• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người tình bí mật của hoắc tổng (8 Viewers)

  • Chap-340

Chương 340







Chương 340: Mang thai rồi
Càng nói càng cảm thấy tủi nhục , Tô Quỳnh Thy đau lòng khóc trong lòng anh.
Đợi sau khi cô nức nở kìm nén nước mắt lại , ngẩng đầu lên mới phát hiện vạt áo trước ngực Hoắc Hải Phong đã hoàn toàn ướt đẫm.
Cô có chút xấu hổ cúi đầu , bí mật lấy tay áo muốn hủy thi diệt tích , dáng vẻ đấy khiến Hoắc Hải Phong yên tâm hơn rất nhiều.
Vạt áo trước ngực đã ướt đẫm nên anh dứt khoát cởi xuống , tiện tay lấy bộ đồ ngủ ở bên giường , không biết xấu hổ leo lên giường , cẩn thận ôm lấy cô dỗ dành: “Bác sĩ nói bây giờ còn chưa chắc chắn có phải là công chúa hay không , có điều anh muốn có một đứa con gái. Em nói xem nếu như là con gái , chúng ta có cần phải nghĩ trước cho con bé một cái tên hay một chút không?”
Anh đã nghĩ có một cô con gái mềm mại thơm thơm lâu lắm rồi. Mặc dù bây giờ không hề đúng lúc , nhưng để đánh lạc hướng sự chú ý của bà bầu có cảm xúc khá nhạy cảm , Hoắc Hải Phong hôn lên gương mặt nhỏ của cô.
“Trai gái đều rất tốt , chỉ là Hướng Minh quá ngoan , em muốn có một tên nhóc hoạt bát một chút.” Tô Quỳnh Thy nheo mắt thích thú , còn không đợi Hoắc Hải Phong nói gì , không biết suy nghĩ của cô đã đi đến nơi nào rồi.
Quả nhiên người ra nói mang thai một lần ngốc ba năm không phải là không có đạo lý mà.
Nhìn thấy cô đã lắc lư mơ hồ , Hoắc Hải Phong lén lút thở phào , máy tính đặt trên sô pha đã kêu lên “bíp bíp bíp” một lúc lâu rồi.
Sau khi Hoắc Hải Phong dỗ cô ngủ xong , mới nhẹ nhàng xuống giường , cầm máy tính ra ngoài.
Người gửi tin nhắn đến là Tô Kiến Định , là một định vị , có vẻ như đã tìm được Hướng Minh rồi.
May mà anh tính toán trước , từ lần trước khi Hướng Minh và Tô Quỳnh Thy bị bắt cóc , anh đã nghĩ rất nhiều biện pháp , cuối cùng đã cài định vị vào bên trong vòng đeo chân của hai người. Một sợi dây nhỏ được xâu lại bằng một chiếc khóa an toàn thô sơ , nếu không tìm cẩn thận thì sẽ hoàn toàn không phát hiện ra được.
Mặc dù định vị có chút khó khăn hơn một chút , nhưng cũng còn tốt hơn là không có manh mối nào.
Tô Kiến Định đã đến đó trước , Hoắc Hải Phong để lại đủ người canh giữ thì mang theo Thu Hằng một đường đến đấy.
Nơi đó là một toà nhà chưa được hoàn thành bỏ hoang cách biệt thự cổ không xa , lúc đầu hình như cho rằng số tiền còn lại không làm được , nên xây dựng đến đây thì chủ chạy mấy , sau đó cũng không có ai làm tiếp.
Người ở đây cũng không thiếu nhà nên cứ luôn để như vậy.
Bình thường cũng chỉ có người vô gia cư mới đến đây nghỉ ngơi , có thể nói đây là một nơi rất âm u.
Đặc biệt mới qua Giáng sinh không bao lâu , bên ngoài đầy gió tuyết , không có ai đi lại bên ngoài.
Cả khu này đều yên tĩnh , trường đại học bị một màu trắng bao phủ , tuyết rơi cả ngày , bây giờ hiếm lắm mới dừng lại.
Mặt trăng ló đầu ra khỏi mây mù , phản chiếu đung đưa trên nền tuyết trắng , mặc dù không sáng lắm , nhưng xung quanh cũng sáng lên rất nhiều.
Người dẫn đầu chậm rãi đi vào bên trong , vừa nhìn nơi định vị cụ thể , vừa quan sát xung quanh , cho đến khi đi được gần mười phút , mới nhìn thấy trên tòa nhà cách bọn họ không xa , có một ngọn lửa mờ.
Nó cao khoảng hai mươi mấy tầng , xung quanh chỉ có tiếng gió rít , sau khi ba lần xác định định vị , nhóm người mới chạy bước nhỏ vào bên trong , nhưng Hoắc Hải Phong luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Dựa vào trình độ xảo quyệt của Giang Húc Đông , buổi tối mà còn đốt lửa là một quyết định không sáng suốt , càng huống hồ còn chọn một nơi không có đường chạy , thật sự có chút khiến cho người ta không thể tin được.
Đi được nửa đường , Hoắc Hải Phong kéo cổ tay Tô Kiến Định , không nói gì lắc đầu với anh ta.
Hình như anh ta cũng phát hiện có gì đó không đúng , gật đầu , đi chậm lại.
Hai người dần dần lui xuống cuối đoàn , đợi toàn bị vệ sĩ lên tầng , hai người mời đồng thời dừng bước.
“Có nội ứng , bên trên chắc không phải là Hướng Minh. Tôi rất tò mò , sao Giang Húc Đông lại phát hiện ra định vị?”
Không cần phải đi lên trên xem nữa , sắc mặt Hoắc Hải Phong âm trầm nhìn lên tòa nhà , nghiến răng hừ lạnh một tiếng.
“Không chắc , trừ khi tìm được người của anh ta ở đâu.Nhóm người mà cậu mang đến đây phải kiểm tra kỹ , rốt cuộc là ai dám làm chuyện này. Chuyện của công ty đã ổn định rồi , từ sau khi Hướng Minh xảy ra chuyện , người diễu hành đã hoàn toàn rời đi.”
Kế hoạch tỉ mỉ , từng chút một hạ thấp phòng bị của bọn họ , sau đó đột phá.
Lúc trước bọn họ thật sự đã đánh giá thấp Giang Húc Đông này rồi , quả nhiên là người do gia tộc lớn bồi dưỡng , không dễ giải quyết mà.
Hôm nay Tô Kiến Định bận cả một ngày , từ sáng sớm cho đến tối không ngừng như một con quay , lúc này vô cùng đau đầu , nhíu mày không lên trên nữa , sau khi hít sâu một hơi , mới ngẩng đầu lên , chỉnh sửa lại quần áo.
“Thy thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?” Dù sao mang thai cũng là một chuyện tốt , buổi trưa cô ngất đi một lần , Tô Kiến Định có chút không yên tâm , dựa vào tường , cúi đầu hỏi.
“Bác sĩ nói cảm xúc quá kích động , thai nhi còn quá nhỏ. Cái thai này không được tốt lắm , cần phải tĩnh dưỡng cẩn thận. Có điều sau ba tháng có thể sẽ tốt hơn một chút , sẽ không giống như bây giờ nữa.”
Mới mang thai hơn một tháng , cô lại là một người có tính cách mơ hồ , tối qua bọn họ còn làm cả một đêm , không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đã là tốt lắm rồi. Hoắc Hải Phong cảm thấy khá may mắn.
“Không sao thì tốt , tĩnh dưỡng cho tốt.” Tô Kiến Định vỗ vai Hoắc Hải Phong , hiếm khi nở nụ cười , giống như an ủi.
Quả nhiên , hai người còn chưa nói chuyện bao lâu , thì toàn bộ những vệ sĩ đi lên đã xuống , không có người nào cả , bên trên chỉ có một ngọn lửa nhỏ và một vòng chân , vòng chân đặt bên cạnh ngọn lửa , nếu lên muộn một chút , có thể sẽ bị thiêu rụi.
“Về trước đã.” Sau khi nhận lấy chiếc vòng chân nhỏ đó , Hoắc Hải Phong rất đau đầu , trong lòng lại dâng lên cảm xúc bất an.
Phía bên này chạy khắp nơi tìm người , ngược lại hướng Tô Kiến Định tìm người , Giang Húc Đông lôi Tô Hướng Minh , để cậu bé tận mắt nhìn thấy Hoắc Hải Phong dẫn người đi vào , sau đó lại đưa người rời đi.
Cậu bé bị ấn xuống mặt đất , trên tay có in dấu đá cứng , xẹt qua ngón tay lốm đốm màu đỏ , bộ quần áo trên người không vừa người , hai tay hai chân đều bị trói chặt , miệng cũng bị bịt kín.
Chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hy vọng bị tan vỡ từng chút một , nước mắt trào ra.
“Nhìn thấy chưa? Bố mày không tìm thấy mày đâu. Tô Hướng Minh à , hình như tao nghe nói mẹ mày lại mang thai rồi , mày nói xem nếu như không tìm thấy mày , có phải bố mẹ mày sẽ không cần mày nữa không ,? Dù sao cũng còn một đứa con nữa. Một đứa trẻ thường xảy ra tai nạn như mày , không được người khác thích chút nào cả , sao bọn họ có thể phí sức đi tìm mày chứ? Mày vẫn nên sớm chết tâm đi.”
Đợi sau khi mọi người bên dưới đi hết , Giang Húc Đông mới túm tóc kéo cậu bé qua , ánh trăng bên ngoài phản chiếu trên tuyết , xung quanh cũng coi như sáng sủa , cho dù hai người có ngồi ở xa , cũng có thể nhìn thấy rõ đối phương.
“Thế nào? Có phải rất tuyệt vọng không? Tô Hướng Minh , tao biết mày rất thông minh , bị tao bắt cóc đến đây tất cả đều phải trách bố mẹ độc ác kia của mày , là bọn họ cứ muốn ép tao , là bọn họ nhất định muốn tính kế với tao.”’
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom