• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (19 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 833-838

Chương 833: Chủ tịch cứ căn dặn ạ!

Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Con và Đạo Trưởng đã đấu với nhau, mặc dù không cùng một cấp bậc, nhưng con có thể nhìn thấy ông ta ra đòn như thế nào”.

“Thật là tuyệt vời!”, Tử Y rất phấn khích.

Hưng phấn một hồi lâu, Tử Y vỗ vai Bạch Diệc Phi nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu, vả lại tôi có thể dạy câu một chiêu đặc biệt để kiềm chế hắn ta”.

...



Cùng lúc đó, tại tòa nhà của nhà họ Triệu ở khu số 3 đảo Lam.

Trong phòng khách, Đạo Trưởng đang ngồi trên sô pha, mà người đang cung kính đứng phía sau ông ta là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Hạc.

Vốn dĩ gia chủ nhà họ Triệu là Triệu Quát, nhưng sau khi biết con trai mình bị chém chết thì không lâu sau đó cũng đau buồn mà qua đời, mà Triệu Hạc là em trai của ông ta.

Thời gian Triệu Hạc trở thành gia chủ không dài, thế nên rất tôn trọng liên minh doanh nghiệp và Đạo Trưởng, căn bản là chỉ đâu đánh đấy.



Đạo Trưởng nhàn nhạt nói: “Một tháng nữa tôi sẽ có trận đấu với Bạch Diệc Phi, với tính cách của hắn ta, đề ra điều kiện này không có lợi ích gì với hắn, chắc hẳn có mục đích khác”.

Triệu Hạc nghe vậy liền nhanh chóng nói: “Xin chủ tịch cứ yên tôi, Bạch Diệc Phi giết chết cháu trai tôi, là kẻ thù của nhà họ Triệu, bất kể là làm gì, ông cứ dặn dò!”

Đạo Trưởng liếc nhìn Triệu Hạc gầy yếu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, theo ông ta, Triệu Hạc cũng giống như Hồng Phạm, không có đầu óc.

Tuy nhiên ông ta che giấu rất tốt thái độ khinh thường của mình, thờ ơ nói: “Tôi đoán, mục tiêu tiếp theo của hắn ta sẽ là khu số 3!”

Tuy nhiên Đạo Trưởng không chắc chắn lắm, bởi vì ông ta đã nghe qua những chuyện trước đây của Bạch Diệc Phi, ví dụ như chuyện anh giết Tùng Vưu Duy, cả chuyện ông ta tự mình chứng kiến cảnh nhà họ Hồng bị tiêu diệt.

Anh đều dùng những thủ đoạn giống nhau, làm người khác nghĩ rằng mình biết anh sẽ làm gì, kết quả anh lại hoạt động bí mật và làm ngược lại.

Thế nên, Đạo Trưởng bây giờ có chút không dám khẳng định, Bạch Diệc Phi rốt cuộc muốn giở trò gì.

Đạo Trưởng trầm giọng nói: “Bất kể hắn muốn làm gì, nói chung nhất định sẽ tấn công những khu khác, thế nên chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước để chiếm được lợi thế”.

“Trận quyết đấu một tháng sau, mai phục trước bãi khai thác gỗ, mang theo thuốc nổ, nhất định phải phòng bị tốt, không được để hắn sống sót mà đi ra ngoài”.

“Ngoài ra, đám thủ hạ của ông cũng phải chú ý”.

Triệu Hạc lập tức gật đầu nói: “Chủ tịch cứ yên tâm, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó không cần biết là bao nhiêu người, không một tên nào có thể chạy thoát!”

Đạo Trưởng gật đầu.

Một lúc sau, Triệu Hạc có chút khó hiểu hỏi: “Nhưng mà chỉ có một tên Bạch Diệc Phi tầm thường ấy, sao chủ tịch lại coi trọng hắn như vậy?”

Nghe vậy, Đạo Trưởng không khỏi chế nhạo, quả nhiên giống hệt với Hồng Phạm.

Ngu đần!

“Người lần trước khinh thường Bạch Diệc Phi là Hồng Phạm”, Đạo Trưởng nhàn nhạt nói, coi như là nhắc nhở ông ta đừng khinh địch, không thì cuối cùng cũng sẽ chết không kịp ngáp.

Nhưng Triệu Hạc lại cảm thấy mình mạnh hơn Hồng Phạm, cười nói: “Chủ tịch, ông đừng lo lắng, nhà họ Triệu chúng tôi không phải họ Hồng, nhà họ Hồng tự mình không có não, tôi không phải là ông ta”.

Đạo Trưởng nghe đến đây thì có chút không nói nên lời, đúng là một lũ ngu, có nói gì đi nữa thì vẫn cứ cho là mình đúng.

Đúng lúc này, một người nhà họ Triệu chạy vào báo cáo: “Gia chủ, có hai người bên ngoài muốn gặp ông”.

“Ai?”, Triệu Hạc hỏi.

Tên thuộc hạ lập tức trả lời: “Bọn họ nói là đến để giúp ông”.

Triệu Hạc có chút kì quái, sau đó liếc nhìn Đạo Trưởng, Đạo Trưởng gật đầu với ông ta, đứng dậy đi sang căn phòng nhỏ bên cạnh.

Sau đó Triệu Hạc hừ lạnh: “Khẩu khí lớn như vậy à, cho bọn họ vào, tôi muốn xem xem họ có bản lĩnh thế nào”.

Thế rồi một nam một nữ bước vào, người đàn ông đẹp trai còn phụ nữ thì xinh đẹp.

Người đàn ông mặc quần áo bình rộng rãi thoải mái, người phụ nữ mặc áo phông và quần jean gọn gàng.

Sau khi Triệu Hạc nhìn thấy hai người bọn họ, không khỏi nhíu mày, khinh thường nói: “Hai người trẻ tuổi, nói chuyện cũng lớn lối quá đi”.

Người phụ nữ liếc Triệu Hạc một cái, lạnh lùng nói: “Nhà họ Triệu dù gì cũng là người phụ trách khu vực số 3, lại tiếp khách bằng thái độ này sao?”

Đứng phía sau Triệu Hạc là quản gia nhà họ Triệu, nghe vậy không khỏi thốt lên: “Ai cho các người dũng khí nói ra câu này?”

Triệu Hạc không hề quan tâm, ngược lại còn cười nói: “Đi chuẩn bị trà, để cho hai người trẻ tuổi này ngồi xuống trước đã”.

Mặc dù nói như vậy, nhưng biểu hiện và thái độ của ông ta vẫn đầy vẻ khinh thường.

Hai người kia thấy vậy cũng không nói nhiều, ngồi trên ghế sô pha, sau đó người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Tôi tên là Tùng Lệ Nhã”.

Triệu Hạc gật đầu mà không có phản ứng gì.

Bởi vì theo ông ta, hai người này không có gì đáng sợ cả.

Thay vào đó, Đạo Trưởng ở căn phòng nhỏ bên cạnh vô cùng kinh ngạc, Tùng Lệ Nhã là người đại diện cho nhà họ Tùng, bây giờ nhà họ Tùng cũng tham gia vào việc này, vậy thì...

Trong phòng khác, Tùng Lệ Nhã thờ ơ nói: “Chúng tôi đến đây là để giúp đỡ!”

“Nhà họ Tùng chúng tôi có thể hỗ trợ về hỏa lực, đồng thời phái cao thủ đi ám sát Bạch Diệc Phi, ngoài ra, trước ngày quyết đấu một ngày, chúng tôi sẽ có một kế hoạch, kế hoạch này sẽ là một đòn nặng nề giáng vào tinh thần của hắn ta”.

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Hạc có chút khó coi, nhìn chằm chằm vào Tùng Lệ Nhã hỏi: “Sao cô biết chúng tôi muốn đối phó với Bạch Diệc Phi?”

“Ông cảm thấy hắn ta chỉ đổi khu số 4 thành thành phố Triều Dương thôi sao?”, Tùng Lệ Nhã hỏi ngược lại.

Triệu Hạc không nói gì nữa.

Tùng Lệ Nhã lại nói tiếp: “Nếu tôi không đoán nhầm thì trận quyết đấu giữa hắn ta và Đạo Trưởng cũng là ngày diễn ra cuộc san bằng khu số 3”.

Triệu Hạc hỏi: “Sao cô biết Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng sẽ quyết chiến?”

Tùng Lệ Nhã không khỏi chế nhạo cười một tiếng: “Tôi đã nói tên của tôi rồi, tôi họ Tùng, đại diện cho nhà họ Tùng, chỉ cần tôi muốn biết, không có gì là không thể”.

“Nhà họ Tùng?”, Triệu Hạc nghe xong thì khinh thường: “Giọng điệu cũng không nhỏ nhỉ, nhà họ Tùng ở đâu thế?”

Tùng Lệ Nhã nhìn ông ta nhàn nhạt nói: “Nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc ở thủ đô”.

Triệu Hạc nghe thấy thấy câu này liền trợn to hai mắt, bất giác nuốt nước bọt, lúc này cuối cùng cũng ý thức được thân phận của đối phương.

Sau đó ông ta lập tức đứng dậy, cúi đầu nói: “Đại tiểu thư thứ lỗi, tôi không biết cô lại là người của nhà họ Tùng, tôi...”

Mặc dù đảo Lam thuộc về liên minh doanh nghiệp thủ đô, nhưng nói cho cùng thì hiện tại, bốn gia tộc này vẫn đang tranh giành quyền quản lý của đảo, vì vậy mà các gia tộc đó mới nể mặt liên minh doanh nghiệp.

Nói cách khác, bốn gia tộc lớn cũng có mức độ uy tín nhất định ở đây.

Tùng Lệ Nhã vẻ mặt vô cảm nói: “Ngồi đi, tôi không để ý đâu”.

Triệu Hạc lúc này mới thẳng người, ngồi xuống ghế, lau mồ hôi trên trán, sau đó kêu quản gia: “Còn không mang trà lên à?”

Tùng Lệ Nhã giơ tay nói: “Không cần nữa, tôi chỉ muốn đến thông báo với ông rằng nhà họ Tùng sẽ giúp ông, thế nên ông phải tự mình nắm lấy cơ hội”.

“Để chứng minh những lời tôi nói, trước tiên ông có thể xem chúng tôi sẽ khiến Bạch Diệc Phi chịu một đòn tâm lý nặng nề như thế nào”.

...

Trong kho vàng, Bạch Diệc Phi đang được Tử Y và Tần Hoa huấn luyện đặc biệt.

Kể từ khi Tử Y biết Bạch Diệc Phi khó thể tự do ra vào trạng thái cuồng hóa, cô ta đã rất phấn khích, bởi vì Bạch Diệc Phi trong trạng thái đó có tài năng rất cao, nhận thức cực tốt, thế nên cô ta nóng lòng muốn truyền lại tất cả những tuyệt kĩ của mình cho anh.

Tử Y nói: “Mười ngày tôi dạy cậu một tuyệt kĩ, một tháng sẽ học được 3 chiêu”.

Tuy nhiên, khả năng lĩnh hội của Bạch Diệc Phi vượt quá sự mong đợi của cô ta.

Một tuyệt kĩ chỉ dùng 5 ngày đã học xong.

Trong một tháng này, Bạch Diệc Phi đã học được 6 chiêu tuyệt kĩ khác nhau.




Còn về Tần Hoa, anh ta dạy cho Bạch Diệc Phi kĩ thuật quyền anh đặc biệt.

Phương pháp đánh này có phần giống với đấm bốc, nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Bởi vì kung fu của Tần Hoa dùng để thực chiến nên không thể học nhanh, đó là một loại kung fu tích lỹ theo thời gian.

Cũng như việc Tần Hoa đã bắt đầu học võ từ năm 5 tuổi vậy.

Bạch Diệc Phi lúc đầu không tin, tập theo phương pháp mà Tần Hoa đã dạy, nhưng khi đấm xong, anh cảm thấy dường như bị vật gì đó chặn lại, không ra hết sức được.

Lúc này anh mới thật sự tin, sau đó cũng chỉ có thể từ từ luyện tập.

...

Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là ngày thứ 29, chỉ còn một ngày nữa là đến thời hạn quyết đấu đã hẹn.

Sau khi huấn luyện lâu như vậy, Tử Y và Tần Hoa định cho Bạch Diệc Phi nghỉ ngơi một chút.

Bạch Diệc Phi cũng không phản đối, một tháng này anh đã học được rất nhiều, càng thêm tự tin có thể đánh bại được Đạo Trưởng.

Khi Bạch Diệc Phi chuẩn bị đi nghỉ, Tử Y đột nhiên đi tới gần anh, ôm anh một cái rồi vòng tay qua cổ anh.

Chương 834: Cô ấy buồn lắm phải không?

Bạch Diệc Phi ngây người tại chỗ.

Đây là muốn làm gì?

Lúc anh còn đang nghi hoặc không hiểu thì Tử Y cười mà nói: "Đồ đệ, nếu như ngày mai cậu đánh thắng tên Đạo Trưởng, có thể đồng ý với tôi một việc không?"

"Chuyện...chuyện gì?", Bạch Diệc Phi thoáng ngẩn người: "Sư phụ, có việc gì người cứ nói đi".



Tử Y cười ha ha đáp: “Lúc cậu đánh thắng Đạo Trưởng, hãy lớn tiếng kêu lên, tôi là đồ đệ của Tử Y, thế nào?”

Bạch Diệc Phi: “...”

“Chỉ như vậy thôi sao?”

“Đúng vậy, chỉ có vậy thôi!”



Bạch Diệc Phi không biết phải nói thế nào: “Sư phụ, người không nghĩ la lên như thế rất ngu ngốc sao?"

“Ngu ngốc chỗ nào, rõ ràng là rất ngầu mà!”

Bạch Diệc Phi bỗng nhiên có chút đau đầu, sau đó tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười!

Lúc này, điện thoại của Tần Hoa vang lên.

Sau khi Tần Hoa nghe điện thì ngẩn người trong giây lát, sau đó đưa cho Bạch Diệc Phi: “Tìm cậu đó”.

Bạch Diệc Phi nhận điện thoại, mới phát hiện là Lý Tuyết gọi video tới.

Anh đã lâu không gặp Lý Tuyết, tâm trạng có chút kích động, mới mở video.

Tử Y thấy vậy, thả lỏng Bạch Diệc Phi để anh một mình.

Bạch Diệc Phi nhìn người mà anh vẫn nhớ tới bấy lâu nay xuất hiện trong video, nhưng, tại sao sắc mặt Lý Tuyết dường như tiều tụy?

Bạch Diệc Phi còn chưa lên tiếng, Lý Tuyết đã mở lời trước: “Cô ấy rất buồn phải không?”

Sắc mặt Lý Tuyết mặc dù hốc hác, nhưng vẫn có phần tròn trịa hơn trước.

“Cô ấy có phải là rất buồn không?”, Lý Tuyết lại hỏi một lần nữa.

Bạch Diệc Phi có chút mù mờ: “Vợ à, em đang nói ai vậy?”

Lý Tuyết thấy Bạch Diệc Phi không có lời nào để nói, nhưng ánh mắt nhìn anh toát ra chút buồn khổ, hơn nữa dường như còn lộ ra ý tứ khác.

Lý Tuyết như vậy khiến Bạch Diệc Phi có chút khủng hoảng: “Vợ à, em làm sao vậy?”

Song Lý Tuyết nhẹ giọng nói: “Anh có biết Hiểu Anh sảy thai rồi không?”

Bạch Diệc Phi ngẩn ra: “Cô ta không phải là đã...”

Không phải là đã chết rồi sao?

Bạch Diệc Phi không dám nói, bởi anh không chắc chắn, cũng không muốn loại kết quả này.

Lý Tuyết ở đầu video bên kia bình đạm nói: “Đứa bé là của anh”.

Bạch Diệc Phi mông lung.

Lý Tuyết mỉm cười nói: “Không sao, em có thể hiểu được”.

Nụ cười của Lý Tuyết thật đẹp, nhưng lại rất bi thương.

Bạch Diệc Phi cả người ngẩn ra, chuyện này sao có thể?

Lý Tuyết nói cô ấy có thể hiểu, là hiểu cái gì?

Hiểu chuyện anh một mình ở trên đảo Lam, không chịu được mà đi tìm người khác sao?

Không, không phải như vậy!

Bạch Diệc Phi không khỏi lắc đầu, có chút hụt hẫng, không biết nên giải thích như thế nào: “Không, không phải vậy, anh không phải là loại người đó, vợ à, có phải em nghe nhầm rồi không?”

Lý Tuyết vẫn cười, nhưng nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: “Em không muốn mình ích kỉ như vậy”.

“Không phải như vậy, vợ ơi, em nhất định là hiểu lầm rồi”, Bạch Diệc Phi vội vã nói: “Anh không có...”

Đột nhiên, anh nhớ tới trước lúc Lưu Hiểu Anh rời đi đã không nói lời nào, còn có bầu không khí quái dị giữa bọn họ, làm cho Bạch Diệc Phi đột nhiên không nói được gì nữa.

Lẽ nào buổi tối hôm đó thật sự phát sinh chuyện gì sao?

Lý Tuyết dường như muốn nói gì đó, nhưng cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra.

Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn thấy Ngô Quế Hương xông vào phòng, cướp lấy điện thoại và hét lên: “Bạch Diệc Phi, đồ khốn nạn này!”

Ngô Quế Hương bởi vì cảm thấy tội lỗi nên luôn đối xử với Bạch Diệc Phi rất cẩn thận, lần này không do dự mà hét lên với anh, đủ hiểu bà đã thất vọng với Bạch Diệc Phi dường nào.

Bạch Diệc Phi sững sờ.

Video đã bị tắt đi.

Thủ đô, tại nhà họ Bạch, trong căn phòng của Lý Tuyết, cô cúi đầu nhỏ giọng khóc.

Ngô Quế Hương thấy vậy thì rất đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô và nói: “Con đừng buồn nữa, đợi thằng nhóc ấy về mẹ sẽ giúp con đánh cho nó một trận!”

“Vâng...”, Lý Tuyết nghe vậy thì không kìm được mà nhào vào lòng Ngô Quế Hương khóc lớn.

Ngô Quế Hương vẫn vô nhẹ vào lưng Lý Tuyết, hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn an ủi cô: “Con là một đứa bé ngoan, đừng khóc nữa, bây giờ con đang có thai, như vậy không tốt cho sức khỏe, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ làm chủ cho con”.

Lý Tuyết vừa khóc vừa nói: “Mẹ, thật ra con sớm đã biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, con có thể hiểu được, nhưng trong lòng con vẫn thấy rất buồn...”

Ngô Quế Hương không kìm được nước mắt khi nghe những lời này, cùng là phụ nữ, sao có thể không hiểu tâm trạng của cô chứ?

...

Trong kho vàng, Bạch Diệc Phi vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.

Anh thế nào cũng không hiểu được.

Lưu Hiểu Anh không phải chết rồi sao? Tại sao Lý Tuyết lại chắc chắn rằng cô ta đang mang thai đứa con của anh?

Nghĩ lại thì bộ dạng vừa rồi của Lý Tuyết, cô ấy chắc chắn đang rất đau lòng.

Trái tim Bạch Diệc Phi như đông cứng lại.

Nhưng anh cũng không thể nhớ được đêm đó rốt cuộc đã làm những gì, bây giờ thứ duy nhất có thể nhớ đó là Lưu Hiểu Anh đã ở trước mặt anh.

Bạch Diệc Phi bây giờ rất bối rối.

Lúc này, Tần Hoa đột nhiên lên tiếng: “Việc này có chút không đúng”.

Bạch Diệc Phi trầm mặc không nói gì.

Tần Hoa trầm giọng nói: “Cậu nghĩ kĩ lại xem, Tuyết Nhi sao có thể biết được chuyện này? Là ai đã nói với cô ấy, đến cậu còn không biết, cô ấy làm thế nào mà biết được?”

Bạch Diệc Phi giương mắt nhìn Tần Hoa, dường như có chút phản ứng, lại dường như không có phản ứng gì.

Tần Hoa tiếp tục nói: “Đây có lẽ là một âm mưu chống lại câu, bọn họ biết ngày mai cậu sẽ quyết đấu với Đạo Trưởng, cố ý kích thích cậu”.

“Vả lại người đứng sau chyện này hẳn biết rõ sự tình hơn chúng ta, thậm chí còn hiểu rõ hơn bản thân Lưu Hiểu Anh nữa”.

Tuy nhiên, dù biết đây lầ một âm mưu, Bạch Diệc Phi vẫn không giữ được bình tĩnh.

Bạch Diệc Phi đột nhiên xông vào phòng Từ Lãng, túm lấy cổ áo anh ta, quát lớn: “Con mẹ nó, có phải tất cả mọi người đều biết hết rồi, chỉ có mình tôi là không biết đúng không? Tại sao lại phải giấu tôi?”

Từ Lãng đột ngột bị túm lấy thì ngây ra, sau đó tức giận nói: “Anh điên à? Chúng tôi giấu anh chuyện gì?”

Bạch Diệc Phi hét lên: “Mẹ kiếp, Lưu Hiểu Anh có phải vẫn còn sống không? Phải vậy không?”

Từ Lãng lập tức sững sờ.

Bạch Diệc Phi lại gầm lên: “Nói đi”.

Từ Lãng thấy vậy thì cũng không giận nữa, vỗ vai Bạch Diệc Phi và nói: “Anh bình tĩnh một chút được không?”




Bạch Diệc Phi không bình tĩnh lại mà còn hét lớn hơn: “Lưu Hiểu Anh có thai ới tôi, bị sảy thai rôi, Tuyết Nhi cũng biết chuyện này, anh bảo tôi trấn tĩnh kiểu gì?”

“Sao Tuyết Nhi lại biết được”, Từ Lãng giật mình.

Bạch Diệc Phi lại hét lên: “Con mẹ nó làm sao mà tôi biết được”.

Từ Lãng khẽ cau mày, sau cùng nói: “Bạch Diệc Phi, chúng tôi đều là vì muốn tốt cho anh”.

“Anh và Tuyết Nhi khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, tất cả chúng tôi đều hiểu”.

“Hôm đó Lưu Hiểu Anh chặn giúp anh một đòn, mặc dù Hồng Quân đã thu lại ám kình, nhưng lại đụng trúng vào bụng cô ta”.

“Lúc chúng tôi đến thì cô ta vẫn còn tỉnh táo, cô ta dặn chúng tôi đừng nói cho anh biết, cô ta nói mình đi giải khuây một thời gian, để anh tưởng rằng cô ta đã chết rồi”.

“Cô ta nói cô ta biết anh rất khó xử, cũng biết trong lòng anh, Lý Tuyết là quan trọng nhất”.

“Cô ta không muốn làm anh khó xử”.

Bạch Diệc Phi buông Từ Lãng ra, cúi đầu trầm mặc không nói gì.

Chương 835: Trước giờ quyết đấu

Từ Lãng lại thở dài nói: “Lúc cô ta rời đi Lương Ngọc còn hỏi cô ta có cảm thấy uất ức không?”

“Cô ta nói không hề bởi yêu một người quá sâu đậm cũng là một loại dày vò”.

Bạch Diệc Phi lại cảm thấy nghi hoặc: “Lương Ngọc cũng ở trên đảo?”

Từ Lãng gật đầu, trả lời: “Cô ấy bảo là sư phụ các cậu phái cô ấy đến”.



Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cau mày, đột nhiên nghĩ đến gì đó vì thế đi tìm Tử Y rồi hỏi cô ta: “Sư phụ phái Lương Ngọc đến à?”

“Tiểu Ngọc?”, Tử Y có hơi ngạc nhiên mà lắc đầu: “Không, lần trước sau khi trở về thì tôi không gặp nó nữa. Tôi còn không biết bây giờ nó đang ở đâu”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì biểu cảm thay đổi: “Nguy rồi!”

Trong chớp mắt, anh đã chạy ra khỏi kho vàng, vừa đi vừa điều khiển bản thân mình tiến vào trạng thái đó, mái tóc dần chuyển sang màu trắng, đôi mắt hiện ra ánh đỏ.



Sau đó anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành phố Triều Dương.

Khi những người khác đuổi đến thì đã không thấy Bạch Diệc Phi đâu nữa.

Trời còn chưa sáng Bạch Diệc Phi đã chạy đến tòa nhà ở Triều Dương, sau đó đến trước phòng Trương Hoa Bân rồi gõ mạnh cửa.

“Cốc, cốc, cốc!”

Trương Hoa Bân bị tiếng gõ cửa làm cho giật mình tỉnh lại. Anh ta lập tức xuống giường đi mở cửa, thấy Bạch Diệc Phi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn anh ta thì ngây ra hỏi: “Làm… Làm sao vậy?”

Bạch Diệc Phi vừa thở dốc vừa nói: “Mau đưa tôi đi tìm Lưu Hiểu Anh!”

Trương Hoa Bân vô thức mà cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Bạch Diệc Phi không kịp giải thích mà tóm lấy cổ tay anh ta rồi lôi đi: “Mau đưa tôi đi!”

Thấy Bạch Diệc Phi vội như vậy Trương Hoa Bân cũng không hỏi nhiều nữa. Anh ta đưa anh đến chỗ đối diện tòa nhà mà bọn họ ở.

Nhưng khi bọn họ đến phòng Lưu Hiểu Anh thì phát hiện ra không còn ai nữa.

Trương Hoa Bân bật đèn, thiết kế trong phòng rất đơn giản, trông cũng sạch sẽ, gọn gàng.

Trên đầu giường có vài lọ thuốc nhỏ, bên dưới chúng có đặt một tờ giấy.

Trên đó viết.

“Sư phụ, đoạn thời gian trước đây từng là khoảng thời gian vui vẻ nhất của con, đến tận hôm nay vẫn khiến con hoài niệm. Trong vòng một tháng, nếu người không đến thì cô ta nhất định phải chết!”

Nét chữ trên giấy không phải của Lưu Hiểu Anh vậy thì chỉ có thể là của Lương Ngọc.

Lương Ngọc muốn làm gì?

Vì sao cô ta lại bắt Lưu Hiểu Anh đi?



Trời sáng, người ở thành phố Triều Dương và khu 3 đều xuất phát đến trại khai thác gỗ.

Trong trại khai thác gỗ cũng đã có rất nhiều người tụ tập.

Tin tức chủ tịch liên minh doanh nghiệp – Đạo Trưởng quyết đầu với người thành lập thành phố Triều Dương – Bạch Diệc Phi đã lan ra khắp đảo Lam.

Vì vậy ở đây không chỉ có người ở khu 3 mà còn có cả những ông lớn ở khu khác.

Có người biết thân phận của Đạo Trưởng thì vô cùng kinh ngạc.

“Hắn lấy đâu ra can đảm mà quyết đấu với Đạo Trưởng?”

“Đúng thế, đây rõ ràng là chịu chết!”

“Người này còn quá trẻ, quá bồng bột rồi!”

Bên cạnh trại khai thác gỗ là một đài quan sát, vì vừa mới xây xong nên không có nhiều người, thích hợp là nơi để quan sát trận quyết đấu này.

Hiện tại những ông lớn đều ngồi trên đài quan sát. Bọn họ ai ai cũng biết Đạo Trưởng là người như thế nào.

Thực lực của Đạo Trưởng rõ như ban ngày, gần như đã gần đạt đến cao thủ cấp 1. Còn Bạch Diệc Phi thì chỉ là một cao thủ cấp 3 hạng trung, hai bên chênh lệch quá lớn, với bọn họ mà nói trận quyết đấu này không có gì để hồi hộp cả.

Mà người ngồi ở vị trí đầu đài quan sát là Triệu Hạc. Ông ta hiện đang hàn huyên với mấy ông lớn của khu khác.

Mặt ông ta lộ rõ ý cười, ánh mắt cũng đầy vẻ phấn khích.

Bởi vì ông ta biết trận quyết đấu hôm nay, Bạch Diệc Phi đại diện cho thành phố Triều Dương vậy thì Đạo Trưởng đại diện cho khu 3.

Để Đạo Trưởng đại diện cho khu 3 thì đủ thấy ông ta và liên minh coi trọng nhà họ Triệu đến mức nào.

Đợi đến khi trận đấu kết thúc rồi giết Bạch Diệc Phi thì khu 3 tự nhiên sẽ thành cánh tay đắc lực của Đạo Trưởng, lúc đó tiền tài mà họ đạt được sẽ càng nhiều.

Lúc này, một người đàn ông vừa béo vừa lùn bước đến bắt tay với Triệu Hạc, cười nói: “Anh Triệu, đã lâu không gặp!”

“Anh Lý nói gì vậy chứ?”, Triệu Hạc cười ha hả.

Tên đàn ông thấp béo cũng cười nói: “Tôi nói thật mà, sau này anh phát đạt rồi thì đừng quên anh em ở khu 1 chúng tôi”.

“Đương nhiên rồi”, Triệu Hạc cười híp mắt trả lời.

Bọn họ vừa nói vài câu thì ông ta lại thấy có người đi đến vì thế mau chóng quay người chào đón.

Gã đàn ông béo thấp thấy vậy thì cười lạnh: “Tiểu nhân đắc ý!”

Triệu Hạc tiến lên tiếp đón thì phát hiện ra ông ta đều không quen những người này vì thế nghi hoặc hỏi: “Các vị là…”

Người trẻ tuổi đi đầu lạnh lùng trả lời: “Trường Tiễu”.

Triệu Hạc nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi: “Người quản lý mới của khu 4?”

Trường Tiễu khẽ lắc đầu: “Là thành phố Triều Dương”.

Triệu Hạc nghe vậy thì lạnh giọng: “Tôi không mời cậu!”

“Tôi cũng không mời ông!”, Trường Tiễu mặt vô cảm nói.

Triệu Hạc định nói gì đó thì Trường Tiễu đã đẩy ông ta ra mà đi lên, còn lạnh giọng nói: “Tránh ra, đừng chắn đường!”

“Cậu!”, Triệu Hạc tức đến nghiến răng, sau đó nói với thuộc hạ phía sau: “Mau đuổi bọn chúng xuống!”

Thuộc hạ của ông ta lập tức xông tới nhưng những vệ sĩ bên cạnh Trường Tiễu đều là cao thủ cấp 3, thấy đám người xông đến thì lập tức vây quanh anh ta, sau đó chỉ vào đám người mà hét lên: “Đứa nào dám?”

Tiếng hét này dọa đám thuộc hạ của Triệu Hạc sợ điếng người, không dám bước lên.

Triệu Hạc thấy vậy thì suýt tức đến nhồi máu: “Đây là đài quan sát của nhà họ Triệu, tôi không mời các người, mẹ nó các người dựa vào đâu mà lên đây?”

Trường Tiễu nghe vậy thì dừng bước, sau đó quay người nhìn ông ta, cười lạnh: “Không biết xấu hổ!”

“Cậu!”, Triệu Hạc chỉ vào Trường Tiễu, trợn trừng hai mắt nhìn anh ta: “Con mẹ nó cậu nói gì?”

Những ông lớn ở khu khác thấy vậy cũng đứng lên, lũ lượt chỉ trích Trường Tiễu.

“Ai cho cậu can đảm mà dám kiêu ngạo như vậy?”

“Một khu 4 mà thôi, lẽ nào còn dám đối đầu với toàn bộ các khu khác?”

“Đừng cho rằng mình diệt được nhà họ Hồng thì chúng tôi không dám làm gì các người. Với chúng tôi mà nói thì nhà họ Hồng chả là cái thá gì cả!”

“Đúng thế, đài người khác xây mà còn dám huênh hoang như vậy!”

Trường Tiễu hoàn toàn không để ý đến sự chỉ trích của đám người. Anh ta từ từ đi đến vị trí trung tâm rồi ngồi xuống, sau đó mới bình thản nói: “Lời tôi vừa nói không phải chỉ nhắm vào nhà họ Triệu mà còn nhắm vào tất cả người ở đây!”

“Các người đều là một lũ vô sỉ!”

Lời này khiến tất cả mọi người đều tức giận, ai nấy cũng trừng trừng nhìn anh ta, dường như định bắt đầu một cuộc chỉ trích mới.

Nhưng Trường Tiễu lại cười lạnh: “Ai cho các người xây đài trên địa bàn thành phố Triều Dương?”

Nghe vậy tất cả mọi người đều ngây người.




Triệu Hạc tức giận nói: “Một nửa trại khai thác gỗ là của khu 3!”

Trường Tiễu nghe vậy thì lạnh giọng: “Vậy thì các người đi mà xây đài ở nửa bên kia của khu 3 ấy, chạy đến nửa bên Triều Dương chúng tôi xây làm gì?”

Triệu Hạc nghẹn họng.

Trại khai thác gỗ được xây ở giữa khu 3 và thành phố Triều Dương nên mỗi bên có một nửa nhưng địa hình bên Triều Dương tốt hơn, vì thế lúc ông ta phái người đi xây đài thì đương nhiên sẽ chọn bên tốt hơn.

Trường Tiễu nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Xây đài trên địa bàn của tôi, tôi không cho người dỡ đã là tốt lắm rồi, ông còn dám bảo tôi đi xuống?”

“Còn có đám người này, các người ngồi ở đây thì coi đây là địa bàn của các người đấy à? Sao lại mặt dày như vậy?”

Nghe thế, mặt mấy ông lớn đều trở nên khó ở như bị táo bón.

Vẻ mặt Triệu Hạc càng trở nên khó coi hơn. Lúc này ông ta thật muốn giết hết những người trên đài này.

Sau đó, Trường Tiễu lại nói: “Muốn ở đây xem cũng được nhưng mẹ nó, đứng lui về sau hết cho tôi, hàng đầu để chỗ cho người của thành phố Triều Dương”.

Sau đó anh ta đưa đám người bên mình ngồi ở hàng đầu, ngay cả Lục Miêu Miêu và Lục Dương cũng đều ngồi đó.

Chương 836: Bắt đầu trận chiến

Tuy rằng đám ông lớn kia rất mất mặt, nhưng bọn họ vẫn không muốn bỏ qua cuộc quyết đấu này, nên chỉ có thể đứng khuất ở hàng thứ hai hoặc là đổi vị trí ra phía sau.

Triệu Hạc cũng ngồi ở hàng thứ hai, nhưng ông ta vẫn rất không cam lòng, thấp giọng nói: "Tôi xem mấy người có thể đắc ý được bao lâu?"

Đợi đến lúc Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi quyết đấu xong, thì Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ chết, đến lúc đó ông ta không tin bọn chúng vẫn còn có thể kiêu ngạo được!

Lúc này người vây xem phía dưới đột nhiên trở nên sôi nổi.



“Mau nhìn kìa! Đến rồi đến rồi!”

Theo âm thanh của mọi người, tất cả đều nhìn về phía cửa ra vào.

Lối vào đã kín đầy người, nhưng tất cả đều tự giác tách ra một con đường.

Sau đó bọn họ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo bào màu xám, biểu cảm đạm mạc đang đi tới.



Bởi vì Đạo Trưởng đến nên mọi người đều nhìn về phía ông ta, tất cả đều theo bản năng yên tĩnh lại, lúc này Đạo Trưởng đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ nơi này, ai nấy đều trở thành phông nền cho ông ta.

Sau khi những ông lớn nhìn thấy cảnh tượng trên đài thì đều bắt đầu cảm thán.

"Nghe nói Đạo Trưởng 10 tuổi bắt đầu tập võ, 15 tuổi đạt tới trình độ cao thủ cấp ba, 22 tuổi đạt được trình độ cao thủ cấp 2, 30 tuổi trở thành cao thủ vô địch thiên hạ".

“Năm nay đã bốn mươi ba tuổi, Đạo Trưởng hao phí mười ba năm ở cấp hai, tuy rằng không thể thăng cấp lên cấp một, nhưng thực lực vẫn không thể khinh thường được, hơn nữa không ai có thể so được về độ hiểu biết công pháp với ông ta".

“Thiên phú của Đạo Trưởng cũng đủ khiến người ta hâm mộ rồi, hơn thế nữa lại kiên trì tập luyện. Bạch Diệc Phi kia tuổi gì mà so với Đạo Trưởng được?”

"Đúng vậy, thực lực Đạo Trưởng đã đến gần với cao thủ cấp một, không cao thủ dưới cấp một nào có thể thắng được ông ta".

“Cao thủ cấp một chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết thôi!”

Lục Miêu Miêu ngồi ở hàng thứ nhất nên đương nhiên có thể nghe được âm thanh người ta cảm thán sau lưng, vì vậy cô ta trở nên khẩn trương, sắc mặt cũng có chút không tốt.

Bởi vì từ cuộc đối thoại của bọn họ, thì kết quả của trận quyết đấu giữa Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng chỉ có một, đó là Bạch Diệc Phi sẽ chết.

Cô ta rất lo lắng cho Bạch Diệc Phi.

Bởi vì để quyết đấu nên giữa sân cố ý chừa ra một khoảng đất trống lớn, tạo điều kiện cho bọn họ phát huy.

Đạo Trưởng đi qua đó, ông ta đến vị trí trung tâm rồi ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

Dù có nhiều người nhìn xem như vậy, nhưng vẻ mặt Đạo Trưởng vẫn thản nhiên, dường như những người này không tồn tại vậy.

Những người chung quanh nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Đạo Trưởng thì tâm trạng vốn đang kích động dường như cũng bình tĩnh lại.

Sau đó tất cả mọi người cùng chờ một người khác xuất hiện.

Nhưng đã nửa tiếng trôi qua người đó còn chưa đến.

“Sao thế này? Sao còn chưa tới?”

“Có phải không dám tới không?”

“Tôi nghĩ là không dám tới, quyết đấu với Đạo Trưởng thì chỉ có con đường chết mà thôi!”

“Nhưng nếu như anh ta không dám tới thì sau này e rằng không ngóc đầu lên được ở thành phố Triều Dương rồi".

"Cái đó sao quan trọng bằng mạng sống được?”

"Nói cũng đúng!"

Vẻ mặt những người ngồi ở hàng thứ nhất như Trường Tiễu cũng có chút nghiêm túc.

Nói thật bọn họ đang hy vọng Bạch Diệc Phi đừng tới, bởi vì ai cũng biết chênh lệch thực lực rất nhiều, Bạch Diệc Phi đến rồi thì chỉ sợ cũng chỉ có một con đường chết.

Mà lúc này Triệu Hạc đột nhiên lớn tiếng hỏi Trường Tiễu: "Tôi muốn xem Bạch Diệc Phi còn dám tới hay không?"

Trường Tiễu trầm mặc, cũng không để ý tới Triệu Hạc.



Trong phòng Lưu Hiểu Anh và Lương Ngọc đã từng ở, Bạch Diệc Phi đang nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay.

Đồng hồ treo tường trên vách chạy tới chín giờ đúng.

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, sau đó xé nát tờ giấy.

Tiếp đó anh đi từ từ ra khỏi phòng, lại đi xuống lầu, đến sân diễn ra trận đấu.

Trương Hoa Bân lập tức đuổi theo, rồi bận tâm nói: "Bạch Diệc Phi, bây giờ trạng thái của anh rất không ổn, hay để tôi bảo người đi truyền tin, ngày khác tái chiến nhé?"

Bạch Diệc Phi không trả lời anh ta, mà chân của anh cũng không dừng bước, ánh mắt anh kiên định bước từng bước một đi đến trại khai thác gỗ.

Đối với Bạch Diệc Phi, Lưu Hiểu Anh còn sống là một tin tức tốt.

Nhưng sự thật trong đêm hôm đó hình như đã khiến anh biết rằng mình đã làm tổn thương Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh không muốn khiến anh khó xử, vì vậy lựa chọn tổn thương bản thân mình.

Hơn nữa tất cả mọi chuyện này đều bị sư muội mà anh tin tưởng phá hủy.

Huống chi vợ của anh đã mang thai hơn tám tháng rồi, không lâu sau đó sẽ sinh, đột nhiên cô nghe được tin tức này thì trong lòng sao có thể không buồn chứ?

Trong lòng Lý Tuyết nhất định rất đau khổ! Mà hiện tại Lưu Hiểu Anh chắc hẳn cũng như thế!

Một bên là vợ anh, một bên là người bạn nặng tình nghĩa, vậy mà anh lại làm hai người đó buồn, sao anh có thể thờ ơ được?

Vì vậy anh mới cực kỳ kiên định đi đến trại khai thác gỗ.

Nhưng mà khi anh muốn đi ra khỏi thành phố Triêu Dương thì một người đàn ông đã xuất hiện gây chuyện.

Dáng người tên đó cường tráng, toàn thân đều là cơ bắp, bàn chân đạp trên mặt đất tơi xốp trước mặt, thậm chí còn bị lõm xuống.

Người đàn ông nhìn Bạch Diệc Phi với vẻ khinh thường, tên đó hừ cười nói: "Mày là Bạch Diệc Phi?"

Sau đó hắn ta bắt đầu tự giới thiệu bản thân: "Tao là Vu Dương, cao thủ cấp trung cấp hai, được ông ba Tùng thuê đặc biệt đến đây lấy mạng mày!"

Nghe thấy thế thì sắc mặt Trương Hoa Bân thay đổi.

Nhưng mà biểu cảm của Bạch Diệc Phi vẫn lạnh lùng như cũ, thậm chí còn không dừng bước vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Vu Dương nhìn anh, hắn ta còn lấy làm tiếc lắc đầu nói: "Dạo gần đây thật sự tao quá thiếu tiền rồi, nếu không tao cũng không làm việc giúp những người đó, hơn nữa cái giá ông ba Tùng đưa ra đã khiến tao rất động lòng, hoàn toàn không từ chối được, cũng chỉ có thể trách số mày không được tốt thôi".

“Tao...haiz, mày đi đâu thế? Mày đứng lại cho tao, con mẹ nó mày không nghe thấy à?”

“Ông đây kêu mày đứng lại, có nghe hay không?"

“Nếu mày dám bước lên phía trước thêm một bước, thì ông sẽ giết mày!”

Vu Dương ỷ vào thực lực của mình, hoàn toàn không xem Bạch Diệc Phi ra gì, vì vậy hắn ta mới nhiều lời vài câu, nhưng mà lời còn chưa nói hết thì Bạch Diệc Phi vẫn cứ đi lên phía trước, giống như không nhìn thấy hắn ta.

Đây không phải là đang khinh thường hắn ta sao?

Là một cao thủ cấp trung cấp hai, bị người ta khinh thường khiến hắn ta rất tức giận.

"Con mẹ mày, hôm nay ông sẽ dùng một đạp đạp chết mày!"

Vì vậy khi khoảng cách giữa Bạch Diệc Phi và hắn ta còn ba mét, thì hắn ta đột nhiên lao đến đạp một cái.

Trương Hoa Bân ở sau lưng thấy vậy vội trừng lớn hai mắt, muốn mở miệng nhắc nhở Bạch Diệc Phi.

Nhưng ngay lúc này, tóc Bạch Diệc Phi đột nhiên biến thành màu trắng, ánh mắt lại lần nữa biến thành màu đỏ tươi.

Một tháng trước khi thực lực của Bạch Diệc vẫn chưa tăng, nhưng sau khi tiến vào trạng thái này thì anh vẫn có thể đánh bại được Sa Phi Dương cấp trung cấp hai, huống chi là người trước mắt này chứ?

Càng không nói tới việc anh đã đặc huấn một tháng, giờ không còn là anh của một tháng trước nữa rồi.

Chỉ có thể nói đám nhà họ Tùng kia quá tự tin.




Nhưng mà mục đích người nhà họ Tùng tìm người đến ngăn cản Bạch Diệc Phi, thật ra cũng không phải là muốn giết anh, chủ yếu nhất là muốn bào mòn sức lực của anh, như vậy lúc anh và Đạo Trưởng quyết đấu càng không có phần thắng.

Nhưng mà bọn họ thật sự không ngờ phái một cao thủ rất mạnh tới nhưng cũng không phát huy được tác dụng mà bọn họ suy nghĩ.

Lúc này Vu Dương bay ngược giữa không trung, vẻ mặt ngẩn ngơ.

Rõ ràng là hắn ta bay lên muốn đạp chết Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi không né cũng coi như thôi đi, vậy mà vẫn tiếp tục đi lên phía trước, cú đạp của hắn ta trực tiếp đá vào vai Bạch Diệc Phi.

Sau đó hắn ta cũng cảm giác được một lực đẩy cực lớn, cả người lập tức bay ngược ra ngoài.

“Bịch!”

Vu Dương ngã dưới đất, đang muốn đứng lên nhưng lại nôn ra một ngụm máu lớn.

Khi hắn ta giãy giụa muốn bò dậy lần nữa, thì lại phát hiện hình như không đứng lên nổi.

Vu Dương hoàn toàn không biết Bạch Diệc Phi lấy đâu ra sức mạnh đó, không ngờ lại khiến hắn ta trọng thương không đứng dậy nổi.

Vì vậy khi hắn ta nhìn Bạch Diệc Phi lần nữa, thì trong mắt đã không còn vẻ khinh thường, mà thay vào đó là sự hoảng sợ.

Bạch Diệc Phi vẫn đi lên phía trước, cũng không thèm nhìn Vu Dương một cái, giống như coi hắn ta là không khí vậy.

Chương 837: Cao thủ cấp cao cấp hai

Mà Trương Hoa Bân vốn rất lo lắng cũng trợn tròn mắt.

Đối phương chính là cao thủ cấp trung cấp hai, vậy mà lại bị đánh bại như thế sao?

Thấy thực lực Bạch Diệc Phi mạnh như vậy thì Trương Hoa Bân bắt đầu kích động.

Vốn cho rằng Bạch Diệc Phi quyết đấu với Đạo Trưởng thì sẽ không có phần thắng.



Nhưng mà hiện tại Trương Hoa Bân cảm thấy không chừng Bạch Diệc Phi thật sự có thể thắng được.

Mà lúc này trong xưởng khai thác gỗ, ở một góc khuất bình thường trong đám người, một người có thân hình cao lớn nói với Tùng Lệ Nhã: "Xem ra bên Vu Dương ổn rồi, nếu không sợ rằng Bạch Diệc Phi cũng đã đến từ lâu".

Tùng Lệ Nhã gật đầu nói: "Cũng đúng, thực lực của hắn ta cũng chỉ là cấp ba, mà Vu Dương lại là cao thủ cấp trung cấp hai, muốn giết Bạch Diệc Phi thì quá dễ dàng!"

Sau khi nói xong thì Tùng Lệ Nhã đứng trong đám người nhìn về phía người ngồi ở vị trí trung tâm trên gần đài thi đấu, Trường Tiễu.



Sau khi nhìn thấy Trường Tiễu thì trái tim Tùng Lệ Nhã khẽ rung động.

Cô ta chưa từng nghĩ người luôn thích đơn độc hành động như anh ta, vậy mà hôm nay lại ngồi ở vị trí trung tâm.

Mà Trường Tiễu vẫn chói mắt như vậy, khiến cho người ta không khỏi rung động.

Nhưng đáng tiếc Trường Tiễu đã không còn thuộc về cô ta nữa rồi.

Tùng Lệ Nhã không khỏi nghĩ, nếu như Bạch Diệc Phi chết rồi thì có thể thay đổi mọi thứ không, Trường Tiễu lại trở về bên cô ta lần nữa.

Bây giờ Tùng Lệ Nhã rất hận Bạch Diệc Phi, không chỉ bởi vì Bạch Diệc Phi giết Tùng Vưu Duy, mà càng bởi vì anh ta đã cướp đi Trường Tiễu của cô ta.

Nhưng nghĩ đến Bạch Diệc Phi sắp chết thì khóe môi cô ta không khỏi nhếch lên: "Lần này Bạch Diệc Phi chắc chắn chết chắc rồi, như vậy thì tất cả mọi thứ sẽ tốt lên".

Cô ta vừa mới cười chưa được bao lâu thì đã nghe thấy âm thanh huyên náo.

"Đã đến, đã đến rồi!"

Tất cả mọi người lại nhìn về phía cửa ra vào xưởng khai thác gỗ lần nữa, bọn họ thấy Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi kiên định đi tới.

Sau khi nhìn thấy anh đã đến thì tất cả đều sợ ngây người.

Người trên đài quan sát cũng đứng lên, duỗi dài cổ nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Đạo Trưởng cuối cùng cũng mở mắt, ông ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt thản nhiên nhìn Bạch Diệc Phi.

Duy chỉ có Tùng Lệ Nhã và người đàn ông bên cạnh cô ta là ngây ngẩn cả người.

Sao Bạch Diệc Phi tới đây được? Không ngờ hắn ta lại đến được, thế còn tên Vu Dương kia thì sao?

Bạch Diệc Phi đi tới trước mặt Đạo Trưởng, sau đó đứng lại, dùng cặp mắt màu đỏ tươi kia nhìn chằm chằm vào ông ta nói: "Có di ngôn gì thì mau nhân lúc này nói hết ra đi".

Sau khi Đạo Trưởng nghe thấy thế thì không khỏi cười khẩy một tiếng: "Ai cho cậu sự tự tin nói ra những lời này thế?"

Bởi vì Bạch Diệc Phi đã vào sân, nên tất cả mọi người đều yên tĩnh, cũng bởi vậy mà nghe được lời Bạch Diệc Phi nói.

“Anh ta bị gì thế? Kiêu ngạo vậy?”

“Tên này quá ngạo mạn rồi đấy?”

“Lúc này mà còn tỏ vẻ, vậy chẳng phải sẽ chết càng khó coi hơn sao?”

Mà lúc này Trường Tiễu cũng bình tĩnh nói: "Bạch Diệc Phi hai mươi sáu tuổi bắt đầu tập võ, rồi dùng một tháng đạt được cao thủ cấp ba, trong thời gian một năm lên tới cấp cao cấp ba".

“Chỉ dùng một tháng ở đảo Lam đã học được ám kình, trong đó còn lĩnh ngộ cảnh giới người thường không thể hiểu được, dù hiện tại chỉ có thực lực cấp cao cấp ba, nhưng cũng có thể chiến thắng được người ở cấp trung cấp hai".

"Thử hỏi với thiên phú như vậy thì ai có thể bằng được chứ?"

Trường Tiễu nói xong thì tất cả mọi người đều sợ ngây ra.

Nếu thật sự là như vậy thì đúng là không ai bằng được thiên phú của Bạch Diệc Phi.

Vẻn vẹn hai năm đã từ một kẻ không biết tí võ vẽ gì trở thành một cao thủ cấp cao cấp ba, thậm chí còn lĩnh ngộ được ám kình, làm sao có thể chỉ dùng từ thiên phú để hình dung được?

Phải nói là trái với lẽ thường mới đúng chứ?

Mà Lục Miêu Miêu nghe thấy mấy lời này thì vừa khẩn trương vừa kích động, người đàn ông ưu tú như thế làm sao người khác lại không thích được? Sao có thể không khiến người ta rung động chứ?

Mà ở khoảng đất trống ở trung tâm, ánh mắt Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng tràn đầy sát ý, Đạo Trưởng cũng cảm nhận được sát ý khiến cho không ai có thể bỏ qua được này.

Giờ phút này trong lòng ông ta cũng có chút kinh ngạc, bởi vì ông ta có thể cảm nhận được chỉ mới qua một tháng mà Bạch Diệc Phi đã khác hẳn so với trước kia.

Nhưng dù vậy thì Đạo Trưởng cũng không lo lắng, bởi vì ông ta tự tin với thực lực của mình.

Bạch Diệc Phi nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ bắt đầu?"

Đạo Trưởng nhẹ nhàng gật đầu, sau đó năm ngón tay ông ta tạo thành chưởng chụp về phía trán Bạch Diệc Phi.

Trận quyết đấu này đối với bọn họ chính là kẻ sống người chết, chỉ có sống sót mới là người chiến thắng, vì vậy Đạo Trưởng hoàn toàn không thèm quan tâm ông ta có đánh lén hay không.

Đánh bất ngờ làm cho người ta không kịp chuẩn bị, chẳng qua là vì để Bạch Diệc Phi trở tay không kịp mà thôi.

Mà cùng lúc đó Bạch Diệc Phi cũng có động tác giống với ông ta, năm ngón tay tạo thành chưởng chụp về phía Đạo Trưởng.

Sau đó hai chưởng đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang thật lớn.

“Bịch!”

Tiếp đó Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi đồng thời lùi về phía sau mấy bước

Sau khi Đạo Trưởng đứng lại thì ông ta không thể tin mà trừng lớn hai mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Sao cậu cũng biết Nhất Dương Chưởng?”

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi vẫn không thay đổi: "Đương nhiên là học từ ông rồi".

Lúc này vẻ mặt Đạo Trưởng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Những người khác nghe thấy thế thì càng thêm kinh ngạc, bọn họ hít một ngụm khí lạnh.

Bọn họ vốn cho rằng thực lực Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng chênh lệch rất lớn, Bạch Diệc Phi chết là điều không thể nghi ngờ, khi Trường Tiễu nói những lời đó, thì bọn họ cảm thấy dù cho Bạch Diệc Phi mạnh hơn, có thiên phú hơn, nhưng cuối cùng thì thực lực vẫn kém Đạo Trưởng.

Nhưng mà sau khi nhìn thấy hai người đấu với nhau một chiêu, thì cả đám lại nhận ra Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng ngang nhau.

Vì vậy tất cả mọi người đều bị khiếp sợ? Ai nấy đều trợn tròn mắt!

Chỉ có mình Trường Tiễu và những người anh ta mang đến mới kích động không thôi.

Trong đám người, Tùng Lệ Nhã và vệ sĩ bên cạnh cô ta cuối cùng đã biết vì sao có Vu Dương chặn đường nhưng Bạch Diệc Phi đi qua được rồi.

Bởi vì Vu Dương hoàn toàn không ngăn được anh ta!

Vẻ mặt Đạo Trưởng nghiêm túc: "Vốn chỉ định dùng năm phần thực lực để giết cậu, nhưng bây giờ xem ra cậu thật sự mạnh hơn không ít, nhưng mà cũng chỉ khiến tôi tăng thêm hai phần thực lực nữa mà thôi".

Nói xong lời này thì ông ta ngồi xổm xuống, vươn tay đánh vào không trung một chưởng.

Chưởng này không tiếp xúc trực tiếp với Bạch Diệc Phi, mà là đánh vào không khí, nhưng chính như vậy thì đòn đánh đó mới trông như kết thành thể rắn, mạnh mẽ đánh về phía Bạch Diệc Phi.

Trong lòng Bạch Diệc Phi thầm kinh hãi, anh biết ám kình của Đạo Trưởng có thể đánh ra từ bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, nhưng anh lại không ngờ rằng ông ta có thể dùng chiêu qua không khí để đánh ra bên ngoài!

Vì vậy đây mới là thực lực chân chính của Đạo Trưởng sao?

Bạch Diệc Phi nắm chặt tay lại, lúc này anh không dám học theo nữa, bởi vì cho dù học thế nào thì cũng kém thực lực thật sự của đối phương, cho dù học được thì cũng không đánh lại được.

Sau đó Bạch Diệc Phi nhảy sang một bên, anh phất tay một cách rất đơn giản, nhưng cái phất tay này đã hóa giải được phần lớn lực đánh của Đạo Trưởng.

Tiếp đó tay còn lại của anh nhẹ nhàng vung lên, đòn đánh của Đạo Trưởng lập tức lệch hướng.




Giống như lúc ở kho vàng, Bạch Diệc Phi dùng Nhất Thiên Chưởng của Đạo Trưởng đánh Tử Y, mà Tử Y lại dùng ống tay áo đánh lệch đòn đánh này của anh giống như bây giờ.

Sau đó anh xông lên phía trước, chân phải của anh đặt ngang giữa hai chân Đạo Trưởng, anh dùng vai đánh về phía Đạo Trưởng.

Lực va chạm này của anh đủ để đánh bay người khác, nhưng mà Đạo Trưởng cũng phản ứng cực nhanh, ngay khi Bạch Diệc Phi muốn đụng vào ông ta, thì một luồng ám kình bỗng bật ra.

“Ầm!”

Hai người giống lúc trước, đồng thời lui về sau vài bước, vẫn là tình huống không phân cao thấp.

Tất cả mọi người ở đây thấy vậy đều vô thức nín thở.

Nhưng mà không có ai phát hiện ra, trong đám người có một người mang theo sát ý nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi.

Người đó chính là Hồng Quân!

Nhìn thấy anh và Đạo Trưởng ngang tài thì hắn ta lập tức nghiến răng, bởi vì hắn ta phát hiện chỉ dựa vào thực lực bây giờ của bản thân thì việc báo thù là không có khả năng.

Bạch Diệc Phi đã không phải là Bạch Diệc Phi trước kia rồi, hắn ta muốn báo thù thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Chương 838: Kế hoạch từ trước

Hồng Quân đã đoán ra Bạch Diệc Phi muốn mượn cơ hội này thâu tóm khu ba, vì vậy sợ là xung quanh xưởng khai thác gỗ này đã bị người của thành phố Triều Dương mai phục rồi.

“Tao sẽ không để cho mày được như ý đâu!”, Hồng Quân nhìn Bạch Diệp Phi rồi cười lạnh một tiếng, sau đó hắn ta âm thầm rời đi.



Bởi vì mọi người đều vào trong xưởng khai thác gỗ xem Bạch Diệc Phi quyết đấu với Đạo Trưởng, nên phía ngoài ngoại trừ các đống vật liệu bằng gỗ ra thì không có một ai.



Hồng Quân khom người, trong tay cầm một con dao, hắn ta lấy một tấm gỗ che chắn thân mình, rồi từ từ đi về hướng Đông Bắc.

Bởi vì hướng đó chính là chỗ mai phục tốt nhất.

Hồng Quân là cao thủ cấp trung cấp hai, khi hắn ta ẩn mình thì người bình thường sẽ không thể phát hiện ra được.

Như hắn ta đã phỏng đoán, sau khi đi qua đó thì từ khe hở của đống vật liệu, hắn ta nhìn thấy một tấm vải màu đen nổi bật.



Hồng Quân thấy vậy thì trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn: “Bạch Diệc Phi, mày diệt cả nhà họ Hồng tao, giết vợ tao, hôm nay tao cũng giết tất cả người của mày, để báo thù cho họ!”

Sau đó Hồng Quân dứt khoát nhảy về phía đống vật liệu gỗ.

Nhưng sau khi bay qua đống vật liệu và nhìn thấy rõ ràng mấy người kia thì hắn ta trở nên kinh ngạc.

Hắn ta cho rằng người mai phục là đám người mặc đồ đen của Bạch Diệc Phi, nhưng mà lại không phải.

Đám người này đều là người từng dựa vào nhà họ Hồng, sau này lại được điều tới chỗ ông Khúc và nhóm người quyền quý. Bây giờ bọn họ lại đang trốn ở sau đống vật liệu, hơn nữa không phải để mai phục, mà là chơi bài với nhau.

Bọn họ chia thành mấy nhóm, 3 người một đội, trên tay ai cũng cầm những lá bài.

Cảnh tượng này làm hắn ta sửng sốt, vì vậy không kịp thu tay lại, con dao trong tay chém chết một người.

Mọi người đều đứng hình, sau đó nhanh chóng nâng vũ khí để bên người lên.

Nhưng động tác của Hồng Quân còn nhanh hơn bọn họ, bọn họ vừa hơi nâng vũ khí lên thì dao của Hồng Quân đã kề lên cổ một tên khác.

Người đó bị dọa cho toàn thân cứng đờ, sau đó mắt mở lớn nhìn con dao đang kề vào cổ mình, run rẩy xin tha: “Cậu cả, xin tha mạng, xin tha mạng cho tôi!”

Hồng Quân lúc này rất tức giận, hắn ta trừng mắt nhìn đám người này, hận không thể một dao chém chết hết.

Hắn ta không thể tìm Bạch Diệc Phi báo thù, nên định giết người của anh để trút giận, ai biết được đám người mai phục này lại không phải là người của Bạch Diệc Phi.

Hồng Quân lạnh lùng hỏi: "Sao mấy người lại ở đây?”

Người kia vội vàng trả lời: “Cậu chủ, là…là do...đám người từ ngoài tới kia ép chúng tôi, bọn họ kêu chúng tôi trốn ở trong này, chúng tôi cũng không còn cách nào khác...”

“Hơn nữa nếu như chúng tôi không làm theo lời của bọn chúng, bọn chúng...sẽ giết chúng tôi...”

Hồng Quân ngây người.

Lúc này hắn ta lập tức hiểu ra, bọn chúng muốn vây giết người ở khu ba chỉ là một màn kịch.

Hắn ta nghĩ tới trước kia lúc Bạch Diệc Phi vây đánh nhà họ Hồng thì cũng làm giống như bây giờ, hắn ta lập tức cảm thấy tức giận, hơn nữa còn tức giận hơn cả trước kia nữa.

“Mẹ nó lại lại trò này!”, Hồng Quân nắm chặt con dao trong tay, hận rằng đám người này không phải là Bạch Diệc Phi, hắn ta đã từng mắc bẫy một lần, vậy mà bây giờ lại mắc mưu lần nữa.

“Mẹ nó, không thể đổi cách khác à”, Hồng Quân không khỏi thấp giọng gầm lên.

Vừa nói xong thì bên cạnh đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Có câu nói không cần nhiều mưu kế, có tác dụng là đủ rồi”.

Hồng Quân lập tức quay đầu lại nhìn, phát hiện ra là người bên cạnh Bạch Diệc Phi-Trần Hạo, Trần Hạo đang ngồi trên một gốc cây, bộ dạng nhàn nhã, thậm chí trong tay còn cầm một quả chuối.

Sau khi Hồng Quân nhìn thấy anh ta thì bật cười, có thể là do vì tức giận, cũng có thể là vì Trần Hạo là người của Bạch Diệc Phi: “Mày là thuộc hạ của nó, thì giết mày cũng có thể xả giận”.

Nói xong hắn ta đạp tên đang kề con dao kia ra, sau đó định đi về chỗ Trần Hạo.

Nhưng lúc này lại có một người khác trong tay cầm một quả chuối đi ra từ phía sau, người đó ngồi bên cạnh Trần Hạo: “Thêm tao đi, mày càng có thể xả giận”.

Mà người đàn ông này chính là Sa Phi Dương.

Ngoại trừ ông ta thì lại có mấy người từ phía sau đống gỗ đi ra, Bạch Hổ, Từ Lãng, Trần Ngạo Kiều.

Sau khi Hồng Quân nhìn thấy bọn họ thì bước chân bỗng cứng đờ.

“Một mình tao là đủ rồi”, Trần Ngạo Kiều lắc tay nói.

Sắc mặt Hồng Quân nhìn bọn họ có chút khó coi: “Bạch Diệc Phi đã sớm đoán được tao sẽ đến sao?”

Sa Phi Dương lắc đầu: “Đây là trùng hợp thôi, bởi vì người bọn tao muốn tính kế không phải là mày”.

“Mày vừa xuất hiện thì bọn tao cũng vừa đuổi tới”, vì vậy đây thật sự là trùng hợp.

Hồng Quân vô cùng hận, còn có cảm giác hít thở không thông.

“Đã như vậy thì tới giết tao đi! Đúng lúc bọn mày có thể bớt đi một kẻ thù!”, Hồng Quân thật sự vô cùng tức giận, hắn ta không khỏi thấp giọng gầm lên.

Nhưng Sa Phi Dường vẫn như cũ lắc đầu nói: “Bạch Diệc Phi không cho bọn tao giết mày, trừ phi Bạch Diệc Phi ra tay, còn không mày vẫn có thể rời đi”.

Rời đi?

Có ý gì?

Bạch Diệc Phi từ trước đến nay đều coi thường hắn ta sao?

Hồng Quân kinh ngạc...

Chẳng lẽ hắn ta không có chút uy hiếp nào?

Tại sao chứ?

Hồng Quân càng tức giận, Trần Hạo đột nhiên nói: “Thật ra một tháng trước đại ca có nói với tao, nếu như gặp Hồng Quân thì nói với hắn ta, rằng Lục Tây không phải do bọn tao giết”.

“Còn về việc mày có tin hay không thì đó là việc của mày, đại ca còn nói, mày là người nhà họ Hồng, nếu như muốn tìm bọn tao báo thù, thì bọn tao cũng không kiêng dè gì mà phản kích lại”.

Hồng Quân sau khi nghe xong mấy lời này thì càng nắm chặt con dao trong tay, hai hàm răng nghiến chặt, giống như sắp chảy máu đến nơi.



Mà trong lúc Hồng Quân âm thầm rời khỏi xưởng khai thác gỗ, thì Tùng Lệ Nhã và người đàn ông phía sau cô ta cũng rời đi.

Ở nửa kia thuộc khu ba, có một xưởng sản xuất vật dụng gia đình không quá to, trước kia được xây ở chỗ này cũng là vì nó gần xưởng khai thác gỗ, có thể giảm đi được rất nhiều khâu chuyên chở.

Mà lúc này Tùng Lệ Nhã mang theo người đàn ông kia tới phía ngoài xưởng sản xuất vật dụng gia đình kia, vừa đi vừa nói với người đàn ông phía sau: “Mau cho đám người cầm theo súng ống xuất phát, tập trung hỏa lực vào Bạch Diệp Phi”.

“Nhưng phải chú ý, không thể làm hại người xem trên đài”.

Người đàn ông kia nói: “Nếu làm như vậy thì Đạo Trưởng sẽ không vui đâu”.

Tùng Lệ Nhã không khỏi cười lạnh: “Bây giờ là tình huống gì rồi lẽ nào anh còn chưa hiểu sao? Khả năng Đạo Trưởng có cơ hội chiến thắng Bạch Diệc Phi rõ ràng rất thấp, mà từ trước tới nay Đạo Trưởng rất cẩn thận, chúng ta giúp ông ta giết Bạch Diệc Phi, một mặt chính là cứu ông ta, mặt khác còn giúp ông ta giữ lại thể diện, ông ta phải vui mừng mới đúng chứ”.

“Huống hồ vì sao chúng ta phải quan tâm Đạo Trưởng? Trước mặt ông chủ thì ông ta cùng cấp với bố tôi, tôi không phải nghe lời ông ta".

Người đàn ông nghe vậy thì gật đầu: “Vậy được”.




Tùng Lệ Nhã cười lạnh một tiếng: "Vậy không mau gọi người tập hợp lại đi".

“Rõ”, người đàn ông sau khi đồng ý thì đi vào trong xưởng sản xuất vật dụng gia đình, nhưng sau khi vào đó không bao lâu thì lại hoang mang chạy ra ngoài: “Cô chủ, xảy ra chuyện rồi”.

Tùng Lệ Nhã nhìn bộ dạng tên đó như vậy thì nhíu mày, sau đó cũng đi vào trong.

Sau khi bọn họ đi vào thì nhìn thấy một đám người nằm trên đất, mà súng ống trong tay bọn họ đều không thấy đâu.

Tùng Lệ Nhã sửng sốt, sau đó không thể tin được nói: “Xảy ra chuyện gì rồi? Ai làm?”

Vừa nói xong thì một tốp người đột nhiên xuất hiện ở các cửa ra vào nhà xưởng, bịt kín lối đi lại, trong tay bọn họ cũng đều là súng ống.

Tùng Lệ Nhã và người đàn ông sau cô ta lập tức bị bao vây lại.

Lúc này một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên từ chỗ cầu thang: “Thứ súng ống này không phải chỉ có nhà họ Tùng các người mới có, nhà họ Diệp và nhà họ Lâm chúng tôi cũng có”.

Tùng Lệ Nhã quay đầu lại, cô ta nhìn thấy Diệp Hoan và Lâm Cuồng đang đứng ở chỗ cầu thang, hai người đang lạnh lùng nhìn cô ta.

Sắc mặt Tùng Lệ Nhã khẽ thay đổi: “Là mấy người? Mấy người đã có chuẩn bị từ trước?”

Lâm Cuồng bình tĩnh nói: “Đây thật sự là trùng hợp, chúng tôi tới đánh lén người của bọn Triệu Hạc, không nghĩ tới lại biến thành người của cô”.

Diệp Hoan cũng nói: "Mọi người đều không phải là lần đầu tiên giao đấu với Bạch Diệc Phi, tại sao đến bây giờ vẫn có thể khinh thường anh ấy như vậy?”

“Thứ mấy người có thể nghĩ tới, anh ấy chẳng lẽ nghĩ tới sao?”

“Lúc anh ấy chấp nhận cuộc đấu này thì đã suy nghĩ hết rồi, anh ấy không sợ các người đoán ra mục đích của anh ấy, chẳng qua chỉ là quyết đấu mà thôi, vì vậy đã nghĩ đến nên đáp trả như thế nào từ sớm rồi".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom