• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (23 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-796

Chương 796




Chương 796: Mạnh Kình tỏ tình Kỳ Kỳ! Sau đó anh ta đi ra khỏi biệt thự, sau đó tiện tay đóng cửa lại.



...



Kỳ Kỳ quay trở lại phòng mình, đi thẳng vào phòng tắm, khi bước đến cửa, cô ta thấy một bộ quần áo sạch đã được đặt trên kệ bên cạnh.



Rõ ràng là quần áo chuẩn bị cho cô.



Trái tim Kỳ Kỳ trở nên ấm áp.



Mạnh Kình thật sự rất tinh tế, đối xử với Kỳ Kỳ như một cô công chúa nhỏ.



Trước đây Kỳ Kỳ không thích tốn nhiều thời gian vào việc ăn mặc, vì vậy quần áo đều rất tùy ý.



Nhưng kể từ khi bảo vệ cho Mạnh Kình, quần áo của cô ta đã trở nên phong phú hơn rất nhiều, bởi vì tất cả đều do Mạnh Kình mua cho cô ta.



Trước đây chưa từng được ai quan tâm săn sóc như vậy, điều này không khỏi làm cho trái tim cô gái nhỏ rung động.



Trong khi tắm, Kỳ Kỳ nhớ lại những điều nhỏ nhặt mà mình và Mạnh Kình đã trải qua trong hai tháng qua.



Tắm xong tiện tay lấy quần áo trên giá.



Sau đó cô ta mới phát hiện ra, đến đồ lót cũng chuẩn bị cho cô luôn rồi.



Kỳ Kỳ bất giác đỏ mặt, một người đàn ông mua đồ lót cho mình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất xấu hổ.



Tuy nhiên Kỳ Kỳ vẫn đỏ mặt mà mặc vào, sau đó cô ta lại giật mình.



Kích thước rất vừa vặn.



“Đồ khốn, sao anh ta biết kích cỡ của mình chứ?”, Kỳ Kỳ không khỏi bực tức.



Sau khi tức giận, cô ta không khỏi nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi gọi điện cho mình lúc trưa.



Cô vô thức nhíu mày.



Hậm hực trong lòng: trước đây anh nhờ tôi bảo vệ người ta, bây giờ lại bắt tôi mau chóng rời đi, tưởng tôi là người của anh thật chắc? Hừ! Tôi muốn đi đâu làm gì, anh quản được sao?



Thế nên cô ta lập tức cúp máy, lại còn tắt nguồn điện thoại.



Lúc này Kỳ Kỳ mới liếc nhìn bộ quần áo trong vừa vặn trên người mình, tức giận nói: “Thảo nào Bạch Diệc Phi bảo mình mau chóng rời khỏi anh ta, tên khốn này nhất định đã lén lút động vào quần áo lót của mình, đồ biến thái!”



Kỳ Kỳ hằm hằm mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng, muốn chất vấn Mạnh Kình.



Tuy nhiên, khi đi đến cầu thang, nhìn thấy Mạnh Kình đang mang bữa tối đã chuẩn bị sẵn vào lò vi sóng để hâm nóng.



Thấy cảnh này, lửa giận của Kỳ Kỳ lập tức tiêu tan.



Bởi vì cảm giác này làm cô ta bất giác nghĩ đến Từ Lãng và Dương Xảo, không khí ấm áp như ở nhà.



Thế nên, cơn giận dù lớn đến đâu cũng đều tan biến hết trước cảm xúc hạnh phúc này.



Nhưng Kỳ Kỳ trước nay chưa từng biểu hiện ra cảm xúc của mình, thế nên cô ta cố ý hừ lạnh nói: “Đường đường một đại gia có tài sản 1 tỷ, đẹp trai phong độ, lại còn biết nấu ăn, có phải rất nhiều cô gái theo đuổi anh không?”



Mạnh Kình lập tức quay đầu lại, cười nói: “Những người hâm mộ trong câu lạc bộ trước đây đều là đám thô tục, không đáng để tôi chăm sóc”.



Nghe vậy, Kỳ Kỳ thầm vui mừng, sau đó ngồi xuống bàn.



Lúc này, Mạnh Kình bê một món ăn nóng hổi lên, đi gần tới chỗ cô ta, nhẹ nhàng gọi: “Kỳ Kỳ”.



Khoảng cách giữa hai người rất gần, giọng nói như đang gần sát bên tai khiến nhịp tim Kỳ Kỳ đột nhiên tăng tốc.



Kỳ Kỳ né sang một bên: “Gọi tôi làm gì?”



Hỏi câu này, trong lòng Kỳ Kỳ đang lo lắng: anh ta muốn tỏ tình với mình ư?



Tuy nhiên Mạnh Kình lại cười nói: “Tôi muốn hỏi cô, món này hương vị thế nào?”



Trái tim Kỳ Kỳ nhanh chóng hạ nhiệt, nhịp tim cũng bình tĩnh trở lại, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Bình thường thôi”.



Mạnh Kình nghe vậy chỉ mỉm cười nhìn cô ta.



Kỳ Kỳ hừ lạnh, dùng đũa gắp một miếng đậu, kết quả mấy lần đều không gắp lên được.



Mạnh Kình thấy vậy thì cầm một đôi đũa giúp cô ta gắp vào bát, buồn cười nói: “Cô sao thế? Mặt tự nhiên đỏ vậy?”



Kỳ Kỳ cúi đầu ăn cơm, biết là mình nghĩ nhiều rồi nên lắc đầu nói: “Không có gì!”



Ăn được một miếng, cô ta ngẩng đầu nói với Mạnh Kình: “Anh cũng ăn...”



“Đợi đã, anh bị thương à?”, lúc ngẩng đầu lên, cô ta vô tình nhìn thấy dưới cổ áo của Mạnh Kình sưng đỏ.



Mạnh Kình giật thót, sau đó nhìn xuống cổ áo của mình, lắc đầu cười nói: “Không sao, vừa rồi không cẩn thận va vào ấy mà”.



“Ồ”, Kỳ Kỳ gật đầu: “Sau này anh cẩn thận một chút”.



Mạnh Kình nghe vậy thì cười dịu dàng với Kỳ Kỳ.



Kỳ Kỳ cảm thấy có chút không thoải mái hỏi: “Anh nhìn tôi làm gì? Ăn cơm đi chứ!”



“Trông cô thật đẹp!”, Mạnh Kình đáp lại một cách tự nhiên.



Mặt Kỳ Kỳ lại đỏ lên, ánh mắt né tránh, cố ý làm như vẻ hỏi thẳng: “Anh nói đi, vừa nấu cơm cho tôi, mua quần áo, còn chăm sóc tôi nữa, có phải thích tôi rồi không?”



Mạnh Kình nghe vậy thì nhìn Kỳ Kỳ bằng ánh mắt thân thiết, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, đúng là tôi thích cô!”



Kỳ Kỳ nghe thấy câu này thì mở to mắt, đũa trong tay đặt trên bàn một cách miễn cưỡng.



Mạnh Kình nhìn Kỳ Kỳ, chờ đợi câu trả lời của cô ta.



Nhưng phản ứng của Kỳ Kỳ lại làm anh ta khó hiểu.



Chỉ thấy Kỳ Kỳ sau khi dùng khăn giấy lau miệng, đứng dậy rồi nói: “Tôi ăn no rồi”.



Nói xong lập tức chạy ra khỏi biệt thự.



Mạnh Kình sững sờ.



Cứ như vậy mà chạy đi sao?



Rốt cuộc là đồng ý hay từ chối đây?



Ngập ngừng một lúc lâu, Mạnh Kình mới định thần lại, nhìn ngoài trời đã nhá nhem tối, gió chiều hơi lạnh.



Mạnh Kình nghĩ đến Kỳ Kỳ mới tắm xong, quần áo mặc trên người cũng không dày, liền cầm áo khoác trên sô pha lên, chạy theo ra ngoài.



Kỳ Kỳ chạy ra một cái hồ nhỏ trong biệt khu biệt thự.



Sau khi đứng yên, Kỳ Kỳ mở miệng tham lam hít thở, không phải chạy khiến cô ta khó thở mà bởi vì cô ta đang bối rối.



Kỳ Kỳ vốn dĩ không ngờ rằng Mạnh Kình sẽ mở miệng thừa nhận điều đó, vì vậy có chút hoang mang với lời tỏ tình của anh ta.



Hơn nữa, cô ta chưa bao giờ trải qua bất cứ thứ gì như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác sống với người khác sẽ thế nào.



Cô ta lặng lẽ đứng bên cạnh hồ, hoàn toàn không biết phải làm sao.



Đúng lúc này, Mạnh Kình đuổi tới, sau đó nhẹ nhàng khoác áo khoác cho Kỳ Kỳ, đồng thời nói: “Vẫn chưa nghĩ xong sao?”



Kỳ Kỳ lập tức quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Mạnh Kình, trong lòng nhất thời rối rối, bất giác tránh sang một bên, đứng cách xa Mạnh Kình.



Mạnh Kình cũng không quan tâm, vì để cô ta thoải mái hơn bèn đưa mắt nhìn về phía hồ nước, sau đó cười nói: “Thật ra, cô có ấn tượng tốt với tôi, thế nên tôi mới dám nói ra”.



Kỳ Kỳ nghe vậy thì có chút kinh ngạc: “Sao anh biết?”



Nhưng thực tế chính cô ta cũng không chắc chắn.



Mạnh Kình cười, hỏi lại cô ta: “Nếu đổi lại thành người khác tỏ tình, cô sẽ phản ứng thế nào?”



Kỳ Kỳ nói trong vô thức: “Đương nhiên là từ chối!”



“Cô xem”, Mạnh Kình cười dịu dàng: “Vừa nãy cô không từ chối tôi”.



Kỳ Kỳ lập tức cúi đầu, tay cầm lấy chiếc áo khoác mà Mạnh Kình vừa khoác cho cô ta.



Áo khoác này là của Mạnh Kình, có mùi vị đặc trưng riêng của anh ta, giống như anh ta đang ôm Kỳ Kỳ trong lòng vậy, nghĩ vậy khiến Kỳ Kỳ đỏ mặt, tim đập nhanh không kiểm soát được.



Lúc này, Mạnh Kình tiến lại gần Kỳ Kỳ một bước, giơ tay bắt lấy tay cô ta.



Kỳ Kỳ như bị giật điện, vừa chạm vào liền rụt lại.



Mạnh Kình chỉ ngây ra một chút, sau đó mỉm cười và lại duỗi tay ra.



Mà lần này, anh ta nắm chặt tay, không cho Kỳ Kỳ có cơ hội quay lại.



Kỳ Kỳ càng luống cuống hơn.



Sau đó, cô ta cảm thấy hơi thở của Mạnh Kình đang đến gần, hơi thở ấm áp của Mạnh Kình phả vào mặt Kỳ Kỳ.



Kỳ Kỳ không dám nhìn Mạnh Kình, có điều cô cũng không phải không hiểu những
truyện này, thế nên Kỳ Kỳ biết Mạnh Kình muốn hôn mình.



Chính vì điều này mà trái tim Kỳ Kỳ càng bối rối hơn.



Cô chưa bao giờ hôn ai, khi ở trong kho vàng, Bạch Diệc Phi nói muốn cưỡng ép cô ta, nhưng Bạch Diệc Phi có giới hạn, công thêm việc anh chỉ giả vờ giả vịt thôi, không thực sự muốn làm gì cả.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom