• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Người tình bí mật của hoắc tổng (9 Viewers)

  • Chap-204

Chương 204: Tập đoàn Phước Sơn gặp chuyện




“Chờ xử lý xong chuyện của Trần Hiền rồi lại nói tiếp, đừng lo lắng quá, dù trời có sập xuống cũng còn có tôi chống đỡ, chắc chắn sẽ không để em phải khiêng trên lưng” Bàn tay to của Hoắc Hải Phong siết chặt lại, khẽ cười nhẹ nhéo tay cô.



“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, hiện tại Chủ tịch Định vẫn chưa liên lạc lại, có lẽ đã xảy ra một vài vấn đề nhỏ, Trần Mộc Châu cho đến bây giờ ngay cả một câu cũng không chịu nói.”



Lâm Tiến Quân ho nhẹ một tiếng, cúi đầu không dám nhìn rồi nói tiếp: “Còn nữa, Dương Minh Hạo về mặt pháp lý vẫn chưa kết hôn, Dương Thừa Húc từ lúc hai tuổi đã bị người khác đặt trước cửa nhà họ Dương, cụ thể có phải con trai ruột của Dương Minh Hạo hay không thì vẫn chưa rõ”



Chuyện này thật sự khiến Tô Quỳnh Thy có chút bất ngờ, người như Dương Minh Hạo nhìn đâu cũng không thấy giống một người tốt bụng đến thế, nuôi dưỡng Dương Thừa Húc nhiều năm như vậy mà một chút tin tức nào cũng không để lộ ra bên ngoài, ông ta thật sự có lòng tốt đến vậy!



“Có điều tra được xem ai là người bỏ rơi đứa trẻ năm đó, mẹ ruột là ai, từ đâu tới đây không?” Hoắc Hải Phong nhíu mày nhìn về phía Lâm Tiến Quân, trên cơ bản vẫn cảm thấy mọi việc không thể nào đơn giản như vậy, người như Dương Minh Hạo không giống như sẽ nuôi dưỡng con của kẻ khác…



“Tạm thời vẫn chưa điều tra được, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy rồi, bên người Dương Minh Hạo quả thật không có bất kì người phụ nữ nào”



Điểm này thật sự khiến Lâm Tiến Quân phải nể phục, dù sao cũng đã là người trên 50 tuổi rồi, giữ thân trong sạch ngần ấy năm cũng không phải là chuyện dễ dàng.



“Thật sự ngay cả một người cũng không có ư? Lỡ như ông ta che giấu quá kín đáo, nếu không có phụ nữ, vậy đàn ông… thì sao?”



Không tính những năm trước không được chứng kiến, mấy năm qua Dương Minh Hạo ở thành phố Hải Phòng có thể nói là một †ay che trời, phụ nữ vây xung quanh không hề thiếu, cho dù không thích mà nói thì cũng không thể nào xảy ra khả năng một chút nhu cầu sinh lý cũng không có được, Dương Minh Hạo thật sự không giống một kẻ xuất gia tu tâm theo đạo Phật.



“Phụ nữ quả thật không có, đàn ông thì… chúng tôi vẫn chưa điều tra tới” Lâm Tiến Quân ngẩn ra, liếc nhìn Tô Quỳnh Thy một cái rồi vội vàng cúi đầu, thật ra là do anh ta đang giật mình, vậy mà không nghĩ tới những chuyện này.



“Cứ đi điều tra trước đã, còn nữa, bất luận như thế nào trước tối nay nhất định phải liên lạc được với Tô Kiến Định”



Người vừa đi đã qua năm ngày trời, một chút tin tức cũng không hề nhắn lại, cho dù là anh thì lúc này cũng có chút đứng ngồi không yên được.



“Chủ tịch, anh yên tâm, vậy tối nay có cần đưa Trân Mộc Châu tới đây không?” Điều gì nên điều tra, điều gì nên biết đến kỳ thật đã biết kha khá rồi, Trần Mộc Châu hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Lâm Tiến Quân dừng một chút rồi cúi đầu hỏi.



“Đưa tới đây” Nhìn vào mắt Tô Quỳnh Thy, Hoắc Hải Phong mím môi nói, ân oán cá nhân vẫn nên giải quyết gọn gàng dứt khoát trong một lần.



Giây phút này, toàn thân Trần Hiền vô cùng chật vật, trên trán đều có những vết thương rải rác lấm tấm máu, cổ áo đã bị người khác xé mất một nửa rũ xuống bên dưới, vẻ mặt hung ác nham hiểm, sự hung dữ và quyết liệt trong đôi mắt khiến người khác nhìn mà sợ hãi.



“Thưa ngài, người đi theo phía sau đã bị giải quyết rồi, hình như là có người giúp chúng ta chặn lại, người của chúng ta vừa đi tới quán cà phê đã hẹn trước với cô Trân cũng không tìm được người đâu, hỏi phục vụ ở đó thì họ nói cô Trần đã đi từ sớm rồi.. “



Ngay cả trợ lý cũng nhếch nhác không kém, quần áo rách tả tơi, người không biết sợ rằng còn tưởng họ mới từ khu ổ chuột nghèo đói nào tới đây kiếm sống.



“Cho người tìm đi, bất luận ra sao đều phải đưa được Trần Mộc Châu về đây cho tôi, còn phải điều tra rõ xem là ai bắt cóc, thi thể của Vũ Tuyết Phương đã giấu kĩ chưa? Trần Tuấn Tú ở bên kia có thông báo đúng chỗ hay không”



Hao tâm tốn sức lắm mới lấy được thứ mình muốn, Trần Hiền cởi áo khoác ra băng bó tạm thời trán mình lại, đôi mày nhíu chặt.



“Vâng, anh yên tâm, chúng tôi sẽ làm ngay” Trợ lý cúi đầu cung kính đáp lại.



Đột ngột rời khỏi biệt thự nhà họ Trần như vậy có rất nhiều chuyện không kịp chuẩn bị, Trần Hiền chỉ có thể mang theo người đi tới những nơi Trần Mộc Châu đã đi tới mấy ngày nay, cũng may lúc ấy vì muốn để Trần Mộc Châu yên tâm, anh ta cũng coi như khá chú tâm đến những nơi này, Trân Tuấn Tú trong thời gian ngắn hẳn sẽ không thể tìm ra được chỗ này đâu, chậm rãi thở ra một hơi dài, nếu đồ đã tới tay rồi thì đây cũng là lúc anh ta nên ra tay…



Trong biệt thự nhà họ Trần, Trần Tuấn Tú đang ở trong phòng đọc sách tức giận đến mức dậm chân, ngàn lần vạn lần đề phòng lại không ngờ được vậy mà tới cuối cùng vẫn để con gái ruột của mình bị người khác bắt đi, mặt của ông ta đỏ lên, gân xanh trên trán giật lên từng nhịp, những vết bùn bẩn trên ống quần cũng không để tâm tới, hiển nhiên là đã hoàn toàn bối rối.



“Chủ tịch, khi cậu chủ rời đi còn mang theo 80% vốn lưu động của tập đoàn Phước Sơn, nếu trong vòng hai ngày không lấy lại được vốn, tập đoàn Phước Sơn cũng chỉ có một con đường duy nhất để đi là phá sản mà thôi!”



Quản gia tóm tắt toàn bộ tình hình, khàn cả giọng nói với Trân Tuấn Tú.



“Tìm đi, cho người đi tìm, giờ này ngày mai nhất định phải tìm bằng được thằng oắt con nghiệp chướng kia về cho tôi!” Không ngờ lá gan của thằng nhóc kia đã lớn tới như vậy rồi, Trần Tuấn Tú cởi áo khoác ra ném xuống đất, tức giận tới mức thuận tay gạt hết toàn bộ đồ vật trên bàn sách xuống đất.



Mất cả người lẫn của, tình cảnh hiện tại của ông ta sợ là ngay cả Sunrise cũng không bì nổi, đôi tay run run của Trân Tuấn Tú lôi điện thoại ra, vãy tay cho quản gia rời khỏi đó, nuốt một ngụm nước miếng mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc gọi một cuộc điện thoại cho Dương Minh Hạo.



Không giống như bình thường chỉ gọi một lần đã nhấc máy, ước chừng Trần Tuấn Tú phải gọi ba lần người ở bên kia mới nhận cuộc gọi, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Nói!”



“Dương Minh Hạo, chuyện của Trần Hiền hẳn ông đã biết từ sớm rồi chứ! Vì sao không nói với tôi?!” Mọi chuyện của nhà họ Trần nào có thể giấu được Dương Minh Hạo một phân một nhánh, huống chỉ động tác của Trần Hiền lần này lớn như vậy, khi gọi điện thoại, Trần Tuấn Tú tốt xấu gì cũng đã bình tĩnh lại một chút, hơi suy nghĩ lại một lát lập tức phát hiện trong chuyện này có một vài chỉ tiết thật sự không thích hợp lắm, sợ là quá nửa mọi việc đều do Dương Minh Hạo kia bày mưu tính kế cả rồi.



“Nhà họ Trần có ở trong tay ai thì đối với tôi mà nói cũng không có gì khác nhau, điều tôi cân chính là một người có thể giúp đỡ tôi chứ không phải một cái đuôi theo sau chân tôi, con trai của Trân Tuấn Tú ông so với ông còn quyết đoán và độc ác hơn nhiều, tôi hà cớ gì phải loại bỏ cậu ta chỉ để chọn ông chứ!”



Nhà họ Trần lúc này có thể cùng ngôi cùng ăn chung với nhà họ Hoắc đều là do một tay ông ta nâng đỡ đi lên, nếu Trân Tuấn Tú có suy nghĩ khác, đương nhiên ông ta phải tìm một kẻ ngoan ngoãn nghe lời khác để thay thế rồi, Dương Minh Hạo hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy trào phúng.



“Tôi làm trâu làm ngựa cho ông bao nhiêu năm như vậy, chuyện ông không tiện làm được đều do một mình tôi ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ ông cho rằng nhiều năm như vậy rồi mà ngay cả một chút chứng cứ tôi cũng không có hay sao?”



Cười lạnh một tiếng, Trân Tuấn Tú hoàn toàn bình tĩnh lại, vòng qua một đống mảnh thủy tinh vỡ vụn trên nên đất rồi ngồi lại trên ghế nói tiếp: “Nghe nói ông lập tức có thể được điều đi rồi, nếu ngay lúc này có người tố cáo ông, ông nói xem ông còn có thể đi được nữa hay không đây?”



Thứ duy nhất quý giá đã bị Trần Hiền mang đi, Trần Tuấn Tú hiện tại giống như kẻ đầu trọc sợ bị người khác nắm tóc, căn bản không thể nào xử được Dương Minh Hạo.



“Thật sự là để ông biết quá nhiều chuyện rồi, bằng không người nghe lời tôi đến vậy giống như ông tôi cũng không muốn thay đổi quá dễ dàng đâu… Vừa dứt lời, Dương Minh Hạo lưu loát cúp máy, nhấc tay ném sang một bên, nếu như ông ta đã có dự định thay đổi người khác, tất nhiên sẽ tính toán không ảnh hưởng tới chuyện tốt của bản thân.



“Tút tút tút…” Âm thanh kết thúc cuộc gọi truyền tới, Trần Tuấn Tú vẫn có chút không thể nào tin nổi, Dương Minh Hạo vậy mà có thể tuyệt tình tới mức đó, hai mắt đỏ bừng ném mạnh điện thoại trong tay ra ngoài, hai tay Trần Tuấn Tú đưa lên ôm lấy đầu: “Ôi…Cứ chờ đó cho tôi, các người hãy đợi đấy!”



Đảo mắt nhìn mấy quyển sách, bút bi, đồ thủy tinh, pha lê và mấy vật dụng vụn vặt rơi đầy trên đất, ngay cả một nơi để đặt chân cũng không có, sắc mặt của Trần Tuấn Tú tối tăm, ngồi trên ghế kéo tấm rèm dày ở cửa phòng sách ra, trời đã có chút âm u tối đi rồi.



“Chủ tịch, không xong rồi!” Sắc mặt quản gia vô cùng hoảng hốt gõ cửa một chút rồi bước vào, mồ hôi đầy đầu, mặt đỏ bừng cả lên.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom