• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người tình bí mật của hoắc tổng (2 Viewers)

  • Chap-281

Chương 281







Chương 281: Em từ bỏ
Đã từng tỉnh lại rất nhiều lần từ trong mộng , cô ta khát vọng có thể trông thấy ánh sáng , có thể trở lại quá khứ , nhưng vô số lần hiện thực đã hoàn toàn đánh tan hy vọng của cô ta. Bây giờ trở lại bệnh viện , cô ta vẫn cảm thấy có chút không dám tin tưởng.
Tay cô ta vừa nhúc nhích thì cảm giác giống như có vật gì đó đang áp ở phía trên , rút hai cái cũng không rút ra được , cô ta mới cau mày , liếc mắt nhìn sang. Cách đó không xa là một cái đầu đen như mực đập vào mi mắt , cô ta không nhìn rõ người lắm , nhưng cô ta lại liếc mắt một cái lại có thể nhận ra được.
Người đang ghé vào mép giường là Dương Thừa Húc , động tĩnh tay của cô không tính là lớn , nhưng cuối cùng do ngủ cũng lo lắng , không đợi cô ta có thêm hành động nào khác thì Dương Thừa Húc đã mở ra hai mắt còn đang buồn ngủ. Đầu tiên , anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Mộc Châu , hai mắt anh đã tràn đầy tia máu đỏ , mắt hiện ra nhàn nhạt màu đỏ , giống như thời gian dài người không ngủ , mà giấc ngủ lại không ngon , trên mặt thoáng hiện bóng nhoáng dầu , nhìn còn tiều tụy hơn so với cô ta.
“Mộc Châu , rốt cuộc em đã tỉnh lại! Có cảm thấy khỏe hơn chưa? Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không ? Bây giờ anh sẽ đi gọi bác sĩ…”
Một chuỗi dài câu hỏi ập vào đầu của cô ta , thậm chí Trần Mộc Châu còn không biết mình nên trả lời câu hỏi nào trước mới tốt. Cô ta rút bàn tay bị nắm đang run ra , cẩn thận thu tay vào trong chăn. Cảm giác đau nhói như kim đâm này khiến cho sắc mặt của cô ta nhăn nhó.
Thời gian trầm mặc tương đối dài , ngay khi Dương Thừa Húc muốn lao ra ngoài tìm bác sĩ , lúc này cô ta mới mở miệng , giọng nói khàn khàn như là bị khói thiêu đốt vậy , khàn hết cả giọng.
“Em không sao , anh về nước trước đi. Chờ thêm vài ngày nữa em tốt một chút sẽ trở về giúp anh , công việc của công ty có cái gì không rõ thì gọi điện thoại cho em.” Mặc dù cô ta không rõ bản thân mình đã bị giam trong bao lâu , tình thế trong nước đến cùng như thế nào? Nhưng năng lực phán đoán tối thiểu nhất của cô ta vẫn phải có , tất nhiên là cũng không khá hơn chút nào , dưới tình huống như thế ,vậy mà Dương Thừa Húc còn tìm thấy cô trước.
Nói không cảm động là giả dối , Trần Mộc Châu cụp đôi mắt xuống , nhẹ giọng nói thêm vài câu mới biểu hiện bản thân mình mệt mỏi , cần nghỉ ngơi.
Dương Thừa Húc yên lặng nghe cô ta nói từ đầu chí cuối , nhìn cũng không giống như mọi khi một chút nào.
Không nghe thấy người bên cạnh trả lời , Trần Mộc Châu cảm giác hơi kỳ quái bèn mở mí mắt lên nhìn anh một cái. Tuy nhìn bề ngoài vẫn là người kia , nhưng trong nháy mắt như vậy , cảm giác như cả người anh ta đều thay đổi , thật giống như bỗng nhiên trưởng thành ngay lúc đó vậy…
Đang lúc cô ta kinh ngạc đối với loại biến hóa này ở trên người của Dương Thừa Húc , Trần Mộc Châu bị chàng trai đứng đấy ôm sát vào trong ngực không có một chút phòng bị nào.
Cô ta khó chịu giật giật tay nhưng lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương , một trận đau buốt từ trên cánh tay truyền đến , sắc mặt cô ta tái đi. Trong thoáng chốc , cô ta nhớ lại những ngày này cô ta đã sống sót như thế nào , cảm giác nóng rát trên cánh tay truyền đến nhưng cô ta lại giống như ở trong hầm băng.
Nếu chuyện ghê tởm như vậy bị người khác biết thì cô ta còn có thể sống tốt trên thế giới này sao?
“Mộc Châu , lần này nói cái gì đi nữa thì anh cũng sẽ không rời xa em , em về nước cùng với anh được không? Nếu như trong nước thật sự không sống được , anh sẽ mang theo bố và em cùng trở lại nơi này được không? Giống như vợ chồng bình thường vậy , thật vui vẻ hạnh phúc được không.”
Cuộc sống như vậy nằm mơ Dương Thừa Húc cũng muốn , không muốn bất cứ cái gì , không có bất kì đấu tranh nào. Không cần vừa mở mắt mỗi ngày đều bắt đầu cân nhắc rốt cuộc làm như thế nào để nhằm vào người khác , người khác lại sẽ như thế nào đến làm hại bản thân mình , không cần hao hết tâm tư suy nghĩ những thứ thượng vàng hạ cám kia. Mỗi ngày tắm nắng , trồng đủ loại hoa , nhìn dòng người qua lại trên đường , một ngày cứ trôi qua như vậy , chẳng phải rất đẹp sao?
“Một số cừu hận không có cách nào hóa giải được , Thừa Húc , em nghĩ anh sẽ là người hiểu rõ em.” Ngay khi giọng điệu cứng rắn của Dương Thừa Húc rơi xuống , ánh sáng trong mắt Trần Mộc Châu lập tức biến mất , ngay cả đau đớn trên cánh tay đều không cảm giác thấy , cô ta cúi thấp đầu nằm ở trên giường.
Bác sĩ đến vô cùng nhanh , đang lúc Dương Thừa Húc còn muốn nói với cô ta mấy câu nữa thì bác sĩ đã từ từ đi vào.
Vẫn là kiểm tra trình tự và phương án quen thuộc , Dương Thừa Húc trầm mặc đi theo y tá đằng sau , Trần Mộc Châu mím môi không nói.
Bầu không khí giữa hai người lập tức như đông cứng lại , y tá có chút không được tự nhiên đẩy xe lăn muốn đi nhanh hơn một chút , lại vô luận như thế nào đều không thoát khỏi người đàn ông đi theo bên cạnh. Trong lúc bế tắc như vậy , thì tất cả hạng mục kiểm tra cũng đã xong , khi chờ đợi kết quả , vẫn là Dương Thừa Húc không nhịn được , ngồi xổm ở phía trước xe lăn của Trần Mộc Châu , nắm chặt tay của cô ta , thâm tình chân thành nhìn cô ta.
“Mộc Châu , anh nghĩ em muốn sống như thế nào không trọng yếu , quan trọng là … em nghĩ muốn dạng sinh hoạt như thế nào? Con người không thể sống ở bên trong báo thù cả đời này , chúng ta cũng nên tìm mục tiêu cho mình , cho mình một ý nghĩa để sống sót.”
Vừa nói , một bên anh ta giúp cô ta làm vuốt lại lọn tóc bị rơi ở trên trán , Dương Thừa Húc nghiêng đầu , cười cười nhìn về phía cô ta , một lần nữa đứng về chỗ cũ.
Không đợi anh đứng vững , Trần Mộc Châu mím môi vươn tay đến gần , kéo lấy vạt áo của anh ra nhẹ nhàng lắc.
Bị bất thình lình ngoài ý muốn bị đập đầu , một lúc sau Dương Thừa Húc cũng không phản ứng kịp , cho đến khi hành động kéo vạt áo của người phụ nữ càng ngày càng thô bạo thì anh ta mới kịp phản ứng , vội vàng đi đến trước mặt cô từ từ ngồi xổm xuống.
“Nhiều khi em muốn và những gì em có thể nhận được lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cho nên có lẽ trước đó em đã học được , nghĩ muốn có gì đó thì bản thân phải liều mạng đi tranh giành. Em không có lòng dạ như cá muối bỏ bể , nhưng nếu như đây là của ước muốn của anh thì em sẵn sàng đi thử.”
Câu nói này vừa mới dứt , Trần Mộc Châu lập tức buông hai tay ra nhắm hai mắt lại. Nhiều lần như vậy , một trái tim sớm đã bị tổn thương thương tích đầy mình , sau chuyện lần này , tình yêu đối với người kia xem như đã hoàn toàn buông bỏ. Lần đầu tiên Trần Mộc Châu nhìn thẳng vào người đàn ông đứng ở bên cạnh cô , cô có chút không đành lòng để cho anh thất vọng , cô kiên nhẫn cẩn thận nói một lần.
“Mộc Châu , em nói như vậy anh rất vui vẻ , tất cả chuyện cũ đều đi qua , chúng ta sẽ tìm một nơi có phong cảnh đẹp một chút , một ít địa phương ẩn dật , sinh sống một mình đến già được không?
Giấc mơ đã được công nhận , đặc biệt là được người mình yêu đồng ý , xưa nay tâm trạng của Dương Thừa Húc chưa từng tốt như vậy , coi như chờ đợi tại chỗ gần một giờ , tâm tình của anh ta cũng không thay đổi chút nào.
Kết quả kiểm tra không có vấn đề , chỉ là miệng vết thương trên tay cần thay thuốc định kỳ , qua một thời gian ngắn nữa thì cắt chỉ , những thứ khác không có vấn đề , chỉ là bởi vì trước đó chịu đói cho nên dinh dưỡng không đầy đủ mà thôi.
Sau khi bác sĩ cầm một tập báo cáo dầy cộp xem kỹ càng từng chút một rồi dặn dò Dương Thừa Húc xong mới miễn cưỡng cho về.
“Khi nào thì về nước?” Trên đường trở về , Dương Thừa Húc đuổi y tá đẩy xe lăn đi để mình tự tay đẩy.
Trần Mộc Châu biết rõ thân thể của mình bây giờ nhất định là không ngồi máy bay được , nhưng trải qua một cuộc nói chuyện trước đó , tình cảnh của Dương Minh Hạo quả thật có chút đáng lo ngại , cô ta không muốn Dương Thừa Húc có tiếc nuối nên mới thúc giục anh ta nhanh chóng quay về.
“Chờ hai ngày nữa em hơi đỡ chút thì có thể xuất viện , chúng ta cùng nhau trở về.” Vuốt nhẹ đầu của cô ta , Dương Thừa Húc híp mắt , vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ , như là trẻ con đã nhận được sự âu yếm , đôi mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.
“Em về nước cũng không giúp đỡ được gì. Thừa Húc , tuy bây giờ em đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện , nhưng có chút thù nên báo thì em vẫn sẽ báo. Hoắc Hải Phong đã ném em vào nơi như vậy tất nhiên em sẽ không bỏ qua cho anh ta , chờ anh cứu được bố của anh ra , có thể về nước cùng với em.” ‘
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom