• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Người thừa kế hào môn Full dịch (33 Viewers)

  • Chương 2744-2750

Chương 2744: Phong ấn

| Mấy người được thả ra thì hoảng sợ vô cùng, bọn họ đều thở gấp một hơi, dường như trong cung điện gặp phải chuyện gì thống khổ lắm.

"Sư phụ, người nhất định phải cứu chúng con, cung điện kia quá kinh | khủng!"

"Cuối cùng chúng con cũng được cứu rồi, đáng sợ quá, đời này tôi không muốn tiếp tục sống ở đây nữa."



Đám người này muốn tới đây tìm cơ duyên, nhưng mà cơ duyên thì chẳng thấy đâu còn suýt thì mất cái mạng, như vậy làm cho người ta cảm thấy có chút đau khổ.

Thấy bọn họ thế này, Trần Bình không nhịn được lắc đầu, bây giờ tất cả cơ duyên đều bị mình chiếm được, mặc dù cá nhân anh không quan tâm lắm, nhưng dù sao đó cũng là một loại phúc lợi.

"Đi theo tôi, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.".

Trần Bình dẫn mọi người tới cửa phong ấn, anh nhìn thấy lúc này trên tay cầm của cửa phong ấn có một cái lỗ khảm cỡ nhỏ, dường như bắt anh bỏ tứ gì vào đó.



Lỗ khảm này có hình dáng giống hệt lúc phong ấn, không cần đoán, Trần Bình cũng biết rốt cuộc là cần thả thứ gì.

Trước đó Trần Bình quyết định thả những người kia ra.

"Các người nhanh chóng ra ngoài, đừng đứng ngây ở đây nữa, tôi cảm giác nơi này đúng là có chút kinh khủng" | Trần Bình phất tay, bảo đám người nhanh chóng ra ngoài, mà bọn họ đương nhiên cũng hốt hoảng chui ra ngoài cửa.

Trong lòng ai cũng rõ, nơi này quá u ám quỷ dị, không ai biết một giây sau sẽ lại xảy ra điều gì, cho nên có thể tránh né được nhiên là tốt nhất.

Thấy tất cả mọi người đều hốt hoảng bỏ đi như vậy, Trần Bình cũng thở ra một hơi, nếu bọn họ thuận theo rời đi, vậy Trần Bình cũng không có gì đáng lo lắng.

Anh chỉ sợ sau khi mình khởi động đá phong ấn, đám người này sẽ bị giam trong đó.

| Sư Chấn Thiên cũng nhanh chóng chui ra ngoài với đám người, anh ta cũng muốn biết thế giới bên ngoài rốt cuộc thành bộ dạng gì rồi.

Thấy tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi, Trần Bình cũng không nói hai lời đặt đá phong ấn lên cửa, trong lòng anh rất tò mò, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.

Lúc đá phong ấn và cửa phong ấn thành công ghép vào nhau, trời đất đột nhiên quay cuồng, Trần Bình cũng suýt thì đứng không yên.

Dùng mắt thường có thể thấy được, tất cả mọi thứ đều từ từ biến thành | bột phất mà biến mất.

Nhìn có vẻ như đã bị phá hủy. | Lúc Trần Bình còn chưa kịp phản ứng, anh cũng lập tức bị truyền tống ra ngoài, về đến thế giới thực, mà lúc này thế giới thực đã khôi phục vẻ bình thường, không có bất kỳ dấu hiện bị yêu thú quấy phá nữa.

Người của đạo quán Thanh Phong cũng có chút nghĩ mà sợ, tất cả bọn họ đều không ngờ có thể nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.

"Xem ra trong quyển sách cổ kia viết sai rồi, rõ ràng đã nói chỉ có yêu thú đến quậy phá, nhưng đám yêu thú kia lại chẳng tấn công chúng ra, ngược lại là đống xương cốt..."

"Đúng thế, không phải sự tôn nói rồi à, căn bản không có linh thể trong truyền thuyết gì có thể công kích chúng ta, nhưng mà anh xem trước đó có vài thứ xuất hiện đả thương người kia, không phải là linh thể à?"

Tất cả mọi người anh một câu, tôi một câu bàn tán ầm ĩ, cực kỳ hứng thú với chuyện này, bọn họ muốn biết vì sao chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy. | Chỉ có Trần Bình mới rõ ràng vì sao lại xảy ra tình huống như vậy.

Vốn tất cả đều do yêu thú quấy phá, bọn họ muốn đối phó cũng chỉ là yêu thú và bộ xương yêu thú mà thôi.

Với cả những bộ xương kia đúng là sau ba lần tấn công sẽ tự động biến mất.

Nhưng vì có Loan Xuyên Sa thay đổi hết cả, lão ta thu vén quá nhiều mạng người, với cả cũng sáng tạo ra không ít oan hồn.

Những hồn phách này thông qua cửa phong ấn truyền tống ra ngoài, phá phách khắp nơi, cũng gây cho bọn họ tổn thất nặng nề.

Cho dù không có quá nhiều tổn thất gì với Trần Bình nhưng vẫn vô cùng nghiêm trọng với những người tu hành và người bình thường khác.

Làm xong hết cả, Trần Bình cũng dẫn theo bọn họ về thế giới thực, bây giờ ai về nhà nấy rồi.

Người của đạo quán Thanh Phong cúi mình thật sâu trước Trần Bình, bọn họ cũng hiểu rõ, nếu không có Trần Bình thì bọn họ cũng không thể nào có được ngày hôm nay.









Dù sao bọn họ đều đã đào tạo ra hơn trăm học sinh cực kỳ có thiên phú, lại đào tạo thêm vài học sinh nữa có gì mà không được. | Bọn họ nhanh chóng sắp xếp công việc thỏa đáng, lần này người được bầu làm hiệu trưởng là Giang Uyển.

Cô được tất cả mọi người công nhận.

Giang Uyển làm việc cẩn thận lại công bằng công chính, cộng thêm người ta là vợ của lão đại mình, là chị dâu mà bọn họ tôn kính nhất.

Cho nên những việc lớn này giao cho Giang Uyển quyết định thì không ai dám có nửa điểm ý kiến.

| Giang Uyển vẫn đứng ở hậu phương, vẻ mặt dịu dàng nhìn Trần Bình, không ngờ đột nhiên có người nhắc tới tên mình, đồng thời đề cử mình làm | hiệu trưởng gì đó.

Nghe được những lời nói này, cả người Giang Uyển đều ngây ra.

"Không không không, năng lực của tôi vẫn còn thiếu sót nhiều, hay là thôi. đi, không thì để Diệp Phàm làm cũng được, tôi cực kỳ tin tưởng mọi người, chỉ không tin chính tôi thôi."

Thấy mọi người nhiệt tình như thế, Giang Uyển cũng không nhịn được mà. xấu hổ từ chối một phen.

Người ở đây đều có thực lực cao cường, với cả vẫn luôn vì Trần Bình bận. tới bận lui, có thể nói là rất chân thành.

Đương nhiên Giang Uyển không muốn tước đoạt quyền lợi làm việc vì Trần Bình của bọn họ, cô chỉ muốn lui ở vị trí hàng hai mà thôi.

Nghe vậy, Diệp Phàm cũng không nhịn được khoát tay áo, chuyện này dù sao vẫn là một quyết định tốt.

Chương 2745: Khắc thần sự trở về

"Tôi có thể làm đàn em hoặc là thầy dạy học nhưng tuyệt đối đừng đề cử. chức vụ gì cho tôi, tôi chỉ muốn làm người bình thường thôi."

Diệp Phàm sợ nhất là dây vào chuyện phiền phức, nếu bảo anh ta đi làm hiệu trưởng gì đó, anh ta tình nguyện lưu lạc vùng trời cuối bể còn hơn.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Uyển, bây giờ chứ vị này rõ ràng ngoại trừ cô ra thì không còn ai khác có thể làm nữa.



Trần Bình cũng cực kỳ dịu dàng cầm lấy tay Giang Uyển.

"Tất cả mọi người đề cử em, là vì bọn họ rất tín nhiệm em, với cả anh cũng tin tưởng em, cho nên giao trọng trách này cho em là lựa chọn tốt nhất." | Trần Bình biết mình vô cùng bận rộn, những lúc này cũng không muốn người nhà chịu thua thiệt.

Cho nên Trần Bình rất cưng chiều Giang Uyển.

Nhìn thấy Trần Bình kiên định tin tưởng mình như vậy, đột nhiên trong lòng Giang Uyển cũng có dũng khí hơn.



"Được, nếu anh đã bằng lòng tin tưởng em, vậy em cũng muốn thử sức một chút, em sẽ cố gắng."

Nói xong lời này, Giang Uyển cũng có chút khẩn trương nắm chặt tay thành đấm, không thể phủ nhận trong lòng cô thực sự khá bối rối.

Sau khi sắp xếp đơn giản xong xuôi hết cả, Trần Bình dẫn theo vài người về đại lục Cổ Chước, phía bên kia còn có rất nhiều người đang chờ mình xử lý.

Mà lúc này Dương Quế Lan cũng lén lút chạy ra khỏi biệt thự. | Lúc này trời đất đã khôi phục vẻ bình thường, mặc dù mấy người Dương Quế Lan là người bình thường nhưng đương nhiên vẫn có thể cảm nhận được loại khí tức không giống bình thường này.

Thấy con gái hăng hái đứng đó, Dương Quế Lan lập tức thấy được vẻ kiêu ngạo và đắc ý đập vào mặt.

"Con gái, chuyện này là sao vậy? Chúng ta an toàn rồi à?"

Dương Quế Lan hoảng hốt hỏi, mấy chuyện xảy ra trước đó quả là kinh khủng, bà ta không muốn trải qua lần thứ hai nữa.

Tuy nói ở trong biệt thự của bọn họ tương đối an toàn, nhưng nhìn thấy bầu trời tối đen bên ngoài, cùng với linh thể gào thét khắp nơi, cho dù là ai cũng đều sợ hãi không thôi.

Giang Uyển gật nhẹ đầu, cũng không nói gì thêm, đúng là bọn họ an toàn rồi.

"Bây giờ toàn bộ thế giới đã khôi phục trật tự, mẹ cũng không cần quá lo lắng, có điều tiếp theo khả năng nguyên khí khôi phục sẽ càng thêm khoa

trương, nếu như mọi người muốn tu hành thì tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời".

Giang Uyển nhịn không được lên tiếng nhắc nhở mẹ một câu. . Lúc đầu, Trần Bình nói có thể cho bọn họ tu hành, nhưng Giang Uyển vẫn cảm thấy mẹ mình không quá trung thực, cho nên chủ động gác chuyện này lại.

Có điều Giang Quốc Dân cũng không nằm trong phạm vi này, ông ta còn có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt do con gái cho. | Chỉ có người phụ nữ như Dương Quế Lan này làm cho người ta không bớt lo..

"Cái gì, mẹ cũng có thể tu hành à, thể thì tốt quá, đừng chần chờ nhiều nữa, mau cho mẹ bước vào con đường tu hành đi."

Dương Quế Lan vội vàng lên tiếng thúc giục, vừa nghĩ tới việc mình không có cả năng lực tự bảo vệ, tâm trạng Dương Quế Lan cũng rất nặng nề.

. Nhất là lần này, thấy đám người tu hành kia bay tới bay lui trên bầu trời, đúng là mạnh mẽ không thôi, làm cho bà ta hâm mộ không chịu nổi. | "Mẹ có thể tu hành hay không thì còn phải xem biểu hiện tiếp theo của mẹ đã".

"Chuyện tu hành không đơn giản như mẹ nghĩ, nhất định phải cùng mọi người một sớm một chiều cố gắng, mới có thể có được thành quả."

Giang Uyển cũng không nhịn được mà nói.

Dương Quế Lan là người luôn mơ ước xa vời, nói không chừng nghe đến việc tu hành sẽ hao tốn một thời gian nhất định, bà sẽ lập tức lựa chọn từ bỏ

thôi.

| Quả nhiên, Giang Uyển nói xong làm cho Dương Quế Lan có chút muốn bỏ cuộc giữa đường.

"Sao có thể như vậy chứ? Mẹ thấy mấy học sinh kia ai cũng có thể dễ như trở bàn tay trở thành người tu hành mà? Với cả đồ mà bọn họ nắm giữ | trong tay cũng rất nhiều?"

Dương Quế Lan cảm giác mình bị lừa.

Dù sao đám người đó cũng không giống kẻ có thiên phú tu hành, mà lập tức có thể từ người bình thường trở thành người tu hành lợi hại, nhất định là có nguyên nhân.

Nghe Dương Quế Lan nói vậy, Giang Uyển cũng không muốn nói gì thêm, cô chỉ yên lặng thở dài quay người đi.

Nhìn thấy Giang Uyển cũng không để ý tới đối phương, những người khác. cũng nhanh chóng rời đi.

Tất cả đều ở chung sớm chiều lâu như vậy, hiểu rõ Dương Quế Lan là một người khó dây thế nào.









"Với cả lần này người ta về còn muốn nhận đệ tử nữa, hơn nữa còn không giới hạn danh sách, tôi đoán những người có thiên phú kia có khả năng đều được nhận làm đệ tử!"

| Đây mới là nguyên nhân cuối cùng mà bọn họ kích động, phải biết rằng loại nghề này cực kỳ hiếm thấy, một khi trở thành khắc thần sư, vậy coi như đời này bọn họ phát đạt rồi.

| "Không phải vua của Khắc thần sư là.." Sư Chấn Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Trần Bình, người đó phải là Thịnh Vượng mới đúng chứ? Thịnh Vương sớm đã chết rồi, vậy bọn họ đang hoan hô cái gì?"

"Anh nói người này là Loan Xuyên Sa?" Trần Bình kịp thời chen vào một câu, trong lòng anh cũng có suy đoán.

Người qua đường gật đầu: "Người anh em, tôi thấy mấy người tu hành các người cũng đi thử một chút đi, dù sao không được nhận làm đệ tử cũng không có gì mất mặt, mà một khi được chọn thì sẽ lên như diều gặp gió"

Nói xong lời này, anh ta cũng hoảng hốt chạy về phía trước, sợ sẽ bỏ lỡ việc báo danh.

Trần Bình và Sư Chẩn Thiên liếc nhìn nhau một cái, bọn họ cũng quyết định phải nhanh chóng đi xem việc này là thế nào.

Đến mức hai tên đồ đệ nhỏ tuổi kia cũng bị Trần Bình bỏ lơ.

Trần Bình nhanh chóng theo đại chúng đến một chỗ ghi danh, nơi này sớm đã đông nghịt người, sắp chen không được, mà đám người báo danh cũng không có ai yếu ớt cả.

Chương 2746: Nhận đồ đệ?

"Muốn ghi danh thì tranh thủ tới đi, có điều phải nói trước cho các người biết, sau khi báo danh thành công là phải tới một chỗ lịch luyện, rất có thể sẽ chết!".

"Chỉ có thành công thông qua lịch luyện mới có cơ hội được nhận làm đồ đẹ, nếu như chết trong đó, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Người phụ trách báo danh lớn tiếng nói, anh ta một mực nhấn mạnh điều



này

Mặc dù không rõ sống chết cũng làm cho người ta hoảng sợ, nhưng mà tất cả đều cảm thấy đây làm một loại cơ duyên.

Dù sao, con người sống đến một ngày nào đó cũng sẽ chết, nếu như có thể sống ra một cuộc đời khác, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.

"Chẳng lẽ cái tên này còn có con đường lịch luyện gì sao?" | Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy tò mò, anh ta nghĩ mãi không rõ cái tên Loan Xuyên Cát này còn có con đường kiểu gì.



"Lão đại, hay là chúng ta cũng tham gia đi?"

Đối với việc lịch luyện, trong lòng Sư Chấn Thiên vẫn cảm thấy rất hứng thú.

| Đáy mắt Trần Bình hiện lên một tia thận trọng, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.

"Anh đi báo danh đi, viết tên của cả hai chúng ta vào, tôi cũng muốn xem lão già đó tính giở trò quỷ gì, chẳng lẽ lại muốn lừa người đi hiến máu?"

Nghĩ đến đây, Trần Bình cảm thấy có chút kinh khủng, có lẽ, tất cả đều là âm mưu của Loạn Xuyên Cát. | Cho dù mấy người Trần Bình có nghi ngờ đối phương, đồng thời quyết định ghi tên, Loan Xuyên Cát còn đang tức giận ngồi trong phủ của mình.

"Các người mau chóng đi tra cho ta, rốt cuộc tình huống này là sao, dám làm hỏng chuyện tốt của ta à?"

"Rõ ràng vùng phong ấn cũng không mở ra, sao đám người đó đi vào được.

Trong quá khứ, trăm năm vùng phong ấn mới mở một lần, mà bây giờ mới qua được nửa thời gian thôi, đại lục Cổ Chước cũng không mở ra vùng phong ấn.

Mặc dù có rất nhiều người hiến mạng cho lão ta, làm cho lão ta cảm thấy rất thoải mái, nhưng kế hoạch của ông ta cuối cùng vẫn bị người ta cường ép phá hủy.

"Tranh thủ thời gian tra cho ta, trong khoảng thời gian ta bế quan đã xảy ra chuyện kỳ quái gì, nhất định phải tra rõ ràng cho ta."

Loan Xuyên Cát bực bội không thôi, gương mặt này của ông ta đã rất già rôi.

Trong khoảng thời gian này, lão ta thông qua một vài bí pháp cưỡng ép bổ sung nguyên khí vào cơ thể, chữa trị cho cơ năm của cơ thể trở về trạng thái trẻ tuổi.

Nhưng mà không đạt được hiệu quả mà ông ta mong muốn.

Nếu không phải bị người ta phá hủy, đoán chừng lúc này lão ta đã có thể cải lão hoàn đồng, một lần nữa tiếp cận được tuổi thọ trăm năm nữa. | "Yên tâm đi sư phụ, con nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng." Một đệ tử ở bên cạnh cung kính vái chào.

Bọn họ thay Loan Xuyên Sa canh chừng phủ đệ, giờ giờ phút phút làm việc cho Loạn Xuyên Sa.

Vì có thể học được nửa điểm kỹ thuật của lão ta, mà bọn họ không chút do dự trở thành con chó theo đuôi lão ta.

| Loạn Xuyên Sa cũng rất biết mua chuộc lòng người, dễ dàng lôi kéo đám đệ tử ngây thơ về tay, bảo chúng đi hướng đông, chúng tuyệt đối không dám đi hướng tây.

Nhìn thấy đệ tử của mình nhanh chóng biến mất, Loạn Xuyên Sa không nhịn được cười lớn.

"Chẳng cần biết mi là ai, một khi để Loạn Xuyên Sa này tìm được, mi sẽ hoàn toàn xong đời"

Tiếng rống giận dữ của anh ta cũng không nhỏ, toàn bộ người trong phủ đều bị dọa đến run rẩy cả người, bọn họ không dám tùy ý đi chọc vào xui xẻo.

Mà bọn thị nữ lúc trước bị cưỡng ép mang đi, bây giờ cũng được Trần Bình dẫn về đại lục Cổ Chước. | Trước đó Trần Bình có hứa hẹn, một khi bọn họ không chạy loạn, thì sẽ dẫn bọn họ về nhà.

Nếu bọn họ đã nghe lời thế, Trần Bình đương nhiên sẽ không nuốt lời, anh lập tức dẫn đám thị nữ này về.

Có điều, anh cho bọn họ mỗi người một viên đạn dược, giúp bọn họ quên đi toàn bộ thứ không nên nhớ.

Đám thị nữ này nhanh chóng ai về nhà nấy, bọn họ bị đưa đi một thời gian dài như vậy, đã sớm nhớ nhà không thôi.

| Mà lúc này đây một thị nữ đang cuống quít về nhà lại bị đồ đệ của Loan Xuyên Sa nhìn thấy.

Anh ta nhớ thị nữ này làm việc cho sự phụ của mình, dựa theo tính cách của sư phụ, sau khi trở về hắn phải giết bọn họ mới đúng.

Nhưng người phụ nữ này lại bình an vô sự, thậm chí còn trở về nhà. | Là đồ đệ trung thành của Loạn Xuyên Cát, trên mặt Tiêu Lâm Thiên lộ ra vẻ nghi hoặc, đồng thời trực tiếp đi theo.









"Tôi không biết mình đi chỗ nào, chỗ đó nhìn qua hình như là... giống nấm mồ, cực kỳ kinh khủng."

| "Tôi cũng không rõ mình về thể nào, chỉ nhớ rõ lúc tôi tỉnh táo lại, người đã xuất hiện ở Hoàng thành."

Thị nữ cực kỳ hoảng sợ nói, cô ta rất muốn nhớ xem rốt cuộc mình về bằng cách nào, nhưng phát hiện mình đã mất đi đoạn ký ức này rồi.

Nghe vậy, Tiếu Lâm Thiên nhíu mày, anh ta cũng không cảm thấy người phụ nữ này thực sự nói thật.

"Chuyện tới nước này còn muốn lừa bịp tôi à?" Tiếu Lâm Thiên lập tức tát thị nữ một cái Thị nữ ngã trên đất, tay bưng mặt, đau đớn nhìn anh ta. "Đại nhân, lời tôi nói là thật mà!"

Mặc dù đối phương khóc sướt mướt, nhìn qua làm cho người ta thấy đau lòng, nhưng mà từ trước tới giờ Tiêu Lâm Thiên không phải kẻ thương hoa tiếc ngọc, anh ta rút rọi ra, trực tiếp quất chết người phụ nữ này.

Mặc dù giết người ở Hoàng thành rất nghiêm trọng, nhưng anh ta là đồ đệ của Loạn Xuyên Sa, đương nhiên có thể may mắn thoát khỏi khó khăn.

Huống chi ở nơi ngõ nhỏ vắng vẻn ày, đoán chừng thi thể thối rữa mới có người phát hiện.

Đến lúc đó cho dù có người muốn truy cứu trách nhiệm thì cũng không tìm được anh ta, không làm gì được anh ta cả.

"Hừ, một ngày kia, kiểu gì mình cũng sẽ biết được bí mật của sư phụ, đến. lúc đó mình nhất định sẽ thay thế vị trí của sự phụ!"

Chương 2747: Thì ra là anh em tốt

Tiếu Lâm Thiên cũng là kẻ phản bội, mặc dù bây giờ anh ta nhìn cực kỳ trung thành, nhưng thực tế trong lòng cũng anh ta cũng sớm đã nhen nhóm ý định phản bội Loan Xuyên Sa.

Đám người Trần Bình không biết chuyện này, bọn họ chỉ biết mình dễ dàng báo danh thành công.

Sư Chấn Thiên cầm tờ danh sách, đứng ở bên cạnh, trên mặt đầy vẻ hoang mang. | "Việc báo danh này... đúng là đơn giản quá rồi?"



Tư cách báo danh làm đồ đệ của Loạn Xuyên Sa còn đơn giản hơn cả việc báo danh vào tông môn.

"Tông môn người ta muốn báo danh đều phải trải qua các loại xét duyệt, thậm chí còn kiểm tra thiên phú nữa, còn ở chỗ Loan Xuyên Sa này thì chỉ cần điền tên và cách liên lạc?"

| Sư Chấn Thiên không nhịn được bật cười, anh ta cảm giác tất cả cứ như là nằm mơ vậy. | Trần Bình ở bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu, chuyện khác thường tất có ma quỷ, đối phương không thể nào vứt ra kiểu phúc lợi như này được.

"Khắc thần sư... đây đúng là một nghề thần kỳ" | Trần Bình cũng cảm thấy tò mò đối với nghề này, không hiểu sao anh có chút bài xích với việc khắc họa đường vân trên cơ thể này.



Tuy nói cơ thể người tu hành có thể tự hồi phục.

Sau khi đường vẫn khác họa biến mất, bọn họ cũng sẽ mất đi năng lực được bổ trợ, lần nữa khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

Theo Trần Bình, những vật như này còn không có tác dụng bằng bùa chú.

"Tôi cảm thấy cái gọi là khắc thần này cũng chính là giống như bùa chú chúng ta, những vật này của chúng ta còn không tổn thương cơ thể."

Trần Bình lập tức nói toạc ra điểm mấu chốt. Nghe vậy, Sư Chấn Thiên đột nhiên gật đầu.

"Lão đại nói rất có lý, đúng là tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì có liên quan đến bùa chú ở nơi này."

Thậm chí, Sư Chẩn Thiên cảm giác nơi này còn không có cả chu sa.

"Trước đó, lúc rảnh, tôi từng đi dạo một vòng ở chợ, bọn họ ở đây đúng là thứ gì cũng không có, cảm giác vẫn còn rất lạc hậu.

Trong lòng Sư Chấn Thiên cũng có ít nhiều cảm giác ghét bỏ đối với cái nơi lạc hậu này, cộng thêm khắc thần sư, cảm giác giống như có dáng vẻ rất đáng gờm, liền làm cho anh ta càng thêm khó chịu.

"Cũng không biết cái nghề này có gì hay, khắc họa trên cơ thể người, chuyện buồn nôn như vậy mà họ cũng làm được!"

Nói đến đây, trên mặt Sư Chấn Thiên không nhịn được lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nói thật, anh ta cực kỳ phản cảm với thứ này, có điều anh ta cũng hiểu, bây giờ có nhiều người bằng lòng đi làm rất nhiều chuyện vì có thể phát triển tiền đồ tương lai của mình. | Trần Bình thì không nói gì, trong lòng anh cũng hiểu rõ những vật này ít nhiều cũng không cầm đến tay được. | "Không sao, bây giờ thứ này đã thành trào lưu, cộng thêm Loan Xuyên Sa về rồi, lão ta đương nhiên sẽ kéo theo thập tục này."

Sau khi ghi danh, Trần Bình liền dẫn Sư Chấn Thiên về phủ đệ. Anh cũng không quên, đám nhóc kia bây giờ còn đang ở nhà.

Trần Bình vừa mới trở lại trong phủ, liền thấy ba người đang ở trong vườn hoa chăm chú nghiên cứu luyện đan.

Ba người họ trò chuyện đến quên cả trời đất, xem ra cực kỳ có lòng đối với việc luyện đan.

"Sư phụ, con cảm thấy phương pháp mà thầy nói quả không tệ, tiêu chuẩn và tốc độ luyện đan của con tăng lên không ist, quả nhuôn phải vứt bỏ những thứ cũ đi mới học được.

| Hoa Vân Doanh ở bên cạnh cười tủm tỉm, cảm giác trong thời gian này mình học được rất nhiều thứ, cho nên trong lòng vô cùng hưng phấn.

"Chờ sư phụ của ta về, để người cho con một viên đan dược, xóa hết những thứ không nên nhớ đi"

| "Con nhóc này đúng là không thông minh như người ta, con xem người ta. đi, trực tiếp quên hết những thứ vô dụng đi, còn con thì lại nhớ đến rõ ràng!"

Lão Loan không nhịn được hùng hùng hổ hổ lên tiếng, có chút ghét bỏ nhìn chính đồ đệ bảo bối của mình, có điều nhìn ra được, lão Loan chỉ nói suông ngoài miệng hai câu thôi, chứ không có ghét bỏ.

| Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vị sư huynh này của mình chỉ thích kéo mình ra mà nói, làm cho cậu cảm thấy rất lúng túng.

"Sư huynh đừng nói vậy, không phải là ta đã bái lão đại làm đồ đệ rồi. sao? Cho nên ta mới có thể dũng cảm trực tiếp lựa chọn xem nhẹ trí nhớ lúc trước."

| Mặc dù Cổ Nhạc Nhạc cũng là một kẻ độc mồm, nhưng dù sao cậu vẫn lựa chọn đứng ra nói chuyện thay cho Hoa Vân Doanh. | Thấy bọn họ hài hòa như thế, Trần Bình cũng không nhịn được nở nụ cười. | "Không ngờ tôi không có ở đây một thời gian ngắn thôi mà hai người đã hòa hợp thế này, còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của tôi một chút".









"Có nơi lịch luyện nào có thể làm cho lão đại có hứng thú sao?" Lão Loan không nhịn được, tò mò lên tiếng hỏi, từ sau khi ở chung với Cổ Nhạc Nhạc, ông cũng sớm bị đồng hóa hoàn toàn.

| Cho nên bây giờ ông ta không gọi Trần Bình là sự phụ nữa, mà trực tiếp gọi đối phương là lão đại.

| Xưng hô thế này có cảm giác vô cùng thân thiết, với cả cũng khiến cho ông ta có cảm giác là người một nhà.

"Có một người tên là Loan Xuyên Sa, không biết mọi người có biết không? Là Khắc thần sư, nghe có vẻ rất lợi hại nhưng trên thực tế thì không chịu nổi một đòn".

| Sư Chấn Thiên lập tức đứng ra giải thích một chút, anh ta biết Trần Bình nhất định không muốn tốn quá nhiều nước bọt đi giải thích chuyện này.

Cộng thêm anh ta rất muốn nói xấu tên Loạn Xuyên Sa này một phen, cho nên không nhịn được mà lên tiếng giải thích hộ Trần Bình.

Nghe vậy, trên mặt Hoa Vân Doanh và Cổ Nhạc Nhạc đều lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ, mà biểu cảm của lão Loan thì trở nên có chút khó coi, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Đương nhiên Trần Bình chú ý tới biểu cảm này của đối phương, trên mặt anh cũng mang theo vẻ nghi ngờ, lập tức đập tay lên vai lão Loan.

"Sao vậy? Chẳng lẽ còn có chuyện gì à? Kể đại khái nghe thử coi."

Chương 2748: Bí mật của Khắc thần

Trần Bình cũng không nhịn được chọc ghẹo một câu, anh cũng rất tò mò, trong lòng lão Loan rốt cuộc cất giữ bí mật gì?

Những lời này của Trần Bình cũng khiến lão Loan do dự một chút, ông ta | thở dài một hơi, cuối cùng vẫn nói ra bí mật này.

"Thực không dám giấu, tôi và Loan Xuyên Sa là anh em ruột, lão là em trai của tôi, mấy năm trước chúng tôi chọn đi con đường khác nhau, mà tự tưởng cũng hoàn toàn khác nhau, cho nên mỗi người đều lựa chọn cuộc đời cho riêng mình"



"Tôi cực kỳ không thích cái nghề của lão, trong mắt tôi nó là một cái nghề điên rồi."

Nói đến đây, lão Loan không nhịn được ngẩng đầu, nhìn trời một cái, đáy mắt giấu đi một tia ưu sầu và bất đắc dĩ. | Chuyện Isx và lão Loan khiến mọi người tò mò, nhất là hai người trẻ tuổi đang xem náo nhiệt.

Là một người có tính hóng hớt cực mạnh, Sư Chẩn Thiên cũng lật đật tới, thậm chí còn đặt mông lên ghế, ngồi trước mặt đối phương.

Thấy tất cả mọi người đều có vẻ bà tám thế này, lão Loan không nhịn được bật cười.



"Nếu các người đã tò mò như vậy, thì tôi sẽ nói cho các người biết!"

Sau đó, lão Loan nói hết chuyện mình và cái cậu em cố chấp kia của mình nói ra, dáng vẻ như thực sự bất mãn từ đáy lòng đối với cậu em này của mình.

| "Cái nghề của lão cần hao phí rất nhiều tâm thần, với cả cũng có hại đối với cơ thể người, đây là do trùng hợp nên tôi mới biết được, đại đa số người trong thời gian ngắn sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, cũng không cảm thấy không thoải mái".

"Nhưng lâu dài sẽ càng ngày càng tệ với cơ thể họ, thậm chí về sau sẽ còn bị hấp thụ hồn phách lẫn máu thịt, trở thành khôi lỗi"

| Lão Loan nói đến đây thì không nhịn được thở dài một hơi, trong lòng lão cũng rõ ràng, không phải ai cũng có tiền để khắc thần lâu dài, bởi vậy nên những người chịu hại kia đều là những người có quyền thế.

"Bí mật này không có nhiều người biết, từ sau khi tôi biết được, lão cũng tiến hành đuổi cùng giết tận tôi, có điều may mà thực lực tôi không tệ, cũng có được địa vị khá cao, cho nên dù lão có tức cũng không làm gì được."

Nghe vậy, Trần Bình lặng lẽ gật đầu, không ngờ còn có những việc thế này.

"Tôi biết ý của sư phụ hơn phân nửa là muốn đi thu thập cái tên Loan Xuyên Sa này, có điều chuyện này tôi can dự vào cũng không ổn lắm, dù sao cũng có quan hệ máu mủ ruột thịt, với cả lão cũng hiểu rõ tôi, nói không chừng chỉ vài hành động quen thuộc của tôi sẽ lập tức bị bại lộ thân phận"

Cuối cùng lão Loan vẫn quyết định cho dù thế nào cũng không tham gia vào việc này, dù sao nếu như vì mình mà làm cho kế hoạch của Trần Bình thất bại thì tiêu.

Trần Bình cũng không làm khó ông ta, dù nói thế nào thì người này cũng là em trai ông ta, cộng thêm tuổi của lão Loan cũng lớn, bảo ông ta đi cũng lãng phí thời gian.

"Được rồi, hai đứa nhóc này cũng đừng đứng đây nữa, nhanh đi báo danh đi". | Trần Bình thúc giục một câu, hai đứa nhóc kia khẳng định không chạy thoát.

"Hì hì, sư thúc, chúng ta nhanh đi báo danh thôi!" Hoa Vân Doanh cười híp mắt nói, ngọt ngào nói với Cổ Nhạc Nhạc một câu.

Nghe vậy, Cổ Nhạc Nhạc suýt thì té ngửa ra đất, cậu không ngờ đối phương lại gọi sự thúc mà ngọt như bôi một thế này.

"Được rồi, sau này chúng ta ngầm hiểu trong lòng là được rồi, cậu vẫn nên gọi tôi là Cổ Nhạc Nhạc đi... cậu gọi vậy làm tôi có hơi không quen."

Cổ Nhạc Nhạc lúng túng chạy trối chết, không muốn tiếp tục ở đây nữa, cậu luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

| Hoa Vân Doanh cũng không nhịn được cười ha hả, thật ra Hoa Vân | Doanh cố ý nói vậy.

Thấy bầu không khí hòa hợp giữ mọi người như vậy, Trần Bình cũng cảm thấy hài lòng, chờ bọn họ đi báo danh về.

Lúc này, Loan Xuyên Sa đang ở trong phòng mình, hưởng thụ các thị nữ chăm sóc.

"Tốc độ nhanh lên một chút, bày hoa quả lên cho tôi, ông đây vất vả lâu như vậy, cũng không phải trở về để chịu khổ tiếp.".

Nói đến đây, lão ta lập tức vươn tay cấu vào mông một thị nữ, nhìn như không vừa lòng với hành động của đối phương.

"Ai bảo động tác của cô chậm thế?"

Thị nữ bị cẩu cũng chỉ giận mà không dám nói gì, yên lặng đứng một bên thống khổ lau nước mắt.









Lão ta cực kỳ ghét lão Loan. | Những năm gần đây, lão ta vẫn luôn nghĩ cách ám sát lão Loan, có điều, đối phương cũng có bản lĩnh, có thể lẩn tránh mỗi lần ám sát.

Cộng thêm thân phận, địa vị của lão Loan cũng không phải bình thường, cho nên mình không có cách nào quang minh chính đại mưu hại lão Loan.

May mà hai người đều nổi bật, cho nên không xuất hiện tình huống có kẻ giật dây nhằm vào đối phương.

"Sư phụ, anh trai của thầy gần đây không có tin tức gì, có điều nghe nói ông ta đã đến thành Nhật Nguyệt một chuyến, rồi không có động tĩnh gì."

"Con đi tra ghi chép gần đây của Hoàng Thành, cũng không tra thấy tung tích của ông ta".

Tiếu Lâm Thiên cũng là một người rất cẩn thận, vì để bàn giao được với sư phụ, anh ta sẽ tra xét tất cả các tình huống có thể xảy ra một phen.

Những lời này khiến Loan Xuyên Sa hài lòng.

"Nếu là như vậy thì ta cũng không có gì lo lắng nữa, chỉ cần tên vô dụng kia không đến trêu chọc ta, vậy ta cũng không bực bội nhiều."

Chương 2749: Kế hoạch điên rồ

Nói đến đây, lão ta liền bảo Tiếu Lâm Thiên nhanh chóng đi làm, lão ta không kịp chờ đợi để được sử dụng phương pháp hút máu tinh của người cho trẻ ra rồi.

- Nhóm thị nữ kia cũng nghe được chút tin tức từ miệng Loan Xuyên Sa, cho nên ai cũng cảm thấy sợ hãi với hành động hung ác này của lão ta.

"Hừ... cô qua đây xoa bóp lưng cho ta." Loan Xuyên Sa chỉ vào một cô gái có dáng dấp xinh đẹp, tiện tay kéo tới.



Tiếu Lâm Thiên nghe được tiếng thét chói tại vì hoảng sợ trong phòng, còn cả tiếng cười để tiện, thì không nhịn được thở dài.

Trên thực tế, anh ta rất muốn thay thế vị trí đó của Loạn Xuyên Sa.

Lúc Loan Xuyên Sa chưa về, thị nữ được nuôi ở đây đều cung cấp cho mình sử dụng.

Nhưng bây giờ sau khi lão già kia về, tất cả thị nữ đều biến thành của | riêng của lão.



Ngay cả mấy thị nữ mình thích nhất cũng vì không chịu phục vụ mà bị

giết.

| Nghĩ đến đây, anh ta liền nghiến chặt răng, đè nén ý muốn phản loạn trong lòng.

Mọi thứ đều phải chờ khi có thực lực mới có thể làm được.

Loan Xuyên Sa đã khắc họa một vài thần văn lên người Tiêu Lâm Thiên, những đường vân này cho tới nay vẫn tồn tại.

Thứ này giống như khế ước, có thể làm cho Loan Xuyên Sa giờ giờ phút phút nằm Tiêu Lâm Thiên trong lòng bàn tay.

Một khi Tiêu Lâm Thiên chọn phản bội, vậy Loan Xuyên Sa sẽ không chút do dự diệt trừ tên phản đồ này.

Đường vân này là thứ minh chứng cho việc khống chế sinh tử của anh ta.

Sau khi thực lực của anh ta đạt tới cảnh giới nhất định, tất nhiên sẽ giải trừ được chúng, đến lúc đó kết quả sẽ là Loan Xuyên Sa phải bỏ mình.

| Đám Trần Bình nhanh chóng nhận được thông báo, sáng sớm mai, vùng lịch luyện sẽ được mở ra.

Nếu như đến muộn, vậy coi như bỏ lỡ cơ duyên tốt đẹp lần này. Trần Bình nghe vậy thì chỉ cảm thấy thật buồn cười. Đám người này đúng là xem cơ duyên này thành bảo bối rồi.

"Anh yên tâm đi, nhất định chúng tôi sẽ tới đúng giờ, ai mà nỡ bỏ qua cơ duyên thế này chứ?".

Sư Chấn Thiên đáp lại, nhìn dáng vẻ như thật sự rất chờ mong lần lịch luyện này vậy,



Người chịu trách nhiệm truyền tin có chút cổ quái nhìn Sư Chấn Thiên một chút, sau đó liền lập tức rời đi.

Sau khi rời đi, hai người truyền tin cũng không nhịn được mà trốn ở một bên xì xào bàn tán, bọn họ cảm thấy cái tên vừa rồi có chút kỳ quái.

"Sao dáng người kẻ đó cao lớn thô kệch, nhìn qua chất phác hiền lành, mà nói chuyện có vẻ quái gở thế?"

"Đúng vậy, nghe giọng nói của anh ta dường như còn rất coi thường lần lịch luyện này vậy."

Hai người ở một bên nói xấu Sư Chấn Thiên, bọn họ đều cảm thấy người này hẳn có bệnh.

"Mẹ nó, hai người kia còn dám nói xấu ông đây, bọn họ nói chuyện không biết đi xa một chút à? Còn trốn ở sau lưng ông mà nói?"

Sự Chấn Thiên cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, lúc đầu anh ta đóng cửa lại chuẩn bị về phòng ngủ, thật không ngờ lại nghe được tiếng hai người kia đàm luận.

| Dù nói thế nào thì anh ta cũng là người có thực lực mạnh mẽ, lỗ tại đương nhiên không phải thứ đồ bỏ. | Cho dù hai tên đàn ông kia có nói nhỏ hơn thì anh ta vẫn nghe được rõ

ràng.

Nghe được những lời này, Cổ Nhạc Nhạc và Trần Bình cũng không nhịn được mà cười, bọn họ không ngờ Sư Chấn Thiên cũng có lúc kinh ngạc thế này.

"Vậy anh có thể làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn đi đánh người ta à? Đúng là anh quái gở mà, còn tránh được ai chứ?" | Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được tủm tỉm cười nói, sau khi Sư Chấn Thiên. trở lại, cả người cậu ta đều trở nên hưng phấn.

Bình thường cậu ta thiếu một người đấu võ mồm với mình, bây giờ Sự Chẩn Thiên trở về rồi, cuộc sống sinh hoạt của cậu ta lại lần nữa có thêm thú. vui.

"Các vị tiền bối, tối nay tôi định về nhà một chuyến, báo cáo tình hình với người nhà một chút, sáng mai nhất định sẽ đến đúng giờ." | Đúng lúc này, Hoa Vân Doanh cũng đứng dậy, chắp tay về phía mọi người, vẻ mặt tươi cười nói.

Trong khoảng thời gian này cô bé đã tiến bộ rất nhiều, cho nên nóng lòng muốn về báo cho người thân một chút.



. Đừng phụ thuộc vào nhau





Cho nên bây giờ ông ta tuyệt đối có quyền lên tiếng.

Trần Bình đương nhiên nhìn thấy biểu tình đó của ông ta, anh cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng về phòng, những ngày này anh thu hoạch được không ít, anh còn phải đi sắp xếp lại một chút.

Lão Loan không kịp chờ đợi kéo Hoa Vân Doanh sang một bên xì xào bàn tán, dường như đang dặn dò gì đó.

Một đêm trôi qua rất nhanh, đám người Trần Bình dậy từ rất sớm. Điều làm cho mọi người bất ngờ là, lão Loan cũng sớm bò ra khỏi giường. | "Mọi người đều nói người lớn tuổi thích ngủ nướng mà, sao ông không giống? Chẳng lẽ ông đã đạt tới cảnh giới quá mạnh, không cần đi ngủ rồi à?"

Sư Chẩn Thiên không nhịn được trêu chọc đối phương một câu.

Tính cách của anh ta và Cổ Nhạc Nhạc khá giống nhau, chính là thích trêu chọc người khác.

Có điều hôm nay, lão Loan không hề có ý tiếp nhận lời trêu đùa này, thậm. chí trên mặt còn không có vẻ cười tủm tỉm như ngày thường.

Gương mặt ông ta nghiêm túc, lo lắng nhìn về phía trước, tâm trạng cực kỳ khẩn trương.

"Tiếp theo, các người nhất định phải giúp tôi chăm sóc cho đồ đệ bảo bối của tô, người ta là con gái nên cũng không dễ dàng gì." Lão Loan không nhịn được nhấn mạnh một câu.

Nghe thấy vậy, Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được liếc nhìn nhau, bọn họ cảm thấy lão già này đang nói nhảm.

"Ông đứng đây nói cái quỷ gì thế? hdy cũng là anh em với chúng tôi, sao chúng tôi lại bỏ mặc không quan tâm chứ? Với cả, không phải còn có lão đại đây à?"

Chương 2750: Phản bội

Cổ Nhạc Nhạc không nhịn được nhấn mạnh một câu, cậu cũng sớm coi Hoa Vân Doanh là cô em gái mà đối xử tốt, cho nên tuyệt đối sẽ không để cho đối phương bị bắt nạt.

Nhìn thấy Cổ Nhạc Nhạc lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, lão Loan cũng buông được tảng đá trong lòng xuống.

"Vậy thì tốt rồi, các người nhanh chóng lên đường đi, tuyệt đối đừng đến muộn, nhất định phải làm hỏng toàn bộ âm mưu của tên kia!".



Lão Loan cũng không nhịn được thúc giục một câu.

Trần Bình rửa mặt đơn giản một phen xong liền dẫn mọi người cùng lên đường.

Bọn họ cách địa điểm tập hợp không xa, cho nên cũng không lãng phí nhiều thời gian để tới nơi, tìm chỗ trống ngồi đó chờ.

Mà bọn họ không biết đêm qua Hoa Vân Doanh bị dính thủ đoạn thâm



độc.

Lần này Hoa Vân Doanh về nhà chỉ vì báo tin cho cha mẹ, cho nên chỉ mang theo mấy viên đan dược mình chế được, cùng với một ít hành lý để mai xuất phát.

Vừa về tới phủ, Hoa Vân Doanh liền thấy mẹ đang lo lắng đứng chờ. Thấy con gái về, cha Hoa và mẹ Hoa liền sốt ruột nhào tới.

"Không phải con đã đi rồi sao? Thế nào lại đột nhiên trở về?" Trên mặt cha Hoa lộ vẻ lo lắng, dường như đã trải qua chuyện gì không vui.

Mẹ Hoa thì nóng nảy nhìn bốn phía chung quanh, như đang đề phòng cái gì.

"Cha mẹ, hai người sao vậy? Chẳng lẽ hai người không chào đón con về sao?"

Hoa Vân Doanh có chút nghi ngờ, cả người đứng ngốc tại chỗ. | Theo lý mà nói, mình đi một thời gian dài như vậy, cha mẹ phải cực kỳ nhớ mình mới đúng.

. Nhưng mà nhìn dáng vẻ bây giờ của cha mẹ, giống như nhìn thấy mình là thấy sợ.

"Con bé ngốc, bây giờ con về không đúng lúc!". Cha Hoa sốt ruột lên tiếng, đồng thời lấy trong ngực áo ra một đồng tiền. "Con tranh thủ cầm tiền này rồi đi đi, chờ qua cơn này rồi về.". Thấy hành động của cha, Hoa Vân Doanh cũng có chút tùy hứng.

"Cha, mau nói con biết xảy ra chuyện gì rồi đi, nếu như cha không nói rõ ràng, con sẽ không đi."

Hoa Vân Doanh cũng không tin, trong nhà đột nhiên xảy ra biến cố lớn gì.

Mặc dù dáng về bây giờ của cha mẹ có chút sa sút, không còn tư thái. quý phái bức người như trước.

Nhưng nhà họ Hoa bọn họ cũng không dễ dàng rớt đài như vậy được.

Những họ hàng thân thích đáng ghét kia mặc dù thấy lợi quên nghĩa, nhưng bọn họ vẫn có bản lĩnh, tuyệt đối không có khả năng để gia tộc xảy ra vấn đề gì. | Cha Hoa lập tức không biết nên giải thích sao, chỉ điên cuồng giục con gái nhanh chóng rời đi.

"Đúng thế, con gái nhanh đi đi, thời gian không kịp nữa rồi, nếu con còn không đi thì lát nữa chúng ta chỉ có thể bị vây ở chỗ này thôi." | Giây phút Hoa Vân Doanh muốn vượt tường rời đi, cửa lớn đột nhiên bị người ta đạp ra.

Cha mẹ Hoa Vân Doanh liền trở nên tuyệt vọng, lớn tiếng gào thét với Hoa Vân Doanh.

"Con gái chạy nhanh đi, tuyệt đối đừng dừng lại!". "Cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng đừng quay đầu lại!". Nghe cha mẹ kêu gào thảm thiết như vậy, Hoa Vân Doanh lập tức do dự.

Tuy lý trí nói với Hoa Vân Doanh bây giờ phải nhanh chóng thoát đi, nhưng cô bé không đành lòng để cha mẹ bị thương.

"Cha mẹ, chuyện này rốt cuộc là sao?" Hoa Vân Doanh đột nhiên quay đầu.

| Vừa quay lại, cô liền nhìn thấy trên cánh tay của cha mình có thêm một vết thương.

Mấy người áo đen ép cha mẹ cô đứng nguyên tại chỗ, đạo đã kề lên cổ bọn họ.

Hoa Vân Doanh nhìn thấy cảnh tượng này, trong chớp mắt liền chần chừ.

Nếu như Hoa Vân Doanh cứ rời đi mà không quay đầu lại, thì có lẽ sẽ không bị uy hiếp.

"Các người muốn làm gì?" Hai mắt Hoa Vân Doanh lập tức trở nên rưng rưng. "Có gì thì nhằm vào tôi đây, đừng đụng đến cha mẹ tôi." Hoa Vân Doanh lập tức chạy về phía đám người áo đen.

Mấy ngày này, thực lực của Hoa Vân Doanh có tiến bộ cực lớn, muốn thu thập đám người áo đen này cũng không thành vấn đề.









Nhìn thấy sự thần kỳ của viên đan dược này, trên mặt hai vợ chồng lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ Hoa Vân Doanh lại mạnh như vậy.

"Không ngờ thực lực của con đã đạt tới trạng thái này..." Trên mặt mẹ Hoa hiện lên một tia hung tàn.

Hoa Vân Doanh đương nhiên nhạy cảm phát giác được ánh mắt này, thậm chí cô bé còn nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.

"Me?" Hoa Vân Doanh có chút nghi hoặc lên tiếng.

Những lời còn chưa dứt, đột nhiên một đám người áo đen chui từ bên cạnh ra, lập tức dùng một cái lưới lớn bao Hoa Vân Doanh lại.

Lưới này được đặc biệt luyện chế, cho dù thực lực của Hoa Vân Doanh có mạnh đến đâu, cũng khó thoát được. | "Cha mẹ, hai người muốn gì vậy? Tại sao lại đối xử với con như vậy?"

Lúc này Hoa Vân Doanh mới phản ứng được, thì ra cha mẹ muốn bắt chính mình đi.

Tâm trạng Hoa Vân Doanh bây giờ lập tức suy sụp, không rõ vì sao hai người yêu thương mình nhất trong nhà lại đối xử với mình thế này.

"Con gái, xin lỗi con, cha mẹ cũng chỉ muốn sống thôi."

"Nếu như không giao con cho vị kia thì sau đó chúng ta, thậm chí là toàn gia tộc đều sẽ chỉ còn một con đường chết"

Trên mặt hai người lóe lên vẻ đau thương, nhưng vẫn có phần kiêu ngạo nhiều hơn sau khi đạt được kế hoạch.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom