• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người tình bí mật của hoắc tổng (6 Viewers)

  • Chap-231

Chương 231







Chương 231: Con có hứng thú với gia tộc Otto không?
Công tước Otto tựa ở trên ghế sa lon , không khống chế được làm album ảnh trong tay rơi trên mặt đất.
Tô Kiến Định thở dài , đưa tay nhặt album ảnh lên , cẩn thận vỗ vỗ tro bụi phía trên , rất kiên nhẫn nhặt từng tờ từng tờ sang.
Hầu như tất cả những tấm ảnh đều là ảnh cả gia đình bốn người cười nhẹ nhàng , địa điểm có thể khác nhau nhưng người vẫn luôn như nhau , cùng một khuôn mặt tươi cười. Khóe mắt của Tô Kiến Định đỏ hoe , cẩn thận khép album ảnh lại , nhắm hai mắt lại để điều tiết cảm xúc một chút.
“Ông ngoại đã tìm ra manh mối liên quan đến Dương Minh Hạo rồi à? Hay là đã tìm ra manh mối liên quan đến việc mấy đứa con trai của ông hại chết cha mẹ con như thế nào rồi ạ?” Giết người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền , bắt đầu từ giây phút bố mẹ của anh qua đời , chuyện quan trọng nhất trong cả đời anh chính là báo thù , dù như thế nào , dù là ai. Chỉ cần là người đã tổn thương bọn họ thì tất cả đều đáng chết!
“Đã có một ít đầu mối , hẳn hai ngày sau sẽ có thể điều tra rõ ràng tất cả. Có điều muốn điều tra mấy đứa con trai kia của ông cũng không dễ.” Mím môi lắc đầu , công tước Otto tựa ở trên ghế sô pha , khuôn mặt có chút nặng nề.
“Mấy năm nay mặc dù ông nắm giữ nhiều quyền thế , nhưng tên tuổi của ông đã giúp cho bọn nó thuận lời rất nhiều trong mọi mặt. Bây giờ bọn nó đã phát triển như thế nào ông cũng không rõ ràng , muốn điều tra rõ , hẳn không thể làm được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.”
Cho đến bây giờ ông vẫn chưa biết người nào , bao nhiêu người tham gia vào chuyện này. Nếu trong đó chỉ có một đứa tham gia thì còn tốt , nếu như là tất cả mọi người , vậy dù ông có muốn báo thủ , ít nhất cũng sẽ bị nhổ một lớp da.
Suy đi nghĩ lại , trong mắt công tước Otto trong mắt đột nhiên bắn ra một tia sáng , nhìn thẳng về phía Tô Kiến Định.
“Ông ngoại có gì muốn nói thì đừng ngại , cứ nói thẳng đi.” Ánh mắt sáng như thế đặt ở trên người mình , sắc mặt của Tô Kiến Định mặt không thay đổi nhìn trở lại , nhẹ nói.
“Không biết Kiến Định có hứng thú với gia tộc của ông không?” Trên mặt của Otto xuất hiện một nụ cười , hai tay ông ta đặt trên chân , nói.
“Cảm thấy hứng thú thì sao , không có hứng thú thì sao?” Híp mắt lại , Tô Kiến Định chau mày , nhìn về phía công tước Otto đang ngồi ở cách đó không xa , luôn cảm thấy hình như chuyện đang phát triển theo chiều hướng mình không thể không chế được , đây không phải là dấu hiệu tốt.
“Nếu con cảm thấy hứng thú thì ông sẽ chuyển tất cả chín mươi phần trăm cổ phần tài sản và bất động sản dưới danh nghĩa của ông sang tên của con , đương nhiên ở trong đó con cần phải chia ra bốn mươi phần trăm ra cho em gái của con. Ông sẽ giữ lại mười phần trăm để dưỡng lão , chờ ta chết rồi mười phần trăm còn lại cũng sẽ thuộc về con , đồng thời , con hãy tự báo thù cho cha mẹ mình , ông đã già , không còn thời gian mấy năm nữa.”
Sau khi nói xong , Otto không nói chuyện , híp hai mắt quan sát phản ứng của Tô Kiến Định không chớp.
“Nếu ông ngoại cho con tất cả mọi thứ , còn tước vị thì sao? Ông ngoại có định cho con cả tước vị không?” Rốt cuộc một công tước quyền thế như thế nào , một gia tộc đã trải qua bao nhiêu thế kỷ mà vẫn sừng sững không ngã , ngược lại còn phồn vinh như cũ có bao nhiêu chuyện ẩn sau đó. Chuyện này không ai đoán được , thậm chí ngay cả chính bản thân công tước Otto cũng không rõ ràng lắm , nhưng đã đem ra để làm điều kiện với anh ta.
Tô Kiến Định hơi nheo mắt lại , nói không dao động là giả. Nhưng anh ấy cũng hiểu rõ cần phải có năng lực lớn như thế nào , gánh trách nhiệm nặng như thế nào. Anh ấy tuyệt đối không đảm đương nổi chức vị công tước này , những người kia cũng sẽ không cho phép anh ấy đảm nhiệm.
“Đương nhiên không thể giao tước vị cho con , nhưng tước vị cũng chỉ là tước vị. Những người kia căn bản không thể chống lại con , kiêng kị người của ông chỉ bởi vì đằng sau lưng ông có gia tộc Otto thôi , nếu như ông chỉ là một công tước Otto thì hẳn bây giờ đã là một dáng vẻ khác.”
Công tước Otto nhún nhún vai , bĩu môi ngồi thẳng người. Ông ta có thể ngồi sừng sững ở trên đỉnh Kim Tự Tháp bao lâu nay có một phần nhỏ là nhờ tài sản và quyền lực của ông ta , còn có một điểm chính là ông ta nhìn người rất chuẩn. Tô Kiến Định là một nhân tài hiếm có , chuyện này ông ta chưa bao giờ phủ nhận. Nhưng dù sao Hải Phòng cũng chỉ là một thành phố nhỏ , căn bản không thể thấy được chênh lệch của Tô Kiến Định với người khác , chỉ có đặt anh ấy vào một sân khấu mới to hơn mới có thể nhìn ra sự khác biệt giữa người và người được , cho dù lệch một ly thôi cũng có thể sẽ phải trả giá lớn.
“Con còn cần phải suy nghĩ kĩ càng hơn , chờ giải quyết xong chuyện của Dương Minh Hạo. Đến lúc đó chắc chắn con sẽ đưa ra một câu trả lười làm cho ông ngoại hài lòng.” Lần này trò chuyện , đối với Tô Kiến Định mà nói cũng xem như là niềm vui ngoài ý muốn. Đừng nói là toàn bộ gia tộc Otto , cho dù anh ấy chỉ có được một phần một trăm thôi thì cũng đã đủ cho Tô Kiến Định xây dựng một lực lượng mới ở Hải Phòng , thậm chí nếu muốn xử lý cả Sunrise thì chẳng qua cũng chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay.
“Tốt , ông không ép con. Con cứ từ từ suy nghĩ chậm rãi cân nhắc. Ông còn có một số việc cần phải đích thân đi xác nhận , Linh Đan sẽ phối hợp hành động với con , nếu không phải là chuyện gì hết sức bất đắc dĩ thì đừng tới tìm ông.” Nói xong , Otto phất phất tay , ra hiệu Tô Kiến Định có thể đi.
Anh ấy cũng không ở thêm , quay người trực tiếp rời đi.
Ngồi lên xe , thẳng đến khi bước vào phòng bệnh , Tô Kiến Định vẫn còn có chút chưa hoàn hồn. Anh ấy ngơ ngác ngồi ở trên giường , cúi đầu , dáng vẻ tâm sự nặng nề , không biết là đang suy nghĩ gì.
Hoắc Hải Phong nhìn chằm chằm anh ấy một phút , thấy người nọ vẫn không có chút phản ứng nào bèn dứt khoát điều khiển xe lăn đi về phía anh ấy.
“Tô Kiến Định , đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiến đến bên cạnh anh ấy kêu mấy tiếng vẫn không thấy anh ấy đáp lại , Hoắc Hải Phong dứt khoát đẩy anh ấy một chút. Tô Kiến Định đột nhiên lấy lại tinh thần , hai mắt dần dần tập trung trở lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao vừa mới về đến nhà đã mất hồn mất vía.” Rõ ràng trước khi đi anh ấy vẫn còn không sao , đi được chưa bao lâu trở về đã bị choáng váng rồi?
“Chỉ là có chút phiền muộn , nhưng trước tiên đừng nói chuyện này nữa. Tôi không sao , cậu đi mau đi.” Chuyện liên quan đến gia tộc Otto thật sự quá lớn , trước khi tất cả mọi chuyện vẫn chưa được xác định rõ ràng , Tô Kiến Định không tiện kể cho ai nghe , miễn đả đảo kinh xà.
Thời gian vội vã trôi qua , một ngày một đêm trong chớp mắt đã kết thúc , Hoắc Hải Phong và Tô Kiến Định mỗi người có hai quầng thâm ở hai bên mắt , nhìn ra bầu trời đang dần dần sáng lên rồi lại quay đầu bốn mắt nhìn nhau.
Họ mím môi nhẹ gật đầu với đối phương , không nói một câu nào mà lần lượt rời khỏi phòng bệnh. Tất cả đã được chuẩn bị sẵn sàng , kế hoạch trả thù chính thức bắt đầu đi vào hoạt động.
Ở xa bên kia bờ đại dương , Tô Quỳnh Thy hoàn toàn không biết tình hình bây giờ của Hải Phòng , sau khi đơn giản dạo sơ qua thị trấn nhỏ , cô không còn nhiều thời gian lắm. Tìm kiếm cả một ngày trời , cô vẫn chưa tìm ra xung quanh nơi này có chỗ nào có thể giấu người , lần này cô quyết định đi xa hơn một chút , đi xung quanh vùng ngoại thành nhìn xem , có lẽ có thể tìm ra được niềm vui ngoài ý muốn nào đó.
Cô kiểm tra đồ vật của mình một chút , cảm thấy ba lô trên lưng giống như một khách du lịch bình thường thì đội mũ đi ra bên ngoài.
Ở bên trên , Trần Mộc Châu đứng ở bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn Tô Quỳnh Thy ở phía xa , hơi nhếch khóe môi lên , ý cười trong mắt vẫn chưa hề biến mất từ hôm qua đến giờ.
Đã hẹn gặp mặt vào buổi sáng ngày mai , cô ta không vội. Dương Thừa Húc đã trở về nước , chờ giải quyết xong chuyện bên này , cô ta cũng nên trở về xem những người kia một chút. Tô Quỳnh Thy chết rồi , hẳn Hoắc Hải Phong sẽ là người khó chịu nhất nhỉ…
Đang thay quần áo , đột nhiên ở cửa truyền đến tiếng mở cửa. Sắc mặt của Trần Mộc Châu cứng đờ , sửng sốt một lát thì phủ thêm áo ngủ , mặt không thay đổi cầm lấy gậy bóng chày được gác ở bên trong góc tối , hai tay nắm thật chặt từ từ đi đến cửa.
Cô ta chưa kịp đi đến mà cửa đã đột nhiên mở ra , một trận gió thổi tới , Trần Mộc Châu không để ý tới rất nhiều , nhanh chân chạy tới , nâng lên hai tay không chút nào có thể hướng về phía người tới đập xuống.
“Mộc Châu , là anh đây!” ‘
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom