• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người tình bí mật của hoắc tổng (9 Viewers)

  • Chap-241

Chương 241







Chương 241: Chứng thực
Phỏng đoán là một chuyện , có thể chứng thực lại là một chuyện khác. Vốn dĩ có thể nhẫn nại , vẫn đợi sau khi xử lý được Dương Minh Hạo , bàn bạc kỹ lưỡng hơn , thế nhưng rõ ràng kết quả đã đặt trước mặt , trong lòng Tô Kiến Định chua xót. Mẹ của anh ấy là một người dịu dàng từ trong xương tủy , từ trước đến giờ chưa lớn tiếng với bố lần nào.
Mẹ thương anh ấy và Tô Quỳnh Thy rất nhiều , một người không lo nghĩ như vậy , cuối cùng lại chết trong sự thay đổi của quyền lực , thật đáng buồn mà lại nực cười…
Công tước Otto không cần người khác trả lời , ông ta chỉ muốn nói toàn bộ những lời trong lòng: “Yelis và mẹ của nó quá khổ rồi , họ đều để lại những thứ tốt nhất cho ông , bản thân mình không nỡ ăn , những ngày ở Hải Phòng là thời gian ông hạnh phúc , vui vẻ nhất. Lúc đó , vì muốn trải nghiệm cái gọi là cuộc sống , ông không đem theo một đồng tiền trên người. Hai mẹ con nó đi theo ông , trải qua những ngày tháng khổ nhất. Thế nhưng Yelis và mẹ nó chưa từng kêu khổ , thậm chí sau đó vì một vài việc , ông phải về nước , bọn họ ở Hải Phòng cũng không hề oán không hận mà chờ đợi ông. Lúc đó ông đã cố gắng rất nhiều , không muốn để họ phải sống một cuộc sống khổ sở , thế nhưng…”
Bà ấy chỉ sống được một năm vui vẻ , sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của ông ta.
Vợ của ông ta , ngày nào cũng phải chịu đựng nỗi đau muốn chết , thế nhưng vì không nỡ tiêu tiền nên ngay cả bệnh viện cũng không chịu đi.
Người phụ nữ của ông ta , bị một căn bệnh chỉ cần khống chế tốt là có thể chữa khỏi lấy mất đi sinh mạng.
Ông ta lại không hề biết gì , chỉ nghĩ xem làm thế nào để củng cố quyền lực trong tay , cuối cùng người ở bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy đã…
Ông ta ôm lấy người vợ bị dày vò đến chỉ còn da bọc xương , không biết làm thế nào.
Đến cuối cùng , lúc vợ sắp chết , vẫn còn gọi tên ông ta , nói với ông ta rằng mình không hối hận , cũng không trách ông ta , phải chăm sóc tốt cho con gái của bọn họ , đừng sống trong đau khổ , phải thật vui vẻ.
Công tước Otto khóc từ mười hai giờ đến hai giờ , ông ta không ngừng nói đến những chuyện trước kia , không ngừng nói về vợ mình , không ngừng hồi tưởng.
Tô Kiến Định không lên tiếng , im lặng nghe , giống như một người lắng nghe tốt nhất , cho đến lúc công tước Otto không nói nữa , anh ấy mới chậm rãi mở miệng , không nói trong một khoảng thời gian dài , giọng nói có chút khàn khàn: “Ông định báo thù cho mẹ con như thế nào?” Tô Kiến Định nghiêng đầu , hai mắt đỏ lên , nhìn chằm chằm công tước Otto.
“Ông nhất định sẽ làm thịt đám súc sinh đó , đợi những chuyện bên đó kết thúc , ông sẽ để bọn chúng trả giá cho tất cả.” Làm hại vợ và con gái của ông ta , cho dù là con của ông ta cũng không thể tha thứ.
“Chuyện trước đây ông nói con đã đồng ý rồi , thế nhưng con mong cổ phần của Quỳnh Thy , để sau khi báo thù hãy đưa cho nó.”
Giọng nói của Tô Kiến Định rất nhẹ , thế nhưng đêm muộn , trong phòng chỉ có hai người , công tước Otto có thể nghe rất rõ.
“Con muốn tự mình báo thù?” Công tước Otto chau mày lại hỏi , ông ta hơi nhấc cánh tay mỏi nhừ lên , sắc mặt có chút không tốt.
“Thù của mẹ con , đương nhiên con sẽ tự mình đi báo , lẽ nào ông ngoại muốn đổi ý.” Sắc đêm đã đắm chìm , ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên người Tô Kiến Định , nửa khuôn mặt bị giấu trong bóng tối làm người ta không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.
“Những lời đã nói đương nhiên ông sẽ không hối hận , thế nhưng thù của con gái ông , ông cũng phải tự mình báo , ông sẽ từ từ giao hết số tài sản của ông cho con , chỉ cần con có thể nắm bắt nhanh , ông đương nhiên không có cách nào trừng trị toàn bộ.”
Công tước Otto nhún vai , đã khóc cả buổi , ông ta cũng đã dỡ xuống được áp lực bị dồn nén trong mười mấy năm nay xuống.
Vốn dĩ ông ta là một người máu lạnh vô tình , những đứa con đó đều là trước khi gặp được vợ mình , cả đời của ông ta , ngoại trừ yêu chính mình , hai người phụ nữ mà ông ta yêu nhất lại bị đám con không quan trọng hại chết. Ông ta đương nhiên sẽ không nương tay.
“Vậy thì mong ông ngoại chỉ bảo.” Tô Kiến Định lắc đầu , đứng dậy đi về phía cửa sổ.
Hung thủ ở sau hậu trường đâm cũng thật sâu , cho dù Hoắc Hải Phong đến kiểm tra , e rằng chỉ có thể tra ra được vật thế thân là Trần Tuấn Tú thôi. Những đứa trẻ trong dòng họ nhà công tước Otto , cho dù chúng không được coi trọng , nhưng Hoắc Hải Phong cũng không thể động vào.
Dựa trên xe lăn , ngón tay của Hoắc Hải Phong hơi động đậy , có dấu hiệu đã tỉnh dậy.
Trợ lý ngồi ở một bên không dám làm phiền , cẩn thận lùi về sau hai bước , chỉ sợ đánh thức giấc ngủ của anh.
“Quỳnh Thy!” Hoắc Hải Phong gọi một tiếng , hai mắt bỗng nhiên mở ra , lông mi dày nháy hai cái , đôi mắt mơ màng đã nhìn thấy rõ ràng. Hai tay anh giơ ra , ngón tay hơi cong lại , dường như muốn nắm lấy vật gì đó.
“Còn bao lâu nữa?” Hoắc Hải Phong day day thái dương , đầu đau như búa bổ , lần này ra khỏi cửa không được may mắn , vào lúc có thể xoay chuyển tình thế thì lại gặp phải lý do thời tiết , máy bay muộn mất sáu tiếng. Anh đợi ở sân bay vô cùng sốt ruột , vừa lên máy bay thì anh đã ngủ thiếp đi.
Biểu cảm của trợ lý cứng lại , vô thức nuốt nước bọt: “Còn khoảng bốn tiếng nữa là đến , có điều vừa nãy máy bay có thông báo , vì tình hình thời tiết nên họ sẽ hạ cánh ở một nơi khác. Chủ tịch , sau khi máy bay hạ cánh , có cần ngồi xe không?”
“Sắp xếp đi , tìm người đến đón , đợi chúng ta đến thì lập tức xuất phát.” Giọng nói của Hoắc Hải Phong càng nặng hơn , anh dựa vào xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh gặp phải một cơn ác mộng rất dài. Trong mơ , trời mưa to như trút nước. Sắc mặt Tô Quỳnh Thy trắng bệch , đứng trước Trần Mộc Châu , máu trên ngực nhuộm khắp quần áo của cô. Cho dù anh có gọi như thế nào , cô cũng không chớp mắt , anh vùng vẫy muốn qua đó , nhưng lại bị nhốt trong một cái lồng thủy tinh , không có cách nào đi ra.
Hoắc Hải Phong tỉnh giấc.
Bây giờ anh phải nhanh chóng qua đó , tìm được Quỳnh Thy và Trần Mộc Châu.
Có lẽ do tâm linh tương thông , anh cảm thấy cô gái nhỏ nhất định đã xảy ra chuyện.
“Tìm ra được tung tích của Trần Mộc Châu và Dương Thừa Húc chưa?” Sau khi nhắm mắt lại lần nữa , trong đầu chỉ toàn là cảnh trong mơ , Hoắc Hải Phong không dám ngủ , điều chỉnh lại xe lăn , chuẩn bị xử lý công việc , phân tán sự chú ý của mình.
“Đã tìm ra được tung tích của Trần Mộc Châu , thế nhưng người của chúng ta chưa theo kịp , hình như có thế lực khác đang ngăn cản chúng ta.” Trợ lý cẩn thận nói.
Sắc mặt Hoắc Hải Phong trắng lại: “Tin tức của Quỳnh Thy thì sao?”
Còn có người khác nhúng tay vào chuyện này , rốt cuộc là chuyện gì , rốt cuộc là ai! Lúc đầu anh không nên sơ xuất như vậy , anh nên bảo vệ cô thật tốt , bất kể có ra sao cũng không để cho cô có cơ hội chạy trốn!
“Cô Tô Quỳnh Thi có lẽ đang ở thành phố đó , khi người của chúng ta đi theo Trần Mộc Châu , dường như đã nhìn thấy cô ấy. Thế nhưng chỉ là một cái bóng , không thể theo kịp.”
“Vớ vẩn! Tôi nói các người đi theo Trần Mộc Châu chính là để tìm Quỳnh Thy , các người thì tốt rồi , thế mà lại dám lẫn lộn đầu đuôi! Mau đi tìm cho tôi!” Hoắc Hải Phong tức giận , ho một trận , sắc mặt trắng bệch.
Mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi , cơ thể vẫn còn thương , cộng thêm mấy ngày trước thức đêm để xử lý công việc , bây giờ lại phải ở lâu bên ngoài.
“Đã dặn dò tiếp tục tìm kiếm rồi. Chủ tịch yên tâm , nhất định sẽ tìm được!” Không biết nói để Hoắc Hải Phong nghe hay bản thân mình nghe , sắc mặt trợ lý trắng bệch.’
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom