• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 914-916

Càng huống hồ, Bạch Diệc Phi bị Cát Nhĩ đánh một cái vào đầu gối nhưng anh không bị thương.

Bạch Diệc Phi phủi bụi bặm trên người rồi nói với Cát Nhĩ: “Đến lượt tao rồi”.

Cát Nhĩ nghe thấy vậy thì lập tức chau mày. Một lát sau, Bạch Diệc Phi giống như Cát Nhĩ ban nãy, chân giậm mạnh trên đất, sau khi giậm ra một cái hố thì xông về phía Cát Nhĩ.

Cát Nhĩ thì hừ lạnh một tiếng rồi cũng xông lại. Lần này gã cũng dùng đầu gối bay lại rồi đập vào ngực của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đến nửa đường thì dừng lại, thay đổi tư thế, hai mắt sáng ngời đồng thời nghiêng người, dùng vai đập lên đầu gối của Cát Nhĩ.

“Bụp”, cú đập này của Bạch Diệc Phi căn bản không dùng đến ám kình mà đã có thể đánh Cát Nhĩ bay ra ngoài.

Sắc mặt Cát Nhĩ biến đổi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.

Lúc này gã vẫn đang ở trên không trung nhưng trong chớp mắt Bạch Diệc Phi đã mất tăm.

Tiếp đó gã cảm nhận có cái gì đó đột nhiên áp sát mình dường như xuất hiện bên cạnh gã. Gã quay đầu nhìn lại thì phát hiện Bạch Diệc Phi đã đuổi kịp gã.

Lúc nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Cát Nhĩ hoảng sợ trừng hai mắt.

Bạch Diệc Phi nhìn gã rồi cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng giơ tay ra.

“Bùm!”, Bạch Diệc Phi đập một quyền lên ngực Cát Nhĩ.

“A…!”

“Bùm!”
Loading...

“Phụt!”, sau khi kêu thảm một tiếng thì Cát Nhĩ bị Bạch Diệc Phi đánh cho rơi xuống đất, sau đó phun ra ngụm máu.

Người của Nam Môn nhìn thấy cảnh này thì đều sốt sắng. Chúng cũng không quan tâm là một đấu một, tất cả đều xông lên dưới sự ra lệnh của cao thủ cấp 1 kia.

“Dừng tay!”, Bạch Diệc Phi vốn định kết liễu Cát Nhĩ nhưng khi nhìn thấy mấy chục tên còn lại cùng xông lại thì thu tay lại, lộ ra vẻ cười lạnh.

Cấp độ thực lực càng cao thì cách biệt càng lớn. Và khoảng cách như này không phải là số lượng đông có thể giải quyết được.

Bạch Diệc Phi và đám người này không chỉ cách biệt nhau một cảnh giới.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét nhìn họ, vừa hay có người xông đến phía trước mặt anh. Bạch Diệc Phi đập một quyền lên đầu tên đó khiến đầu hắn vỡ tan.

“Trước nay tao không thích giết người”.

“Nhưng không có nghĩa là tao sẽ ra tay nhẹ nhàng với đám người nên giết như chúng mày”.

Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi xông pha vào đám cao thủ. Hết đấm rồi đá, những người khác căn bản không nhìn rõ bóng dáng của anh, chỉ nghe thấy âm thanh bùm bụp.

“Những kẻ xâm lược đều đáng chết”, Bạch Diệc Phi có lúc thì dùng quyền đập nát đầu của một tên, có lúc thì dùng chân đá trúng bụng rồi đá kẻ đó bay ra ngoài, có lúc thì dùng quyền đập lên ngực đối phương.

“Sự tàn nhẫn của các người đã quyết định cho cái giá mà các người phải trả rồi”.

“Bụp, bụp…”, chỉ trong một phút ngắn ngủi, hơn ba chục người của Nam Môn đã chết hơn chục người.

Những kẻ còn lại bị Bạch Diệc Phi làm cho chấn động, kẻ nào cũng sợ hãi lùi về sau mà không dám bước về trước. Ngay cả tên cao thủ cấp 1 cũng sợ hãi.

Chúng không dám tin thực lực của Bạch Diệc Phi lại cao đến mức này.

Nhưng kể cả là như vậy thì gã vẫn uy hiếp Bạch Diệc Phi: “Mày không thể giết cậu chủ của bọn tao, nếu không thì tất cả người Nam Môn sẽ đều truy sát mày”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Lẽ nào tao tha cho cậu chủ của chúng mày thì chúng mày sẽ tha cho tao sao?”

Tên cao thủ cấp 1 kia trầm ngâm không nói gì.

Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Chúng mày liệu có từ bỏ việc xâm phạm lãnh thổ phía bắc không?”

“Hoặc là, tao không giết cậu chủ của chúng mày thì những người đã chết kia có thể vì thế mà sống lại được không?”, vừa nói Bạch Diệc Phi vừa dùng tay xách Cát Nhĩ lên, nói: “Không cần chúng mày phải trả lời nữa”.

“Bởi tao biết là không thể”.

“Vì vậy, dựa vào cái gì mà tao phải tha cho hắn”.

Bạch Diệc Phi chậm rãi đặt tay còn lại lên trên cổ Cát Nhĩ.

“Anh em của tao bị người của chúng mày bắt và giết một cách thê thảm, vậy mà vẫn chưa khiến hắn thấy vui. Chúng mày tưởng tao sẽ tha cho hắn sao?”

“Hôm nay nếu không cho chúng mày bài học thì chúng mày mãi mãi không biết được, tao là người mà chúng mày không bao giờ dây vào được”.

Nghe thấy câu này, sắc mặt của người Nam Môn đều tái nhợt.

Chúng rất muốn cứu cậu chủ Cát Nhĩ nhưng Bạch Diệc Phi thật sự quá lợi hại nên chúng căn bản không dám lên trước, còn không dám nhúc nhích nữa.

“Dừng tay!”, đúng lúc này, phía sau Bạch Diệc Phi đột nhiên truyền lại giọng nói vô cùng quen thuộc.

Bạch Diệc Phi toàn thân run rẩy, quay đầu lại nhìn thì sát ý trong mắt anh cũng dần dần tan biến.



Ở phía không xa, Lý Cường Đông mặc bộ đồ thể thao đầy bụi bặm vội vã chạy đến.

Nếu nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện trên đầu ông ta toát rất nhiều mồ hôi.

“Bố! Sao bố lại đến đây?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc, hỏi.

Lý Cường Đông vừa bước lại vừa nghiêm túc nói: “Đừng kích động! Người này không giết được”.

“Tại sao ạ?”

Lý Cường Đông vội giải thích: “Lần này sự xâm chiếm của Nam Môn vượt ngoài dự liệu của chúng ta. Gã là cậu chủ của Nam Môn, để gã sống làm con tin thì chúng ta càng có quyền chủ động. Nếu gã chết thì chỉ e sẽ càng nghiêm trọng hơn”.

“Quyền chủ động?”, Bạch Diệc Phi không hiểu, nhìn Lý Cường Đông hỏi lại.

Lý Cường Đông nói: “Chúng ta vẫn có thể đàm phán được”.

“Đàm phán gì ạ?”, Bạch Diệc Phi cười khổ nói: “Lẽ nào còn để chúng chủ động rút về đại lục phía Nam sao ạ?”

Lý Cường Đông lúc này đứng cách Bạch Diệc Phi mười lăm mét.

“Bạch Diệc Phi! Con bình tĩnh chút!”, Lý Cường Đông lập tức cảm giác lúc này Bạch Diệc Phi có chút không ổn.

Còn Bạch Diệc Phi thì khẽ lắc đầu. Lý Cường Đông thấy thế liền ngưng bước chân, sắc mặt cũng biến đổi.

Vẫn chưa đợi Lý Cường Đông nói gì thì Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lên: “Dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào cái gì mà chúng đến lãnh thổ của chúng ta tùy ý chém giết, giết xong rồi đi. Dựa vào cái gì chứ?”

Thấy Bạch Diệc Phi như vậy, trong lòng Lý Cường Đông có dự cảm không lành. Ông sốt sắng hét một tiếng: “Bạch Diệc Phi…”.

“Bố! Bố đừng đến đây”, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Cường Đông sắp xông lại nên lập tức hét lớn một tiếng.

“Bố! Chắc bố biết con là người như thế nào? Chúng giết bao nhiêu anh em của con thì con tuyệt đối không thể cho qua được”.

“Còn nữa, đám người này xâm lược lãnh thổ của chúng ta chứ không phải đến du lịch. Nếu đã như vậy thì dựa vào cái gì mà chúng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”

“Chúng dám xông vào đây thì phải cho chúng biết, ở đây không phải là nơi chúng có thể xông bừa vào”.

“Đừng nói là đàm phán với chúng để chúng rút khỏi lãnh thổ phía bắc. Mà chỉ nói đến việc chúng muốn rút, chúng hỏi ý kiến con chưa?”

“Con sẽ không cho chúng đi đâu”.

“Rắc rắc”, lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi dùng sức vặn cổ của Cát Nhĩ khiến gã tắt thở luôn.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người dường như bị chết lặng, không khí nơi này yên lặng đến đáng sợ.

Khi gió thổi đến, mùi máu tanh xốc lên mũi. Không biết tại sao mà mọi người cảm thấy ớn lạnh.

Lý Cường Đông không ngăn cản được, đành phải thở dài nói: “Bạch Diệc Phi! Con quá xốc nổi, luôn làm việc theo cảm tính”.

Đây là khuyết điểm từ trước đến nay của Bạch Diệc Phi.

Anh vừa nghĩ tới cái chết thảm của Ngô Cường và những dày vò anh từng phải chịu thì anh không thể chịu được, nỗi phẫn nộ như muốn bùng phát.

“Bố ơi! Con người sống trên đời mà không có tình cảm thì còn ý nghĩa gì nữa?”, Bạch Diệc Phi cười một tiếng đầy thê thảm.
Lý Cường Đông nghe thấy vậy thì lập tức cứng họng không nói lại.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Mấy đại cục gì gì đó thì con không hiểu. Con chỉ biết một điều, tất cả những người ức hiếp con và anh em của con thì đều phải trả giá”.

“Con biết con không hợp làm chuyện lớn, cả đời này con cũng không muốn làm những chuyện đó”.

“Nhà họ Bạch coi con là người thừa kế, bố lại nói con là người được lựa chọn, mọi người đều đang vạch kế hoạch cho cuộc sống của con nhưng chưa từng hỏi xem con có đồng ý hay không?”

Lý Cường Đông càng trầm ngâm hơn.

Bạch Diệc Phi không để ý đến Lý Cường Đông, anh cũng không hỏi sao Lý Cường Đông đột nhiên xuất hiện ở đây. Anh nói xong thì xoay người đi vào đám người Nam Môn kia.

Đám người còn lại sớm đã bị Bạch Diệc Phi hù dọa đến mức chân mềm nhũn. Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi bước lại thì chúng quỳ sụp xuống đất.

“Xin anh tha mạng!”, hơn chục người quỳ sụp trên đất, cầu xin Bạch Diệc Phi tha mạng.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét nhìn họ, nói: “Hãy thành thật trả lời tôi, nếu không thì sẽ chết ngay lập tức”.

“Vâng, vâng, vâng”, tất cả mọi người đều không ngừng gật đầu.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Kẻ nào phái các người đến khu số 1?”. Truyện mới cập nhật

“Đạt Tư ạ”, cao thủ cấp 1 lập tức đáp.

Bạch Diệc Phi nheo mắt, lập tức nói với họ: “Tốt lắm! Các người có thể không chết nhưng phải chuyển lời của tôi”.

“Xin anh cứ nói ạ”, cao thủ cấp 1 cẩn thận đáp.
Loading...

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Quay về nói cho thủ lĩnh của các người, cậu chủ của các người bị người tên là Bạch Diệc Phi giết. Còn về lý do tại sao lại giết cậu chủ?”

“Đó là vì Đạt Tư”.

“Gì cơ?”, cao thủ cấp 1 ngây người ra, hỏi lại.

Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Còn nữa, nói cho thủ lĩnh của các người, ba ngày sau tôi sẽ đợi Đạt Tư ở kho vàng số 1 ở khu số 2. Nếu muốn báo thù thì để một mình Đạt Tư đến”.

Lần này cao thủ cấp 1 mới phản ứng lại, lập tức gật đầu trả lời: “Vâng, vâng, vâng”.

“Có thể cút được rồi”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.

Đám người này vừa nghe thấy vậy thì vội gật đầu, sau đó liền chạy đi. Họ đã bị Bạch Diệc Phi hù dọa nên có thả ra cũng không sao. Bởi vì họ đã quá sợ hãi Bạch Diệc Phi, vì vậy kể cả sau này có gặp lại thì vẫn theo bản năng mà sợ thôi.

Hơn nữa, khi hai bên đối đầu thì điều quan trọng nhất vẫn là lòng quân. Nếu như bọn họ thật sự có một ngày giao đấu quy mô lớn thì đám người này sẽ là những người bị dao động lòng quân sớm nhất.

Sau khi Lý Cường Đông nhìn thấy đám người này tháo chạy thì nghiêm khắc nói: “Lẽ nào con không sợ chúng lật mặt sao?”

“Con đã có cách”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp.

Và cách họ không xa lúc này là Trịnh Ngữ Yên và chị dâu của cô ta đang dìu Trịnh Tùng đến.

Ánh mắt Trịnh Tùng có chút phức tạp nhìn Bạch Diệc Phi.

Trịnh Ngữ Yên thì vô cùng kích động, thậm chí còn gọi một tiếng: “Chú ơi…”.

Đồng thời lúc này, cửa nhà họ Trịnh lại xuất hiện mấy người nữa. Trong đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cô ta chạy thẳng về phía anh.

Trịnh Ngữ Yên vốn có lời muốn nói nhưng khi nhìn thấy cô gái đẹp đó thì toàn thân như đờ đẫn. Không chỉ vì cô ta xinh đẹp mà còn là vì cô ta bổ nhào vào lòng Bạch Diệc Phi.

Người này chính là Lưu Hiểu Anh bị bắt đi trước đó. Sau khi cô ta bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi thì liền ôm chặt lấy anh và anh cũng theo bản năng ôm lấy cô ta.

Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Trịnh Ngữ Yên như đờ đẫn. Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên phản ứng lại bởi Lý Cường Đông đang đứng ngay phía sau anh.

Vì thế, Bạch Diệc Phi vỗ nhẹ lên sau lưng của Lưu Hiểu Anh rồi buông cô ta ra.

Lưu Hiểu Anh cũng định thần lại, lập tức buông Bạch Diệc Phi ra, ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác.

Lý Cường Đông nhìn thấy cảnh này thì chỉ ho khan hai tiếng, sau đó quay đầu lại.

Tiếp đó, ông nói cho Bạch Diệc Phi nghe lý do mình xuất hiện ở đây.

Bởi vì trước đó Bạch Diệc Phi đã sắp xếp gài người của mình vào ba khu, vì vậy người bên Lý Cường Đông cũng biết tình hình hiện giờ tại khu số 2.

Khi họ biết nhà họ Trịnh không thông đồng với địch thì họ thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng người được gài vào khu số 2 thì phát hiện ra người của Nam Môn còn có một người là cậu chủ của họ. Nếu tin này truyền ra ngoài thì sẽ là tin hot.

Vì vậy, Lý Cường Đông muốn đến xem tình hình, xem có cơ hội bắt được cậu chủ đó không để tiện cho trận chiến sau này.

Nhưng ai biết rằng cậu chủ đó lại đi khiêu chiến với Bạch Diệc Phi.

Còn về việc Trịnh Minh liên kết với người của Nam Môn với ý đồ chiếm lĩnh khu số 2 thì ông thật sự không biết. Kể cả ông có biết thì cũng không bận tâm lắm.





Trong lúc Lý Cường Đông và Bạch Diệc Phi nói chuyện với nhau thì bà Trịnh cũng dẫn con trai mình là Trịnh Thiệu đi tới.

Bà Trịnh đi đến trước mặt Trịnh Tùng, thấy trước mặt không có ai nên có chút tò mò, hỏi: “Ông à! Người đâu cả rồi? Còn cả Từ Lãng đâu?”

Nghe thấy lời này, Trịnh Tùng cười khổ một tiếng rồi chỉ vào Bạch Diệc Phi, nói: “Bà nhìn anh ta đi”.

Bà Trịnh quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Bạch Diệc Phi với khí chất hơn người khiến người ta không thể rời mắt. Nhìn tiếp lên khuôn mặt anh tuấn của chàng trai đó, bà ta mới thầm khen đúng là một nhân tài.

Nhưng bộ quần áo mà Bạch Diệc Phi mặc rõ ràng là quần áo mà Từ Lãng mặc ban nãy.

Chuyện này… Đột nhiên bà ta phản ứng lại và hỏi: “Anh ta là Từ Lãng?”

Trịnh Tùng gật đầu rồi lại lắc đầu. Bà Trịnh với vẻ mặt không hiểu.

Trịnh Tùng liền hỏi một câu: “Bà không cảm thấy người đó quen mặt sao?”

Trịnh Thiệu ở bên cạnh nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì chau mày nói: “Hình như khá quen ạ”.

Trịnh Ngữ Yên ở bên cạnh hừ một tiếng, cố ý nói: “Anh ơi! Chẳng phải anh nói Từ Lãng xấu xí, là ác ma chuyên giết người sao?”, lời này khiến Trịnh Thiệu đột nhiên phản ứng lại, trợn trừng hai mắt.

Có thể được miêu tả mỹ miều như vậy không phải ai khác mà chỉ có thể là Bạch Diệc Phi thôi.

Trịnh Thiệu và bà Trịnh đều gặp Bạch Diệc Phi rồi nên lúc này bà ta cũng trợn trừng mắt lên hỏi: “Anh ta là…?”

“Đúng vậy”, Trịnh Tùng cười khổ một tiếng, gật đầu nói: “Anh ta không phải là Từ Lãng mà là Bạch Diệc Phi”.

“Hơn nữa, đám cao thủ của Nam Môn đều do một tay anh ta giết đó”.

Bà Trịnh và Trịnh Thiệu nghe thấy vậy thì kinh ngạc há hốc mồm.

Đồng thời lúc này, bà Trịnh nhìn thấy Cát Nhĩ tắt thở nằm trên đất thì quay đầu hỏi Trịnh Tùng: “Hắn là…”.

Trịnh Tùng gật đầu, đáp: “Cậu chủ thứ 3 của Nam Môn cũng do Bạch Diệc Phi giết, hơn nữa giết rất nhẹ nhàng”.

Bà Trịnh lại một lần nữa thấy kinh hãi, cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.

Nếu Bạch Diệc Phi có thể nhẹ nhàng giết chết Cát Nhĩ, vậy trước đó bà ta thăm dò Bạch Diệc Phi, chẳng phải làm trò hề sao? Lúc đó Bạch Diệc Phi không có bất cứ phản ứng gì, không phải là anh yếu đuối mà vì anh căn bản không muốn.

Nếu như ban đầu mình đánh thật sự, chỉ e xảy ra chuyện thật sự không phải là Bạch Diệc Phi mà sẽ là mình. Hiện giờ nhìn Bạch Diệc Phi có thể nhẹ nhàng giết chết hai cao thủ cấp 1, còn cả cao thủ cấp 2 và cấp 3, thực lực như vậy khủng khiếp đến cỡ nào.

Bà Trịnh đã sốc đến mức không nói nên lời. Còn Trịnh Ngữ Yên sau khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì trong lòng có một cảm giác chua xót, đồng thời còn có chút tự ti.

Bạch Diệc Phi bước tới, Trịnh Ngữ Yên theo bản năng gọi một tiếng: “Chú… À không đúng, anh”.

Bạch Diệc Phi chỉ cười với cô ta một cái, sau đó nghiêm mặt nói với Trịnh Tùng: “Bây giờ có thể gọi một tiếng chú rồi chứ?”

“Tất nhiên là được rồi”, Trịnh Tùng cũng mỉm cười nhưng vẫn có chút lo lắng, nói: “Nhưng anh Bạch đề cao tôi rồi”.

Bạch Diệc Phi không để ý đến điều này lắm mà chỉ cười nói: “Chú có thể kiên định lập trường của mình là đúng, đây cũng là lý do tôi ra tay giúp đỡ đấy”.

“Haiz…!”, Trịnh Tùng thở dài, nói: “Thật ra, tôi cũng rất xấu hổ, chủ yếu vì không nỡ bỏ những tích lũy mấy năm nay nên mới…”.

Ý của ông ta là sở dĩ họ đối đầu với Bạch Diệc Phi là sợ đám Bạch Diệc Phi sẽ cướp mất tài nguyên của khu số 2.
Nhưng trên thực tế, ông ta hiểu rất rõ về thành phố Quang Minh và thành phố Triều Dương.

Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp: “Chú yên tâm! Đợi khi chiến tranh kết thúc thì nơi đây vẫn do chú quản lý. Hơn nữa tôi cũng sẽ ủng hộ chú kiến thiết khu số 2 hoàn thiện hơn”.

Trịnh Tùng nghe thấy lời này thì trong lòng như thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cảm kích nói: “Vậy thì tôi cảm ơn anh Bạch trước!”

Bạch Diệc Phi giơ tay lên nói: “Chú Trịnh! Trên người chú vẫn còn vết thương, xử lý trước đi đã. Hiểu Anh”.

Lưu Hiểu Anh lập tức đi lên trước một bước, nói: “Phiền chú bố trí một phòng sạch sẽ một chút”.



Trịnh Tùng đến phòng xử lý vết thương, còn dặn dò thuộc hạ dọn dẹp nơi này.

Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông vẫn đứng ở trên quảng trường. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, hồi lâu không nói lời nào.

Không biết bao lâu, Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: “Bố à! Con xin lỗi, con…”.

“Tuyết Nhi không phải loại người nhỏ nhen đâu”, Lý Cường Đông ngắt lời Bạch Diệc Phi, nói: “Con bé rất yêu con, yêu đến mức có thể bao dung tất cả cho con”.

“Lời con nói, ngay từ đầu bố đã biết con không phải là người bình thường, tất nhiên sẽ không yêu cầu con theo cách yêu cầu với người bình thường”.

“Càng huống hồ, Hiểu Anh cũng là cô gái tốt…”.

Trước tiên Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó anh phản ứng lại. Hóa ra Lý Cường Đông đã hiểu lầm ý của anh nên anh vội khoát tay nói: “Bố ơi! Không phải, không phải con định nói chuyện đó”.

“Con muốn nói là, có lẽ con phụ lòng mong mỏi của mọi người rồi, con không làm được như kỳ vọng của mọi người”, nói xong, anh cười khổ nói tiếp: “Có lẽ mọi người thấy người làm việc lớn sẽ không bị lung lay bởi ‘nữ nhi tình’ nhưng đối với con mà nói, đây lại là điều quan trọng nhất”.

“Điều này còn quan trọng hơn nhiều cái mà bố gọi là ‘người được lựa chọn hay người kế thừa gia tộc’”.
Loading...

Lý Cường Đông nhìn Bạch Diệc Phi rồi khẽ lắc đầu, nói: “Thật ra chuyện này đâu có mâu thuẫn”.



Lưu Hiểu Anh xử lý xong vết thương của Trịnh Tùng rồi đến phòng tắm rửa tay. Trịnh Ngữ Yên cũng đi theo, có chút ngượng ngùng hỏi: “Chị Hiểu Anh! Tôi có thể hỏi một câu không?”

“Ừm! Cô hỏi đi”, Lưu Hiểu Anh vừa rửa tay vừa đáp.

Trịnh Ngữ Yên ngập ngừng một lát mới hỏi: “Đó là… Mối quan hệ giữa chị và chú là gì?”

Lưu Hiểu Anh ngây người ra, hỏi lại: “Chú ư?”

Sau đó Lưu Hiểu Anh mới phản ứng lại. Cô hóa trang cho Bạch Diệc Phi thành ông chú hơn bốn mươi tuổi. Vì vậy lúc này cô ta không kìm nổi mà bật cười.

Trịnh Ngữ Yên nhìn thấy Lưu Hiểu Anh cười thì cũng phản ứng lại. Sau đó cô ta ngại ngùng cười gượng rồi áy náy nói: “Xin lỗi, là anh Bạch mới đúng”.

Vừa hay Lưu Hiểu Anh rửa tay xong, cô lấy một tờ giấy vừa lau tay vừa bình thản hỏi: “Vậy cô thì sao? Có mối quan hệ gì với anh ấy?”

Trịnh Ngữ Yên thấy dáng vẻ tùy ý của Lưu Hiểu Anh thì cảm thấy có chút lúng túng, sau đó theo bản năng đáp một câu: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy”.

Sau khi nghe thấy vậy thì Lưu Hiểu Anh cũng không kinh ngạc mà chỉ thấy hứng thú rồi nhếch lông mày, hỏi: “Thật à?”

Thấy dáng vẻ đó của Lưu Hiểu Anh, Trịnh Ngữ Yên đột nhiên chột dạ, sau đó lùi về sau, cúi đầu nói: “Nhưng… Là giả thôi”.

Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì mỉm cười chứ không bất ngờ, sau đó cô ta lại hỏi: “Cô thích anh ấy đúng không?”

“Tôi đâu có!”, Trịnh Ngữ Yên theo bản năng phủ nhận luôn. Nhưng sau khi phủ nhận cô ta lại ngập ngừng, dường như có chút hối hận, ấp úng nói: “Tôi… Tôi…”.

Cô ta ấp úng hồi lâu vẫn không nói nên lời, ngược lại còn xấu hổ rồi cúi đầu xuống.

Lưu Hiểu Anh chỉ khẽ cười, nói: “Cô vẫn còn nhỏ, có những thứ nên nhân lúc còn sớm mà từ bỏ thì tốt hơn”.

“Tôi không còn nhỏ nữa”, Trịnh Ngữ Yên phản bác.

Lưu Hiểu Anh thản nhiên nói: “Anh ấy kết hôn rồi”.

Trịnh Ngữ Yên lập tức ngây người ra.

“Anh ấy không những kết hôn rồi mà còn có cả con nữa. Vợ anh ấy là người phụ nữ còn xinh hơn cả tôi nữa. Không lâu trước đó cô ấy đã sinh được một cặp song sinh. Họ rất yêu nhau”, Lưu Hiểu Anh ngậm ngùi, nói tiếp: “Họ yêu nhau đến mức có thể hi sinh tính mạng vì nhau”.

Trịnh Ngữ Yên ngây người nhìn Lưu Hiểu Anh, càng nghe thì biểu cảm càng không được tự nhiên, nói: “Anh Bạch tốt như vậy thì đó là… Điều đương nhiên mà”.

“Cô nói đúng!”, Lưu Hiểu Anh cười, sau đó xoay người rời đi.



Trong nhà giam của nhà họ Trịnh, Mạnh Giai bị xích sắt trói chặt trên tường. Bởi vì hai chân của cô ta bị Bạch Diệc Phi đánh phế nên cô ta ngồi trên đất và hai chân cũng đã được bó bột.

Cô ta bất lực cúi đầu xuống, tóc tai rũ rượi, trông rất thê thảm.

Ở cửa nhà giam có mấy vệ sĩ của nhà họ Trịnh, họ đang đứng nói chuyện với nhau.

“Cô em này trông xinh đấy chứ”.

“Body cũng ok nữa”.

“Hình như là cao thủ cấp 2”.


“Ông đây cả đời chưa được nếm thử mùi vị của cao thủ cấp 2 bao giờ”.

“Ha ha…”.

“Được rồi, được rồi, nói thôi chứ không là phạm tội lớn đấy”.

“Sợ gì chứ? Nếu không phải tại ả ta thì suýt nữa ông Trịnh nhà chúng ta mất mạng rồi. Chúng ta làm thế với ả cũng là báo thù cho ông Trịnh, chắc chắn ông ấy sẽ không trách chúng ta đâu”.

“Ha ha… Nói cũng phải”, họ không kiêng kị gì cứ trêu ghẹo Mạnh Giai, trong mắt đều là vẻ dâm đãng. Đam Mỹ Hài

Nhưng đúng lúc này, một vệ sĩ trong đó đột nhiên bị ăn một cái tát.

“Bốp” một tiếng, trong nhà giam nghe thấy rất rõ.

Tên vệ sĩ ngây người ra, sau đó lấy dao ra xoay người lại, phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp! Kẻ nào dám đánh tao?”

Nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hắn sợ chết khiếp. Mấy người còn lại cũng xoay người lại, nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì tất cả đều im re.

Ban ngày họ tận mắt chứng kiến Bạch Diệc Phi lợi hại như vậy, vì vậy trong mắt họ Bạch Diệc Phi như một vị thần, họ cung kính còn chưa hết nữa ý chứ.

“Anh Bạch!”

“Anh Bạch!”

Mấy người vội đặt dao xuống, khẽ khom người xuống cung kính với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi chỉ quét nhìn họ một cái rồi nói: “Mở cửa ra”.

Một hộ vệ vội lên trước mở cửa, cung kính nói: “Mời anh Bạch vào”.

Bạch Diệc Phi đi vào bên trong, lúc đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại nói với vệ sĩ bị ăn tát kia, hỏi: “Có biết tại sao tôi tát anh không?”

Tên vệ sĩ đó ngây người một lát, sau đó vội đáp: “Xin lỗi anh Bạch, do tôi xấu tính, tôi không nên có ý đồ xấu với cô ta”.

“Không phải chuyện đó”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

“Á?”, vệ sĩ đơ người tại chỗ.

Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Là vì anh không tôn trọng phụ nữ”.

Sau khi nói xong, anh không để ý đến tên vệ sĩ đó mà đi vào trong.

Vệ sĩ sau khi nghe thấy thì lại cúi đầu nói: “Anh Bạch! Xin lỗi, tôi sai rồi”.

Còn Bạch Diệc Phi lúc này đã đi đến trước mặt Mạnh Giai. Cô ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Bạch Diệc Phi ngồi xổm, sau khi nhìn một lượt thì anh giơ tay nắm chặt xích sắt trói trên người cô ta.

“Rắc rắc!”, xích sắt bị cắt đứt.

Mạnh Giai ngơ ngác nhìn anh. Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Chân gãy rồi thì cũng không chạy được, sau này không cần khóa nữa”.

“Vâng!”

Tiếp đó anh khom người bế Mạnh Giai lên. Cô ta thấy thế thì sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, co rúm lại, trong lòng vô cùng sợ hãi. Không biết Bạch Diệc Phi định làm gì với cô ta.

Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đặt cô ta vào trong phòng, chỉ có một chiếc giường.

Sau khi đặt Mạnh Giai xuống, anh đứng dậy nhìn cô ta nói: “Tôi nói lời là giữ lời! Đã đồng ý không giết cô thì sẽ không giết nhưng chỉ có thể bảo đảm là tôi không giết cô thôi”, nói xong anh xoay người rời đi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom