• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Một Bước Lên Tiên Full dịch (20 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 447-454

Chương 447: Sếp mấy người là ai

“Mọi người tìm kiếm xung quanh xem còn người nào bị thương không".

Tùng Lệ Nhã nghĩ bọn họ đã chạy ra ngoài rồi, nhưng lâu thế mà chưa tới tìm bọn cô, chắc hẳn bọn họ bị thương rồi ngất đi, vậy nên có thể đang ở gần đây.

Bạch Hổ và Từ Lãng thì không nghĩ như vậy. Có thể quan sát được hết mọi thứ xung quanh, mấy bụi cỏ này dù cao nhưng không đến mức không phát hiện được, thế nên bọn họ chắc chắn đã rời khỏi nơi này rồi.

Còn lý do tại sao lại rời đi mà không thông báo thì phải tìm được bọn họ mới biết.



Đúng như bọn họ đã đoán, không tìm được ai cả, xung quanh chỉ toàn là cỏ dại.

Sau khi nghe thấy kết quả như vậy thì Tùng Lệ Nhã lập tức ngơ ngác. Sao lại không tìm thấy ai? Nếu như bọn họ đi ra được thì tại sao không báo cho mọi người một tiếng chứ?

Tùng Lệ Nhã không nghĩ ra, mà Bạch Hổ và Từ Lãng cũng không hơi đâu quan tâm đến cô ta. Hiện giờ bọn họ phải đi tìm Bạch Diệc Phi. Bạch Hổ ngồi lên chiếc xe mà Bạch Diệc Phi đi tới, Từ Lãng cũng đi đến chiếc xe của bọn họ.

Nhưng sau khi đến chỗ để xe thì hai người mới phát hiện không thấy xe đâu cả.



Bạch Hổ và Từ Lãng yên lặng nhìn nhau, bọn họ đoán được chuyện này không đơn giản nên đã nhanh chóng rời khỏi chỗ này.



Bên ngoài phòng tầng hai của quán KTV Tinh Diệu, người đàn ông cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện: “Sếp nói muốn nhìn thấy xác nó, như thế mới xác nhận được nó đã chết. Nếu như chưa chết thì chém thêm mấy nhát nữa, cho nó về với ông bà ông vải luôn".

“Còn tên Trường Tiễu kia nữa, nếu nó cũng ở đấy thì giết luôn".

“Nhanh tay nhanh chân lên, đừng có để lại dấu vết gì, biết chưa?”

“…”

“Mày nói cái gì? Không có xác?”

“Sao lại thế?”

Câu hỏi kinh ngạc liên tiếp khiến cho người trong điện thoại trở nên cẩn thận dè dặt: “Chúng tôi vẫn ở chỗ này quan sát, bọn họ không tìm được người".

“Bảo hai tên vệ sĩ đi theo Bạch Diệc Phi nhất định phải tìm được hắn ta. Sau khi tìm được thì giết chết không tha!”

“Giết ai?”

Một giọng nói đột ngột vang lên phía sau người đàn ông, người đàn ông vô thức trả lời: “Đương nhiên là giết Bạch Diệc Phi!”

Sau khi nói xong mới cảm thấy có gì đó không đúng, thế nên lập tức xoay người. Khi thấy người đứng trước mặt chính là Bạch Diệc Phi thì gã ta lập tức trợn tròn hai mắt: "Mày... mày".

Người đàn ông bị dọa đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, sau đó gã ta run rẩy chỉ vào Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi khẽ nhếch miệng cười, anh dùng khuỷu tay đập một cái khiến người đàn ông kia ngất đi.

Lúc này Trường Tiễu đứng sau lưng Bạch Diệc Phi mới chậm rãi tiến tới, anh ta thản nhiên nói: “Nhân phẩm của anh đúng là chẳng ra sao cả".

“Như nhau thôi”, Bạch Diệc Phi trả lời. Vừa rồi hai người đều nghe thấy lời người đàn ông này nói, đám người này cũng muốn giết cả Trường Tiễu.

Trường Tiễu hừ nhẹ một tiếng: “Tôi bị anh liên lụy đấy".

Bạch Diệc Phi nhìn anh ta, anh không nói gì nữa mà giơ chân đạp vào cửa phòng, cánh cửa bị mở ra.

Trong phòng đang quẩy hăng say, sau khi nghe thấy tiếng vang lớn thì cả đám từ từ yên tĩnh lại, bọn họ quay đầu nhìn về phía cửa. Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu thì mấy cô gái lập tức hét ầm lên.

“Á!”

Âm lượng cực lớn và bén nhọn lập tức vang vọng toàn bộ phòng và bên ngoài hành lang. Nếu không phải đang ở KTV thì cảnh tượng ồn ào này chắc chắn sẽ khiến cả đám người bu lại xem mất.

Nhưng mà cũng không sao.

Trường Tiễu thuận tay đóng cửa phòng lại, anh ta liếc nhìn đám người một vòng. Bọn họ đều ăn mặc bảnh bao sang trọng, nhìn khá giống buổi tiệc của nhân viên công ty.

Bạch Diệc Phi cũng đã nhận ra, nhưng anh lại không biết ai trong đám người ở đây, điều này khiến anh phải nhăn mày. Nếu như không quen biết thì tại sao bọn họ sao lại muốn giết anh chứ?

“Sếp” trong miệng người đàn ông kia là ai?

“Sếp của mấy người đâu?”, Bạch Diệc Phi trực tiếp mở miệng hỏi.

Cả đám người co rúm lại ngồi vào ghế sô pha bên cạnh. Mấy người đàn ông trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi chất vấn hỏi: “Anh là ai? Sao lại xông vào phòng chúng tôi?”

“Đúng đó, có phải anh đi nhầm phòng không?”

“Có thấy đồng nghiệp nữ của chúng tôi bị dọa sợ rồi không, đúng là bất lịch sự!”

“Đi nhầm phòng thì đi ra ngoài nhanh lên!”

Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu liếc nhìn nhau, sau đó Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Đừng giả vờ nữa, sếp của mấy người là ai?”

“Sếp chúng tôi thì liên quan quái gì đến anh chứ?”, một người đàn ông hơi mập mạp đứng lên chỉ vào Bạch Diệc Phi: “Nếu anh muốn tìm sếp chúng tôi thì tự mình đến công ty hẹn trước đi, đừng có mà đi đường tắt”.

“Đúng vậy, sếp chúng tôi không phải người mà ai cũng có thể gặp đâu”.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì tiến lên một bước, anh nắm lấy mấy ngón tay của người đàn ông kia rồi dùng sức bẻ, gương mặt anh lạnh lùng: “Sếp của mấy người là ai?”

“Á… đau, đau, buông tay ra… buông tay ra, con mẹ nó…", người đàn ông mập mạp đau đến méo cả mặt, cả người cũng nghiêng theo để giảm bớt đau đớn.

Mấy người đàn ông khác thấy vậy cũng đứng lên: “Anh làm gì vậy hả? Thả anh ấy ra!”

Bạch Diệc Phi thờ ơ, anh vẫn bẻ mấy ngón tay của người đàn ông kia: “Tôi hỏi lần cuối, sếp mấy người là ai?”

“Con mẹ nó!”

Đám đàn ông kia cũng bắt đầu nổi giận, bọn họ vén tay áo lên để chuẩn bị đánh nhau.

Trường Tiễu thấy vậy thì bước lên một bước, anh ta túm lấy người muốn tấn công Bạch Diệc Phi lại rồi đánh một cú. Đầu người kia nghiêng hẳn sang một bên, đồng thời trong miệng cũng văng ra một cái răng, sau đó thì ngã rầm trên đất.

Tiếp đó Bạch Diệc Phi buông người đàn ông trước mặt ra, anh đá bay gã ta ra ngoài. Sau đó dùng tay bắt lấy một người đang lao tới rồi ném thẳng qua vai.

Tiếng va chạm vang lên liên tiếp, mấy chiếc ghế bị phá tan kêu răng rắc.

Đám phụ nữ núp ở góc khuất nhìn thấy cảnh tượng này thì lại hét lên.

“Á!”

Hai người Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu phối hợp rất ăn ý, nháy mắt đã quật ngã bốn năm người đàn ông nằm sõng soài trên đất, đám người đó đau đến mức không đứng dậy nổi.

Bạch Diệc Phi dẫm chân lên người gã đàn ông mập mạp: “Có nói không? Không nói thì tôi sẽ giết anh ngay bây giờ!”

Người đàn ông mập mạp nghe thấy thế thì trợn tròn hai mắt, vô cùng sợ hãi.

“Tôi nói… tôi nói…"

Mấy người khác thấy vậy cũng không dám phản bác, có lẽ bọn họ sợ Bạch Diệc Phi sẽ ra tay thật.

“Nói!”

Người đàn ông mập mạp lập tức mở miệng nói: “Là nhà họ Tùng. Sếp của chúng tôi là người nhà họ Tùng”.

Bạch Diệc Phi nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, anh lại tăng thêm lực chân: “Người nhà họ Tùng?”

“Đúng, đúng, là người nhà họ Tùng", người đàn ông mập mạp ra sức gật đầu.

Bạch Diệc Phi nhìn về phía Trường Tiễu, sắc mặt Trường Tiễu cũng không tốt, anh ta không nhịn được cuối cùng vẫn chửi thề một câu: “Con mẹ anh!”

"Phì…ha ha…”, Bạch Diệc Phi không nhịn được phì cười.




Trường Tiễu là một người rất nghiêm túc, trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi thì anh ta cũng là người khá quy củ, không ngờ anh ta lại đột nhiên chửi thề một câu như thế, đúng là hài không chịu được.

Sắc mặt Trường càng khó coi hơn, đã chửi thề rồi, chửi thêm lần nữa cũng có sao: “Anh cười cái quần què gì hả?”

Bạch Diệc Phi sững sờ, anh lập tức nói: “Đúng là tôi đang cười cái quần què đấy!”

Nháy mắt mặt Trường Tiễu đen sì.

Những người khác chứng kiến cảnh này thì mờ ám nhìn nhau, ánh mắt bọn họ đang trao đổi gì đó trong bóng tối.

Nhưng do trong phòng rất tối nên Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu không để ý đến ánh mắt có vấn đề của bọn họ. Bạch Diệc Phi cười nhạo đủ rồi thì tiếp tục dùng sức giẫm mạnh xuống: “Cho anh cơ hội cuối cùng, sếp của các người là ai?”

“Không, tôi nói rồi mà!”, người đàn ông mập mạp kia thấy mình thật đen đủi.

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Nếu đến để giết tôi thì chẳng lẽ mấy người không biết anh ta là ai sao?”, Bạch Diệc Phi nói xong thì chỉ vào Trường Tiễu.

Sắc mặt của người đàn ông mập mạp thay đổi. Đương nhiên gã ta biết đây là ai, nhưng mà ông chủ đã ra lệnh, cho dù thế nào cũng phải đổ tội cho nhà họ Tùng.

“Bây giờ nhà họ Tùng đã không còn liên quan đến anh ta nữa rồi!”, người đàn ông mập mạp trả lời.

Bạch Diệc Phi nhìn Trường Tiễu, sau đó anh thản nhiên nói: “Vậy cũng không liên quan đến Tùng Lệ Nhã sao?”

Chương 448: Uống một ly không

Tùng Lệ Nhã là cô chủ của nhà họ Tùng, bọn họ muốn báo thù còn cần đích thân cô chủ ra tay sao?

Vì thế khi bọn họ nói là người nhà họ Tùng thì anh lập tức biết gã ta đang nói dối, chắc hẳn vị sếp sau lưng kia đã ra lệnh cho bọn họ làm như vậy.

Người đàn ông mập mạp nghe Bạch Diệc Phi nói vậy thì sững người, Tùng Lệ Nhã thì gã ta biết, đó là cô chủ của nhà họ Tùng, em gái Tùng Vưu Duy, nhưng sao lại liên quan đến Tùng Lệ Nhã chứ?

Bời vì bọn họ không biết lúc Trường Tiễu tới chỗ hẹn thì Tùng Lệ Nhã cũng đi cùng.



Trường Tiễu thấy vậy thì hừ lạnh: “Đừng lãng phí thời gian nữa, bọn chúng không nói đâu, cứ giết cả đi”.

“Hai người… hai người...”, mấy người kia bị Trường Tiễu dọa sợ, Trường Tiễu nói giết người mà thản nhiên vô cùng.

Bạch Diệc Phi chậc lưỡi, anh giơ chân đạp vào gã mập: “Được rồi, cút đi”.

Dù sao mấy người này cũng chưa làm ra chuyện gì quá đáng với anh cả, cũng không đến mức phải giết, người nên giết phải là kẻ chủ mưu đứng sau bọn họ, nhưng không hiểu sao miệng đám người này lại kín hũ nút vậy, chẳng moi được chút tin tức hữu dụng nào.



Trường Tiễu thấy thế thì kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: "Cứ bỏ qua như vậy hả?”

“Nếu không thì sao?”, Bạch Diệc Phi nhướng mày.

Trường Tiễu hừ một tiếng, anh ta không để ý nói: "Dù sao cũng không phải tới giết tôi”.

Nói xong thì Trường Tiễu bước ra khỏi phòng đầu tiên.

Bạch Diệc Phi nhìn lướt qua căn phòng, sau đó mới bước ra ngoài.

“Hây, uống một ly không?”, Bạch Diệc Phi hỏi Trường Tiễu.

“Muốn uống thì cũng phải tìm một nơi có thể uống rượu chứ?”, Trường Tiễu hừ lạnh nói

Bạch Diệc Phi cũng cười: "Đi, lúc tới tôi có nhìn thấy có một quán rượu”.

Thế là Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đi uống rượu với nhau



Trong phòng, sau khi đợi hai người họ đi khỏi thì những người còn lại khôi phục sắc mặt như thường, một người phụ nữ đi tới trước cửa nhà vệ sinh gõ nhẹ.

Không lâu sau cửa nhà vệ sinh mở ra, Liễu Chiêu Phong đi từ bên trong ra.

Lúc người đàn ông kia vừa đi gọi điện thoại thì Liễu Chiêu Phong cũng vào toilet, khi gã chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy có tiếng rít chói tai trong phòng, biết đã xảy ra chuyện nên gã vẫn luôn ở trong đó không ra ngoài.

Lúc Bạch Diệc Phi hỏi thì tiếng nhạc đã tắt, Liễu Chiêu Phong có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi chưa chết! Không ngờ còn tìm được tới đây nữa.

Nói thật khi ấy Liễu Chiêu Phong rất căng thẳng, may mà người của gã đều biết cái gì nên nói cái gì không, thế nên mới không làm lộ thân phận của gã.

Liễu Chiêu Phong vừa lòng nhìn mọi người: "Rất tốt, đợi vài ngày nữa, mọi người sẽ trở thành quản lý cấp cao mới của Hầu Tước”.

“Vâng thưa sếp”.

Liễu Chiêu Phong cười nham hiểm, Bạch Diệc Phi chưa chết khiến gã thấy rất đáng tiếc, nhưng không chết thì sao chứ, Bạch Diệc Phi vẫn bị người của nhà họ Tùng và nhà họ Diệp truy sát đó thôi, Bạch Diệc Phi ngỏm củ tỏi là chuyện sớm hay mà muộn thôi.

Còn tập đoàn Hầu Tước cũng chỉ là vấn đề thời gian.



Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đến chỗ uống rượu, bọn họ không vào phòng mà ngồi ngay bên ngoài.

Hai người tự gọi cho mình một cốc rượu rồi ngầm hiểu chạm cốc, sau đó mỗi người uống một ngụm.

Lúc mới đầu hai người đều không nói chuyện, sau vài phút Bạch Diệc Phi mới mở miệng: "Trận đấu của chúng ta vẫn chưa xong”.

“Ừ”, Trường Tiễu gật đầu: "Bây giờ tiếp tục?”

Bạch Diệc Phi xua tay, mặt anh tràn đầy vẻ kỳ quái: "Chết tiệt, anh không mệt à?”

Trường Tiễu lắc đầu: "Tôi muốn báo thù cho Tùng Vưu Duy, báo thù sớm ngày nào thì yên tâm ngày đó".

“Vì Tùng Vưu Duy là bạn bè chí cốt của anh, nên anh mới muốn báo thù hả?”, Bạch Diệc Phi không nhịn được hỏi.

Trường Tiễu gật đầu: "Đúng thế, cậu ta là anh em tốt từ nhỏ của tôi”.

“Vậy anh có hiểu sau khi lớn lên hắn ta thế nào không?”, Bạch Diệc Phi lại uống một ngụm rượu rồi hỏi.

Trường Tiễu hơi ngẩn người: "Tôi luôn luyện tập với sư phụ để tham gia thi đấu, sau này mới trở về…"

“Ý là không hiểu đúng không”, Bạch Diệc Phi khẳng định: "Vậy anh có biết vì sao tôi phải giết hắn ta không?”

“Vì sao?”, Trường Liễu hỏi, đây cũng là điều anh ta muốn biết nhất.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn anh ta: "Đúng là anh không đi điều tra việc đó”.

Nếu như Trường Tiễu đã điều tra rõ ràng ngọn nguồn sự việc thì anh ta đã không phản ứng như này, mà khi đó anh ta cũng sẽ biết vì sao anh lại giết Tùng Vưu Duy.

Trường Tiễu mất tự nhiên nói: "Thật sự là anh giết Tùng Vưu Duy sao? Nguyên nhân là gì chứ?”

Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Anh nói giết người thì phải đền mạng, đúng là như vậy sao”.

“Lúc đầu tôi cũng không quen hắn ta, nhưng vì một số lý do mà hắn ta muốn giết tôi, phái người tới chặn đánh tôi”.

“Hôm đó lại đúng ngày kết hôn của anh tôi, lúc đó là buổi tối, nhưng hắn ta vẫn truy sát tôi tới cùng”.

“Lúc ấy còn một vài người, có người muốn giết tôi, có người muốn bảo vệ tôi, nhưng cuối cùng đều vì trận nổ đó mà người chết người bị thương".

“Anh tôi bị chấn thương cột sống, trở thành người thực vật”.

“Anh có biết điều này có tính đả kích thế nào với cô dâu mới cưới không? Đúng vậy, vợ của anh ấy là bạn tốt của vợ tôi, anh thử tưởng tượng hoàn cảnh lúc đó đi”.

Bạch Diệc Phi vừa nói vừa uống rượu: “Anh tôi không chết, nhưng có gì khác chết đâu cơ chứ, còn có hai người khác, bảo bọn họ là kẻ thù thì không phải, nhưng chúng tôi cũng không phải bạn, vậy mà bọn họ cũng chết vì tôi”.

“Nếu là anh thì anh có làm thế không?”

Trường Tiễu im lặng, cánh tay đang rũ xuống bỗng nắm chặt thành nắm đấm.

Anh ta căn bản không nghĩ mọi mọi chuyện lại như vậy.

Anh ta cũng là một người trọng tình nghĩa, nếu không cũng sẽ không vì người anh em thân thiết từ nhỏ mà không hỏi đầu đuôi nguyên nhân đã đi tìm người ta báo thù.

Vì thế sau khi nghe Bạch Diệc Phi kể rõ rõ ngọn ngành câu chuyện thì anh ta rất đồng cảm với Bạch Diệc Phi, nhưng vấn đề là ở chỗ Bạch Diệc Phi cũng chính là người đã giết Tùng Vưu Duy, điều này khiến anh ta không biết phải làm thế nào.

Bạch Diệc Phi không để ý tới Trường Tiễu, anh chỉ tự mình uống rượu.

Những lời anh vừa nói chỉ là phần ý thức lúc đó, sau này cảnh Chu Khúc Nhi khóc thảm thiết, gương mặt Tần Hoa trắng bệch không một giọt máu nằm trên giường, tất cả những điều đó đều khiến tim anh như bị thiêu đốt, thật sự rất đau đớn.

Rất lâu sau Trường Tiễu mới lạnh nhạt nói: “Trận chiến vẫn phải tiếp tục”.

“Ừ”, Bạch Diệc Phi tùy ý gật đầu, anh uống nốt chỗ rượu cuối cùng: "Trận chiến thì để khi khác đi, bây giờ không phải lúc”.

Trường Tiễu không có ý kiến gì.




Bạch Diệc Phi đứng lên thì Trường Tiễu đột nhiên ấn vai anh xuống, Bạch Diệc Phi không hiểu: “Sao? Muốn đánh bây giờ hả?”

Trường Tiễu lạnh lùng nhìn về phía sau Bạch Diệc Phi, giống như đang quan sát gì đó.

Bạch Diệc Phi phát hiện không đúng, anh quay lại thì nhìn thấy mấy người mặc quần áo bảnh bao đang ngồi uống rượu, lúc Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn thì bọn họ lập tức liếc sang chỗ khác.

Dù mấy người này tỏ vẻ vô hại thì sát khí của sát thủ trên người họ vẫn không thể che giấu hết được, chỉ cần liếc qua thôi đã có thể cảm nhận được rồi.

Bạch Diệc Phi lập tức hiểu ra, anh quay đầu lại nói với Trường Tiễu: "Xem ra lại có người muốn giết tôi”.

“Nói không chừng vẫn là người kia đấy?”, Trường Tiễu dường như không chút lo lắng, ngược lại anh ta vẫn thong dong

Bạch Diệc Phi nhướng mày, anh nhún vai nói: "Thế nào cũng được, vậy trận đấu để hẹn ngày khác, tôi còn có việc phải giải quyết, đi trước đây".

Trường Tiễu gọi Bạch Diệc Phi lại: "Đợi đã, tôi có thể giúp anh”.

Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc: "Vì sao?”

Trường Tiễu hiên ngang nói: “Tôi muốn tới lúc quyết đấu đối thủ của tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn phải hoàn toàn lành lặn, dù sao tôi cũng là một người rất công bằng, sẽ không chiếm hời của người khác”.

Chương 449: Lương Minh Nguyệt chết rồi

Trường Tiễu kiên trì muốn đi theo Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi chỉ có thể đồng ý, nhưng anh cũng có thêm cái nhìn mới về cách làm người của Trường Tiễu.

Bây giờ đã hơn 12 giờ, trên đường hầu như không còn bóng người nào.

Sau khi Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đi khỏi quán rượu thì hai người đi vào một con hẻm nhỏ u ám.

Trong hẻm nhỏ không có đèn, chỉ có ánh sáng hắt vào từ đầu hẻm, càng đi sâu vào trong thì ánh đèn càng tối. Đi đến cuối thậm chí có cả một đoạn đường tối om như mực.



Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu dần dần đi đến đoạn đường tối đen như mực kia.

Vừa mới bước vào thì Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu đã dừng lại.

Lúc đó sau lưng hai người truyền đến tiếng hét to: “Dừng lại!”

Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu chậm rãi xoay người lại, đám người kia đứng dưới ánh đèn đường yếu ớt, hai người họ phải miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy rõ bọn chúng. Đúng là mấy người trong quán rượu lúc nãy.



Trong con hẻm nhỏ u ám, sát ý che giấu không trọn vẹn từ mấy người kia càng trở nên rõ ràng.

“Mày là Bạch Diệc Phi?”, người cầm đầu hỏi một câu.

Bạch Diệc Phi nhìn gã ta giống như nhìn một thằng ngốc: “Tôi không phải”.

Người kia hơi sửng sốt: “Mày nói cái mẹ gì vậy!”

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Con mẹ nó, đã biết rồi thì còn hỏi cái mẹ gì nữa?”

Người kia nghẹn lời, gã ta cảm thấy bản thân bị khiêu khích, thế nên lập tức vung tay: “Giết nó!”

Cả sáu người nháy mắt đã vọt đến.

Trong bóng tối, Bạch Diệc Phi nắm chặt cổ tay của một người, anh khẽ nhấc chân lên đá một cái thì người đó đã bay thẳng vào vách tường trong hẻm nhỏ.

Sau đó lại có thêm một người nữa đụng vào vách tường, là do Trường Tiễu ra tay. Cùng lúc đó Trường Tiễu còn nói thêm: “Trên người bọn chúng có dao".

Sau khi nói xong thì hai người ra tay càng ác liệt hơn, đồng thời bọn họ còn giành được chiếc dao trong tay một gã, sau đó đâm thẳng vào tim người đứng gần nhất.

Người kia hoàn toàn không ngờ tới, gã ta chỉ có thể trợn tròn hai mắt, chết không cam tâm.

Nhoáng cái đã chết mất hai người, điều này làm cho đám sát thủ kia vừa mơ hồ vừa sợ hãi, trong lòng bọn họ cũng tràn ngập nghi ngờ. Tư liệu sếp đưa cho bọn chúng có nói võ công của Bạch Diệc Phi cùng lắm chỉ là dăm ba cái võ mèo cào, trói gà không chặt mà thôi.

Nhưng sao bây giờ Bạch Diệc Phi lại lợi hại như thế chứ, có thể giết một tên sát thủ dễ như trở bàn tay vậy?

Không chỉ có vậy, người đi cùng kia là ai thế? Bọn chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của người ta.

Tên cầm đầu có ý muốn bỏ chạy. Gã ta không muốn chết.

Trước đó Bạch Diệc Phi đã chú ý đến gã ta, làm sao anh có thể để cho gã ta chạy được?

Vậy nên trước lúc tên kia có hành động thì Bạch Diệc Phi đã giết thêm hai ba người bên cạnh gã ta, sau đó anh bắt gã ta lại rồi lấy dao kề sẵn vào cổ.

Lúc này Trường Tiễu đã giết hết hai ba người, bây giờ chỉ còn duy nhất tên cầm đầu là còn sống.

“Tha mạng, tha mạng cho tôi. Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi, muốn trả thù thì đến tìm sếp chúng tôi ấy. Là anh ta muốn giết anh, không liên quan gì đến chúng tôi cả!”

“Đúng là không có tiền đồ!”, Trường Tiễu giễu cợt một tiếng: “Hạng người như này giữ lại có tác dụng gì chứ?”

“Tha mạng, anh à, không liên quan đến tôi thật mà...”, người kia sắp khóc đến nơi rồi. Gã ta vốn cho rằng giết một người không biết tí võ vẽ nào thì dễ không, ai mà ngờ người ta chỉ dùng hai ba chiêu đã giết sạch người của gã ta rồi.

“Sếp của mày là ai?”

Hỏi xong câu này thì Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi khó chịu. Không biết hôm nay anh đã hỏi câu này bao nhiêu lần rồi.

Tên kia cũng chẳng hề có tí đạo đức nghề nghiệp nào cả, gã ta lập tức mở miệng nói luôn: “Là Vương Lâu, chủ tịch của tập đoàn Thủy Tinh”.

Sau khi nghe xong thì ánh mắt Bạch Diệc Phi càng trầm xuống, sau đó anh cầm dao chém xuống, tên kia trừng lớn hai mắt, chết trong ngạc nhiên.

Trường Tiễu kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi: “Sao anh không hỏi thêm mấy câu?”

“Tôi biết cả rồi”, giọng nói và ngữ điệu của Bạch Diệc Phi đều lạnh đi rất nhiều.

Trường Tiễu nhìn thêm mấy lần, bởi vì ánh đèn rất tối nên anh ta không phát hiện ra gì cả, vì thế chỉ nói: “Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, nhớ kỹ trận quyết đấu của chúng ta".

Trường Tiễu cảm thấy bây giờ Bạch Diệc Phi đang rất tức giận, giờ đứng cạnh thì cũng không ổn lắm, vậy nên anh ta chủ động rời đi.

Chờ sau khi Trường Tiễu đi rồi thì Bạch Diệc Phi mới dựa vào vách tường sau lưng, anh siết chặt nắm đấm lại.

Thật sự anh không ngờ Vương Lâu không chỉ cung cấp thông tin về hành tung của mình cho Tùng Lệ Nhã, mà cậu ta còn chủ động tìm sát thủ đến giết mình. Tình cảm bạn bè ngày xưa của hai người đã hoàn toàn biến mất.

Bạch Diệc Phi thật sự xem Vương Lâu là anh em, nếu không anh đã không đi tìm Vương Lâu, mà sau khi anh tiếp nhận Hầu Tước cũng sẽ không tạo cơ hội để cậu ta có thể phát triển.

Kết quả thì sao, Vương Lâu núp trong bóng tối lần lượt chiếm đoạt tài nguyên của Hầu Tước, không những thế còn giở trò ở sau lưng, thậm chí bây giờ còn tìm sát thủ đến giết anh!

Loại cảm giác bị anh em phản bội khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy nghẹt thở. Rõ ràng là anh em với nhau, Tần Hoa có thể chết vì anh, mà Vương Lâu lại muốn giết anh!

Haiz…

Bạch Diệc Phi ngồi trong hẻm một lúc lâu, sau đó anh mới từ từ đi ra ngoài, nhưng sự thù hận trên người anh đã nặng nề hơn trước rất nhiều.

Điện thoại trên người Bạch Diệc phi đã mất lúc anh và Trường Tiễu nhảy ra khỏi cửa sổ. Lúc đó anh làm gì có thời gian đi tìm điện thoại nữa, sau khi nhảy khỏi cửa sổ thì chỉ cắm đầu cắm cổ chạy đi thật xa.

Hai bọn họ vẫn ở gần chỗ cạnh ba người Bạch Hổ, nhưng lại không để cho ba người họ nhìn thấy, đúng lúc hai bọn họ lại chạy đến chỗ Bạch Hổ dừng xe. Lúc đầu bọn họ định quay lại tìm nhóm người Bạch Hổ.

Nhưng ngay lúc sắp đi thì nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai kia, còn tận mắt chứng kiến hắn ta lái xe rời đi.

Đêm hôm khuya khoắt, nhà máy giấy ở vùng ngoại thành bỗng xuất hiện một người đàn ông như vậy, chắc chắn không bình thường. Hơn nữa phương hướng hắn ta nhìn theo trước khi rời đi đúng là hướng về nhà máy giấy kia.

Thế nên Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu mới lấy xe Bạch Hổ đuổi theo.

Bạch Diệc Phi ra đến đường lớn thì tình cờ nhìn thấy mấy chiếc taxi chạy ban đêm, anh vẫy bừa một cái đi về khu biệt thự cảng Lam Ba.

Sau khi trở về biệt thự, Bạch Diệc Phi lập tức dùng điện thoại riêng trong nhà gọi cho Bạch Hổ, nói rằng mình đã về nhà. Sau đó mới đi đến phòng khách nghỉ ngơi.

...

Buổi sáng, sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh dậy thì phát hiện Lý Tuyết đã đi làm, cô còn làm cho anh một phần bữa sáng.

Sau khi Bạch Diệc Phi ăn sáng xong thì Bạch Hổ cũng vừa đến, anh ta còn mang theo một chiếc di động mới.

Vừa lắp sim vào xong thì điện thoại đã hiện lên cuộc gọi đến.

Bạch Diệc Phi nhìn, là Lâm Cuồng.

Lâm Cuồng gọi điện đến làm gì?

“Anh Bạch, xảy ra chuyện rồi!”, giọng nói của Lâm Cuồng rất hoảng loạn, mang theo vẻ lo âu và sốt ruột.

Bạch Diệc Phi lập tức nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Lương Minh Nguyệt chết rồi!”, Lâm Cuồng trầm giọng nói.

Bạch Diệc Phi lập tức giật mình, anh đứng thẳng lên: “Cậu nói cái gì?”

Lâm Cuồng lại nói lại một lần nữa, sau đó lo lắng nói: “Bây giờ người nhà họ Tùng và nhà họ Diệp đều chuẩn bị đến giết anh. Tốt nhất anh nhanh chóng trốn đi, nếu bọn họ mà tìm đến nơi thì anh nhất định sẽ chết đó!”

“Có chuyện gì xảy ra? Sao Lương Minh Nguyệt lại chết?”, sau khi nghe thấy tin tức này thì đầu Bạch Diệc Phi đã loạn thành một mớ.

Có Lương Minh Nguyệt chống lưng nên nhà họ Tùng và họ Diệp mới không đụng vào anh, nhưng nếu Lương Minh Nguyệt chết rồi thì chỗ chống lưng này lập tức trở nên vô dụng, liên minh doanh nghiệp thủ đô cũng không còn sức uy hiếp nữa.

Nhưng mà cuộc phẫu thuật lúc trước của Lương Minh Nguyệt rất thành công, chẳng lẽ không phải chết vì bệnh tật, mà là…

Lâm Cuồng trả lời anh: “Lương Minh Nguyệt bị người ta giết chết. Người giết Lương Minh Nguyệt chính là bố của anh, Bạch Vân Đằng".




Bạch Vân Đằng giết?

Nói vớ vẩn!

Bạch Vân Đằng chắc chắn biết lợi hại của chuyện này. Lương Minh Nguyệt vừa chết thì Bạch Diệc Phi không phải sẽ bị cả nhà họ Tùng và nhà họ Diệp đuổi giết sao, chẳng lẽ ông không nghĩ đến chuyện anh sẽ phải chết sao?

Ông ấy làm bố kiểu đó hả?

Trong lòng Bạch Diệc Phi tràn đầy đau đớn, sau đó anh lại hỏi Lâm Cuồng: “Sao ông ấy lại giết Lương Minh Nguyệt?”

“Hình như là xảy ra tranh chấp gì đó. Tình huống cụ thể em cũng không rõ lắm, em cũng vừa mới nhận được tin tức thôi”, Lâm Cuồng trả lời, xong rồi lại nghiêm nghị nói tiếp: “Anh Bạch, lần này em không thể giúp anh rồi".

“Nhà họ Bạch và nhà họ Lâm là liên minh, cũng giống như nhà họ Tùng và nhà họ Diệp. Nhưng mà chuyện lần này nhà họ Lâm bọn em không có cách nào can thiệp vào".

Nhà họ Tùng liên minh với nhà họ Diệp, hai nhà đó thế lực rất lớn. Hơn nữa lần này Bạch Vân Đằng giết Lương Minh Nguyệt, nhất định sẽ bị toàn bộ thành viên trong liên minh doanh nghiệp thủ đô đuổi giết, nhà họ Bạch cũng khó có thể thoát được.

Nhà họ Lâm nhất định sẽ không nhảy vào vũng nước đục này, để bảo vệ chính mình nhà họ Lâm đành phải vạch rõ giới hạn, loại bỏ mối quan hệ liên minh với nhà họ Bạch.

Chương 450: Lý Tuyết bị đưa đi

Bạch Diệc Phi cũng hiểu, vì vậy anh không cảm thấy bất ngờ: "Anh biết rồi, cậu nói với anh tin tức này thì anh đã rất cảm kích rồi”.

Lâm Cuồng thở dài: "Vậy anh mau trốn đi, muộn nhất là trong ngày hôm nay người của nhà họ Tùng và nhà họ Diệp sẽ ra tay”.

Bạch Diệc Phi cười nhẹ: "Trốn thì có tác dụng gì, cậu không cần lo lắng, anh tự có cách”.

Lâm Cuồng không nói gì, Bạch Diệc Phi nói cảm ơn rồi cúp máy.



Bạch Hổ ở bên cạnh nghe thấy toàn bộ câu chuyện thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng: "Bây giờ phải làm sao?”

Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Trước tiên cứ tới bệnh viện Ngọa Long đã, sau đó lại sắp xếp một chút, không, trước tiên phải đưa Tuyết Nhi về đã”.

Lý Tuyết là điểm yếu của anh, mấy người kia muốn xuống tay với anh, muốn anh phải khoanh tay chịu trói thì nhất định sẽ ra tay với Lý Tuyết, vì vậy bảo vệ Lý Tuyết mới là quan trọng nhất.

Bạch Hổ gật đầu: “Bây giờ tôi đi ngay”.



“Từ Lãng, tôi và anh đi tới bệnh viện Ngọa Long”, Bạch Diệc Phi vừa đi vừa nói.

Bạch Hổ không có ý kiến gì, Bạch Diệc Phi gọi điện cho Từ Lãng, anh nói qua mọi chuyện một cách đơn giản, đồng thời cũng lái xe tới bệnh viện Ngọa Long.



Bệnh viện Ngọa Long.

Bạch Diệc Phi gọi cả Trần Ngạo Kiều và Chung Liên tới.

“Không ngờ cũng có ngày này”.

Một vài người không hiểu.

Đến khi Bạch Diệc Phi nói Lương Minh Nguyệt bị Bạch Vân Bằng giết chết thì tất cả đều sửng sốt, đồng thời cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của việc này.

Lương Minh Nguyệt chết, nhà họ Tùng và nhà họ Diệp sẽ không chịu sự kìm hãm của liên minh doanh nghiệp thủ đô nữa, như vậy nhất định sẽ tiến hành đuổi giết Bạch Diệc Phi, mà người giết Lương Minh Nguyệt còn là Bạch Vân Bằng, bố của Bạch Diệc Phi, không thể phủi sạch quan hệ được.

Bạch Diệc Phi bảo bọn họ chú ý động tĩnh mấy ngày gần đây, sau đó anh gọi điện cho Trương Hoa Bân, bảo anh ta trở lại.

Mặc dù không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác, bây giờ tình huống rất cấp bách, anh cần lực lượng tình báo của Trương Hoa Bân.

Bạch Diệc Phi cúp điện thoại rồi bảo họ đi làm việc của mình, còn anh lại chuẩn bị đi một chuyến tới tập đoàn Hầu Tước.

Nhưng vừa ra khỏi bệnh viện Ngọa Long thì Từ Lãng đã gọi điện tới: "Xảy ra chuyện rồi, Lý Tuyết đã bị người khác đưa đi trước rồi”.

Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt: "Là ai?”

“Tôi không biết”, Từ Lãng nói: "Lúc tôi tới thì Trương Vinh đã nói với tôi, có người gửi tin nhắn cho Lý Tuyết, Lý Tuyết một mình ra ngoài rồi ngồi lên xe rời đi”.

“Tôi kiểm tra camera thì phát hiện cô ấy tự lái xe đi, camera đoạn đường đó phải nhờ Trương Hoa Bân kiểm tra giúp".

Bạch Diệc Phi lập tức cúp máy, anh ngồi trong xe đập mạnh lên tay lái, trong bãi đỗ xe vang lên tiếng còi chói tai.

Sau khi trút giận xong thì Bạch Diệc Phi cố gắng bình tĩnh lại, bây giờ tìm Trương Hoa Bân cũng không được, anh chỉ có thể tự nghĩ cách thôi.

Theo tin tức Lâm Cuồng báo cho anh thì người nhà họ Tùng và nhà họ Diệp vẫn chưa tới, vậy người đưa Lý Tuyết đi không phải là người của hai nhà đó.

Hơn nữa Lý Tuyết tự mình lái xe đi, nghĩa là người gọi cô ấy ra ngoài là người cô ấy biết, người này còn không bị nghi ngờ.

Nghĩ tới đây thì anh lại nhớ tới sát thủ hôm qua, Bạch Diệc Phi lập tức ngẩng đầu: "Vương Lâu!”

Bạch Diệp Phi lập tức khởi động xe, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Bạch Hổ và Từ Lãng, bảo hai người mau đi tới tập đoàn Thủy Tinh, bọn họ sẽ gặp nhau ở đó.

Bạch Hổ và Từ Lãng nghe vậy thì lập tức đồng ý, đồng thời cũng hiểu được mọi việc.

Sau nửa giờ đồng hồ thì ba người gặp nhau trước đại sảnh tập đoàn Thủy Tinh, Bạch Diệc Phi chỉ nhìn họ một chút rồi mau chóng đi vào trong.

Đi tới trước cửa thì gặp bảo vệ, bảo vệ chặn họ lại: "Mấy người là ai? Tới đây làm gì?”

“Cút”, bây giờ Bạch Diệc Phi không rảnh nói chuyện thừa thãi, anh chỉ muốn mau chóng tìm thấy Lý Tuyết, chỉ cần chậm một chút thôi sẽ không biết Lý Tuyết bị hại thế nào.

Bảo vệ thấy vậy thì nghiêm mặt: "Tới gây sự có phải không?”

Bảo vệ nói xong thì nói vào bộ đàm trước ngực: "Trước cửa có người tới gây sự, mau cho người tới”.

“Đây là tập đoàn Thủy Tinh, không phải nơi mấy người có thể tùy tiện làm loạn...”

Bảo vệ chưa nói xong thì Bạch Diệc Phi đã nóng nảy đẩy ra, trực tiếp đi về phía trước.

Bảo vệ đứng phía sau hét lớn: "Mau chặn lại! Mau chặn lại! Không được để đi vào”.

Bạch Hổ và Từ Lãng mở đường cho Bạch Diệc Phi, lúc vào cửa bọn họ còn trừng mắt với bảo vệ, dọa cho bảo vệ không dám nói gì.

Sau khi ba người đi vào thì có hơn chục bảo vệ tới đại sảnh, bọn họ lập tức tập hợp lại bao vây ba người Bạch Diệc Phi, lúc này một người đàn ông trung niên bước ra, nhìn giống như đội trưởng đội bảo vệ.

“Mấy người là ai? Muốn làm gì?”

Bạch Diệc Phi nhìn hơn chục bảo vệ trước mặt, anh không quan tâm nói: “Tôi tới tìm Vương Lâu, bảo cậu ta ra đây gặp tôi”.

Bảo vệ đương nhiên biết tên của chủ tịch tập đoàn Thủy Tinh, nên sau khi nghe thấy vậy thì cười: "Chủ tịch Vương là chủ tịch của tập đoàn chúng tôi, anh muốn gặp là có thể gặp được à? Hơn nữa anh dùng giọng điệu gì thế hả, khi nói chuyện không biết tôn trọng người khác à”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh, Vương Lâu cũng giỏi thật, còn học được cái trò này, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Nếu như không nói chuyện được với mấy người này thì anh chỉ có thể tự mình đi tìm Vương Lâu thôi.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói với Bạch Hổ và Từ Lãng: "Đánh cho tàn phế là được, đừng giết người”.

Nói xong thì Bạch Diệc Phi lao nhanh ra ngoài, chỉ sau vài động tác mấy gã bảo vệ đã ngã xuống, phía sau vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Bạch Hổ và Từ Lãng không chịu thua kém, bọn họ lập tức xông lên.

Trong chốc lát hơn chục bảo vệ đều ngã xuống.

Bạch Diệc Phi giải quyết xong mấy người này, anh đang muốn vào thang máy lên tìm Vương Lâu thì thang máy mở ra, một người từ bên trong đi ra.

Một người anh rất quen thuộc.

“Bố!”

Đúng vậy, người đi ra là Lý Cường Đông.

Bạch Diệc Phi sửng sốt.

Đây là tập đoàn Thủy Tinh, Lý Cường Đông sao lại đi ra từ trong đó?

Từ đã, công ty của Lý Cường Đông bị tập đoàn Thủy Tinh thu mua, vậy ông đến đây để báo cáo công việc?

Không, không đúng, nếu muốn báo cáo công việc thì không cần đích thân Lý Cường Đông ra mặt.

Hơn nữa mấu chốt là Lý Cường Đông đi ra từ đây, chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Lý Cường Đông mặc trang phục thường ngày, khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi cũng không tỏ vẻ khác lạ gì, ngược lại ông còn đi tới chào Bạch Diệc Phi.




“Tới rồi hả”.

Bạch Diệc Phi hơi sững sờ, Lý Cường Đông biết anh sẽ tới đây?

“Nói chuyện chút đi?”, Lý Cường Đông thản nhiên nói.

Bạch Diệc Phi hơi mím môi, anh gật đầu rồi đi theo Lý Cường Đông ra khỏi tòa nhà.

Bạch Hổ và Từ Lãng thấy vậy thì không đi cùng.

Dù sao Lý Cường Đông cũng là bố vợ của Bạch Diệc Phi, ông sẽ không hại Bạch Diệc Phi.

Trên xe, Bạch Diệc Phi không dám chủ động nói chuyện Lý Tuyết bị người khác đưa đi, trong đầu anh vẫn đang suy nghĩ không biết nên hỏi thế nào, vì thế đành đợi Lý Cường Đông nói trước.

Lý Cường Đông thở dài một hơi: "Con tìm sai mục tiêu rồi”.

“Nghĩa là sao ạ?”, Bạch Diệc Phi quay đầu lại nhìn Lý Cường Đông: "Bố cũng biết chuyện của Vương Lâu sao?"

Lý Cường Đông không nói gì, nhưng vẻ mặt đã ngầm thừa nhận, ông còn nói: “Tuyết Nhi không sao đâu, bố cam đoan”.

Bạch Diệc Phi hơi nheo mắt: " Là bố đưa cô ấy đi? Không, là Vương Lâu đúng không”.

Lý Cường Đông nhìn Bạch Diệc Phi, ông không giấu diếm nói: "Điều con nên quan tâm bây giờ không phải là việc này, mà là chính bản thân con”.

Chương 451: Bị tập kích

“Thời gian của con không còn nhiều".

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Lý Cường Đông, anh muốn nhìn ra gì đó từ khuôn mặt này, nhưng Lý Cường Đông che giấu quá kỹ, anh hoàn toàn không nhìn ra được điều gì, cuối cùng chỉ có thể hỏi: “Có thể nói cho con biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”

“Không nhìn thấy cô ấy con sẽ không yên tâm. Cô ấy là mạng sống của con, nếu như mạng sống cũng bị mất thì con còn có thể quan tâm gì nữa!"

Lý Cường Đông giật mình, ông lập tức trả lời: “Bố đảm bảo bây giờ Tuyết Nhi rất an toàn. Nhưng nếu như con biết con bé ở đâu thì sẽ không tốt cho con".



“Tốt nhất con nên chuyên tâm xử lý của mình trước đã".

“Mẹ kiếp, nếu không biết cô ấy có an toàn hay không thì làm sao con có thể chuyên tâm làm việc được chứ?”, Bạch Diệc Phi sốt ruột nói, giống như anh đã nói trước đó, Lý Tuyết chính là sinh mệnh của anh.

Lý Cường Đông vui mừng nói: “Bố rất vui khi con quan tâm Tuyết Nhi như thế”.

“Thế nên?”, Bạch Diệc Phi siết chặt nắm đấm.



Lý Cường Đông nhẹ nhàng trả lời: “Thế nên con càng phải xử lý chuyện của mình cho thật tốt, đừng để Tuyết Nhi trở thành gánh nặng của con. Nếu vậy con bé sẽ rất đau lòng, thậm chí có thể còn rời xa con”.

Một tiếng ầm vang lên, đầu Bạch Diệc Phi bỗng trở nên trống rỗng.

Đến bây giờ anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Lý Tuyết rời xa anh.

Anh không dám nghĩ đến.

Bây giờ Lý Cường Đông nói ra câu này khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân giống như bị đâm một dao, không đúng, là cả người giống như bị nghiền nát vậy.

Loại cảm giác này giống như đang đi trong đêm tối mà không có chút tia sáng nào, xung quanh chỉ còn lại sự tuyệt vọng vô tận.

Bạch Diệc Phi nhận ra rằng nếu bản thân không có Lý Tuyết thì chắc chắn anh sẽ chẳng còn dũng khí sống tiếp.

Giọng nói của Lý Cường Đông rất bình tĩnh, ông thản nhiên nói: “Đi đi, nhưng mà con nên thay đổi hướng đi”.

“Đây là thử thách dành cho con, cần con tự mình suy nghĩ và tìm kiếm".

Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Nghĩa là sao”

“Tóm lại con cần dựa vào chính mình", sau khi nói xong thì Lý Cường Đông xuống xe, ông đứng bên cạnh xe nói: “Tuyết Nhi sẽ chờ con".



Bạch Diệc Phi ngồi trên xe nửa giờ mới gọi Bạch Hổ và Từ Lãng quay lại, sau đó anh lái xe đi đến tập đoàn Hầu Tước.

Cùng lúc đó, Long Linh Linh mới đi làm không bao lâu đã tiếp đón một vị khách tới.

Lúc Long Linh Linh nhìn thấy người đó thì có chút sợ hãi.

Người đó chỉ nói với Long Linh Linh: “Thời gian không còn nhiều, cô biết nên làm thế nào rồi chứ".

Nói xong thì người đó rời đi.

Long Linh Linh ở lại văn phòng, cô ta vô cùng rối rắm và do dự.



Trên đường quay về, Bạch Diệc Phi ngồi ở ghế sau đang suy nghĩ chuyện gì đó thì đột nhiên Bạch Hổ đạp phanh, vì quá bất ngờ nên cơ thể Bạch Diệc Phi nghiêng về phía trước, suýt thì lao hẳn ra.

“Chuyện gì thế?”, Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn lên, phía trước xe bọn họ có bốn năm chiếc xe màu đen đỗ ngang đỗ dọc, trực tiếp chặn lại con đường.

Ngay lúc Bạch Hổ muốn lùi xe lại thì đột nhiên phía sau có mấy chiếc xe chạy đến, mấy xe này cũng dùng cách thức y hệt như thế.

Đường ở đây không đông đúc lắm, ngược lại trông có vẻ hẻo lánh. Vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều chạy ra xa, nhìn qua đã biết sắp có biến rồi, vậy nên không ai dám nán lại chỗ này.

Một lát sau có một đám người mặc áo đen bước từ trên xe xuống.

Những người mặc áo đen từ phía trước và sau vây kín ba người Bạch Diệc Phi.

Lúc này có người bước ra ngoài, Bạch Hổ và Từ Lãng cũng nhận ra người đó.

“Trương Thiết Lâm”.

Sau khi Trương Thiết Lâm nhìn thấy Bạch Hổ thì hơi nhíu mày: "Không ngờ nhanh vậy mà chúng ta đã lại gặp nhau. Lần này tôi có thể so tài với anh rồi”.

Bạch Hổ không đáp lời, ánh mắt anh ta nghiêm lại.

Bạch Diệc Phi nhìn Trương Thiết Lâm. Ngày đó anh không thấy người này, nhưng anh cũng sẽ không khinh địch.

Trương Thiết Lâm cực kỳ kiêu ngạo, hắn ta nói với Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi, hôm nay chính là ngày chết của mày”.

Hơn một tháng trước Trương Thiết Lâm được phái đến bảo vệ Tùng Vưu Duy, nhưng vì Bạch Diệc Phi cố tình dùng chiêu dương đông kích tây nên khiến hắn ta đi tới bảo vệ Diệp Hoan, do đó Tùng Vưu Duy đã bị giết.

Sau khi trở lại nhà họ Tùng hắn ta đã chịu phạt, nhưng ông ba cũng cho hắn ta cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng hắn ta vẫn chưa tìm được thời cơ tốt. Dù sao thì liên minh doanh nghiệp thủ đô vẫn còn đó, hắn ta cũng không dám động vào Bạch Diệc Phi.

Bây giờ ông ba báo cho hắn ta biết Lương Minh Nguyệt đã chết, có thể ra tay rồi. Vậy nên hắn ta lập tức gọi người đến đây chặn Bạch Diệc Phi lại.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn Trương Thiết Lâm. Trong lòng anh vốn đã rất bực bội vì mấy chuyện từ tối hôm qua đến giờ rồi, bây giờ lại có người tự dâng mình đến cửa, anh chắc chắn sẽ không từ chối cơ hội trút giận này.

Bạch Hổ nhìn thấy trước sau có tổng cộng ba mươi bốn mươi người, tất cả còn đều là cao thủ, anh ta lập tức nghiêm mặt: “Những người này đều rất giỏi, cẩn thận đó".

Thực lực của ba người bọn họ cũng coi như khá tốt, nhưng nếu đối đầu với người có thực lực ngang bằng hoặc hơi chênh lệch một chút thì vẫn khá khó khăn.

Mà ông bà ta lại có câu: hai đánh một không chột thì què.

Bạch Diệc Phi không thèm để ý, anh dứt khoát nói: “Đừng nói nhảm nữa, muốn giết thì đến đây!”

Trương Thiết Lâm phì cười: “Nghĩ đi huấn luyện một tháng thì đã trở thành vô địch thiên hạ hả? Ở đây có mấy chục cao thủ, chẳng lẽ không đánh chết được ba người chúng mày hả?”

“Lên hết cho tao!”

Cuộc chiến hết sức căng thẳng.

Mấy người mặc áo đen phía trước và sau nhanh chóng tiến lên.

Bạch Diệc Phi nắm chặt nắm đấm, anh chủ động xông lên.

Bạch Hổ và Từ Lãng đã quen với mấy tình huống thế này, bọn họ nhanh chóng xông lên phía trước. Mỗi người lao tới một nhóm, sau đó cướp lấy dao trong tay bọn chúng chém lấy chém để.

Bạch Diệc Phi thiên về dùng chân, thế nên sau khi lao ra thì mượn lực nhảy lên quét ngang một cú, đá trúng vào đầu tên đứng gần nhất. Sau đó anh lại xoay người tung ra một cú đá xoáy, đá trúng đầu một tên khác.

Thừa dịp tên đó ngả người về sau thì Bạch Diệc Phi cướp lấy con dao trong tay gã, sau đó lách người sang đâm thẳng vào bụng tên đứng bên cạnh, dao của tên kia dừng ngay trước ngực Bạch Diệc Phi khoảng mười centimet, cuối cùng vẫn không chạm được vào người anh.

Sau một lượt đánh nhau thì mấy chục người kia có vẻ đã bị ba người áp đảo.

Nhưng cũng chỉ được phút mốt mà thôi, bởi vì ngay sau đó Bạch Hổ và Từ Lãng đã bị mấy tên khác vây quanh, bọn họ cố hết sức đối phó.

Tình trạng bên phía Bạch Diệc Phi lại càng không tốt. Kinh nghiệm thực chiến của anh chưa nhiều, đặc biệt là phải chiến đấu với một đám người nữa. Ban đầu do anh ra tay nhanh gọn nên mới giết được mấy người.

Nhưng phía sau còn rất nhiều người, ai nấy đều là cao thủ cả, đôi khi anh không kịp phản ứng lại thì trên tay hoặc trên chân đã xuất hiện vết dao cắt từ bao giờ.

Chỉ một lát sau quần áo của Bạch Diệc Phi đã nhuộm đỏ, trên người anh cũng có mấy vết thương.




Bạch Diệc Phi vẫn không hề dừng lại, bởi vì chỉ cần anh dừng lại thì kết cục chỉ có chết.

Bạch Hổ và Từ Lãng nhìn thấy tình trạng của Bạch Diệc Phi nên muốn đi qua hỗ trợ, nhưng bọn họ lại bị mấy tên khác quấn lấy, không thoát ra được, thế nên cả hai đều lo lắng không thôi.

Lúc này con đường yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng phanh xe chói tai. Có hai chiếc xe nữa đi tới, trên hai chiếc xe tổng cộng có mười mấy người.

Mười mấy người này cũng mặc áo đen, nhưng bọn họ không cùng phe với những người mặc áo đen ở đây, khí thế của bọn họ không giống. Chỉ mười mấy người thôi nhưng khí thế lại giống như một con quái vật khổng lồ, khiến người ta vô thức cảm thấy sợ hãi.

Mười mấy người xếp thành một hàng, trong tay ai nấy đều cầm thanh đao dài, bọn bọn bình tĩnh bước từng bước về phía trước.

Trương Thiết Lâm đang tựa vào xe, hắn ta không tham gia trận chiến, lúc nhìn thấy mấy người này thì lại tưởng người nhà họ Diệp phái đến, thế nên hắn ta muốn bước lên chào hỏi.

Nhưng mà hắn ta vừa vươn tay ra thì người cầm đầu đã đá bay một người mặc áo đen ở trước mặt. Người đó lạnh lùng cầm thanh đao dài đâm thẳng vào tim người mặc áo đen, sau đó nhanh chóng rút ra. Toàn bộ quá trình đều không chớp mắt lấy một cái.

Chương 452: Long Linh Linh mất tích

Nhìn thấy cảnh này, Trương Thiết Lâm lập tức có phản ứng. Đây không phải là người của nhà họ Diệp mà là người đến giúp Bạch Diệc Phi.

Trương Thiết Lâm hét lớn: “Cẩn thận phía sau”.

Câu nói vừa dứt thì tên dẫn đầu nhìn lại rồi xông lại phía hắn ta, nhấc đao trong tay nhắm chuẩn về phía đầu hắn ta.

Trương Thiết Lâm nhanh trí tránh được đòn tấn công của người kia với tốc độ nhanh như chớp, sau đó không nói gì liền lao vào đánh lộn.



Đồng thời lúc này khi nghe thấy âm thanh, đám người áo đen quay đầu lại thì nhìn thấy phía sau có mười mấy người.

Động tác của đám Bạch Diệc Phi cũng dừng lại, sau khi nhìn thấy người đến thì cũng thả lỏng hơn chút.

Đúng vậy, bởi vì người đến là Trần Ngạo Kiều. Anh ta đã dẫn đến người mà trước đó Bạch Diệc Phi chiêu mộ.

Lúc đó Bạch Diệc Phi đến tập đoàn Thủy Tinh rất vội vã, ngoại trừ Bạch Hổ và Từ Lãng thì không ai biết. Sau đó để đề phòng bất trắc nên Bạch Hổ đã bảo Trần Ngạo Kiều chú ý đến động thái của họ bất cứ lúc nào. Quả nhiên việc làm này đã có tác dụng.



Sau khi người áo đen quay người lại thì phát hiện đại ca của mình đang giao đấu với người ta nên cũng có phản ứng luôn. Đám người này là kẻ địch của chúng, vì vậy một nhóm người tiếp tục tấn công ba người của nhóm Bạch Diệc Phi, còn một nhóm còn lại tấn công đám người mới đến kia.

Nhưng sau khi bọn chúng xông lại, vẫn chưa kịp ra tay thì mười mấy người kia đã xông lên, giơ đao trong tay đánh lại.

“Bụp, bụp…”, tiếp đó là âm thanh người áo đen rơi xuống đất.

Mười mấy người như những bóng ma chen vào giữa người áo đen kia. Và kết quả là không kẻ nào may mắn cả, tất cả đều bị đánh gục.

Đợi đến khi ngã sụp xuống đất thì mới nhìn thấy trên cổ của những người này chỉ có một vệt máu. Bên dưới vệt máu là dòng máu tươi. Và trên mặt họ đều là biểu cảm kinh hãi và khó tin.

Những người áo đen còn lại đều kinh hãi trợn trừng mắt rồi lui về sau.

Người áo đen giao đấu với đám người Bạch Diệc Phi cũng bị hù dọa. Gã không ra tay nữa mà tụ hội lại với người áo đen còn lại, cảnh giác nhìn mười mấy người trước mặt mình.

Nhưng họ không cho những người áo đen này quá nhiều thời gian. Sau khi giết hết những người trước mặt thì lại xông lại, tiếp tục chen vào đám người rồi lấy mạng của từng người một.

“A...A…”, bởi vì ban nãy có hiểu biết về đám người này, bọn họ rất sợ hãi nên lúc đám người này xông lại, thậm chí còn quên phản kháng, chỉ có thể kêu thảm rồi chết.

Cuối cùng, năm phút sau, tất cả người áo đen đều bị hạ gục. Hiện giờ chỉ còn lại Trần Ngạo Kiều và Trương Thiết Lâm đang giao đấu.

Trương Thiết Lâm quả thật có thực lực nhưng Trần Ngạo Kiều lại mạnh hơn hắn ta.

“Bụp”, một tay không cầm đao của Trần Ngạo Kiều đập lên cánh tay của Trương Thiết Lâm. Lúc này, Trương Thiết Lâm lập tức lùi về sau mấy bước rồi mới đứng vững.

Không đợi hắn ta phản đòn, Trần Ngạo Kiều đã vung đao đến trước mặt. Trương Thiết Lâm dựa vào thân xe rồi né sang bên cạnh. ‘Cheng’ một tiếng, đao dài chém lên thân xe.

Trương Thiết Lâm thở hổn hển, Trần Ngạo Kiều lại một lần nữa đánh tới. Lần này anh ta không nương tay, một quyền đập xuống, Trương Thiết Lâm bay ra ngoài rồi đập lên trên xe gần đó rồi lại lăn xuống.

Trần Ngạo Kiều bước lại, đao dài đặt lên cổ của hắn ta.

Trong lòng Trương Thiết Lâm lạnh băng, sao có thể như thế được? Tên này là ai? Sao lại mạnh đến thế được?

Rồi lại nhìn phía trước, Trương Thiết Lâm cảm thấy mắt mình như mờ đi, tiếp đó lại trợn trừng lên hỏi: “Sao… Sao có thể thế được?”

Chết hết rồi sao? Hắn ta dẫn đến mấy chục cao thủ, tất cả đều chết hết!

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà đám cao thủ đã bị mười mấy người mới đến kia giết hết? Rốt cuộc mười mấy người kia là ai?

Không! Bọn họ giống người của một tổ chức thì đúng hơn. Nhưng chưa từng nghe nói đến tổ chức nào mạnh như vậy. Bọn họ giống như đến từ thế giới khác vậy.

Trương Thiết Lâm vẫn còn đang kinh hãi thì Bạch Diệc Phi đã bước tới. Trên người anh cũng bị chém mấy đao, anh chau mày, sau đó nói lại câu nói Trương Thiết Lâm nói ban nãy.

“Trương Thiết Lâm! Hôm nay chính là ngày chết của mày”.

Trương Thiết Lâm run rẩy nói: “Không, mày không thể giết tao được. Tao là người của nhà họ Tùng, mày mà giết tao thì họ sẽ không tha cho mày đâu”.

Bạch Diệc Phi cười lạnh, nói: “Tao còn dám giết cả Tùng Vưu Duy thì mày có là cái thá gì?”

Sắc mặt Trương Thiết Lâm tái nhợt. Đúng vậy, Bạch Diệc Phi dám giết cả Tùng Vưu Duy thì hắn ta chỉ là một trợ thủ của nhà họ Tùng, có gì mà Bạch Diệc Phi không dám giết chứ?

Lúc này, Bạch Hổ đột nhiên lên tiếng: “Có thể… Đừng giết hắn không?”

Bạch Hổ dừng lại mấy giây, sau đó giải thích: “Tôi và hắn có chút quen biết”.

Trương Thiết Lâm sau khi nghe xong câu này thì kích động nhìn Bạch Hổ, cảm giác mình không phải chết nữa rồi.

Nhưng Bạch Diệc Phi chỉ ngẩng đầu lên nhìn Bạch Hổ một cái rồi thản nhiên nói: “Không được”, nói xong anh đích thân ra tay, dùng đao trong tay kết liễu tính mạng của Trương Thiết Lâm.

Bạch Hổ sững người nhìn anh, có chút khó tin. Còn biểu cảm của Trương Thiết Lâm kinh hãi, đến lúc chết hắn ta vẫn giữ biểu cảm đó, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Trần Ngạo Kiều cũng không thấy lạ về điều này, sau đó thu lại đao của mình.

Bạch Diệc Phi nói với Bạch Hổ: “Tôi sẽ không nhân từ với kẻ sẽ đến giết tôi tiếp”.

“Có lẽ những biểu hiện trước đây khiến mọi người nghĩ tôi là người dễ thỏa hiệp nhưng xin lỗi, hiện giờ tôi đã khác rồi”.

Đúng thế! Bạch Diệc Phi trước đây ôn hòa quả quyết, có tâm lý đồng cảm, cũng rất dễ mềm lòng. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, anh đã không cho phép mình yếu mềm nữa. Tất cả những kẻ nào uy hiếp anh thì anh sẽ không nương tay mà xử lý hết.

Giống như Bạch Vân Bằng nói, muốn trở thành một kẻ mạnh thì phải học cách lạnh lùng vô tình. Nếu như Bạch Vân Bằng mà nhìn thấy hình ảnh của anh lúc này thì chắc chắn sẽ thích lắm đây.

Bạch Hổ sau khi nghe thấy lời nói của Bạch Diệc Phi liền cúi đầu nói: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không như thế”, đồng thời trong lòng Bạch Hổ cũng dấy lên cảm giác tự trách mình và xấu hổ.

Anh ta là vệ sĩ của Bạch Diệc Phi, về lý mà nói thì phải coi Bạch Diệc Phi là chủ nhân. Nhưng ban nãy vì một người có chút quen biết mà muốn Bạch Diệc Phi tha cho tên muốn giết anh. Đây là thất trách của người vệ sĩ.






Bạch Diệc Phi đến tập đoàn Hầu Tước nhưng tìm một vòng không tìm thấy Long Linh Linh.

Anh gọi điện cho cô ta nhưng phát hiện đối phương đã tắt máy, hoàn toàn không liên lạc được.

“Chúa ơi”, Bạch Diệc Phi tưởng Long Linh Linh cũng xảy ra chuyện nên vội gọi cho Lưu Hiểu Anh: “Cô thử liên lạc với Linh Linh xem sao, có lẽ cô ấy xảy ra chuyện rồi”.

“Tôi biết rồi”, Lưu Hiểu Anh cúp điện thoại rồi liên hệ với Long Linh Linh nhưng cô ta cũng không gọi được.

Lúc này, trưởng phòng phòng tài vụ chạy đến nói: “Không xong rồi, không xong rồi”.

“Chủ tịch ơi, buổi sáng trợ lý Long nói muốn xử lý chuyện của dự án nên đã lấy ra một tỷ của phòng tài vụ”.

“Sau khi tôi quay lại mới biết chuyện. Tập đoàn của chúng ta tạm thời không có dự án nào một tỷ cả, hơn nữa chưa bao giờ rút ra nhiều tiền đến thế”.

“Tôi lập tức tìm người liên hệ với trợ lý Long và người của dự án nhưng không liên lạc được với cô ta. Chủ tịch! Không phải… Trợ lý Long đã cầm một tỷ đi…”.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, Long Linh Linh lấy đi một tỷ của công ty ư? Sao có thể thế được?

Chương 453: Chuyển nhượng tập đoàn

Bạch Diệc Phi không liên lạc được với Long Linh Linh, vốn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đó, không ngờ lại là chuyện này.

Một mình anh ngồi trong văn phòng, khó nhìn ra biểu cảm là vui hay giận, chỉ là rất yên tĩnh.

Nửa tiếng qua đi, Lưu Hiểu Anh gọi điện thoại đến: “Alo! Tôi vẫn không liên lạc được với Linh Linh, phải làm sao bây giờ?”, giọng nói của cô ta đầy vẻ lo lắng, dù sao thì Long Linh Linh cũng là bạn thân của cô ta.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Không cần đâu”.



“Sao cơ?”, Lưu Hiểu Anh nghi ngờ hỏi: “Linh Linh quay về rồi sao?”

“Không phải, chỉ là cô ấy đã lấy đi một tỷ của tập đoàn Hầu Tước mà thôi”.

“Há?”, Lưu Hiểu Anh giật mình, tự hỏi đây là chuyện gì vậy?

Bạch Diệc Phi không nói gì thêm mà cúp máy luôn. Thật ra nửa tiếng vừa rồi, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Long Linh Linh sẽ không phản bội anh, có lẽ cô ấy dùng vào mục đích gì đó nên mới làm ra chuyện này.



Bạch Diệc Phi lại nhớ đến chuyện xảy ra trong ngày hôm nay nên anh không lo lắng lắm. Dù sao thì Lương Minh Nguyệt đã chết, chuyện mà nhà họ Tùng và nhà họ Diệp tìm anh báo thù mới đáng lo hơn cả.

Còn về chuyện của tập đoàn Hầu Tước, Long Linh Linh đi rồi thì vẫn còn Trương Vinh.

“Trương Vinh đâu?”, Bạch Diệc Phi gọi số điện thoại nội bộ của văn phòng Trương Vinh nhưng người nhận lại là con gái.

“Thưa chủ tịch, tôi là trợ lý của chủ tịch Trương ạ. Chủ tịch Trương hiện giờ đang ở công ty đá quý Phúc Thụy”, cô gái đó nói rất cung kính.

Bạch Diệc Phi ngưng lại một chút rồi mới phản ứng lại. Xảy ra nhiều chuyện quá nên anh quên mất. Anh đã cử Trương Vinh đến giúp Lý Tuyết quản lý công ty rồi, còn giờ Lý Tuyết không ở đây, công ty càng cần người quản lý hơn.

“Tôi biết rồi”, vừa cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi day day ấn đường, vừa định đứng dậy thì điện thoại lại vang lên.

“Chủ tịch, không xong rồi, dưới tầng có người đến làm loạn”.

Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Kết nối camera cho tôi”.

Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh tượng trong camera thì càng chau mày chặt hơn. Đó là trước cổng tập đoàn Hầu Tước có một nhóm người. Một phần là bảo vệ, còn có một nhóm người mặc đồ âu và có những người mặc đồ công sở nữa.

Đám người này Bạch Diệc Phi đều từng gặp rồi. Bọn họ là đám đến phòng KTV hôm qua sau khi xưởng giấy vụn bị nổ.

Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến anh ngạc nhiên nhất, bởi vì lúc này anh nhìn thấy kẻ cầm đầu. Đó chính là Liễu Chiêu Phong.

Lúc này, Bạch Diệc Phi nghĩ đến rất nhiều thứ. Vụ nổ hôm qua là Liễu Chiêu Phong lên kế hoạch chỉ đạo, đám người sau lưng gã là thuộc hạ của gã, vì vậy mới gọi gã là ông chủ.

Nhưng sao Liễu Chiêu Phong lại biết hôm qua anh và Trường Tiễu quyết đấu để rồi bố trí thuốc nổ ở xung quanh xưởng giấy vụn như vậy? Là ai đứng sau cung cấp thông tin cho gã?

Còn nữa, gã huênh hoang đến tập đoàn Hầu Tước như này là muốn làm gì?

Bạch Diệc Phi không nghĩ ra, vì vậy đứng dậy đi xuống tầng.

Ở bên dưới tầng, Liễu Chiêu Phong dẫn theo đội của mình, ngang nhiên nói với bảo vệ: “Chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước đã thay chủ rồi, người đó chính là tôi”.

“Các người dám chắn chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Hầu Tước ư? Đợi sau khi tôi vào đây, việc đầu tiên là sa thải hết các người”.

“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng đấy, mau để chúng tôi vào trong”.

Bảo vệ không hề tin những lời này. Lẽ nào chủ tịch cứ nói thay là thay sao? Hơn nữa, trước đây bao nhiêu người muốn lật đổ chủ tịch của bọn họ nhưng đều bị chủ tịch đánh lại còn gì?

Hiện giờ trên dưới của Hầu Tước đều vô cùng tin tưởng và sùng bái với chủ tịch của họ. Chỉ cần chủ tịch còn thì không có việc gì chủ tịch không giải quyết được cả.

Bạch Diệc Phi đi đến tầng dưới thì đúng lúc nghe thấy những lời này, ánh mắt anh quét nhìn lên khuôn mặt đắc ý của Liễu Chiêu Phong, hỏi: “Anh là chủ tịch của Hầu Tước? Sao tôi không biết nhỉ?”

Mọi người nghe thấy thì nhìn lại, phát hiện đó là Bạch Diệc Phi. Lúc này bảo vệ lập tức hô một tiếng: “Chủ tịch”.

Liễu Chiêu Phong nói với vẻ không phục: “Tôi mới là chủ tịch mới nhậm chức của Hầu Tước”.

Bạch Diệc Phi đi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Anh đang mộng du à?”

Liễu Chiêu Phong ngây người ra, sau đó sầm mặt nói: “Bạch Diệc Phi! Anh mới là người đang mộng du đấy. Tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi mới là chủ tịch của Hầu Tước”.

“À phải rồi, chắc anh vẫn chưa biết? Cũng phải thôi, dù sao thì chuyện này cũng vội quá nên anh không biết cũng là bình thường thôi”.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn gã, nói: “Nếu anh còn tiếp tục làm loạn ở đây thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.

“Báo cảnh sát ư?”, Liễu Chiêu Phong dường như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời, nói: “Anh báo đi, tôi không để ý đâu! Dù sao thì đến lúc đó người bị bắt là anh, chắc chắn không phải tôi”.

Lúc này có một người đàn ông muốn nịnh hót, lên trước nói: “Chủ tịch! Hay là báo cảnh sát đi, hiện giờ anh là chủ tịch của Hầu Tước, tên giả mạo này sẽ bị bắt đến đồn thôi”.

Tiếp đó lại có người nói: “Đúng thế chủ tịch, đây chẳng phải làm lỡ thời gian của anh sao?”

Liễu Chiêu Phong nghe vậy thì vui mừng, kiêu căng nhìn Bạch Diệc Phi: “Nghe thấy chưa? Còn không mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.

Bạch Diệc Phi chau mày, Liễu Chiêu Phong đắc ý như này lẽ nào gã có chỗ dựa? Hay là trong chuyện này có gì đó xảy ra mà anh không biết được?

Đột nhiên anh nghĩ đến Long Linh Linh. Còn nhớ lần trước cô ta suýt bị Liễu Chiêu Phong khống chế, lẽ nào cô ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hơn nữa bị Liễu Chiêu Phong biết được. Vì vậy, ngày thường thoạt nhìn cô ta không có gì khác lạ nhưng một khi Liễu Chiêu Phong có mệnh lệnh thì cô ta không thể phản kháng?

Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Liễu Chiêu Phong: “Long Linh Linh đang ở đâu?”

“Gì cơ?”, Liễu Chiêu Phong cứng đờ mặt, tiếp đó nghĩ đến gì đó liền hỏi: “Anh muốn làm gì? Cũng định dẫn cả trợ lý của mình đi sao?”

“Dù sao thì cũng không phải là người của mình, không sao cả, chỉ tiếc cho một trợ lý xinh đẹp vậy”, trong lúc nói, Liễu Chiêu Phong như đang bố thí cho Bạch Diệc Phi, nói với kiểu ngạo nghễ.

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì trong lòng nghi hoặc. Nếu không phải gã thì có thể là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Anh nói anh là chủ tịch của Hầu Tước? Có chứng cứ gì không?”

Liễu Chiêu Phong khẽ cười, nói: “Tất nhiên là có”, nói xong gã lấy ra một văn bản, là bản cam kết chuyển nhượng của tập đoàn Hầu Tước.

Bạch Diệc Phi giơ tay cầm lấy, phía trước không có gì đáng xem, đúng là bản cam kết chuyển nhượng, các điều khoản đều viết rất rõ ràng. Nhưng khi anh nhìn thấy chữ ký thì giật mình.

Người ký tên lại là Bạch Vân Bằng.

Chuyện gì thế này? Thật sự là Bạch Vân Bằng sao? Trong mắt Bạch Diệc Phi tràn đầy vẻ nghi ngờ.




Liễu Chiêu Phong thấy thế thì lập tức lên tiếng, nói với giọng đắc ý: “Đây là luật sư của tôi, để cô ấy giải thích với anh”, nói xong, một cô gái mặc đồ công sở bước tới nói: “Văn bản này là Bạch Vân Bằng đích thân ký, cũng là tôi tận mắt nhìn thấy ông ấy ký tên”.

“Nếu như anh có thắc mắc gì thì có thể tự mình đi hỏi Bạch Vân Bằng”.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, thật sự là Bạch Vân Bằng ký sao? Đây là có ý gì? Sao ông ấy lại chuyển nhượng tập đoàn Hầu Tước cho Liễu Chiêu Phong?

Không… Không đúng, trong chuyện này nhất định có vấn đề gì rồi.

Bạch Diệc Phi không tin lấy điện thoại ra định gọi cho Ngô Quế Hương nhưng khi gọi đi, đối phương đều ở trạng thái tắt máy không liên lạc được.

Trong lòng anh thấy run rẩy, có dự cảm không lành.

Đúng lúc này, trong đám đông có một người bước ra.

“Diệp Hoan?”, Bạch Diệc Phi chau mày nhìn gã, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

“Tất nhiên là đến tiếp quản tập đoàn Hầu Tước rồi”, Diệp Hoan nói với vẻ thản nhiên.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó nhìn Liễu Chiêu Phong, cười lạnh hỏi: “Các người cùng tiếp quản tập đoàn Hầu Tước sao?”

Chương 454: Không còn gì cả

Bạch Diệc Phi không liên lạc được với Long Linh Linh, vốn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đó, không ngờ lại là chuyện này.

Một mình anh ngồi trong văn phòng, khó nhìn ra biểu cảm là vui hay giận, chỉ là rất yên tĩnh.

Nửa tiếng qua đi, Lưu Hiểu Anh gọi điện thoại đến: “Alo! Tôi vẫn không liên lạc được với Linh Linh, phải làm sao bây giờ?”, giọng nói của cô ta đầy vẻ lo lắng, dù sao thì Long Linh Linh cũng là bạn thân của cô ta.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Không cần đâu”.



“Sao cơ?”, Lưu Hiểu Anh nghi ngờ hỏi: “Linh Linh quay về rồi sao?”

“Không phải, chỉ là cô ấy đã lấy đi một tỷ của tập đoàn Hầu Tước mà thôi”.

“Há?”, Lưu Hiểu Anh giật mình, tự hỏi đây là chuyện gì vậy?

Bạch Diệc Phi không nói gì thêm mà cúp máy luôn. Thật ra nửa tiếng vừa rồi, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Long Linh Linh sẽ không phản bội anh, có lẽ cô ấy dùng vào mục đích gì đó nên mới làm ra chuyện này.



Bạch Diệc Phi lại nhớ đến chuyện xảy ra trong ngày hôm nay nên anh không lo lắng lắm. Dù sao thì Lương Minh Nguyệt đã chết, chuyện mà nhà họ Tùng và nhà họ Diệp tìm anh báo thù mới đáng lo hơn cả.

Còn về chuyện của tập đoàn Hầu Tước, Long Linh Linh đi rồi thì vẫn còn Trương Vinh.

“Trương Vinh đâu?”, Bạch Diệc Phi gọi số điện thoại nội bộ của văn phòng Trương Vinh nhưng người nhận lại là con gái.

“Thưa chủ tịch, tôi là trợ lý của chủ tịch Trương ạ. Chủ tịch Trương hiện giờ đang ở công ty đá quý Phúc Thụy”, cô gái đó nói rất cung kính.

Bạch Diệc Phi ngưng lại một chút rồi mới phản ứng lại. Xảy ra nhiều chuyện quá nên anh quên mất. Anh đã cử Trương Vinh đến giúp Lý Tuyết quản lý công ty rồi, còn giờ Lý Tuyết không ở đây, công ty càng cần người quản lý hơn.

“Tôi biết rồi”, vừa cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi day day ấn đường, vừa định đứng dậy thì điện thoại lại vang lên.

“Chủ tịch, không xong rồi, dưới tầng có người đến làm loạn”.

Bạch Diệc Phi chau mày, nói: “Kết nối camera cho tôi”.

Lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh tượng trong camera thì càng chau mày chặt hơn. Đó là trước cổng tập đoàn Hầu Tước có một nhóm người. Một phần là bảo vệ, còn có một nhóm người mặc đồ âu và có những người mặc đồ công sở nữa.

Đám người này Bạch Diệc Phi đều từng gặp rồi. Bọn họ là đám đến phòng KTV hôm qua sau khi xưởng giấy vụn bị nổ.

Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến anh ngạc nhiên nhất, bởi vì lúc này anh nhìn thấy kẻ cầm đầu. Đó chính là Liễu Chiêu Phong.

Lúc này, Bạch Diệc Phi nghĩ đến rất nhiều thứ. Vụ nổ hôm qua là Liễu Chiêu Phong lên kế hoạch chỉ đạo, đám người sau lưng gã là thuộc hạ của gã, vì vậy mới gọi gã là ông chủ.

Nhưng sao Liễu Chiêu Phong lại biết hôm qua anh và Trường Tiễu quyết đấu để rồi bố trí thuốc nổ ở xung quanh xưởng giấy vụn như vậy? Là ai đứng sau cung cấp thông tin cho gã?

Còn nữa, gã huênh hoang đến tập đoàn Hầu Tước như này là muốn làm gì?

Bạch Diệc Phi không nghĩ ra, vì vậy đứng dậy đi xuống tầng.

Ở bên dưới tầng, Liễu Chiêu Phong dẫn theo đội của mình, ngang nhiên nói với bảo vệ: “Chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước đã thay chủ rồi, người đó chính là tôi”.

“Các người dám chắn chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Hầu Tước ư? Đợi sau khi tôi vào đây, việc đầu tiên là sa thải hết các người”.

“Tôi cho các người cơ hội cuối cùng đấy, mau để chúng tôi vào trong”.

Bảo vệ không hề tin những lời này. Lẽ nào chủ tịch cứ nói thay là thay sao? Hơn nữa, trước đây bao nhiêu người muốn lật đổ chủ tịch của bọn họ nhưng đều bị chủ tịch đánh lại còn gì?

Hiện giờ trên dưới của Hầu Tước đều vô cùng tin tưởng và sùng bái với chủ tịch của họ. Chỉ cần chủ tịch còn thì không có việc gì chủ tịch không giải quyết được cả.

Bạch Diệc Phi đi đến tầng dưới thì đúng lúc nghe thấy những lời này, ánh mắt anh quét nhìn lên khuôn mặt đắc ý của Liễu Chiêu Phong, hỏi: “Anh là chủ tịch của Hầu Tước? Sao tôi không biết nhỉ?”

Mọi người nghe thấy thì nhìn lại, phát hiện đó là Bạch Diệc Phi. Lúc này bảo vệ lập tức hô một tiếng: “Chủ tịch”.

Liễu Chiêu Phong nói với vẻ không phục: “Tôi mới là chủ tịch mới nhậm chức của Hầu Tước”.

Bạch Diệc Phi đi lại hai bước, lạnh lùng nói: “Anh đang mộng du à?”

Liễu Chiêu Phong ngây người ra, sau đó sầm mặt nói: “Bạch Diệc Phi! Anh mới là người đang mộng du đấy. Tôi nói rõ ràng cho anh biết, tôi mới là chủ tịch của Hầu Tước”.

“À phải rồi, chắc anh vẫn chưa biết? Cũng phải thôi, dù sao thì chuyện này cũng vội quá nên anh không biết cũng là bình thường thôi”.

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn gã, nói: “Nếu anh còn tiếp tục làm loạn ở đây thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy”.

“Báo cảnh sát ư?”, Liễu Chiêu Phong dường như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời, nói: “Anh báo đi, tôi không để ý đâu! Dù sao thì đến lúc đó người bị bắt là anh, chắc chắn không phải tôi”.

Lúc này có một người đàn ông muốn nịnh hót, lên trước nói: “Chủ tịch! Hay là báo cảnh sát đi, hiện giờ anh là chủ tịch của Hầu Tước, tên giả mạo này sẽ bị bắt đến đồn thôi”.

Tiếp đó lại có người nói: “Đúng thế chủ tịch, đây chẳng phải làm lỡ thời gian của anh sao?”

Liễu Chiêu Phong nghe vậy thì vui mừng, kiêu căng nhìn Bạch Diệc Phi: “Nghe thấy chưa? Còn không mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đấy”.

Bạch Diệc Phi chau mày, Liễu Chiêu Phong đắc ý như này lẽ nào gã có chỗ dựa? Hay là trong chuyện này có gì đó xảy ra mà anh không biết được?

Đột nhiên anh nghĩ đến Long Linh Linh. Còn nhớ lần trước cô ta suýt bị Liễu Chiêu Phong khống chế, lẽ nào cô ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hơn nữa bị Liễu Chiêu Phong biết được. Vì vậy, ngày thường thoạt nhìn cô ta không có gì khác lạ nhưng một khi Liễu Chiêu Phong có mệnh lệnh thì cô ta không thể phản kháng?

Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Liễu Chiêu Phong: “Long Linh Linh đang ở đâu?”

“Gì cơ?”, Liễu Chiêu Phong cứng đờ mặt, tiếp đó nghĩ đến gì đó liền hỏi: “Anh muốn làm gì? Cũng định dẫn cả trợ lý của mình đi sao?”

“Dù sao thì cũng không phải là người của mình, không sao cả, chỉ tiếc cho một trợ lý xinh đẹp vậy”, trong lúc nói, Liễu Chiêu Phong như đang bố thí cho Bạch Diệc Phi, nói với kiểu ngạo nghễ.

Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì trong lòng nghi hoặc. Nếu không phải gã thì có thể là ai? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Anh nói anh là chủ tịch của Hầu Tước? Có chứng cứ gì không?”

Liễu Chiêu Phong khẽ cười, nói: “Tất nhiên là có”, nói xong gã lấy ra một văn bản, là bản cam kết chuyển nhượng của tập đoàn Hầu Tước.

Bạch Diệc Phi giơ tay cầm lấy, phía trước không có gì đáng xem, đúng là bản cam kết chuyển nhượng, các điều khoản đều viết rất rõ ràng. Nhưng khi anh nhìn thấy chữ ký thì giật mình.

Người ký tên lại là Bạch Vân Bằng.

Chuyện gì thế này? Thật sự là Bạch Vân Bằng sao? Trong mắt Bạch Diệc Phi tràn đầy vẻ nghi ngờ.




Liễu Chiêu Phong thấy thế thì lập tức lên tiếng, nói với giọng đắc ý: “Đây là luật sư của tôi, để cô ấy giải thích với anh”, nói xong, một cô gái mặc đồ công sở bước tới nói: “Văn bản này là Bạch Vân Bằng đích thân ký, cũng là tôi tận mắt nhìn thấy ông ấy ký tên”.

“Nếu như anh có thắc mắc gì thì có thể tự mình đi hỏi Bạch Vân Bằng”.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, thật sự là Bạch Vân Bằng ký sao? Đây là có ý gì? Sao ông ấy lại chuyển nhượng tập đoàn Hầu Tước cho Liễu Chiêu Phong?

Không… Không đúng, trong chuyện này nhất định có vấn đề gì rồi.

Bạch Diệc Phi không tin lấy điện thoại ra định gọi cho Ngô Quế Hương nhưng khi gọi đi, đối phương đều ở trạng thái tắt máy không liên lạc được.

Trong lòng anh thấy run rẩy, có dự cảm không lành.

Đúng lúc này, trong đám đông có một người bước ra.

“Diệp Hoan?”, Bạch Diệc Phi chau mày nhìn gã, hỏi: “Anh đến đây làm gì?”

“Tất nhiên là đến tiếp quản tập đoàn Hầu Tước rồi”, Diệp Hoan nói với vẻ thản nhiên.

Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó nhìn Liễu Chiêu Phong, cười lạnh hỏi: “Các người cùng tiếp quản tập đoàn Hầu Tước sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom