• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người tình bí mật của hoắc tổng (4 Viewers)

  • Chap-268

Chương 268







Chương 268: Dỗ trẻ em
Một bác sĩ ở đó bước ra , giọng điệu chậm rãi , khẽ nói với anh ta , vừa nói , vừa ra hiệu cho y tá ở đằng sau mình đẩy ra xe lăn đến.
Nghe lý do như vậy , Lê Quốc Nam không hề cảm thấy vui vẻ , ánh mắt càng lạnh lùng hơn , im lặng nhìn bác sĩ một lúc , khẽ cười nói: “Có thể tìm lại một phần ký ức , vậy có nghĩa là phần ký ức còn lại cả đời này tôi cũng không nhớ ra được sao?” Nói xong , anh ta không nhìn bác sĩ nữa , mơ hồ đánh giá Hoắc Hải Phong và Tô Hướng Minh , mới cúi đầu xuống.
Bác sĩ không ngờ anh ta lại nắm được trọng điểm một cách chính xác như thế này , nghẹn họng lại , mấp máy miệng không nói được gì , thở dài một hơi.
Động tác của y tá rất nhanh , đẩy xe lăn ra khỏi phòng bệnh , cùng với mấy ý tá khác , đưa Lê Quốc Nam ra khỏi phòng bệnh.
Cả quá trình đó Tô Hướng Minh đều ngây ra , những chuyện như thế này cậu bé chỉ được thấy trong phim truyền hình , đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người mất trí nhớ ở ngoài đời thật , cảm thấy vô cùng chấn động , nên bây giờ cậu bé vẫn chưa hoàn hồn về.
Hoắc Hải Phong là người đầu tiên chú ý đến sự khác thường của cậu bé , tưởng rằng cậu bé bị dọa sợ rồi , anh xoa đầu cậu bé , siết chặt nắm đấm , chần chừ giơ tay ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cậu bé , đi theo Lê Quốc Nam , chuẩn bị qua đó xem như thế nào.
Tuy rằng anh không hề muốn đi , thế nhưng thật ra tình cảm của Hướng Minh với Lê Quốc Nam còn gần gũi hơn cả anh , dù sao anh ta ở cùng cậu bé từ nhỏ , tuy là có chút đố kỵ , nhưng anh vẫn là một người biết khoan dung.
“Bố , sau này chú Nam thật sự sẽ không nhớ con nữa sao?” Biết rằng sau khi Lê Quốc Nam mất trí nhớ , Tô Hướng Minh sẽ cảm thấy mất mát , rất nhiều chuyện tốt đẹp , đợi cậu bé lớn lên có lẽ sẽ quên đi , thế nhưng ký ức của người trưởng thành đã ổn định rồi , bây giờ lại mất đi ký ức , không nhớ được một ai…
“Hướng Minh , con người phải nhìn về phía trước , chuyện đã qua thì đã qua rồi , bây giờ con vẫn còn nhỏ , anh ta không nhớ những chuyện trước kia , nhớ những chuyện sau này là được rồi.” Cậu bé rất nhạy cảm với chuyện tình cảm , hay để tâm đến chuyện vụn vặt , không kịp kéo cậu bé lại , để cậu bé luôn nghĩ lung tung , lâu dần , sợ rằng muốn uốn nắn cũng không được nữa.
Nhìn thấy hình như cậu bé vẫn chưa hiểu ra , Hoắc Hải Phong sắp xếp lại từ ngữ của mình , tiếp tục nói: “Huống hồ bác sĩ đã nói rồi , còn năm mươi phần trăm có thể hồi phục , cảm tình sau một thời gian dài tiếp xúc sẽ không dễ biến mất như vậy , sẽ không có chuyện Lê Quốc Nam không thích con , Hướng Minh là một cậu bé được rất nhiều người yêu thích.”
Tính ra đây là lần đầu tiên Hoắc Hải Phong an ủi người khác , vắt hết óc , miệng cũng nói hết những lời đã nghĩ được , tạm thời nhìn cậu bé có vẻ tốt hơn một chút , anh thầm thở ra một hơi , lau mồ hôi trên trán , kéo tay cậu bé đi vào.
Những chuyện như an ủi người khác , quả nhiên còn mệt hơn là tăng ca cả một tuần…
Nghe lời của Hoắc Hải Phong , Tô Hướng Minh dễ chịu hơn rất nhiều , tinh thần của cậu bé vui vẻ hơn , kéo anh chạy về phía trước.
Có rất nhiều thứ phải kiểm tra , thế nhưng cũng rất nhanh , hai người dây dưa một thời gian , Lê Quốc Nam đã được đẩy sang một phòng khác để kiểm tra , khó khăn lắm mới chạy qua được với đôi chân ngắn của mình , còn chưa được nghỉ một lát lại phải chạy tiếp , biểu cảm của Tô Hướng Minh như sụp đổ , cam chịu đi theo sau , nhìn vô cùng đáng thương , giống như một giây sau là có thể khóc ra vậy.
Hoắc Hải Phong thấy vậy thì buồn cười , cũng không nỡ để cậu bé phải mệt , anh ôm cậu bé đặt lên chân mình , để cậu bé bám vào cổ mình , điều khiển xe lăn đi theo , xe lăn của anh được sản xuất rất đặc biệt , hai người ngồi lên trên cũng không sao , lúc này cậu bé không lẽo đẽo đi theo sau nữa lại nhanh hơn rất nhiều , không lâu sau đã theo kịp những người phía trước.
Bác sĩ không đi theo , cả đường chỉ có y tá và hộ lý xử lý công việc , hai tay Tô Hướng Minh ôm vào cổ Hoắc Hải Phong , sắc mặt hơi hồng lên , vui vẻ nhìn Lê Quốc Nam đang lấy máu.
Hóa ra được bố bế trong lòng là như thế này! Cảm giác rất chắn chắn , không giống một chút nào với cảm giác thơm thơm mềm mềm trong lòng mẹ , thế nhưng rất thích , tuy rằng lúc được bế lên đập vào mũi có chút đau , thế nhưng trong lòng bố vẫn rất thích…
Cậu bé vui vẻ từ sâu trong đáy lòng , biểu cảm trên mặt không giấu được , Hoắc Hải Phong có thể nhỉn rất rõ , khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên , bàn tay ôm bên hông cậu bé cũng chặt hơn một chút.
Cơ thể của trẻ nhỏ mềm mại , dường như còn vương mùi sữa , từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu tiên anh ôm trẻ em , cảm giác không tồi , nếu như Tô Hướng Minh có thể cùng anh lớn lên từ nhỏ , vậy thì tốt quá rồi!
Các thủ tục kiểm tra vô cùng nhàm chán , Lê Quốc Nam liếc mắt nhìn hai bố con ở ngoài cửa , nhìn thấy bộ dạng thân thiết của bọn họ thì cảm thấy không vừa mắt , quay đầu lại , không muốn nhìn về bên ấy nữa.
Kiểm tra xong , tất cả mọi báo cáo đều có rồi , bác sĩ lại đến một lần nữa , đã qua giờ ăn cơm , Hoắc Hải Phong không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục đợi , đưa cậu bé quay đi ăn cơm , mấy ngày gần đây tâm tình anh đều đặt ở Tô Quỳnh Thy , chuyện ở công ty giao cho Lâm Tiến Quân , trừ khi có chuyện lớn cần anh giải quyết , nếu không anh sẽ ở bệnh viện cả ngày để trông nom.
Ăn cơm xong , sau khi dỗ Tô Hướng Minh đi ngủ một lúc , anh đi đến trước phòng bệnh của Tô Quỳnh Thy , im lặng nhìn cô , mới đưa Tô Hướng Minh đi thăm Lê Quốc Nam.
Khi bọn họ đến , bác sẽ đã ở đó rồi , đang vây quanh giường bệnh kiểm tra và báo cáo lần cuối cùng.
“Anh Nam , đúng là tác dụng phụ của thuốc , chỉ có thể đợi trí nhớ từ từ hồi phục , nửa tháng này anh đừng dùng não quá sức , vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi hẳn , tốt nhất là nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi vài ngày , đợi đến khi tốt hơn một chút thì ra vườn hoa ở sau bệnh viện để đi bộ , đề nghị anh ít nhất nửa tháng sau mới xuất viện.”
Loại thuốc của Lê Quốc Nam cũng được coi như một loại thuốc độc , không thể tìm trong nước , cũng không biết đám người đắc tội với ai , một người còn lại không cách nào để phân tích thành phần của thuốc , đúng là người một nhà , bác sĩ lắc đầu , tự nhủ trong bụng mới quay người rời đi.
“Chú Nam , cảm giác đỡ hơn chưa?” Đợi bác sĩ rời khỏi , Tô Hướng Minh bước lên đầu tiên , ghé vào bên cạnh giường , nhìn người đàn ông đang dựa trên giường , ánh mắt mù mịt , sắc mặt lạnh lùng kia , cơ thể cậu bé hơi run lên.
Bình thường Lê Quốc Nam thích vui đùa , bây giờ lại đứng đắn như thế này , cậu bé có hơi không quen.
“Có thể nói những chuyện về chú không? Bây giờ chú không nhớ gì nữa rồi.” Không nhớ mình là ai , không biết đây là đâu , cũng không hiểu vì sao mình lại ở đây , thế nhưng anh ta vẫn nhớ mang máng mình bị tiêm thuốc gì , có cảm giác rất kỳ lạ , rõ ràng trong đầu là một khoảng trắng , thế nhưng chỉ cần quét mắt nhìn dụng cụ chữa bệnh , anh ta phải biết đến chín mươi phần trăm.’
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom