mức này , nhét điện thoại vào tay vệ sĩ rồi xoay người đi tới bên cửa sổ.
Cũng không biết rốt cuộc vệ sĩ và tên trợ lý kia đã nói những gì , chờ tới khi điện thoại lại lần nữa được đặt vào tay thì người bên kia cũng không biết là sợ hãi hay đang lo lắng , giọng nói nhỏ hơn rất nhiều , sự sắc bén trước đó cũng theo đó mà bớt đi , cả người đều bình thản hơn.
Giọng nói giống như đựng đầy đường mật vậy , mềm mại nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu như đã xác định được thân phận của ông , vậy thì có chuyện gì cứ việc sắp xếp.” Âm lượng và giọng điệu nói chuyện giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy , Dương Minh Hạo đã sớm quen thuộc với cảnh lật mặt này.
Ông ta ho vài tiếng rồi bắt đầu nói thẳng vào vấn đề: “Trước tiên cho người làm khó Tô Kiến Định và công tước Otto hơn nữa , cần phải khiến họ ở ngoài tạm thời không thể quay về đây.”’
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom