• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full MÔNG TRÙM TRƯỜNG MỀM QUÃI! (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Lần đầu tiên đến phòng tập gym của trường.

Tôi trốn ở khu vận động, khởi động, làm nóng người kỹ càng trước khi tập gym.

Tấm gương bị ai đó che lại, tôi không để ý sau lưng còn có thêm một người nữa.

Cánh tay dùng sức vung về phía sau.

Hình như chạm vào một cái gì đó vừa mềm mại lại còn đàn hồi.

Ngay sau đó, một tiếng gầm giận dữ vang lên.

“ Đứa nào không biết xấu hổ sờ mông của ông đây?”

Tôi quay lại nhìn, là Kỳ Cảnh, trùm trường tôi. Anh ấy mặc áo bóng rổ, trên tay đang cầm một bình nước, chếc hơn nữa gấu áo của anh còn nhét trong quần, lộ ra bờ mông.

Tôi là một người không thể kiểm soát nước mắt.

Ngay cả khi tôi kích động, tôi cũng khóc.

Khóc đến mức không nói nên lời.

Đôi lông mày sắc bén của Kỳ Cảnh nhíu chặt lại, lạnh lùng nói.

“ Cậu khóc cái gì mà khóc?”

Tôi vừa khóc, vừa làm ngôn ngữ kí hiệu mà mình đã học được trong những tiết tự chọn trên lớp, chỉ ngón tay áp út vào ngực.

Kỳ Cảnh im lặng, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn anh ấy.

Kỳ Cảnh vội vàng nghiêng người qua.

"Đừng khóc, cho cậu sờ, cho cậu sờ là được chứ gì."

Tôi sụt sịt, kính mắt từ trên sống mũi tụt xuống, tôi lau khô nước mắt trên mặt, đeo kính lên.

Bên tai truyền đến tiếng cươi khẽ.

“Đúng là cái đồ mọt sách.” Kỳ Cảnh quay người lại, khoanh tay liếc nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, mồ hôi mỏng trên trán khiến tóc mai dính vào lông mày, ánh mắt khinh thường ngang ngược.

“ Tớ là mọt sách nhưng tớ không câm điếc.”

Tôi cứng cổ nhìn Kỳ Cảnh, nước mắt lại ầng ậc trong hốc mắt.

“Này, cậu… thế tại sao cậu làm ngôn ngữ kí hiệu? Đừng khóc, đồ ngốc, lại đây. Tôi dạy cậu cách tập, cậu đừng có đi sờ người khác nữa.”

Kỳ Cảnh đột nhiên chuyển chủ đề, làm tôi mất cảnh giác, không kìm được nước mắt.

Tôi đi theo anh ấy đến khu vực đặt tạ, Kỳ Cảnh chỉ vào quả tạ nằm trên mặt đất.

“ Tôi sẽ làm mẫu cho cậu một lần, sau đó cậu tự tập luyện.”

Tôi ngây ngốc gật đầu, sững sờ đứng phía sau lưng Kỳ Cảnh.

Kỳ Cảnh đưa tay che miệng, hắng giọng ho khan, hai tai anh đỏ bừng.

“ Cậu đứng chỗ khác đi, cậu đứng chỗ đấy làm sao có thể nhìn thấy động tác của tôi?”

“Hả… được rồi.”

Tôi đổi vị trí, Kỳ Cảnh cũng bắt đầu làm mẫu.

“ Động tác này gọi là Deadlift, tập mông, cậu tự tập động tác này trước đi, tôi qua bên kia tập.”

Kỳ Cảnh cố tình nói từ mông nhanh hơn một chút, tôi cái hiểu cái không mơ hồ gật đầu.

Bước tới vị trí để tạ, ngón tay cầm vào vị trí mà Kỳ Cảnh đã nắm qua, tôi dễ dàng nâng tạ lên.

Quay người nhìn lại, đã không thấy Kỳ Cảnh đâu nữa.

Tôi đặt tạ xuống, đi đến khu thiết bị tìm Kỳ Cảnh, muốn anh ấy hướng dẫn động tác cho tôi, không ngờ lại thấy anh ấy lại ngồi bất động trên máy Hip Abduction.

“Cái này cũng để tập mông phải không?”

Tôi đi đến sau lưng Kỳ Cảnh, hai tay anh ấy nắm chặt lấy tay vịn, gân xanh nổi lên.

“Cậu không cần tách hai chân ra à?”

Tôi tiếp tục nói.

Kỳ Cảnh: “…”

“Nếu cậu không tập được, để tớ thử một chút?

Kỳ Cảnh mệt mỏi, đột nhiên đứng dậy “Cậu nói ai không được?”

Tôi giật mình, chớp chớp mắt nhìn Kỳ Cảnh vì dùng sức mà mặt đỏ phừng phừng.

“ Sao lại là cậu nữa? Cậu là âm hồn bất tán à?”

Tôi không trả lời, ngồi xuống máy tập, tách mạnh hai chân, suýt chút nữa ngã xuống vì trọng tâm không ổn định.

Kỳ Cảnh nhanh tay lẹ mắt túm lấy vai tôi.

Tôi nhỏ giọng lầm bầm.

“Cái này khó quá đi. Mấy bài tập này có thể giúp tớ tập được bờ mông như cậu không? Chẳng lẽ mông của cậu bẩm sinh đã mẩy như vậy rồi hả?”

Kỳ Cảnh siết chặt bàn tay, anh ấy cười mà như không cười.

Khóe miệng mím chặt.

“ Cậu tên gì?”

Tôi sụt sịt.

“Tớ tên là Sở Kiều Kiều.”

2.
Khi Lâm Ngữ và Tống Thiến tám nhảm về những tin đồn của Kỳ Cảnh, tôi tháo một bên tai nghe, gấp tập thơ trên tay lại.

“Kỳ Cảnh, anh ta đã công khai từ chối một cô gái trên tường tỏ tình của trường mình đấy, anh ta còn nói không thích những cô gái chỉ suốt ngày ru rú ở nhà, câu này đã làm tất cả trạch nữ trong trường phẫn nộ.”

Lâm Ngữ vung tay vung chân, nằm ghé lên giường của Tống Thiến.

“Liên minh trạch nữ của chúng ta sắp nổi dậy rồi!”

Tôi ngẩng đầu lên từ một bàn đầy sách vở, cầm bút khoanh tròn một ngày trong cuốn lịch.

“Kiều Kiều, buổi chiều là lễ kỷ niệm thành lập trường, có bánh kem miễn phí đó, cậu có đi không?”

Lâm Ngữ vỗ vai tôi.

Tôi xua tay.

“Tớ không đi đâu.”

Lâm Ngữ nghịch ngợm vén một lọn tóc của tôi.

“Kiều Kiều, Kỳ Cảnh đã nói thế rồi, cậu còn để yên được à? Sao cậu không tham gia Liên minh trạch nữ với chúng tớ, cùng nhau lên án anh ta.”

“ Không, không, không…Buổi chiều tớ còn muốn đi thư viện, không có thời gian.”

Đầu tôi lắc như trống bỏi, Lâm Ngữ nhún vai, trở về giường của mình.

Lễ kỷ niệm thành lập Đại học Giang, hàng năm đều có.

Tôi cúi đầu, cầm tập thơ mượn của thư viện, đi bộ qua hồ.

Tay còn lại đột nhiên được nhét một miếng bánh kem.

“ Bạn học, ăn bánh kem, năm nay nhà trường có hoạt động đặc biệt.”

Tôi chưa kịp từ chối, bạn học kia đã nhanh chóng đi phát bánh kem cho những người khác.

Ăn được một nửa, tôi thấy lấn cấn trong miệng.

Một huy hiệu hình trái tim được tìm thấy.

Tiếng loa phát thanh bỗng nhiên vang lên, tôi chợt nhìn về phía sân vận động.

“ Các bạn sinh viên thân mến, mọi người đều biết, trường chúng ta có một truyền thuyết về tình yêu đích thực: Nếu bạn nam và bạn nữ cùng lúc tìm được huy hiệu tình yêu, bất kể nghèo khó hay phú quý, bất kể nhan sắc thế nào, hai người cũng sẽ đến được với nhau. Chà, một trong những người sở hữu huy hiệu năm nay đã được công bố, đó chính là bạn học Kỳ Cảnh. Chủ nhân chiếc huy hiệu còn lại sẽ là ai nào? Chúng tôi vô cùng chờ mong.”

Tôi nắm chặt huy hiệu trong tay, ngay cả quyển sách đặt trên ghế đá cũng không cầm, vội vã chạy về ký túc xá.

Vừa đứng dậy, tôi đụng phải một bức tường bằng thịt.

“ Này, làm gì mà vội thế? Hả, lại là cậu à?”

Kỳ Cảnh khoanh tay trước ngực, huy hiệu tình yêu được cài trên chiếc áo khoác ngoài xanh nhạt của anh ấy, bình tĩnh nhìn tôi với đôi mắt híp lại.

Tôi vô thức nhìn đi nơi khác.

“ Xin lỗi, tớ có việc gấp.”

“Cậu không nhớ tôi à? Chúng ta đã từng gặp nhau ở phòng tập gym, bạn học Sở Kiều Kiều.”

Kỳ Cảnh cố ý kéo dài mấy chữ Sở Kiều Kiều, tay tôi vò vò góc áo, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh.

“ Không phải lần trước cậu rất hoạt bát sao? Sao bây giờ không dám nhìn tôi?” Kỳ Cảnh liếc tôi một cái rồi nhìn chiếc bánh kem đang ăn dở phía sau lưng tôi.

“Cậu cũng ăn bánh à? Vậy cậu có…”

“ Không có.”

Kỳ Cảnh nhướng mày, ánh mắt nhìn tôi chăm chú.

“Cậu đang lo lắng điều gì?”

Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi đẩy Kỳ Cảnh ra chạy một mạch về hướng mà tôi đã đến.

Chạy được nửa đường, tôi nấp sau một cái cây cổ thụ.

Nắm chặt huy hiệu, tim tôi đập thình thịch như tiếng trống trận.

“ Này, cậu không cầm sách hả?”

Giọng nói của Kỳ Cảnh dần trở nên mơ hồ, tôi đi dọc theo con đường rợp bóng cây về ký túc xá.

Đi qua phòng tập nhảy, tôi tình cờ gặp Lâm Ngữ đi tập múa về.

Cô ấy vừa nhắn tin trên điện thoại vừa cười.

Tôi cắn môi dưới, gọi cô ấy.

“Lâm Ngữ, tớ nói cho cậu một bí mật, cậu không được nói cho ai đâu. Huy Hiệu tình yêu còn lại, là tớ.”

Lâm Ngữ dừng ngón tay lại.

“Kiều Kiều, tớ, tớ đang gọi nhóm.”

3.
【 Sở Kiều Kiều khoa Ngôn ngữ? Người đã giành giải thưởng quốc gia cho một bài báo mà cô ấy viết á? Hàng năm, cô ấy đều xuất bản một bộ truyện tranh nhưng gần đây cô ấy quỵt, không vẽ nữa đúng không? Tớ gặp cô ấy rồi. Tóc mái dày ngang trán, cặp kính cận cũng dày như cái đít chai, không bao giờ đến nhà ăn, lần nào cũng gọi thức ăn ngoài đến dưới tầng, đây không phải một trạch nữ điển hình sao? 】

【 Lầu trên sao vậy? Trạch nữ chúng tôi không hút thuốc, không uống rượu, không gây ảnh hướng đến Tổ quốc. Chúng tôi là báu vật, hiểu không? Tôi đã đọc truyện tranh của Sở Kiều Kiều, hay muốn chếc! 】

【 Chúng tôi ủng hộ trạch nữ Sở Kiều Kiều đấu tranh chống lại Kỳ Cảnh! 】

【 Truyền thuyết tình yêu có thật không nhỉ? 】

【…】

Các bài viết về truyền thuyết tình yêu của Đại học Giang nối tiếp nhau xuất hiện trên máy tôi, tôi tắt điện thoại, trên bàn lạch cạnh rơi xuống ba quyển sách.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, Kỳ Cảnh đang đứng ngược sáng, không thể nhìn rõ vẻ mặt anh.

“ Ba ngày rồi, cuối cùng tôi cũng bắt được cậu.”

Ngay khi Kỳ Cảnh vừa lên tiếng, anh đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.

“Là bọn họ kìa, mau chụp ảnh, chụp ảnh đi, truyền thuyết về tình yêu đích thực sắp trở thành hiện thực kìa.”

Kỳ Cảnh không kiên nhẫn, thấp giọng mắng một câu, ánh mắt dừng ở thẻ công tác trước ngực tôi.

“Tình nguyện viên thư viện? Bạn học Sở, tôi muốn mượn vài quyển sách, cậu giúp tôi được không?”

Kỳ Cảnh cười vô lại, tôi để bút trong tay xuống, cất sách trên bàn vào hộp trả sách, đi theo Kỳ Cảnh xuyên qua những giá sách.

Dưới ánh nắng, áo khoác màu đỏ của Kỳ Cảnh như một ngọn lửa đang rực cháy, làm tôi nhức mắt.

Tôi đưa tay che đi ánh nắng chói chang, trong ngực nhiều thêm một quyển sách lịch sử dày cộp.

“Tôi thích quyển này.”

Tôi ôm sách, liếc nhìn tên trên trang bìa, “Triều Đường dã sử”

“ Quyển này, quyển này nữa, tôi đều muốn.”

Kỳ Cảnh chắp tay sau lưng, đặt thêm hai quyển sách trên quyển dã sử kia.

Sức nặng của ba quyển sách khiến tôi bước chậm lại, Kỳ Cảnh vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục xem xét các giá sách với nhiệt tình vô tận.

“Quyển này, còn có quyển này, còn mấy quyển này nữa.”

Mười mấy quyển sách chặn hết tầm nhìn của tôi.

Tôi rướn cổ tìm kiếm Kỳ Cảnh, anh ấy dừng cách tôi một mét, ngón tay thon dài lướt trên giá sách, cuối cùng dừng lại ở một quyển tạp chí.

Tên tạp chí “Truyền thuyết về tình yêu đích thực ở Đại học Giang.”

Yết hầu của Kỳ Cảnh giật giật.

“Thực sự có tồn tại truyền thuyết về tình yêu đích thực à? Sẽ có người vì một truyền thuyết từ hư không mà ở bên nhau sao?”

Kính của tôi trượt đến chóp mũi, tôi không còn tay nào để nâng nó lên. Kỳ Cảnh trong mắt tôi bây giờ biến thành một màu đỏ rực.

Kỳ Cảnh lật qua lật lại những trang sách, tôi đột nhiên nghĩ về những gì truyền thuyết tình yêu đích thực đã nói.

Hai người được truyền thuyết tình yêu đích thực chọn trúng, họ sẽ hấp dẫn lẫn nhau, sẽ nhìn thấy nhau ở mọi ngóc ngách trong khuôn viên trường. Từ đây, trong mắt họ không còn người nào khác nữa.

“Cuốn sách nói rằng, những người được truyền thuyết tình yêu đích thực lựa chọn, dẫu cho họ có những khác biệt rất lớn, họ vẫn sẽ mãi ở bên nhau."

Tôi nghiêm túc ngắm góc nghiêng của Kỳ Cảnh.

“ Dù là kiểu người mình chán ghét, vẫn sẽ ở bên nhau đúng không?”

Kỳ Cảnh vừa nói, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, nhưng trong mắt tôi, anh ấy như đang phát sáng.

“Này, cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”

Kỳ Cảnh dùng ngón trỏ chọc chọc vào vai tôi, thuận tay giúp tôi đẩy kính lên.

Tầm nhìn của tôi trở nên rõ ràng, mắt tôi lần theo đường viền môi của Kỳ Cảnh, miêu tả lại nó.

Kìm lòng không đặng, nuốt nước miếng.

“Kỳ Cảnh, cậu có ý với tớ không?”

“Cậu điên à, Sở Kiều Kiều!”

Không biết có phải ảo giác của tôi hay không, tôi thấy vành tai Kỳ Cảnh ửng hồng, gương mặt cũng đỏ bừng.

“Tất cả những quyển này, cậu đều muốn mượn hết đúng không?”

Ngọn lửa bùng lên trong mắt Kỳ Cảnh, mấy ngọn tóc ngốc nghếch trên đỉnh đầu anh ấy cũng dựng đứng cả lên.

“Những quyển này tôi đều không muốn!”

Nhìn Kỳ Cảnh nói một đằng, làm một nẻo khiến tôi cảm thấy rất vui sướng.

Xem ra lần này, cơ hội thành công rất lớn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom