• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (25 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-508

Chương 636: Anh có cần phục vụ riêng không




“Để tôi đi cho! Các người không cùng đẳng cấp nên hắn sẽ không sợ đâu”, người đàn ông kéo tay hắn nheo mắt nói. Nói xong, ông ta xoay người rời khỏi phòng bệnh.



Mã Cẩm Long nhìn người đàn ông trung niên ở lại mà khóc lóc than thở: “Chú Hai! Thằng nhóc đó đánh đấm giỏi phết đấy, chú phải tìm thêm người đi”.



Người đàn ông đó hừ lạnh nói: “Giỏi đến cỡ nào chả lẽ liền lúc đánh được mấy chục người hay sao? Cháu cứ yên tâm đi, biệt danh Mã mắt chột của chú Hai cháu không phải chỉ để gọi thôi đâu”.



Lời nói vừa dứt thì một tên đàn em cầm điện thoại vào, nói: “Đại ca! Có tin”.



Mã mắt chột lập tức cầm lấy điện thoại, vừa nói vừa gọi anh em của mình: “Đi thôi! Gọi hết anh em đến, báo thù cho cháu tao”.



Mã Cẩm Long nhìn đám người rời đi, cười nham hiểm rồi lẩm bẩm nói: “Mẹ mày chứ, dám đánh tao à, xem chú Hai của tao đánh chết mày kiểu gì nhé”.



Chú Hai của gã chính là Mã mắt chột nổi danh khắp thành phố Bắc Hải.



Còn người đi ra trước tiên chính là Mã An, bố của Mã Cẩm Long. Ông ta là doanh nhân ở thành phố Bắc Hải, là đối tác kinh doanh của Diệp Hoan.



Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Mã An gọi điện thoại cho Diệp Hoan, nói: “Diệp Hoan! Anh làm vậy là có ý gì?”



Diệp Hoan không hiểu, hỏi: “Ông đang nói cái gì vậy?”



Mã An chau mày, không ngờ Diệp Hoan lại không biết chuyện: “Chuyện này mà anh cũng không biết?”



Diệp Hoan càng không hiểu, hỏi: “Chuyện gì cơ? Tôi không biết thật”.



Nghe thấy lời này, Mã An đành phải nói cho Diệp Hoan biết chuyện Mã Cẩm Long bị đánh, hơn nữa còn nói kẻ đó ở cùng với Diệp Ngải.



Nói xong, Mã An lại nói: “Nếu anh đã không biết chuyện này thì dễ xử lý rồi, để xem tôi đánh chết thằng nhóc đó”.



Ông ta cúp điện thoại rồi lập tức gọi lái xe đến, ông ta muốn tự mình đến hiện trường xem thế nào.



Thật ra một ông trùm cho ông ta thì không cần thiết phải đến tận hiện trường. Nhưng người bị đánh là con trai ông ta thì tất nhiên ông ta phải đến thị uy rồi. Như vậy thì sau này mới không có kẻ nào dám đắc tội với Mã Cẩm Long nữa.



Nhưng xe của ông ta vẫn chưa đến quán bar thì điện thoại Diệp Hoan gọi đến.



Mã An nhận điện thoại, chau mày nói: “Diệp Hoan! Tôi không cần biết kẻ ở cạnh em gái anh là ai, cũng không quan tâm giữa các người có mối quan hệ gì và tôi cũng không chấp nhận lời cầu xin của anh”.



Diệp Hoan trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Ông Mã! Không phải tôi cầu xin ông mà là tôi khuyên ông tốt nhất là bỏ qua đi”.



“Mẹ kiếp! Đây không phải là cầu xin thì là gì? Người bị đánh có phải là con trai anh đâu. Diệp Hoan! Tốt nhất là chuyện này anh đừng có nhúng tay vào, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình”.



Diệp Hoan cười khổ, nói: “Tôi thật sự không muốn cầu xin hay gì cả. Tôi chỉ muốn nói cho ông, tên đó không dễ dây vào đâu, ông đừng liều mạng”.



“Ý gì đây?”, Mã An thần sắc nghiêm túc hơn hẳn: “Anh biết hắn là ai sao?”



Diệp Hoan nói: “Ban nãy tôi cho người đi hỏi rồi”.



Mã An hỏi tiếp: “Vậy thì anh nói cho tôi biết đi, hắn là ai?”



Giọng nói của Diệp Hoan trầm hẳn xuống: “Đó là một con chó điên đấy”.







Đồng thời lúc này, một nhóm tầm năm sáu chục tên côn đồ cầm gậy guộc đi về phía quán bar mà Bạch Diệc Phi đang ở đó.



Những người đi đường khi nhìn thấy đám côn đồ này thì đều né không kịp.



Chỉ có điều, khi đám côn đồ này đến gần quán bar thì đột nhiên bị một người đàn ông mặc đồ trắng chắn đường.



“Mẹ kiếp, kẻ nào vậy?”



“Dám chắn đường của bọn tao, mày chán sống rồi à?”



“Đừng nhiều lời với nó, đánh đi”.



Đúng lúc này, Mã mắt chột đột nhiên giơ tay lên, các anh em lập tức yên tĩnh lạ thường, sau đó ông ta một mình bước về phía người đàn ông đó.



“Trường Tiễu?”, Mã mắt chột sau khi nhìn rõ ngoại hình của người đàn ông này thì đột nhiên thấy kinh hãi.



Anh trai của ông ta có quan hệ làm ăn với Diệp Hoan nên tất nhiên cũng có mối quan hệ đó với Tùng Vưu Duy. Tùng Vưu Duy và Trường Tiễu lại là anh em tốt nên Mã mắt chột tất nhiên cũng từng gặp Trường Tiễu rồi.



Mã mắt chột chau mày hỏi: “Anh chặn đường chúng tôi làm gì?”



Trường Tiễu quét nhìn đám người này một lượt rồi nói: “Tôi đang cứu các ông đấy”.



“Ý gì vậy?”, Mã mắt chột ngây người ra, hỏi.



Trường Tiễu cười một tiếng, nói: “Trước đây ông từng giúp tôi nên giờ tôi có lòng tốt nhắc nhở ông một tiếng. Người mà bây giờ ông đến tìm… Ông không đắc tội được đâu”.



Mã mắt chột nghe thấy lời này thì phẫn nộ quát: “Vớ vẩn! Ở thành phố Bắc Hải này không có kẻ nào là tôi không đắc tội được cả. Anh tránh ra”.



Trường Tiễu thấy thế thì nhún vai một cái, sau đó nghiêng người sang bên, không ngăn họ lại nữa.







Lúc này, trong quán bar Phạm Quang Minh, một người đàn ông đeo mặt nạ lặng lẽ đi lên văn phòng giám đốc ở tầng hai.



Trên đó có bảo vệ, sau khi nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ thì bảo vệ liền hỏi: “Anh tìm ai?”



Nhưng ông ta chỉ hỏi được một câu thì đã bị người đàn ông đeo mặt nạ ra tay giết hại nên không nói thêm được gì.







Sau khi Bạch Diệc Phi quay về quán bar thì anh nói với đám Bạch Hổ một tiếng rồi mới quay về phòng của mình.



Sau khi tắm rửa xong, anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Lý Tuyết.



“Vợ à! Em ở bên đó có quen không? Có ai bắt nạt em không? Tiền đủ tiêu không? Có cần thêm nữa không…?”



Đã mấy ngày liền anh không nhìn thấy Lý Tuyết rồi, sau khi gọi được điện thoại cho cô thì mọi nỗi nhớ đều biến thành sự quan tâm. Nhưng anh không nhận lại được câu trả lời ấm áp của cô mà đổi lại là những lời chất vấn trách mắng.



“Sao giờ anh lại xốc nổi như vậy? Anh chọc giận Lý Chúc, vậy thì tỉ lệ thắng của mảnh đất kia kia cũng không còn nữa rồi”.



Bạch Diệc Phi ngưng lại một lúc mới giải thích: “Suýt nữa gã đã giết chết Từ Lãng đó vợ à”.



Lý Tuyết có thể biết được những chuyện này thì Bạch Diệc Phi cũng không ngạc nhiên vì cô ở trong hiệp hội thương mại thủ đô mà.



Lý Tuyết nghe thấy thế thì thở dài, nói: “Chuyện khá phức tạp, em đoán chắc có người cố ý bắt anh làm như vậy”.



“Ý em là gì?”, Bạch Diệc Phi ngây người ra, hỏi.



Giọng nói của Lý Tuyết đột nhiên trầm xuống: “Em cũng không rõ cụ thể là như nào nhưng ban ngày em nhìn thấy một tập tài liệu anh giết Vương Hầu, rất chi tiết. Em đã lén chụp lại vài tấm, lát nữa em sẽ gửi cho anh xem”.



Bạch Diệc Phi đáp: “Ừ, được”.



Nói xong chuyện này, hai người đều trầm ngâm không nói gì, dường như đang suy nghĩ gì đó.



Một lát sau, Bạch Diệc Phi mới khẽ cười hỏi: “Vợ à, có nhớ chồng không?”



Lý Tuyết trầm ngâm một lát. Còn Bạch Diệc Phi không nhận được câu trả lời nên định cúp điện thoại. Anh biết rằng Lý Tuyết là người sống nội tâm, có những lời cô sẽ không nói hẳn ra.



Nhưng trong lúc anh định cúp máy thì Lý Tuyết đột nhiên nói: “Nhớ chứ”.



Lời nói vừa dứt thì điện thoại cũng cúp luôn, còn Bạch Diệc Phi thì nở nụ cười tươi.



Lúc này, trong lòng anh lại có một suy nghĩ: Dù sao thì anh cũng sẽ không lợi dụng Lý Chúc để có được mảnh đất đó, sau đó sẽ đến thủ đô, vậy thì Lý Tuyết không cần ở lại hiệp hội thương mại nữa.



Trước tiên anh phải giải quyết việc của Lý Tuyết đã, sau đó sẽ đến thủ đô để khuyên cô.



Bạch Diệc Phi gật đầu như kiểu chắc chắn vào suy nghĩ của mình. Sau đó anh nhận được tin mà Lý Tuyết gửi đến, trong đó có rất nhiều tài liệu mà cô nói trước đó.



Trong những tài liệu này không nói đến tại sao Lý Chúc lại cử Vương Hầu đi giết Từ Lãng và cũng không có chứng cứ. Nhưng có một điểm khác là trong đó có một danh mục chuyển khoản.



Bạch Diệc Phi ngẫm nghĩ một lát, ban nãy Lý Tuyết nói chuyện này hơi phức tạp, chắc là có liên quan đến mục chuyển khoản này chăng.



Vì thế, anh đã gửi mã chuyển khoản này cho Trương Hoa Bân để anh ta kiểm tra xem.



Làm xong việc này, cuối cùng anh cũng được ngủ giấc ngon lành. Nhưng anh vừa nằm xuống thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.



Anh chau mày bước lại mở cửa, cửa vừa mở thì anh lập tức ngây người ra.



Người đứng ở cửa lại là một cô gái có thân hình nóng bỏng mặc váy ngắn, chắc chỉ tầm hai mươi tuổi thôi.



Trên người cô ta phảng ra mùi nước hoa. Mùi đó xông lên mũi Bạch Diệc Phi khiến anh lập tức chau mày.



Cô ta cười quyến rũ với anh, nói: “Anh có cần phục vụ không ạ?”



Bạch Diệc Phi giật mình hỏi lại: “Phục vụ gì?”



Cô ta cười đáp lại: “Mát xa ạ”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom