• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 872-874

Chương 872: Một trai một gái

Nói thế nào thì anh cũng là người của nhà họ Bạch, vậy mà có thể tuyệt tình đến như vậy đúng thật khiến người ta lạnh lòng.

Mà bây giờ Bạch Diệc Phi đã có năng lực, Lý Tuyết cũng đã mang thai, thế mà bọn họ vẫn đứng ỷ vào là trưởng bối mà tỏ vẻ kiêu ngạo giống như là đang bố thí.

Sợ rằng người có tính tình tốt đến đâu đi nữa thì trong tình huống này cũng sẽ cảm thấy tức giận.

Bạch Vân Bằng thấy vậy vội vàng nói: "Chú hai, chú đừng tức giận, thật ra ý của nó là …"



Bạch Vân Bằng chưa kịp nói xong thì Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: "Không có ý gì khác, chính là ý vừa nãy đấy".

Ngô Quế Hương ở một bên cũng không nhịn được lên tiếng: "Diệc Phi, đừng nói nữa, khó khăn lắm chú hai mới ra ngoài một chuyến, chú ấy ra ngoài chuyến này là đã nể mặt con rồi".

“Hừ!”, ông hai hừ lạnh một tiếng: “Hai đứa đừng cầu xin cho nó, người hấp tấp nóng nảy, không tôn trọng trưởng bối, không coi ai ra gì như vậy khó mà đảm nhận thân phận người thừa kế nhà họ Bạch. Ta thấy sau này lên kế hoạch khác thì hơn".

Sau khi dứt lời thì sắc mặt của Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương đã thay đổi.



Bạch Diệc Phi không thèm để ý, anh liếc mắt nhìn ông hai này và không khỏi cười lạnh nói: "Ông hai gì chứ? Rõ ràng là già không nên nết!"

“Ông già không nên nết thì đừng trách tôi bất kính với ông", Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Đứa nhỏ là con của tôi và Tuyết Nhi là Tuyết Nhi mang thai mười tháng mới sinh ra được, mấy người hoàn toàn không biết sự vất vả trong đó".

"Cho dù là trưởng bối cũng phải hỏi ý của Tuyết Nhi, trước đây mấy người không quan tâm hỏi han gì, vậy mà bây giờ lại muốn đặt tên cho con của tôi?"

"Còn nữa, ông cho rằng tôi quan tâm kế thừa gia nghiệp nhà họ Bạch sao? Nói cho ông biết, tôi không thèm!"

"Tôi chẳng thèm để ý những người già không nên nết như mấy ông. Cả ngày bày ra bộ dạng như thể người khác nợ tiền ông, nhìn cũng bực mình!"

“Mày!”, ông hai tức đến nỗi hai mắt trợn tròn, run rẩy giơ đôi tay đầy nếp nhăn chỉ vào Bạch Diệc Phi, như thể muốn chửi Bạch Diệc Phi.

Nhưng Bạch Diệc Phi còn chưa nói xong.

Anh cũng giơ tay ra chỉ vào ông hai đó và nói lớn: "Ông nghe kỹ cho tôi, đừng lấy thân phận người thừa kế của nhà họ Bạch ra uy hiếp tôi, vì tôi là con trai của Bạch Vân Bằng. Ngược lại ông nên ăn mừng tôi là con trai của Bạch Vân Bằng, nếu không thì ông căn bản không sống được đến bây giờ đâu!"

Lời này nói ra thì tất cả mọi người đều bị sốc.

Ai nói những lời này ra đều là đại nghịch bất đạo và kiêu căng tột cùng.

Dù sao thì họ đều biết cho dù gia chủ nhà họ Bạch có thể toàn quyền quyết định, nhưng các trưởng bối nhà họ Bạch có quyền lợi phủ định quyết định của gia chủ.

Ý vừa rồi của Bạch Diệc Phi là đang nói cho họ biết, vì có quan hệ huyết thống nên anh mới khoan nhượng họ có thái độ cao ngạo, nếu không thì đã bị anh giết từ lâu rồi.

Ông hai bực tức quát lớn: "Thứ không biết sống chết!"

Ông đang đứng đó thì đột nhiên mắt biến thành màu đỏ tươi, không có gió nhưng mái tóc hoa râm và ống tay áo rộng rãi lại động.

Trên người ông ta hiện ra sát ý cuồn cuộn ngút trời trong phút chốc.

Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi.

Nhưng vào lúc này có một tay đặt lên trên đầu của ông hai.

Trước kia Bạch Diệc Phi vì không thể khống chế được trạng thái cuồng hóa, nên tóc của anh đã biến thành màu tro.

Nhưng lúc này tóc của Bạch Diệc Phi hoàn toàn là màu đen.

Và đôi mắt của anh cũng không đỏ tươi giống như ông hai, vẫn là màu ban đầu, chỉ là đã sáng hơn trước.

Thế nên chính sự thay đổi có thể không để ý này đã làm cho khí thế trên người anh tăng cao mấy cấp bậc liền trong tức khắc.

Bạch Diệc Phi đã chiến thắng Hứa Đạo Trưởng.

Sức mạnh của Bạch Diệc Phi đã đạt đến cấp một.

Cho dù người già 70 tuổi trước mặt này cũng đã từng là một cao thủ, cũng có thể tiến vào trạng thái cuồng hóa.

Nhưng mà làm sao có thể so được với Bạch Diệc Phi của hiện tại

Bạch Diệc Phi chỉ cần giơ một tay ấn nhẹ đỉnh đầu của ông ta, giống như là bấm công tắc khiến khí tức toàn thân ông ta lập tức lộ ra ngoài, màu đỏ tươi trong mắt cũng biến mất theo.

Bạch Vân Bằng bị sốc.

Ngô Quế Hương chết lặng.

Ông hai vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Lúc này vẻ kiêu ngạo trên mặt ông ta không còn nữa, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.

Ông ta có thể cảm nhận được bây giờ thực lực của Bạch Diệc Phi rất lớn mạnh, còn tay mà Bạch Diệc Phi ấn lên ông ta, chỉ cần dùng lực nhẹ thôi cũng có thể bóp nát xương của ông ta.

Nhưng Bạch Diệc Phi không hề làm như vậy mà là buông tay ra.

Anh nhìn ông hai mà nói: "Cút về nhà cũ mà ở đi".

Sau khi ông hai được thả thì suýt nữa không đứng vững, ông ta càng sợ Bạch Diệc Phi hơn.

Nhưng ông ta có chút khó tin, "Chuyện này…làm sao có thể? Làm sao mày có thể mạnh như vậy? Tao...tao là cao thủ cấp hai bậc thấp, sau khi cuồng hóa cũng có thực lực của cấp hai bậc cao…vậy Hứa Đạo Trưởng …"

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này lập tức khinh thường hừ lạnh và nói: "Đừng nói đến ông ta, ông ta còn không đỡ nổi ba chiêu của tôi!"

Trước đây Bạch Diệc Phi tuyệt đối không thể làm được, nhưng bây giờ anh có thực lực đó.

Và nếu đổi lại là trước đây thì những người này chắc chắn sẽ không tin lời Bạch Diệc Phi nói, nhưng bây giờ họ đã tin.

Khí thế mà Bạch Diệc Phi vừa thể hiện ra cùng với phản ứng của ông hai đủ để giải thích tất cả.

Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn về phía cửa phòng sinh, sau đó quay sang nói với Bạch Vân Bằng: "Bố, cho người tiễn ông hai trở về đi".

Bạch Vân Bằng sau đó đã hồi phục sau cú sốc và phấn khích.

Cho dù như nào ông cũng không ngờ được bây giờ Bạch Diệc Phi đã mạnh như vậy.

Khi thực lực của một người mạnh đến một mức nào đó, sự đố kỵ của người khác đối với người đó sẽ biến thành sự kính sợ và thậm chí không có chút tâm tư phản kháng nào cả.

Mà những người có thực lực cũng không để ý đến những thứ mà người khác thèm đỏ mắt.

Lấy ví dụ như gia nghiệp của nhà họ Bạch.

Bây giờ Bạch Diệc Phi không hề quan tâm mình có thể thừa kế nhà họ Bạch hay không, bởi vì anh đã có đủ thực lực, hoàn toàn không cần lo lắng những chuyện này.

Bạch Vân Bằng sắp xếp vài thủ hạ của nhà họ Bạch đỡ ông hai rời đi.

Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên gọi ông ta: "Ông hai".

Cơ thể ông hai cứng ngắc, hơi quay đầu lại nhìn anh.

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: "Người già rồi, sức khỏe cũng không ổn nữa rồi, dưỡng lão trong nhà cũ thì hơn".

"Ông nói xem nếu đi ra ngoài, lỡ như bất cẩn bị xe đụng thì không hay".

Ông hai bực bội một hồi, muốn nổi cơn nhưng không thể không kìm lại, vì ông không mạnh bằng người ta.

Khi tiễn ông hai của mình đi rồi, Bạch Vân Bằng đột nhiên thở dài: "Haizz, cần gì phải vậy chứ?"

Bạch Diệc Phi ngây người nói: "Nỗi khổ Tuyết Nhi không thể chịu suông được".

Vừa nói xong thì đèn trong phòng phẫu thuật phụt tắt.

Cùng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, người bên trong vội vàng báo tin mừng: "Chúc mừng, sản phụ đã hạ sinh thành công một bé trai và một bé gái. Bé gái chào đời muộn hơn 10 phút so với bé trai. Bé trai nặng ba cân một lạng, bé gái nặng ba cân".

Ai cũng rạng rỡ niềm vui khi nghe tin.

Lúc này vợ chồng Lý Cường Đông mới chạy tới và vội vàng quan tâm hỏi: "Tuyết Nhi đâu?"




Lưu Hiểu Anh bước ra và cười nói: "Tuyết Nhi không sao. Ca phẫu thuật rất thành công, để Tuyết Nhi nghỉ ngơi một lúc, đợi đứa nhỏ được xử lý xong thì có thể đưa ra rồi".

"Chúc mừng nhé, sui gia!"

"Cùng vui, cùng vui!"

"Haha …"

Người ở hiện trường ồn ào, ai nấy đều cười vui đến mức không ngậm được miệng.

Bạch Diệc Phi cũng cười ngây ngô ở một bên: “Ha ha…”

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Bạch Diệc Phi đột nhiên vang lên, anh lấy ra thấy là một số lạ nên đã thuận tay cúp máy.

Nhưng ngay sau đó, một tin nhắn đã được gửi tới.

"Bạch Diệc Phi, anh vẫn phải đi miếu Phúc Âm!"

Bạch Diệc Phi lập tức gọi lại, "Nghĩa là sao? Anh là ai?"

Đối phương vẫn dùng máy đổi giọng, "Tôi là ai không quan trọng. Điều quan trọng là nếu anh không đi thì Tần Hoa sẽ gặp nguy hiểm".

Vừa nghe thấy lời này thì vẻ mặt của Bạch Diệc Phi thay đổi đáng kể.

Những người khác vẫn còn đang phấn khởi, không ai để ý tới tình huống của Bạch Diệc Phi, chỉ có Lý Cường Đông chú ý tới: "Có chuyện rồi?"

Bạch Diệc Phi gật đầu, vẻ mặt có chút không tốt.

Chương 873: Sụp đổ

Lý Cường Đông vỗ vai anh: “Đi đi”.

“Nhưng…”, Bạch Diệc Phi rất lo lắng cho Lý Tuyết, hơn nữa anh còn chưa gặp con mình.

Lý Cường Đông biết anh đang lo lắng nên nói: “Yên tâm đi, có bố ở đây rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cắn răng nói: “Vâng, cảm ơn bố”.



Nói xong thì anh rời đi, nhưng Lý Cường Đông đột nhiên nhớ đến điều gì đó: “Ừm, có chuyện này…”

“Dạ?”, Bạch Diệc Phi quay lại.

Lý Cường Đông làm như vô ý hỏi: “Vừa rồi là Lưu Hiểu Anh?”

Lúc trước ông từng gặp Lưu Hiểu anh nhưng vì lần này cô ta đeo khẩu trang làm phẫu thuật nên ông không nhận ra.



Bạch Diệc Phi giật thót, sau đó lập tức đoán ra được hẳn Lý Cường Đông đã biết chuyện giữa anh và cô ta nên hơi chột dạ mà gật đầu.

Lý Cường Đông không nói gì nữa, ông vỗ vai anh: “Con mau đi đi, nhớ cẩn thận. Vợ con của con đang chờ con trở về”.

Bạch Diệc Phi nghiêm túc gật đầu, sau đó rời khỏi bệnh viện.

Anh tự trách mình bởi vợ anh vừa sinh xong mà anh còn chưa đến thăm cô, con cũng không gặp đã rời đi.

Anh không phải là một người chồng mẫu mực.

Nhưng anh cũng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác.

Sau khi Bạch Diệc Phi chạy ra khỏi bệnh viện thì vẫn lái xe của Ngưu Đại, vội vã đến chùa Phúc Âm.

Ngồi đền nằm ở ngoại ô thành phố Bắc Hải, dân cư thưa thớt, xung quanh chỉ có một trại tạm giam cùng một công xưởng.

Bạch Diệc Phi lái xe đến trại tạm giam rồi xuống xe, đi vào chùa Phúc Âm.

Bởi vì chiếc xe này là của Ngưu Đại nên nếu cứ lái thẳng vào thì chuyện anh bắt được anh ta sẽ bị lộ.

Chùa Phúc Âm nằm ở lưng chừng núi, muốn vào thì phải trèo lên bậc thang rất dài. Sau một dãy bậc thang dằng dặc mới đến cổng chính của ngôi chùa. Cánh cửa chùa được tu sửa trông rất hùng vĩ, cũng rất cao, tạo cảm giác trang nghiêm.

Sau khi bước qua cánh cổng thì phải đi qua một rừng cây rồi mới đến phần trung tâm của ngôi đền.

Bạch Diệc Phi bước qua bậc thềm tiến vào khu rừng rồi lập tức phát hiện một người đang khoanh chân ngồi dưới gốc cây.

Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy người này thì cau mày, đồng thời cũng nhận ra chuyện nói qua điện thoại vừa nãy là thật.

Bởi vì người trước mặt anh này là Hứa Đạo Trưởng.

Lúc ở trên đảo Lam, Bạch Diệc Phi đã đánh bại nhưng không giết ông ta mà đưa ông ta cho Tần Hoa để Tần Hoa ngăn ông ta về thủ đô.

Nếu Đạo Trưởng đã bình yên xuất hiện ở đây thì tức là Tần Hoa đã xảy ra chuyện rồi.

Bạch Diệc Phi híp mắt bước tới.

Đạo Trưởng lúc này cũng mở mắt, hai mắt tràn ngập thù hận nhìn anh: “Bạch Diệc Phi!”

Ánh mắt ngoài sự căm hận còn chứa đựng cả vẻ không cam lòng.

Lúc trước, với Đạo Trưởng thì Bạch Diệc Phi chỉ là một con kiến có thể giết chết bất cứ lúc nào, nếu không phải vì kho vàng thì ông ta đã dễ dàng mà giết anh.

Nhưng ông ta không ngờ rằng, lúc quyết đấu người thua lại là mình.

Vì thế ông ta không phục, không cam lòng.

Nhưng ông ta không cam lòng thì có tác dụng gì?

Hiện tại, với Bạch Diệc Phi mà nói thì Đạo Trưởng không đáng để nhắc đến.

“Tần Hoa ở đâu?”, anh chỉ quan tâm vấn đề này.

Đạo Trưởng không trả lời câu hỏi của anh mà từ từ đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Tao không phục!”

Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nếu Tần Hoa không sao thì tôi có thể đánh một trận với ông, đánh đến khi ông phục thì thôi”.

“Còn nếu Tần Hoa đã xảy ra chuyện thì lúc đó cho dù ông có phục hay không, tôi cũng đánh chết ông!”

Đạo Trưởng nghe vậy thì cười độc địa: “Sư phụ nói thiên phú của tao quá mạnh, sợ tao sẽ vì vậy mà phạm lỗi lầm lớn cho nên đã phong tỏa một đường kinh mạch của tao”.

“Vì thế mà tao mới hay phải ngồi thiền, có như vậy mới không khó chịu”.

“Không những vậy, ông ấy còn ngăn cản võ công của tao tiến bộ, vì thế ám kình tích trữ trong cơ thể tao không bằng sư đệ, mà hiện tại…”

“7 ngày trước, đại boss đã cứu tao, giúp tao đả thông đường kinh mạch đó. Bây giờ tao đã là cao thủ cấp 1 rồi”.

“Vì thế, Bạch Diệc Phi, lần này tao sẽ đánh bại mày để mày bò dưới chân tao”.

Đạo Trưởng vừa nói vừa cười gằn.

Bạch Diệc Phi nghe ông ta nói vậy, mặt vẫn vô cảm, thậm chí còn thản nhiên lắc đầu với Đạo Trưởng.

Tiếp đó, tóc của Bạch Diệc Phi trong chớp mắt đã biến thành màu đen, vung nắm đấm về phía Đạo Trưởng.

“Rầm!”

Đạo Trưởng cũng không bất ngờ khi Bạch Diệc Phi ra tay. Ông ta không nhiều lời mà khép 5 ngón tay lại, vươn bàn tay về phía nắm đấm của Bạch Diệc Phi.

Đạo Trưởng đã bước vào hàng ngũ cao thủ cấp 1, sức mạnh quả nhiên vượt xa so với trước đây, Bạch Diệc Phi có thể cảm nhận được rõ ràng ám kình của ông ta đã mạnh hơn nhiều.

Nhưng anh không hề rút lui mà sử dụng bộ quyền pháp Tần Hoa dạy anh.

Lúc trước anh không thể phát lực nhưng hiện tại đã làm được rồi.

“Rầm!”

Sau tiếng động vang dội, Đạo Trưởng bị đánh bật ra như viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, đâm gãy mấy gốc cây phía sau.

“Hộc!”

Lúc dừng lại, Đạo Trưởng phun ra một ngụm máu.

Đạo Trưởng ngã lăn ra đất, nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt kinh ngạc: “Mày… Sao có thể?”

“Rõ ràng tao đã là cao thủ cấp 1 rồi!”

Bạch Diệc Phi chậm rãi bước đến trước mặt ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ông mà cũng là cao thủ cấp 1 ư?”

Đạo Trưởng nghe vậy thì kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

Niềm tin mà ông ta dựng xây lâu nay hoàn toàn sụp đổ vào giờ phút này.

Lúc trước Bạch Diệc Phi muốn đánh nhau với ông ta thì phải tiến vào trạng thái cuồng hóa, nhưng hiện giờ mắt Bạch Diệc Phi không biến thành màu đỏ, tóc cũng không chuyển bạc, hoàn toàn không cần vào trạng thái cuồng hóa cũng có thể nhẹ nhàng đánh bại ông ta.

Thật sự quá dễ dàng, chỉ cần một cú đấm đã hạ gục được ông ta.

Lúc này, Đạo Trưởng cuối cùng cũng ý thức được sự cách biệt giữa hai người, đồng thời mắt ông ta cũng dần dần tràn ngập sự sợ hãi.

Ông ta muốn đứng lên bỏ chạy nhưng chỉ ăn một đấm đã khiến ông ta mất hết sức lực, ông ta chỉ có thể không ngừng bò về sau.

Nhưng…

Thực ra vừa rồi Bạch Diệc Phi đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, chỉ là không giống lúc trước mà thôi.

Bởi vì những gì đã trải qua trước đây khiến anh hiểu ra được rất nhiều điều, đặc biết là lần nhìn thấy trăng máu trên biển đã khiến anh tự do khống chế việc tiến vào trạng thái cuồng hóa mà vẫn duy trì được sự tỉnh táo.

Sau khi trở về, gặp được người bạn cũ trên thuyền, vợ chồng ông Từ trong viện, kể cả những chuyện bi thương mà anh gặp phải cũng khiến suy nghĩ trong anh thay đổi.




Từ đó khiến anh hiểu ra rất nhiều điều, cũng khiến anh sau khi tiến vào trạng thái cuồng hóa thì cách nhìn nhận sự việc cũng khác, vì thế tóc anh sẽ không chuyển bạc, mắt cũng không biến thành màu đỏ.

Nhận thức tăng lên khiến anh hiểu hơn về cổ võ. Chẳng hạn như Tần Hoa mất 20 năm để thành thạo quyền pháp nhưng hiện tại Bạch Diệc Phi lại dễ dàng hiểu được những tinh túy trong đó hơn nữa còn vận dụng nó một cách thành thạo.

Vì thế cho dù Đạo Trưởng cũng tiến bộ nhưng vẫn chẳng là gì với Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi từ cao nhìn xuống ông ta, trông thấy dáng vẻ chật vật của ông ta thì bật cười: “Biết ông bây giờ trông thế nào không?”

“Giống chó chạy đường cùng”.

Nghe vậy, Đạo Trưởng trợn mắt, sau đó không chịu được mà ngã ra đất.

Không phải chỉ vì cơ thể ông ta không chịu được nữa mà còn vì tinh thần ông ta đã sụp đổ.

Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng hai mắt vô hồn thì biết ông ta sau này chỉ còn là đồ vô dụng.

Anh không quan tâm nữa mà đi thẳng về phía ngôi chùa.

Cuối cùng cũng đến được đền chính. Mà đứng ngay cửa là một người mà Bạch Diệc Phi vô cùng quen thuộc – Liễu Chiêu Phong.

Nơi này cách chỗ Đạo Trưởng cả một khu rừng nên Liễu Chiêu Phong hoàn toàn không nhìn thấy cảnh Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng đánh nhau hồi nãy, cũng vì vậy mà Liễu Chiêu Phong lúc này tràn ngập sự tự tin.

“Lại đánh bại Đạo Trưởng, mày cũng có tý tài năng đấy”, Liễu Chiêu Phong cười gằn.

Chương 874: Không xứng

Bạch Diệc Phi đứng lại, lạnh lùng nói: "Lại gặp rồi".

Liễu Chiêu Phong cười khẩy: "Phải đấy, lại gặp".

"Lần trước tao xem nhẹ mày, nhưng hôm nay, tao..."

Gã còn chưa nói dứt câu, Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: "Lần trước tắm còn chưa đủ sao?"



Liễu Chiêu Phong nghe xong, tức điên người: "Con mẹ mày câm miệng!"

"Sao? Nhiều người nhìn thấy mày rơi xuống biển như vậy còn không để cho tao nói à?", Bạch Diệc Phi khinh bỉ nói.

Liễu Chiêu Phong mặt mũi hằm hằm, chỉ thẳng vào Bạch Diệc Phi hét lớn: "Bạch Diệc Phi! Đừng tưởng lần trước thắng tao thì lần này cũng thế, để tao nói cho mày biết, hôm nay chúng ta mới thật sự kết thúc!"

Dứt lời, Liễu Chiêu Phong tung một cú đấm về phía của Bạch Diệc Phi.



Nhưng nắm đấm của gã chẳng những không trúng mục tiêu mà chỉ có thể đánh vào không khí.

Liễu Chiêu Phong sững sờ tại chỗ.

Bạch Diệc Phi vốn đang ở trước mặt chẳng hiểu sao bây giờ lại xuất hiện phía sau lưng gã.

"Kết thúc?", Bạch Diệc Phi chậm rãi nói: "Quả thật đã đến lúc kết thúc rồi".

Liễu Chiêu Phong kinh ngạc quay đầu, trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày..."

Bạch Diệc Phi nhìn khuôn mặt kinh ngạc của gã, không khỏi bật cười thành tiếng: "Mày trước kia còn luôn miệng nói chúng ta là kẻ thù, nhưng hiện tại theo tao thấy, mày không xứng làm kẻ thù của tao chút nào!"

Vẻ mặt khinh bỉ cùng lời nói giễu cợt của Bạch Diệc Phi làm cho Liễu Chiêu Phong cảm thấy mình bị sỉ nhục, vì vậy gã tức vô cùng phẫn nộ.

"Mẹ! Ông giết chết mày!"

Liễu Chiêu Phong trực tiếp bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi, nhưng vừa mới tấn công đã bị một sức mạnh cực lớn đánh trúng, sau đó cả người bay ra bên ngoài.

"Bịch!"

Bạch Diệc Phi ra tay một cách thần sầu, thần không biết quỷ không hay, gã căn bản chẳng kịp nhìn rõ, sức mạnh kinh người ập đến khiến cho người ta khó lòng chịu đựng nổi.

Liễu Chiêu Phong sau khi bay ra ngoài, đập vào mấy cành cây rồi mới rơi xuống đất.

"Phụt!"

Liễu Chiêu Phong phun ra một búng máu lớn, cả người cứ như bị nghiền cho ra bã, đau đến mức chết đi sống lại.

Trong mắt của gã tràn đầy sự sợ hãi.

Trước đây, Liễu Chiêu Phong vẫn còn chắc như đinh đóng cột rằng mình có thể đánh bại Bạch Diệc Phi.

Nhưng, chẳng được bao lâu?

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Bạch Diệc Phi đã tiến bộ không ngừng, hơn nữa còn vượt qua cả gã.

Lần trước ở trên biển, có thể nói là gã đã quá xem thường Bạch Diệc Phi.

Mà lần này không thể đổ lỗi cho cái gì, bởi vì thực sự cách biệt quá lớn, sự thật rõ mười mươi chẳng còn đường chối cãi.

Quả thật đúng như lời Bạch Diệc Phi nói, gã không xứng làm kẻ thù của anh.

Liễu Chiêu Phong không thể tin nổi, gã giãy dụa muốn đứng lên nhưng toàn thân ê ẩm khiến gã không đứng dậy được, chỉ có thể ôm lấy ngực, ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi, hỏi: "Sao có thể?"

"Sao mày có thể trở nên lợi hại như vậy?"

"Sư phụ từng nói, mày không có thiên phú bằng tao! Tao mới là người có tài năng thiên bẩm!"

"Tại sao?"

Liễu Chiêu Phong hét lên.

Bạch Diệc Phi vẻ mặt lạnh lùng, tiến lên phía trước hai bước, hờ hững nhìn gã nói: "Con người đều có điểm xấu".

"Cái gì?", câu nói không đầu không đuôi khiến cho Liễu Chiêu Phong cực kỳ sửng sốt: "Mày có ý gì?"

Giọng điệu của Bạch Diệc Phi vẫn lạnh lùng như cũ: "Con người chúng ta đều có những điểm xấu, cho dù là người tốt cũng sẽ có một số mặt xấu, nhưng điểm xấu của người đó rất ít nên có thể bỏ qua".

"Nhưng nếu điểm xấu của người đó được khuếch đại hết mức, như vậy người đó sẽ trở thành một người xấu, mà không chuyện ác nào không làm".

"Kẻ không có bất kỳ sự đồng cảm nào với mọi người xung quanh thì đương nhiên kẻ đó cũng sẽ không cảm nhận được mọi thứ xung quanh".

"Bản thân mày đúng là có thiên phú nhưng thiên phú của con người có giới hạn, khi thiên phú của mày đạt tới cực hạn, mày muốn tiến bộ nữa cũng không được".

"Mà mày hiện tại cũng như vậy, thiên phú của mày đã đạt đến cực hạn".

"Cho nên mày tuổi gì mà đòi so sánh với tao?"

Liễu Chiêu Phong ngây người ra.

Đối với những lời của Bạch Diệc Phi, dường như gã chỗ hiểu chỗ không cho nên nhất thời không biết nói cái gì.

Bạch Diệc Phi cho rằng đây hoàn toàn dựa vào cảm nhận của chính mình, có thể hiểu được hay không lại là chuyện của gã.

"Bạch Diệc Phi!", Liễu Chiêu Phong suy nghĩ không thông nên có chút tức giận: "Rốt cuộc mày có ý gì?"

Bạch Diệc Phi thản nhiên nhìn gã nói: "Đáng lẽ nên kết thúc với mày, nhưng hai đứa con của tao vừa mới chào đời, tao còn phải chạy về nhìn bảo bối của tao, hôm nay tao tạm tha cho mày".

Nói xong, anh liền bước vào ngôi chùa.

Đi qua một cái sân là tới phòng khách của ngôi chùa.

Có ba người ở trong phòng khách.

Mạnh Kình ngồi trên đệm nghịch điện thoại, Kỳ Kỳ đang ngẩn ngơ, còn Lương Vĩ Siêu lại dựa lưng vào cột lớn không biết đang suy nghĩ gì hay đang nhìn tượng phật.

Không ngoài dự đoán của Bạch Diệc Phi.

Lúc này Mạnh Kình mới cất điện thoại, ngẩng đầu nói với Bạch Diệc Phi: "Huyết thống nhà họ Bạch quả thật đặc biệt, chẳng trách bọn họ đều thích anh".

Bọn họ mà trong lời anh ta đề cập đến chính là Tử Y và Tân Thu.

"Anh xem, anh lúc trước rõ ràng sắp chết, nhưng chẳng mấy chốc có thể hồi phục được?"

Bạch Diệc Phi liếc nhìn Mạnh Kình, anh không dám cam đoan có thể một mình đánh bại được Mạnh Kình, huống hồ nơi này còn có Lương Vĩ Siêu.

Trong lòng Bạch Diệc Phi có chút không chắc chắn, nhưng anh vẫn hỏi: "Tần Hoa đâu?"

"Ơ kìa!", Mạnh Kình đứng dậy, cười nhạo: "Đi đâu mà vội mà vàng?"

"Không, tôi rất sốt ruột", Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói.

Mạnh Kình dừng lại một lát, sau đó lại mỉm cưởi, tiến hai bước tới gần anh, vỗ vai anh nói: "Vậy cũng không còn cách nào, nơi này chỉ có thể vào chứ không có đường ra".

Nói xong, anh ta lùi về phía sau mấy bước, trên mặt vẫn mang theo ý cười: "Nếu phải chết thì cũng nên biết tại sao mình chết có phải không? Chúng ta từ từ nói".

Bạch Diệc Phi chẳng thèm để tâm lời nói của Mạnh Kình, vẻ mặt anh cũng không hề biến sắc, thậm chí anh còn lấy ra một điếu thuốc, sau đó nói: "Vậy thì bắt đầu đi".

Bạch Diệc Phi trước giờ suy nghĩ không thông, cuối cùng lúc này cũng hiểu rõ.

"Kho vàng vẫn luôn tồn tại, không ai biết nó có từ thời nào, thậm chí còn chẳng biết ai là người canh giữ".

"Mà thiên hạ này có tất cả năm kho vàng, chỉ cần có một trong số đó, nắm giữ thiên hạ dễ như trở bàn tay".

"Nhưng, cho tới sau này chúng ta mới biết rõ, không phải nắm giữ một trong số đó mà chính là nắm giữ kho vàng đầu tiên".

"Giá trị của kho vàng đầu tiên lớn hơn gấp mười lần so với giá trị của bốn kho vàng còn lại".

Mạnh Kình nhẹ nhàng kể lại đầu đuôi câu chuyện, còn Lương Vĩ Siêu vẫn dựa vào cột, chăm chú lắng nghe.




Còn Kỳ Kỳ từ đầu đến cuối chẳng có phản ứng gì, vẫn đang ngẩn người.

Bạch Diệc Phi nghe xong liền nói tiếp: "Vì vậy, ngay từ đầu các anh đã nhắm tới kho vàng số một".

"Nhưng kho vàng số một có hai người canh giữ, hơn nữa thực lực của họ đều mạnh hơn tất cả các anh, các anh không thể bứt dây động rừng cho nên mới bày ra một kế rất phức tạp để họ nghĩ rằng các anh chỉ muốn chiếm kho vàng số 3".

Mạnh Kình gật đầu cười: "Đúng vậy, Tử Y và Tân Thu mà liên thủ với nhau, không ai có thể là đối thủ của họ".

"Kể cả có tách hai người đó, muốn đánh một người trong số họ cũng khó như lên trời".

Bạch Diệc Phi nghe vậy có chút hiếu kỳ: "Các anh làm như vậy thì có tác dụng gì đâu? Coi như tách hai người họ ra chẳng phải cũng vô dụng sao?"

"Không hẳn?", Mạnh Kình bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó thay đổi giọng điệu: "Nhưng, không cần biết có thành công hay không, vẫn nên thử một lần, nhỡ thành công thì sao?"

Bạch Diệc Phi nghe xong không khỏi cau mày, sau đó rít một hơi, cúi đầu bấm các ngón tay.

Mạnh Kình nhìn thấy anh như thế, nghĩ tới chuyện anh ta sắp kể phải có người lắng nghe cho nên anh ta ho khan hai tiếng nói: "Chăm chú nghe đi, chớ có phân tâm".

Bạch Diệc Phi vẫn cúi đầu bấm các ngón tay: "Đừng có làm phiền tôi đang đếm số".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom