• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (22 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 747-754

Chương 747: Tôi không muốn ngồi với ông

Bạch Diệc Phi im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Tôi muốn hút thuốc, cô có thuốc lá không?”

Câu nói này thể hiện cho việc Bạch Diệc Phi đã thỏa hiệp, vậy nên Lương Vĩ Siêu cũng nở nụ cười. Nụ cười lần này có lẽ càng thêm chân thành hơn một chút: “Tôi không hút thuốc. Thuốc không phải thứ gì tốt, tôi khuyên anh cũng hút ít thôi".

Bạch Diệc Phi xoay người lạnh nhạt nói: “Vậy tôi về phòng tìm thử xem".

Bây giờ anh không muốn ở riêng cùng một chỗ với Lương Vĩ Siêu. Lương Vĩ Siêu dễ nhìn thấu tâm tư người khác, cũng rất giỏi bày mưu tính kế, vì thế cô ta khiến anh cảm thấy sợ hãi.



Bạch Diệc Phi về đến căn phòng nhỏ trên tàu, sau khi nhìn thấy Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi thì anh cũng không định tìm thuốc lá nữa.

Bạch Diệc Phi nhìn kỹ vẻ mặt của Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi, cảm giác dáng vẻ của họ không giống như đang bị trúng độc.

Nhưng Bạch Diệc Phi cũng không dám nếm thử, bởi vì Lương Vĩ Siêu nói không sai.

Bây giờ điều khiến anh lo lắng hơn, đó là sau khi tìm được kho vàng rồi thì phải giải độc cho bọn họ thế nào?



...

10h sáng ngày thứ ba, bọn họ đến được đảo Lam.

Nơi bọn họ cập bờ chính là khu bốn ở bến cảng đảo Lam.

Đây cũng chính là khu cảng mà rất nhiều người mơ ước có thể mua được vé tàu về nhà.

Đoàn người Lương Vĩ Siêu xuống thuyền để ra khỏi bến cảng.

Vừa bước xuống dưới Bạch Diệc Phi đã bắt gặp mấy người rất quen thuộc.

Chính là Đạo Trưởng và sư đệ của ông ta, bên cạnh đó là mấy cao thủ của liên minh doanh nghiệp ở thủ đô.

Trong lòng Bạch Diệc Phi khẽ giật mình.

Sau đó anh nhìn thấy Đạo Trưởng chào hỏi Lương Vĩ Siêu, hơn nữa thái độ của ông ta lại vô cùng cung kính. Lúc này trong lòng anh mới hiểu rõ, hóa ra Đạo Trưởng chính là người của Lương Vĩ Siêu.

Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút sẽ thấy, dù sao thì Đạo Trưởng cũng chỉ là người học võ, nhưng lại có thể tiếp quản liên minh doanh nghiệp ở thủ đô, mà liên minh doanh nghiệp ở thủ đô vốn dĩ là của Lương Minh Nguyệt, hiển nhiên đây đều là do Lương Vĩ Siêu sắp xếp.

Mà vốn dĩ Đạo Trưởng luôn khinh thường Bạch Diệc Phi, nên cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, bởi vì trong mắt của gã ta thì Bạch Diệc Phi chỉ là một tên không đáng nhắc tới.

Huống chi hai người còn là kẻ thù không đội trời chung.

Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đạo Trưởng thì tâm trạng của anh cũng rất khó chịu.

Chỉ một lát sau bến cảng đã xuất hiện một chiếc xe thương vụ.

Lương Vĩ Siêu lên xe trước, những người khác đi sát phía sau.

Bạch Diệc Phi đi cuối cùng, nhưng đợi anh lên xe rồi thì vẻ mặt bỗng trở nên mất tự nhiên.

Bởi vì chỗ trống duy nhất thừa lại trên xe là chỗ ngồi bên cạnh Đạo Trưởng.

Mẹ nó chứ, chuyện này thật sự khiến anh lúng túng.

Hai người là kẻ thù sống còn, có thể dễ dàng ngồi cùng đối phương không?

Đương nhiên là không thể.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đạo Trưởng thì rất khó chịu. Nếu mà đánh thắng được gã ta thì bây giờ anh đã muốn xông tới đánh cho Đạo Trưởng một trận rồi, bởi vì gã ta đã hại chết Ngưu Vọng.

Có một điều làm cho Bạch Diệc Phi không khỏi bội phục đó chính là thái độ lúc trước của Đạo Trưởng với Tần Sơn đã hoàn toàn thay đổi. Sau khi thấy Tần Sơn, gã ta không những không mang thù mà còn chào hỏi với Tần Sơn.

Bạch Diệc Phi khó chịu một lúc, cuối cùng khẽ cắn môi ngồi xuống vị trí đó.

Sau khi anh ngồi xuống thì Đạo Trưởng lập tức nhìn sang hướng khác, vô cùng ghét bỏ Bạch Diệc Phi.

Mặc dù động tác của Đạo Trưởng rất nhỏ, nhưng trong mắt Bạch Diệc Phi thì có nghĩa là gã ta đang cố ý làm cho anh xem, thế là Bạch Diệc Phi nổi giận: “Con mẹ nó chứ, đụng phải ông một chút thì làm sao?”

“Tôi còn chưa ghét bỏ ông là may rồi đấy, vậy mà ông còn dám khinh khỉnh tôi thế hả?”

Đạo Trưởng chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Diệc Phi một chút, sau đó ánh mắt ông ta mang theo vẻ khinh miệt lẫn khinh thường: “Ngu ngốc!”

“Ngu ngốc con mẹ ông!”, Bạch Diệc Phi gào lên một câu.

Ánh mắt khinh thường kia của Đạo Trưởng khiến Bạch Diệc Phi rất khó chịu, có cảm giác như thể anh là một kẻ ngốc vậy.

“Bộp!”

Đạo Trưởng đột nhiên ra tay, gã ta đánh một đòn khiến Bạch Diệc Phi bị bay thẳng ra ngoài, sau đó va rầm vào cửa sổ xe.

“Choang!”

Kính thủy tinh trên cửa sổ xe bị vỡ một miếng.

Tiếng động này không nhỏ, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Sau khi Lương Vĩ Siêu nhìn thấy thì trên mặt cô ta không còn ý cười nữa, cô ta lạnh lùng nói: “Yên tĩnh chút đi".

“Được", Lương Vĩ Siêu đã lên tiếng rồi thì tất nhiên Đạo Trưởng cũng không dám không nghe theo.

Còn Lương Vĩ Siêu thấy Đạo Trưởng nghe lời như vậy thì hài lòng gật nhẹ đầu, trên mặt khôi phục nụ cười như cũ.

Mọi người cũng thu mắt lại.

Chỉ có Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi lo lắng nhìn Bạch Diệc Phi.

Khóe miệng Bạch Diệc Phi tràn ra ít máu, anh ngã trên mặt đất, đau đớn che lấy ngực mình.

Nhưng mà bây giờ bọn họ bị người ta khống chế uy hiếp, căn bản không có quyền lên tiếng, vậy nên chỉ có nhẫn nhịn mà thôi.

Bạch Diệc Phi là người chịu đựng rất giỏi, nhưng mà có một số việc anh sẽ không bao giờ nhẫn nhục.

Ví dụ như hiện tại.

Bạch Diệc Phi ngồi dậy, dùng tay lau đi vệt máu ở khóe miệng rồi cười lạnh nói: “Cứ bỏ qua như vậy à?”

“Xong chuyện rồi hả?”

“Một cú này tôi tính cho ai?”

“Không phải hợp tác sao?”

“Mẹ nó để ông ta tùy tiện đánh người một trận vậy là xong sao?”

“Được thôi, muốn đánh tôi đúng không? Đến đánh tôi đi này, đánh chết tôi đi!”

Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát lên.

Hiện giờ Bạch Diệc Phi rất phách lối, anh hét lên mấy câu này là dành cho tất cả mọi người trong xe.

Bởi vậy tất cả mọi người đều không vui nhíu mày.

Đạo Trưởng lại càng dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt gã ta lóe lên một tia sát ý không dễ dàng phát hiện, gã ta lạnh lùng nói: “Cậu muốn chết hả!”

Nhưng mà sau khi gã ta nói xong câu đó thì lập tức cảm thấy một luồng khí cực lớn bay thẳng về phía mình.

“Uỳnh!”

Một tiếng vang rung trời truyền đến, so với vừa rồi thì vang động hơn rất nhiều.

Bởi vì lần này Đạo Trưởng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài cửa sổ xe. Sau khi văng khỏi cửa sổ xe thì lại bay thêm mười mét nữa mới rơi xuống dưới đường.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ, người ra tay dẹp đường chính là Lương Vĩ Siêu.

Đối với chuyện này Bạch Diệc Phi thấy hơi ngoài ý muốn.

Còn những người khác nhìn thấy Lương Vĩ Siêu thế này thì cũng rất khiếp sợ. Sau khi khiếp sợ xong tất cả lại đồng loạt cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy.

Bởi vậy có thể nhìn ra Lương Vĩ Siêu khiến người khác rất kiêng dè.

...

Một lát sau Đạo Trưởng mới bò dậy từ dưới đất, khóe miệng gã ta chảy ra vài giọt máu tươi. Gã ta không thèm để ý lau vết máu đi, vẻ mặt u ám bước lại lên xe.

Lương Vĩ Siêu lạnh lùng nói với Đạo Trưởng: “Sau này Bạch Diệc Phi chính là đồng minh của tôi, thái độ đối với anh ta phải giống như đối với tôi. Nể tình lần này ông không biết rõ tình hình nên tha cho ông một mạng. Nếu còn lần sau thì ông chỉ còn một con đường chết!”

“Vâng", Đạo Trưởng cung kính gật đầu đồng ý, giống như một người hầu trung thành vậy.




Những người khác nhìn thấy cảnh này thì rất chấn dộng. Trong suy nghĩ của bọn họ thì Đạo Trưởng là chủ tịch của liên minh doanh nghiệp thủ đô, lại là một người ở cấp cao thủ, với họ thì gã ta là nhân vật rất lớn.

Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì lạnh lùng gật đầu, sau đó nói thêm: “Mau ngồi xuống. Xuất phát đi".

Vậy là tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế.

Bạch Diệc Phi nhìn thoáng qua Đạo Trưởng, cười gằn một tiếng: “Con mẹ nó, không muốn nhìn ông mày thì đừng có nhìn. Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ông mày, ông mày rất khó chịu!”

Sau khi nói xong Bạch Diệc Phi thì cũng ngồi vào chỗ của mình.

Đạo Trưởng dùng ánh mắt sắc lạnh như dao mạnh mẽ trừng Bạch Diệc Phi, cơn tức giận ngẹn ở trong lòng không phát tác ra ngoài.

Nhưng dù gã ta có phẫn nộ thế nào thì cũng không dám ra tay.

Vì Bạch Diệc Phi ngồi xuống trước, anh ngồi ở vị trí bên ngoài, nếu gã ta muốn ngồi thì chỉ có cách đi qua trước mặt anh.

Thế là ngay lúc Đạo Trưởng đi đến Bạch Diệc Phi lập tức hét lên một tiếng: “Cút, tôi không muốn ngồi cùng với ông!”

“Cậu!”, Đạo Trưởng nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trên trán nổi gân xanh, gã ta siết chặt nắm đấm, muốn ra tay nhưng lại chỉ có thể nhịn xuống.

Chương 748: Có muốn thuốc giải không?

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Đạo Trưởng thì tâm trạng Bạch Diệc Phi lập tức tốt lên.

Đạo Trưởng là một nhân vật lớn, bình thường nhất định chưa bao giờ phải chịu sự chèn ép thế này, lại còn bị chèn ép mà không thể bộc phát nữa chứ, sao gã ta có thể chịu đựng được?

Đạo Trưởng trừng mắt một lúc, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh một câu: “Cậu cứ chờ đó!”

Sau đó gã ta đi đến trước mặt một tên đàn em rồi hét lên: “Tránh ra".



Tên đàn em kia lập tức nhường chỗ ngồi cho Đạo Trưởng.

Sau khi ngồi xuống thì Đạo Trưởng lại trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, còn Bạch Diệc Phi giả vờ như không nhìn thấy, cũng không để ý đến gã ta.

...

Ngồi trong xe khoảng nửa ngày, đến buổi trưa bọn họ đã vào đến trong núi sâu.



Bởi vì không thể tiếp tục đi trên đường lớn nên bọn họ chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Bạch Diệc Phi dẫn đầu, tất cả đoàn hơn hai mươi người lần lượt đi vào sâu trong núi.

Cho đến khi bắt gặp một bụi cây rậm rạp mọc ra từ sườn núi nhỏ bên cạnh thì Bạch Diệc Phi mới dừng lại.

Sau đó Bạch Diệc Phi nhìn xung quanh một lượt, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Đạo Trưởng lập tức hừ lạnh một tiếng: “Đừng có mà giở trò!”

Nghe gã ta nói vậy thì những người khác cũng nhìn về phía Bạch Diệc Phi, trong mắt chứa đầy sự cảnh giác.

Lương Vĩ Siêu cũng nhìn sang.

Bạch Diệc Phi nghe thế thì cười lạnh một tiếng: “Vết thương trên người tôi còn chưa lành hẳn, không đi được nữa rồi. Ông muốn cõng tôi à?”

Đạo Trưởng trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.

Bạch Diệc Phi khẽ nói: “Không muốn đưa lưng ra thì câm miệng hết lại đi!”

Đạo Trưởng lại bị Bạch Diệc Phi chọc tức đến nỗi không thể kiềm chế được nữa, nhưng gã ta chỉ có thể siết chặt nắm đấm, cố gắng nhịn xuống.

Lương Vĩ Siêu lạnh lùng hỏi: “Sao rồi?”

Bạch Diệc Phi lại nhìn quanh bốn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Tôi nhớ rõ ràng là ở chỗ này...”

Anh vừa nói vừa đi xung quanh mọi người một vòng, giống như là đang tìm thứ gì đó.

Sự chú ý của mọi người thoáng cái đã bị hấp dẫn qua đó, bọn họ cũng nhìn quanh bốn phía theo.

Bởi vì Bạch Diệc Phi nói lối vào có lẽ là nằm ở ngay chỗ này.

Thế là Lâm Dụ Xương mở lời đề nghị: “Không thì để tất cả mọi người cùng nhau tìm kiếm, được không?”

Bạch Diệc Phi nghe gã ta nói xong, vừa muốn gật đầu thì Lương Vĩ Siêu đã lắc đầu nói: “Vô dụng thôi, lối vào kho vàng có trận pháp, chỉ có những người đi qua rồi mới biết”.

“Hơn nữa mỗi kho vàng đều có trận pháp không giống nhau, tôi cũng không biết làm thế nào mới có thể đi vào được".

Mọi người nghe cô ta nói xong thì không khỏi cúi đầu.

Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên nắm lấy tay Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc, sau đó cùng nhau lao thẳng về phía vách núi.

Trước kia khi nhóm người Bạch Diệc Phi đi ra từ nơi này, thì vốn dĩ đây chỉ là một hang động. Rõ ràng bọn họ đi ra từ hang động, nhưng không ngờ lúc này lại biến thành dốc núi.

Mọi người nói đây là trận pháp, nhưng thật ra chỉ là lợi dụng định luật về quang học làm cho tầm mắt người sinh ra sai lệch, hình thành chướng ngại trong mắt mà thôi.

Sau khi biết rõ là như vậy thì hồi đó trước khi đi ra ngoài Bạch Diệc Phi đã tạo ra một vài ký hiệu.

Vậy nên bây giờ vị trí mà anh cùng với Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi nhảy vào chính là vị trí trước đây anh đã đánh dấu lại.

Chỉ cần bọn họ đụng vào thì sẽ đi vào hang động ngay lập tức.

Thấy ba người bọn họ sắp đụng vào được thì trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng kích động.

Nhưng mà anh đã đánh giá thấp thực lực của Lương Vĩ Siêu rồi.

Ngay khoảnh khắc bọn họ chuẩn bị đụng vào vách núi, thì Lương Vĩ Siêu vốn dĩ đang đứng cách bọn họ rất xa đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt đám người Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi sợ hãi, anh dừng lại ngay lập tức, cùng lúc đó thì điều chỉnh cơ thể, muốn xoay người né đi.

Nhưng ngay sau đó anh lập tức không cử động được nữa.

Bởi vì Lương Vĩ Siêu đang dùng một tay đè bả vai của Bạch Diệc Phi xuống. Bạch Diệc Phi có cảm giác phía trước giống như có một tòa núi lớn, khiến cho anh không thể nào di chuyển được.

“Rầm!”

Cả người Bạch Diệc Phi bay ngược ra ngoài, sau đó rơi xuống đất.

Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc vốn dĩ bị Bạch Diệc Phi nắm trong tay, nhưng ngay lúc anh bị ném ngược ra ngoài đã buông hai người ra, vậy nên Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc chỉ bị loạng choạng lùi về phía sau mấy bước mà thôi.

Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này thì đầu tiên là giật mình, sau đó khi phản ứng lại thì rất khiếp sợ.

Bởi vì tốc độ của Lương Vĩ Siêu quá nhanh, nhanh đến mức chỉ giống như một cái chớp mắt mà thôi.

Chứng kiến cảnh tượng này thì vẻ mặt của Tần Sơn nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Lương Vĩ Siêu đứng yên tại chỗ lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình!”

“Vốn dĩ tôi định chuẩn bị thuốc giải cho mấy người, cũng thật sự mong muốn cùng anh hợp tác. Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại không chịu tin, còn muốn giở trò lật lọng!”

Bạch Diệc Phi cũng có thể xem như là chịu đựng giỏi, nhưng chiêu này của Lương Vĩ Siêu giống như có một chiếc xe tải đang đè trên người vậy. Sau khi anh rơi trên mặt đất thì ngay cả động đậy cũng không được.

Cho dù là như vậy nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không hề lộ ra vẻ mặt sợ hãi hay hối hận nào cả, ngược lại còn hừ lạnh một tiếng: “Con mẹ nó chứ, tôi không thèm hợp tác với mấy người!”

Đúng lúc này tên Đạo Trưởng đã nhịn cơn giận từ lâu lập tức đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, rồi ngồi xổm xuống vung tay lên.

“Bốp!”

Dù sao thì Đạo Trưởng cũng là một cao thủ, một cái tát này suýt thì khiến cho Bạch Diệc Phi ngất xỉu.

Đạo Trưởng hừ lạnh một tiếng: “Biết tại sao tôi phải nhẫn nhịn với cậu không? Hừ! Tôi đã biết cậu sẽ không chịu ngoan ngoãn từ sớm rồi, chẳng lẽ cậu thấy mình thật sự rất đáng gờm sao?”

“Dù sao thì cũng đã biết rõ vị trí rồi, giữ cậu lại làm gì chứ?”

Đạo Trưởng giơ tay bóp cổ Bạch Diệc Phi, gã ta lạnh lùng nói: “Đi chết đi!”

Lương Vĩ Siêu cũng không ngăn cản Đạo Trưởng, có lẽ bởi vì thật sự không còn cần đến Bạch Diệc Phi nữa.

Chỉ cần Đạo Trưởng hơi dùng sức thì Bạch Diệc Phi chết là điều không thể nghi ngờ.

Đúng lúc này có một người di chuyển tới.

Tần Sơn đột nhiên lách người phi đến trước mặt đạo trưởng, rồi ra tay tấn công.

Đạo Trưởng cảm thấy nguy hiểm, gã ta vô thức thu tay lại, đồng thời dùng một tay khác để đỡ.

“Bộp!”

Cú đánh của Tần Sơn đập lên cánh tay Đạo Trưởng, Đạo Trưởng lập tức lùi về sau mấy bước.

Chờ sau khi gã ta ổn định được cơ thể thì nhìn về phía Tần Sơn, sau đó hét lớn một câu: “Mày đang làm cái gì vậy hả?”

Lâm Dụ Xương cũng hét lên một câu: “Tần Sơn!”

Tất cả mọi người đều không ngờ Tần Sơn sẽ ra tay ngăn cản Đạo Trưởng. Ngay cả Lương Vĩ Siêu cũng không nghĩ đến.

Nhưng mà ngay sau đó tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Tần Sơn đứng bên người Bạch Diệc Phi, anh ta khoanh tay nói: “Ngay cả con đường dẫn vào kho vàng mấy người cũng không thể tìm ra được, vậy tại sao lại muốn giết anh ta?”

Vừa rồi bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi dẫn theo Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc lao về phía vách tường kia, vậy nên cả đám đều nghĩ đó chính là con đường dẫn vào kho vàng.

Nhưng mà đám người Bạch Diệc Phi vẫn chưa chạm vào đó được, mà những người khác cũng chưa thử qua, thế nên bọn họ cũng không biết đó có phải là thật hay không.




Thế là Lương Vĩ Siêu gật nhẹ đầu, xem như đồng ý với cách nói của Tần Sơn.

Đạo Trưởng có chút không cam tâm, nhưng vẫn không nói thêm gì nữa.

Sau đó Đạo Trưởng chỉ một tên thuộc hạ: “Mau đi lên xem thử một chút đi".

Tên thuộc hạ kia đi lên chạm vào, kết quả cả người tên đó lại bắn ngược trở về, trên mặt còn có một mảng da bị phá nát.

Sau khi tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều ngây ngẩn.

Đó không phải là chỗ vừa rồi Bạch Diệc Phi định lao vào sao!

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì nở nụ cười đầy ý vị.

Bởi vì anh phát hiện ra Lương Vĩ Siêu muốn ra tay, vậy nên vào khoảnh khắc ấy anh đã cố ý thay đổi phương hướng của mình. Nói cách khác hướng mà đám người bọn họ nhìn thấy là sai.

Lương Vĩ Siêu nhìn xuống người Bạch Diệc Phi, lạnh lùng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Bạch Diệc Phi nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn chằm chằm Lương Vĩ Siêu: “Ha ha ha...vui không?”

“Anh không muốn thuốc giải à?”, Lương Vĩ Siêu không cười, vẻ mặt tràn đầy u ám.

Bạch Diệc Phi lại cười: “Chẳng qua tôi chỉ muốn xem thử thành ý của mấy người thôi".

Chương 749: Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

"Mấy người nhìn đi, bây giờ kết quả đã rõ, mấy người nói muốn thành đồng minh với tôi, đúng là giả dối, không phải mấy người muốn giết tôi à, vậy mà còn nói sẽ cho tôi thuốc giải? không cảm thấy nực cười sao?"

Lời Bạch Diệc Phi khiến mặt Lương Vĩ Siêu đen lại.

Sắc mặt những người khác cũng không tốt hơn là bao.

"Con mẹ nó, đồ xảo quyệt, lại giở trò bịp bợm!", Đạo Trưởng hét lên một tiếng.



Bạch Diệc Phi nghe được câu này thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, anh tức giận nói: "Con mẹ nó, ông có tư cách nói chuyện với tôi sao? Không phải muốn tôi chết hả? Đến đây! Giết tôi đi!"

Sắc mặt Đạo Trưởng u ám nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi, nhưng cũng không nói gì, bởi gã ta biết bây giờ quả thật không có tư cách nói chuyện với anh.

Lương Vĩ Siêu hít sâu một hơi rồi thở ra, sau đó cô ta đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Diệc Phi.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi lờ mờ, thậm chí ánh mắt cũng không nhìn vào người Lương Vĩ Siêu.



Lương Vĩ Siêu thờ ơ nói: "Bạch Diệc Phi, tôi phải thừa nhận là tôi đã xem thường anh, nhưng bây giờ tôi nói thật, chỉ cần tìm được kho vàng thì tôi sẽ đưa thuốc giải cho anh, đảm bảo an toàn cho mấy người".

Lương Vĩ Siêu ngừng một chút, dường như cảm thấy lời này chưa đáng tin lắm nên lại bổ sung: "Có thể anh không tin, nhưng lần này tôi thề tôi sẽ đưa thuốc giải cho mấy người!"

"Thề sao?", Bạch Diệc Phi cười nhạt: "Con mẹ nó, nếu thề có ích thì bây giờ tôi mà thành thế này hả?"

Lương Vĩ Siêu im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ nói: "Vậy anh nói đi, phải thế nào thì anh mới tin lời tôi?"

Bạch Diệc Phi cười nhạt, sau đó anh nhìn về phía Đạo Trưởng: "Cô giết ông ta thì tôi sẽ tin cô".

Sắc mặt Đạo Trưởng chợt u ám, gã ta tức giận chỉ vào Bạch Diệc Phi rồi hét lên: "Con mẹ nó, để tao giết mày trước!"

Đúng lúc gã ta định xông lên thì bị Tần Sơn cản lại.

Đạo Trưởng tức giận trợn mắt nhìn Tần Sơn, nhưng cũng không thể tiến về phía trước.

Không khí đột nhiên ngưng lại trong chốc lát.

Sau đó ánh mắt mọi người đều đặt lên người Lương Vĩ Siêu, bây giờ mọi chuyện đều do cô ta quyết định.

Lương Vĩ Siêu cũng không nói gì.

Đạo Trưởng thấy vậy thì thầm hoảng sợ, gã ta nhìn về phía Lương Vĩ Siêu: "Cô chủ, cô muốn giết tôi thật sao?"

Thật ra nếu Đạo Trưởng gặp phải sự lựa chọn này, gã ta sẽ không chút do dự mà giết chết người kia, bởi mọi người đều biết Đạo Trưởng là loại người như thế nào.

Nhưng Lương Vĩ Siêu chỉ lắc đầu một cái nói: "Không được".

"Nếu tôi giết ông ta, vậy sau này còn ai tự nguyện thật lòng đi theo tôi nữa?"

"Vì vậy anh đừng giở trò bịp bợm với tôi nữa".

"Dù anh có mưu mô thế nào thì anh cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn anh, nói về lòng dạ thì dù anh có nói hay thế nào cũng không thể sánh bằng".

"Vì vậy anh hãy thành thật nói ra vị trí kho vàng đi, nếu không tôi không thể bảo đảm, sẽ bảo bọn họ dừng làm chuyện kia đâu".

Lúc Lương Vĩ Siêu nói câu này thì ánh mắt cô ta dừng lại trên người Chu Khúc Nhi và Lương Ngọc

Chuyện kia là chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Lúc này Lương Vĩ Siêu rất bình tĩnh: "Anh phải tin rằng tôi cũng có thể uy hiếp được anh".

"Nhược điểm của anh vẫn còn trong tay tôi đấy".

Bạch Diệc Phi ngước mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lương Vĩ Siêu, trong lòng rất căm ghét.

Bởi Lương Vĩ Siêu nói đúng, nhược điểm của anh quả thật vẫn nằm trong tay Lương Vĩ Siêu.

Bạch Diệc Phi vô cùng bất lực, vì cho dù giở được chút trò với bọn họ, nhưng cũng không thay đổi được gì.

Đạo Trưởng thấy tình hình này thì đi đến, thấy vẻ mặt bất lực của Bạch Diệc Phi, biết anh đã thỏa hiệp vì vậy gã ta lập tức xách anh lên: "Còn không mau nói đi!"

Cơ thể Bạch Diệc Phi rã rời, lại bị Đạo Trưởng xách lên như vậy thật sự trông không còn chút hình tượng nào, điều này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy rất nhục nhã.

Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: "Phía trước có một đồi núi, nhưng đồi đó là giả, cứ đi thẳng về phía trước là có thể vào kho vàng".

Anh nói xong lại nói với Đạo Trưởng: "Có thể bỏ tôi xuống không?"

"Không thể".

Bạch Diệc Phi: "..."

Lương Vĩ Siêu nghe lời Bạch Diệc Phi sau đó nhìn sang bên phải, quả thật bên phải bọn họ là một đồi núi.

Đồi núi kia dốc xuống, nói cách khác nếu như không phải là thủ thuật che mắt thì đạp hụt một bước sẽ bị ngã xuống.

Lương Vĩ Siêu nghĩ một chút rồi đi qua bên kia, Đạo Trưởng lập tức nói: "Cô chủ, đừng để thằng ranh con này lừa".

"Anh ta sẽ không lừa tôi đâu, đây đúng là thủ thuật che mắt, bố trí như vậy để người thường không thể đến gần chỗ này".

Lâm Dụ Xương liền chen miệng vào: "Cô chủ, hay để thuộc hạ đi thử?"

Lương Vĩ Siêu không lên tiếng, Đạo Trưởng quay đầu lại liếc đàn em của mình một cái.

Người kia là người của liên minh doanh nghiệp, lúc này tên đó rất muốn thể hiện trước mặt cô chủ một lần, nên đã đi ra không chút do dự.

Tên đó bước nhanh như gió, hiên ngang đi về phía đồi núi.

Lúc tới đồi núi thì không chút do dự bước một bước.

"Á!"

Sau đó cả người do trọng tâm không vững nên ngã lộn xuống.

Mọi người đều nghe được tiếng rơi, sau đó âm thanh bé dần, cuối cùng yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Đây mà là thủ thuật che mắt gì chứ?

Đây là đồi núi thật.

"Ha ha ha…", Bạch Diệc Phi cười: "Không phải cô nói thủ đoạn của tôi không thể sánh bằng Đạo Trưởng sao? Không phải gã ta cũng bị tôi đùa giỡn hả?"

"Bốp!"

Anh vừa dứt lời thì Lương Vĩ Siêu lập tức xuất hiện bên cạnh anh, sau đó đánh một chưởng vào ngực.

Cả người Bạch Diệc Phi bay ra ngoài, đụng vào vách đá rồi rơi xuống đất.

"Phụt!"

Bạch Diệc Phi phun ra một ngụm máu.

Cũng may Bạch Diệc Phi có sức chịu được tốt, nếu không với sức mạnh kinh khủng này của Lương Vĩ Siêu, thì người bình thường chắc chắn sẽ chết ngay, lúc này tuy Bạch Diệc Phi vẫn còn sống nhưng lại bị gãy mất hai cái xương sườn.

Lương Vĩ Siêu rất tức giận, bởi cô ta lại bị Bạch Diệc Phi đùa giỡn, tính cách có tốt hơn nữa cũng không thể kìm chế được.

Lương Vĩ Siêu hoàn toàn nổi giận, cô ta không giữ được bình tĩnh nữa rồi, sắc mặt cô ta rất u ám, cô ta tức giận hét lên một tiếng: "Bạch Diệc Phi! Đây là anh tự tìm chết đấy nhé!"

Lương Ngọc ở bên cạnh thấy tình hình này thì đột nhiên đá ngã tên cao thủ bên cạnh, sau đó nhanh chóng chạy tới bảo vệ Bạch Diệc Phi.

Lương Vĩ Siêu thấy Lương Ngọc bảo vệ Bạch Diệc Phi thì không khỏi nhíu mày.

Lương Ngọc cũng nhìn chằm chằm Lương Vĩ Siêu, ánh mắt kiên định, không còn vô hồn như trước nữa.

Lương Vĩ Siêu không ra tay nữa, cô ta đột nhiên kéo Chu Khúc Nhi lại rồi vứt cho một tên đàn em.

"Giải quyết cô ta đi!"

Tên đàn em hơi kinh ngạc, sau đó lập tức phản ứng lại, đây đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, tên đó vội vàng ôm lấy Chu Khúc Nhi.

"Tôi không muốn!"




Chu Khúc Nhi ra sức giãy giụa, nhưng một phụ nữ thì có thể có bao nhiêu sức lực chứ?

Bạch Diệc Phi thấy cảnh này thì trừng mắt lên như sắp nổ tung, nhưng anh bị thương quá nặng, ngay cả nói chuyện cũng rất tốn sức.

"Mấy người…mau dừng tay lại!", Bạch Diệc Phi kêu một tiếng.

Lương Vĩ Siêu hừ lạnh: "Dừng tay sao? Anh nghĩ tôi ngu hả?"

"Hừ! Tôi còn tưởng anh cũng có chút khôn ngoan, nhưng bây giờ nhìn lại hóa ra cũng ngu ngốc như vậy! Hết lần này đến lần khác dồn tôi vào mức đường cùng, được thôi, vậy tôi sẽ để anh thấy cuối cùng bạn anh sẽ bị người ta ức hiếp như thế nào!"

"Nếu anh còn không biết điều, người tiếp theo chính là cô ta!"

Sau đó Lương Vĩ Siêu chỉ thẳng vào Lương Ngọc.

Bạch Diệc Phi cuống cuồng: "Cô dừng tay đi! Tôi nói cho cô! Bây giờ tôi sẽ nói cho cô! Thả cô ấy ra đi!"

Bạch Diệc Phi vừa nói, khóe miệng vừa chảy máu.

Nhưng Lương Vĩ Siêu chỉ lạnh lùng: "Anh cho rằng tôi sẽ cho anh thêm cơ hội nữa sao? Không cho anh bài học thì anh vĩnh viễn sẽ không biết thế nào là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Chương 750: Tự cao tự đại

Chu Khúc Nhi bị người đàn ông đó đè xuống đất, quần áo trên người bị xé toạc, làn da trắng nõn lộ ra trong không khí.

Những người khác nhìn thấy cảnh này thì ghen tị không thôi, ai nấy bất giác nuốt nước bọt.

Chu Khúc Nhi mặc dù không đẹp bằng Lý Tuyết nhưng cũng là một mỹ nhân, thân hình chuẩn, thế nên ở nơi như này có thể nhìn thấy khung cảnh sống động như vậy, ai lại không ngưỡng mộ cơ chứ!

Mà tên thủ hạ kia cũng vô cùng nóng lòng, bàn tay hắn đè Chu Khúc Nhi xuống, cúi người chuẩn bị hôn.



Lúc này.

“Rầm!”

Một nắm đấm bất ngờ đánh vào cơ thể tên đó.

“Bịch!”



Đầu của hắn trực tiếp nổ tung, máu văng khắp nơi.

Nhìn thấy hình ảnh ấy, tất cả mọi người đều chết lặng.

Lương Vĩ Siêu nheo mắt nhìn chằm chằm vào Tần Sơn.

Tần Sơn cởi áo mình ra khoác lên người Chu Khúc Nhi, sau đó kéo cô ta dậy, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Bà xã, anh xin lỗi!”

Chu Khúc Nhi ngây người.

Bạch Diệc Phi bên cạnh cũng sững sờ.

Khí tức cuồng bạo của Tần Sơn đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm lạnh lùng.

Những người khác không quen nhưng Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi lại rất quen thuộc.

Khi bọn họ nhìn Tần Sơn đứng thẳng lưng, khí chất của cả người trở nên nghiêm nghị, hoàn toàn biến thành một người khác.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy một màn này.

Lâm Dụ Xương cũng ngạc nhiên không thôi mà hỏi: “Tần Sơn, cậu có ý gì?”

Đạo Trưởng hừ lạnh nói: “Vẫn chưa phát hiện ra sao? Người này căn bản không phải là Tần Sơn?”

“Cái gì?”, Lâm Dụ Xương trợn to hai mắt, vẻ mặt khó tin.

Tần Sơn khéo Chu Khúc Nhi ra phía sau mình, sau đó liếc nhẹ mấy người và nói: “Đúng vậy, tôi không phải Tần Sơn, tôi là Tần Hoa”.

“Tần Sơn là thân phận bên trên giúp tôi tạo ra, các người đi kiểm tra đương nhiên sẽ không tra ra”.

Khi Tần Sơn xuất hiện, tất cả những người có liên hệ đến anh ta đều bị điều tra, Bạch Diệc Phi điều tra qua, Lâm Dụ Xương cũng vậy, Đạo Trưởng cũng không ngoại lệ.

Nhưng dù người đó có năng lực thế nào thì cũng không thể sánh được với sức mạnh của chính phủ.

Tần Hoa lạnh nhạt đáp: “Bạch Diệc Phi là anh em của tôi, Chu Khúc Nhi là vợ tôi”.

“Các người dám động đến anh em và vợ tôi, hôm nay, tôi sẽ giải quyết cho rõ ràng!”

Nói xong câu này, Tần Hoa quay lại nhìn Lương Vĩ Siêu: “Đại boss, tôi chờ cô xuất hiện lâu lắm rồi”.

Mọi người đều sững sờ.

Thì ra Tần Hoa chỉ giả làm người thực vật, thật ra đã dùng thân phận của một người khác, sau đó ẩn nấp bên cạnh những người này, cuối cùng cũng chờ được đại boss phía sau màn xuất hiện.

Bạch Diệc Phi rất kích động, cũng không thể ý đến vết thương của mình nữa.

Chu Khúc Nhi càng kích động hơn, bởi vì người này là Tần Hoa, là chồng của cô.

Thật ra ngày hôm đó, khi cô ta gọi điện tìm Tần Sơn nhờ anh ta giúp đỡ đi cứu Lý Tuyết. Hai người ngồi rất gần nhau, cô đã ngửi thấy mùi cơ thể của Tần Hoa.

Chu Khúc Nhi nhớ rằng đây là mùi của Tần Hoa.

Thế nên lúc đó cô ta đoán ra rồi.

Mà Chu Khúc Nhi cũng không ngốc, cô biết Tần Hoa đóng giả làm Tần Sơn chắc chắn là có lý do của anh, thế nên không nói ra sự thật.

Còn nữa, ở nhà hàng trên tàu, cô cố ý dùng đĩa đập Tần Hoa, bởi vì như vậy, mọi người mới biết được cô ta thật sự chán ghét Tần Hoa, anh ta suýt chút nữa làm nhục cô.

Vậy mọi người mới không nghi ngờ anh.

Đạo Trưởng thấy vậy hừ lạnh một tiếng: “Cậu cũng quá tự tin rồi!”

“Ít nhất ở trước mặt ông, tôi có tự tin”, Tần Hoa nhàn nhạt đáp.

Đạo Trưởng nghe câu này thì sắc mặt có vẻ khó coi, bởi vì gã ta đánh không lại Tần Hoa.

“Vậy thì đã sao? Chúng tôi có hơn 10 cao thủ cấp hai ở đây, thêm cả tôi, cậu tưởng rằng có thể đánh bại tất cả sao?”, Đạo Trưởng hừ lạnh: “Hơn nữa, ngoài chúng tôi ra còn có Đại boss!”

Tần Hoa nghe câu này thì khẽ cau mày nói: “Thực lực của đại boss thật sự rất mạnh, đã vượt quá dự tính của tôi, tôi quả thực không phải đối thủ!”

“Có điều, các người không phải muốn ỉ đông hiếp yếu sao?”

“Vậy thì đã sao, chúng tôi có rất nhiều người, chỉ cần giết được các người, không ai biết được chuyện này cả”, Đạo Trưởng cười lạnh nói.

Tần Hoa nghe vậy thì khẽ lắc đầu, không trả lời Đạo Trưởng mà nhìn về phía Bạch Diệc Phi, khẽ cười nói: “Đến lượt cậu rồi”.

Bạch Diệc Phi lập tức nở nụ cười.

Những người khác đều không hiểu gì.

Lâm Dụ Xương bây giờ mới phản ứng lại, chỉ vào Tần Hoa chửi lớn: “Đồ khốn kiếp, con mẹ nó lại dám phản bội tao, tao tin tưởng mày như vậy!”

“Lại còn cái gì mà đến hắn nữa, giờ hắn ta còn không đứng dậy được, tùy ý đánh vài chiêu là có thể giết chết hắn”.

Bạch Diệc Phi chỉ cười rồi nói: “Các người nói tôi còn trẻ, tôi ngu ngốc, đúng là tôi vẫn còn rất trẻ, mới hơn hai mươi tuổi, nhưng người ngu chính là các người!”

Lời vừa dứt, khoảnh khắc tiếp theo, một vài người phía sau đột nhiên xuất hiện.

Ai nấy đều ngây ra.

Cái quái gì thế này? Ở đâu ra nhiều người như vậy.

Giống như bước ra từ trong không khí vậy.

Những người này khiến Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng phải cau mày, hiển nhiên họ có chút kinh ngạc đồng thời cũng ngưng trọng.

Bởi bì những người xuất hiện này là Bạch Vân Bằng, Sa Phi Dương và Trần Ngạo Kiều.

Lâm Dụ Xương sợ hãi hỏi: “Tại sao các người...”

Bạch Vân Bằng khẽ lắc đầu thở dài: “Lão Lâm à, tôi thật không ngờ lại là ông”.

Bạch Vân Bằng đúng là rất bất ngờ.

Không chỉ ông mà Bạch Diệc Phi cũng rất ngạc nhiên khi gặp Lâm Dụ Xương.

Dù sao thì quan hệ giữa anh và Lâm Cuồng cũng rất tốt, vả lại nhà họ Lâm cũng không có ác ý gì với anh, thế nên, anh luôn cho rằng ít nhất thì Lâm Cuồng và Lâm Dụ Xương có thể coi là quan hệ tình thân.

Nhưng tên thực tế, người mà anh cho là thân thiết lại chính là người đâm sau lưng anh.

Lâm Dụ Xương cúi đầu, sau đó ngẩng lên, nhàn nhạt nói: “Mỗi người có một ý chí hướng riêng mà thôi”.

“Tôi nhận ra cô”, Sa Phi Dương đột nhiên nói với Lương Vĩ Siêu

Lương Vĩ Siêu vừa rồi chỉ hơi nhíu mày, bây giờ đã hồi phục vẻ bình tĩnh, cô ta hình như không hề lo lắng, có điều vẫn không hiểu nên hỏi: “Tại sao các người lại ở đây?”

Trần Ngạo Kiều là người lên tiếng trước: “Cô quá tự cao tự đại rồi, tự cho rằng kế hoạch của mình hoàn hảo. Thật ra, các người chỉ bị người mà mình coi là đồ ngu chơi đùa lại thôi”.

Vừa nói Trần Ngạo Kiều vừa cười, không che giấu sự mỉa mai.




Lương Vĩ Siêu nghe đến đây lập tức quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi.

Lý Tuyết mất tích, bọn họ tìm đến mười gia tộc lớn để tìm cô, lại phát hiện Tiểu Thất đã chết, cuối cùng khi tìm đến nơi thì Hồ Phi Hồng cũng đã chết.

Bạch Vân Bằng và Diệp Gỉa từ từ phân tích và phát hiện ra vấn đề này có liên quan rất lớn với nhau.

Mà Bạch Diệc Phi sau khi tỉnh lại thì cũng đã bình tĩnh hơn, anh nghĩ lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối.

Anh lập tức cho rằng có người muốn dùng Lý Tuyết để uy hiếp anh, nhưng trong tay anh không có thứ gì đáng giá mà những người đó cần, duy nhất chính là kho vàng kia.

Anh đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tạo cho người ta cảm giác mình đã suy sụp, bất lực và tuyệt vọng.

Khi đó, Bạch Diệc Phi nhận được một cuộc gọi yêu cầu anh đến một mình, thế nên anh đã lén lút ra ngoài.

Bởi vì anh biết rằng đối phương nhất định sẽ cho người theo dõi anh.

Nhưng trên thực tế, Bạch Diệc Phi đã để lại một mảnh giấy, trên giấy có ghi lại kế hoạch của anh.

Bạch Diệc Phi nhìn đám người và chế nhạo: “Tôi đoán mục đích của các người là kho vàng đúng không, sau khi tìm thấy thì các người sẽ giết chúng tôi”.

Lương Vĩ Siêu híp mắt nói: “Vậy nên cậu để Sa Phi Dương bọn họ đến kho vàng để đợi chúng tôi trước sao?”

Chương 751: Tung tích người canh giữ kho vàng

“Bọn họ cứ như biến ra từ trong không khí vậy, bởi vì họ đã ở trong kho vàng trước, có cách ẩn mình để không ai phát hiện ra!”

“Như vậy có thể thấy rằng lối ra ở đằng sau lưng các người!”

Bạch Diệc Phi gật đầu: “Cô nói đúng, có điều tôi có chút kinh ngạc, lúc này rồi mà cô vẫn nghĩ đến kho vàng được!”

Lương Vĩ Siêu bật cười.



Mọi người đều nhìn cô ta.

Sau đó, Lương Vĩ Siêu cười nói: “Đương nhiên là có tâm trạng rồi, anh cho rằng dựa vào mấy người đó là có thể ngăn cản tôi sao?”

“Đúng vậy, đám các người, ngoại từ tôi không đánh lại Tần Hoa ra, những người khác có ai là đối thủ của tôi chứ, càng không nói đến đại boss đang ở đây, Tần Hoa cũng chẳng là cái thá gì cả”, Đạo Trưởng hừ lạnh nói, trong mắt có chút đắc ý.

“Thật không biết ai cho các người tự tin nữa”.



Đạo Trưởng nói đúng, trong số bọn họ chỉ có Tần Hoa và Đạo Trưởng lợi hại nhất, những người khác như Sa Phi Dương, Bạch Vân Bằng và Trần Ngạo Kiều kém hơn một chút, không có gì đáng sợ, dù gì bên bọn họ vẫn còn hơn chục cao thủ cấp 2.

Nhưng mà, không có gì là tuyệt đối cả.

Đạo Trưởng vừa dứt lời, Tần Hoa đã đứng dậy đi về phía Lương Vĩ Siêu mà nói: “Nếu đã như vậy thì tôi thử đánh với đại boss xem thế nào!”

Nói xong, Tần Hoa đột nhiên lao nhanh về phía Lương Vĩ Siêu như một quả đại bác được bắn ra.

Tốc độ của Tần Hoa quá nhanh khiến nhiều người có mặt không nhìn rõ.

Ngay sau đó, anh ta xuất hiện trước mặt Lương Vĩ Siêu, giơ nắm đấm lên thô bạo xuất chiêu.

Thực lực của Tần Hoa cực lớn, cũng không cần dùng đến sức mạnh của ám kình.

Lương Vĩ Siêu không hề hoảng sợ, cô ta ngả người về phía sau, đồng thời tung một nắm đấm Thái Cực Quyền nhằm hóa giải sức mạnh của Tần Hoa.

Nhưng Tần Hoa đột nhiên dang rộng lòng bàn tay, duỗi thẳng cẳng tay về phía trước, cũng sử dùng một chiêu trong Thái Cực Quyền.

Thái Cực Quyền với Thái Cực Quyền, ai có hiểu biết sâu sắc hơn thì người đó có lợi.

Vốn dĩ Lương Vĩ Siêu định hóa giải sức mạnh của Tần Hoa nhưng sau khi Tần Hoa ra tay, sức mạnh đó không những không bị hóa giải mà ngược lại còn tràn ra như những cơn lũ.

Lương Vĩ Siêu lập tức cảm thấy một lực cực mạnh đập vào cánh tay mình.

“Bịch bịch bịch....”

Lương Vĩ Siêu lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt không thể tin được.

Cảnh tượng này khiến cho Đạo Trưởng và người của gã ta cực kỳ kinh ngạc.

Không ai trong số họ ngờ rằng Lương Vĩ Siêu vừa mới giao đấu đã rơi vào thế bất lợi.

Theo hiểu biết có họ trước đây về Tần Hoa, cũng chính là Tần Sơn lúc đó, anh ta chỉ sử dụng nắm đấm một cách ngẫu nhiên chứ không giống như bây giờ, có chiêu thức riêng của mình.

Lúc này bọn họ cuối cùng cũng hiểu, trước đây Tần Hoa vẫn luôn che giấu thực lực của mình mà thôi.

Đạo Trưởng nghĩ đến đây thì trong lòng liền thở dài.

Bởi vì cho dù Tần Hoa có che giấu thực lực thì gã ta cũng đánh không lại anh, gã ta có thể không tức giận sao?

Tần Hoa bây giờ không cần giả bộ nữa, thế nên anh ta liền thể hiện hết sức mạnh của mình, anh ta không những biết dùng ám kình mà còn là một cao thủ ám kình nữa.

Sự kết hợp giữa Thái Cực Quyền và ám kình của anh ta khiến sức mạnh đó chồng chất như một ngọn núi.

Thực lực của Lương Vĩ Siêu cũng không thể coi thường, dù gì chịu một chưởng với sức mạnh cường đại như vậy cô ta cũng chỉ cần lùi lại vài bước, nếu là người khác e rằng sớm đã không chịu nổi chiêu đó rồi.

Bởi vậy vẻ mặt của Lương Vĩ Siêu cũng nghiêm nghị hơn nhiều, không dám khinh thường Tần Hoa nữa.

Lương Vĩ Siêu dang rộng hai chân, hai tay trái phải liên tục di chuyển qua lại tạo thành một tư thế rất thoải mái, sau đó cả người đẩy về phía trước tung ra một cú đấm.

Tần Hoa thấy vậy lập tức nắm chặt tay vung ra đỡ đòn.

Nhưng lần này, anh ta phát hiện nắm đấm của mình bị Lương Vĩ Siêu nắm chặt, Tần Hoa đẩy về phía trước Lương Vĩ Siêu cũng tiến lên trước, hai người cứ thế đẩy qua đẩy lại.

“Bùm!”

Đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.

Sau đó Tần Hoa liên tục lùi về phía sau.

Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.

Bạch Vân Bằng nhìn thấy vậy thì không khỏi lo lắng nói: “Lương Vĩ Siêu quá mạnh rồi!”

Sa Phi Dương khẽ thở dài: “Người canh giữ kho vàng thứ hai đương nhiên rất mạnh rồi!”

Bạch Vân Bằng quay đầu lại kinh ngạc hỏi: “Anh Sa quen biết với người canh giữ kho vàng thứ hai sao?”

Sa Phi Dương im lặng một lúc rồi mới nói: “Chuyện đã xảy ra rất nhiều năm trước, tôi có chút ấn tượng mơ hồ, người biết cô ta là người canh giữ kho vàng thứ hai cũng chỉ có vài người”.

Bạch Vân Bằng sửng sối: “Sao anh Sa lại biết được điều đó?”

Vẻ mặt của Sa Phi Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc, sau đó nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu nói: “Bởi vì sư huynh của tôi đã bị cô ta giết!”

“Cái gì?”, Bạch Vân Bằng càng thêm kinh ngạc: “Thiên Hoa Sơn là do cô ta giết?”

Sa Phi Dương khẽ gật đầu: “Bởi vì tôi và sư huynh của mình đe dọa tới nơi giấu vàng, thế nên Lương Vĩ Siêu giết sư huynh của tôi, còn Lương Minh Nguyệt bắt nhốt tôi ở đây”.

Bạch Vân Bằng khó hiểu: “Tại sao lại là Lương Minh Nguyệt? Lương Minh Nguyệt có mục đích gì chứ?”

Lương Vĩ Siêu có lí do để làm điều này, đó là bởi vì Sa Phi Dương và Thiên Sơn Hoa rất dễ dàng phát hiện ra địa điểm của kho vàng, nhưng còn Lương Minh Nguyệt thì sao?

Lương Minh Nguyệt là có lý do gì đây?

Lương Vĩ Siêu là người canh giữ kho vàng thứ hai, lẽ nào Lương Minh Nguyệt cũng vậy?

Vào giây tiếp theo, Sa Phi Dương giải thích rằng: “Lương Vĩ Siêu luôn nói dối, cô ta nói người canh giữ kho vàng thứ 3 và thứ 4 đã mất tích, trên thực tế người canh giữ kho vàng thứ 3 chính là Lương Minh Nguyệt”.

“Mà người thứ 4 thì tôi chưa từng gặp qua”.

Bạch Vân Bằng há hốc miệng, nhất thời không biết nói gì, cuối cùng đành im lặng.

Lương Minh Nguyệt vậy nhưng là người canh giữ kho vàng.

Nhưng tại sao thực lực của Lương Minh Nguyệt không cao? Rõ ràng đều là người canh giữ, cái này có chút không hợp lý thì phải.

Nhưng Bạch Vân Bằng cũng không hỏi thêm nữa, bởi vì lúc này cuộc chiến giữa Lương Vĩ Siêu và Tần Hoa đã có kết quả.

Lương Vĩ Siêu sử dụng Thái Cực Quyền đánh lùi Tần Hoa, Tần Hoa không thể đánh trả.

Điều này cho thấy, Tần Hoa thật sự không phải là đối thủ của Lương Vĩ Siêu.

Nhưng Lương Vĩ Siêu vẫn rất ngạc nhiên trước thực lực của Tần Hoa: “Mới 30 tuổi mà có thể đạt tới trình độ cao như vậy, cậu đúng là một nhân tài hiếm có”.

Vì bị Lương Vĩ Siêu đấm trúng một quyền, Tần Hoa lùi về sau và nôn ra một ngụm máu.

Chu Khúc Nhi vội vã bước tới, nhanh chóng ôm lấy Tần Hoa lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Tần Hoa khẽ lắc đầu: “Anh không sao!”

Đám người bên Lương Vĩ Siêu thở phào nhẹ nhõm. Họ khâm phục sức mạnh của cô ta và cũng rất vui khi Tần Hoa không thể đánh bại Lương Vĩ Siêu, có thể thấy bên họ thắng chắc rồi.

Lâm Dụ Xương tràn đầy tự tin nói: “Anh Bạch, anh xem sao cứ phải như vậy chứ? Bây giờ biết được chuyện này rồi, hôm nay không thể sống sót mà rời khỏi đây được đâu”.

“Đừng phí lời nữa, lên hết đi, giết bọn họ cho tôi!”, Đạo Trưởng hừ lạnh, xua tay nói.

Đám người phía sau tất cả đều bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Mà đúng vào lúc đó.




Một cơn gió mạnh ập đến.

Lương Vĩ Siêu - người vốn dĩ có biểu cảm khá thờ ơ, thậm chí còn có cử chỉ đắc thắng thì lúc này ánh mặt đột nhiên nghiêm nghị và vội vã lùi về phía sau.

Động tác của cô ta rất nhanh, nhưng cô ta nhanh thế nào cũng không bằng cơn gió kia được.

“Rầm!” một tiếng.

Đám tay chân của Đạo Trưởng đang lao tới phía trước thì đột nhiên đều bị đá bay ra ngoài.

Phải biết rằng, những người này đều là cao thủ cấp 2, lại còn nguyên một đám, nhưng họ bay ngược lại về phía sau, cảm giác không khác gì những người bình thường không có võ công.

Cùng lúc đó, một người phụ nữ mặc áo khoác gió màu tím đã đứng trước mặt Lương Vĩ Siêu, vung tay tát vào mặt cô ta.

Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì lập tức vươn tay ra đánh Thái Cực Quyền, muốn hóa giải sức mạnh của cái tát kia.

Nhưng ngay sau khi cô ta duỗi tay ra, liền bị một lực lớn hơn chấn động, đồng thời bàn tay người đó đánh vào vai cô ta.

“Bịch!”

Lương Vĩ Siêu bay ra ngoài, va vào một bức tường đá ở một bên rồi rơi xuống.

“Rắc...!”

Chương 752: Tử Y xuất hiện

Tất cả mọi người đều hít ngược một ngụm kí lạnh, chết lặng người.

Theo nhận thức của họ, Lương Vĩ Siêu và Tần Hoa đã là những người mạnh nhất rồi, nhưng họ vừa nhìn thấy gì vậy?

Lương Vĩ Siêu bị bàn tay của người đó tát bay.

Điều này thật sự quá khủng khiếp.



Lương Vĩ Siêu đã đủ lợi hại rồi, mà người này, hoàn toàn không thể hình dung ra được thực lực ở tầng thứ mấy.

Còn Bạch Diệc Phi có phần kích động khi nhìn thấy người mới đến.

Lương Ngọc và Trần Ngạo Kiều cũng không khỏi phấn khích.

Bởi vì người này chính là Tử Y.



“Sư phụ!”

Ba người cùng gọi.

Tử Y vẫn còn rất hung hăng, chửi bới Lương Vĩ Siêu một trận: “Tôi ghét nhất loại người bắt nạt hậu bối như cô, lại còn bắt nạt học trò của tôi, cô tưởng rằng mình thật sự bất khả chiến bại sao? Tôi nhổ vào!”

Bạch Diệc Phi nhìn Tử Y hung hăng như vậy, không những không cảm thấy hoang đường mà ngược lại trong lòng rất ấm áp.

Trước đó anh có nghe nói khi Tân Thu đến cứu bọn Đạo Trưởng, Tử Y biết được chuyện liền đến tìm Tân Thu, sau đó đập phá nhà ông ta.

Nếu không nói về những chuyện khác, chỉ riêng quan hệ thầy trò thôi, Bạch Diệc Phi đã rất cảm động rồi, bởi vì Tử Y đối với anh rất tốt.

Mà vào thời khắc sinh tử này, Tử Y đã đến kịp lúc, khiến bọn họ không còn lo lắng nữa.

Lương Vĩ Siêu nắm chặt vai mình bò dậy, trừng mắt nhìn Tử Y nói: “Cô vi phạm nội quy!”

“Mẹ kiếp, rõ ràng là cô vi phạm trước”, Tử Y hừ lạnh.

Đám người thấy vậy thì ngạc nhiên không thôi.

Mọi người đều là người canh giữ kho vàng, chưa kể đến việc kho vàng số 1 có đến hai người, ba người còn lại mỗi người quản một kho, như vậy thì năng lực của họ phải rất mạnh, nhưng bây giờ xem ra Lương Vĩ Siêu rõ ràng không phải là đối thủ của Tử Y.

Sa Phi Dương nhàn nhạt giải thích: “Thật ra Tử Y là người canh giữ kho vàng số 2, nhưng bởi vì không phục người canh giữ kho số 1 là sư huynh của mình, thế nên họ luôn có tranh chấp với nhau”.

“Tử Y không có hứng thứ với những người canh giữ các kho vàng khác”.

Bạch Vân Bằng nghe xong thì sững sờ: “Như vậy cũng được sao?”

Trần Ngạo Kiều dường như hiểu ra gì đó bèn gật đầu nói: “Thì ra là như vậy!”

Nhưng mà, Tử Y đột nhiên quay đầu lại chỉ vào Sa Phi Dương mà nói lớn: “Ông con mẹ nó câm miệng lại cho tôi! Nếu không phải ông có chút quan hệ với đồ đệ của tôi thì hôm nay bà đây giết ông đầu tiên!”

Sa Phi Dương nghe vậy thì bất giác dừng lại, sau đó im lặng không nói gì.

Sa Phi Dương là bậc thầy trong giới phong thủy, mà những người canh giữ kho vàng như bọn họ, điều cấm kỵ nhất là bị người khác biết về vị trị của kho vàng, cho dù Sa Phi Dương không nói ra thì điều đó cũng luôn là một quả bom hẹn giờ.

Đây chính là lí do lại sao Lương Vĩ Siêu phải giết chết Sa Phi Dương, và Lương Minh Nguyệt bắt giam Sa Phi Dương.

Tử Y quay đầu nhìn Lương Vĩ Siêu nói: “Sao da mặt cô lại dày đến vậy, còn dám nói tôi phạm quy?”

“Lợi dụng thân phận người canh giữ cửa mình, tùy tiện lấy vàng trong kho số 2, còn muốn xâm nhập vào kho số 3 và 4, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy chứ?”

“Còn ông, ông và sư huynh của ông đã nhúng tay vào bài kiểm tra để lựa chọn người canh giữ kho số 1, thậm chí còn huấn luyện một ứng viên khác trở thành đàn em của mình”.

“Sau khi Bạch Diệc Phi biết được việc của kho số 3, cô đã sắp đặt cậu ta rơi vào cái bẫy cho mình tạo ra, Lương Vĩ Siêu, gan của cô cũng khá lớn đấy!”

Sắc mặt của Lương Vĩ Siêu tái nhợt, bởi vì kế hoạch của cô ta đã bị nhìn thấu.

Nhưng ngay sau đó cô ta lại mỉm cười: “Vậy thì đã làm sao?”

Tử Y cười lạnh: “Làm sao ư? Đương nhiên là tôi sẽ giết chết cô rồi!”

“Cô không thể!”, Lương Vĩ Siêu nhẹ nhàng nói.

Tử Y híp mắt: “Ai cho cô sự tự tin đó?”

Lương Vĩ Siêu cười nhạt đáp lại: “Đương nhiên là... cô ta!”

Khi câu nói của cô ta cất lên, đột nhiên có hai người bước ra khỏi khu rừng.

Một nam một nữ, người đàn ông cầm con dao găm đặt dưới cổ người phụ nữ.

Người đàn ông kia là Tưởng An, còn người phụ nữ chính là người đã mất tích từ lâu- Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào cô.

Bạch Vân Bằng và những người khác cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng.

Lương Vĩ Siêu khẽ cười: “Thế nào? Tự tin này đã đủ hay chưa?”

Ngừng một chút rồi cô ta nói tiếp: “Lý Tuyết đang ở trong tay tôi, nếu cô dám làm gì tôi, Lý Tuyết sẽ lập tức đi gặp Diêm Vương, Lý Tuyết mà chết, vậy thì học trò tốt của cô sẽ không tha thứ cho cô đâu!”

“Không chỉ như vậy, còn có cả nhà họ Bạch, bởi vì cô ta đang mang thai đứa con của nhà họ”.

Tử Y nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó quay đầu lại hỏi Bạch Diệc Phi: “Cậu chọn như thế nào?”

Bạch Diệc Phi sững sỡ.

Một mặt là bảo vệ ngân khố của nhà nước không bị kẻ xấu xâm phạm, mặt khác chính là tính mạng của vợ và con mình, anh biết chọn sao?

Bạch Diệc Phi liếc nhìn Lý Tuyết, trong lòng thầm đau xót.

Có lẽ đối với nhiều người đứng trước lựa chọn như vậy, là một người đàn ông, cho dù cảm thấy đau lòng thì cũng sẽ chọn hi sinh cái tôi để làm việc lớn.

Nhưng Bạch Diệc Phi thì lại không.

Anh không nghĩ được nhiều như vậy, anh chỉ hi vọng Lý Tuyết có thể sống, bởi vì Lý Tuyết là mạng sống của anh, là tất cả đối với anh.

“Vợ tôi chính là mạng sống của tôi”, Bạch Diệc Phi kiên định đáp.

Lúc này sẽ có rất nhiều người sẽ trách móc anh, bắt anh hi sinh cái tôi để thành toàn cho những người khác, nhưng dựa vào cái gì chứ? Bọn họ có tư cách gì bắt anh cứu giúp người khác?

Bạch Diệc Phi không quan tâm đến chuyện này, thế nên anh vẫn chọn người mà mình coi trọng nhất, đó chính là Lý Tuyết.

Còn Lý Tuyết thì đau lòng nhìn Bạch Diệc Phi, bởi vì cô cũng rất day dứt.

Chỉ vì cô mà Bạch Diệc Phi bị thương, bạn bè và những người thân của anh cũng bị thương, đây là điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất.

Mọi việc đều do bản thân cô, thậm chí anh phải đứng trước biến cố lớn như vậy cũng là do cô.

Lý Tuyết cũng muốn Bạch Diệc Phi không quan tâm đến cô, nhưng cô không thể.

Bởi vì cô đang mang thai đứa con của anh.

Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn chằm chằm vào Lương Vĩ Siêu và hỏi: “Nói đi, làm thế nào cô mới thả vợ tôi?”

“Các người lập tức rời khỏi đảo Lam, đợi tôi chuyển hết số vàng trong kho số 3 thì vợ anh sẽ trở về bình an vô sự”, Lương Vĩ Siêu cười nói.

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Không được, cô phải thả vợ tôi ra trước, tôi có thể đảm bảo với cô tất cả mọi người sẽ rời khỏi đảo Lam này”.

Lương Vĩ Siêu nghe thấy anh nói thì chế nhạo nói: “Anh còn có điều kiện để mặc cả với tôi sao?”

Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm, im lặng.

Sau đó quay đầu lại nhìn Tử Y, Tử Y thở dài nói: “Cậu tự quyết định đi”.

Bạch Diệc Phi lại trầm mặc một hồi, bây giờ anh không có cách nào cứu Lý Tuyết, cũng không có cách nào để thương lượng.

Bạch Diệc Phi không muốn thỏa hiệp.




“Được...”

Nhưng anh vừa nói một tiếng thì Tưởng An đột nhiên đè Lý Tuyết xuống sau đó nói: “Không cần phải mặc cả nữa, bởi vì, cậu không cần lựa chọn”.

Nghe vậy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tưởng An.

Đám người bên Bạch Diệc Phi cũng chấn động.

Đặc biệt là Bạch Diệc Phi, tim thắt lại, nhìn Tưởng An chằm chằm.

Anh rất sợ, sợ Tưởng An sẽ dùng dao cắt cổ Lý Tuyết.

Sau đó, Tưởng An lùi lại một bước, dùng con dao găm trực tiếp cắt đứt dây trói cho Lý Tuyết.

Lý Tuyết được tự do rồi.

Mặt của Lương Vĩ Siêu đen lại.

“Đồ khốn, dám phản bội tôi!”

Nói xong, Lương Vĩ Siêu lập tức xông về phía Lý Tuyết.

“Không được!”

“Dừng tay!”

Chương 753: Lâm Dụ Xương, tôi giết chết ông!

Bạch Vân Bằng và những người khác cũng bị sock.

Bạch Diệc Phi nghiến răng hét lên: “Đừng!”

Bạch Diệc Phi muốn xông qua cứu Lý Tuyết, nhưng bọn họ cách Lý Tuyết quá xa mà khoảng cách giữa Lương Vĩ Siêu và Lý Tuyết càng gần hơn, cho dù Tử Y có mạnh hơn Lương Vĩ Siêu đi nữa nhưng vẫn có vấn đề về cự ly, muốn cứu Lý Tuyết căn bản là không kịp.

Động thái của Lương Vĩ Siêu rõ ràng là muốn giành lại quyền khống chế Lý Tuyết hoặc nói cách khác là giết chết cô.



Bởi vì Tưởng An đã phản bội cô ta, Lý Tuyết không ở trong tay bọn họ thì sẽ không uy hiếp được đám người Bạch Diệc Phi, thế nên bọn họ bắt buộc phải có được Lý Tuyết trong tay.

Tuy nhiên, ngay lúc Lương Vĩ Siêu lao về phía Lý Tuyết, Tưởng An bước lên phía trước một bước, chặn trước mặt cô, giơ nắm đấm hướng về phía Lương Vĩ Siêu.

Nắm đấm của Lương Vĩ Siêu và Tưởng An va vào nhau.

“Bùm!”



Sau một tiếng động lớn, Tưởng An bay ngược về phía sau hơn mười mét, thậm chí còn làm gãy hai thân cây.

“Phụt!”

Tưởng An phun ra một ngụm máu tươi.

Tất cả mọi người bị chấn động.

Bởi vì trong số họ không ai ngờ rằng Tưởng An lại đứng ra bảo vệ cho Lý Tuyết.

Với khoảng thời gian này, Tử Y ngay lập tức nắm lấy cơ hội đến trước mặt Lương Vĩ Siêu.

Lương Vĩ Siêu thấy vậy thì vô cùng tức giận, nhưng cũng biết tình hình hiện tại không có lợi cho mình, thế nên cô ta lấy ra một gói bột thuốc rắc xung quanh mình.

Tử Y thấy vậy vội vã ôm lấy Lý Tuyết lùi về phía sau, bởi vì cô ta sợ bột này có độc, không tốt cho phụ nữ mang thai.

Bạch Vân Bằng cũng lao về phía Tưởng An và đỡ ông ta dậy.

Sau khi đám bột tan biến thì Lương Vĩ Siêu đã biến mất.

Không chỉ vậy, Đạo Trưởng cũng không biết đã chuồn mất từ lúc nào.

Lâm Dụ Xương là người duy nhất không chạy trốn.

Bạch Diệc Phi mặc kệ những vết thương trên người, nhịn đau đứng lên, bước từng bước về phía Lý Tuyết, ôm chặt lấy cô.

Lý Tuyết cũng ôm lấy anh, hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Đột nhiên, giọng nói lo lắng của Bạch Vân Bằng truyền đến: “Lão Tưởng!”

Tưởng An nằm trên đất, khóe miệng không ngừng tràn ra máu tươi.

Tưởng An chỉ là một cao thủ cấp 2.

Một cao thủ cấp thấp như ông ta kém xa cao thủ cấp 1 như Lương Vĩ Siêu, thế nên lúc đứng lên bảo vệ cho Lý Tuyết, ông ta đã biết mình không thể sống sót rồi.

Sắc mặt Bạch Vân Bằng nặng nề nhìn Tưởng An.

Tưởng An cười với Bạch Vân Bằng.

Bạch Diệc Phi nhịn đau, được Lý Tuyết và Trần Ngạo Kiều dìu đến trước mặt Tưởng An, sau đó anh cúi gập người nói với Tưởng An: “Tôi xin lỗi!”

Tưởng An nhẹ giọng nói: “Không có...không có lỗi...”

Lúc Tưởng An tiễn Bạch Diệc Phi rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch, ông ta từng nói cảm ơn anh vì lúc đó đã không tố cáo ông ta, mà Bạch Diệc Phi thì không tin lời này, nhưng trong lòng Bạch Diệc Phi vẫn cảm thấy day dứt: “Lời nói tối đó, tôi đã không tin”.

“Không tin... là đúng rồi...đúng rồi”, giọng nói Tưởng An đứt quãng.

Bạch Diệc Phi khó hiểu nhìn ông ta.

Những gì Tưởng An nói lúc trước quả thật không đáng tin cậy, dù gì thì Tưởng An cũng ở cạnh Bạch Khiếu từ bé tới lớn, chắc rằng sớm đã coi Bạch Khiếu như con trai của mình, sao lại có thể vì hành động vô ý của Bạch Diệc Phi mà giúp đỡ anh chứ?

Nhưng nếu không phải như vậy thì tại sao ông ta lại phải cứu Lý Tuyết? Lại còn lấy mạng mình ra đổi.

Tưởng An nói một cách yếu ớt: “Tôi... nhìn cậu chủ nhỏ trưởng thành, nhưng tôi... cũng ở bên gia chủ cả nửa đời người, tôi không thể làm ra chuyện... nhìn gia chủ hạnh phúc rồi lại phải thất vọng”.

Đây là một câu nói rất dài, sau khi nói xong, Tưởng An dường như muốn ngã quỵ xuống đất sau khi dùng hết sức lực.

Sau đó ông ta từ từ nhắm mắt lại với một nụ cười trên môi.

Bạch Vân Bằng nhìn Tưởng An cũng yên lặng nhắm mắt lại.

Thấy vậy, tâm trạng của Lý Tuyết rất phức tạp, Tưởng An bởi vì cứu cô nên mới chết, mặc dù Tưởng An bắt cô nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bảo vệ cô.

Lý Tuyết chỉ do dự một lát sau đó cúi đầu với Tưởng An nói: “Cảm ơn!”

Mặc dù lúc này lời cảm ơn cũng rất vô lực, nhưng ngoài chuyện đó ra thì cô cũng chỉ có thể nói hai chữ này.

Bạch Vân Bằng thở dài rồi nói: “Tại sao phải như vậy chứ?”

Ý của Bạch Vân Bằng là chỉ cần Tưởng An không đến thì căn bản sẽ không phải chết.

Nhưng nếu như vậy thì Bạch Khiếu sẽ không thoát khỏi liên quan, khi mọi chuyện kết thúc, tất cả mũi nhọn sẽ chĩa về Bạch Khiếu.

Thế nên Tưởng An mới tới.

Suy cho cùng, Tưởng An vì gia chủ cũng là vì Bạch Khiếu.

Bạch Diệc Phi rất khâm phục Tưởng An, có thể làm đên mức độ này, đồng thời trung thành với cả với gia chủ và Bạch Khiếu, không, cũng không đúng, Tưởng An trung thành với Bạch Vân Bằng, còn đối với Bạch Khiếu là yêu thương.

Ông ấy đã làm được cả hai điều đó nên anh vô cùng ngưỡng mộ.

Lúc này, Lâm Dụ Xương đột nhiên bước tới, nói với Bạch Vân Bằng: “Anh Bạch, tôi sẽ chịu tất cả trách nhiệm về những sai lầm mà mình phạm phải, sau khi quay về, tôi sẽ lập tức từ chức trong gia tộc”.

Bạch Vân Bằng im lặng không nói gì.

Còn Bạch Diệc Phi thì cau mày nhìn Lâm Dụ Xương, bất mãn nói: “Chỉ như vậy thôi sao?”

Vì Lâm Dụ Xương mà Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi suýt chết.

Không chỉ có vậy, Lâm Dụ Xương còn liên quan đến rất nhiều chuyện và nhiều người khác.

Chẳng lẽ chỉ cần từ bỏ chức gia chủ là có thể quét sạch mọi thứ ông ta đã làm?

Lâm Dụ Xương nghe thấy lời Bạch Diệc Phi, dù sao cũng là trưởng bối, ông ta không nhịn được, lập tức quát lên: “Bạch Diệc Phi, cậu đừng có quá đáng, nếu không nể mặt Tiểu Cuồng thì tôi sớm đã...”

Lâm Dụ Xương vẫn chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đột nhiên xé toạc áo của mình ra.

Trên người anh lộ ra vô vàn vết sẹo ngang dọc, vết roi quất.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy, thân trên của anh đều là vết thương, có những chỗ còn đang chảy máu.

Lâm Dụ Xương im bặt.

Những người khác cũng há miệng ngạc nhiên.

Lý Tuyết khẽ kêu lên, toàn thân Bạch Diệc Phi đều là vết hằn, hai mắt cô đỏ bừng, đau lòng không thôi.

Bạch Diệc Phi gầm lên với Lâm Dụ Xương: “Lúc ở trên tàu, ông con mẹ nó để Chu Truyền Võ tra tấn tôi, cảm thấy vẫn chưa đủ sao?”

“Có phải là muốn giết tôi không?”

Lâm Dụ Xương không nói nên lời.

Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm của Bạch Vân Bằng đã rơi lên người Lâm Dụ Xương.

“Rầm!”




Lâm Dụ Xương bay ra ngoài, ngã xuống đất.

“Phụt!”

Ông ta nôn ra một búm máu.

Bạch Vân Bằng cầm dao đi tới chỗ Lâm Dụ Xương nói: “Cho dù trước đây quan hệ giữa tôi và ông có tốt đến đâu, nhưng ông đã hành hạ con trai tôi đến như vậy, hôm nay tôi phải giết chết ông!”

Bạch Diệc Phi là con trai ruột của Bạch Vân Bằng và Ngô Quế Hương, hai người bọn họ cảm thấy vô cùng có lỗi khi gửi anh đi ra ngoài từ khi còn nhỏ.

Thế nên cảm giác day dứt này làm ông càng đau lòng và có lỗi với con hơn.

Thật ra họ cũng đối xử với Bạch Khiếu như vậy, nhưng bởi vì Bạch Khiếu cứu mạng họ, bị liệt nửa người, mất đi khả năng sinh con, thế nên họ cũng không biết phải làm sao.

Vì vậy, lúc Bạch Khiếu và Bạch Diệc Phi đánh nhau, bọn họ chỉ có thể giả vờ như không biết, bởi họ không muốn mất đi đứa con nào cả.

Nhưng điều này không có nghĩa là những người khác có thể làm tổn thương con trai ông.

Hôm nay, Lâm Dụ Xương đánh Bạch Diệc Phi thừa sống thiếu chết, trong lòng Bạch Vân Bằng ngập tràn lửa giận, càng thêm xót con hơn.

Lúc Bạch Vân Bằng đi đến trước mặt Lâm Dụ Xương, ông giơ con dao lên và chém xuống cổ ông ta: “Tôi giết chết ông!”

Lâm Dụ Xương nhìn thấy cảnh này thì lập tức bị dọa sợ, bởi vì ông ta không phải là Bạch Vân Bằng hay Diệp Gỉa, không có võ công lợi hại, ông ta chỉ có một cái đầu thông minh mà thôi.

Thế nên với một dao này, ông ta căn bản không thoát được.

Chương 754: Tình cảm cha con!

Lâm Dụ Xương lập tức cầu xin: “Anh Bạch, tôi sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi đi mà, đừng giết tôi, xin anh đấy!”

“A!”

Con dao chỉ còn cách cổ ông ta 2cm thì đột nhiên dừng lại.

Không phải vì Bạch Vân Bằng muốn tha cho Lâm Dụ Xương, mà là vì có người ngăn cản ông ấy lại.



Người này là Tần Hoa, Tần Hoa nắm lấy cánh tay Bạch Vân Bằng nhẹ giọng nói: “Không được giết ông ta!”

“Tại sao?”, Bạch Vân Bằng trừng mắt nhìn Tần Hoa.

“Tôi và ông đều giống nhau, đều muốn giết chết ông ta”, Tần Hoa trầm giọng nói: “Bởi vì Bạch Diệc Phi là anh em duy nhất của tôi”.

Bạch Vân Bằng quay đầu lại nhìn Tần Hoa, ngây ra trong chốc lát.



Tần Hoa giải thích: “Lúc đầu, đúng là tôi đã biến thành người thực vật, mà lúc ấy tình cờ có các chuyên gia của chính phủ đến thành phố Thiên Bắc, bọn họ biết tôi bị thương!”

“Vừa hay thời gian đó bọn họ đang nghiên cứu công nghệ y học tiên tiến nên đã bí mật chữa khỏi bệnh cho tôi”.

“Cũng chính vì vậy, bên trên mới giao cho tôi nhiệm vụ đặc biệt này”.

“Họ đã cho tôi một thân phận giả, sau đó tìm một người thực vật thật sự, giúp người đó cải trang giống tôi, tiếp tục nằm viện”.

“Số vàng này thuộc về nhà nước, bởi vì một số nguyên nhân nên không thể để thế giới biết được, vậy nên mới có người canh giữ kho vàng”.

“Tuy nhiên, thời gian gần đây một lưu lượng vàng lớn đang lưu thông trong nước làm thị trường bị ảnh hưởng nặng nề, bên trên đoán rằng có sự cố xảy ra với kho vàng”.

“Bởi nguyên nhân đó nên mới phái tôi bí mật điều tra”.

“Lí do tại sao trước đây tôi lại làm việc dưới quyền của Lâm Dụ Xương, đó là vì mẻ vàng đầu tiên xuất hiện là thuộc gia đình họ”.

“Lâm Dụ Xương là một trong những tôi phạm chính, không thể để ông ta chết bây giờ, vả lại Lương Vĩ Siêu và Đạo Trưởng đều đã trốn thoát, chỉ có thông qua Lâm Dụ Xương chúng ta mới có thể tìm ra tung tích của bọn họ”.

“Ngoài ra, kho vàng số 2 đã bị chuyển đi rồi”.

Sau khi nghe Tần Hoa giải thích đầu đuôi sự việc, tất cả mọi người đều im lặng.

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng đã hiểu ra, tại sao lại có một Tần Sơn giống hệt như Tần Hoa, mà Tần Hoa lại không hề hấn gì và đứng trước mặt anh.

Bạch Vân Bằng hung tợn nhìn chằm chằm vào Lâm Dụ Xương, tay cầm dao cũng run lên, bởi vì không giết được Lâm Dụ Xương ông không cam tâm.

Bạch Diệc Phi lúc này mới đột nhiên nói: “Bố, thôi bỏ qua đi, giao ông ta cho Tần Hoa”.

Thân thể Bạch Vân Bằng đột nhiên run lên, sau đó qua lại nhìn Bạch Diệc Phi.

Vừa rồi Bạch Diệc Phi gọi ông là bố.

“Leng keng!”

Con dao trên tay Bạch Vân Bằng rơi xuống đất.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Bạch Vân Bằng như vậy thì cảm thấy rất buồn, bởi vì anh phát hiện Bạch Vân Bằng dường như đã già đi rất nhiều.

Thật ra Bạch Diệc Phi chưa bao giờ gọi bố, bởi vì anh không có bố, sau khi kết hôn với Lý Tuyết anh mới gọi Lý Cường Đông là bố, nhưng dù gì đó cũng không phải là bố ruột của anh.

Bây giờ anh gọi một tiếng bố, không bởi vì điều gì khác, chỉ bởi thái độ của Bạch Vân Bằng trong chuyện này. Khi anh yêu cầu nhà họ Bạch giúp đỡ, và bây giờ nhìn anh bị Lâm Dụ Xương tra tấn, Bạch Vân Bằng đã biểu hiện như một người bố đích thực.

Thế nên Bạch Diệc Phi mới gọi ông là bố.

Nhưng nếu nhớ lại hai năm trước, cho dù Bạch Vân Bằng có làm vậy thì Bạch Diệc Phi chưa chắc đã chấp nhận ông.

Bởi vì anh đã trải qua quá nhiều việc trong 2 năm, trưởng thành không ít, có một số việc cũng đã nghĩ thoáng hơn.

Mặc dù Bạch Diệc Phi có chút khó chịu với việc Bạch Vân Bằng thiên vị Bạch Khiếu, nhưng dù gì cũng là người một nhà, có quan hệ huyết thống.

...

Lâm Dụ Xương bị Tần Hoa dẫn đi, trước khi đi, Bạch Diệc Phi vỗ vai Tần Hoa nói: “Anh, quay về chúng ta phải đi uống một ly đấy”.

“Được”, Tần Hoa mỉm cười nói.

Sau đó, Tần Hoa liếc nhìn về phía Chu Khúc Nhi ở bên cạnh, tựa hồ như có chút do dự.

Bạch Diệc Phi lập tức cố ý trêu ghẹo: “Hiểu rồi hiểu rồi, đợi hai người ấm áp trước, sau đó em mới đi tìm anh”.

Tần Hoa khẽ nhịn cười.

Đến thời điểm này, vấn đề đã tạm thời được giải quyết.

Một nhóm người trong số họ cũng chuẩn bị trở về thủ đô.

Nhưng trong đám người này, có một người, ánh mắt lạnh lùng, siết chặt nắm đấm.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết bị mọi người vây quanh.

Tần Hoa và Chu Khúc Nhi cùng nhau áp giải Lâm Dụ Xương.

Xung quanh ai cũng có bạn đồng hành, nhưng cô ta là người duy nhất bị bỏ quên, không ai hỏi han đến.

Chỉ cần gọi cô ta đi cùng cũng được, nhưng không có ai cả.

Lương Ngọc cảm thấy thế giới thật lạnh lẽo, cô ta đã bị tất cả mọi người bỏ rơi.

Lương Ngọc rất khó chịu.

Chỉ trong một thời gian ngắn, cô biết được rằng bố mình đã bị giết chết bởi Lương Vĩ Siêu, sau đó Lương Vĩ Siêu đã thờ ơ và cho người làm nhục cô ta.

Tất cả những thay đổi này đều là một cú đánh lớn với cô ta, để lại vô số vết thương trong lòng.

Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Lương Ngọc ngẩng đầu, phát hiện đó là sư phụ của mình, Tử Y.

Tử Y sờ đầu Lương Ngọc, sau đó từ từ ôm lấy cô.

“Còn có ta”, Tử Y nhẹ nhàng nói.

Lương Ngọc bất giác nắm chặt lấy quần áo của Tử Y, dựa vào vai của sự phụ mình.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta không kìm được mà òa khóc.

“Hu hu...”

Không biết mình đã khóc bao lâu, Lương Ngọc mới nghẹn ngào nói: “Sư phụ, con cảm thấy... không ai cần con cả.... không ai quan tâm đến con... con sống trên thế giới này cũng không còn ý nghĩa gì nữa....”

...

Một nhóm người ngồi tàu du lịch trở về.

Con tàu này là tàu Bạch Vân Bằng và những người khác dùng lúc đến đây, bọn họ đã đến trước Lương Vĩ Siêu nửa ngày, sau đó dưới sự hướng dẫn của Sa Phi Dương, họ lái đến một nơi không người để cập bến.

Sau khi xuống thuyền, họ trực tiếp đến kho vàng.

Lâm Dụ Xương bị trói và ném vào trong cabin.

Sau khi con tàu ra khơi, Tần Hoa đi tìm Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đang được Lưu Hiểu Anh bôi thuốc, cô ta vẫn luôn có mặt ở trên tàu.

Lưu Hiểu Anh nhìn những vết thương dày đặc trên người Bạch Diệc Phi thì không khỏi cảm thấy xót xa.




Đối với độc dược trên người anh, Lương Ngọc và Chu Khúc Nhi, cũng không có gì quá khó cả, cộng thêm cả Phùng Trác, việc giải độc dễ như trở bàn tay.

Lưu Hiểu Anh bôi thuốc cho Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết cũng dùng khăn tay lau mồ hôi cho anh.

Đang lau mồ hôi thì cô nhìn thấy ánh mắt đau khổ và lo lắng của Lưu Hiểu Anh, trong lòng cô có chút chua xót.

Đột nhiên, Lý Tuyết khẽ nói với Lưu Hiểu Anh: “Xin lỗi”.

Lưu Hiểu Anh ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lý Tuyết.

Bạch Diệc Phi nghe xong câu này thì dường như nghĩ tới điều gì đó, ngay sau đó anh nhắm mắt giả vờ ngất xỉu.

Lý Tuyết vươn tay chọc chọc vào đầu Bạch Diệc Phi nói: “Đừng giả vờ nữa, em có chuyện muốn nói với anh”.

Thân thể Lưu Hiểu Anh run lên.

Trái tim Bạch Diệc Phi cũng trở nên căng thẳng.

Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa.

Ba người ngây ra một lúc, sau đó Lý Tuyết bước tới cửa.

Đến cửa, Tần Hoa cười ngượng nói: “Tôi đến thăm cậu ấy”.

Lý Tuyết thấy vậy, lập tức tránh lối cho Tần Hoa vào: “Anh, vào đây đi”.

Lưu Hiểu Anh đã bôi xong thuốc cho Bạch Diệc Phi, cô ta và liếc nhìn nhau một cái rồi lặng lẽ rời đi.

Bạch Diệc Phi sau khi nhìn Tần Hoa thì phấn khích nói: “Anh!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom