• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (6 Viewers)

  • Chương 1626-1630

Chương 1626



“Cháu biết rồi, ý của bác là sau này hổ con khôn lớn sẽ biến thành con hổ lớn thì sẽ bắt đầu ăn thịt người ạ” Bảo Vỹ thông minh giải đáp.



Ánh mắt của Đế Hạo Thiên thay đổi, không phải anh ta không nghe ra Đế Hoàng Minh nói như thế là muốn nói cho anh ta nghe thấy.



Đến tận bây giờ mà vẫn chưa tìm thấy Vô Tội, đúng là chậm chạp.



Điện thoại trên người Đế Hạo Thiên rung lên, anh ta lấy điện thoại ra xem rồi xoay người đi ra bên ngoài nghe máy.



“Boss, hình như đã tìm được người rồi ạ”



“Hình như?” Đế Hạo Thiên tối sầm mặt lại, mang theo cả sát khí.



“Trong vụ giết người ở khách sạn kia, trong video có một bóng người phụ nữ mơ hồ nhưng tôi không chắc có phải là cô ấy hay không?”



“Gửi nó cho tôi”



“Vâng ạ”



Mấy giây sau đoạn video đã được gửi tới cho Đế Hạo Thiên, Đế Hạo Thiên phóng lên xem.



Gương mặt của cô gái dưới ánh đèn không rõ lắm, thậm chí sau khi phóng lên xem thì gương mặt cũng không giống.



Thế nhưng Đế Hạo Thiên vẫn nhận ra đó chính Vô Tội bởi vì thân thủ khác thường của cô ta.



Đế Hạo Thiên nở nụ cười lạnh lùng, chạy tới thủ đô, đúng là biết chọn chỗ trốn mà.



Trò chơi trốn tìm này chơi cũng đủ rồi đấy.



Vào trong, Đế Hạo Thiên bế Bảo My nhát gan lên rồi bẹo lên má cô bé, tâm trạng của anh ta rất tốt, anh ta nói: “Hổ con lớn rồi thì cũng là hổ thôi, không có gì phải sợ cả”



“A a..” khuôn mặt nhỏ bé trắng bóc mềm mại của Bảo My bị Đế Hạo Thiên bẹo đỏ ửng hết cả lên.



Buổi chiều Vô Tội nằm dưới bóng cây nhìn Lạc Du Cẩn đang ngồi tấm năng đọc tài liệu cách đó không xa, không biết bao giờ Chu Nhược.



Hân mới tới đây nhỉ. Cô ta vẫn phải chờ đợi, cô ta còn phải ôm cây đợi thỏ đến bao giờ nữa đây.



Vô Tội muốn đi tới hỏi Lạc Du Cẩn nhưng cô ta lại không thích ánh mặt trời tẹo nào.



Vô Tội do dự một lúc lâu, sau đó cô ta bất đắc dĩ bò dậy rồi đi tới chỗ của Lạc Du Cẩn.



Cô ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lạc Du Cẩn.



Lạc Du Cẩn nhìn Vô Tội rồi hỏi: “Chán hả?”



“Anh đọc mấy cái này suốt mà không thấy chán sao?”



“Tôi quen rồi”



Vô Tội không nói chuyện nữa mà nằm bò lên trên bàn, để cằm gác lên trên tay mình rồi nhìn tới nhìn lui tờ giấy.



Lạc Du Cẩn hỏi: “Cô đọc có hiểu không?”



“Không hiểu?”



“Cô có biết chữ không?”



“Tôi chỉ biết những chữ đơn giản còn phức tạp thì tôi không biết.”



“Ai dạy cô”



Ánh mắt Vô Tội khế thay đổi, che giấu sự tĩnh mịch trong ánh mắt”



Lạc Du Cẩn thấy Vô Tội không nói gì thì anh ta cũng không hỏi thêm nữa.



“Hình như hai ngày nay chị Nhược Hân không tới đây thì phải”



“Cô tìm cô ấy à?”



“Không”
Chương 1627



Lạc Du Cẩn đọc tài Vô Tội nhìn Lạc Du Cẩn làm việc, cô ta cứ nhìn như thế rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.



Lạc Du Cẩn nhìn gương mặt không có một chút đề phòng nào của anh ta bình tĩnh nhìn cô ta, rồi sau đó nhìn về phía tay của cô ta, trằng giống như một tác phẩm được điêu khắc tinh tế vậy, trông rất đẹp mắt.



Vô Tội giống như đứa trẻ phản nghịch bỏ nhà ra đi vậy ấy.



Nếu như cô không phải à Lam Kiều Nhi vậy thì cô là ai…



Sau khi ăn xong cơm tối Vô Tội đi theo sau Lạc Du Cẩn ra khỏi phòng ăn thì nhìn thấy Chu Nhược Hân đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.



Chu Nhược Hân đứng dậy đi về phía bọn họ, ánh mắt cô ta nhìn Lạc Du Cẩn rất dịu dàng và hiền thục, cô ta nói: “Anh vừa mới ăn cơm xong, em đi dạo với anh rồi sau đó sẽ tới phòng làm việc làm việc được không?



Lạc Du Cẩn quay đầu lại nhìn Vô Tội đứng phía sau mình rồi nói: “Cô có muốn đi cùng không?”



“Cũng được”



Chu Nhược Hân vô cùng tức giận, nó hiện rõ trên gương mặt của cô †a.



Cô ta chỉ muốn đi tản bộ với Lạc Du Cẩn thôi, người tên Lam Kiều Nhi này chẳng biết ý biết tứ gì cả, bảo cô ta đi thì cô ta đi thật à, cô ta nghĩ mình là ai chứ?



Với cả tại sao cô ta còn ở lại nhà họ Lạc vậy, rõ ràng là bác trai bác.



gái của Lam Kiều Nhi đã tìm tới đây rồi kia mà, không phải là đã vạch trần cô ta rồi sao?



Vấn đề quan trọng là cô ta đã tới tìm vợ chồng Lam Vinh Phú nhưng ai ngờ khách sạn lại nói bọn họ đã đi rồi.



Bọn họ cũng không có ở nhà họ Lạc, không phải là đã về rồi chứ?



Ra bên ngoài, bọn họ đi dạo một lát.



Chu Nhược Hân nói: “Du Cẩn em nghe nói họ hàng của cô Lam tới đây rồi nhưng sao em không thấy họ đâu vậy”



“Bọn họ ở khách sạn”



“Nhưng lúc em tới cũng không thấy ai cả” Chu Nhược Hân nói.



“Tối nay anh sẽ cho người đi xem sao” Lạc Du Cẩn hờ hững nói, không có một chút tò mò nào cả.



Chu Nhược Hân nhìn Vô Tội bằng ánh mắt hả hê cô ta nói: “Em còn nghe nói là…”



“Nếu đã là nghe người ta nói thì chứng tỏ không phải là chuyện tốt đẹp gì cả. Nhược Hân là người có năng lực trong công việc, đừng mù quáng tìm tòi những chuyện khác nữa” Lạc Du Cẩn cắt ngang lời cô ta.



“Du Cẩn có một số việc chúng ta vẫn nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn đấy, lỡ đâu có người vàng thau lẫn lộn, sẽ không tốt với nhà họ Lạc đâu” Chu Nhược Hân nén cơn giận trong lòng lại, cô ta cố tình quay đầu lại nhìn về phía Vô Tội.



“Anh tự biết chừng mực”



Chu Nhược Hân còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Lạc Du Cẩn khó chịu ho khan mấy tiếng thế nên cô ta chỉ dành nuốt hết những lời định nói xuống.



Chu Nhược Hân nhìn thấy dáng vẻ vênh váo của Lam Kiều Nhi, cô ta càng nhìn càng sôi máu hơn.



“Để xem cô còn kiêu ngạo được đến khi nào nữa?



Sau khi đi dạo xong Chu Nhược Hân và Lạc Du Cẩn đã đi tới phòng làm việc.



Trước khi đi Chu Nhược Hân còn nhìn Vô Tội bằng vẻ mặt đắc ý đầy khiêu khích, dường như cô ta đang muốn nói rắng ở đây ai mới là người cống hiến cho nhà họ Lạc, ai mới là người có lợi với nhà họ Lạc, chỉ cần nhìn qua đã thấy mười mươi rồi.



Mà một kẻ thôn quê như Vô Tội thì chẳng có thứ gì cả.



Chưa tới tám giờ Chu Nhược Hân và Lạc Du Cẩn đã đi từ phòng làm việc ra ngoài.
Chương 1628



Lạc Du Cẩn về phòng của mình ở trên tầng, tất nhiên Chu Nhược Hân sẽ phải rời khỏi chỗ này về nhà của mình rồi.



Chu Nhược Hân lái xe chạy trên đường vào ban đêm.



Chu Nhược Hân ở trong một khu chung cư, cô ta lái xe xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Cô ta xuống xe rồi đi về phía thang máy. Lúc ấn thang máy cô ta lại phát hiện ra thang máy không hoạt động.



“Vẫn chưa sửa xong à, cái khu chung cư rách nát này” Chu Nhược Hân chỉ đành xoay người rời đi, cô ta chuẩn bị rời khỏi b: Trong bãi đậu xe rất yên tĩnh, đột nhiên có vật gì đó vang lên.



Chu Nhược Hân giật mình, cô ta ngoảnh lại nhìn nhưng chỉ nhìn thấy những chiếc xe xếp từng hàng ở đó thôi.



Không có ai cả.



Bầu không khí đột nhiên trở nên rất quỷ dị.



Chu Nhược Hân có hơi sợ hãi, cô ta xoay người chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.



Ra khỏi bãi đỗ xe rồi nhưng Chu Nhược Hân cũng không cảm thấy yên tâm hơn được chút nào cả. Cô ta luôn có cảm giác có người đang theo dõi cô ta, thế nhưng lúc cô ta quay đầu lại thì không thấy ai cả.



Cô ta chạy càng lúc càng nhanh hơn.

1628-mot-thai-6-bao.jpg


Ai có tật giật mình chứ? Cô đến tìm tôi à, cô theo dõi tôi ư2”



“Chị Nhược Hân đừng sợ, chỉ là tôi có vài chuyện muốn hỏi chị thôi.”



“Chuyện gì?”



“Chắc là trong lòng chị hiểu rất rõ tôi không phải là Lam Kiều Nhi nhỉ?”



Chu Nhược Hân nổi cơn thịnh nộ, cô ta nói: “Cuối cùng thì cô cũng chịu thừa nhận rồi. Cô giả danh Lam Kiều Nhi để gả vào nhà giàu, cô cũng không tự nhìn lại bản thân mình đi. Cô không thể ngoan ngoãn ở lại trong thôn của mình được à. Tất nhiên nếu như bây giờ cô biến mất khỏi tầm mắt của Lạc Du Cẩn thì có thể tôi sẽ tha cho cô đấy”



“Chị có biết ai đã giết năm người đàn ông trong quán bar không? Là tôi giết đó.” Vô Tội nói với Chu Nhược Hân.



“gì cơ?” Chu Nhược Hân sợ đến nỗi nói lắp ba lắp bắp.



“Thế nên tốt nhất chị nên thành thật trả lời những câu hỏi tiếp theo cho tôi. Có phải chị đã giết chết Lam Kiều Nhi không? Chị còn có đồng bọn nào không?”



“Cô… cô… đúng là đồ điên” Chu Nhược Hân xoay người chạy biến.



Vô Tội nhìn thấy Chu Nhược Hân chạy trốn, sau khi cô ta chạy mất tăm Vô Tội mới nhàn nhã đứng dậy rồi nói: “Chị Nhược Hân, chị đừng chạy nữa, chị chạy không thoát đâu”



Chu Nhược Hân nép mình bên góc tường, cô ta nghe thấy giọng nói kia thì sợ đến nỗi run lên cầm cập, Vô Tội giết chết năm người đàn ông trong quán bar kia thật sao? Không phải chứ? Trông cô ta yếu đuối thế kia cơ mài Đúng vậy, cô ta muốn dọa mình sợ nên mới nói như thế.



Tuy trong lòng Chu Nhược Hân nghĩ như thế nhưng cô ta vẫn không dám ra ngoài.



Nếu như Lam Kiều Nhi nói là do mình giết vậy thì cô ta có báo cảnh sát rồi để cảnh sát tới bắt cô ta không nhỉ?



Chu Nhược Hân nhớ tới đoạn video cô ta đã xem ở quán bar, tuy bóng người kia không rõ lắm. Nhất thời cô ta chưa kịp phản ứng ra đó là ai, bởi vì cô ta không ngờ rằng chuyện này lại do Lam Kiều Nhi làm. Dù sao thì cách thức giết người đó cũng quá mức đáng sợ mà.
Chương 1629



Bây giờ Lam Kiều Nhi lại nhắc nhở cô ta, dáng người của cô ta trông rất giống cái người ở trong video kia.



Đám người nhà quê này đúng là ngu xuẩn vậy mà lại nói cho cô ta biết.



Chu Nhược Nhược vừa định lấy điện thoại ra thì có một giọng nói giống như thôi miên vang lên văng vắng ở bên tai cô ta.



“Chị Nhược Hân chị đang trốn ở đâu vậy, mau ra đây đi, chị đang chơi trốn tìm với tôi sao?”



Chu Nhược Hân có thể nghe thấy giọng của Vô Tội, vậy thì nếu như cô ta gọi điện thoại đối phương chắc chắn sẽ nghe thấy tiếng bên này.



Chu Nhược Hân xoay người, cô ta tránh ánh đèn mà ngồi xổm trốn ở đằng sau bồn hoa ở trong góc tối.



Sau khi chắc chắn không có một chút sơ hở nào cả thì Chu Nhược Hân mới lấy điện thoại ra gọi điện.



Chỉ là cô ta vừa mới ấn nút một cái thì đã có một bóng đen đứng chắn trước mặt cô ta rồi.



Chu Nhược Hân run rẩy ngẩng đầu lên nhìn, cô ta nhìn thấy Vô Tội đang đứng ở trên bồn hoa nhìn mình chằm chằm.



“A” Chu Nhược Hân sợ hãi xoay người bỏ chạy.



Vô Tội nắm lấy cổ áo của Chu Nhược Hân rồi hất cô ta ngã trên bồn hoa.



“A” Chu Nhược Hân ngã trên mặt đất, điện thoại đang cầm trong tay cũng văng ra ngoài.



Chu Nhược Hân muốn lấy điện thoại nhưng chân của Vô Tội lại đang chặn trước mặt cô ta.



“Xem ra không cần tôi hỏi nữa đâu nhỉ, cứ giết luôn là được” Vô Tội ngồi xổm xuống, giọng nói quỷ dị vang lên.



Cơ thể Chu Nhược Hân run lên bần bật, cô ta nói: “Không phải là tôi giết, tôi không biết Lam Kiều Nhi sống hay chết cả”



“Chị nghĩ tôi sẽ tin chị à?”



“Tôi nói thật đó, tôi không giết cô ta”



“Bác trai và bác gái của Lam Kiều Nhi đều đã nói là chị bảo bọn họ tới xác nhận rồi mà”



“là có người nói với tôi là cô không phải Lam Kiều Nhi thế nên tôi mới chạy tới thôn tìm bằng chứng”



“Là kẻ nào?”



“Tôi… tôi không biết, người đó gửi tin nhắn tới cho tôi, không tin thì cô cứ lấy điện thoại của tôi mà xem”



Vô Tội nhìn điện thoại nằm lăn lóc trên mặt đất, cô ta cầm lấy điện thoại rồi đưa cho Chu Nhược Hân rồi nói: “Tôi muốn xem”



Chu Nhược Hân ngồi dậy, cô ta cầm lấy điện thoại bắt đầu tìm tin nhắn vẫn còn chưa xóa kia rồi đưa cho Vô Tội đọc: “Đây này”



Vô Tội nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình điện thoại, cô ta biết mấy chữ Lam Kiều Nhi là, còn ba chữ đẳng sau thì hơi khó.



“Tôi không biết”



Chu Nhược Hân khinh thường trong lòng, cái đồ mù chữ.



“Trên đó viết là Lam Kiều Nhi là đồ giả mạo”



Vô Tội lấy điện thoại để ở túi quần sau ra rồi chụp một bức ảnh, cô ta nói: “Tôi sẽ điều tra số điện thoại này, tôi mà phát hiện ra chị lừa tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho chị đâu”



Vô Tội chỉ muốn tìm ra hung thủ thật sự, cứ giữ lại Chu Nhược Hân trước đã.



Sau khi Vô Tội rời đi Chu Nhược Hân mới dám đứng dậy.



Chuyện đầu tiên cô ta làm chính là báo cảnh sát.



“Lam Kiều Nhi cô dám động đến tôi, cô cứ đợi đấy”



Lạc Du Cẩn nằm trên giường vẫn còn chưa ngủ, anh ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động.



Lạc Du Cẩn xuống giường, anh ta rời khỏi phòng ngủ, đứng trên ban công nhìn xuống thì thấy có xe cảnh sát.
Chương 1630



Quản gia đang mời hai cảnh sát vào trong nhà.



Quản gia vừa mới nghe cảnh sát nói chuyện xong, ông ta quay đầu lại thì thấy Lạc Du Cẩn đang đi xuống tầng, ông ta vội chạy tới, vẻ mặt khó xử nói: “Cậu chủ…”



“Có chuyện gì vậy?” Lạc Du Cẩn đi tới hỏi hai cảnh sát.



“Chuyện là thế này, khoảng thời gian trước có năm người đàn ông bị giết trong quán bar nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy được hung thủ. Một tiếng trước có một người nặc danh gọi điện báo cảnh sát, người đó nói hung thủ đang ở nhà họ Lạc tên là Lam Kiều Nhi. Xin hỏi có người đó ở đây không? Nếu như cô ấy có ở đây, anh có thể mời cô ấy ra đây một chút được không?”



Quản gia nói: “Mấy người tìm nhầm người rồi? Cô Lam không thể là kẻ giết người được đâu”



“Thế nhưng đối phương rất chắc chắn, xin hỏi nhà anh có người tên Lam Kiều Nhi phải không?” Cảnh sát hỏi.



Lạc Du Cẩn nói: “Ông đi gọi Kiều Nhi xuống đây đi”



Quản gia đi gọi Lam Kiều Nhi, lúc quay về vẻ mặt của quản gia giống như mới chịu đả kích vậy.



Lam Kiều Nhi còn đang ngái ngủ, cô ta dụi mắt đi xuống dưới tầng đứng bên cạnh Lạc Du Cẩn, cô ta ngẩng mặt lên rồi hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì vậy?”



Lạc Du Cẩn nhìn Vô Tội rồi ngây người ra.



Vô Tội tắm xong lên giường ngủ đã tẩy hết toàn bộ lớp trang điểm trên mặt mình đi rồi, gọi cô ta xuống rồi cô ta cứ thế xuống luôn à.



Gương mặt sạch sẽ giống như được đúc ra từ ngọc vậy, xinh đẹp tuyệt trần, tinh nghịch trong trẻo, dường như không dính chút bụi trần.



“Có chuyện gì vậy?” Vô Tội hỏi.



Lạc Du Cẩn híp mắt lại rồi nhìn về phía cảnh sát rồi hỏi: “Là cô ấy sao?”



Cảnh sát đã nhìn thấy gương mặt ở trong video rồi nhưng tuyệt đối không phải là gương mặt này, chênh lệch rất lớn: “Không phải”



“Tên đúng là không sai nhưng mà tôi nghĩ người cùng tên cùng họ.



cũng có mà phải không?” Lạc Du Cẩn khó chịu hỏi.



“Đúng vậy, xin lỗi anh”



“Không sao đâu, tiên khách đi”



Quản gia tiễn cảnh sát về.



Lam Kiều Nhi hỏi: “Tôi có thể đi ngủ được chưa?”



“Đi đi”



Vô Tội ngáp một cái rồi xoay người đi về phòng”



Nằm trên giường Vô Tội nhắm mắt lại, cô ta nở nụ cười xảo quyệt.



Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy Vô Tội lại makeup thành dáng vẻ đáng sợ kia.



Trong nhà vẫn y như ngày thường không có chuyện gì xảy ra cả.



Ông cụ Lạc lớn tuổi rồi, mọi chuyện trong nhà đều do Lạc Du Cẩn làm chủ. Hơn nữa Lam Kiều Nhi còn là vợ chưa cưới của Lạc Du Cẩn, anh ta đã dặn dò rồi nên chắc chắn quản gia sẽ không nhiều chuyện nữa.



Ngược lại khi Chu Nhược Hân biết được Lam Kiều Nhi vẫn bình yên vô sự ở nhà họ Lạc thì cô ta tức điên người lên. Cô ta chạy tới sở cảnh sát hỏi tại sao họ lại không bắt hung thủ.



“Cô có chắc hung thủ là Lam Kiều Nhi không, cô ấy khác hẳn người ở trong video mà?” cảnh sát nói.



“Chính là cô ta, không nhầm được đâu, cô ta xấu ma chê quỷ hờn thế kia cơ mà” Chu Nhược Hân không vui nói.



“Xấu ư? Rõ ràng Lam Kiều Nhi ở nhà họ Lạc đẹp lắm mà”



Chu Nhược Hân không khỏi khinh thường, đẹp ư? Thẩm mỹ gì vậy cha nội? Xong rồi cô ta tức giận xoay người rời đi luôn.



Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn nhà họ Lạc đã dùng quan hệ để giải quyết chuyện này rồi.



Bây giờ Lạc Du Cẩn vì muốn bảo vệ Lam Kiều Nhi mà không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa rồi.



Hay là anh ta lựa chọn tin tưởng Lam Kiều Nhi.



Đúng là làm cô ta tức chết mất.
Chương 1631



Không còn mấy ngày nữa hai người bọn họ sẽ kết hôn rồi.



Mà Vô Tội mong rằng trước khi kết hôn cô ta có thể tìm ra được hung thủ.



Vô Tội đã cho người đi điều tra số điện thoại kia rồi, phát hiện ra đó là số điện thoại không có người đăng ký.



Chu Nhược Hân lái xe vẫn chưa vào khu chung cư thì cô ta đã nhìn thấy bóng dáng của Vô Tội đứng trước cửa chung cư rồi. Cô ta… sao cô ta lại tới đây chứ? Không lẽ cô ta đã biết mình báo cảnh sát nên bây giờ tới đây tính sổ hả?



Nhớ tới dáng vẻ đáng sợ của Lam Kiều Nhi buổi tối ngày hôm đó, Chu Nhược Hân bỏ xe muốn chạy.



Vô Tội nhíu mày lại, cô ta lại muốn chạy trốn nữa à?



Hai bên đường đi về phía chung cư đều là nhà dân, có đèn đường nhưng mà vì trồng cây nên ánh sáng đã bị chắn lại ít nhiều rồi.



Bên đường có mấy chiếc xe đỗ, Chu Nhược Hân trốn sau đuôi một chiếc xe ở đó.



“Này chị Nhược Hân, tôi nhìn thấy chị rồi đấy, chị ra đây đi” Vô Tội đi lên phía trước, cảm giác săn mồi thích thật đấy.



Nhưng mà lần này dưới ánh hoàng hôn con mồi không chỉ có mỗi một mình Chu Nhược Hân mà còn có cả Vô Tội nữa.



Khi nghĩ đến việc vài người trong quán đã chết như thế nào, Chu Nhược Hân cảm thấy rùng mình.



Có vẻ như những người đó đã bị Lam Kiều Nhi giết chết! Cô ta là Lam Kiều Nhi giả, nói không chừng có thể là tội phạm giết người ở đâu tới! Không, chắc chắn là vậy!



Càng nghĩ càng sợ hãi!



“Tôi nói, chị có chắc là mình không thể ra ngoài không?” Vô Tội vừa đi vừa hỏi, nhắm vào một chiếc xe nào đó.



Chu Nhược Hân nghiến răng, lấy tay che miệng và mũi, với tâm lý may mắn thì sẽ không bị phát hiện.



Lúc này một trận gió quỷ dị đúng lúc thổi qua trên con đường không một bóng người qua lại, lúc ma sát vào da có cảm giác lạnh đến sởn gai ốc.



Vô Tội đi về phía trước rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vài chiếc lá rơi xuống trên mặt đất, lá cây vẫn còn xanh, không phải lá khô.



Tính cảnh giác của Vô Tội rất cao, cô ta đứng yên ở đó, trong không khí tràn ngập sự nguy hiểm, càng lúc càng đến gần.



Hơi thở quen thuộc này làm cho sắc mặt của cô ta trở nên căng thẳng…



“Chơi đủ chưa?” Giọng nói trầm thấp, u ám giống như quỷ vang lên.



Vô Tội bỗng quay người. Phía sau tối đen, dường như ánh đèn đường cũng không thể xua tan bóng tối.



Mà bóng dáng cao lớn và biếng nhác kia từ trong bóng tối đi tới, toàn thân mang theo một luồng khí đen đáng sợ.



Chu Nhược Hân giật mình trốn ở đuôi xe, là ai đang nói chuyện vậy?



Cô ta đang nói chuyện với ai?



Cô ta hơi ló đầu ra, đầu tiên là nhìn thấy Vô Tội, chỉ có thể nhìn thấy một phần ba khuôn mặt của cô ta, sắc mặt tràn đầy sự lo lắng. Cô ta mà còn sợ cái gì sao? Không phải cô ta rất hung dữ sao?



Nếu ngay cả Lam Kiều Nhi cũng sợ thứ đó, thì tốt nhất cô ta vẫn không nên ra ngoài!



Lợi dụng sự chú ý của Lam Kiều Nhi không ở chỗ này, Chu Nhược Hân lén lút bò đi, men theo cây ở ven đường, chạy trốn nhanh hơn so với bất kỳ thứ gì.



Tiếng động chạy trốn rơi vào tai Vô Tội rất rõ ràng, nhưng cô ta không có sức để quan tâm đến nó, thậm chí còn đang muốn cùng Chu Nhược Hân bỏ chạy!



Nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, đưa lưng về phía dã thú, bản thân nó đã là một chuyện vô cùng nguy hiểm!
Chương 1632



Bây giờ việc cô ta phải làm là dốc hết sức mình để ứng phó!



“Sao hả, còn muốn chạy trốn?” Đế Hạo Thiên dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm cô ta, như là nhìn chằm chằm con mồi: “Cô cho răng có thể trốn thoát sao?”



“Tại sao lại không thể cho tôi tự do? Tôi vô tội!” Vô Tội nói.



“Thật không?” Đế Hạo Thiên không quan tâm lắm, tiếp tục đi về phía trước tiếp cận con mồi.



Vô Tội cau mày, cắn chặt môi, xoay người chạy sang một bên, dùng chiếc xe bên đường làm chướng ngại vật.



Biết rõ chướng ngại vật không thể ngăn cản sự tấn công của dã thú, nhưng có thể tránh được nguy hiểm!



Vừa mới nhảy đến mép cây, bên tai lập tức vang lên một âm thanh ầm ầm.



Vô Tội sợ tới mức mở to hai mắt, cô ta quay đầu lại nhìn thấy Đế Hạo Thiên đang giẫm lên nóc xe, giống như một con đại bàng đen khổng lồ sà xuống, dùng móng vuốt vồ lấy cô ta.



Vô Tội cố hết sức né tránh đến phía sau gốc cây, bắn viên đạn đá trong tay ra.



Đế Hạo Thiên lách mình, viên đạn đá đập vào kính chắn gió của chiếc xe. Kính chắn gió vỡ tan toang!



Sau khi ném viên đá ra, Vô Tội không quay đầu lại, thay vì chạy theo đường thẳng, cô ta chạy vòng quanh những cái cây.



Cô ta vẫn không quên trong tay Đế Hạo Thiên còn có vũ khí rất lợi hại, đừng để bị anh ta bắt lại! Nếu để bị bắt, cô ta sẽ không có cơ hội trốn thoát nữa!



Nghĩ đến việc không thể rời khỏi đảo Cấm, Vô Tội càng chạy nhanh hơn.



Lần đầu tiên cô ta chạy trốn khỏi những con sói cũng không đáng sợ như thế này đâu!



Đến cái cây cuối cùng, Vô Tội lao về phía ngã tư đường.



Chỉ cần qua được ngã tư đường là cô ta có thể an toàn rồi!



Thế nhưng, suy nghĩ ấy vừa mới xuất hiện trong đầu thì bóng dáng của Đế Hạo Thiên đã xuất hiện bên cạnh cái cây cuối cùng.



Lúc Vô Tội quay đầu lại, không đến một giây, trái tim của cô ta dường như đột ngột ngừng đập!



Tấm lưới giăng ra đã nhanh chóng làm cho cô ta mất đi khả năng chạy trốn!



Không!



“AI” Tấm lưới tàn nhẫn chụp xuống, Vô Tội bị nhốt trong tấm lưới ngã sấp xuống, cô ta khóc “ô ô” như một đứa trẻ.



Biểu cảm trên mặt Đế Hạo Thiên không có gì thay đổi, anh ta kéo.



tấm lưới đi về phía trước. Cơ thể Vô Tội bị kéo lê trên mặt đất.



“Không… buông tôi ra! Tôi không muốn trở về, tôi không muốn quay lại đảo Cấm..” Vô Tội vừa khóc vừa cầu xin anh ta, thậm chí tay cô ta trong tấm lưới còn cố gắng vươn ra ngoài túm lấy ống quần Đế Hạo Thiên.



Xe đậu ở ven đường, cấp dưới của anh ta đến mở cửa, Đế Hạo Thiên vung tay ném người vào trong xe, anh ta lên xe, cửa xe được đóng lại rồi lập tức rời đi.



Ngồi vào chỗ, Đế Hạo Thiên lạnh lùng nhìn người đang co rúm trong góc, nước mắt của cô ta không ngừng rơi xuống, nhỏ nhắn và đáng thương như một đứa trẻ tay trói gà không chặt.



Tay trói gà không chặt? Nhỏ nhắn và đáng thương?



“Đúng là một suy nghĩ điên rồ!” Đế Hạo Thiên lạnh lùng nói.



Vô Tội hít hít mũi, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn Đế Hạo Thiên, ngây thơ như một con thỏ. Cô ta di chuyển cơ thể, tay cô ta lôi kéo ống quần của Đế Hạo Thiên và yếu đuối cầu xin: “Thả tôi đi được không? Xin anh, tôi cam đoan sẽ không làm chuyện xấu. Anh bảo tôi làm cái gì cũng được, miễn là đừng nhốt tôi lại, được không?”



Nửa người trên của Đế Hạo Thiên hơi nghiêng về phía trước, dùng một tay nắm chặt cằm của cô ta: “Cô là người do tôi huấn huyện, lại không coi tôi ra gì còn dám chạy trốn, cô nghĩ sao?”



“Muốn thử một lần cuối cùng..” Vô Tội nói một cách đáng thương.
Chương 1633



..Nếu cô đã không muốn ở lại đảo Cấm, vậy thì tôi sẽ nhốt cô trong tấm lưới này!” Đế Hạo Thiên buông cằm cô ta ra, bắt đầu biến thành sự trừng phạt.



“Đừng..” Vô Tội há miệng từ từ nhắm hai mắt lại rồi ngồi ở đó, dường như nếu không được ăn đường thì sẽ oa oa khóc lớn.



Dáng người thiếu nữ trắng nõn, thuần khiết, khéo léo và xinh đẹp, tiếng khóc yếu đuối và mềm mại, trông vô cùng tủi thân, khiến cho ai nhìn đến cũng đều nảy sinh ý nghĩ muốn đến dỗ dành.



Đáng tiếc người ngồi trước mặt cô ta là Đế Hạo Thiên, người đã nhìn cô ta lớn lên, cũng biết rõ tính nết của cô ta như thế nào.



Thế nhưng, Đế Hạo Thiên vẫn bị cô ta khóc đến nỗi phát cáu.



n ào chết đi được!”



” Vô Tội ngậm miệng lại, cô ta mở mắt ra, hàng mi dài ướt đãm nước mắt. Cô ta phát hiện Đế Hạo Thiên đang nhìn mình, sau đó ánh mắt cô ta càng thêm tủi thân. Vẻ mặt của Đế Hạo Thiên không chút biểu cảm nhìn cô ta, người khác khóc thì con mắt đều hồng hồng, còn cô ta thì ngược lại, đôi môi càng ngày càng đỏ, như là được tô son vậy.



Vô Tội dường như nhận ra sự nguy hiểm đã giảm bớt, một lần nữa rục rịch muốn ngồi dậy cầu xin: “Đừng nhốt tôi, tôi có thể ở bên cạnh anh mà, sẽ không đi đâu nữa, chỉ cần anh đừng nhốt tôi..”



“Ngậm miệng!”



Đế Hạo Thiên không vội trở về, mà đến nhà của dì Hà, chuẩn bị ngủ lại một đêm rồi mới rời đi.



Sau khi vào nhà, Đế Hạo Thiên ném Vô Tội vào góc tường, anh ta mặc kệ cô ta, cũng không lo lắng cô ta lại trốn đi, sau đó trở về phòng.



Vô Tội ngồi dựa vào góc phòng, nghiên cứu tấm lưới đang nhốt mình.



Dù cô ta có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể tháo nó ra được.



Cô ta đảo mắt khắp phòng, nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn.



Cô ta bò đến lấy con dao.



Con dao gọt hoa quả vẫn có thể lọt qua lỗ trên lưới.



Vô Tội cầm con dao, cố gắng cắt tấm lướt từ bên trong.



“Ap”



Cửa phòng bị mở ra, Đế Hạo Thiên bước vào: “Tôi quên nói với cô là trên lưới có điện”



Vô Tội nhìn anh ta bằng đôi mắt rưng rưng, đau đớn mà quật cường.



Đế Hạo Thiên ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, hỏi: “Sao lúc nào cô cũng không biết nghe lời như vậy nhỉ?”



Vô Tội cuộn người lại, sợ hãi không dám nói thêm lời nào, cảm giác như bị điện giật vừa rồi khiến cô ta sợ sệt.



“Để cho tôi phát hiện cô lại không nghe lời, thì sẽ không đơn giản là bị điện giật như vậy đâu” Đế Hạo Thiên nói xong thì đứng dậy rời đi.



Trong phòng, cánh cửa đã đóng lại.



Vô Tội như con thú nhỏ bị thương cuộn mình ở cạnh bàn.



Đôi mắt ngấn lệ ngơ ngác nhìn ánh trăng treo trên bầu trời ngoài ban công.



Gô ta còn có thể trở lại nhà họ Lạc không? Liệu khi Lạc Du Cẩn phát hiện cô ta biến mất, trong lòng có cảm thấy đau khổ không?



Cô ta rất thích nhà họ Lạc, còn có ông nội, Lạc Du Cẩn…



Cứ nghĩ trốn đến thủ đô sẽ rất an toàn, nhưng vẫn bị bắt lại…



Nghĩ đến sau khi trở lại sẽ bị ném trên đảo Cấm, toàn thân Vô Tội lại cảm thấy rét run…



Sáng sớm, Đế Hạo Thiên đang mặc quần áo, còn chưa cài xong cúc áo sơ mi thì nhận được điện thoại của Đế Bắc Lâm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom