• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (24 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-512

Chương 640: Gài bẫy Mã An




Giờ phút này, tất cả mọi người giống như đang bị ấn nút tạm dừng, trên mặt của mỗi người đều có chung một biểu cảm khiếp sợ và kinh ngạc.



Nữ nhân viên mát xa bị doạ cho sợ đến mức ngã ngồi xuống đất, ôm chặt lấy miệng mình, hai mắt trợn trừng, khiếp hãi không thôi.



Mã mắt chột cũng dại cả cả.



Mặc dù bọn họ là côn đồ xã hội đen, những việc kiểu như đánh nhau vẫn thường xảy ra như cơm bữa, nhưng nếu thực sự phải đánh chết người thì bọn họ không dám.



Hơn nữa còn là trước mặt bao nhiêu người như vậy ra tay giết người.



Đám người vốn muốn tăng sỹ khí cho Mã An, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đều cảm thấy hối hận, muốn rời đi nhưng bởi vì xe bị chặn lại mà không thể đi được.



Mà vòng bên ngoài cùng vừa mới có hơn mười chiếc xe bốn chỗ đỗ lại, trên xe bước xuống một đám người, người đi đầu chính là Lưu đầu trọc.



Lưu đầu trọc cởi áo khoác ngoài, thêm gương mặt vốn trông khá hung ác của gã, trong tay cầm một thanh mã tấu, lớn tiếng hét: “Những người có mặt ngày hôm nay, con mẹ nó đừng mong rời khỏi đây!”



Số người mà Lưu đầu trọc mang theo còn nhiều hơn số người của Mã mắt chột nhiều, liếc mắt nhìn đã thấy cực kỳ hoành tráng.



Người mà Mã mắt chột mang đến là đi bộ, còn người mà Lưu đầu trọc đưa đến là đi bằng ô tô, cho nên so ra thì đẳng cấp đã khác hẳn nhau, lại thêm Lưu đầu trọc bây giờ đã là ông chủ lớn nên không thiếu tiền.



Cùng lúc đó, ở các góc liền xuất hiện rất nhiều người mặc áo đen cầm đao dài, vừa hay chặn đứng hết tất cả các lối có thể bỏ trốn được.



Mã mắt chột nhìn ra được, sát khí trên người nhóm áo đen này, nó khác hoàn toàn với đám côn đồ đầu đường xó chợ.



Mấy người Trần Ngạo Kiều, Trương Hoa Bân và Bạch Hổ cũng xuất hiện, bọn họ đều đứng phía sau Bạch Diệc Phi.



Mã mắt chột lập tức hiểu ra, kinh hãi lùi lại, nhìn Mã An nói: “Anh hai, hình như chúng ta trúng kế rồi”.



“Đừng con mẹ nó hình như, rõ ràng là trúng kế rồi”, sắc mặt Mã An cũng không được tốt.



Nhóm người này bao vây bọn họ kín đến mức một con kiến cũng chẳng chui lọt, hẳn là bọn họ đã đợi ở đây từ lâu rồi.



Mã An nhìn trừng mắt nhìn chằm chằm Diệp Hoan đứng bên cạnh, bực tức nói: “Diệp Hoan, cậu có ý gì?”



Diệp Hoan bất đắc dĩ nhún vai: “Tôi đã nói rồi, cũng đã khuyên ông rồi”.



“Vừa rồi hai người cứ liên tục nói anh ta là thằng nhãi nghèo kiết xác, ở thành phố Bắc Hải có ai mà nhà họ Mã các ông không dám đắc tội, còn nói là anh ta không nên đánh con trai ông”.



“Kỳ thực, điều không nên nhất đó chính là con trai ông đi đắc tội với anh ta”.



“Bởi vì, anh ta là Bạch Diệc Phi”.



Bạch Diệc Phi?



Mã An và Mã mắt chột sững sờ một lúc, Mã An mới đột ngột hiểu ra, mắt trợn lên như muốn lồi cả ra.



Ông ta nhìn người đàn ông mặc quần áo rất bình thường, trông vừa nghèo lại vừa trẻ tuổi kia, trong mắt ngập đầy sự không thể tin.



Mã mắt chột không biết Bạch Diệc Phi là ai, nhưng nhìn thấy mặt anh mình biến sắc bèn hỏi: “Bạch Diệc Phi là ai?”



Cả cái tỉnh Bắc Hải này, kỳ thực có vài doanh nghiệp không tham gia vào Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, một trong số đó chính là nhà họ Mã.



Khi trước Mã An không có hứng thú đi tranh cử chức chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, hơn nữa ông ta cũng biết là mình sẽ chẳng thể thắng nổi Diệp Hoan, cho nên ông ta không hề tham gia.



Không tham gia vào lần tranh cử trước thì đương nhiên là chưa từng gặp mặt Bạch Diệc Phi.



Nhưng chưa từng gặp mặt cũng không có nghĩa là không biết đến anh, dù sao thì sự thể hiện của Bạch Diệc Phi lúc đó tương đối gây chấn động.



Sắc mặt Mã An trắng nhợt nói: “Anh ta là chủ tịch tập đoàn Phi Tuyết của thành phố Thiên Bắc, vợ của anh ta chính là chủ tịch tiền nhiệm của Hiệp hội liên minh tỉnh Bắc Hải, bây giờ là phó chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô.



Mã mắt chột kinh hãi: “Vậy chính là cái người ban ngày đã giết chết Vương Hầu của thành phố Hoa Thượng sao?”



Bên kia, Trần Ngạo Kiều đã cởi dây trói cho Bạch Diệc Phi.



Anh Hoàng đúng lúc bị Trần Ngạo Kiều lườm một cái, khiến cho sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.



Gã không ngờ mình đã bắt trói một nhân vật còn ghê gớm hơn cả Mã mắt chột rất nhiều.



Theo tình hình hiện tại, đám tép riu bọn họ thành pháo hôi cả rồi.



So với những người khác, thì bây giờ gã là người hối hận nhất.



Sau khi được cởi trói, Bạch Diệc Phi hoạt động chân tay của mình một lúc, sau đó quay người sang nhìn người phụ nữ mát xa.



Người phụ nữ này bị doạ cho run lên bần bật.



Bạch Diệc Phi hơi ngẩn ra, sau đó vươn tay tóm cô ta, người phụ nữ lập tức hét ầm lên.



"Aaa!"



Bạch Diệc Phi nắm vào cổ tay cô ta kéo lên, hờ hững nói: “Đừng ngồi dưới đất, lạnh”.



Người phụ nữ sững sờ, ngây người nhìn Bạch Diệc Phi.



Lúc trước, ấn tượng về Bạch Diệc Phi cho cô ta cảm giác là một kẻ lắm tiền bị bọn họ lừa, nhưng mà, bây giờ thì anh lại là một nhân vật lớn mà bọn họ cả đời không thể với tới được.



Sự khác biệt giữa trước và sau quá lớn, khiến cô ta cảm thấy không chân thực.



Sau khi hoàn hồn, cô ta muốn giải thích với Bạch Diệc Phi: “Đại ca, tôi… tôi…”



Nhưng cô ta không thể mở được miệng ra để giải thích, bọn họ quả thực đã muốn lừa tiền, cuối cùng còn bắt trói anh lại, những việc này đều là sự thật, biết giải thích thế nào?



Nhưng mà, Bạch Diệc Phi không hề để tâm đến bọn họ, cho nên sau khi lôi cô ta đứng dậy bèn xoay người đi thẳng về phía Mã An.



Mã An nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi đến chỗ mình thì lùi lại một bước theo phản xạ.



Bạch Diệc Phi dừng lại, cười hỏi một câu: “Mã An hả?”



Mã An rất run, thấp thỏm trả lời: “Vâng, nhưng mà, ông chủ Bạch, chắc là có gì đó hiểu lầm ở đây, tôi không biết là anh, nếu không thì tôi chắc chắn sẽ không…”.



Bạch Diệc Phi ngắt lời Mã An, nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Không, không phải là hiểu lầm”.



Mã An ngẩn ra.



Bạch Diệc Phi trả lời bằng giọng nhàn nhạt: “Tôi biết con trai ông hôm nay đi đến quán bar kia, lúc mà Diệp Ngải đến tìm tôi thì đã có người nói với tôi rồi, mà tôi cũng biết con trai ông thích Diệp Ngải”.



“Cho nên, tôi là người đề nghị Diệp Ngải đi đến quán bar đó”.



Mã An càng choáng váng, mẹ kiếp đây rõ ràng là đến gây chuyện với ông ta!



Bạch Diệc Phi chậc chậc hai cái, lại nói: “Gọi điện thoại cho người bên trên của ông, nói là tôi đến rồi”.



Lúc này, Mã mắt chột đột nhiên gào lên: “Bạch Diệc Phi, con mẹ mày đừng có ỷ vào người đông mà ức hiếp người khác, bọn họ sợ mày nhưng tao không sợ, danh hiệu Mã mắt chột của tao không phải chỉ gọi cho có thôi đâu! Mày có giỏi thì đánh tay đôi với tao đi!”



Mã mắt chột biết Bạch Diệc Phi sẽ không cho qua chuyện này một cách dễ dàng, nhưng mà trong giới xã hội đen ở thành phố Bắc Hải này, ông ta đã quen thói thằng chột làm vua xứ mù rồi, không thể để mình mất hết mặt mũi được, cho nên mới vứt hết tất cả mà nhảy ra đòi phân cao thấp với Bạch Diệc Phi.



Tiếp đó, lời của ông ta vừa mới dứt thì Bạch Diệc Phi đã nhấc chân đạp một cái trúng vào bụng của Mã mắt chột.



"Rầm!"



Mã mắt chột bay thẳng ra ba bốn mét cách xa bọn họ, sau đó đập mạnh xuống đất.



Hành động đột ngột này khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó đều không lường trước được.



Đám đàn em của Mã mắt chột thấy tình hình như vậy thì lại càng không dám manh động.



Bạch Diệc Phi chẳng thèm liếc mắt nhìn đến Mã mắt chột, chỉ khinh thường nói: “Mày không xứng để đánh tay đôi với tao”.



Mã An thấy vậy có chút sốt ruột: “Bạch Diệc Phi, tôi chưa từng trêu chọc gì anh, tại sao anh lại cố ý chỉnh tôi? Anh rốt cuộc là muốn làm gì?”



Bạch Diệc Phi quét mắt nhìn đám người một lượt, lạnh lùng cười nói: “Bởi vì ngày hôm nay người ông gặp là tôi, nếu như đổi thành người khác, kết quả sẽ còn thảm hơn nữa, ông còn nói là không có trêu chọc gì tôi nữa không?”



“Mã An, đừng có giả bộ nữa, quán bar Huy Hoàng này vốn là của tài sản của ông đúng không?”



“Chắc các người cũng biết, lúc sáng nay, tôi đã diệt xong Vương Hầu của thành phố Hoa Thượng, biết tại sao không?”



“Bởi vì hắn ta đã làm bị thương anh em của tôi”.



"Lúc đầu tôi còn tưởng Vương Hầu là người của Lý Chúc, nghe theo lệnh của Lý Chúc làm việc, nhưng mà, vào lúc tôi đi xuống lầu, tôi lại nhận được một tin tức khác”.



"Người đã nổ súng bắn anh em của tôi, tối hôm qua nhận được một khoản tiền ba triệu tệ qua ngân hàng, mà bên chuyển tiền vừa hay lại là quán bar Huy Hoàng của ông”.



...



Lúc Bạch Diệc Phi vừa vào thang máy thì điện thoại của anh báo có một tin nhắn tới.



Đám người của anh Hoàng bị tiếng chuông điện thoại của Bạch Diệc Phi doạ cho sợ đến mức kêu ầm cả lên.



Bạch Diệc Phi mới lên tiếng nhắc nhở: “Điện thoại của tôi”.



Anh Hoàng thở phào một hơi, sau đó trừng mắt với Bạch Diệc Phi: “Con mẹ mày muốn chết à!”



Người phụ nữ nọ liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi một cái, thấy có vẻ là thật, trong lòng không khỏi khâm phục, cho nên mới giúp Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra. Người phụ nữ nhìn vào điện thoại rồi nói: “Là một tin nhắn”.



Bạch Diệc Phi nói: “Cho tôi xem một chút, hoặc là cô đọc cho tôi nghe”.



Đối với đám côn đồ đầu đường xó chợ này, Bạch Diệc Phi vốn chẳng hề kiêng dè, cho dù bọn họ có đọc được thì cũng không thể hiểu nội dung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom