• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 597-605

Chương 597: Sự tin tưởng

“Chuyện này nhất định có nguyên nhân, mà nguyên nhân này rất có thể là vì bọn chúng đã biết được bí mật gì đó nên mới không muốn giao sư muội cho tôi”.

“Bí mật này hẳn có liên quan đến số vàng kia!”

A Vũ kinh ngạc đến kêu lên.





Trên boong tàu, Trần Ngạo Kiều nói với Bạch Diệc Phi: “Anh muốn hỏi gì thì về rồi nói, chúng ta không giấu được Đạo Trưởng, mau đi thôi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, một đám người ngồi xe về nhà.

Lúc thuyền còn chưa vào bờ, Trần Ngạo Kiều đã nhìn thấy Đạo Trưởng đứng ngay đấy.

Đạo Trưởng có thể đến giết Bạch Diệc Phi nhưng giết một cách công khai thế này là không thể nào.



Dù sao chuyện này cũng liên quan đến ván cược với sư phụ bọn họ, hơn nữa nhà họ Bạch cũng sẽ không đồng ý.

Vì thế, khi đám Bạch Diệc Phi đi ra khỏi tàu, Trần Ngạo Kiều lập tức hiểu ra, mục tiêu của Đạo Trưởng là Kỳ Kỳ.

Vì thế anh ta lập tức bảo Trần Hạo gọi Kỳ Kỳ dậy, để bọn họ chuẩn bị trước.

Thân hình của Trần Hạo và Kỳ Kỳ không khác nhau bao nhiêu, vì thể anh ta để Trần Hạo đóng giả nhân viên trên tàu, đi cùng với các nhân viên khác, sau đó nhảy xuống biển.

Cùng lúc đó, Kỳ Kỳ cũng thay quần áo nhân viên, nhảy xuống biển từ một bên khác, sau đó hai người tráo đổi. Vì thế người được Bạch Hổ và Từ Lãng kéo lên bờ là Kỳ Kỳ, mà Trần Hạo thì lén lút lên bờ dọc theo lưng thuyền.

Lúc Kỳ Kỳ lên bờ, anh ta mới chất vấn Đạo Trưởng, thu hút sự chú ý của gã, nhưng…

Không qua mắt được Đạo Trưởng.

Năm chiếc xe thương vụ lần lượt đi về hướng thành phố Thiên Bắc.

Ngồi ở chiếc xe đầu tiên là nhóm Bạch Diệc Phi, tài xế là một người phụ nữ. Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết, Lưu Hiểu Anh và Kỳ Kỳ cùng ngồi phía sau.

Người Kỳ Kỳ ướt đẫm, trang phục của nhân viên trên tàu lại rộng nên quần áo lúc này dính sát vào người cô ta, lộ ra thân hình nhỏ nhắn có sức hấp dẫn riêng biệt.

Nhưng Kỳ Kỳ lạnh đến mức phát run, vết thương trên người còn chưa khỏi.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nói: “Cởi đồ ra”.

Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn anh, sau đó nhắm mắt.

Bạch Diệc Phi bất lực. Con nhóc này bướng một cách kinh dị.

Lúc trên đảo, khi thay quần áo cho cô ta, anh cũng đã thấy hết rồi, bây giờ còn xấu hổ gì nữa. Lý Tuyết và Lưu Hiểu Anh đều là phụ nữ, bọn họ nhìn cô ta làm gì?

Lưu Hiểu Anh lấy quần áo sạch ra đưa cho Kỳ Kỳ: “Cô mau thay đi, nước ngấm vào vết thương thì không tốt, đã thế còn chảy máu nữa. Cô cứ thế sẽ bị nhiễm trùng đấy, đến lúc đó cơ thể sẽ yếu đi rất nhiều, không chống đỡ nổi đâu”.

Bạch Diệc Phi gật đầu.

Có lẽ đã quá lạnh, cũng biết cơ thể không thể chịu nổi nữa nên Kỳ Kỳ nhận bộ quần áo mà Lưu Hiểu Anh đưa cho.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cười, vậy mới phải chứ.

Nhưng ngay sau đó, anh kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Ái…”

Lý Tuyết véo chặt lấy eo anh.

Tiếp đó là giọng nói đầy tức giận của cô: “Không được nhìn!”

Bạch Diệc Phi lập tức quay người, lúng túng nói: “Anh không định nhìn…”

Đang nói thì anh đột nhiên liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Ây, chỗ này hình như nhìn được…

Ngay sau đó, Lý Tuyết dùng một tấm khăn giấy ướt che gương lại, bực mình: “Anh không được nhìn! Nhắm mắt lại!”

Bạch Diệc Phi: “…”

Sau khi Kỳ Kỳ cởi quần áo, Lưu Hiểu Anh lại sát trùng vết thương cho cô ta lần nữa, sau đó thay thuốc, xong xuôi cô ta mới mặc quần áo sạch vào.

Mặc đồ xong, Kỳ Kỳ trừng Bạch Diệc Phi, muốn báo thù anh, vì thế cô ta nói với Lý Tuyết: “Lúc ở trên đảo anh ta thay quần áo cho tôi, còn định cưỡng hiếp tôi nữa”.

Bạch Diệc Phi đơ người, toát mồ hôi hột, vội gào lên: “Tôi không làm! Cô đừng có mà nói lung tung!”

Nói xong, anh lại lập tức giải thích với Lý Tuyết: “Vợ à, không phải vậy đâu. Lúc đó cô ta bị thương, anh cũng hết cách rồi mới phải thay quần áo cho cô ta…”

Kỳ Kỳ thấy thế thì cười khinh bỉ, giọng nói đầy vẻ mỉa mai: “Ồ, thế sau đó thì sao? Sau đó muốn cởi quần áo của tôi, cưỡng hiếp tôi?”

Bạch Diệc Phi nuốt nước bọt.

Mẹ nó, con nhóc Kỳ Kỳ chết tiệt này, sớm biết thế anh đã vứt cô ta vào xe phía sau, mặc kệ cô ta chết vì lạnh!

Trong xe lập tức yên tĩnh, không khí trở nên đông cứng.

Kỳ Kỳ thấy thế thì vô cùng vui vẻ vì báo được thù, cô ta lại nói tiếp: “Anh ta cởi quần áo của tôi…”

“Bốp!”

Âm thanh vang dội, câu nói của Kỳ Kỳ cũng bị ngắt lại.

Lý Tuyết cho Kỳ Kỳ một cái tát thật mạnh.

Tất cả mọi người trong xe đều ngây ra.

Lý Tuyết lạnh lùng nói với Kỳ Kỳ: “Nói nhiều như vậy, cô cho rằng tôi sẽ tin người ngoài như cô mà không tin chồng mình à?”

Kỳ Kỳ tức phát điên.

Cô ta đang vạch trần bộ mặt thật của Bạch Diệc Phi, điều này là tốt cho Lý Tuyết thế mà lại bị cô cho một bạt tai!

“Tôi là vì tốt cho cô, cho cô thấy Bạch Diệc Phi là tên đàn ông cặn bã, cô bị lừa rồi…”

Cô ta nói xong, Lý Tuyết lại cho thêm một bạt tai.

Bầu không khí như bị đóng băng.

Kỳ Kỳ ác độc trừng Lý Tuyết: “Cô!”

Lý Tuyết vẫn bình thản, nhưng giọng nói lại mang theo ý cảnh cáo: “Anh ấy là người đàn ông của tôi, không ai được phép nói xấu!”

Bạch Diệc Phi thấy thế thì cảm động vô cùng.

Kỳ Kỳ lại rất căm hận, tức giận người phụ nữ ngu ngốc này không biết phải trái đúng sai, nếu không phải bây giờ cô ta đang bị thương, không còn sức thì cô ta nhất định sẽ cho người phụ nữ ngu ngốc này một bài học.

Ngu si! Đần độn!

Thật ra Lý Tuyết làm như vậy không phải vì cô không tin lời Kỳ Kỳ mà là vì hiện tại cô là người phụ nữ của Bạch Diệc Phi, cô muốn bảo vệ người đàn ông của mình.

Bạch Diệc Phi làm những chuyện đó, cô sẽ không chỉ trích anh trước mặt người ngoài. Cô phải giữ thể diện cho anh, nhưng lúc chỉ còn hai vợ chồng thì sẽ từ từ mà nói chuyện.

Bây giờ, cô đương nhiên sẽ không cho Kỳ Kỳ được như ý.

Chẳng qua, nếu cô biết Kỳ Kỳ là người phụ nữ dùng một chiêu đã đánh bay Bạch Hổ và Từ Lãng thì không biết sẽ cảm thấy thế nào?

Bạch Diệc Phi ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng tự hào.

Hơn hai tiếng sau, bọn họ đã đến thành phố Thiên Bắc.

Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều vào bệnh viện.




Mà Kỳ Kỳ bị Bạch Hổ nhốt lại theo lệnh của Bạch Diệc Phi.

Lưu Hiểu Anh cho Kỳ Kỳ uống một loại thuốc khiến cô ta mất hết sức lực.

Tối hôm đó, Trần Ngạo Kiều đến phòng bệnh của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi dựa vào giường bệnh nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Tôi cần một lời giải thích”.

Trần Ngạo Kiều rút điếu thuốc ra đưa cho Bạch Diệc Phi nhưng anh lắc đầu từ chối. Trần Ngạo Kiều rút điếu thuốc lại, chậm rãi nói: “Có một số chuyện tôi không thể nói”.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Vì sao?”

“Vì anh”, Trần Ngạo Kiều đáp: “Anh yên tâm, sẽ không gây hại đến anh”.

Bạch Diệc Phi nhìn anh ta: “Tôi tin tưởng anh kiểu gì?”

Trần Ngạo Kiều biết, Kỳ Kỳ biết, Đạo Trưởng biết, những người này đều biết chỉ bản thân mình không biết, cảm giác này rất khó chịu.

Đặc biệt là từ khi Kỳ Kỳ cho anh biết rằng anh là một quân cờ thì anh càng thêm bức bối.

Hơn nữa, Trần Ngạo Kiều nói như vậy, Bạch Diệc Phi sao có thể tin tưởng anh ta như trước đây? Nhỡ đâu những chuyện lúc trước đều là Trần Ngạo Kiều cố ý làm ra cho anh thấy thì sao?

Tất cả những thế lực ngầm của Bạch Diệc Phi hiện giờ đều do Trần Ngạo Kiều quản lý, chẳng may anh ta có ý đồ khác thì anh chết thế nào cũng không biết.

Bạch Diệc Phi không dám đánh cược.

Trần Ngạo Kiều thấy vậy thì im lặng một lát mới nói: “Thật ra có chuyện tôi cũng không hiểu rõ lắm, nhưng có một việc tôi có thể nói với anh, đó là tôi được phái đến để hỗ trợ cho anh”.



Chương 598: Ăn giấm chua

"Đạo Trưởng và Kỳ Kỳ muốn tới để ngăn cản đám người kia".

"Ở nơi này, Đạo trưởng là người lợi hại nhất, với thực lực hiện giờ của anh, đừng nói đến Đạo Trưởng, cho dù là em trai thì anh vẫn còn kém xa lắm".

Thật ra Trần Ngạo Kiều đã nói rất nhiều lần và ngầm để lộ một số thông tin cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Bạch Khiếu?"



Trần Ngạo Kiều gật đầu, trầm giọng đáp: "Bên cạnh anh ta có một người tên là Kinh La, tôi đánh không lại hắn".

Dứt lời, Bạch Diệc Phi đã hiểu rõ.

Bạch Diệc Phi chợt nhớ ra rằng, sau khi giết Tùng Vưu Duy, Lý Tuyết đã đến thủ đô tìm nhà họ Bạch giúp đỡ, nhưng không may gặp phải nguy hiểm rồi cô được một người cứu mạng mà người đó chính là Kinh La.

Lúc này, Trần Ngạo Kiều nói thêm: "Bạch Khiếu là một người có lòng dạ khó đoán, bất kể anh có thủ đoạn tính kế sau lưng hay đứng trước mặt hắn, thì anh cũng không phải là đối thủ".



Bạch Diệc Phi trầm mặc không lên tiếng.

Nhưng ngay sau đó, Bạch Diệc Phi lại có chỗ không hiểu: "Vậy tại sao lúc trước hắn không trực tiếp phái Kinh La đến giết tôi? Cần gì phải hạ độc tôi?"

Trần Ngạo Kiều đáp: "Đã phái người đến, nhưng cũng bị người đánh bạị".

Nghe xong, Bạch Diệc Phi vô cùng chấn động.

Trần Ngạo Kiều mạnh hơn A Vũ nhưng đánh không lại Kinh La, vậy mà hắn lại bị người ta đánh bại sao?

Điều này...

Đây rốt cuộc là một khoảng cách chênh lệch sức mạnh như thế nào?

Lúc này, Trần Ngạo Kiều đột nhiên nói: "Người đó là bạn của Tần Hoa".

Bạch Diệc Phi ngay lập tức trợn tròn mắt: "Ý của anh là Tần Hoa còn lợi hại hơn so với anh?"

"Đúng vậy", Trần Ngạo Kiều gật đầu thừa nhận: "Lúc đó tôi đã âm thầm theo dõi hắn, khí trên người hắn tương đối giống với Đạo Trưởng”.

Bạch Diệc Phi nghĩ đến Tần Hoa, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu nhưng cũng kinh ngạc, hóa ra Tần Hoa lại là một cao thủ như vậy!

"Sau này có sự can thiệp của Bạch Vân Bằng, Bạch Khiếu không có can đảm để ra tay một cách trắng trợn, cho nên hắn đều phải âm thầm động thủ, Kinh La cũng vẫn chưa xuất hiện qua" Trần Ngạo Kiều nghẹ nhàng nói: "Hơn nữa, vết thương của Tần Hoa thật ra không còn nghiêm trọng như vậy nữa rồi".

"Sao rồi?", Bạch Diệc Phi kinh ngạc hỏi.

"Dựa vào thực lực của Đạo Trưởng, dưới tình huống như vậy, không thể nào không né tránh được, cho dù có đem theo anh cũng không thành vấn đề, bởi vì né tránh nguy hiểm chính là bản năng của ông ta".

"Nhưng ông ta đã bị thương rất nặng... tôi luôn cảm thấy có điều gì không ổn".

"Cốc cốc..."

Đang nói chuyện thì cánh cửa đột nhiên bị gõ.

Lý Tuyết mặc bộ đồ bệnh nhân tiến vào.

Trần Ngạo Kiều thấy vậy cũng không nói nhiều chỉ gật đầu với Lý Tuyết một cái: "Tôi ra ngoài trước".

Bạch Diệc Phi lúc này còn đang suy nghĩ đến lời Trần Ngạo Kiều vừa mới nói, cũng không để ý tới anh ta.

Chờ Trần Ngạo Kiều đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết thì vô cùng kinh ngạc, anh chợt nghĩ đến chuyện ở trên xe nên cười nói: "Vợ, sao em về sớm vậy?"

Bệnh viện của chính mình, đương nhiên phải ở phòng tốt nhất, hơn nữa Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi lại là vợ chồng cho dùng chung một phòng bệnh, trước khi tới đây, Lý Tuyết đã gặp người của hiệp hội liên minh doanh nghiệp.

Lý Tuyết thấy vậy nghiêm mặt, tức giận nói: "Làm sao? Không đủ thời gian cho anh và con hồ ly tinh ấy gặp nhau sao?"

Không phải Lý Tuyết không để tâm, chẳng qua bây giờ mới nổi con ghen.

Dù sao cô cũng là một người phụ nữ, gặp phải loại chuyện này không thể nào rộng lượng bỏ qua được bởi vì đây chính là người đàn ông của mình!

Bạch Diệc phi nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tuyết, trong lòng chột dạ: "Vợ, chẳng phải anh đã giải thích rồi sao, lúc đó cô ấy bị thương lại hôn nên anh không còn cách nào khác mới phải thay quần áo cho cô ấy..."

Lý Tuyết hừ nhẹ một: "Anh cho là em sẽ tin sao?"

Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy đau đầu, nhưng không còn cách nào chỉ có thể nhẫn nhịn từ đầu đến cuối, giải thích rõ ràng một lần nữa.

Nhưng, phụ nữ sẽ thật sự cho rằng không có chuyện gì sau khi nghe giải thích sao?

Đương nhiên là không rồi.

Bạch Diệc Phi giải thích một tràng dài, anh cảm thấy mình đã nói rất rõ ràng rồi, hơn nữa quả thực cũng không phát sinh chuyện gì, anh chỉ nhìn thân thể trần như nhộng của cô ta, cho nên anh muốn kéo tay của Lý Tuyết.

Nhưng Lý Tuyết hất tay ra, tức giận nói: "Đừng chạm vào em!"

Đúng lúc này, Lưu Hiểu Anh đem thuốc vào, Lý Tuyết nhanh chóng nắm lấy tay của Bạch Diệc Phi, mỉm cười nói với Lưu Hiểu Anh: "Cảm ơn cô".

Bạch Diệc Phi thấy vậy, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lưu Hiểu Anh nhìn hai người với ánh mắt đầy ẩn ý rồi đi ra ngoài.

Mà sau khi Lưu Hiểu Anh rời khỏi đây, Lý Tuyết hất tay của Bạch Diệc Phi ra, vẻ mặt lạnh lùng ngồi sang bên cạnh.

Bạch Diệc Phi bối rối, sau đó mới hiểu ra, cảm thấy mình đã vui mừng quá sớm, không biết phải làm sao nói: "Vậy anh phải làm thế nào thì em mới tin anh đây? Vợ ơi".

Đã nhiều ngày không gặp nhau như vậy, nhìn thấy người vợ thân yêu của mình, mặc dù không thể lăn lộn một phen nhưng những việc khác cũng có thể làm chứ? Chẳng hạn ôm rồi hôn một cái gì đó.

Nhưng, Lý Tuyết tức giận rồi.

Bạch Diệc Phi đành bất lực, nhưng không cam tâm.

Lý Tuyết trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cô ngồi trên giường của mình, không thèm để ý đến anh.

Bạch Diệc Phi thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi, vén chăn bước xuống giường: "Vậy để anh đi giết cô ta!"

Lý Tuyết thờ ơ nhìn Bạch Diệc Phi đang xem một vở kịch hay.

Bạch Diệc Phi chỉ có thể nhắm mắt đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa, thấy Lý Tuyết không thèm ngăn cản, Bạch Diệc Phi có chút khó chịu.

Nhưng lời mình đã nói ra, nếu không đi thì không phải rất mất mặt sao?

Nhưng đến đó thì làm sao? Anh căn bản không thể giết Kỳ Kỳ, không giết được Kỳ Kỳ mà quay về đây gặp vợ, chẳng phải càng không thể giải thích được sao?

Bạch Diệc Phi vỗ tay lên trán mình một cái: "Ngu ngốc!"

Sau đó anh dứt khoát đẩy cửa một cái "rầm", rồi quay lại.

Bạch Diệc Phi không nhìn Lý Tuyết mà cúi đầu trở về giường, vén chăn lên giường, che kín mít.

Mặc dù anh không nhìn Lý Tuyết nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt tràn đầy xem thường và giễu cợt của Lý Tuyết.

Như muốn nói: Sao không đi? Quay về đây làm cái gì?

Bạch Diệc Phi buồn chán không thôi, nhưng anh lại nghĩ, đây chẳng phải vợ mình sao? Dù sao cũng là vợ mình mà!

Dù thế nào thì anh vẫn là người đàn ông của cô ấy, cho nên không mạnh mẽ thì có sao?

Vì vậy, Bạch Diệc Phi vén chăn lên, để lộ ra đầu của mình, vẻ mặt cực kỳ oan ức nhìn Lý Tuyết.

Lý Tuyết chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của Bạch Diệc Phi, ban đầu còn sửng sốt một chút rồi sau đó phì cười.

Bạch Diệc Phi lúc này làm cho Lý Tuyết cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Bạch Diệc Phi thấy Lý Tuyết cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, sau đó bật cười cùng Lý Tuyết.

Lý Tuyết đi tới, vén chăn của Bạch Diệc Phi.




Bạch Diệc Phi chớp mắt, nhìn thấy điệu bộ của Lý Tuyết, trong lòng vui như tết, lập tức dạt sang một bên nhường chỗ cho Lý Tuyết, sau đó hai người nằm ôm nhau.

Bạch Diệc Phi thở dài xúc động: Phụ nữ quả nhiên "lươn lẹo".

Nhưng, vợ mình "lươn lẹo" cũng tốt.

Ôm vợ như thế này, anh cũng cảm thấy yên tâm, anh nghĩ trong lòng, cho dù cả đời như vậy anh cũng cam lòng.

...

Nửa tháng sau, bệnh viện Ngọa Long.

Vết thương của Long Linh Linh đã hoàn toàn bình phục, bây giờ cô ta đang trong phòng thăm hỏi Bạch Diệc Phi.

Dù sao Bạch Diệc Phi cũng là đàn ông, thể lực khôi phục rất nhanh, dù chưa hoàn toàn bình phục nhưng không có gì đáng ngại, ngược lại Lý Tuyết bị đạn xuyên qua bả vai, vết thương phục hồi rất chậm.

Long Linh Linh đi tới đưa một tập tài liệu cho Bạch Diệc Phi: "Chủ tịch, tập đoàn Hầu Tước đã được chúng ta mua lại".

Lúc Long Linh Linh nói chuyện, thấy Lý Tuyết mỉm cười với cô ta.

Lý Tuyết thấy vậy gật đầu mỉm cười.

Long Linh Linh nói tiếp: "Khu du lịch Sở Giang cũng được chúng ta mua lại, nhưng người tạm thời phụ trách tập đoàn Hầu Tước và khu du lịch Sở Giang vẫn cần anh quyết định".

Bạch Diệc Phi nhìn tập tài liệu, nhẹ giọng nói: "Tập đoàn Hầu Tước cô là người quen thuộc nhất, cô vẫn phụ trách, nhưng không dùng thân phận trợ lý chủ tịch mà trực tiếp nhận vị trí chủ tịch đi".



Chương 599: Nhà hàng Kinh Trù

“Hả?”, Long Linh Linh sững sờ.

Trước đây Long Linh Linh đã từng chịu đựng sự tra tấn, nhưng cô ta vẫn không về bán đứng Bạch Diệc Phi, điều này cho thấy Long Linh Linh rất trung thành với anh, trong lòng Bạch Diệc Phi rất cảm động cũng rất yên tâm.

Tập đoàn Hầu Tước trước đây là của nhà họ Bạch, nhưng bây giờ đã là của mình Bạch Diệc Phi rồi, cho nên anh là người có quyền quyết định duy nhất.

Năng lực làm việc của Long Linh Linh không tệ, anh hoàn toàn yên tâm để cô ta quản lý tập đoàn Hầu Tước thay anh.



Sau khi Long Linh Linh phản ứng lại, thì hốt hoảng nói: “Chủ tịch, tôi…”.

Bạch Diệc Phi ngắt ngang lời Long Linh Linh: “Cứ làm đi, tôi tin tưởng vào năng lực của cô”.

Long Linh Linh hơi khựng lại, ngay sau đó trong mắt hiện lên một tia kiên định, gật đầu nói: “Vâng, chủ tịch”.

Là người ai cũng muốn có thể vươn lên đứng ở vị trí cao hơn, cô ta đi làm bao nhiêu năm như vậy, từ vị trí trợ lý đến chức vụ chủ tịch như bây giờ, cô ta có thể không kích động sao?



Bạch Diệc Phi lại nhìn vào bản hợp đồng của khu nghỉ dưỡng Sở Giang, hờ hững nói: “Khu nghỉ dưỡng này, để Lưu đầu trọc đi làm”.

Long Linh Linh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lưu đầu trọc chẳng qua chỉ là một tay xã hội đen, gã chẳng có tí liên quan gì đến mảng này cả, hơn nữa cũng không hẳn được coi là người của Bạch Diệc Phi, giờ để gã đi làm, ngộ nhỡ…

Bạch Diệc Phi biết Long Linh Linh rất ngạc nhiên, bèn nói: “Cô tạm thời đừng để ý đến chuyện này, để tôi tự đi nói với Lưu đầu trọc”.

"Vâng".



Sau khi Long Linh Linh rời đi, Lý Tuyết hơi lo lắng hỏi anh: "Chồng à, Diệp Hoan đã bắt đầu chuẩn bị rồi, giờ chúng ta mua lại tập đoàn Hầu Tước và khu nghỉ dưỡng, chúng ta có đủ vốn hay không?”

Diệp Hoan bán hai tài sản này không phải chính là để thu hồi lại vốn hay sao?

Mà bọn họ lại mua về, tốn mất một phần vốn của mình, Lý Tuyết lo lắng đến lúc đó bọn họ lại bị thiếu vốn.

Bạch Diệc Phi cười nói với Lý Tuyết: "Vợ yên tâm, dự án này chắc chắn sẽ là của chúng ta”.

Thời gian đấu thầu là nửa tháng sau, nhóm người Bạch Diệc Phi không xa lạ gì với thành phố Hoa Thượng, dù sao thì bất động sản tại cảng Lam Ba của tập đoàn Hầu Tước cũng nằm trong thành phố Hoa Thượng.

Người của bọn họ đã nắm được thông tin về chủ sở hữu của khu đất này là Lý Chúc, trước đó là ông chủ của bất động sản Vạn Gia, lúc đó đã dốc hết vốn liếng của mình để mua lại khu đất xa xôi này, chuẩn bị xây dựng khu công viên lớn nhất của tỉnh Bắc Hải.

Nhưng không hiểu vì sao mà dự án này bị đình trệ mãi vẫn chưa được khởi công.

Từ năm 2008 đến nay, giá nhà đất trên cả nước tăng chóng mặt, hơn nữa, trải qua hơn mười năm phát triển, những khu vực trước kia còn xa xôi thì bây giờ đã phát triển thành những vùng kinh tế mới tương đối phồn hoa.

Bây giờ đấu thầu mảnh đất này, cho dù chỉ cần mua đi bán lại cũng đã kiếm được bộn tiền.

Nếu như Bạch Diệc Phi có thể đấu thầu đươc khu đất này về tay mình, thì bây giờ ở tỉnh Bắc Hải, Bạch Diệc Phi hoàn toàn có thể đối kháng với tập đoàn Diệp Thị.

Bạch Diệc Phi tự tin cười với Lý Tuyết: "Nửa tháng thời gian, đủ để đi về từ thành phố Lam rồi”.

“Anh còn tới đó làm gì nữa?”, Lý Tuyết kinh ngạc, trong lòng cũng đồng thời cảm thấy rất sợ hãi.

Bạch Diệc Phi nói bằng giọng nhàn nhạt: "Đương nhiên là đi lấy tiền rồi”.

"Nhưng mà, trước đó có một số việc anh vẫn cần phải làm đã”.

...

Chiều ngày hôm sau, Bạch Diệc Phi, Lý Tuyết và Từ Lãng lái chiếc xe Mercedes đi đến thành phố Bắc Hải.

Vết thương trên người Lý Tuyết còn chưa lành hẳn, nhưng biết Bạch phải đến thành phố Bắc Hải, cô không yên tâm nên cũng đi theo.

Lúc ba giờ, chiếc Mercedes dừng trước cửa nhà hàng Kinh Trù thành phố Bắc Hải.

Từ Lãng nhẹ hờ hững nói: "Chính là chỗ này".

Bạch Diệc Phi liếc mắt quan sát nhà hàng, vì lúc này không phải là giờ ăn cho nên bên trong hầu như không có người.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Vẻ mặt Từ Lãng cũng nghiêm túc hẳn lên, anh ta đưa tay ra, chuẩn bị mở cửa xe.

Bạch Diệc Phi đột nhiên gọi một tiếng: "Anh Lãng”.

Từ Lãng khựng lại, rụt tay về: “Làm sao thế?”

Bạch Diệc Phi cười hỏi: "Anh với Dương Xảo thế nào rồi?”

Từ Lãng nghe vậy thì đột nhiên đỏ mặt: “Thì… như thế”.

“Như thế là như thế nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

Từ Lãng lườm Bạch Diệc Phi một cái: “Như thế là như thế, còn như thế nào được nữa?”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều không nhịn được mà bật cười.

Sau đó Bạch Diệc Phi lấy lại vẻ nghiêm túc trên mặt: “Vẫn còn sớm, chúng ta đợi chút rồi hãy vào”.

Từ Lãng hơi khựng lại, sau đó liền gật đầu.

Ba người bèn ngồi trên xe ô tô đợi, cho đến sau 6 giờ…

Vào lúc 6 giờ, nhóm nhân viên của nhà hàng Kinh Trù dường như vẫn bắt đầu công việc của mình, tất cả đều tập trung ở một chỗ, người tán gẫu thì tán gẫu, người đánh bài thì đánh bài, phía sau bếp ồn ào náo nhiệt.

Đúng lúc này, một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi đột nhiên xông vào.

Mọi người trong bếp bao gồm cả nhân viên phục vụ và đầu bếp đều quay ra nhìn chằm chằm người phụ nữ đó.

Sau đó mọi người đều sững sờ.

Một người đầu bếp trên tai dắt điếu thuốc hoàn hồn trước nhất, sau đó mang vẻ chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục đánh nốt ván bài của mình: “Nào nào nào, đến lượt cậu rồi đấy, ra bài đi”.

Ánh mắt của những người khác đầy ý tứ nhìn người phụ nữ kia một cái sau đó cũng tiếp tục đánh bài.

"Đến lượt tôi, đôi 2”.

"Có bom không?"

"Không".

...

Những nhân viên phục vụ đang túm tụm xung quanh, sau khi trông thấy người phụ nữ thì cũng không đến nỗi coi như không thấy giống mấy gã đầu bếp, chẳng qua chỉ coi như có người tình cờ đến kiểm tra, bọn họ nhìn thấy rồi thì tản ra chỗ khác mà thôi.

Người phụ nữ tuổi khoảng hai mươi bảy hai tám, gương mặt cũng không đến nỗi xấu xí nhưng cũng không đẹp, giờ phút này hai mắt cô ta đang hừng hực lửa giận, sắc mặt cũng rất khó coi.

Nhưng lúc cô ta bước đến phía trước bàn đang đánh bài, lại hít sâu một hơi, biểu cảm khó coi trên mặt lúc nãy cũng không còn nữa mà đổi thành một gương mặt tương đối ôn hoà.

Người phụ nữ mỉm cười, nói một cách cẩn thận: “Các sư phụ, bây giờ đã sắp đến giờ ăn rồi, các anh xem có nên…”.

Gã đầu bếp béo sau khi nghe xong, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, tỏ thái độ bực mình nói: “Sắp chơi xong rồi, đợi chút rồi nói”.

Nụ cười của người phụ nữ đông cứng lại, nhìn thấy trong tay bọn họ cũng chẳng còn mấy quân bài nên cũng đành nhẫn nhịn.

“Máy bay!”, người ở phía đối diện với tên đầu bếp béo ra luôn máy bay, vì thế trong tay hắn đã hết sạch bài.

Gã đầu bếp béo thấy vậy thì không chơi nữa, ném quân bài trên tay xuống mặt bàn, rống lên với người đầu bếp bên cạnh mình: “Làm sao mà lại không có bom? Nếu như có bom thì tên nhóc này có ra được bài nữa không?”

Đầu bếp nọ rất ấm ức: "Nhưng tôi không có bom!"

Một đầu bếp khác thấy vậy cười híp mắt: “Được rồi được rồi, đã ra hết bài rồi, có nói nữa cũng ích gì, đưa tiền đưa tiền…”

Gã đầu bếp béo thấy vậy thì không phục hầm hừ: “Không được, chơi thêm ván nữa”.

Người phụ nữ nghe đến đây hết nhịn nổi nữa, lại mở miệng nói: “Sư phụ, anh xem cũng sắp đến giờ rồi, gần 6 giờ rồi đó”.




Gã đầu bếp béo vẫn không thèm ngẩng đầu lên, tay thoăn thoắt tráo bài: “Hoảng cái gì? Không phải là vẫn chưa có ai à? Đợi có khách đến rồi làm cũng không muộn”.

Vì vậy, bọn họ lại bắt đầu chơi thêm ván mới.

Những đầu bếp khác và nhóm nhân viên phục vụ đứng gần đó đều lén lút nhìn qua bên này, sắc mặt ai nấy đều rất kỳ lạ.

Người phụ nữ lại hít một hơi thật sâu, lần này, cô ta không thể kiềm chế được cơn giận của mình nữa, cầm lấy đống bài còn lại trên bàn lên, dồn sức ném thẳng xuống mặt bàn: “Đủ rồi! Đây là chỗ làm việc!”

Gã đầu bếp béo và những người khác ngây người ra.

Sau đó gã đầu bếp béo cười lạnh một tiếng, đứng lên nhìn chằm chằm người phụ nữ, khinh khỉnh nói: “Bà chủ bây giờ đang tỏ thái độ với chúng tôi đấy à?”

Người phụ nữ tức giận đến nỗi ngực phập phồng, lạnh giọng nói: “Anh còn biết tôi mới là bà chủ của nhà hàng này cơ à?”

Gã đầu bếp béo nghe vậy thì chẳng coi ra gì: “Ý cô là gì? Nói thẳng ra đi”.

Người phụ nữ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã đầu bếp béo: “Tôi nói cho anh biết, tôi nhịn anh lâu lắm rồi, đừng cho rằng tôi không biết, anh lấy thực phẩm của nhà hàng mang về nhà, 50 kg thịt bò thì anh mang về nhà 25 kg!”

"Bạn bè anh tới đây ăn cơm, anh bắt tôi phải miễn phí cho họ không nói, còn bảo bọn họ chọn những món đắt tiền!”

"Ha, còn có, trên thị trường thịt bò có 58 tệ thì anh bắt tôi phải mua về với giá 88 tệ, anh coi tôi là đồ ngốc à?”

“Không phải tôi không biết, chỉ là vẫn nhẫn nhịn không nói ra mà thôi, có phải vì thế mà anh cho rằng tôi dễ bắt nạt lắm hả?”



Chương 600: Giải quyết đám đầu bếp

“Đây là nhà bếp, là nơi làm việc, mọi người tự nhìn lại bản thân mình xem, mọi người đang làm gì trong nhà bếp?”

Gã đầu bếp béo khinh khỉnh bật cười: “Thế thì đã làm sao?”

“Anh!” người phụ nữ bị chọc tức đến mức cả người run rẩy.

Gã đầu bếp béo châm chọc nói: “Ai cũng biết, nếu như không phải bố cô cho cô tiền để bù vào nhà hàng này, thì nhà hàng này đã sập từ lâu rồi, bây giờ bố cô chết rồi, cô còn có thể trả lương cho chúng tôi được nữa à?”



"Bà chủ, cô cũng đừng có trách tôi nói chuyện khó nghe, cô nếu như muốn tiếp tục kinh doanh nhà hàng này, thì tốt nhất nên đối xử tử tế với chúng tôi một chút, nếu không chúng tôi đi hết rồi, cái nhà hàng này của cô còn mở được nữa không?”

Bọn họ đang ở trong bếp cãi nhau đều không chú ý đến ngoài cửa đã có ba người đang đứng.

Người phụ nữ vô cùng tức giận, nhưng lại không thể nói được câu nào để phản bác lại.

Gã đầu bếp béo nói cũng có lý, trong nhà hàng đương nhiên phải xem trình độ nấu nướng của đầu bếp, nếu đầu bếp có tay nghề không tốt thì còn ai sẽ đến nhà hàng để ăn nữa.



Nếu gã đầu bếp béo đưa hết đám người này đi thì cô ta cũng không thể tìm được đầu bếp mới để thay thế ngay, nhà hàng sẽ càng bị lỗ.

Hốc mắt người phụ nữ đỏ lên, muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra được, bởi vì cô ta không thể phản bác.

Đúng vào lúc này, Bạch Diệc Phi ở ngoài cửa đột nhiên lên tiếng, lạnh lùng quát một câu: “Muốn làm thì làm, không làm thì cút!”

Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.

Người phụ nữ nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hơi ngẩn ra.

Nhưng gã đầu bếp béo lại nhơn nhơn quát tháo: “Con mẹ mày là đứa nào? Ai cho mày ở đây quát tháo lung tung?”

Bạch Diệc Phi mặc kệ gã đầu bếp béo, mà đi tới bên cạnh người phụ nữ hỏi: “Cô là Chung Ngọc Đình?”

Người phụ nữ gật đầu rồi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì mỉm cười nói: “Tôi là bạn của bố cô lúc còn sống”.

Lời vừa dứt, biểu cảm trên gương mặt của Chung Ngọc Đình bỗng cứng đờ.

Để cho bạn của bố cô ta nhìn thấy bộ dạng bị người ta bắt nạt của mình lúc này, có chút xấu hổ và nhục nhã.

Bạch Diệc Phi lại chẳng để tâm đến những điều này, mà chỉ vào đám người đang cãi nhau với Chung Ngọc Đình nói: “Việc bọn họ ăn trộm đồ rồi báo giá mua hàng cao lên, nếu như cô không định báo cảnh sát thì bây giờ cho bọn họ cút hết”.

"Về tiền lương, khỏi cần trả cho bọn họ nữa, nếu không thì chúng ta từ từ tính sổ với nhau”.

Gã đầu bếp béo trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Mày là ai? Mày quản được à? Muốn ăn đập đúng không?”

Vừa nói, gã đầu bếp béo vừa vung tay lên: “Đánh nó cho tao!”

Đám đầu bếp thấy vậy thì đồng loạt xông về phía Bạch Diệc Phi, bọn chúng cho rằng Bạch Diệc Phi chỉ là một tên nhãi gầy yếu, chắc chắn đánh không lại cả đám người.

Tuy nhiên...

"Rầm!"

Tên đầu bếp đứng phía trước định vung tay đấm Bạch Diệc Phi nhưng lại bị nắm đấm của Bạch Diệc Phi đánh cho ngã nhào, người đập thẳng vào bệ bếp sau đó mới lăn xuống đất.

Đám người phía sau thấy cảnh này thì dừng hết cả lại, mặt dại ra.

Gã đầu bếp béo cũng sửng sốt, liền ngay sau đó không chịu thua kém, cầm lấy con dao chặt trên bếp xông lên.

Nhưng mà, gã còn chưa kịp xông lên thì có một thanh đao đã kề vào cổ gã.

Từ Lãng xuất hiện bên cạnh người gã, giọng thờ ơ nói: “Dao, không phải chơi như mày đâu”.

Gã đầu bếp béo đột nhiên toát hết mồ hôi lạnh toàn thân, gã hầu như không nhìn thấy Từ Lãng tiến đến như thế nào mà thanh đao kia đã kề lên cổ mình rồi.

Những đầu bếp khác cũng cầm dao lên, nhưng khi bọn họ nhìn thấy thanh đao thực sự dùng để giết người của Từ Lãng thì tất cả đều ngây ra như phỗng, không dám bước thêm một bước nào nữa, cũng không dám bỏ con dao trên tay mình xuống.

Gã đầu bếp béo rốt cuộc cũng biết sợ, run rẩy hỏi: “Các người rốt cuộc là ai? Muốn làm cái gì?”

Từ Lãng nghe vậy thì lạnh lùng cười: “Mày không xứng để biết được thân phận của tao”.

Bạch Diệc Phi lấy một quả dưa chuột trên bàn bếp ném qua cho Từ Lãng.

Từ Lãng vô cùng hợp tác rút lại thanh đao đang đặt trên cổ của gã đầu bếp béo trong chốc lát, sau đó múa vài đường.

Gã đầu bếp cảm thấy thanh đao đã không còn trên cổ mình nữa, trong lòng đang thầm vui mừng, vừa mới định tránh ra chỗ khác thì thanh đao kia đã lại đặt về cổ gã.

Cùng lúc đó, khi Từ Lãng đặt thanh đao lại trên cổ gã đầu bếp béo thì dùng đầu mũi đao chạm nhẹ vào quả dưa chuột một cái, sau đó quăng về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi đón lấy quả dưa chuột mà quả dưa chuột bây giờ đã được gọt sạch vỏ.

"Rột rột".

Bạch Diệc Phi cắn một miếng, tuỳ ý đứng ở chỗ đó: “Cho các người hai lựa chọn, hoặc là báo cảnh sát, hoặc là… lập tức cút!”

Đám đầu bếp và nhân viên phục vụ nhìn thấy cảnh này, mắt đều dại hết cả ra, cách sử dụng đao của Từ Lãng đã đạt đến trình độ tuyệt đỉnh, đám người này trước giờ sao đã được chứng kiến?

Cho nên, bọn họ đều bị doạ cho sợ khiếp vía, không dám manh động nữa.

Gã đầu bếp béo cũng bị doạ cho nuốt một ngụm nước miếng, nhưng gã hình như không muốn rời khỏi nhà hàng này, bèn nói: “Nếu như khách đến, chúng tôi đi hết rồi, thì không có ai nấu ăn đâu”.

Bạch Diệc Phi hờ hững liếc gã một cái thì đã hiểu hết được trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì.

Thời điểm này không phải là cuối năm, cũng chẳng phải đầu năm, bây giờ bọn họ đi ra ngoài tìm việc khác thì chắc chắn sẽ rất khó khăn, hơn nữa còn là một đám người đông như vậy.

Cho dù bọn họ có tìm được công việc mới thì chắc chắn cũng không có được chế độ tốt như ở đây, càng đừng nói đến ở đây có một bà chủ dễ tính nhắm một mắt mở một mắt quản lý bọn họ, bọn họ có muốn trộm thứ gì từ đây về, cũng đã là việc mà bọn họ thường xuyên làm rồi.

Gã đầu bếp béo quá tham lam, lúc ban đầu khi mới trộm chút đồ về còn cảm thấy lo lắng bất an, nhưng gã thấy bao lâu như vậy mà vẫn chưa bị phát hiện thì bây giờ gã đã trộm thành quen rồi.

Cứ tiếp tục trộm cho đến lúc này thì cho dù có bị bà chủ phát hiện cũng có thể giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn dám cả cãi lại bà chủ, không coi bà chủ ra gì nữa.

Gã lại càng lợi dụng việc bà chủ không thể tuỳ ý đuổi việc bọn họ cho nên thái độ càng không kiêng nể gì ai.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừ một tiếng, liếc mắt nhìn sang Từ lãng, Từ Lãng rút thanh đao lại, sau đó quay ra nói với đám người kia: “Việc này cũng không cần mấy người lo lắng hộ đâu”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi lại đi đến trước mặt gã đầu bếp béo, trầm giọng nói: “Ở đây đã chẳng liên quan gì đến các người nữa rồi”.

"Cút!"

Gã đầu bếp béo thấy vậy trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cuối cùng nghiến răng nói: “Đi!”

Gã đầu bếp béo đi tới cửa, có lẽ là bởi vì khoảng cách đã khá xa rồi nên gan cũng to hơn chút, quay đầu lại chỉ vào Chung Ngọc Đình và Bạch Diệc Phi nói: “Đây là do tui bay tự nói đấy, sắp đến giờ khách vào ăn rồi, để tao xem tụi bay làm thế nào?”

Sắc mặt Chung Ngọc Đình tái nhợt, nhưng cô ta đã nhẫn nhịn quá lâu rồi, hôm nay quả thực là không thể nhịn thêm được nữa, hơn nữa thái độ của gã quả thực khiến người ta vô cùng tức giận, cho nên cắn răng nói: “Không cần anh lo, các người đi đi”.

Đầu bếp béo hừ mũi, mang theo đám đầu bếp khác rời khỏi nhà hàng.

Mặc dù bọn họ đã rời đi, nhưng không hề bỏ đi thẳng, bọn họ là bị người ta đuổi ra ngoài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cho nên muốn ở lại xem trò cười của bà chủ.

Vì vậy, một đám người bèn chạy đến chỗ cửa sổ bên ngoài của nhà hàng, từ chỗ đó có thể nhìn thấy hết tình hình bên trong.

Chung Ngọc Đình thở dài, trong lòng đã biết sắp tới cô ta phải đối mặt với điều gì.

Bạch Diệc Phi nhìn cô ta rồi hỏi lại: “Cô thực sự tên là Chung Ngọc Đình đúng không?”

“Đúng”, Chung Ngọc Đình gật đầu, sau đó xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, mặc dù anh có thể giúp tôi, nhưng bây giờ tôi chẳng còn một đầu bếp nào cả, sợ là không thể giữ anh lại ăn cơm được”.

“Chúng tôi không phải đến đây ăn cơm”, Bạch Diệc Phi cười nói: “Chúng tôi đến là…”.

Đúng lúc này, một người phục vụ hốt hoảng chạy vào, lo lắng nói: “Bà chủ, có khách đến rồi!”

Lời vừa dứt, sắc mặt Chung Ngọc Đình đột nhiên thay đổi.




Nhân viên phục vụ thấy vậy thấp thỏm liếc nhìn sang nhóm người Bạch Diệc Phi, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Bà chủ, chúng ta phải làm sao? Hay là để tôi ra ngoài nói với nhóm khách kia, hôm nay chúng ta không mở cửa?”

Chung Ngọc Đình hỏi: “Có bao nhiêu người đến?”

“Hơn mười người, không phải là một bàn, là ba bàn”, nhân viên phục vụ trả lời.

Chung Ngọc Đình hơi khựng lại: “Cùng đến một lúc, sao lại thế?”

Nhân viên phục vụ thấy vậy thì lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, hay là chúng ta tạm đóng cửa vậy?”

“Không được”, Chung Ngọc Đình lắc đầu: “Nhà hàng chúng ta đã nói là kinh doanh 365 ngày, mỗi ngày 24 giờ, nếu bây giờ tạm đóng cửa thì sẽ có ảnh hưởng không tốt”.

“Vậy phải làm thế nào?”, nhân viên phục vụ sốt ruột hỏi.

Chung Ngọc Đình thấy vậy thì nghiến răng nói: “Cho khách gọi món đi”.

Nhân viên phục vụ gật đầu: “Vâng, bà chủ”.

Sau đó nhân viên phục vụ chạy thẳng ra ngoài.

Chung Ngọc Đình cầm một chiếc tạp dề bên cạnh lên đeo vào người, sau đó xắn tay áo của mình lên, liếc nhìn về phía bếp nấu, tự cổ vũ bản thân: “Chung Ngọc Đình, cố lên, cô có thể làm được!”

"Tiểu Trương, đến đây, giúp tôi một tay".

Chương 601: Giúp đỡ bà chủ quán

Một nhân viên phục vụ chạy đến, kinh ngạc nhìn Chung Ngọc Đình đang xắn tay áo định tự mình nấu ăn: “Bà chủ, cô…”.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, mau giúp tôi chuẩn bị thực phẩm đi”.

Trong căn bếp khá rộng, chỉ có mỗi một nhân viên phục vụ và bà chủ quán đang vô cùng bận rộn, hơn nữa cả hai còn đều là người mới, không có kinh nghiệm nấu nướng.

Đám đầu bếp đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào đều cười cợt.



“Không phải cứng lắm sao?”

“Đều do cô ta tự chuốc lấy cả, nhìn cô ta bận tối mắt tối mũi kìa, buồn cười quá!”

"Tôi dám đảm bảo, không quá 10 phút nữa, bà chủ chắc chắn sẽ phải gọi điện cho sư phụ của chúng ta, sau đó sẽ năn nỉ sư phụ quay về”.

“Đúng vậy, lúc đó sư phụ nhớ đừng có mềm lòng đấy!”



"Cần phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ, sau này để xem cô ta còn dám đuổi chúng ta đi nữa không!”

Bọn họ đều chắc chắn rằng Chung Ngọc Đình sẽ phải mời họ quay trở lại làm việc.

Đầu bếp béo lạnh lùng cười nói: “Nếu như cô ta gọi điện thoại xin tôi quay về, trừ phi trả gấp đôi lương cho tôi, nếu không, cô ta có quỳ ở trước mặt ông đây, thì ông cũng thèm vào để ý đến cô ta”.

Có người đột nhiên nói: "Ngộ nhỡ cô ấy đồng ý ngủ với anh thì sao?”

Lời vừa dứt, đầu bếp béo bắt đầu cười gian.

...

Trong phòng bếp, Lý Tuyết nhìn bà chủ quán và nhân viên phục vụ bận rộn tối mắt, không khỏi lườm Bạch Diệc Phi một cái, giờ đuổi hết đám đầu bếp kia đi không khỏi có chút tắc trách.

Bạch Diệc Phi sờ sờ chóp mũi, cười nhìn Lý Tuyết: "Bà xã, em tìm chỗ nào ngồi xuống đợi anh một chút”.

Lý Tuyết hơi khựng lại: "Anh muốn làm gì?"

Bạch Diệc Phi cũng xắn tay áo lên: "Cho bà xã được thưởng thức phong thái của anh!”

Lúc này, nhân viên phục vụ phụ trách gọi món cầm một tờ order bước vào trong bếp.

Chung Ngọc Đình cầm lấy tờ order liếc qua một cái mới gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, cậu đi làm việc trước đi”.

Nhân viên phục vụ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Chung Ngọc Đình chuẩn bị mở bếp bắt đầu xào nấu, còn quay ra nói với người phụ bếp bên cạnh nói: “Tiểu Trương, thịt dê thái miếng rồi băm nhỏ hành gừng tỏi”.

"Ồ"

Tiểu Trương đáp lời sau đó mở tủ lạnh ra, tiếp đó khuôn mặt ngỡ ngàng: “Cái nào là thịt bò? Cái nào là thịt dê vậy?”

Bản thân Chung Ngọc Đình còn không biết phải mở bếp thế nào, làm sao mà giúp cậu ta được.

Đám đầu bếp đứng ngoài cửa sổ nhìn vào cười rất đắc ý, đều đứng đó cười nhạo.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đi đến phía trước mặt Chung Ngọc Đình, vỗ vỗ lên vai cô ta: “Cô tránh ra, để tôi”.

Chung Ngọc Đình sửng sốt, liếc nhìn Bạch Diệc Phi một cái sau đó tiếp tục mở bếp: “Bố tôi đã mất rồi, các người không cần đến tìm tôi nữa, mau đi đi”.

Bạch Diệc Phi chẳng hề để tâm câu nói này, anh nhìn chằm chằm động tác của cô ta cảm thấy cạn lời: “Cô phải mở quạt gió trước nếu không sẽ không châm lửa được”.

Chung Ngọc Đình dừng lại sau đó nhấn vào nút tắt mở để bật quạt gió lên.

Nhưng Bạch Diệc Phi nhìn thấy cách mà cô ta vặn mở quạt gió thì giật mình kinh hãi, sau đó đúng vào lúc mà Chung Ngọc Đình châm lửa lên liền vội vào kéo mạnh cánh tay cô ta lôi về phía sau.

"Phừng!"

Một ngọn lửa bùng mạnh lên, nếu như vừa rồi Bạch Diệc Phi không kéo vội cô ta thì có lẽ ngọn lửa đã cháy lên quần áo cô ta rồi.

"Aaa!"

Chung Ngọc Đình hét toáng lên rồi sợ hãi ngồi thụp xuống đất.

Bên ngoài cửa sổ truyền đến một tràng tiếng cười lạnh lùng: “Ha ha…”.

Nhân viên phục vụ ở bên cạnh đang chọn thịt cũng bị làm cho giật mình sợ hãi, trượt chân ngã ngồi trên đất.

"Aaa!"

"Haha...".

Tiếng cười giễu cợt của đám đầu bếp lại càng thêm trắng trợn.

Bạch Diệc Phi trông thấy cảnh này không khỏi lắc đầu thở dài.

Cho dù đã từng nhìn người khác nấu ăn nhưng mà đến khi thực sự bắt tay vào làm thì vẫn có một chút chi tiết không thể nắm bắt được, hơn nữa cảm xúc của Chung Ngọc Đình bây giờ vừa hốt hoảng lại bối rối, làm sao mà làm tốt được?

Bạch Diệc Phi thấy Chung Ngọc Đình không sao bèn bước vội đến chỗ quạt gió điều chỉnh nhỏ lại.

Sau đó Bạch Diệc Phi xoay người mang theo khí thế không giận tự uy nói: “Dán tờ order lên tường đi”.

Chung Ngọc Đình ngẩn ra, đợi đến kho hoàn hồn thì Bạch Diệc Phi đã rất thành thạo bắt đầu đun nóng dầu.

Bạch Diệc Phi tập trung nhìn vào nồi, miệng thì nói với Từ Lãng: “Anh Lãng, thái lát thịt dê, to cỡ hai đốt ngón tay, băm nhỏ hành gừng tỏi”.

Lời vừa dứt, Từ Lãng mở tủ lạnh lấy ra một miếng thịt dê, nghe theo lời dặn dò của Bạch Diệc Phi, lấy thanh đao của mình ra.

"Xoạt xoạt!"

Miếng thịt dê được thái vô cùng đều tay, rơi xuống tấm thớt.

Trông thấy cảnh này, mặt của Chung Ngọc Đình và nhân viên phục vụ đều lập tức dại ra.

Gương mặt đám đầu bếp ngoài cửa sổ cũng thộn ra, miệng người nào người nấy há ra không khép lại được.

Từ Lãng đã chơi đao nhiều năm, đối với kinh nghiệm khống chế lực tay cầm đao khi cứa vào thịt có một loại cảm giác cực kỳ chính xác, lúc này đối với anh ta mà nói, quả thực là dễ như ăn kẹo.

Tiếp đến là hành gừng tỏi.

Bên này Bạch Diệc Phi đã bắt đầu cho thịt vào nồi, từ từ xào nấu.

Món đầu tiên là thịt dê kho tàu.

Bình thường món thịt dê kho tầu sẽ là từng miếng vuông, nhưng Bạch Diệc Phi lại thái lát miếng thịt, vừa tiết kiệm thời gian lại còn dễ dàng ngấm gia vị hơn.

Bạch Diệc Phi tiếp tục nói với Từ Lãng: “Cà rốt, thái miếng vuông”.

Từ Lãng lại đi cắt cà rốt.

Chung Ngọc Đình nhìn đến ngẩn cả người, từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghe bố mình nói, ông còn có một người bạn giỏi nấu ăn như vậy.

Nhìn cách Bạch Diệc Phi nấu ăn rất thành thạo, trông còn có vẻ giỏi hơn cả đám đầu bếp lúc trước nữa.

Nhân viên phục vụ cũng ngây ngẩn quan sát cảnh tượng này.

Lý Tuyết ngồi ở một bên, ánh mắt cô hơi sáng lên, cô biết Bạch Diệc Phi biết nấu ăn, nhưng theo như tình hình hiện tại, được tận mắt chứng kiến anh đứng bếp, dáng vẻ lại còn nghiêm túc như vậy, không hoảng không vội, có trật tự rõ ràng, khiến người ta không kiềm được mà sóng lòng xao động.

Lý Tuyết nghĩ: quả nhiên, đàn ông đẹp trai nhất là khi họ nghiêm túc làm việc!

Nếu anh ấy thực sự làm công việc này, ắt hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ thích anh ấy.

Đám đầu bếp ngoài cửa sổ lúc này hầu như không thể thốt được ra lời nữa, mắt tròn mắt dẹt nhìn chăm chăm vào trong bếp.

"Sư phụ, anh ta hình như…”.

"Im mồm!"

Chẳng bao lâu sau, Bạch Diệc Phi đã làm xong một đĩa thịt dê kho tàu, sau đó đặt lên trên mặt thớt nói: “Lên món!”

Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng đã hoàn hồn, vội vàng bưng đĩa thịt dê kho tàu chạy vội ra ngoài.




Chung Ngọc Đình cũng có phản ứng, dán tờ order lên trên tường, còn nói: “Món tiếp theo là canh nạm bò nấu nấm”.

Bạch Diệc Phi liếc nhìn thực đơn rồi nói: "Đừng nấu theo thứ tự của tờ order, canh nấm cần có thời gian để xào mà nạm bò cũng cần phải hầm kỹ, chị chuẩn bị trước thực phẩm đi”.

"Món tiếp theo là gan ngỗng xào tỏi, món này nhanh, chuẩn bị thực phẩm trước đi”.

Chung Ngọc Đình nghe xong gật đầu, chạy đi chuẩn bị thực phẩm.

...

Hơn hai mươi phút thời gian, món ăn của ba bàn khách đều đã nấu xong.

Món cuối cùng do chính tay Chung Ngọc Đình bưng lên, khách hàng sau khi trông thấy thì không khỏi khen ngợi: “Bà chủ quán, quán này được quá nha, thế mà lại tìm được một đầu bếp giỏi như vậy, mấy món này nấu còn ngon hơn cả ở khách sạn năm sao nữa”.

"Bà chủ, có thể giới thiệu cho chúng tôi chút không?”

Chung Ngọc Đình hơi lúng túng, bởi vì không biết Bạch Diệc Phi có đồng ý hay không: “Cái này…”.

Người nọ thấy vậy bèn cười nói: “Tôi hiểu rồi, bà chủ hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn mở nhà hàng nên sẽ không cướp mất đầu bếp của cô đâu, nếu như cô ngại thì cũng không sao cả”.

Khách ở các bàn khác cũng khen ngợi đồ ăn tại quán của Chung Ngọc Đình không dứt, sau khi chứng kiến cảnh này, Chung Ngọc Đình âm thầm đưa ra một quyết định.

Cho nên, sau khi trở lại phòng bếp, Chung Ngọc Đình mới đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi cúi gập người: “Cảm ơn sư phụ đã giúp tôi lần này”.

Bạch Diệc Phi lập tức kéo cô ta lên: “Cô đừng khách sáo”.

"Không", Chung Ngọc Đình lắc đầu rồi nói tiếp: “Sư phụ, tôi có một thỉnh cầu”.

Chương 602: Con gái vị thuyền trưởng

Giọng Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Cô nói đi”.

Chung Ngọc Đình lập tức nói: "Sư phụ, anh có thể ở lại nhà hàng của chúng tôi làm bếp trưởng hay không? Anh yên tâm, tiền không phải là vấn đề, tôi sẽ trả anh tiền lương gấp đôi, cũng có thể chia lợi nhuận của nhà hàng cho anh, anh thấy thế nào?”

Bạch Diệc Phi: "...".

Nhóm ba người Bạch Diệc Phi người nọ nhìn người kia.



Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ, bọn họ đến đây để tặng tiền cho Chung Ngọc Đình, thế nào mà bây giờ còn phải tặng luôn cả người thế này?

Chung Ngọc Đình nhìn bộ dáng của bọn họ, cho rằng mình đã ra giá thấp, bèn nói thêm: “Hai mươi phần trăm lợi nhuận”.

Lúc này, nhân viên phục vụ bước vào trong bếp hét gọi: “Bà chủ, lại có khách rồi”.

Chung Ngọc Đình thấy vậy thì hoảng hốt không thôi, lập tức nói bằng giọng nhờ vả: “Sư phụ, ba mươi phần trăm! Có được không?”



Nói dứt, không cho Bạch Diệc Phi kịp có cơ hội từ chối, cô ta lập tức nói: “Đưa thực đơn cho tôi”.

Sau đó Chung Ngọc Đình đi ra khỏi bếp.

Trong phòng bếp, chỉ còn Bạch Diệc Phi ba người quay ra nhìn lẫn nhau.

Sau đó Lý Tuyết không nhìn được bật cười "Phụt" một tiếng. Bạch Diệc Phi hờ hững liếc mắt qua nhìn, Lý Tuyết mới cố gằng kiềm chế lại, sau đó trêu chọc nói: “Hay là, chúng ta ở lại đây đi?”

Bạch Diệc Phi không khỏi dở khóc dở cười: "Vợ...".

Lý Tuyết cười nói: “Thật ra lúc anh nấu ăn, rất đẹp trai”.

Bạch Diệc Phi không khỏi mỉm cười, nhưng mà anh lại như nhớ tới cái gì đó, thở dài nói: “Anh ở nhà nấu cho em ăn hai năm, sao không thấy em từng khen anh đẹp trai vậy?”

Lý Tuyết hơi khựng lại, cũng nhớ tới hai năm đó, không khỏi cảm thấy ray rứt.

Bởi vì hai năm đó, cô không thích Bạch Diệc Phi, thậm chí còn ghét anh, cho nên cô mới cố ý bỏ qua những ưu điểm của anh.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảm xúc của Lý Tuyết không đúng, lập tức cười nói: “Anh nói chơi thôi, không phải sau này năm nào em cũng sẽ được nhìn thấy vẻ đẹp trai của anh hay sao?”

Lý Tuyết nghe vậy thì lườm Bạch Diệc Phi một cái.

Từ Lãng giả vờ ho khan: "Tôi nói, chúng ta tới đây làm gì vậy?"

...

Lần này, Chung Ngọc Đình đích thân mang tờ order vào.

Bạch Diệc Phi cũng không từ chối, tạm thời nhận công việc của bếp trưởng, sau đó anh bận liên tục cho đến tận mười giờ đêm, cuối cùng cũng xong việc.

Chung Ngọc Đình vui khôn xiết, tất cả khách hàng tối nay, không có một ai là không khen ngợi món ăn hôm nay.

Đợi món ăn cuối cùng được nấu xong, Lý Tuyết lập tức bước đến lau mồ hôi cho anh.

Bạch Diệc Phi cười cười, sau đó cởi tạp dề ra, một mình đi ra khỏi nhà hàng, đến chỗ cửa sổ phòng bếp.

Đám đầu bếp vẫn đứng ngẩn tò te bên ngoài cửa sổ, Bạch Diệc Phi tỏ vẻ khó chịu nói: “Còn chưa chịu đi?”

Đám đầu bếp này ngay từ lúc đầu thấy anh nấu ăn thì cứ nhìn như vậy đến tận bây giờ.

Từ sự kinh hãi ban đầu đến bây giờ là khâm phục và tiếc rẻ.

Bất kể là làm việc ở lĩnh vực nào, mọi người đều sẽ luôn cảm thấy khâm phục những người giỏi giang, cho nên khi bọn họ nhìn thấy Bạch Diệc Phi trổ tài, ai cũng mong có thể được nhìn lâu thêm chút nữa.

Gã đầu bếp béo cũng xem đến không nỡ rời đi, nhưng bây giờ trông thấy Bạch Diệc Phi xuất hiện liền lập tức bày ra vẻ hung ác, nói với những đầu bếp khác: "Chúng ta đi thôi!"

Tuy nhiên, sau khi đầu bếp béo đi được hai bước, những đầu bếp khác đều quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Phi.

"Sư phụ, thầy nhận chúng tôi làm đồ đệ đi, sư phụ”.

Ba tiếng đồng hồ này, đủ để khiến bọn họ nhìn ra được trình độ của Bạch Diệc Phi cao hơn so với gã đầu bếp béo không chỉ một hai bậc, nếu muốn tìm thầy dạy, đương nhiên phải tìm thầy giỏi.

Bạch Diệc Phi sững sờ.

Gã đầu bếp béo thấy vậy cũng ngây cả người, tiếp đó trợn ngược mắt lên quát tháo bọn họ: “Một đám khốn nạn ăn cây táo rào cây sung, tao mới là sư phụ của chúng mày đấy!”

Sau khi nói xong, một người có lá gan tương đối lớn mở miệng nói: “Trình độ của anh quá thấp, thôi đừng ở đây tự làm mất mặt mình nữa”.

Có người đầu tiên nói ra, ắt sẽ có người thứ hai: “Đúng đó, trình độ của anh ra sao anh không tự biết à?”

"Lúc trước tôi từng thấy anh lấy một nửa số thịt bò của nhà hàng mang về nhà, tôi chỉ mới nói một câu là thịt bò không còn nhiều nữa, hay là lấy ít thôi được không thì anh lại đi trừ nửa tháng lương của tôi. Riêng cái loại nhân phẩm như anh, thì tôi đã chẳng muốn theo anh học nghề từ lâu rồi”.

Gã đầu bếp béo tức đến run rẩy cả người, giơ ngón tay run run lên chỉ về phía đám đầu bếp: “Chúng mày! Chúng mày! Đợi đó cho tao!”

Nói xong, gã đầu bếp béo xoay người rời đi.

Hành vi của gã đã khiến cho mọi người thấy chướng mắt từ lâu, để đến mức xảy ra như ngày hôm nay cũng là điều có thể hiểu được, không hề bất ngờ.

Bạch Diệc Phi không thèm nhìn đến gã đầu bếp béo mà cúi đầu nhìn vào đám đầu bếp này, cất giọng nhàn nhạt: “Mọi người đứng dậy đi, cho dù bây giờ mọi người đã giác ngộ, nhưng dù sao cũng từng đã phạm lỗi”.

"Nếu như mọi người còn muốn ở lại, tôi có thể cho mọi người thêm một cơ hội, tôi sẽ đi xin bà chủ quán tha thứ cho mọi người, nhưng mà mọi người bắt buộc phải bị trừ một tháng tiền lương.

"Còn việc tìm thầy học nghề, không cần tìm tôi, tôi sẽ không ở lại chỗ này, nhưng tôi sẽ phái một bếp trưởng thực sự đến đây, đến lúc đó thì mọi người có thể đi theo anh ấy học nghề”.

"Mọi người yên tâm, sư phụ mà tôi tìm giỏi hơn cái gã kia nhiều!”

Nghe đến đây, đám đầu bếp kia vừa rối rít cảm ơn lại vừa cảm kích.

...

Mười rưỡi, nhà hàng đóng cửa, bên trong khu bếp của nhà hàng, Bạch Diệc Phi không hề nuốt lời, anh đã đi xin tha thứ cho đám đầu bếp kia.

Chung Ngọc Đình nghe xong mỉm cười nói: "Bạch sư phụ nói gì thì đều theo ý anh, việc trong bếp đều sẽ nghe theo anh hết”.

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi xấu hổ: "E rằng không được, tôi sẽ không ở lại đây".

Chung Ngọc Đình nghe xong đột nhiên thay đổi sắc mặt, hoảng hốt nói: "Tại sao? Có phải tôi ra giá thấp không? Hay là tôi lại thêm 5% nữa cho Bạch sư phụ nhé??

Bạch Diệc Phi: "...".

Từ Lãng thấy vậy lập tức lấy ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đưa nó cho Chung Ngọc Đình.

Chung Ngọc Đình nghi hoặc nhìn bọn họ.

Từ Lãng nói: "Tiền, cho cô".

Chung Ngọc Đình lại càng thêm nghi hoặc: “Sao lại thế được, mọi người hôm nay đến đây giúp đỡ cho tôi, tôi là người nên đưa tiền cho mọi người mới đúng”.

"Hơn nữa, tôi cũng không thiếu tiền, mọi người không cần đưa tiền cho tôi, tôi có tiền”.




Từ Lãng nhìn sang Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cười nói: "Trong này tổng cộng có năm mươi triệu".

Chung Ngọc Đình đột nhiên mở to hai mắt, suýt nữa sặc nước miếng: "Cái gì?"

Từ Lãng thấy vậy nhắc lại: "Trong đó có năm mươi triệu".

Năm mươi triệu không phải là một con số nhỏ, nhất là đối với những người bình thường mà nói.

Hầu hết những người bình thường có khi phải vật lộn phấn đấu cả đời mới có được một ngôi nhà và một chiếc xe, hai thứ này cộng lại cũng mới khoảng ba triệu tệ, cho nên năm mươi triệu tệ đối với người bình thường mà nói, quả thực là quá nhiều.

Chung Ngọc Đình chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.

Từ Lãng liếc mắt nhìn Chung Ngọc Đình đang ngây ngẩn, cất giọng nhàn nhạt: "Anh ấy, là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước và tập đoàn Thuỷ Tinh, anh ấy sẽ không ở lại đây để làm bếp trưởng cho cô”.

"Còn cô ấy, là chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải”.

Lời nói của Từ Lãng khiến Chung Ngọc Đình kinh hãi đến mức quên cả phản ứng, miệng hơi há ra nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết.

Giờ này phút này, Chung Ngọc Đình mới phát giác ra mình đã ngu ngốc đến mức nào.




Người ta một người là chủ tịch tập đoàn, một người là chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, nhà hàng của mình đối với bọn họ mà nói chẳng đáng là gì, vậy mà cô ta còn mở miệng yêu cầu người ta ở lại làm bếp trưởng cho mình!

Quả thực là…

Kỳ thực, Chung Ngọc Đình chính là con gái của vị thuyền trưởng đã gặp nạn kia.

Từ Lãng vẫn luôn day dứt trong lòng, nhất là những lời mà vị thuyền trưởng kia nói với anh ta, khiến anh ta dường như đã tìm lại được ý nghĩa của cuộc sống, nhưng mà những điều này, dường như không có tác dụng trên người con gái của ông ta.

Chung Ngọc Đình dặn nhân viên mang trà lên cho mấy người Bạch Diệc Phi rồi mới từ từ kể lại những khó khăn của mình.

"Đây là một vị trí đắc địa nằm trên khu vực trung tâm, giá thuê mỗi năm rất cao, bất kể tôi có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, việc làm ăn có tốt bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng kiếm được nhiều tiền”.

"Hơn nữa, chồng cũ của tôi thường đến tìm tôi đòi tiền, nhà hàng này hầu như chẳng kiếm được là bao, thậm chí còn bị lỗ”.

"Trước đây bố tôi vẫn luôn khuyên tôi nên bán nhà hàng này đi, nhưng mà, tôi không cam tâm”.

"Nhà hàng này là của ông nội tôi để lại, tôi không muốn bán đi cho người khác, tôi muốn tiếp tục kinh doanh nó”.

"Bây giờ bố tôi không còn nữa, nếu như em trai tôi đến đây, chỉ e là sẽ càng khó để chèo chống, cho nên tôi mới…”.

Chương 603: Chồng cũ của Chung Ngọc Đình

Bạch Diệc Phi nghe xong thì cau mày nói: “Đây là 50 triệu, cô muốn sống thế nào thì tự mình lựa chọn. Nếu cô muốn tiếp tục kinh doanh nhà hàng thì dùng tiền này mà biến nó thành nhà hàng xa hoa nhất cả khu phố, tôi có thể tìm đầu bếp tốt nhất cho cô”.

Nghe anh nói vậy, Chung Ngọc Đình rất xúc động, suýt nữa thì quỳ xuống luôn.

May mà Từ Lãng kịp thời ngăn lại.

Bạch Diệc Phi từ tốn: “Là chúng tôi nợ cô”.



Chung Ngọc Đình lắc đầu: “Không đâu, tôi biết bố tôi bị ung thư, cũng biết ông ấy muốn yên nghỉ nơi biển cả nhưng ông ấy vẫn còn điều lưu luyến, các anh đã giúp ông ấy lựa chọn”.

“Không phải lỗi của các anh”.

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhớ đến lời Chung Ngọc Đình vừa nói nên hỏi: “Chồng trước thường đến đòi tiền cô là thế nào?”

Trong thư của thuyền trưởng có nói hy vọng con gái mình có thể trở về cuộc sống bình thường, trong đó hẳn bao gồm việc từ bỏ nhà hàng, nhưng vấn đề chủ yếu là người chồng trước này.



Chung Ngọc Đình nghe xong thì tâm trạng tụt dốc không phanh, từ từ cúi đầu.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Rầm, rầm!”

Tiếp đó, là giọng nam thô lỗ.

“Chung Ngọc Đình, mau mở cửa cho ông!”

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến mọi người giật mình.

Mà Chung Ngọc Đình nghe xong thì mặt trắng bệch.

Giọng nói ngoài cửa vẫn chưa ngừng lại.

“Chung Ngọc Đình, nghe thấy chưa hả? Mau mở cửa cho ông, tao biết mày đang ở trong!”

“Mở cửa ra còn dễ nói chuyện, nếu mày không mở…”

Bạch Diệc Phi nhìn Chung Ngọc Đình, người cô ta rõ ràng run lên, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Chung Ngọc Đình không muốn người ngoài cửa làm phiền đến đám người Bạch Diệc Phi nên nhẫn nhịn mà hét lên: “Lưu Hạ, muộn rồi, có chuyện gì thì để mai nói được không?”

“Bớt xàm đi!”, Lưu Hạ hiển nhiên rất tức giận: “Mau mở cửa! Ông mày hôm nay không vui, mày tốt nhất là mở cửa nếu không ông không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

Chung Ngọc Đình nghe vậy thì hoảng hốt.

Cô ta nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt tuyệt vọng, run rẩy nói: “Anh Bạch, các anh tạm ra từ cửa sau đi”.

Bạch Diệc Phi và Từ Lãng nhìn nhau, sau đó ba người cùng đi ra cửa sau.

Nhưng bọn họ không rời đi mà núp vào trong góc.

Chung Ngọc Đình cuối cùng cũng mở cửa.

Một gã đàn ông cao to lập tức tiến vào. Người gã toàn mùi rượu, lảo đảo đi về phía Chung Ngọc Đình.

Mặt Chung Ngọc Đình trắng bệch, miễn cưỡng tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Lưu Hạ, muộn thế này rồi, có chuyện gì để mai hẵng nói được không?”

“Bốp!”

Lưu Hạ cho Chung Ngọc Đình một phát tát, cười lạnh: “Chung Ngọc Đình, hôm nay mày ăn gan hùm phải không? Dám đóng cửa không cho tao vào?”

“Có phải giấu thằng nào trong nhà hàng không? Đám chúng mày tằng tịu với nhau?”

Lưu Hạ tát rất mạnh khiến khóe miệng Chung Ngọc Đình chảy máu, mà gã lúc này đang lật đồ khắp nơi.

“Lưu Hạ, chúng ta đã ly hôn rồi, cho dù tôi có người đàn ông khác cũng không liên quan gì đến anh!”, Chung Ngọc Đình nhẫn nhịn nói.

Lư Hạ quay người nhìn cô ta, lại tát cô ta một cái thật mạnh khiến cô ta gục xuống đất.

“Chung Ngọc Đình, mày đừng mơ! Tao nói cho mày biết, đời này mày chỉ có thể là người phụ nữ của tao, đừng hòng thoát được!”

Nói xong, gã túm tóc Chung Ngọc Đình, độc địa nói: “Xem ra mày hôm nay làm ăn cũng được đấy, kiếm được tiền rồi chứ? Đúng lúc lắm, mau đưa tiền ra đây cho ông!”

“Lưu Hạ…”, Chung Ngọc Đình khóc lóc cầu xin: “Đấy là tiền cho con gái, anh đừng như vậy…”

Từ Lãng nấp phía sau không nhịn nổi định xông ra thì bị Bạch Diệc Phi kéo lại.

Từ Lãng quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi: “Đến nước này rồi anh còn ngăn tôi làm gì? Tôi phải giết tên khốn kiếp kia!”

Cái chết của thuyền trưởng đã khiến Từ Lãng rất xúc động vì thế gã không chấp nhận được con gái của ông ta bị hành hạ đến mức này.

Bạch Diệc Phi đương nhiên hiểu suy nghĩ của Từ Lãng, anh cũng muốn giết tên khốn kiếp kia nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh gã một trận, sau đó thì thế nào?

Bọn họ không thể lúc nào cũng ở đây, Lưu Hạ rồi sẽ quay lại, đến lúc đó Chung Ngọc Đình sẽ càng thảm hơn.

Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn thì phát hiện phục vụ tên Tiểu Trương nấp sau lưng bọn họ, vì thế anh túm lấy cậu ta kéo ra ngoài.

Từ Lãng và Lý Tuyết cũng đi theo.

“Lưu Hạ, chúng ta đã ly hôn rồi!”

“Bốp!”

Chung Ngọc Đình cứ nói một câu là lại bị Lưu Hạ tát một cái.

“Mẹ mày! Mày dám có thằng khác? Ông cho mày biết, mày có thằng khác cũng vô dụng, ông đây muốn lôi mày lên giường lúc nào cũng được, làm ngay trước mặt thằng đàn ông của mày cũng chẳng sao!”

Trong phòng, tiếng cầu xin của Chung Ngọc Đình hòa cùng tiếng mắng chửi của Lưu Hạ.

Bạch Diệc Phi hỏi Tiểu Trương: “Hắn là ai?”

“Là chồng trước của bà chủ, nghiện cờ bạc, thua sạch thì lại đến tìm bà chủ đòi tiền”, phục vụ biết thân phận của Bạch Diệc Phi không đơn giản nên trả lời thành thật.

“Bà chủ không muốn đưa cũng không được. Hắn lấy con gái ra uy hiếp, không đưa thì sẽ cho người động đến con gái của bà chủ”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: “Con gái của bà chủ không phải con gái hắn?”

“Phải! Đây mới là điều đáng hận nhất!”, nhân viên phục vụ cắn răng: “Lưu Hạ không phải con người, đến con gái mình mà cũng muốn làm nhục!”

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì gật đầu: “Được, tôi biết rồi”.

Bạch Diệc Phi lúc này cuối cùng cũng hiểu rõ cuộc sống bình thường mà thuyền trưởng muốn có lẽ là mong con gái mình có thể thoát khỏi chồng trước, có một cuộc hôn nhân bình thường.

Nghe tiếng kêu bên trong, Từ Lãng không nhịn nổi nữa: “Tôi mặc kệ!”

Từ Lãng rút mã tấu ra xông vào.

Bạch Diệc Phi kéo gã lại: “Tôi đi!”

Nói xong thì quay người vào nhà hàng. Anh không dám để Từ Lãng đi vì một khi gã đã ra tay thì tên đàn ông kia nhất định phải chết!

Giết người ở đây rất phiền phức, hơn nữa sẽ đả kích đến tấm lòng hiệp nghĩa hiếm khi có được của Từ Lãng.

Từ Lãng bình thường sẽ không thèm quan tâm, đây là lần đầu tiên gã chủ động giúp người khác.

Lúc Bạch Diệc Phi tiến vào thì Lưu Hạ đang cởi quần áo của Chung Ngọc Đình.




Chung Ngọc Đình đang giãy dụa, khuôn mặt toàn là nước mắt.

Cô ta cho rằng nhóm Bạch Diệc Phi đã rời đi rồi.

Thật ra, cô ta chỉ cần hét lên thật to cầu cứu thì sẽ được Bạch Diệc Phi giúp đỡ nhưng cô ta không làm vậy.

Có lẽ là vì muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng cho mình.

“Rầm!”

“A!”

“Đệt!”

Bạch Diệc Phi bước đến túm chặt vai Lưu Hạ sau đó quăng mạnh. Lưu Hạ cứ thế bị Bạch Diệc Phi vứt ra ngoài, ngã lăn ra đất.

“Mẹ mày! Quả nhiên là giấu đàn ông!”

Lưu Hạ bò dậy, độc địa trừng Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Cút!”

Lưu Hạ khinh miệt nói: “Mẹ mày dám quyến rũ người phụ nữ của ông, mày biết xấu hổ không hả? Mày là cái đéo gì?”

Nói xong, Lưu Hạ cầm trai rượu rỗng đập về phía Bạch Diệc Phi.

Chung Ngọc Đình vội kêu lên: “Cẩn thận!”

“Rầm!”

Bạch Diệc Phi vung chân đạp Lưu Hạ bay thẳng đến bên cửa.

“A!”

Chương 604: Giết người

Lưu Hạ lăn vài vòng mới dừng lại, sau đó đứng dậy.

Gã không ngu. Gã biết mình không đánh lại Bạch Diệc Phi nên cầm thẻ ngân hàng nói với hai người: “Hôm nay ông mày nể mặt tiền mà tha cho chúng mày!”

“Hai đứa mèo mả gà đồng chúng mày cứ chờ đấy!”

“Tao cho chúng mày biết, nếu chúng mày đổi mật mã thì ông đây sẽ quay lại!”



“Chung Ngọc Đình, mày chờ đó, rồi sẽ có lúc nó không ở đây!”

“Mẹ nó, mày dám lừa tao, tao sẽ nhân lúc nó không ở đây mà đập chết mày với con gái mày!”

Nói xong, Lưu Hạ đắc ý rời đi.

Chung Ngọc Đình cuối cùng không chịu được nữa mà khụy ra đất, hai tay che mặt, khóc không thành tiếng.



Bạch Diệc Phi lắc lắc đầu đóng cửa lại.

Lý Tuyết đi đến, khom người an ủi Chung Ngọc Đình.

Chung Ngọc Đình lắc đầu, cố cười: “Thật xấu hổ quá…”



Ba người an ủi Chung Ngọc Đình xong thì rời khỏi.

Trên đường, tâm trạng bọn họ đều trầm xuống.

Trong lúc mọi người im lặng, thuyền trưởng đã đứng ra lái thuyền đi. Mặc dù ông ta bị ung thư, kết cục rồi cũng thế nhưng ông ta đã cứu rất nhiều người.

Bọn họ thấy Chung Ngọc Đình bị đầu bếp bắt nạt còn không nói, giờ còn bị chồng trước ngược đãi, chẳng trách thuyền trưởng hy vọng con gái có thể có một cuộc sống bình thường.

Đóng cửa nhà hàng, rời xa chồng trước.

Lý Tuyết thở dài, đột nhiên hỏi Bạch Diệc Phi: “Chồng à, nếu có một ngày chúng ta ly hôn, anh có trở thành như thế không?”

Bạch Diệc Phi ngây ra nhìn Lý Tuyết: “Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”

“Anh cứ trả lời là được”.

“Vậy em trả lời anh trước”.

“Không, anh nói trước”.

“…”

Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi đã trải qua rất nhiều chuyện. Trong hai năm đầu, Lý Tuyết cho rằng cuộc đời này của cô đã bị hủy hoại, tình yêu cũng không còn nữa. Nhưng sau này, cô phát hiện ra rằng mình đã thích Bạch Diệc Phi rồi.

Cô có được tình yêu mà mình mong ước.

Mà trong hai năm gần đây, Bạch Diệc Phi từng liều mạng vì cô. Lúc cô mất ký ức trở nên ngốc nghếch, anh cũng không rời xa cô.

Khoảng thời gian trước, bản thân cô lại vì chuyện sinh đẻ mà lựa chọn rời khỏi anh, cuối cùng phát hiện ra bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào.

Bây giờ, Lý Tuyết đã lựa chọn lại vì thế cô rất trân trọng tình cảm giữa mình và Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi thực ra rất hiểu suy nghĩ của Lý Tuyết, hơn nữa trong lòng cũng cảm thấy rất vui, Lý Tuyết thật sự rất quan tâm đến anh.

Vì thế Bạch Diệc Phi im lặng một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Vợ à, anh vĩnh viễn sẽ không ly hôn với em vì thế giả thiết này của em không tồn tại, sau này cũng sẽ như vậy”.

Lý Tuyết nghe xong thì mỉm cười, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào: “Vậy được, em rất hài lòng, khi về sẽ thưởng cho anh”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì kinh ngạc, nhất thời vô cùng phấn khích.

Phần thưởng à…

Nghĩ đến phần thưởng này, Bạch Diệc Phi kích động đạp mạnh ga khiến chiếc xe lao như bay.

Lý Tuyết thấy vậy thì bật cười.

Nhưng…

Lý Tuyết đột nhiên nghĩ đến một việc: “Đợi đã, Từ Lãng đâu?”

Bạch Diệc Phi hoàn hồn: “Anh quên mất anh ta rồi”

“Anh còn không mau quay lại?”, Lý Tuyết nói.

Bạch Diệc Phi lại đáp: “Ài, đàn ông trưởng thành thì lạc thế nào được, anh ta nhớ đường”.



Lưu Hạ lảo đảo cản một chiếc xe taxi lại.

Chiếc xe đi được khoảng mười mấy phút thì dừng lại ở đoạn đường nhỏ hẹp.

Con đường dẫn đến một con hẻm nhỏ, trong đó còn có ánh đèn nhập nhèm.

Một sòng bài còn chưa đóng cửa.

Lưu Hạ xuống xe rồi vứt tờ tiền cho tài xế, say khướt nói: “Không cần tìm nữa!”

Nói xong, gã lảo đảo đi vào ngõ nhỏ.

Đến khi gã đi hẳn vào ngõ thì đột nhiên phát hiện ra một bóng đen. Bóng tối trùm xuống, không nhìn rõ khuôn mặt của cái bóng đen đó.

Chỉ thấy người đó vung tay đấm vào mặt Lưu Hạ khiến gã bay thẳng ra.

“Rầm!”

Lưu Hạ đập vào tường rồi lăn ra đất.

“A!”

Lưu Hạ đang định đứng dậy thì một bàn chân đạp lên ngực gã.

“Tên đầu bếp béo ở đâu?”

Từ Lãng cúi đầu, âm trầm mà nhìn Lưu Hạ.

Lưu Hạ đã tỉnh rượu, cho dù không tỉnh thì cũng bị cơn đau làm cho tỉnh lại. Gã nhìn Từ Lãng rồi hỏi: “Mày… Mày là thằng nào? Định… làm gì?”

Từ Lãng lập tức kề mã tấu vào cổ gã, hỏi: “Tên đầu bếp béo ở đâu? Nói!”

Lưu Hạ sợ đến lẩy bẩy. Cảm giác lạnh lẽo khi thanh mã tấu đặt lên cổ khiến gã run rẩy, mà Từ Lãng ấn đao càng sâu gã càng thêm kinh hoảng, lập tức chỉ về phái sòng bài.

“Phập!”

Thanh mã tấu đã đâm vào cổ.

Từ Lãng tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không muốn nói thì đừng nói”.

Con hẻm rất yên tĩnh, chỉ loáng thoáng vài ánh đèn.

Không lâu sau, trong con hẻm truyền đến âm thanh hỗn loạn.

Đột nhiên, cửa một phòng đánh bài bị đạp mở ra, tiếp đó khoảng 20, 30 người xông vào, ai ai cũng lộ vẻ sợ hãi.

“Giết người rồi!”

“Giết người rồi!”

Có người kêu lên.

Đến khi mọi người chạy ra thì nhìn thấy một tên béo đang nằm úp sấp trên chiếc bàn mạt chược.

Cổ tên béo phun máu tràn đầy ra bàn cùng mặt đất.

Không lâu sau thì cảnh sát đến.

Trong con hẻm lật tức có băng vàng bao vây lại.




Người dân nghe tiếng đều chạy ra hóng chuyện. Bọn họ đứng ngoài băng muốn xem xem bên trong xảy ra chuyện gì.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có án mạng!”

“Vãi chưởng! Thật á?”

“Có gì lạ đâu, nơi này chẳng phải thường xuyên có người chết à?”

“Cũng phải, thua nhiều tiền quá thì nóng vội xúc động, chẳng phải sẽ xảy ra chuyện à?”

Từ Lãng đứng trong đám người nhìn một lát rồi rời đi.

Gã là một sát thủ, một sát thủ thu tiền.

Ngoại trừ Bạch Diệc Phi ra thì lần này gã giết người miễn phí.

Bạch Diệc Phi nói có một số người xấu xa thì xấu xa thật nhưng không đến mức phải chết, vì thế anh bảo Từ Lãng đánh gãy chân Lưu Hạ và tay của đầu bếp béo là được.

Nhưng lần này Từ Lãng không làm theo lời anh.

Gã sẽ không đi đánh giá tội ác của một người rồi dùng tiêu chuẩn để xem xét có nên giết hay không.

Bởi vì với gã mà nói, chỉ cần hai người này chết, Chung Ngọc Đình sẽ không bị thương tổn nữa, đồng thời cũng nhổ cỏ tận gốc.

Chương 605: Thuê sát thủ

Lúc Lưu Hạ bỏ đi còn buông lời đe dọa, theo tính cách của gã thì nhất định sẽ quay lại. Mà tên đầu bếp béo khi bỏ đi cũng tràn ngập hận thù, gã cũng chẳng phải người lương thiện gì cho cam.

Lưu Hạ biết nhà hàng hôm nay buôn bán tốt là vì tên đầu bếp béo nói cho gã biết.

Vì thế cho dù một tên chết thì tên còn lại cũng sẽ đến gây phiền phức với Chung Ngọc Đình.

Bọn chúng đều phải chết!



Lời thuyền trưởng nói lúc đó khiến anh ta rất cảm động, cộng thêm việc ông ta đã cứu rất nhiều người khiến anh ta cảm thấy ông ta là một người rất tốt.

Mà Chung Ngọc Đình là con gái của thuyền trưởng. Con gái của người tốt như vậy thì không đáng để bị bắt nạt như thế.

Người tốt thì nên được báo đáp xứng đáng.

Từ Lãng nhếch mép: “Quả nhiên giết người mới phù hợp với mình nhất”.



Đột nhiên một giọng nói thì thầm vang lên bên cạnh gã.

“Chú, chú là sát thủ à?”

Từ Lãng theo phản xạ dịch sang bên một bước, kéo giãn khoảng cách, sau đó quay người nhìn.

Đứng bên cạnh gã là một bé trai mặc bộ quần áo cũ kỹ có vài mảnh vá, khuôn mặt lấm lem, nhìn chằm chằm gã không chớp mắt.

Từ Lãng kinh ngạc. Gã là sát thủ, rất nhạy cảm với việc có người đến gần mình. Nhưng nếu đứa nhóc này không lên tiếng thì gã sẽ không phát hiện ra cậu ta đến gần.

Từ Lãng vuốt mã tấu của mình, hỏi đứa nhóc: “Nhóc là ai?”

Từ Lãng cảm thấy đứa nhóc này không đơn giản nhưng giây tiếp theo gã lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Cậu nhóc rụt rè mà hỏi: “Chú, chú là sát thủ ư? Chú có thể giúp cháu giết người không?”

Từ Lãng nhận ra trong mắt cậu ta không có vẻ giết chóc mà chỉ có sự thuần khiết cùng sợ hãi.

Cậu nhóc này thật sự chỉ là một đứa nhóc bình thường.

Nhưng tại sao Từ Lãng lại không phát hiện ra cậu ta?

Gã cau mày, thầm than trong lòng: “Lẽ nào ở bên cạnh Bạch Diệc Phi lâu rồi nên quên mất bản thân là một sát thủ?”

Gã cúi đầu nhìn cậu nhóc. Từ Lãng không định để ý đến cậu ta mà buông tay, muốn đi luôn.

Cậu nhóc thấy Từ Lãng sắp đi thì rất nóng ruột, vội chạy đến túm lấy cánh tay gã: “Chú, chú đừng đi, có thể giúp cháu giết người không? Cháu xin chú giúp cháu giết một người”.

“Chú đừng đi mà, cháu biết giết người thì cần tiền, cháu có tiền, cháu đưa chú tiền, chú giết một người giúp cháu được không?”

Cậu nhóc vừa nói vừa móc tiền trong túi ra, sau đó đưa cho Từ Lãng.

Từ Lãng cúi đầu, nhìn tiền trong tay cậu ta thì cạn lời.

Một đống tiền nhìn thì rất nhiều nhưng tổng cộng chỉ có 5 đồng 6 mà thôi.

Từ Lãng không đồng ý. Hơn nữa một đứa nhóc còn nhỏ như vậy không biết làm sao lại biết được những điều này, vì thế gã lạnh lùng nói: “Trên thế giới này không có sát thủ, phim với tiểu thuyết toàn lừa gạt thôi, không thể tin được”.

Nói xong, gã không nhìn nữa mà đi luôn.

Cậu nhóc ngây ra, lẩm bẩm: “Nhưng rõ ràng là cháu đã nhìn thấy rồi…”

Dưới ánh đèn nhập nhèm trong đêm tối, cậu nhóc tuyệt vọng, thẫn thờ mà nhìn bóng người đang xa dần, đôi mắt dần đầy nước, cuối cùng ngồi xuống đất, nấc lên từng tiếng khẽ khàng.

Cậu ta khóc một lát, đang lúc lau nước mắt thì nhìn thấy một đôi chân xuất hiện trước mặt, sau đó có giọng nói vang lên: “Đã ăn cơm chưa?”

Cậu nhóc kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện sát thủ vừa nãy đã quay lại. Đôi mắt cậu ta sáng lên, gật đầu nói: “Buổi trưa cháu đã ăn rồi”.

Từ Lãng hỏi: “Nhóc ở đâu?”

Cậu nhóc vui vẻ mà chỉ vào công viên phía sau, rồi lại cúi đầu lí nhí: “Dưới cầu trượt trong công viên có một cái hố, ở đấy không rét”.

“Sao nhóc lại ở đó?”, Từ Lãng hỏi.

Cậu nhóc trả lời: “Bố không cho cháu về nhà”.

Từ Lãng nghĩ nghĩ rồi nói: “Vì thế nhóc bảo chú giết bố mình?”

Nghe vậy cậu nhóc lập tức lắc đầu, trong đôi mắt trong veo toát lên vẻ lạnh lẽo: “Không, cháu muốn mời chú giết con hồ ly tinh bên cạnh bố cháu”.

“Hồ ly tinh giết mẹ cháu, chính ả ta đuổi cháu ra ngoài”.

Từ Lãng nghe xong thì trái tim lạc mất một nhịp.

Anh ta nhớ đến bản thân mình. Cũng năm mười tuổi, anh ta có nhà mà không thể về, một mình sống trên thế giới này.

Người ta nói hổ giữ không ăn thịt con nhưng tại sao trên thế giới này lại có nhiều kẻ khốn nạn đến thế?

Lưu Hạ là một, bây giờ lại thêm một kẻ nữa.

Từ Lãng cúi đầu nhìn cậu nhóc. Anh ta biết cậu bé rất tuyệt vọng, nhìn dáng vẻ này có lẽ đã bị đuổi ra ngoài một thời gian dài rồi. Quần áo trên người cậu bé mỏng manh, dù nói không lạnh nhưng cơ thể lại không chịu được mà run lên.

“Chú nhận đơn hàng này của nhóc”.

Từ Lãng cầm 5 đồng 6 trong tay cậu ta, sau đó cởi áo của mình đưa cho cậu ta: “Mặc vào”.

Cậu nhóc ngây ra nhìn anh ta.

Từ Lãng lạnh lùng nói: “Nghe lời thì chú giúp nhóc giết người, nếu không thì biến”.

Cậu nhóc nghe thế lập tức mặc áo khoác vào.

Nhưng sau khi cậu ta mặc xong thì cảm thấy mình như đang khoác bao tải lên người, bởi vì Từ Lãng cao gần 2m mà cậu nhóc chỉ cao khoảng 1m 3.

Từ Lãng nói: “Đi theo chú”.

Anh ta không lập tức bảo cậu nhóc đưa mình đi giết người mà đưa cậu bé đến một quán mì.

Cậu nhóc vội ăn hai bát mỳ như sắp chết đói. Ăn xong, khuôn mặt vốn tràn ngập vẻ hưởng thụ của cậu bé lại trở nên nghiêm túc: “Chú, khi nào cháu lớn cháu sẽ trả chú bát mỳ này”.

Tim Từ Lãng run lên.

Trong mắt cậu nhóc 5 đồng 6 là một số tiền rất lớn.

Số tiền này là để thuê anh ta giết người, nếu anh ta dùng nó để trả cho bát mỳ thì có lẽ cậu bé sẽ rất buồn.

Vì thế Từ Lãng gật đầu: “Được”.

Cậu nhóc thấy vậy thì lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Từ Lãng không biết cậu bé đã từng trải qua những gì mà khiến một đứa nhóc mới mười mấy tuổi đầu lại tràn ngập thù hận cùng giết chóc như vậy. Nhưng cậu bé thế này thật sự rất giống anh ta lúc nhỏ.

Từ Lãng hỏi: “Nhóc tên gì?”

“Lý Hữu Sinh”, cậu nhóc lau miệng đáp.

Từ Lãng ừ một tiếng rồi kéo tay cậu ta: “Đi theo chú”.

“Chú bây giờ định đi giết người ư?”

“Không”, Từ Lãng trả lời.

Lý Hữu Sinh sốt ruột: “Chú… Chẳng phải đã đồng ý với cháu rồi ư?”

Từ Lãng bình thản nói: “Không vội”.

Lý Hữu Sinh lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đi làm gì?”

“Mua quần áo”, dừng một lát, Từ Lãng nhấn mạnh: “Mua quần áo cho nhóc”.

Lý Hữu Sinh khựng lại, lập tức nói: “Chú không cần mua quần áo cho cháu, cháu… cháu không còn tiền nữa rồi… Hơn nữa lúc chui vào hố sẽ làm bẩn quần áo”.




Từ Lãng cau mày: “Sau này nhóc không cần chui vào hố nữa, cũng không được chui vào”.

“Nhưng không làm thế thì không có chỗ ngủ”.

“Sau này nhóc theo chú”, Từ Lãng chậm rãi nói: “Chú cho nhóc chỗ ngủ”.

Lý Hữu Sinh hưng phấn: “Chú có thể dạy cháu giết người không?”

“Không!”, Từ Lãng lạnh lùng nói: “Sau này nhóc cũng không được giết người”.

“Hả, nhưng…”, Lý Hữu Sinh dường như vẫn muốn nói gì đó nhưng bị Từ Lãng ngắt lời.

“Sau này không được nhắc đến chuyện giết người, chuyện chú hứa với nhóc chú sẽ làm”.

Lý Hữu Sinh cúi đầu đáp: “Ừm…”



Từ Lãng bắt một chiếc xe cùng Lý Hữu Sinh trở về thành phố Thiên Bắc.

Lúc này đã là một 1 giờ sáng, Lý Hữu Sinh đã ngủ rồi. Từ Lãng cõng cậu nhóc lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom